Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Sáng sớm, Thái Bình thôn.

Hơn mười thớt ngựa mang theo ánh mặt trời đi tới, kéo theo cái bóng thật dài, nhìn trông như những con rắn thật dài đang vặn vẹo.

Người đi trước bạch mã áo xanh, hai hàng lông mày như đao, đúng là Tiêu Bố Y, bên cạnh hắn chính là Cầu Nhiêm Khách râu ria lởm chởm, còn có hai huynh đệ A Tú Chu Mộ Nho.

Tôn Thiếu Phương vẫn dẫn cấm vệ đi theo, tuy dọc theo đường đi ai bảo vệ ai cũng nói không rõ được, nhưng đây dù sao cũng là chức trách của bọn họ, Thừa Hoàng Thừa Lưu Giang Nguyên đương nhiên cũng ở trong đó.

Viên Lam cùng con gái cưỡi ngựa ở phía sau, thuật cỡi ngựa cũng không kém, Viên Xảo Hề ngày thường rất ít khi cưỡi ngựa, bôn ba cũng có chút vất vả, nhưng vẫn nhìn bóng lưng cao lớn ở phía trước.

Viên Lam liếc nhìn ánh mắt của con gái, khóe miệng vẫn là nụ cười không chút thay đổi.

Con đường này Tiêu Bố Y đã đi qua, nên lúc này cũng rất quen thuộc, nhưng khi cách Thái Bình thôn không xa, lại hãm tốc độ ngựa lại, Cầu Nhiêm Khách cũng đã sớm cau mày.

"Lão Đại, làm sao vậy? Cận hương tình khiếp (gần nhà thì tình cảm làm cho sợ hãi) sao?" A Tú cười xuất ra một câu nhã văn, "Bùi Bội không có việc gì đâu" hắn lời mới vừa dứt, nụ cười đã cứng ngắc trên mặt.

Thôn làng ở phương xa đã không phải là thôn, xem ra giống như một đống đổ nát, nơi nơi đều là tường đổ vách xiêu, hoang lương dàn trải, xem ra dường như là bị hỏa thiêu.

Tiêu Bố Y ghìm ngựa tại chỗ chỉ chốc lát, rồi lại thúa ngựa hướng thôn đông chạy như điên, lấy thuật cỡi ngựa của Cầu Nhiêm Khách cũng truy cản không nổi, mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có sự lo lắng.

Thái Bình thôn thái bình nhiều năm, hôm nay chỉ sợ gặp phải tai ương diệt vong.

Mọi người đều thúc ngựa hướng về phía thôn đông, chỉ phát hiện dọc theo đường đi tràn đầy hoang lương, trên đường không một bóng người.

Cả Thái Bình thôn đã biến thành một cái thôn chết.

Đợi khi mọi người chạy tới đông thôn, phát hiện hai thớt ngựa đang hí dài ở ngoài sân, hai người Chu Mộ Nho biết đây là chỗở của Nhạc thần y, liền nhảy xuống ngựa.

Tường rào đã sập qáu nửa, cửa cũng đã sớm cháy trụi, chỉ để lại một cái lỗ đen ngòm như một miệng quái thú vậy.

Tất cả mọi người trong lòng lo lắng, biết Thái Bình thôn này quá nửa đã gặp tai ương, nhà của Nhạc thần y cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Bên trong nhà đã truyền đến tiếng hô của Tiêu Bố Y, có chứa sự lo lắng, "Bùi Bội".

"Cha, đây là sao vậy?" Viên Xảo Hề khiếp sợ hỏi.

Viên Lam cau mày, "Chẳng lẽ là tặc đạo cướp thôn?"
Viên Xảo Hề tuy run sợ, nhưng cũng đi theo Viên Lam vào đình viện, nói là đình viện, nhưng đã biến thành một mảng đất đá, trước một căn phòng bị sụp đổ, Tiêu Bố Y ngồi xổm xuống, gầm một tiếng hai tay vận kình xốc lên, dưới căn phòng sụp đổ không có ai.

"Tiêu đại ca, người không cần gấp.

Bùi Bội tỷ cát nhân thiên tướng, nói không chừng sẽ không sao" Viên Xảo Hề chỉ có thể an ủi như thế, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai tay đầy bụi đất, không khỏi có chút đau lòng.

"Cô sao biết không sao?" Tiêu Bố Y đột nhiên đứng lên, quay đầu lại lớn tiếng quát.

Viên Xảo Hề bị dạo giật mình, chỉ thấy Tiêu Bố Y hai mắt đỏ hồng, khóe miệng run rẩy, không tự chủ được lùi một bước, sắc mặt tái nhợt, không biết nói cái gì.

Một cánh tay đặt ở trên vai Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt trách cứ của Cầu Nhiêm Khách, hít sâu một hơi nói: "Xảo Hề, thực xin lỗi".

Hắn lời vừa nói ra liền biết không đúng, đơn giản là quan tâm thì lòng sẽ loạn, Viên Xảo Hề chẳng qua chỉ là an ủi hắn, mà lại bị hắn quở trách, vậy thật sự là chuyện trước đó chưa từng có.

Nghe được Tiêu Bố Y lập tức xin lỗi, Viên Xảo Hề cắn môi, chỉ lắc đầu nói: "Tiêu đại ca, không cần nói gì, chúng ta đi tìm tỷ tỷ quan trọng hơn".

"Ta vừa rồi đi tra xét phụ cận đình viện, phát hiện trong thôn một người chết cũng không có" Cầu Nhiêm Khách trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ Tiêu Bố Y tuy tình thế cấp bách, lại còn có thể lập tức khống chế cảm xúc, chỉ bằng vào điểm này, đã có thể làm đại sự.

Phải biết rằng Cầu Nhiêm Khách kinh nghiệm già dặn, biết vào loại thời điểm này, lo lắng chẳng những nửa điểm tác dụng cũng không có, nhiều khi còn có tác dụng ngược.

Khi Tiêu Bố Y còn đang hô gọi, hắn đã sớm ra ngoài tìm kiếm dấu vết để lại.

"Đại ca có ý gì?" Tiêu Bố Y trong đầu chỉ là một mảng trống không.

"Cái này chứng tỏ khi đạo phỉ đến đánh giết, người trong thôn đã sớm có chuẩn bị" Cầu Nhiêm Khách trầm ngâm nói: "Bọn họ có lẽ đã biết đạo phỉ sẽ đến đánh thôn, đã sớm trốn tránh cũng không chừng, bằng không sao lại đạo phỉ đốt phá thôn xóm, trong thôn lại không có ai bị giết, đạo phỉ có thể là do không thấy người trong thôn, lúc này mới giận dữ đốt thôn".

Tiêu Bố Y tỉnh táo lại, nghĩ lại một đường tới đây, đích xác là không thấy một ai, biết Cầu Nhiêm Khách không bao giờ nói lời thừa, không khỏi hy vọng tăng nhiều, "Vậy bọn họ trốn ở nơi nào?"
Tiêu Bố Y sau khi hỏi xong có chút xấu hổ, Cầu Nhiêm Khách vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, an ủi nói: "Bố Y, vô luận thế nào, lo âu không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể càng làm cho ngươi khó giải quyết vấn đề.

Ngươi trước kia ở phương diện này vẫn rất là bình tĩnh, hôm nay Bùi Bội tuy ở đâu không rõ, ta biết ngươi rất nóng ruột, nhưng lúc này ngươi càng cần phải bình tĩnh hơn nữa mới đúng.

Người khác quan tâm, không thể trở thành lý do để ngươi quở trách".

Tiêu Bố Y hiểu ý của Cầu Nhiêm Khách, không khỏi có chút xấu hổ, Cầu Nhiêm Khách nói không sai, nhân thương tổn thường thường chính là người quan tâm mình, nếu không quan tâm thì sao lại thương tổn?
Có chút áy náy nhìn Viên Xảo Hề, thấy nàng sợ hãi nhìn mình, Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Mới vừa rồi…"
"Mọi người trong thôn sẽ trốn ở nơi nào?" Viên Xảo Hề đổi đề tài.

Tiêu Bố Y bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về xa xa, thần sắc khẽ động, "Nếu muốn tránh né, bọn họ có thể lên núi hay không?"
Cầu Nhiêm Khách gật đầu, "Ta cũng đoán như vậy.

Bố Y, chúng ta chia làm bốn đội, Tôn Thiếu Phương dẫn một đội, A Tú Chu Mộ Nho dẫn một đội, ngươi, ta công phu không kém, phạm vi tìm tòi nhanh hơn một ít, phân biệt tỏa ra bốn hướng tìm kiếm, một khi có manh mối cùng tin tức, lập tức về lại chỗ này đốt lửa báo.

Viên huynh cùng Xảo Hề lưu lại trong này chờ đợi, đề phòng Bùi Bội cùng Nhạc thần y quay trở về".

Tất cả mọi người cùng đồng ý, lập tức hành động, Viên Lam cũng cảm tạ Cầu Nhiêm Khách cấp cho mình mặt mũi.

Hắn có lúc dĩ nhiên rất có năng lực, chẳng qua là có căn cơ cùng nhiều người, nhưng nếu là đi tìm người thì hắn đích xác có chút khó khăn, Cầu Nhiêm Khách an bài nhiệm vụ cho hắn, cũng rất là biết lượng sức, không làm hắn mất mặt, thật sự là một người cẩn thận.

Đợi khi đám người Cầu Nhiêm Khách tản ra bốn hướng đi tìm, Viên Lam mới nói: "Xảo Hề, biểu hiện của con tốt lắm, Bố Y mới vừa rồi đối với con phát hỏa đích xác là không nên, nhưng nam nhân luôn phải có chút tính tình mới tốt".

"Cha, chuyện vừa rồi không cần nhắc lại," Viên Xảo Hề lắc đầu nói: "Tiêu đại ca thích tỷ tỷ mới có thể khẩn trương như thế.

Thật ra con mới vừa rồi chỉ nghĩ, một nam nhân vì một nữ nhân mà gấp như vậy, thì đó cũng là chuyện mà nữ nhân hạnh phúc".

Nàng dọc theo đình viện đi xung quanh, chỉ thấy đình viện nơi nơi đều cháy đen thui, có chút khó hiểu nói: "Cha, con cảm thấy Bùi tỷ tỷ nếu biết Tiêu đại ca sẽ đến, mà tỷ phải ra ngoài tị nạn, thì sẽ lưu lại chút manh mối mới đúng, nếu có manh mối, manh mối thì nên phải ở trong đình viện này".

Viên Lam tinh thần rung lên, gật đầu nói: "Không sai, đó là một cô gái tinh tế, có thể sẽ làm như vậy.

Bố Y quên điều tra manh mối, chúng ta cũng không có việc gì, vô luận có manh mối hay không, chúng ta cũng phải tìm kiếm một chuyến".

***
Tiêu Bố Y không biết Cầu Nhiêm Khách nói có chính xác hay không, chỉ hy vọng hắn lần này phân tích chuẩn.

Khi hắn cưỡi Nguyệt Quang chạy vội ra khỏi thôn, vẫn theo trong trí nhớ mà chạy tới ngọn núi mà Bùi Bội hái thuốc.

Khi đến dưới chân núi chỉ thấy cây cối xanh tươi, còn có chút xanh hơn lúc rời đi, chỉ là vật đó người đâu, giai nhân không thấy, không khỏi buồn bả mất mác.

Cũng may hắn cũng đã kinh qua nhiều thương đau, tùy ý để Nguyệt Quang gặm cỏ, bản thân thì chạy lên trên núi.

Khi hắn chưa có tập Dịch Cân kinh, thì sức chịu đựng đã rất tốt, sau khi tập Dịch Cân kinh khí tức lại càng lâu dài, rất ít khi cảm thấy mệt mỏi, hắn một đường chạy lên trên núi, hai mắt như điện không ngừng quan sát, chỉ sợ bỏ sót điều gì.

Đột nhiên ánh mắt ngưng trụ, Tiêu Bố Y chạy vội tới một tảng đá lớn ở giữa sườn núi, tảng đá cao hơn nửa người, mặt trên khá bóng loáng, hắn đưa tay sờ soạng, phát hiện không có bụi đất gì, giống như thường xuyên có người ngồi trên đó, Tiêu Bố Y trong lòng vừa động, đưa mắt nhìn mọi nơi, chỉ thấy núi vẫn xanh như trước, người vẫn không thấy đâu, không khỏi trong lòng lo lắng, lên tiếng gọi lớn: "Bùi Bội, Bùi Bội…"
Hắn vận khí hô lớn, thanh âm đẩy ra, sơn cốc xa xa vẫn dư âm không dứt, phảng phất như tương tư triền miên khó có thể dứt bỏ, chỉ là đợi khi thanh âm lắng xuống, bốn phía vẫn không có gì thay đổi.

Tiêu Bố Y không dừng lại mà nhanh chóng đi lên trên núi, khi đến đỉnh núi thì đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên tay trái chính là Thái Bình thôn, một mảng đen đúa, tràn đầy thê lương, bên tay phải là núi non liên miên bất tuyệt, nhìn thấy được ở phương xa trời xanh mây trắng, vô cùng vô tận.

Tiêu Bố Y thoáng trầm ngâm một lát, rồi chạy về hướng xa xa, dọc theo đường đi vẫn hô lớn tên Bùi Bội, cẩn thận tìm kiếm.

Không biết là chạy bao xa, Tiêu Bố Y tuy thể lực cường kiện, nhưng cũng đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lúc này mới dừng bước tìm một dòng suối nhỏ, múc nước uống một ngụm, trông thấy bản thân trong nước sông, hai hàng lông mày khóa chặt, trên mặt nước ròng ròng, giống như nội tâm đang lo lắng.

Không biết tại sao, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại mình khi đó có nghe một câu nói, khi nước mắt chảy xuống thì mới biết được, xa nhau cũng là một sự hiểu nhau!
Hắn vẫn nghĩ đến đây là thiếu niên không nhìn được tư vị của nỗi buồn, dùng những từ ngữ mới mẻ để diễn tả nỗi buồn, nhưng khi mơ hồ cảm thấy cuộc đời này sẽ không được gặp lại Bùi Bội, lúc này mới hiểu được, thì ra trong lòng hắn, tình yêu của Bùi Bội đối với hắn lại nặng như thế.

Khi chậm rãi đứng lên, Tiêu Bố Y thẳng sống lưng, phía trước cây cối rậm rạp, vô cùng vô tận, nhưng hắn vẫn vĩnh viễn không ngừng tìm kiếm.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều lan tỏa, Tiêu Bố Y tuy không muốn buông tha sự tìm kiếm, nhưng cũng chỉ có thể quay lại.

Dù sao người đi tìm kiếm cũng không chỉ một mình hắn, vô luận có tìm được hay không, đều phải trở về xem động tĩnh của những người khác.

Mang theo ý niệm này trong đầu, Tiêu BốY lại chạy vội tới đỉnh núi, đưa mắt nhìn xuống dưới chân núi, trong lòng chấn động.

Phía Thái Bình thôn có ánh lửa chớp động, đúng là phía đông thôn, chính là chỗ của Nhạc thần y, chẳng lẽ nói bọn họ đã tìm được Bùi Bội?
Tiêu Bố Y trong khi suy nghĩ, đã không do dự, phóng chân chạy như điên xuống dưới chân núi, đợi khi chạy vội tới giữa sườn núi, theo bản năng hướng tới tảng đá kia nhìn qua, rồi quay đầu lại chạy tới mấy trượng, đột nhiên lại ngừng bước.

Trong ấn tượng, tảng đá không có cao như vậy, trong thường thức, tảng đá cũng sẽ không cử động.

Nhưng mới vừa rồi khi hắn quay đầu lại nhìn, tảng đá cao hơn một chút, lại nhúc nhích.

Tiêu Bố Y một khắc kia thân mình có chút cứng ngắc, không phải sợ hãi, mà là mừng như điên khó có thể tin được.

Hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, giây lát lại quay người qua, có chút chần chờ hỏi: "Bùi Bội?"
Tảng đá lớn không có biến cao, chẳng qua không biết từ khi nào thì trên tảng đá đã ngồi một người.

Người nọ khóe mắt có nước mắt, khóe môi lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói, "Tiêu đại ca…" Nàng xem ra vẫn còn rất yếu, nhưng tinh thần dù sao cũng đã tốt hơn nhiều.

Tiêu Bố Y khi nhảy tới, nhìn thấy đối phương mặc đồ vải bố nhưng lại là nữ trang, sắc mặt tái nhợt, mũi thẳng, không khỏi có chút chần chờ, khi nghe được đối phương nói một câu Tiêu đại ca, liền vui mừng giang hai tay ôm lấy Bùi Bội nói: "Bùi Bội, quả nhiên là nàng".

Bùi Bội cũng mở rộng vòng tay chào đón, ôm lấy Tiêu Bố Y, lại nhẹ giọng kêu một tiếng, "Tiêu đại ca" Nàng kêu hai tiếng Tiêu đại ca, như là kêu cả một đời.

đơn giản là nàng những ngày này, trong mộng cũng gọi như vậy.

"Nàng không sao là tốt rồi" Tiêu Bố Y thở phào một hơi, trong lòng ấm áp, cũng không quên hỏi một câu, "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Thật ra lúc trưa chàng gọi thiếp, thiếp đã nghe rồi, thiếp lúc ấy nghe được còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, đợi khi xác định là không phải nằm mơ, lúc này mới đi tìm chàng" Bùi Bội nhìn Tiêu Bố Y, trong mắt tràn đầy nhu tình, "Chẳng qua khi thiếp đuổi tới chỗ này thì chàng đã sớm đi xa rồi".

Tiêu Bố Y có chút thầm mắng mình hồ đồ, không nghĩ đến vấn đề này, "Nàng nói nàng ở phụ cận đây?"
Bùi Bội cười gật đầu, "Đúng vậy, đại ca ngốc.

Chàng chẳng lẽ không có nhìn thấy lời nhắn lại của thiếp?"
Tiêu Bố Y ngẩn ra, "Nàng nhắn lại ở nơi nào?" Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Nàng từ trưa đến giờ vẫn ở đây đợi ta sao?"
Bùi Bội nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Tiêu Bố Y, "Chàng không phải cũng đi tìm thiếp sao? Tiêu đại ca, cảm ơn chàng".

Tiêu Bố Y nghe nàng đã chờ đợi thật lâu, không khỏi có chút đau lòng, "Bội nhi, vậy ai đã đốt thôn? Nàng ở tại phụ cận? Ta sao lại không có phát hiện?"
Hắn liên tiếp hỏi mấy vấn đề, lại nhìn ngọn lửa ở thôn đông, trong lòng cảnh giác, Bùi Bội nếu ở nơi này, vậy phóng hỏa là ai? Vì sao đốt lửa?
"Là Vô thượng vương Lô Minh Nguyệt đã hạ thủ" Bùi Bội bặm môi, tràn đầy thống hận, khi nhìn sang Tiêu Bố Y lại chuyển sang nhu tình, "Thái Bình thôn tuy là thế ngoại đào nguyên, nhưng tin tức cũng rất linh thông.

Nghe nói Lô Minh Nguyệt bị trương Tu Đà tại Tề quận sau khi bị đánh bại, một đường nam hạ, rất nhanh lại tụ tập mấy vạn người.

Trương Tu Đà đuổi giết không tha, lại ở tại Đông Bình quận đánh Lô Minh Nguyệt.

Lô Minh Nguyệt bất đắc dĩ lại dẫn tàn binh nam hạ, dọc theo đường đi đốt nhà giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm.

Trong thôn chỉ sợ bị tai ương, nên cho thôn dân vào trong núi tránh né, thôn dân không ở trong này, đang ẩn nấp ở núi đối diện.

Thiếp tính chàng nếu ở Dương Châu thuận lợi, thì quá nửa những ngày này sẽ quay lại, cho nên ở trong sơn động gần đây chờ chàng, Nhạc thần y thật ra cũng đồng ý, nói thiếp gần đây có sự tiến bộ, hiện tại chỉ cần không đề khí ra tay, thì không có gì đáng ngại, phụ cận này lại không dã thú gì, thiếp ở cũng không có gì nguy hiểm, sơn động cũng khá bí ẩn, đương nhiên sẽkhông tùy tiện để cho người ta phát hiện.

Thiếp sau khi đi ra nghe được tiếng hô của chàng đã đến đỉnh núi, thiếp không có khí lực đuổi theo chàng, nên đành ở đây chờ, chỉ sợ lại bỏ qua mất.

May mà cuối cùng cũng lại được nhìn thấy Tiêu đại ca".

Nàng nói tới đây, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng hai gò má đã tràn đầy nước mắt, giống như hoa lê sau cơn mưa.

Bùi Bội sau khi bỏ đi nam trang đã hoàn toàn không còn lưu lại nửa phần đặc điểm của Tiểu Hồ Tử.

Sắc mặt của nàng có lẽ tái nhợt một chút, môi của nàng có lẽ nhợt nhạt một chút, nhưng hai hàng lông mày của nàng như trăng non ở chân trời, cong cong xinh đẹp, hai mắt của nàng sáng ngời đen láy, rất có thần, ánh trăng màu bạc phủ lên trên người Bùi Bội, làm nàng như một nụ hoa tú lệ thoát tục.

"Khóc cái gì, không sao rồi" Tiêu Bố Y dùng ống tay áo lau đi nước mắt của Bùi Bội, hết sức tự nhiên.

Trong mắt hắn, Bùi Bội vô luận dung mạo như thế nào cũng không bằng thâm tình của nàng.

"Có khi, cao hứng cũng sẽ khóc" Bùi Bội cười nói: "Tiêu đại ca, thiếp là cao hứng mà khóc, thiếp ngồi ở trên tảng đá chưa từng sợ hãi như vậy, thiếp chỉ sợ chúng ta lần này không gặp, có gặp lại cũng muôn vàn khó khăn.

Thiếp nhìn thấy dưới chân núi có lửa, cũng không biết là sao, vốn định đi tìm chàng, lại sợ bỏ qua, do do dự dự vẫn cứở lại đây".

Tiêu Bố Y thần sắc khẽ biến, "Bùi Bội, theo ta xuống núi xem một chút" Hắn không để Bùi Bội suy nghĩ nhiều, giản lược đem chuyện ánh lửa nói ra, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, trầm giọng nói: "Nàng không cần suy nghĩ nhiều, tất cả cứ để ta giải quyết, Bội nhi, ta cõng nàng xuống núi".

Bùi Bội nhẹ nhàng nằm ở trên lưng Tiêu Bố Y, bỗng nhiên hôn lên cổ hắn một cái, rồi cười ngọt ngào, nàng đột nhiên phát hiện, có khi, cái gì cũng không nghĩ chỉ cần âu yếm người trong lòng đã là một sự hạnh phúc rồi.

Tiêu Bố Y cõng Bùi Bội lao xuống sườn núi, huýt lên một tiếng, Nguyệt Quang trong bóng đêm đã như điện xẹt vọt ra, Tiêu Bố Y lưng cõng Bùi Bội, phi thân lên ngựa, thế nhưng vẫn thoải mái có thừa.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, trong lòng rất bình tĩnh, thầm nghĩ cho dù phía trước có thiên quân vạn mã mai phục, có Nguyệt Quang cũng sẽ không việc gì.

Hắn phóng ngựa hướng về phía thôn đông, chỉ thấy ánh lửa đã đến gần, đúng là phía đình viện của Nhạc thần y.

Tiêu Bố Y giảm tốc độ, có chút đề phòng nhìn về phía đó, trước đình viện của Nhạc thần y có một đống lửa lớn, đang hừng hực thiêu đốt, nghe được có tiếng vó ngựa vang lên, một thân hình nhỏ nhắn từ cạnh đống lửa đứng lên, vui vẻ kêu lên: "Tiêu đại ca, thiếp biết Bùi tỷ tỷở nơi nào, tỷấy hình như, hình như…"
Nhìn thấy Tiêu Bố Y trở người xuống ngựa, trên lưng ngựa còn ngồi một nữ nhân, ánh mắt như nước đang nhìn mình, gương mặt đầy tro bụi của Viên Xảo Hề có chút kinh ngạc, cười hỏi: "Tỷ chính là Bùi tỷ tỷ phải không?"
***
Tấn Dương cung.

Dương Quảng đại ghiệp ba năm thì kiến tạo.

Người kiến tạo lúc ấy là Ngự Sử đại phu Trương Hành, năm đó Trương Hành vì Dương Quảng ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế đã xuất mưu hiến sách, công có thể sánh bằng Dương Tố Vũ Văn Thuật, Dương Quảng năm đó khi tới Thái Hành Sơn, liền sai người từ Thái Hành Sơn mở ra chín mươi dặm đền ban cho Trương Hành, đối với Trương Hành sủng ái có thể thấy được.

Chỉ là Trương Hành đã không còn, Tấn Dương cung vẫn nguy nga ở đó, mặc cho thế gian nóng lạnh.

Cũng mặc cho Tấn Dương cung còn có một người mang theo hồ lô rượu.

Người nọ xem chừng hơn bốn mươi, hai mắt lim dim, chốc lát lại nhìn sang tường thành xa xa, chốc lát lại nhìn sang Tấn Dương cung, nhẹ nhàng thở một hơi nói: "Bần tiện đến bước như thế, cũng sống uổng phí một đời".

Người nọ tự oán tựhận lại thở dài một hơi, hiển nhiên thuộc loại không thấy đủ, bởi vì vô luận nhìn thế nào, từ quần áo, từ cử chỉ, từ hồ lô rượu trên tay, còn có rượu ngon ở trong hồ lô, hắn đều không tính là là người bần tiện.

Người bần tiện chân chính tuyệt đối sẽ không thể có rượu ngon để uống.

Hắn lại uống vài ngụm, lảo đảo đứng lên lẩm bẩm: "Sắc trời còn sớm, còn có thể trở về đánh vài ván" Người này còn chưa đi xa, một người đã tới đón đầu cười nói: "Bùi Công có chuyện gì mà chán nản thế?"
Người đi tới sắc mặt gầy gò, râu ba chòm, xem ra rất giống một giáo thư tiên sinh, đối với Bùi Công có vẻ khá thân thiết.

Bùi Công lảo đảo chụp lấy người nọ, thở dài nói: "Văn Tĩnh, ngươi đến đâylàm cái gì?"
Văn Tĩnh như có ma thuật lấy ra một cái hồ lô, lại cười nói: "Ta chỉ muốn tới xem, rượu của Bùi huynh có đủ hay không?"
Bùi Công một tay chụp lấy hồ lô rượu, ha hả cười lớn nói: "Sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là Văn Tĩnh huynh" Chụp lấy rượu Văn Tĩnh đưa tới, Bùi Công lại tu một hơi, rượu đầm đìa tràn ra vạt áo.

Văn Tĩnh cười, ngồi xuống đất khó hiểu nói: "Bùi Công mới được thăng Phó giám Tấn Dương cung, Thánh Thượng lại ở trong này, Bùi Công đúng ra phải bận rộn, sao lại ở đây mà uống say?"
"Ta không có say, ta không có say" Bùi Công ngửa mặt lên trời thở dài, "Phó giám thì thế nào, còn không phải chạy tới chạy lui cho người ta sao? Nghĩ tới Bùi Tịch ta cả đời chẳng làm được việc gì, chẳng qua chỉ là một Thừa Vụ Lang nuôi ngựa.

Hôm nay Lý đại nhân hướng tới Thánh Thượng nói tốt cho ta, nhưng không nghĩ đến lại bị tức giận, một khi đã như vậy, không bằng cứ để ta làm Thừa Vụ Lang không phải tốt hơn sao.

Lưu Văn Tĩnh, ngươi trông cũng bình thường, sao lại lên được tới Tấn Dương lệnh, nghe nói là Khả Đôn tiến cử?"
Bùi Công đúng là Giá bộ Thừa Vụ Lang Bùi Tịch lúc trước Tiêu Bố Y gặp tại Đông Đô, Văn Tĩnh cũng chính là Lưu Văn Tĩnh Lưu tiên sinh mà Tiêu Bố Y tại thảo nguyên nhìn thấy dưới trướng Khả Đôn.

Lưu Văn Tĩnh cười cười, "Ta ở tại thảo nguyên khá lâu, cũng có chút nhàm chán muốn quay về, lúc này mới hướng tới Khả Đôn tấu thỉnh về lại Trung Nguyên.

Được Vương Uy đại nhân để mắt cấp cho các chức vụ nhàn rỗi này, thật ra nếu bàn về bổng lộc địa vị, thì còn xa mới bằng Bùi Công của ngươi".

Bùi Tịch mắt lộ vẻ say sưa, "Muốn nói chúng ta cũng đều là kẻ bất đắc chí như nhau, cũng may ta ở tại Tấn Dương có ngươi giải sầu, bằng không cũng buồn chết được.

Chỉ là ngươi và ta đều biết thế đạo này xem ra cũng không an ổn, được ngày nào hay ngày đó thôi".

Bùi Tịch đã say tám phần, nói lời đại nghịch bất đạo, đương nhiên cũng bởi vì đối với Lưu Văn Tĩnh cực kỳ tín nhiệm.

Lưu Văn Tĩnh cũng uống một ngụm rượu, lơ đãng nói: "Bùi Công, ngươi cảm thấy Lý Thế Dân này thế nào?"
Bùi Tịch cau mày, "Ngươi nói nhị công tử của Lý đại nhân?"
Lưu Văn Tĩnh chỉ có thể gật đầu nói: "Không phải hắn, thì còn người nào là Lý Thế Dân?"
Bùi Tịch lắc đầu nói: "Không được không được, nếu luận năng lực tài cán, hắn so với Kiến Thành kém quá xa.

Văn Tĩnh, ta đã nhìn thấy bọn họ lớn lên, nhà của Lý đại nhân nếu bàn về tài năng, thì chính là Đại công tử".

"Ồ" Lưu Văn Tĩnh cười cười, "Thì ra là như thế, chẳng qua ta cùng Thế Dân cũng hay nói chuyện, còn về Đại công tử thì hắn quá trung hậu".

Bùi Tịch chẳng muốn nghe nhiều, "Trung hậu không tốt sao? Mà đó là con của người ta, ngươi quan tâm như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi có con gái, chuẩn bị gả cho Lý Thế Dân sao chứ? Bất quá qua đó chỉ sợ cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, Cao Sĩ Liêm sớm đã đem cháu gái gả cho Lý Thế Dân rồi".

Lưu Văn Tĩnh lắc lắc đầu, đổi đề tài nói: "Bùi Công, ngươi uống rượu, ta mấy ngày trước đây còn thấy ngươi vui vẻ, hôm nay sao lại thay đổi như thế?"
Bùi Tịch đem hồ lô rượu đập thật mạnh xuống một cái, lớn tiếng nói: "Còn không phải bởi vì tên thái giám chết tiệt kia".

"Bùi Công nói là Khuông Suất sao?" Lưu Văn Tĩnh hỏi.

"Không phải tên thái giám chết tiệt đó thì là người nào?" Bùi Tịch giận không thể át nói: "Tên này quả thực chính là một kẻ biến thái, nam không ra nam nữ không ra nữ, trên người cả ngày mùi thơm nồng nặc, ta ngửi thấy liền cảm thấy ghê tởm.

Vậy mà hắn vẫn cứ tưởng bản thân rất tuấn tú, không có năng lực kia, trong nhà lại nuôi bảy tám tiểu thiếp, đến trứng cũng không có nghĩ cũng buồn cười".

"Hắn là Tấn Dương Cung giám, Bùi Công là phó của hắn, tất cả đều phải dĩ hòa vi quý" Lưu Văn Tĩnh khuyên nhủ: "Chẳng qua hắn ngoại trừ biến thái một chút, nhưng hình như cũng không có xung đột gì với Bùi Công?"
"Sao lại không có xung đột?" Bùi Tịch thở dài một tiếng, "Thánh Thượng mấy tháng này không biết vì sao, giống nhau chuyển tính.

Vào trước kia, mọi chuyện đều yêu cầu long trọng hoa mỹ, một chút khuyết điểm cũng không được, nhưng hắn đi tuần tới Thái Nguyên, lại lần đầu tiên yêu cầu mọi chuyện tiết kiệm.

Hắn một khi tiết kiệm, tên thái giám chết tiệt Khuông Suất kia suốt ngày giương mắt nhìn ta, mấy ngày trước ta từ trong cung lấy mấy xấp vải đổi rượu uống, lại bị hắn tra được, nói phải tấu thỉnh lên Thánh Thượng, hại lão tử phải bỏ tiền ra mới êm chuyện".

Bùi Tịch sau khi tố khổ mắng to, lại nói tiếp: "Lão tử thật sự chịu không được tên biến thái này, thật sự chịu không được, chẳng thà quay về Đông Đô làm Thừa Vụ Lang, nuôi ngựa chẳng phải nhàn nhã thoải mái hơn sao?"
Lưu Văn Tĩnh đột nhiên thấp giọng nói: "Bùi Công nói cẩn thận, có người đến đây".

Bùi Tịch cũng còn vài phần tỉnh táo, mở mắt nhìn qua, thấy một Cung nhân thông vội vàng đi tới, thi lễ nói: "Bùi đại nhân, dịch trạm truyền thư, Thánh Thượng tuyên triệu Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân đã đến Tấn Dương, Cung giám Khuông đại nhân báo Bùi đại nhân chuẩn bị tiếp đãi, mời nhanh chóng, không được trì hoãn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui