Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Bùi Minh Thúy lời nói tuy đã đổi giọng, nhưng hào khí vẫn không giảm, Cao Sĩ Thanh nghe chỉ có thể cười khổ mà gật đầu, "Bùi tiểu thư nói rất đúng".
Nhưng thật ra lời trong lòng hắn muốn nói chính là, ta chỉ sợ tên Tiêu Bố Y kia không phải là nam nhân, bằng không làm sao có thể cự tuyệt loại hấp dẫn này, nhưng ý tưởng của Bùi Minh Thúy, hắn cũng không muốn phản bác.
"Ngươi điều tra thế nào rồi?" Bùi Minh Thúy ánh mắt lóe lên, kể từ đó, không ai có thể nhìn ra nàng là một người thô lỗ, tùy tiện nữa.
"Tiêu Bố Y hình như xuất thân từ mã phỉ," Cao Sĩ Thanh nghiêm chỉnh nói: "Khi hắn phái hai thủ hạ trở về, ta đã phái người theo dõi, tuy không phát hiện được nơi ở của bọn họ, nhưng căn cứ theo sự tính toán của ta, bọn họ xa nhất cũng là ở tại vùng biên quan, cũng không thể qua sông vượt biên giới được.

Nơi đó phía tây gần Hoàng Hà, bắc giáp trường thành, núi non liên miên, triều đình không thể quản, chỉ có quân Đột Quyết là hay lui tới".
"Ngươi một khi không phát hiện được nơi ở của bọn họ, vậy sao có thể tính toán được?" Bùi Minh Thúy cẩn thận hỏi lại.
"Ta tuy không cho người theo dõi bọn họ quá xa, nhưng tính toán theo lộ trình của bọn họ" Cao Sĩ Thanh mỉm cười, "Bởi vì Tiêu Bố Y hiển nhiên chỉ chaủan bị có ba người mà tiến hành buôn bán, Dương Đắc Chí cùng Tiển Đầu kia ngày hôm trước đi, chính ngọ hôm nay mới về, lại mang theo mấy người.

Ta chỉ việc tính toán lộ trình theo sức ngựa nhanh nhất".
"Ồ, Cao lão ngươi cũng thực tinh tế" Bùi Minh Thúy hơi cau mày, "Từ khi Trụ quốc Dương Huyền Cảm binh biến, Thánh Thượng lại tam chinh Triều Tiên, dân khổ không chịu nổi, binh cũng không chịu nổi cũng không ít người trốn ra nơi hoang vu, nơi đó cũng giống vậy, chẳng lẽ bọn họ lại là đào binh?"
Tiêu Bố Y cũng không có ở đây, bằng không quá nửa là hết sức kinh ngạc, đây không phải là Bùi Minh Thúy mà hắn đã thấy, chẳng lẽ biểu hiện tùy tiện của nàng đều là giả hay sao?
"Bọn họ nếu là đào binh hoặc mã phỉ, Bùi tiểu thư chuẩn bị bắt bọn họ sao?" Cao Sĩ Thanh hỏi.
"Vậy cũng không" Bùi Minh Thúy lắc đầu, "Chẳng qua thân phận của hắn đích xác có chút phiền toái, theo sự khảo nghiệm của ta hôm nay, Tiêu Bố Y là nhân tài, khuyết điểm duy nhất chính là tâm còn mềm yếu, dùng cảm tình mà làm việc.

Nhưng hắn nếu không mềm lòng, sử xự theo cảm tình, thì hắn cũng sẽ không phải là người mà ta thưởng thức.

Hắn tuyệt không phải là vật tỏng ao tù, chỉ cần có được sự giúp đỡ, ắt có thể thành sự nghiệp".
"Vậy tiểu thư còn do dự điều gì?" Cao Sĩ Thanh khó hiểu.
"Hắn một khi đã là người của Bùi Gia thương đội, nhất cử nhất động về sau hiển nhiên sẽ quan hệ đến Bùi phiệt," Bùi Minh Thúy nhíu này nói: "Ngươi xem hắn hiện tại cũng không có gì quan trọng, nếu nếu ngày sau có cơ hội lên như diều gặp gió, triều đình là nơi ao bùn rất sâu, lão già Ngu Thế Cơ kia nói không chừng sẽ lấy thân phận của hắn mà tiến hành đả kích Bùi phiệt, một khi đã như vậy, chúng ta không thể không phòng".
Cao Sĩ Thanh thở dài một tiếng, "Bùi tiểu thư chẳng lẽ đã tính chuẩn Tiêu Bố Y về sau nhất định sẽ có thành tựu kinh người, lúc này mới khổ tâm nghĩ đến sự tình về sau".
Bùi Minh Thúy khẽ cười nói: "Ta đã từng xem sai người nào chưa?"
"Vậy cũng rất ít" Cao Sĩ Thanh xem ra cũng là lão mưu thâm tính, nhưng lại đối với Bùi Minh Thúy tràn đầy bội phục, "Bùi tiểu thư vài năm trước đã nói Lý Mật có tài, nhưng lại có cốt phản, sớm muộn cũng sẽ thành họa lớn tâm phúc của triều đình! Về sau hắn quả nhiên đi theo Dương Huyền Cảm phản loạn, hơn nữa thiếu chút nữa là binh động Đông Đô, hiện tại tuy ở đâu không rõ, nhưng quá nửa là chờ thời cơ.

Nhưng Lý Mật dù sao cũng xuất thân sĩ tộc, văn võ song toàn, huống hồ còn thừa kế Bồ Sơn Công, Tiêu Bố Y hắn chỉ là một thân áo vải, làm sao có thể so sánh?"
"Thương ưng có lúc có thể bay ngang tầm với gà, nhưng gà lại vĩnh viễn không thể bay cao được như thương ưng" Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: "Có những người trời sinh đã nhất định không phải là kẻ tầm thường, Lý Mật như vậy, Tiêu Bố Y cũng giống như vậy, ta nếu không tin vào ánh mắt của chính mình, hà tất phải bỏ công ra khảo nghiệm hắn? Hắn hôm nay mà lên giường với Mộng Điệp, vậy cũng là hạng người tham luyến sắc đẹp, ta hôm nay cũng đã có thể đi ngủ sớm, không cần phải đến đây để nghiên cứu hắn".
Cao Sĩ Thanh lắc đầu, "Ta cũng tin tưởng vào tầm mắt của tiểu thư, một khi đã như vậy, tất cả ta đều dựa theo sự phân phó của tiểu thư mà làm việc".
Bùi Minh Thúy gật gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Từ Hồng Khách người này đã điều tra thế nào rồi, hắn tuy yêu Mộng Điệp, từ Duyện Châu đến Giang Nam, lại từ Giang Nam đuổi đến Mã ấp, tối nay cũng không xuất tiền ra, nhìn thấy người hắn yêu như vậy mà vẫn có thể nhẫn tâm phất tay áo rời đi, coi như là người ẩn nhẫn tâm cơ trầm ổn, từ điểm đó xem ra, hắn sẽ không tha Tiêu Bố Y".
Nàng đề cập đến, hiển nhiên chính là Từ Hồng Khách Từ tiên sinh tối hôm nay.
"Chỉ nghe nói Từ Hồng Khách người này đã có vài năm làm đạo sĩ ở Hoa Sơn, có thể nói hắn ba phần ngũ điển, chư tử bách gia, thiên văn địa lý, thao lược binh pháp đều tinh thông, sau đó cùng Từ Viên Lãng ở Duyện Châu nhận thân thích, được sự trợ giúp của Từ Viên Lãng mà bắt đầu làm ăn, nhưng cũng không mấy chắc chắn".
"Làm ăn là giả, nhìn thiên hạ đại thế mới là thật" Bùi Minh Thúy đột nhiên thở dài một hơi.
Bùi Minh Thúy tuy là nữ nhân, nhưng xem ra so với nam nhân suy nghĩ còn sâu xa hơn nhiều, nàng lúc thì hào phóng, lúc thì tinh tế, nhưng thở dài nưh vừa rồi lại rất ít thấy, ít nhất nàng thể hiện trước mặt mọi người đều là sự bất cần của nàng, sự hào phóng của nàng, sự khinh thường không thèm để ý của nàng, lại đem sự tinh tế minh mẫn che dấu đi, không để ai biết.
Nhưng nàng đột nhiên thở dài, vẻ mặt lại hết sức ưu sầu.
"Tiểu thư, người sao lại thở dài?" Cao Sĩ Thanh lo lắng: "Thân thể của người không được tốt, thật ra không thích hợp để suy nghĩ nhiều".
Bùi Minh Thúy xua xua tay, "Chúng ta ăn bổng lộc của vua, phải chia sự ưu phiền của vua, cũng là chuyện đưong nhiên.

Nhưng Thánh Thượng mỗi ngày lại càng thêm vô thường, Ngu Thế Cơ lại thường xuyên ở bên cạnh xiểm nịnh.

Từ Hồng Khách là kẻ bất phàm, Từ Viên Lãng lại dã tâm bừng bừng, hôm nay lại xuất hiện thêm Từ Thế Tích.

Từ gia cao môn tại Sơn Đông rất có danh vọng, không thể không phòng.

Địch Nhượng tại Ngõa Cương là người khí lượng nhỏ hẹp, chỉ lo những mối lợi nhỏ, vốn không thể thành được việc gì.

Nhưng Từ Thế Tích chỉ mới nửa năm, thế nhưng tại Ngõa Cương có thể đại thắng mà thanh danh đại chấn".
Cao Sĩ Thanh im lặng một hồi rồi nói, "Tiểu thư, người nói đều đúng, nhưng chúng ta không thể quản được nhiều như vậy".
Bùi Minh Thúy cười khổ, "Ta làm sao mà không biết, mấy nam nhi này vốn là do Đại Tùy sử dụng thì có thể làm cho đại hưng, nhưng Thánh Thượng lại khư khư cố chấp, làm cho họ ngày càng xa rời.

Ta một khi đã phát hiện ra Tiêu Bố Y, thì phải dẫn hắn đi theo chính đạo, còn không thì không thể để tồn tại được.

Bùi Gia lấy Thánh Thượng làm căn cơ, mối lo của Thánh Thượng chính là mối lo của Bùi Gia.

Thánh Thượng tam chinh Triều Tiên không thành, uy danh đã sớm dao động, Trụ quốc Dương Huyền Cảm phản loạn tuy chỉ có mấy tháng, nhưng lớp hào môn sĩ tộc tham dự cũng không thiếu, điều này nói rõ những người này đã muốn trỗi dậy, chỉ là chờ đợi thời cơ mà thôi.

Nếu Thánh Thượng cứ tiếp tục như vậy mà không tỉnh ngộ lại, ta chỉ sợ trong vòng ba năm, thiên hạ đại loạn sẽ không thể thu thập được nữa".
"Tiểu thư, người nói như vậy tuy là trung quân, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho Thánh Thượng nghe được, người không ở bên canh Thánh Thượng, Ngu Thế Cơ thì lại luôn xem người là cái gai trong mắt, nhưng lời này nếu lọt vào trong tai Thánh Thượng, nặng thì chém đầu lưu đày, nhẹ thì cũng làm cho có tâm đố kỵ với người" Cao Sĩ Thanh giật mình.
Bùi Minh Thúy ảm đạm hồi lâu mới nói: "Ta tự có chừng mực".
Hai người im lặng, trong phòng yên lặng.
"Vương gia, Lâm gia đều là hoa tộc Giang Nam," Bùi Minh Thúy rốt cuộc lại nói: "Lần này bởi vì Thiên Mậu bại nên mới chuyển sang Bùi Gia, chẳng qua hai người này đều là kẻ giao xảo, nói không chừng sẽ đổi bên bất cứ lúc nào, ngươi cũng phải đề phòng".
Cao Sĩ Thanh chậm rãi gật đầu, "Tiểu thư, người lâu nay vẫn cứ ẩn nhẫn, lấy vẻ hào phóng mà đối phó, làm cho bọn họ không dám dối trá.

Lần này đua ngựa vốn tính là sẽ thua, Thiên Mậu lên đường, Bùi Gia cũng kiên nhẫn ở lại.

Chúng ta sẽ mượn lực của Đột Quyết đả kích danh dự của Thiên Mậu, Bùi Gia có thể đặt mình ở bên ngoài, không chút tổn hao, Thiên Mậu lên đường chịu trắc trở, danh vọng nhất định sẽ suy giảm, các thương nhân này nhất định sẽ chuyển sang Bùi Gia, kể từ đó, vừa có thể đả kích các nhà kia, lại có thể phát triển Bùi phiệt, đồng thời lấy được sự tin tưởng của Thánh Thượng, vốn một mũi tên có thể bắn rụng nhiều con chim, nhưng lần này người vì sao lại thay đổi chủ ý?"
"Ta trước kia đích thực có ý tưởng này," Bùi Minh Thúy cười rộ lên, "Nhưng ta cũng không biết Tiêu Bố Y lại có thuật cỡi ngựa tinh thuần đến như thế, lại có thể thắng trận này.

Lương Tử Huyền cũng chưa đủ trình độ, mấy trò ấy của hắn làm sao có thể qua mắt được ta, ta cố ý thua liên tiếp hai trận, dùng kiêu binh chi kế để đánh lớn trận thứ ba, nhìn như ăn cả ngã về không, cũng là từng bước tiến hành.

Hắn vẫn nghĩ ta thua hai trận thì hồng cả mắt lên, lấy lợi ích nửa năm của thương đội để đánh cuộc, lúc này mới dùng hết tâm cơ để thắng cho bằng được ta, lại không biết ta đã sớm chuẩn bị để cho bọn họ lên đường, để đem Bùi Gia đặt ở bên ngoài mọi việc".
"Nhưng người tính không bằng trời tính," Bùi Minh Thúy lại nói: "Tiêu Bố Y nghĩ rằng ta hành động theo cảm tình, lại cùng ta tình đầu ý hợp, cho nên dốc toàn lực giúp ta thắng trận này, hắn liên tục hai ngày hai đêm ngủ tại chuồng ngựa để thuần ngựa, nghĩ đến cũng thực làm cho ta động lòng".
Cao Sĩ Thanh im lặng một hồi, lúc này mới hỏi: "Tiểu thư chính bởi vì hắn liều mạng thuần ngựa hai ngày tại chuồng ngựa, nên lúc này mới trợ giúp cho hắn phát triển?"
"Đúng vậy" Bùi Minh Thúy chậm rãi gật đầu, "Hắn lấy tình bằng hữu đối đãi với ta, ta có thể nào không chút động lòng.

Hắn đem toàn bộ vàng bạc mà ta thưởng cho hắn tặng
Chương 42: Huynh đệ trọng tụ
Người dịch: huntercd
Bùi Minh Thúy trước mặt Tiêu Bố Y thì ra vẻ tùy tiện, nhưng tâm tư lại cực kỳ kín đáo.
Cao Sĩ Thanh xem ra cũng là Tiêu Bố Y may mắn, "Tiểu thư cân quắc không thua gì tu mi, nói như thế, hẳn cũng đã tính toán hết rồi".
Bùi Minh Thúy cười rộ lên, "Một khi kế hoạch đã thay đổi, ta cũng sẽ tính toán để trong loạn mà thủ thắng, ngươi hãy phụ trách chuyện lên đường, nếu chúng ta có thể lên đường bất quá cũng là chuyện tốt.

Nhưng chúng ta một khi đã nghĩ đến việc lợi dụng lực lượng của Đột Quyết đả kích Thiên Mậu, thì cũng phải phòng bị Thiên Mậu lần này chó cùng bứt giậu, lợi dụng Đột Quyết đả kích chúng ta.

Như vậy Tiêu Bố Y cũng sẽ gặp nguy hiểm, ngươi hãy an bài đừng để cho gian kế của chúng có thể thực hiện được.

Phòng nhất vạn, thì không lo vạn nhất, cẩn thận luôn tốt hơn".
Nàng nói một hơi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ có chút mỏi mệt.
Cao Sĩ Thanh trong sự khâm phục có chứa sự lo lắng, "Tiểu thư, mấy cái này cứ để cho ta an bài là được rồi, người hãy nghỉ ngơi đi.

Lương Tử Huyền tự xưng là thông minh, nhưng quá nửa cũng không thể nghĩ ra được điều này".
"Hắn không thể nghĩ ra, nhưng cha của hắn Lương Sư Đô thì lại khác, đây là một tên cáo già, cũng không thua gì Lưu Vũ Chu" Bùi Minh Thúy có chút mỏi mệt, phất phất tay nói: "Mã ấp còn có Vương Nhân Cung quản lý, xem ra ở trong này cũng không thể xảy ra đại sự gì, những chuyện còn lại, ngươi cứ tùy cơ ứng biến".
Đợi khi Cao Sĩ Thanh ra khỏi cửa phòng, Bùi Minh Thúy ho nhẹ hai tiếng, đưa tay che đôi môi đỏ thắm lại, nhìn nến đỏ cao cao, trên mặt hiện ra sự cô tịch…
***
Tiêu Bố Y cũng không có thâm sâu như Bùi Minh Thúy nghĩ, hắn thậm chí còn không biết Từ Hồng Khách Từ Viên Lãng là ai, Giang Nam hoa tộc cùng Sơn Đông cao môn đối với hắn mà nói, cũng là chuyện xa xôi.
Chẳng qua hắn cũng thông minh, rất nhiều thứ nghe qua đều không quên, mấy ngày nay cũng đã biết được nhiều nhân vật mà trước nay hắn không biết đến.
Hắn đương nhiên là không quan tâm đến, nhưng Bùi Minh Thúy nhận thức ngày nào đó, những mối quan hệ đó sẽ bắt đầu mọc rễ đâm chồi.
Hắn còn chưa kịp thay đổi lịch sử, thì lịch sử đã vô thanh vô tức thay đổi hắn.
Khi đêm khuya trở về lại Bùi Gia thương đội, tuy cửa lớn đã khóa, nhưng Tiêu Bố Y vừa báo tên, thì hạ nhân coi cửa đã chạy ra mở cửa, Tiêu gia ngắn Tiêu gia dài mà kêu không ngừng.
Tiêu Bố Y sợ đánh thức mọi người, làm cho mọi người bực mình, nên cho hắn một xâu tiền, người nọ hoan thiên hỉ địa mà lui ra, biết Tiêu Bố Y cái gì cũng không cần, lúc này mới không làm phiền nữa.
Tiêu Bố Y về lại phòng mình, mở cửa phòng ra thì lại là một trận xao động.
Ngoại trừ Dương Đắc Chí cùng Tiễn Đầu, thì Chu Mộ Nho cùng Mạc Phong cũng đã đến.
Hòe Mập thương không nhẹ, A Tú bị một thương đâm trúng cũng rất nặng, phải ở lại sơn trại.

Trừ bốn người trong phòng ra, còn có một gã sai vặt tên là Tiết Hàn, mặt mày có chút dơ bẩn, Tiêu Bố Y nhìn qua muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn lại.
Tiêu Bố Y cười cười, cũng không nói nhiều mà chỉ đâm đầu xuống gối ngủ.
Đợi đến khi hôm sau mở mắt ra, thì đã thấy một khuôn mặt như là áp sát vào mặt mình, tròng mắt như là mắt trâu vậy.

Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng lên, tưởng là ngưu đầu mã diện đến lấy mạng, lập tức bật dậy.
Đến khi biết đó là Mạc Phong, lúc này mới kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm gì đó?"
Mạc Phong bộ dáng thần thần bí bí, giống như mọi bí mật của thiên hạ đều do hắn nắm giữ, hôm nay mới chia sẻ cùng với Tiêu Bố Y, "Ta ngày hôm qua nghe người ta nói, Thiếu đương gia, không phải, là Bố Y ngươi vì người khác mà đua ngựa, đã kiếm được bốn mươi lượng vàng?"
Tiêu Bố Y ngẩn ra, "Ngươi nghe người nào nói?"
Chu Mộ Nho trầm giọng nói: "Ta cùng Mạc Phong là hai người cuối cùng ở trong này biết được".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ đúng là tin tức truyền miệng khắp tám phương, ngàn năm trước cũng không khác gì nhau, "Thì sao, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị chia phần?"
"Tiêu Bố Y ngươi nói thật khó nghe," Mạc Phong tràn đầy bất mãn, "Mọi người đều là huynh đệ, tiền của ngươi còn không phải là tiền của ta".
Tiêu Bố Y chỉ có thể xua tay, "Thân huynh đệ, cũng phải tính toán rõ ràng, cái gì của ta thì không phải của ngươi, ngươi nếu muốn chia phần, thì không có cửa".
Lúc này hắn cũng chỉ có thể cười khổ, lại thấy các huynh đệ tràn đầy hưng phấn, cũng khó mà nói toàn bộ số vàng đã đưa cho Mộng Điệp chuộc thân.
Bởi vì hiện tại cuộc sống của mọi người còn quá nghèo, tuy tiền là do hắn kiếm được, nhưng biết hắn khẳng khái, không cần phải nói cũng xem như là tài sản của sơn trại, sơn trại bỗng nhiên có một số tiền lớn như vậy, các huynh đệ đương nhiên cũng cao hứng, nhưng hắn lại lập tức đả kích sự nhiệt tình của bọn họ.
Mạc Phong thở dài, nhìn chung quanh một chút, Lão bang tử thì tai vểnh lên như tai thỏ, Ngụy Đức thì vẫn nằm ở trên giường, không biết là chờ lên đường hay là đang chờ chết.
"Bố Y, ra ngoài nói chuyện".
Một hàng sáu người ra khỏi nơi ở của Bùi Gia thương đội, người của thương đội gặp bọn họ, biểu tình thật giống như nước sôi vậy, tràn đầy nhiệt tình.
Trong đoàn người có thêm một Tiết Hàn, thế nhưng không ai kinh ngạc cả, Tiêu Bố Y ánh mắt lơ đãng nhìn xẹt qua Tiết Hàn, khóe miệng mỉm cười.
Đợi đến chỗ không có ai, Mạc Phong lúc này mới thở dài nói: "Thiếu đương gia, ta biết người có bản lãnh, nhưng ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến người lại có bản lãnh đến như vậy.

Chẳng những có thể gia nhập Bùi Gia thương đội, hơn nữa còn được Bùi Gia tiểu thư ưu ái nữa, ta nghe nói người bởi vì được Bùi Gia tiểu thư ưu ái, nàng ta đã tặng cho người hai mươi lượng vàng, còn cái… cái kia…"
Hắn vốn định nói tiếp, lại thấy Tiết Hàn trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy có hàn quang, đành phải đổi sang chuyện khác, "Bố Y, người như vậy Thiếu phu nhân làm sao chịu nổi?"
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Chẳng lẽ tin tức này ngươi cùng Chu Mộ Nho là người biết cuối cùng?"
Mạc Phong vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, "Bố Y, nghe nói Mộng Điệp cô nương là ca kỹ nổi danh nhất Giang Nam, ngươi…"
"Ta ngày hôm qua không phải đi ngủ cũng như các ngươi sao?" Tiêu Bố Y cắt đứt suy nghĩ của hắn, "Ngươi nghe cũng chỉ là tin đồn nhảm mà thôi, ngươi nếu có sự thân mật với nàng ta, thì nàng có cho ngươi hai mươi lượng vàng để tìm ca kỹ không?"
"Ta chỉ sợ nàng ta sẽ chém ta" Mạc Phong lắc đầu.
"Ngươi nếu là bằng hữu của ta, ngươi có cho ta hai mươi lượng vàng để tìm ca kỹ không?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Mạc Phong thành thật nói: "Ta cũng chỉ tìm cho bản thân ta thôi".
Tiêu Bố Y nhìn hắn hồi lâu rồi nói, "Ngươi thực là huynh đệ tốt của ta".
"Quá khen quá khen" Mạc Phong dõng dạc.
Tất cả mọi người đều cười, Tiêu Bố Y lúc này mới kết luận, "Cho nên ngươi nói cái gì ưu ái ca kỹ đều không thành lập, Bùi tiểu thư cũng là người không tệ, lần sau ngàn vạn lần không được nói như vậy, bằng không chỉ sợ hoa hồng còn chưa được chia, thì ngươi đã thấy hồng mắt".
Tiết Hàn đương nhiên chính là Hàn Tuyết, cũng chính là Thiếu phu nhân trong miệng Mạc Phong.
Tiêu Bố Y tuy không tính kế với Bùi Minh Thúy, nhưng cũng cho rằng cuộc sống hiện tại cũng đã không tệ lắm rồi.
Hắn khi còn chưa biết gì về sự đánh cuộc giữa Thiên Mậu cùng Bùi Gia, thì đã cho Dương Đắc Chí cùng Tiễn Đầu trở về tìm người, Hàn Tuyết đương nhiên cũng được dẫn xuống núi, trực tiếp đưa đến thương đội.
Dựa theo ý đồ của hắn, sau khi xuất hành, nếu có thể sẽ đưa Hàn Tuyết trở về Mông Trần tộc thuộc Thiết Lặc Bộ kia.
Xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt, cho nên Tiêu Bố Y bảo Hàn Tuyết nữ cải nam trang, ăn mặc như một gã sai vặt vậy.
Hàn Tuyết sốt ruột việc quay trở lại tộc, đương nhiên cũng sẽ không phản đối.

Nhưng Tiêu Bố Y sau khi nghĩ lại, tuy thực chất thì hắn cùng Hàn Tuyết cũng không có quan hệ gì, nhưng trên biểu hiện thì nàng chính là phu nhân của mình, cho nên Mạc Phong nghi vấn cũng là hợp tình hợp lý.
Cho dù là danh bất chính ngôn bất thuận, trong mắt các huynh đệ trong sơn trại, thì hai chữ phu nhân này sẽ không thay đổi.
"Mộng Điệp cô nương có lẽ là tin đồn nhảm, chẳng qua bốn mươi lượng vàng kia ta nghĩ là thật?" Tiễn Đầu đã hỏi đến điểm mấu chốt.
"Thật thì có thật…"
Không đợi Tiêu Bố Y nói hết, Mạc Phong đã kéo tay Tiêu Bố Y, "Vậy còn do dự gì nữa, nghe nói đã sắp xuất hành, Bố Y ngươi còn không tính mua bán gì sao?"
"Cũng có…" Tiêu Bố Y do do dự dự, trong lòng lại có chút cân nhắc, hắn thật một chút cũng không ngu ngốc, hắn suy nghĩ so với đại đa số mọi người đều nhiều hơn.

Hắn rất nhiều lúc tự suy nghĩ ở trong đầu, mà không dùng miệng, điều này làm cho hắn xem ra có chút trầm mặc.
Chuyện tối hôm qua lộ ra cũng lạ, bốn mươi lượng vàng cũng không phải là số tiền nhỏ, hắn thật ra cũng động tâm.

Vốn nói nếu thắng trận đua ngựa thì được hai mươi lượng vàng, Bùi Minh Thúy lại ra tay tới bốn mươi lượng, nghĩ đến nàng ta hào phóng không chú trọng chút tiền nhỏ, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện Mộng Điệp.

Mọi người bỏ tiền ra mua đêm đầu tiên, cố tình ra giá đến mười lăm lượng rồi thôi, không hỏi cũng biết, đều là cáo già, biết Bùi Minh Thúy muốn đem Mộng Điệp giao cho Tiêu Bố Y hắn, cho nên chuẩn bị để cho hắn ra giá hai mươi lượng, đúng là kết thúc có hậu.
Nhưng tiền kia là do hắn vất vả mới kiếm được, để mua đêm đầu của một ca kỹ mà người ta không tình nguyện, hắn cũng cảm thấy đã bạc đãi các huynh đệ cùng sơn trại, cho nên kiên trì không ra giá, vốn nghĩ không chi ra, không ngờ Bùi Minh Thúy vẫn kiên trì đem Mộng Điệp cho hắn, Bùi Minh Thúy người này trong thô có tinh, thực làm cho người ta phải cân nhắc.
Mộng Điệp nói cũng không nhiều không ít, lại cố tình đưa ra giá chuộc thân là bốn năm mươi lượng vàng, trong túi mình có bốn mươi lượng vàng tiền thưởng, hơn nữa lần trước nhận lấy túi ngân đậu kia tính ra cũng vừa vặn, chẳng lẽ đây là trùng hợp, hay là muốn thử mình? Bản thân muốn sống qua ngày ở tại Bùi phiệt, nếu không bỏ ra số tiền nhỏ thì làm sao có được tiền lớn, một khi đã như vậy, thì coi như là đánh bạc một phen, đương nhiên nếu thắng thì về sau có thể sống yên ở tại Bùi phiệt, sơn trại về sau cũng thuận lợi mà phát triển, nhưng nếu thua, bỏ ra gần năm mươi lượng vàng, nhiều ít cũng có chút đau lòng, nhưng dù sao giúp người ta chuộc thân, coi như là một chuyện công đức vậy.
Đều nói cứu một mạng người, còn hơn xây bảy ngôi chùa, mình bỏ ra chừng đó vàng, phỏng chừng cũng có thể xây được mười bốn ngôi chùa, hơn bốn mươi lượng vàng trong mắt Bùi Minh Thúy thì không tính là gì, nhưng đối với Tiêu Bố Y hắn mà nói, tuyệt đối là một trận đánh cuộc kinh thiên.
Chỉ là không nỡ buong đứa nhỏ thì không bắt được sói, không buông được nữ nhân thì bắt không được lưu manh, Tiêu Bố Y trong khi đó suy nghĩ như điện chớp, đã khống chế được dục niệm mà đánh cuộc một trận lớn, nhưng hắn hiện tại cũng không biết ván bài nọ là thắng hay thua, càng khó có thể giải thích được với các huynh đệ.

Bởi vì người như Mạc Phong nghe được quá nửa là không hiểu, nghĩ đến có tiện nghi mà không chiếm thì là kẻ ngu ngốc, đụng tới loại trường hợp thì đã sớm xong rồi, nhưng hắn kiến thức dù sao cũng khác với Mạc Phong, biết được đạo lý trong thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, khi chiếm được tiện nghi thì đã có sự mất mát, cái được không lại cái mất.
Đang suy nghĩ tìm lời để giải thích, thì Mạc Phong đã cười rộ lên, đưa tay chỉ vào một hiệu vải gần đó, "Bố Y, Nhị đương gia nói, vải vóc, lá trà, đồ sứ gì gì đó, đến Đột Quyết đều bán được, nếu khéo léo, mấy huynh đệ một người một bao thì khi trở về không khéo phải cần kiệu phu với khiêng được hết tiền".
Mạc Phong kéo tay Tiêu Bố Y, chỉ vào chiêu bài, "Hiệu vải Vương gia, rất nổi danh phải không?"
Mấy huynh đệ đều thích náo nhiệt, đều bu vào, bình thường những chỗ này cũng rất ít khi tới, đều cảm thấy tò mò.
Cho dù là Hàn Tuyết cũng đi theo vào, trong lòng cũng bị lây sự nhiệt tình của bọn họ, nữ nhân thiên tính là thích cái đẹp nên nàng cũng nhịn không được sờ sờ vào những cuộn vải lụa bóng loáng như nước, đủ sắc đủ màu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui