Tiêu Bố Y đặt miếng bạc lên bàn, thản nhiên nói: "Thật ra mấy chữ này cũng không khó đoán, ngươi một khi đã biết phép viết chữ trong Thiên thư, làm sao mà không biết ý nghĩa của lời tiên đoán lần này? Ngươi nói cải triều đổi đại sẽ xuất hiện lời của Thiên thư, như vậy cho rằng giang sơn Đại Tùy sẽ có nguy hiểm sao?"...!
Bố Y nghĩ tới trăm ngàn khả năng lý do về Thiên thư, nhưng hắn lại không hề nghĩ tới lại nói Thiên thư là do hắn viết ra.
Chỗ quái dị của Thiên thư Tiêu Bố Y đương nhiên đã nghĩ tới, khi Cầu Nhiêm Khách lúc trước nói Trương Giác tuyên truyền phản đối bóc lột, bình đẳng giàu nghèo, hắn liền cảm thấy Trương Giác này kiến giải rất hiện đại, khi Cầu Nhiêm Khách nói về sự tích của Trương Giác, hắn lại cảm thấy Trương Giác này rất thần bí.
Đến khi Lý Huyền Bá nói cái gì Thiên thư là do Trương Giác dùng chữ giản thể viết, hắn thực cảm thấy Trương Giác này thực làm cho người ta lo ngại.
Đều nói là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát, nhưng hắn hiện tại phát hiện là tiền nhân tạo nghiệt, hậu nhân gặp tai ương.
Dưới đủ loại nguyên nhân, hắn không thể cho người ta biết hắn xuyên việt tới đây, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện Trương Giác muốn che dấu cũng che dấu không được, hiện tại Trương Giác cùng Thiên thư trong mắt Lý Huyền Bá đương nhiên là không thể tin được, phí công suy nghĩ, nhưng trong mắt Tiêu Bố Y xem ra, đã có sự giải thích.
Trương Giác trong mắt Tiêu Bố Y, xem như là một nhân sĩ xuyên việt không thành công, nhưng cho dù không thành công, lại so với mình mạnh hơn rất nhiều, mình chẳng qua chỉ có chút thuật cỡi ngựa, lịch sử chưa hiểu rõ hết.
Nhưng căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, Trương Giác ít nhất biết y thuật, hiểu lịch sử, có thể còn hiểu rõ về binh pháp, hiểu được phương pháp tác chiến hiện đại, y thuật của Trương Giác trong mắt người thời đại này, chỉ cần gia tăng che dấu, có thể xem là vu thuật, cho nên hắn đối với lịch sử, trong mắt mọi người chính là có vĩ thuật thần bí khó lường, đương nhiên lịch sử cùng sự phát triển chân thật của hậu nhân có rất nhiều sự khác nhau, nhưng chỉ cần Trương Giác có chút thông minh, giả dự báo ra vài dạng biến hóa, vậy trong mắt dân chúng, là là thành tựu không thể so sánh.
Hắn còn lợi dụng tư tưởng dân chủ hiện đại đểảnh hưởng đến dân nghèo theo hắn, lợi dụng mấy thứ này để tạo nên sự thần bí.
Phất cờ nổi dậy, dụng ý đương nhiên là mượn sức dân chúng để tranh đoạt thiên hạ, nhưng hắn vẫn thất bại, căn cứ theo như lời Cầu Nhiêm Khách, hắn bị bệnh chết! Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, chỉ muốn sớm quen với lão Tôn (tức Tôn Tư Mạc).
Trương Giác thất bại không sao cả, dù sao cũng cách Tiêu Bố Y quá xa.
Cũng là người xuyên việt, quen biết không cần quá câu nệ, Tiêu Bố Y lo ngại chính là, Trương Giác này lại đem lịch sử mà hắn biết dùng hình thức Thiên thư là viết lại, hơn nữa lại dùng chính là chữ giản thể.
Cái này cũng trách không được hậu nhân cảm thấy Thiên thư khó hiểu, chưa hiểu rõ hết, phải thật lâu sau mới nghiệm ra một hai lời tiên đoán, chỉ là bởi vì phồn thể giản thể nói thì đơn giản, nhưng trong mắt cổ nhân thì lại khác nhau rất lớn, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Một khi đã lý giải được Thiên thư, Địa thế cũng rõ ràng, nhưng Nhân mệnh cũng dể lý giải, chỉ đơn giản ghi lại tiểu sử một số nhân vật, sinh tử năm nào vân vân, cũng làm cho người cổ đại cảm thấy rất thần bí, cảm thấy thông hiểu sinh tử con người, điều này làm cho Tiêu Bố Y cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu thực như hắn đoán, tam thư mà thế nhân tranh đoạt đối với Tiêu Bố Y hắn mà nói, thì hai cuốn đã là đồ bỏ, đương nhiên Địa thế kia là cái gì, cũng đáng để hắn quan tâm, nhưng Thiên thư trên tay người ngoài thì khó hiểu, ở trên tay Tiêu Bố Y thì có cũng vô dụng, trên đời này chẳng lẽ còn có chuyện buồn cười hơn sao?
"Tiêu huynh không nói chuyện, có phải đại biểu cho cam chịu hay không?" Lý Huyền Bá từ khi nói ra bí mật làm cho người ta sợ hãi này, chỉ nhìn chằm chằm vào biến hóa trên mặt Tiêu Bố Y, hắn biết Tiêu Bố Y trầm ổn, nhưng lần này biến hóa của Tiêu Bố Y lại nằm ngoài dự kiến của hắn.
Tiêu Bố Y đầu tiên là kinh ngạc, sau lại sững sờ, sau đó thì khóe miệng nở nụ cười khinh thường nói: "Có đôi khi ta không nói, cũng đại biểu cho việc khinh thường giải thích.
Ta cùng Trương Giác kém mấy trăm năm, ngươi nói ta viết, chẳng khác nào là trù ta chết đi?"
"Ồ?" Lý Huyền Bá ánh mắt sáng rực, "Nếu không phải Tiêu huynh viết, vậy Tiêu huynh làm sao giải thích chữ của mình cùng chữ trên Thiên thư giống nhau như đúc?"
"Ngươi đã thấy qua chữ trên Thiên thư?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lý Huyền Bá cười cười, rồi làm một chuyện làm cho Tiêu Bố Y kinh ngạc, hắn một chưởng đánh vỡ khối mai rùa!
Tiêu Bố Y tuy nhìn Thiên thư rơi vào tay người nào cũng không quan tâm, nhưng nhìn thấy Lý Huyền Bá lại hủy đi miếng mai rùa thứ ba cũng nhịn không được kinh ngạc, hắn không dám tin rằng Lý Huyền Bá tôn trọng Thiên thư như thế, lại dễ dàng hủy đi miếng mai rùa.
Miếng mai rùa sau khi võ ra, một món đồ khác lại lộ ra, lấp lóe hào quang, hình như là một miếng bạc.
Lý Huyền Bá lấy miếng bạc ở trong mai rùa ra nói: "Tiêu huynh nhìn xem, chữở trên miếng bạc này có giống như chữ của Tiêu huynh viết không?"
Tiêu Bố Y nội tâm kinh ngạc, lại không thể không bội phục tâm cơ của người chế ra Thiên thư.
Nếu ai có được miếng mai rùa này, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là tìm cả bốn khối, sau đó ráp lại một chỗmà nghiên cứu bí mật của thiên thư, lại có ai nghĩ đến, thì ra bí mật không phải ở bên ngoài mai rùa, mà là bên trong mai rùa, chỉ là khi nhìn thấy miếng bạc lấp lánh này, Tiêu Bố Y lại không khỏi bội phục kỹ thuật luyện kim của cổ nhân.
Đưa tay tiếp nhận lấy khối bạc, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy rất nhẹ, mặt trên đích xác có viết mấy chữ, hắn xem xong, sắc mặt khẽ biến.
Lý Huyền Bá chỉ nhìn Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Thiên thư thật ra mỗi khi cải triều hoán đại thì mới xuất hiện, mỗi lần xuất ra bốn mảnh mai rùa chỉ cho một lời tiên đoán, năm Đông Hán kết thúc Thiên thư có ghi ‘Đại hán giả, đương đồ cao’.
Đồ Cao vốn ứng với chữ Ngụy, Ngụy, khuyết danh dã, đương đồ nhi cao.
Buồn cười Viên Thuật tự lập đế, chỉ nghĩ đồ giả đồ dã, có ý ‘Lộ’, trong tên của hắn có Lộ, nghĩ đến mình mới là chân mệnh thiên tử, tự thủ tử lộ.
Hôm nay Thiên thư lại hiện, Tiêu huynh lại nhận biết được chữở trong Thiên thư, làm sao mà không giải thích được ý nghĩa của nó?"
Tiêu Bố Y đặt miếng bạc lên bàn, thản nhiên nói: "Thật ra mấy chữ này cũng không khó đoán, ngươi một khi đã biết phép viết chữ trong Thiên thư, làm sao mà không biết ý nghĩa của lời tiên đoán lần này? Ngươi nói cải triều đổi đại sẽ xuất hiện lời của Thiên thư, như vậy cho rằng giang sơn Đại Tùy sẽ có nguy hiểm sao?"
Hắn nhận ra được những chữở trên miếng bạc, trong lòng lại nghĩ trong miếng mai rùa của mình cũng có hay không đây, nếu có thì ở trên sẽ viết cái gì?
Lý Huyền Bá gượng cười nói: "Tại hạ nhất thời lỡ lời, mong Tiêu huynh rộng rãi, nhất định sẽ không ghi tạc trong lòng".
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta sẽ không ghi tạc trong lòng, chỉ hy vọng Lý huynh cũng không ghi tạc trong lòng".
Lý Huyền Bá hiểu ý tứ của hắn, khẽ cười nói: "Việc này chỉ có ngươi ta biết, ta chẳng qua chỉ tò mò mà thôi".
Hai người trầm mặc một lát, cũng là Lý Huyền Bá phá vỡ sự yên lặng, "Ta thừa nhận bản thân hết sức tò mò, không trầm ổn bằng Tiêu huynh, Huyền Bá cả gan hỏi một câu, trên đó có phải viết sáu chữ Lý thị đương vi thiên tử?"
Khi hắn nói ra những lời này, cho dù là trấn tĩnh, nhưng vẫn nắm chặt nắm tay, Tiêu Bố Y cười nói: "Lý huynh cao minh, ta cảm thấy hình như cũng là mấy chữ này.
Thì ra Lý huynh chú trọng Thiên thư như thế, cũng bởi vì quan hệ đến Lý thị có thể làm Thiên tử, nói như thế, những lời này không chừng sẽứng trên người Lý huynh".
Hắn nói cho vui, Lý Huyền Bá trên nắm tay gân xanh lại nổi lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Bố Y, nhìn thấy nụ cười của Tiêu Bố Y.
Lý Huyền Bá buông hai tay ra, thở dài một hơi, "Thì ra Tiêu huynh chẳng qua chỉ là nói chơi, lại dọa ta giật mình.
Nhưng ta sống không qua được một năm, sấm ngữ này đương nhiên không phải nói ta" Khi hắn nói tới đây, bàn tay gồng lên, miếng bạc đã bị vò lại hoàn toàn nhìn không ra cái gì, hắn tiện tay quẳng xuống đất, cười khổ nói: "Cũng mong Tiêu huynh chớ đem những lời này nói ra, ta chỉ sợ vạn nhất nói ra, theo tính cách của Thánh Thượng, thiên hạ này không biết sẽ có bao nhiêu người họ Lý sẽ bỏ mạng".
Hắn tiện tay nắm chặt, miếng bạc đã bị vò lại, có thể thấy được lực tay uy mãnh.
Tiêu Bố Y thấy thế thở dài một hơi nói: "Cũng may việc này chỉ có ngươi biết ta biết, trời biết địa biết, xem ra họ Lý đã tránh được đại nạn, phải cảm tạ ngươi và ta mới được".
Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, thầm nghĩ nếu sáu chữ này thực là lời của Thiên thư, qua vài năm nữa nhất định sẽ chính xác, chỉ là lời tiên đoán lần này cũng giống như trước đây, hàm hàm hồ hồ làm cho người ta không thể khẳng định.
Lý thị đương vi thiên tử, nhưng họ Lý trong thiên hạ có bao nhiêu người, cho dù có người hoài nghi đến Lý Mẫn, Lý Hồn, Lý Mật… cũng thực ít có người sẽ nghĩ đến Lý Uyên chuyên cầm cờ này!
Lý Huyền Bá mỉm cười kính trà nói: "Ta cũng họ Lý, ta trước tiên cảm ơn Tiêu huynh" Khi hắn buông chén trà xuống, thở dài một tiếng nói: "Thật ra ta khổ tâm tìm Thiên thư, chính là muốn tìm cuốn Nhân mệnh, để xem vận mệnh của bản thân ra, chỉ là sau khi cùng Tiêu huynh trò chuyện, mới biết được bản thân quá chấp nhất, số mệnh của con người có biết hay không, cũng không phải là điểm mấu chốt…"
Hắn nói với vẻ hứng thú rã rời, Tiêu Bố Y lại biết Lý Huyền Bá này khẳng định chết sớm, diễn nghĩa không đủ độ tin cậy, nhưng trong chính sử người này cũng không ai biết đến, với loại công tử ăn chơi như Lý Nguyên Cát cũng đều có ghi lại, hắn là con của Lý Uyên, nếu có công lao gì thì không thể không có ghi lại.
iêu Bố Y không biết trong khi mình sợ hãi cha con Lý thị, Đường cao tổ tương lai Lý Uyên này cũng đang đề phòng hắn, hơn nữa còn rất lo lắng, vì hắn không tiếc chia rẽ hai cuộc hôn nhân...!
"Lý huynh" Tiêu Bố Y mới tính nói lời an ủi, cửa phòng chợt kêu lên, Lý Kiến Thành ở ngoài cửa nói: "Huyền Bá, ta có tiện vào không?"
Lý Huyền Bá đứng dậy, mở cửa nói: "Đại ca, chuyện gì?" Lý Huyền Bá đối với Lý Kiến Thành thái độ rất cung kính, Lý Kiến Thành liếc nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tiêu huynh, quấy rầy các người thực hổ thẹn, chỉlà Thánh Thượng có chỉ, năm mới muốn truyền Huyền Bá Thế Dân vào cung gặp mặt".
Tiêu Bố Y cười đứng lên, "Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy các ngươi".
Lý Kiến Thành liên tục xin lỗi, phân phó Lý Huyền Bá đi tìm Lý Thế Dân, bản thân thì tiễn Tiêu Bố Y ra cửa, khi đến đại môn, nhìn thấy Lý Uyên đang cùng một người nói chuyện, người nọ nhìn thấy Tiêu Bố Y, cao giọng nói: "Bố Y, ngươi sao lại ở đây?"
Lý Uyên nhìn thấy Tiêu Bố Y, không có quan uy lúc trước tại nhà Lý Tĩnh, mặt mày tươi cười, "Thiếu Khanh đến từ khi nào, ta sao lại không biết? Không có tiếp đón từ xa, mong đừng trách".
Lý Uyên mặt mày đầy nếp nhăn, khi cười lại mười phần giống người già, Tiêu Bố Y lại cười nói: "Lý đại nhân quá khách khí rồi, ta theo lời mời của Tam công tử đến, chưa kịp thăm hỏi Lý đại nhân, thất lễ thất lễ".
Cùng Lý Uyên nói chuyện phiếm lại là Hoàng xá nhân, đương nhiên là quá quen với Tiêu Bố Y rồi, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, liền cười nói: "Bố Y, ta đang muốn đi Thái Phó phủ tìm ngươi, Thánh Thượng truyền ngươi vào cung gặp mặt, như vậy cũng không cần ta chạy tới".
Tiêu Bố Y đối với loại truyền gọi này cũng không lấy làm lạ, dù sao hắn hiện tại coi như là quan tứ phẩm, hoàng thân quốc thích, năm mới gặp mặt cũng là bình thường.
Lý Uyên ở một bên cũng cười nói: "Thiếu Khanh cơ duyên cũng thật tốt, ta mới vừa rồi vốn định thiết yến mời ngươi, xem ra cũng phải là ngày khác rồi".
Tiêu Bố Y chỉ có thể cùng hắn khách khách khí khí.
Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân đã sớm chuẩn bị thỏa đáng đi ra, Lý Huyền Bá nghe nói Tiêu Bố Y cũng phải vào cung, chỉ nói thật trùng hợp, Lý Thế Dân cũng cười đi tới, ôm quyền nói: "Tiêu đại nhân, lần trước tại Vũ Đức điện ta muốn chiếm công của người, có chỗ vô tri, cũng mong thứ tội".
Tiêu Bố Y không nghĩ tới Lý Thế Dân chủ động làm dịu, chỉ cười nói: "Chuyện đã qua, thì tính làm gì?"
Lý Thế Dân tuy cùng tuổi với Lý Huyền Bá, xem ra so với Lý Huyền Bá muốn nhỏ hơn, nhưng người lại anh tuấn hơn Lý Huyền Bá nhiều, mặt trắng như ngọc, trán rộng, hai mắt đen trắng rõ ràng, thần thái bay bổng, nghe được Tiêu Bố Y nói như vậy, tán thưởng: "Đều nói Tiêu đại nhân khoan dung độ lượng, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử cũng không có tổn thất gì, có tính cũng không được gì, chỉ cầu các ngươi đừng cho ta mang đôi giày không vừa khổ là được rồi.
Nghe Đường Thái tông nói mình khoan dung độ lượng, Tiêu Bố Y cũng khó tránh đắc ý, nhưng không có quên mình, "Cái gì khoan dung hay không khoan dung.
Muốn nói chân chính độ lượng, thì phải nói tới Thánh Thượng.
Bách liêu yến sắp tới, còn không phải là cho sứ thần nước ngoài ngưỡng mộ quốc oai chúng ta, Thánh Thượng là người vĩ đại tới mức nào?"
Tất cả mọi người đều xưng đúng, trong lòng đều nói, người này mặt dày đến cực điểm, cũng là có hạng.
Tiêu Bố Y cùng huynh đệ Lý Huyền Bá lên xe ngựa hào hoa mà đi, Lý Uyên mắt nhìn theo mấy người, đợi khi biến mất không thấy mới trở vào, giữ chặt tay Lý Kiến Thành kéo vào một gian phòng, lúc này mới hỏi: "Kiến thành, Huyền Bá vì cái gì muốn tìm Tiêu Bố Y?"
Lý Kiến Thành do dự nói, "Con nghĩ là vì chuyện Thiên thư trong truyền thuyết".
"Hoang đường," Lý Uyên mặt giận dữ, "Thánh Thượng gần đây đa nghi, ta mấy tháng trước nói có bệnh không dám gặp Thánh Thượng, Thánh Thượng liền hỏi ta đã chết chưa, hắn hôm nay tìm Tiêu Bố Y hỏi Thiên thư, bộ sợ ta chết không được nhanh hay sao?"
"Con cảm thấy Tiêu Bố Y này cũng không tệ," Lý Kiến Thành an ủi Lý Uyên: "Cha, người này thật ra có chút trung dung, chúng ta chỉ cần không đắc tội với hắn, hắn cũng sẽ không đạp lên chúng ta.
Hiện tại đều nói hắn lúc trước tại Vũ Đức điện đã nhường Phùng Lang tướng, hắn một khi ngay cả Phùng Lang tướng cũng không giẫm, Lý gia chúng ta cùng hắn không cừu không oán, hơn nữa ngày nay thế lực thấp kém, nói vậy hắn sẽ không gây phiền toái cho chúng ta.
Nói đến Huyền Bá tâm tư kín đáo, chuyện Thiên thư hiện tại kinh đô không biết vì sao đã có đồn đãi, một khi Huyền Bá hướng tới Tiêu Bố Y hỏi về chuyện Thiên thư, nói vậy có chủ ý của hắn".
"Cái gì không cừu không oán?" Lý Uyên nhíu mày, vỗ bàn thật mạnh, "Thế Dân không biết, vì chuyện Sài Thiệu đắc tội với Tiêu Bố Y, ta một mực nghĩ biện pháp bổ cứu.
Ta cùng Lý Tĩnh vốn bất hòa, lại bởi vì muốn ngựa lại đắc tội với Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y hiện tại thế lực còn yếu sao, Thánh Thượng, Hoàng Hậu, Khả Đôn cùng Bùi phiệt bốn thế lực đều ủng hộ hắn, ta hoài nghi hắn là quân cờ của Bùi phiệt đưa ra, chuyên môn dùng để đối phó với người của cựu phiệt.
Hắn còn chưa đối phó được với những người thâm căn cố đế, nhưng chúng ta hai lần đắc tội với hắn, khó tránh hắn không lấy chúng ta để khai đao lập uy, cứ như vậy, Lý gia sẽ gặp nguy".
"Vậy phụ thân cảm thấy nên làm sao bây giờ?" Lý Kiến Thành cũng cau mày, hắn thật ra cũng cảm thấy phụ thân ưu tâm rất nhiều, chỉ là để tránh né tầm mắt của Thánh Thượng mấy năm, không ưu tâm cũng không được.
"Cao Sĩ Liêm bởi vì chuyện Hộc Tư Chánh, đã vào tử lao, Hoàng Hậu cũng không nói được, ta chỉ sợ hắn dữ nhiều lành ít" Lý Uyên mặt vốn nhiều nếp nhăn, nhíu mày cau mặt lại càng giống ông lão bảy mươi, "Cao Sĩ Liêm chúng ta phải cẩn thận, chỉ sợ bị liên lụy.
Ta thấy hôn sự của Thế Dân cùng trưởng tôn Vô Cấu cứ từ từ xem tình hình rồi hãy nói, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện Sài Thiệu, ngươi nói cho Thải Ngọc, trong khoảng thời gian này cách xa Sài Thiệu, đừng quá thân cận".
Lý Kiến Thành bất đắc dĩ gật đầu nói: "Vâng, tất cả đều nghe theo chủ ý của cha!"
***
Tiêu Bố Y không biết trong khi mình sợ hãi cha con Lý thị, Đường cao tổ tương lai Lý Uyên này cũng đang đề phòng hắn, hơn nữa còn rất lo lắng, vì hắn không tiếc chia rẽ hai cuộc hôn nhân, chỉ đang ngồi trên xe ngựa, nghe tiếng xe, trông thấy Lý Thế Dân đang nhìn mình cười, Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi, "Trên mặt ta nở hoa sao?"
"Tiêu đại nhân trên mặt cũng không có hoa, ta chỉ muốn nhìn xem Tiêu đại nhân rốt cuộc có chỗ nào không giống người thường, mà lại có thể làm ra nhiều việc kinh thiên địa như vậy.
Thế Dân bất tài, cũng muốn đi theo Tiêu đại nhân để thấy được thế giới" Nhìn thấy vẻ mặt như muốn phun cơm của Tiêu Bố Y, Lý Thế Dân khó hiểu hỏi: "Tiêu đại nhân, Thế Dân nói sai chỗ nào à?"
Tiêu Bố Y chỉ nghĩ đến, nếu Lý Thế Dân đi theo mình đi buôn bán ngựa, thì làm sao mà làm Đường Thái tông? Nếu không có Đường triều, thì làm sao về sau có giáo viên dạy cưỡi ngựa? Nếu không có giáo viên dạy cưỡi ngựa xuyên việt tới đây, vậy Tiêu Bố Y chẳng phải đã sớm chết rồi, cũng sẽ không có Thái Phó Thiếu Khanh hôm nay, vậy Lý Thế Dân có thể làm gì? Một hồi khúc chiết này ngẫm lại đều làm cho người ta choáng váng đầu óc, Tiêu Bố Y cũng không nghĩ nữa, "Nhị công tử thật ra sẽ có phát triển rất tốt, ta nghĩ chỉ cần đợi một đoạn thời gian nữa mà thôi".
Lý Thế Dân chỉ nghĩ Tiêu Bố Y viện lý do, còn muốn nói nữa, Lý Huyền Bá lại nói: "Thế Dân, Tiêu đại nhân nói chuyện đều có thâm ý, ngươi phải cẩn thận lĩnh hội, trước mắt chính là muốn nói ngươi tạm thời chờ đợi mà thôi".
"Ồ, thì ra là như vậy" Lý Thế Dân có chút thất vọng, đối lập với sự trầm ổn của Lý Huyền Bá, hắn có nhiều sức sống hơn, "Tiêu đại nhân, ta nghe nói người dương oai Phó Cốt, ra vào giữa ngàn quân như chốn không người, Thế Dân vẫn ở Đông Đô, còn chưa từng gặp qua trường hợp lớn như vậy, vốn không tin, bằng không cũng sẽ không bảo Sài Thiệu tranh cùng người.
Nhưng sau đó thấy người tại Vũ Đức điện kéo được ngạnh cung sáu thạch, dễ dàng đánh bại Phùng Lang tướng, mới biết được nói không giả.
Không biết lúc trước khi ở thảo nguyên, rốt cuộc là như thế nào, đều nói người Đột Quyết hung mãnh phi thường, Tiêu đại nhân vào lúc đó, có từng nghĩ tới sẽ thất thủ không".
"Ta lúc ấy cái gì cũng đều không có nghĩ tới, trong đầu trống rỗng mà thôi" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Có thể bắt được Mạc Cổ Đức, cũng là do may mắn mà thôi".
Hắn nói là thật tình, Lý Thế Dân chỉ nghĩ hắn khiêm tốn.
Lý Huyền Bá cười nói: "Quên mình rồi mới tồn tại, dồn thân vào tử địa để tìm đường sống quá nửa chính là tình hình của Tiêu đại nhân lúc ấy".
Lý Thế Dân giật mình, "Thì ra là như thế".
Ba người một đường đi tới, chỉ có Lý Thế Dân là nói nhiều nhất.
Với cái nhìn của Tiêu Bố Y, Lý Thế Dân này thông minh linh động, mười phần hiêu động, hơn nữa cũng là mười phần tinh lực, chỉ có điều trước mắt cũng không có tư thế long hổ gì, muốn nói về sau quân lâm thiên hạ, chỉ sợ bản thân hắn cũng không tin.
Xe ngựa tiến đến Tử Vi thành, đi tới Phúc Thuận điện thì ngừng lại, Tiêu Bố Y nhìn thấy hai chữ Phúc Thuận, thầm nghĩ Dương Quảng quá nửa cũng muốn sự may mắn, đại nghiệp của hắn năm năm trước thuận buồm xuối gió, sau này chính là trăm chuyện không thuận, lần này năm mới gặp cựu thần tại Phúc Thuận điện, chẳng lẽ là muốn mượn năm mới để đưa ra sự bắt đầu mới?
Ba người đi vào Phúc Thuận điện, bất giác đều nhẹ bước, đi đến chánh điện, phát hiện Dương Quảng cùng Hoàng hậu đều đã cao cao tại thượng, mấy bàn bên cạnh có ngồi Vũ Văn Thuật cùng Bùi Uẩn, phía sau Vũ Văn Thuật có hai người ngồi, một trong đó lại là Vũ Văn Hóa Cập, khi nhìn thấy Vũ Văn Thuật cùng Vũ Văn Hóa Cập, Tiêu Bố Y trong lòng phập phồng, biết lần gặp mặt này chắc cũng không yên ổn gì.
Phúc Thuận điện trừ mấy người này ra, còn có một người ngồi ở phía dưới Dương Quảng, tự rót tự uống, cho dù nhìn thấy ba người vào điện, ánh mắt cũng không thèm nhìn tới.
Người nọ thân hoa phục, thái độ đường đường, muốn nói anh tuấn, thật sự cũng ít người bằng, chỉ là người này xem ra cao ngạo dị thường, chẳng những không để cho ba người Tiêu Bố Y mặt mũi, cho dù là Dương Quảng cũng không để cho mặt mũi.
Tiêu Bố Y đã sớm không còn ngây thơ như lúc mới tới Đông Đô, mấy ngày này trừ ăn uống thì chính là giao tiếp, cũng biết kinh thành quan hệ rất nhiều và phức tạp.
Mấy cái quan hệ này dân chúng xem ra thì thần bí, nhưng hắn đã nhập vào trong quần thần, mới biết được rất nhiều chuyện từ trong triều thần truyền lưu ra, chỉ giữở trong lòng, không tiện nói rõ ra mà thôi.
Hắn biết toàn thiên hạ này nếu có một người dám giáp mặt mà không để cho Dương Quảng mặt mũi, cũng chính là Tề Vương Dương Giản.
Dương Quảng có ba con trai, con lớn nhất là Nguyên Đức Thái tử sớm chết, con thứ ba Dương Niên còn nhỏ, Tề Vương Dương Giản này là con thứ hai của Dương Quảng, lớn lên cũng dễ coi, lại là người thừa kế vương vị, kiêu ngạo ngang ngược, thậm chí còn không xem cha hắn ra gì.
Hậu nhân đều nói Dương Quảng phong lưu hạ lưu, mỹ nữ vô cùng, Lý Uyên cũng là kẻ ham mê tửu sắc.
Nhưng Lý Uyên sau lại có hơn hai mươi con trai, Dương Quảng phong lưu như vậy ngược lại chỉ có ba con trai, cũng là chuyện thực làm cho người ta nghi hoặc.
Tiêu Bố Y cũng nghĩ tới loại chuyện này, tìm được hai kết luận, một là năng lực sinh dục của Dương Quảng không mạnh, một nguyên nhân khác chính là Dương Quảng chỉ lo đại nghiệp, cũng không có thời gian sinh con, còn rốt cuộc là kết luận nào mới đúng, thì cũng không thể biết được.
Tiêu Bố Y muốn buồn nôn, thầm nghĩ triều thần tuy không nói, nhưng bản thân trong mắt bọn họ, nói vậy cũng là tiểu nhân vỗ mông ngựa, cùng một đường với Vũ Văn Hóa Cập, chỉ là hôm nay thấy mới biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn cùng Vũ Văn Hóa Cập có xem như là vô sỉ, thì so với Vương Thế Sung đến một nửa cũng không bằng!...!
Cho nên Dương Giản này, Viên Lam cũng nói cho Tiêu Bố Y rất nhiều tin tức, tiểu tử này nếu theo lời của Viên Lam, thì thua xa cha của hắn.
Dương Quảng vì ngôi hoàng đế mà diễn mười mấy năm trời, theo đuôi người khác, Dương Giản lại cảm thấy sau khi lão Đại Nguyên Đức Thái tử chết, ngôi vị hoàng đế sớm đã là của mình, khi cùng cha hắn ở cùng một chỗ, vẫn không hiểu được phải bảo vệ quyền lực, cho dù đi ra ngoài săn bắn, cũng bảo thủ hạ đem con mồi đuổi tới chỗ mình.
Mà hơn nữa chính là, người này thực phong lưu hạ lưu, tư thông đại di tử (dì), sau khi sanh ra đứa con trai, thủ hạ lại nói đại di tử này ngày sau nhất định là Hoàng hậu.
Hiện tại Dương Giản này cùng Dương Quảng quan hệ khá căng thẳng, nhưng [người này vẫn tự tung tự tác như trước.
Tiêu Bố Y nghe đến những cái này, chỉ cảm thấy tiểu tử này khi sinh ra đầu chắc bị cánh cửa kẹp phải, bằng không cũng không ai có thểgiải thích được những hành động của hắn.
Nhìn thấy bộ dáng say khướt của Dương Giản, Tiêu Bố Y lại xác định suy nghĩ của mình.
Chỉ là Nguyên Đức Thái tử Dương Chiêu cùng Tề Vương Dương Giản đều do Tiêu Hoàng hậu sinh, Dương Quảng dung túng Dương Giản rất nhiều là do nể mặt Tiêu Hoàng hậu.
Ba người sau khi thi lễ, đến một bên ngồi xuống, Hoàng hậu cũng phất tay nói: "Thế Dân, tới đây ngồi, mấy ngày nay ít gặp ngươi, hôm nay là này tế mẫu thân ngươi phải không?"
Lý Thế Dân cung kính tiến lên, ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, đôi mắt có chút đỏ lên nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã nhớ tới".
Tiêu Hoàng hậu có chút mất mác: "Ta làm sao mà không nhớ rõ.
Ta nhớ nên mới nói Thánh Thượng gọi các ngươi vào cung.
Mẫu thân ngươi qua đời đã lâu, các ngươi cũng không cần phải thương tâm" Nàng sau khi nói xong lời này, nhìn Dương Quảng bên cạnh, khẽ cười nói: "Thánh Thượng, Thế Dân đứa nhỏ này cũng mau lớn thật".
Dương Quảng quay đầu nhìn Lý Thế Dân, có vẻ ôn hòa: "Ai cũng đều có thể lớn lên, Thế Dân đương nhiên cũng thế, có thể uống rượu không?"
"Một chút" Lý Thế Dân do dự nói.
Dương Quảng đưa tay rót đầy một ly đưa cho Lý Thế Dân, Lý Thế Dân vừa quỳ xuống nhận thì Dương Giản thấy vậy hừ lạnh, nâng chén rượu lên nói: "Phụ hoàng, con kính chúc phụ hoàng thân thể khang kiện, chinh phạt Liêu Đông thuận lợi".
Dương Quảng sắc mặt biến thành lạnh như ngày băng tuyết, âm trầm không thấy ánh mặt trời, Tiêu hoàng hậu trách mắng: "Giản nhi, lo mà uống rượu đi.
Hôm nay chớ nói những chuyện gì khác".
Dương Giản nói ra chính là phạm kỵ, cũng do là thân phận Hoàng tử, bằng không đã sớm bị Dương Quảng trảm thành mười đoạn tám khúc.
Dương Giản cũng không quan tâm đến nguy hay không, sau khi cạn ly, lắc lắc đầu đứng dậy, "Mẫu hậu Phụ hoàng, con đã hơi say, xin phép cáo lui trước" Hắn lời vừa nói xong, không đợi Dương Quảng cho phép, đã sớm lảo đảo ung dung ra khỏi đại điện, Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhìn thấy Lý Thế Dân vẫn đang quỳ xuống đất, "Thế Dân, sao lại không uống rượu?"
"Thánh Thượng, hôm nay là ngày tế gia mẫu, Thế Dân không muốn, cũng không thể uống rượu" Lý Thế Dân trả lời.
Dương Quảng ồ một tiếng, "Ta cũng quên mất quy củ này, rượu này, ngươi không uống cũng được".
"Tạ Thánh Thượng" Lý Thế Dân cầm ly rượu vềlại bàn, cung kính đặt lên trên, Dương Quảng lại liếc nhìn qua Tiêu Bố Y nói: "Tiêu Bố Y, ngươi có thể uống rượu không?"
Tiêu Bố Y mỉm cười đứng dậy, "Cũng một chút…"
Dương Quảng rót đầy một chén rượu, bảo cung nhân đem rượu đưa qua, Tiêu Bố Y một hơi uống cạn, Dương Quảng khẽ cười nói: "Tửu lượng tốt, Hóa Cập, ngươi cũng kính Tiêu Bố Y một ly đi, ân oán trước đây, đều xóa bỏ trong rượu đi".
Tiêu Bố Y nghiền ngẫm không ra dụng ý của Dương Quảng, lại nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập cung kính đem ly rượu tới, khuôn mặt tươi cười nói: "Tiêu Thiếu Khanh, tại hạ ngày đó cũng đã đắc tội, mong Tiêu Thiếu Khanh thứ tội".
Tiêu Bố Y tiếp nhận ly rượu kia, nhưng thật ra không sợ có độc, chỉ cân nhắc Vũ Văn Hóa Cập có ngầm hạ đao hay không, "Chuyện quá khứ, ta quá nửa là không nhớ rõ, không dám nói cái gì thứ tội".
"Tốt lắm, ta trước tiên kính cạn một ly" Vũ Văn Hóa Cập nâng ly rượu một hơi uống cạn, Tiêu Bố Y mỉm cười cũng uống cạn, Dương Quảng ngón tay vỗ nhẹ lên bàn nói: "Các ngươi đối với trẫm đều trung tâm cảnh cảnh, về sau nếu một điện xưng thần, cũng không nên đả thương hòa khí là tốt nhất".
Vũ Văn Thuật xa xa nâng ly nói: "Thánh Thượng anh minh".
Tiêu Bố Y nhìn thấy Bùi Uẩn khóe miệng cười lạnh, biết hắn khẳng định là bất mãn, nhưng cũng không muốn xen vào.
Tình thế hôm nay không rõ ràng, Vũ Văn Hóa Cập lại muốn có chức vị, Vũ Văn Thuật lại cầu quan cho con hắn, Dương Quảng như vậy đã xem như cho Tiêu Bố Y hắn mặt mũi, tại điện giải hòa, chỉ sợ hai người lại gây nên mâu thuẫn.
Xem ra cách nói áo không thích mới, người cũ vẫn hơn một chút cũng không sai.
Vũ Văn Hóa Cập cho dù có muôn vàn sai, nhưng trong mắt Dương Quảng, tiểu tử này cũng không tệ lắm, nói lời hợp lòng, cái này cũng đủ rồi, Dương Quảng cần đơn giản chỉ là người hợp với tâm ý mình, thực cũng không phải là xem trọng Tiêu Bố Y hắn.
Điều này làm cho Tiêu Bố Y nhiều ít có chút mất mác, lại có chút buồn cười.
Mình là ai, một áo vải mà thôi, chẳng lẽ thực nghĩ có thể một bước lên trời? Trên đời này không thiếu nhất chính là người không biết tự lượng sức mình.
Lý Tĩnh trước rời Đông Đô cũng đã nói với hắn về đạo lý này.
"Thánh Thượng thánh minh" Tiêu Bố Y cũng không kháng cự, thầm nghĩ đều nói Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua, ta đã vì ngươi giải quyết vấn đề này, ngươi một khi đã không lĩnh tình, ta cũng không đáng phải dính vào, tùy ý để sự việc phát triển là được.
Một Thông sự xá nhân vội vàng đi tới, "Thánh Thượng, Quận thừa Vương Thế Sung đi ngày đêm, hôm nay đã tới Đông Đô, mong cầu kiến gặp mặt Thánh Thượng".
"Vương ái khanh đến đây?" Dương Quảng đột nhiên đứng lên, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, phất tay nói: "Mau truyền".
Hắn vừa nói xong mau truyền, đã đi xuống khỏi đài cao, đi đến trước đại điện đưa mắt chờ đợi.
Tiêu Bố Y đối với Vương Thế Sung này rất kinh ngạc, thầm nghĩ trừ Trương Tu Đà, thật đúng là rất khó nhìn thấy Dương Quảng nhiệt liệt hoan nghênh một người như thế, không biết Vương Thế Sung này có khả năng gì hơn người, bất quá trong ấn tượng người này hình như cuối cùng cũng phản, chẳng qua, khi đó hình như cũng không coi là phản, bởi vì Dương Quảng đã chết, chỉ có thể nói là tranh đoạt thiên hạ mà thôi.
Một lát sau, ngoài điện có một người bước nhanh vào, thân hình cao lớn, lại là tóc vàng mắt xanh, mũi diều hâu có thể móc lên cả một con thỏ, xa xa nhìn thấy Dương Quảng đứng ở trên đại điện, đã bước nhanh hơn, cao giọng hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Ngay sau khi hô cao, chính là ‘thịch’ một tiếng vang lớn, hai đầu gối của Vương Thế Sung đã quỵ xuống đất.
Tiêu Bố Y hoảng sợ, không biết tại sao, thì Vương Thế Sung đã lấy đầu gối thay chân, quỳ bò đến.
Hắn tuy là quỳ bò, thế nhưng lại rất nhanh, chắc là ngày thường cũng có luyện tập, đợi đến khi tới trước mặt Dương Quảng, lúc này mới lớn tiếng nói: "Hạ thần đã lâu lắm không được gặp Thánh Thượng, hôm nay vừa thấy, đã kích động đến nỗi đã ngã quỵ xuống mà thất lễ, mong Thánh Thượng thứ tội".
"Vương ái khanh Hoài Thủy kích phá mười vạn đại quân giặc, nào có lỗi gì" Dương Quảng mặt rồng đại duyệt, đưa tay nói: "Vương ái khanh bình thân".
Khi Tại Tiêu Bố Y nghĩ Vương Thế Sung sẽ đứng lên, phát hiện hắn lại làm một chuyện vượt ngoài dự kiến của mọi người! Hắn cúi người xuống đất, hai tay ôm lấy bàn chân của Dương Quảng, lấy miệng liên tục hôn lên chân của Dương Quảng, Dương Quảng cũng ha hả cười to, cũng không tránh né.
Tiêu Bố Y thầm thấy kỳ quái, thấy chúng thần trên mặt đều khinh bỉ, Lý Thế Dân cúi đầu, giống như cố nín cười.
Vương Thế Sung sau khi hôn chân của Dương Quảng, lúc này mới ngẩng đầu lên, "Thánh Thượng, vi thần vốn một đường bôn ba, thật là mệt mỏi, không nghĩ đến hôn lên chânn của Thiên tử, thì tinh lực tăng lên mấy lần, mong Thánh Thượng thứ cho vi thần tội thất lễ".
Tiêu Bố Y chỉ có thể bội phục người này da mặt dày, mình cũng không thể nào so được, cái gì hôn chân phỏng chừng chính là từ nơi này truyền lưu ra.
Người này vô sỉ đến cực điểm, lại có thể kích phá mười vạn tặc quân, cũng coi như là đặc biệt.
Dương Quảng vui không thể tả, cực kỳ vui vẻ, "Vương ái khanh vô tội, miễn lễ bình thân, chỉ là ngươi thảo phạt tặc quân có công, không biết muốn phong thưởng gì đây?"
Vương Thế Sung lúc này mới đứng lên, lui ra phía sau hai bước, hơi tạo khoảng cách với Dương Quảng, lúc này mới lớn tiếng nói: "Vi thần chỉ có một cái thỉnh cầu…"
"Vương ái khanh cứ nói đừng ngại" Dương Quảng hòa ái nói.
"Vi thần ở lâu tại Giang Đô tác chiến, không thể thường ngày ở bên cạnh Thánh Thượng nghe dạy bảo, khó tránh khỏi nhớ nhung, hôm nay được hôn chân Thiên tử, tinh thần chấn hưng, đột nhiên có suy nghĩ, cả gan xin Thánh Thượng thưởng cho một đôi tất chân, hạ thần về sau có thể mỗi ngày mang ở trên người, cũng có thể chuyện trò an ủi như là gặp được Thánh Thượng vậy".
Hắn nói cực kỳớn lạnh, Dương Quảng lại cảm động, kéo tay Vương Thế Sung nói: "Vương ái khanh, nhắc tới trung tâm với trẫm, ngươi tuyệt đối không nhường một ai".
Tiêu Bố Y muốn buồn nôn, thầm nghĩ triều thần tuy không nói, nhưng bản thân trong mắt bọn họ, nói vậy cũng là tiểu nhân vỗ mông ngựa, cùng một đường với Vũ Văn Hóa Cập, chỉ là hôm nay thấy mới biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn cùng Vũ Văn Hóa Cập có xem như là vô sỉ, thì so với Vương Thế Sung đến một nửa cũng không bằng!