Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Sáng sớm, chim chóc ríu rít, hương hoa tràn ngập, không khí tươi mát.

Đặc Mục Nhĩ khi tỉnh lại, phát hiện đùi của Phổ Lạt Ba đặt ở trên người hắn, rất nặng.

Phổ Lạt Ba ngủ như chết, cũng may không phải là người chết, tiếng ngáy khò khò vang lên, nước miếng chảy thành dòng.

Đặc Mục Nhĩ có chút chán ghét tên này, nhưng lại cảm thấy có chút có lỗi với hắn, là hắn làm cho Phổ Lạt Ba này có nhà mà không thể về, chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời.

Đặc Mục Nhĩ bị đá núi cấn cả người đau đớn, lại cảm thấy chưa từng thoải mái như vậy.

Cái này cũng không phải hắn đã quen chịu ngược đãi, mà là hắn đã lâu chưa được ngủ một giấc thoải mái như vậy.

Khi xoay người ngồi dậy, Đặc Mục Nhĩ có chút mơ hồ, hắn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, là thiếu thủ hạ sao chứ, không giống, thủ hạ của hắn mỗi ngày càng ít đi, đến bây giờ chỉ còn mình hắn cùng lão ca, ít đến không thể ít hơn.

Là thiếu tiền tài cùng nữ nhân sao, cũng không giống, trải qua mấy ngày chạy trốn này, hắn hiện tại cảm thấy mấy cái này chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi, nhưng nhất định là thiếu cái gì đó, bằng không hắn sao lại cảm thấy rất không đúng.

"Phổ Lạt Ba, tỉnh tỉnh lại" Đặc Mục Nhĩ đẩy Phổ Lạt Ba ở bên cạnh, muốn để cho hắn cùng mình suy nghĩ.

Phổ Lạt Ba ngủ như là heo chết vậy, bị Đặc Mục Nhĩ đẩy, lại như thỏ trúng tên nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn bốn phía hỏi, "Chuyện gì, Lý Tĩnh đuổi theo sao?"
Hiện tại Phổ Lạt Ba rốt cuộc đã hiểu được] Lý Tĩnh là ai, Đặc Mục Nhĩ nói cái gì ác ma căn bản không thể hình dung được một phần vạn sự ngoan độc, âm hiểm, xảo trá, tham lam, tàn nhẫn của Lý Tĩnh.

Trong mắt Phổ Lạt Ba, Lý Tĩnh có sự kiên nhẫn như lang sói, hung mãnh như hổ, giảo hoạt như hồ ly, khó động như rắn, nhưng mấy cái này vẫn không đủ, Lý Tĩnh này còn có khứu giác linh mẫn như chó vậy, vô luận bọn họ chạy đến đâu, Lý Tĩnh cũng có thể mò ra.

"Không có, không có đuổi theo" Đặc Mục Nhĩ đột nhiên nghĩ tới cái gì, vui mừng nói: "Phổ Lạt Ba, ngươi nghe đi".

"Nghe cái gì?"
"Ngươi nghe được cái gì?"
"Nghe được chim chóc tận tình ca xướng, nghe được suối nhỏ đang vui vẻ chảy xuôi…"
"Ngu xuẩn" Đặc Mục Nhĩ đứng lên, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi theo đã không còn thấy nữa sao?"
Đặc Mục Nhĩ nói những lời này hết sức mơ hồ, nhưng Phổ Lạt Ba vừa nghe đã hiểu, đột nhiên nhảy dựng lên, vui mừng nói: "Ngươi chẳng lẽ nói Lý Tĩnh không đuổi theo chúng ta nữa?"
Đặc Mục Nhĩ gật mạnh đầu, ngẩng đầu nhìn Thanh sơn, nước mắt chảy xuôi, "Chân chủ, người rốt cuộc đã phù hộ chúng ta một lần".

Hai người vui sướng ôm lấy nhau, ca hát nhảy múa một hồi, chỉ là không có tộc nhân vỗ nhịp theo, không khỏi không được đẹp.

Phổ Lạt Ba tuy bị Lý Tĩnh đánh cho hộc máu, cũng may bị thương không nặng, khi chạy trốn cũng có thể kích phát tiềm năng khó có thể tưởng tượng.

Phổ Lạt Ba nhận chuẩn phương hướng Đặc Mục Nhĩ chạy trốn mà đuổi theo, đã theo được Đặc Mục Nhĩ, cùng hắn trở thành huynh đệ chạy nạn, mỗi ngày đều ở trong tiếng vó ngựa của Lý Tĩnh mà chạy trối chết, dưới sự cực độ mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi, thủ hạ của Đặc Mục Nhĩ rốt cuộc chạy không còn một mống, hai người có thể nói là dựa vào nhau, cũng không oán hận gì, tối hôm qua Phổ Lạt Ba có thương tích mệt mỏi, thật sự không thể chạy được nữa, đánh chết cũng không đứng dậy, nhất định phải đi ngủ, nói chết thì chết, chạy trốn như vậy còn không bằng chết sao.

Đặc Mục Nhĩ cũng thật sự đã mỏi mệt không chịu nổi, cũng liều mạng, tìm một sườn núi cắm đầu mà ngủ, nhưng không nghĩ đến Lý Tĩnh một đường đuổi theo lại không thấy đâu nữa.

Đặc Mục Nhĩ sau khi bình tĩnh lại rốt cuộc ý thức được hiện trạng, bộ tộc đã tứ tán, thủ hạ không còn, con cháu thì đã đi đánh cướp rồi, những người để lại giữ nhà thì đã bị Lý Tĩnh đánh cho tan tác.

"Như vậy không được, nhất định phải có người ngăn cản Lý Tĩnh" Đặc Mục Nhĩ lẩm bẩm: "Cứ tiếp tục như vậy, thảo nguyên sẽ không có ngày an ổn, thật là một đám cường đạo đáng xấu hổ".

"Đúng, đúng," Phổ Lạt Ba vỗ đầu, "Nhưng Khả Hãn nam hạ, thì ai có thể ngăn cản được Lý Tĩnh?"
"Khả Hãn không ở đây, còn có Khả Đôn" Đặc Mục Nhĩ trước mắt sáng ngời, "Ta biết Khả Đôn cách chỗ này không xa, chúng ta đi tới đó cầu cứu binh, đoạt lại bộ tộc, nữ nhân cùng châu báu của chúng ta!"
***
Đặc Mục Nhĩ cùng Phổ Lạt Ba khi nhìn thấy Khả Đôn, mới phát hiện gặp nan cũng không chỉ hai người bọn họ, các sĩ Cân bộ lạc khác xem ra cũng đều đầu tóc xơ xác, mặt mày lo lắng.

Thổ Như Hột, Hộc Tiết, Tư Kết, Phúc La, còn có Đồng La, Tộc trưởng các bộ tộc này đều tới đây, từ tây sang đông ngàn dậm các bộ tộc cũng không có chỗ nào mà không bị Lý Tĩnh đánh qua.

Khế Cốt cũng không có Tộc trưởng tới cầu cứu, chính là bởi vì gần sát tây bắc thảo nguyên, không bị lần chiến hỏa này lan tới.

Đại trướng của Khả Đôn hiện nay cứ như là đại hội các bộ tộc của thảo nguyên vậy, mọi người ai nấy đều kêu gọi ý ới, ầm ĩ một mảng, đối với hai người Đặc Mục Nhĩ đến, cũng không thèm nhìn tới.

Đặc Mục Nhĩ cao giọng hô: "Đừng ồn ào, để nghe ý kiến của Khả Đôn".


Mọi người im tiếng xuống, Khả Đôn rốt cuộc nhíu mày hỏi: "Lý Tĩnh rốt cuộc có bao nhiêu người?"
"Một vạn!"
"Tam vạn!"
"Ước chừng mười vạn đại quân!"
Ba người cho ba đáp án hoàn toàn khác nhau.

Khả Đôn nhìn Đáp Ma Chi nói: "Ngươi cho binh sĩ chặt chẽ truy tìm động tĩnh của Lý Tĩnh, ngàn vạn lần phải ngăn mười vạn đại quân của Lý Tĩnh lại, các vị Sĩ Cân đang ở chỗ của chúng ta, chúng ta có trách nhiệm bảo hộ sự an toàn của bọn họ".

Đáp Ma Chi ứng tiếng rời khỏi lều trại, các Sĩ Cân đưa mắt nhìn nhau, đều có chút an ổn ngồi xuống, thở ra một hơi.

"Mười vạn đại quân hình như có chút hữu danh vô thực," Khả Đôn cao cao tại thượng nói: "Theo ta biết, Lý Tĩnh lần này là Tứ hôn sứ, vốn chỉ mang theo mấy trăm binh sĩ?"
"Tuyệt không có khả năng," Các Sĩ Cân đều cảm thấy mặt mày như phát sốt, cũng không thể nói mình bị người ta mang theo mấy trăm binh sĩ đánh cho hoa rơi nước chảy, "Khả Đôn, Lý Tĩnh có thể chỉdẫn theo mấy trăm binh sĩ, nhưng rất có thể là Đại Tùy đã âm thầm phái binh lẫn vào thảo nguyên, hôm nay hắn mới dẫn dắt, đối với thảo nguyên tiến hành trả thù tứ phía".

"Không sai, ta sớm nói, Đại Tùy đánh không được, cái này chẳng phải là báo ứng sao" Đặc Mục Nhĩ đột nhiên nói một câu, nhìn thấy các Sĩ Cân đều nhìn mình, có chút ngượng ngùng, "Các ngươi nhìn ta làm cái gì, Khả Đôn không phải đã nói, chúng ta cùng Đại Tùy vốn có quan hệ tốt mà".

Khả Đôn cau mày, thật lâu sau mới nói: "Các ngươi nói đích xác cũng rất có thể, các ngươi hiện tại có thể có bao nhiêu kỵ binh có thể điều động?"
Các Sĩ Cân nhìn nhau, đều lắc đầu, "Khả Đôn, kỵ binh của chúng ta đều đã nam hạ, trong lúc nhất thời không thể tổ chức được lực lượng chống trả hữu hiệu.

Chúng ta đều biết Khả Đôn hiện tại thảo nguyên thế lực rất mạnh, cho nên mới hướng tới Khả Đôn cầu cứu".

Khả Đôn trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ các ngươi khi xuất binh, cũng không có ai tới nói với ta một tiếng, lúc này bị Lý Tĩnh đánh cho không biết bắc nam, thì bắt đầu mới nhớ tới ta.

Trong lòng tuy chán ghét, Khả Đôn vẫn vẻ mặt nhu hòa, "Các ngươi chuẩn bị làm gì?"
"Thỉnh Khả Đôn xuất binh tiêu diệt Lý Tĩnh" Các Sĩ Cân đều đồng thanh nói, trên sự thật vô luận Lý Tĩnh có bao nhiêu người, bọn họ cũng đã không thể tác chiến.

Tinh binh trong tộc đều đã đi ra ngoài cướp bóc, lực lượng còn lại thật sự có hạn, đối với Lý Tĩnh không có khả năng tổ chức thành lực lượng có khả năng phản kích một kích lôi đình.

Khả Đôn lắc đầu nói: "Ta chỉ là giới nữ lưu, làm sao có thể lĩnh quân đánh giặc".

Tất cả mọi người đều vẻ mặt đau khổ nói: "Vậy thì làm thế nào cho phải".

Khả Đôn đột nhiên cười nói: "Bất quá ta tuy không thể lĩnh quân đánh giặc, lại có thể đề cử một người liên hợp với binh lực của mọi người đối kháng Lý Tĩnh".

"Là ai?" Các Sĩ Cân rất là kinh ngạc.

Khả Đôn vỗ vỗ tay, từ bên ngoài đại trướng đi vào một trung niên, khẽ ho, chỉ là trong mắt đã có một loại đấu chí nóng bỏng.

"Ta nghĩ các Sĩ Cân hẳn là rất nhiều người đều biết A Sử Na - Sĩ Lợi Phất Thiết," Khả Đôn nhẹ giọng giới thiệu: "Hắn là đệ đệ của Thủy Tất Khả Hãn".

***
Khả Đôn sau khi ra khỏi đại trướng, trên mặt lộ ra nụ cười khó có thể nắm bắt.

Đáp Ma Chi dẫn theo mười mấy thân vệ đi sát phía sau nàng ta, không dám lơi lỏng.

Khả Đôn đi tới trước một căn lều rất bình thường, xốc màn trướng lên tiến vào, Đáp Ma Chi dẫn dắt vệ sĩ thủ vệở bên ngoài, toàn bộ tinh thần đề phòng.

Trong trướng ngồi một người ăn mặc như quân lính Đột Quyết, mũ che nửa mặt, khi Khả Đôn đi vào, hắn động cũng không động, phảng phất như là pho tượng gỗ vậy.

Thấy nước trà trên bàn cũng không động tới, Khả Đôn hỏi: "Ngươi sợ nước trà có độc?"
"Ta không khát" Thanh âm trầm thấp, không chút mệt mỏi nào, tuy hắn chinh chiến ngàn dặm, nhưng hắn xem ra so với Đặc Mục Nhĩ tốt hơn nhiều.

Lý Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân có thế lực nhất trên thảo nguyên, cũng không thể hiện ra vẻ mặt gì.

"Ngươi đích thực là một người rất cẩn thận" Khả Đôn đến trước án ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đặc Mục Nhĩ cùng Phổ Lạt Ba đúng như ngươi dự tính, rốt cục cũng chạy tới nơi này, tiếp đến chúng ta nên làm thế nào?"
Khả Đôn ánh mắt chăm chú, Lý Tĩnh cũng không tránh né, "Nên làm vì Đại Tùy, ta đã làm rồi, còn lại, nên xem hành động của Khả Đôn".

"Ta chỉ là giới nữ lưu, lần này nếu tùy tiện xuất binh, Khả Hãn còn có thể dung ta ở tại thảo nguyên sao?"

Lý Tĩnh cười cười, "Khả Đôn lần này đương nhiên sẽ không xuất binh, chuyện Khả Đôn làm đều là vì nghĩ cho thảo nguyên, lần này cùng với ta ra tay, đương nhiên cũng là vì người thảo nguyên cầu xin mới làm, Thủy Tất Khả Hãn lại không phải kẻ ngốc, sao lại làm khó người? Bất quá Khả Đôn phải hành động nhanh lên, nếu Thánh Thượng bị bắt, vô luận người có hành động xuất binh hay không, cũng đã không thể ngăn cản hắn đối phó vói người".

"Ngươi dẫn theo bao nhiêu binh?" Khả Đôn tò mò hỏi.

"Binh không tại nhiều mà tại tinh, bốn mươi vạn quân Đột Quyết thì thế nào, chẳng lẽ có thể cùng lên một lúc sao?"
Khả Đôn cẩn thận ngẫm lại mới nói: "Đạo lý rất đơn giản, lại rất thâm ảo, chỉ tiếc bên cạnh ta lại không có loại người tài này".

Lý Tĩnh không nói gì.

Khả Đôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Cái tên Lý Tĩnh này ta khi ở tại Tây Kinh chưa gả đi thì cũng đã nghe qua.

Khi đó, ngươi bất đắc chí, ta cũng giống vậy, nhưng ta biết, Lý Tĩnh tuyệt đối là một trang nam nhi, đáng tin cậy.

Nếu không có Thánh Thượng, cũng sẽ không có Khả Đôn hôm nay, nhưng thế lực mà ta có thể có hôm nay, cũng la kết quả của một quá trình rất lâu dài, ta không thể không cẩn thận.

Hôm nay ta cho A Sử Na - Sĩ Lợi Phất Thiết mang binh đối kháng ngươi, chuẩn bị hướng tới Khả Hãn cấp báo, còn việc hắn có thể làm cho ngươi để ý, triệt hồi đại quân hay không, vậy cũng không phải là chuyện ta có thể đoán trước được".

Lý Tĩnh vẫn trầm mặc, chỉ cúi đầu, ai cũng cân nhắc không ra tâm ý của hắn.

"Ngươi có thể đốt ít đi một chút hay là giả bại hay không?"
"Không thể".

"Vì sao?"
"Lý Tĩnh có lẽ sẽ chết, nhưng không thể bại" Lý Tĩnh trầm giọng đáp.

Khả Đôn nhìn Lý Tĩnh thật lâu sau mới nói, "Ngươi lĩnh quân cho tới nay đều tự phụ như vậy sao?"
"Ta không phải tự phụ, mà là không muốn cho nhiều người thất vọng" Lý Tĩnh chậm rãi nói: "Nói đến, bại không phải là biện pháp tốt, chỉ có thắng đi tới, mới có thể không ngừng tạo thành áp lực với Thủy Tất Khả Hãn".

Khả Đôn đối với thuộc hạ đều vô cùng uy nghiêm, đối với Lý Tĩnh này cũng giận không nổi, "Nhưng ngươi phải biết rằng, Sĩ Lợi Phất Thiết nếu cũng bị đánh bại, nói không chừng sẽ mang lại hiệu quả trái ngược".

Lý Tĩnh nở nụ cười, giữa hai hàng lông mày có chứa sự trào phúng, "Khả Đôn cứ nói đùa, thật ra dụng ý chân chính của Khả Đôn đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy.

Ta dẫn binh gây sóng gió tại thảo nguyên, đương nhiên không thể làm Khả Hãn quay về.

Bất quá Khả Đôn hỗ trợ Sĩ Lợi Phất Thiết, đó mới là chỗ Khả Hãn chân chính lo lắng.

Sĩ Lợi Phất Thiết là đệ đệ của Khả Hãn, vốn vẫn cùng Đốt Cát bất hòa, tại thảo nguyên cũng có uy vọng, cùng Sất Cát Thiết không thể đánh đồng.

Hắn thế lực hưng khởi, Khả Hãn công Nhạn Môn lâu, viện binh các quận sớm muộn sẽ đến.

Phương bắc động loạn, Sĩ Lợi Phất Thiết cường đại, thực có thể đoạt lấy địa vị của Khả Hãn hắn.

Mọi chuyện cùng ở chung một chỗ, địa vị của hắn không ổn, làm sao mà không trở về?"
Khả Đôn hai mắt lấp lánh, "Chẳng lẽ thực không có chuyện gì có thể qua mắt được ngươi sao?"
Lý Tĩnh cười cười, "Có một số việc không cần che dấu.

Có một số việc, nhất định có kết quả!"
Khả Đôn cân nhắc hai câu nói của Lý Tĩnh, hồi lâu mới thở dài một hơi, "Ngươi hôm nay phải đi rồi, có thể nói với ta là đi đâu có được hay không, để ta cũng có sự chuẩn bị trước?"
Lý Tĩnh lắc đầu, "Không được, binh sĩ phục tùng ta, tín nhiệm ta, ta làm sao có thể lấy tính mạng của binh sĩ ta ra đùa giỡn".

Khả Đôn nở nụ cười, gật đầu nói: "Lý Tĩnh, ngươi thực không đơn giản".

Bà sau khi nói xong, đứng dậy ra khỏi doanh trướng, Lý Tĩnh vãn bất động, ngồi cho đến ban đêm, lúc này mới đứng dậy, cầm lệnh bài Khả Đôn phát cho ra khỏi doanh trướng, một đường hướng bắc đi tới một sơn cốc, đi vòng qua mặt kia của núi, nơi đây có ba trăm binh sĩ của hắn cùng hơn mười cấm vệ, khi trông thấy Lý Tĩnh từ trên núi đi tới, Tôn Thiếu Phương nhịn không được nói: "Lý Quận thừa, thật ra có đường gần hơn đi tới nơi này mà".


Lý Tĩnh quay đầu nhìn lại, "Có đôi khi, đi đường vòng lại là đường ngắn hơn".

Tôn Thiếu Phương lắc đầu, thầm nghĩ Lý Tĩnh này nói chuyện cũng như là Đạo Tín, đơn giản rõ ràng mà lại làm cho người ta cân nhắc không ra.

Mọi người rời sơn cốc, những binh sĩ vẫn bình thường như làm bằng thép vậy.

Các cấm vệ đối với Lý Tĩnh bội phục sát đất, mấy ngày này Lý Tĩnh loạn chiến đánh bất ngờ thật sự làm cho bọn họ bội phục.

Tuy là loạn chiến, nhưng loạn vẫn đều là địch thủ, chiến vẫn là Lý Tĩnh.

Binh sĩ Lý Tĩnh luôn kỷ luật nghiêm minh, dưới hiệu lệnh của Lý Tĩnh luôn chiếm tiên cơ, làm cho đối thủ không hội thành quân được.

Bọn họ một đường hướng tây thẳng tiến, cũng không tính là mệt mỏi, thật sự bởi vì Lý Tĩnh dưỡng binh rất có phương pháp.

Lý Tĩnh dẫn binh tiếp tục hướng đông, mọi người cũng không hỏi, biết chỉ cần đi theo Lý Tĩnh là được, không đến mấy canh giờ, đã đến Khắc Lỗ Luân Hà, nước sông vẫn mê hoặc sáng ngời như trước, chiến loạn chém giết cũng không thể thay đổi.

"Nghỉ ngơi" Lý Tĩnh sau khi nói xong, nhảy xuống ngựa, hướng tới hạ lưu mà nhìn tới, ánh mắt bình tĩnh.

Tôn Thiếu Phương không biết dụng ý của Lý Tĩnh, lại biết Lý Tĩnh không bao giờ làm chuyện nhàm chán.

Các binh sĩ nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, thì có hai thớt ngựa phi như bay từ hạ lưu Khắc Lỗ Luân Hà chạy tới.

Người đi đầu mặc trang phục của quân Đột Quyết, cũng là thủ hạ của Lý Tĩnh, đương nhiên là vì thuận tiện đi lại.

Người đi sau là một nữ tử, áo choàng màu xanh dấu không được khuôn mặt như ngọc bàn, chỉ là hàng mi của nàng đang nhướng lên, khi nhìn thấy binh sĩ ở phương xa, lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn theo sát phía sau binh sĩ kia.

Lý Tĩnh chậm rãi đi tới đón, binh lính xuống ngựa thi lễ, lui sang một bên, Lý Tĩnh ánh mắt cũng dừng ở trên tay nữ tử kia.

Nữ tử trên tay nắm một cái hương nang, vẻ mặt lo lắng, cũng đang chờ đợi Lý Tĩnh nói cái gì.

"Mông Trần Tuyết?"
"Ừm" Mông Trần Tuyết ánh mắt dò hoit, "Người là?"
"Ta là Lý Tĩnh, nhị ca kết nghĩa của Tiêu Bố Y" Lý Tĩnh tươi cười ít có trên mặt có chút ấm áp, "Ta cho người đưa cô tới nơi này, chỉ bởi vì ta xa nhất cũng chỉ có thể đi đến chỗ này, đáp ứng Bố Y nhất định phải tự mình chuyển một câu, cái này cũng chỉ có thể vất vả cho cô".

Mông Trần Tuyết a một tiếng, gấp giọng nói, "Thì ra là nhị ca, Bố Y làm sao vậy?" Nàng nói tới đây, giơ hương nang lên, tràn đầy nghi hoặc.

Khi thủ hạ của Lý Tĩnh tới tộc, giao cho nàng hương nang, sau đó nói có người tìm nàng, Mông Trần Tuyết liền đi theo binh sĩ tới Khắc Lỗ Luân Hà.

Đây là hương nang mà nàng nhờ Khắc Lệ Ti giao cho Tiêu Bố Y, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lại có một ngày trở lại trên tay nàng, một đường bôn ba, nàng chỉ nghĩ Tiêu Bố Y vì sao không thể đến, nhiều ít cũng có chút lo lắng.

"Hắn tốt lắm" Lý Tĩnh nói một câu làm cho Mông Trần Tuyết sắc mặt trắng bệch.

"Hắn tốt lắm? Vậy hắn cho người đem hương nang này cho ta làm cái gì?"
"Ồ" Lý Tĩnh nở nụ cười, "Hắn chỉ sợ cô không tin ta, cho nên lấy hương nang làm tin.

Hắn nhờ ta nói một câu với cô, hắn nói hắn vẫn một mực nhớ tới cô, chỉ là hắn bề bộn công việc, lần này lại phải đi làm một chuyện không thể không làm.

Ừm, lời phía trước là hắn nói, lời sau là giải thích của ta".

Mông Trần Tuyết trong phút chốc thần thái bay bổng, mọi lo lắng đã tan thành mây khói, còn lại chỉ là nỗi nhớ nhung sâu sắc
"Hắn có nguy hiểm không?"
"Việc hắn làm không nguy hiểm sao chứ?" Lý Tĩnh cười hỏi lại.

Mông Trần Tuyết đỏ mặt, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Không biết hắn đi nơi nào?"
Nàng tuy tin tưởng lời Lý Tĩnh nói, cũng biết Tiêu Bố Y tuyệt đối không phải là người làm cho có lệ, nhưng có thể nghe được dù chỉ nửa điểm tin tức về Tiêu Bố Y, cũng đã là chuyện làm cho nàng cao hứng rồi.

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tĩnh, chỉ thấy hắn không giận tự uy, nhưng đối với mình cũng không tệ.

lại sợ Lý Tĩnh cự tuyệt nói ra, đành phải tự lẩm bẩm.

Lý Tĩnh cũng lập tức nói: "Thủy Tất Khả Hãn nam hạ, hắn đi biên thùy báo tin, nên là Nhạn Môn.

Ta cũng không biết hắn hiện tại rốt cuộc như thế nào, chỉ là cô cứ yên tâm, người như hắn không chết được đâu".

Mông Trần Tuyết có chút thất vọng, liếc nhìn binh sĩ phía sau Lý Tĩnh, "Nhị ca, các người từ xa đến đây, không bằng đến Mông Trần tộc làm khách được không?"
Nàng yêu thì yêu cả đường đi lối về, Lý Tĩnh một khi đã là nhị ca của Tiêu Bố Y, tự nhiên cũng chính là nhị ca của nàng.


Tiêu Bố Y không thể tới, nàng vẫn phải tốt với Lý Tĩnh mới được.

Lý Tĩnh lắc đầu, "Ta còn có chuyện, lần này đến đây, chẳng qua là vì chuyển lời cho Bố Y, nói cho hết lời, ta cũng phải đi rồi".

Hắn nói phải đi, chân lại vẫn như đóng đinh tại chỗ, Mông Trần Tuyết có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Lý Tĩnh, "Vậy chúc nhị ca thuận buồm xuối gió".

Lý Tĩnh cười cười, xoay người muốn đi, Mông Trần Tuyết đột nhiên nhớ tới cái gì, gấp giọng kêu lên: "Nhị ca, chờ một chút, ta muốn nhờ người chuyển một câu".

Lý Tĩnh thầm nghĩ, ta đang chờ những lời này của cô, vì sao nhất định phải vào lúc ta xoay người đi mới nói lên?
"Nói đi".

Mông Trần Tuyết trên mặt như rặng mây đỏ, lẩm bẩm nói: "Nhị ca người nếu gặp hắn, thì nói với hắn, ta vẫn rất nhớ đến hắn".

Lý Tĩnh nở nụ cười, "Hắn cũng vẫn rất nhớ đến cô, cô cũng vẫn rất nhớ đến hắn, nhưng vì sao không thểở cùng một chỗ? Hắn bởi vì đi biên thùy báo tin, cô cũng có nhiệm vụ này sao?"
Mông Trần Tuyết cười không nổi nói: "Nhị ca, ta, ta chỉ sợ trở thành gánh nặng của hắn, ta cái gì cũng không biết làm, hắn là đại anh hùng, mỗi [ngày luôn có chuyện làm không xong.

Người nói với hắn, ta vẫn chờ hắn, hy vọng, hy vọng hắn có thể rảnh đến Mông Trần tộc!"
Nàng tiến lên một bước, đem hương nang đưa lại cho Lý Tĩnh, "Cái này, một khi hắn đã không phải là muốn trả cho ta, phiền nhị ca người đưa lại cho hắn".

Lý Tĩnh đưa tay tiếp nhận, lắc lắc đầu, cũng đã xoay người lên ngựa, nhìn Mông Trần Tuyết rồi vung Hỗn thiết thương lên, "Xuất phát".

Mông Trần Tuyết nhìn thấy Lý Tĩnh đi xa, cũng có chút không nỡ, nhưng nhìn thấy hắn đi về phía tây, lại không khỏi cảm tạ trong nội tâm.

Rất hiển nhiên, Lý Tĩnh đích thật là đặc biệt tới đây, nhìn thấy binh sĩ bọn họ bụi đất đầy mặt, bộ dáng chinh chiến đã lâu, rất là vất vả.

Lý Tĩnh chỉ vì một câu nói của Tiêu Bố Y mà dẫn binh đến đây, vậy trong mắt của hắn, Tiêu Bố Y cùng nàng xem như có địa vị rất nặng.

Tôn Thiếu Phương người trên lưng ngựa, rốt cuộc đi tới hỏi một câu, "Lý Quận thừa, chúng ta hiện tại phải đi nơi nào?"
Lý Tĩnh không chút do dự nói: "Đột Quyết nha trướng".

***
Thành Nhạn Môn bị vây khốn đã hơn mười ngày, dưới thành thi thể chất đống, ngựa vô chủ, quân Đột Quyết vẫn ở khắp nơi vây khốn thành Nhạn Môn, nhưng lại ít có người có hứng thú xung phong công thành.

Dưới thành đã biến thành một nơi so với A Tỳ địa ngục còn muốn khủng bố hơn, đi tới nơi đây chỉ có ý nghĩa tử vong, bọn họ ngàn dặm xa xôi tới đây là để cầu tài, không phải là bỏ mạng, mạng không có, tiền có ích lợi gì?
Lần này vây khốn Nhạn Môn tuy lấy quân Đột Quyết làm chủ, nhưng ít nhất có mười mấy bộ tộc không phải Đột Quyết cũng xuất binh mã, những người này đến đây, ít nhất cũng chiếm hơn nửa nhân số, bọn họ vì lợi mà đến, mỗi ngày chỉ nghĩ đến cướp bóc, đối với công thành thật sự không có hứng thú quá lớn.

Thủy Tất Khả Hãn cau chặt mày, nhìn đại thành trước mắt trong lòng cũng lo lắng.

Hơn mười ngày này, hắn thật ra đã đem pháp môn công thành đã học đến quen thuộc, nếu có thể làm lại một lần, hắn mang theo công cụ công thành, nói không chừng đã có thể phá được thành Nhạn Môn.

Thang công thành, câu móc leo lên, đắp thành đất, bắn đá công thành đều đã dùng, nhưng hắn có kế Trương Lương, người ta lại có tường thành cao vút, ngoại trừ thi thểrơi xuống ra, hắn cũng không thu hoạch được gì.

Hiện nay quân tâm đã không muốn chiến, nếu không có tinh binh thủ hạ của hắn trấn áp, thì mấy binh sĩ này đã sớm tản mát.

Đêm qua trong thành đột nhiên thả ra vô số đèn Khổng Minh, cũng rơi ở trong trận bọn họ vài cái, mặt trên đều viết mấy chữ Cần vương sát tặc, có công tất thưởng, tuy không có tác dụng gì nhiều lắm, nhưng Thủy Tất Khả Hãn biết, thời gian còn lại của hắn cũng không tính là nhiều, Nhạn Môn quận tuy bị hắn dẹp hết ba mươi chín thành, nhưng cứ dậm chân tại chỗ thế này, binh sĩ các quận từ từ cũng sẽ đuổi tới.

Hiện tại bọn họ thế mạnh, nếu không thể trong một hồi trống tinh thần hăng hái mà công được thành, thì qua hồi trống sau, chỉ sợ sẽ phải suy kiệt.

"Khả Hãn, có người đưa thư tới cho người" Một thủ hạ vội vàng chạy tới, đưa qua một phong thư, lại ghé vào tai hắn thì thầm vài câu.

Thủy Tất Khả Hãn cau mày, mở thư ra đọc, chỉ lướt ra mày đã càng cau lại hơn nữa, thấp giọng nói: "Biện pháp này có thể thực hiện không?"
Thủ hạ cũng áp thấp thanh âm, "Khả Hãn, nếu nói tới công thành, chúng ta cũng không am hiểu, nhưng kế sách của bọn người Trung Nguyên tranh đấu nội bộ đưa tới thì chắc là tốt".

Thủy Tất Khả Hãn gật gật đầu, lại xem qua thư một lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, truyền lệnh nói: "Truyền lệnh ra, bắt đầu từ hôm nay, các bộ lạc mỗi ngày xuất binh ngàn người tứ phía công thành, ngày đêm không ngừng, ai trái lệnh, trảm! Ai leo lên được đầu tường trước tiên, thưởng ngàn lượng vàng".

Kèn thổi lên, quân lệnh tầng tầng truyền xuống, các bộ tộc nhìn nhau, cũng không thể không phục tùng.

Thủy Tất Khả Hãn cũng tiến đến bên tai thủ hạ kia, áp thấp thanh âm nói: "Tây Nhật Mạc, ngươi dẫn ba ngàn nhân thủ…"
Thanh âm của hắn hàm hồ có chứa sự nghiêm trọng, Tây Nhật Mạc nghe liên tục gật đầu, thần thái bay bổng, lập tức gọi nhân thủ, biến mất vào trong bóng đêm.

Thủy Tất Khả Hãn thấy Tây Nhật Mạc đã không thấy nữa, cũng thở dài khó hiểu, trong tiếng kèn, một đội kỵ mã Đột Quyết vọt tới dưới tường thành, tìm chỗ leo lên, trên thành tên bắn xuống như mưa, thề chết cự địch.

Căn cứ theo tình báo của hắn, binh sĩ thủ thành bất quá cũng chỉ chừng hai vạn, sao lại công lâu như vậy vẫn không có dấu hiệu suy bại, Thủy Tất Khả Hãn cũng không thể biết được chi tiết ở trong thành, kế sách này nếu còn không thành, hắn sẽ làm thế nào cho phải?
Giữa trời chiều, Thủy Tất Khả Hãn thực không biết, Quân vương Đại Tùy đứng ở trên thành, cũng nhìn binh sĩ dưới thành, trên nét mặt cũng đầy vẻ mỏi mệt cùng sự tịch mịch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận