Tiêu Bố Y mắt thấy người thi cổ biển đổi khó lường, nhịn không được trợn mắt há hốc mồm.
Tư Không một tiếng tiêu vang lên, khiến cho người trúng Thất Bộ cổ thống khổ không chịu nổi, nhung Đại Miêu Vương một tiếng cung vang lên.
lại khiến cho Tư Không thồ huyết, quả thực là không thể tưởng tượng.
Không có ai biết Tư Không làm thế nào mà bất tri bất giác hạ độc, cũng không người nào biết Miêu vương từ khi nào đà bắt đầu phản kích!
Nhưng mà hai người đấu cổ.
hiển nhiên đà sớm trước khi nhập động.
Tiêu Bố Y thật ra từ trước khi đi quận Ba Tây, chỉ biết cổ độc người Miêu lợi hại cùng thần bí khó lường.
Hơn nữa hắn không ngừng tìm hiểu, tuy không có nuôi cồ.
nhung mà đối với cổ độc hiểu rõ lại càng sâu hơn một tầng.
Cổ độc cần là nuôi dường, cho nên cùng độc dược có khác biệt rất lớn.
cổ độc nuôi được cực kỳ phức tạp rườm rà, phi thường thẳn bí.
Phương phép có thể không khác nhau mấy.
nhung mà khác người nuôi thì cổ độc nuôi ra cũng có thể kém nhau cả vạn dặm.
Miêu vương, ba Tư đều là cả đòi dùng cổ, nuôi ra cổ độc tự nhiên là người bên ngoài không thể so sánh, vô cùng lợi hại, mà thời gian bọn họ khống chế cổ độc phát tác càng làm cho người thường khó có thể tưởng tượng.
Cổ độc cùng người bồi dưỡng cùng một nhịp thờ, thậm chí cùng người nuôi cổ tinh thần khí huyết có quan hệ, cái này nghe thì không thể tường tượng nồi.
nhung mà khi thấy bọn họ thi cổ mới có thể hiểu được tuyệt không phải là chuyện nói cho vui.
Kim Tằm, Bích Huyết, Nhất Tuyến Khiên là tam đại cổ độc cùa người Miêu, nhung cũng không phải là bí mật bất truyền, trong người Miêu có thể nuôi ba loại cổ độc này cũng không phải số ít.
nhung mà sừ dụng cao thấp thì lại rất có khác nhau.
Nếu bàn về chỗ lợi hại giết người, cũng không phải là Kim Tằm cổ là sắc bén nhất, cho dù Xích Xà cồ, Thất Bộ cổ cũng có thể tới mức đăng phong tạo cực, không có ai dám nói, cổ độc lợi hại nhất là cái nào.
chỉ có thể nói, nuôi cổ lợi hại nhất là ai!
Bời vì cao thủ nuôi cổ, cũng như cao thủ võ công vậy, có thể hóa cùi mục thành thần kv, cho dù một loại cồ độc tầm thường nhất trên tay bọn họ, cũng có thể phát huy ra uy lực lớn lao.
Ba Tư đều là người trong Ngũ Đấu Mẻ giáo, về phương diện nuôi cổ chùn đắm cả đời, chỗ lợi hại không cần nói cũng biết.
Ngũ Đấu Mẻ giáo lại được xưng là Mẻ Vu, người nhập giáo gọi là Quỷ Tốt, giáo chù lại xưng Quỷ Vương.
Quả thực là sắc thái thằn bí.
Ngũ Đấu Mễ giáo đà dính một chữ Vu, đương nhiên là vu thuật tròng mắt người thường.
Mà loại vu thuật này, hoàn toàn là dùng cổ độc làm căn cơ.
Tư Không chim đắm cổ độc cả đời.
tất nhiên tâm cao khí ngạo, không cam lòng bình thản cả đời, niiựng Miêu vương lại chỉ suy nghĩ vì người Miêu, không rước chuyện vào người, tình, nguyện bình thản, điều này làm cho Tư Không cực kỳ bất mãn.
Càng làm cho hắn bất màn chính là.
hắn không tin cổ độc của mình không bằng Miêu vương.
Vàn không đệ nhất, vò không đệ nhị, người đùng cổ, cổ độc thật ra đà là tàm huyết của mình, chẳng khác nào con ruột, ai cũng không cam lòng không bằng người khác.
Nhung bởi vì lệnh cấm, Tư Không một mực không cách nào tỷ thí hôm nay đà vạch mặt.
đang chuản bị đại chiến một hồi, nhùng hắn lại tuyệt đối không ngờ rằng.
Thất Bộ cổ cùa hắn chẳng những đà bị Miêu vương phá giải.
Hơn nữa không biết từ lúc nào đã bị Miêu vương gieo Nhất Tuyến Khiên ở trong cơ thể cùa hắn!
Nhất Tuyến Khiên, khiên chi nhất tuyển, khiên chi nhất huyền, tiếng dây cung vừa vang lên, ruột gan đứt từng khúc!
Người bên ngoải nghe được tiếng dây cung thì vẫn như thường.
Nhưng Tư Khỏng sau khi nghe được tiếng dây cung vừa vang lên, chỉ cảm thấy ruột gan như xoắn lại.
ngực như bị chùy nặng ngàn cân đánh trúng, nhịn không được nhổ ra ngụm máu tươi.
Càng làm cho hắn sợ hãi là.
hắn căn bản không biết Miêu vương hạ cổ độc từ khi nào!
Cổ độc tuy thần bí khó lường, nhưng mà cũng không phải là khỏng thể nắm bắt.
Người thi cổ dù sao cũng phải thông qua chất dẫn mới hạ cổ được.
Chất dẫn có nước, có không khí.
có thực vật, không có trường hợp cá biệt.
Một khắc khi Miêu vương đứng thẳng lên.
Tư Không cũng đã chú ý tới từng chi tiết một quanh thân hắn.
Tựa như vừa rồi Tư Mà búng ngón tay ra, đã ở trong không khí rải vào loại cồ độc.
Người thi cổ quyết đấu, cùng với cao thủ quyết đấu cũng không thua kém gì.
Âm thanh, ánh sáng, ngôn hành cử chỉ đều là phương diện thi cổ phải chú ý.
Tư Không tự tin Miêu vương cho dù cọng tóc động cũng đều bị hắn nhìn thấy trong mắt.
Nhưng bản thân lại không chút hay biết mà trúng Nhất Tuyền Khiên, cái loại cảm giác khủng bố này có thể nghĩ.
Khi Tư Không thổ huyết kêu to lên.
cốt Lực Da đà sớm ngã nhào trên đất.
sắc mặt trắng bệch.
Hắn cả đời này, ít có khi tự chủ trương như thế.
Không ngờ lần đầu tiên làm chủ, cũng đà thua cả bàn.
Hắn hiểu rằng phụ thân không đơn giản cho ra quyết định.
Nhưng nếu đà ra quyết định, thi không người nào có thể thay đổi.
Trong người Miêu, ba chữ cốt Lực Da hắn thoạt nhìn đã trở thành lịch sừ.
Miêu vương cũng không dừng tay, một lần nữa kích thích đây cung.
Tư Không lại ói ra máu tươi, đà lảo đảo sắp đổ.
Miêu vương dừng tay không búng ra nữa.
khẽ thở dài: “Nhất Tuyển Khiên.
Khiên chi nhất tuyến.
Tư Không, ta thấy nhiều nhất là ba lượt nữa, tâm mạch của ngươi toàn bộ sẽ đứt đoạn.
Ta vốn không muốn ra tay..,’’' /
“Ta chỉ muốn biết, ngươi hạ độc như thế nào!” Tư Không bỗng nhiên ngẳng đầu.
nhìn chằm chằm vào Miêu vương.
Miêu vương mỉm cười, “Thật ra ta không có hạ độc, hạ độc lại là ngươi”.
“Là ta, làm sao có thể?” Tư Không lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Chẳng lẽ ta đến trước khi chết, ngưai còn không muốn cho ta chết rõ ràng?”
“Ta hỏi ngươi đà hạ Thất Bộ cồ như thể nào?” Miêu vương lạnh nhạt hỏi.
Tư Không khẽ thờ dài: ‘“Ngọn lùa bốn phía đương nhiẻn chính là căn nguyên để ta hạ cổ” Trong lúc đó chợt tình ngộ ra, Tư Không rung giọng nói: “Thi ra ngươi cũng đà sớm đem cồ độc hạ tại đó!”
Miêu vương sắc mặt nghiêm nghị, “Ngươi đến bây giờ mới hiểu được sao? Bảy trà kết minh quý tại lòng thành, nếu âm thẳm phá hư, thật là không khôn ngoan.
Ta tuân thủ nghiêm ngặt tồ huấn, tuyệt không tự tiện đà thương người.
Tư Không, ngươi mặc dù làm chuyện sai lầm, nhưng dù sao mấy chục năm như một ngày, đối với người Miêu không có công lao, cũng có khổ lao.
Nếu không có thật tạo thành sai lầm lớn, ta cũng không muốn giết ngươi”.
“Trách không được ngươi có thể cùng Tây Lương vương kết minh, thì ra các ngươi đều là hạng người giả nhân giả nghĩa Ngưai sớm đối với ta có nghi kỵ, bằng không cũng sẽ không để cho ta nhập Tuyệt Tình động chuẩn bị tất cả.
Nhưng trước khi ta chuản bị, ngươi lại đà sớm trước ta một bước dưới mặt đất gieo xuống Nhất Tuyến Khiên, dùng lửa kích phát.
Nhưng đến hiện tại, ngươi còn nói cái gì người nào không phạm ta.
ta cũng không phạm người, thật ra ta từ khi nhập động, kết cuộc đà định, ngươi nói không muốn giết ta, chẳng
phải là chuyện cười bằng trời sao?” Tư Không đột nhiên cất tiếng cười to.
Miêu vương thực sự không tức giận, “Nhân nghĩa trong lòng, thật giả đều có công luận, không cần ta nói, cũng không phải là ngưai tới định ra.
Tư Không, ta chỉ có thể nói.
ngươi nếu không gieo xuống Thất Bộ cổ, Thất Bộ cổ nếu không phát tác.
Nhất Tuyến Khiên cũng sẽ không phát tác.
Ngươi nếu không hại người, muốn ra Tuyệt Tình động thì có gi khó? Ngươi chính thức trúng không phải Nhất Tuyển Khiên, mà là tâm cồ.
trong lòng ngươi tội ác đà sinh, kết cuộc đã định”.
“Ngươi hiện tại nói kết cuộc, không khỏi có chút quá sớm” Tư Không khóe miệng máu tươi không ngừng chảy xuống, phi thường dữ tợn, “Miêu vương, ngươi sẽ có một ngày, sẽ hối hận quyết định hôm nay! Thái Bìtdi đạo cùng Ngũ Đấu Mẻ giáo thủy hỏa bất dung, ngươi trước mắt lại đằu nhập Thái Bình đạo.
Sớm muộn sẽ có tai hoạ ngập đầu.
Tư Mã, Tư Đồ, các ngươi chớ có tin tường!”
Tư Mã vẫn ngồi dưới đất, lại thở dài một tiếng, “Sau này có tai hoạ ngập đầu hay không, ta không rõ ràng lắm.
Nhưng ta hiểu rằng, nếu không có Miêu vương tại đày.
chúng ta hôm nay đã có tai hoạ ngập đằu”.
“Hắn không tin ta, cũng chua chắc đã tín nhiệm các ngươi” Tư Không lại nói: “Bằng không tại sao chỉ có một mình hắn không trúng cùa Thất Bộ cổ của ta?”
Tư Mã lạrih nhạt nói: “Thân ờ cao vị, tất nhiên có quá nhiều khó khăn khi phải lựa chọn, chúng ta đương nhiên có thể hiểu”.
Tư Đồ cũng lớn tiếng nói: “Ta chặt cánh tay để hiểu rõ, chỉ là Thất Bộ cổ thi có là gi?”
Tư Không cười lạnh nói: “Các ngươi hướng về phía Miêu vương tỗ vẻ trung tâm, thật đà cho rằng ta đà thất bại thảm hại sao?”
“Ngươi còn đang chờ Lý Hiếu Cung viện thù sao?” Đại Miêu Vương đột nhiên nói.
Tư Không sau hồi lâu mới nói: “Xem ra tất cả đều là không thể gạt được Miêu vương”.
Đại Miêu Vương thở dài nói: “Ta vẫn là câu nói kia.
người Miêu yêu sự hòa thuậiỊ hôm nay kết minh, hơn một người cũng là nhiều.
Đi lên Nguyệt phong là thù hạ của Tây Lương vương cũng tốt, là Lý Hiếu Cung cũng được, đều trước tiên phải qụa bảy đạo cấm chế.
Lúc này người còn lưu lại ờ trên đinh núi, rất khó còn mạng sống”.
Tiêu Bố Y âm thầm kinh sợ, giờ mới hiểu được Đại Miêu Vương bảo đao khỏng già.
không cần hắn nhúng tay vào, tất cả mọi chuyện đều đà khống chế trong tay.
Tư Không chậm rãi xoay người, giống như cồ độc phát tác, đau đến không thể nhẫn nhịn, lẩm bẩm nói: “Lòng sinh tội ác? Lại có ai lòng không sinh tội ác? Miêu vương, ta trước khi chết còn muốn hỏi ngươi một việc..
“Chuyện gì?” Miêu vương vẻ mặt binh tình.
“Trên đời này...!thực sự có người có thể qua thang tròi sao?” Tư Khỏng lời còn chưa dứt, người đã lăng không mà đậy.
mười ngón như móc câu, hung dữ đánh về phía Đại Miêu Vương.
Hắn đà biết, chỉ bằng vào cổ độc, hắn vĩrih viễn không phải đối thủ của Miêu vương.
Rất nhiều chuyện, luôn luôn thất bại mới có thể hiểu được sai lầm.
rất nhiều chuyện, cũng phải trải qua mới biết được hối hận.
Nếu như có thể lựa chọn lại.
hắn đương nhiên sẽ có lựa chọn tốt hơn, chỉ tiếc, sự tình vĩnh viễn sẽ không thể lựa chọn lại một lằn nữa!
Cũng may hắn còn có một điểm Đại Miêu Vương không thể bằng, đó chính là võ công của hắn cao cường, Đại Miêu Vương lại đã sớm tuổi già sức yếu.
Cho dù chểt.
Hắn cũng phải cùng Đại Miêu Vương chết chung.
Huống chi, đoạt lấy thần cung Trường An.
Chi cần Đại Miêu Vương không phát động Nhất Tuyến Khiên, hắn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng!
Một khắc Tư Không nhảy lên, árih lùa tựa như cũng đà ngưng kết lại một lát.
hắn từ khi nhảy lên đến trước người Miêu vương, giống như lửa xẹt, cũng như gió chảy, chỉ là khi toàn bộ tinh lực của hắn tập trung ờ trên người Miêu vương, thì đà bỏ sót một người.
Tiêu Bố Y ngay khi Tư Không lăng không mà dậy, không chút do dự xông lên, đơn chưởng đánh ra.
Hắn đà xem ra, Đại Miêu Vương tuyệt đối không có võ còng mạnh mè như Tư Không.
Cổ độc tuy mạrih, nhưng không phải vạn năng.
Chi là hắn mới tung người nhảy lên, chợt nghe thấy tiếng dây cung lại vang lên.
liên tục ba lượt.
Tiêu Bố Y thân hình không bị ngăn cản, Tư Không nghe được tiếng đây cung cấp tốc vang lên, trên không trung lại liên tục chấn động ba lượt, đến khi tiếng dây cung cuối cùng vừa vang lên, đà không còn máu có thể phun, hai mắt cũng lòi cả ra.
Phàrih một tiếng vang lớn, cơ hồ đồng thòi cùng với tiếng đây cung thứ ba vang lên.
Tiêu Bố Y một chường đánh ngay ngực cùa Tư Không, lực đạo mạnh mẽ.
đã đánh hắn lăng không bay ngược trờ về.
Nhưng Tiêu Bố Y sau khi đánh ra một chưởng đà biết, coi như minh, không ra tay.
Miêu vương cũng sẽ bình yên vô sự.
Bời vì Tư Không người còn ở trong không trung, khi tiếng dây cung thứ ba vang lên, thì đã chết đi.
Một chường này của hắn đánh ra, ngược lại có chút dư thừa.
Tư Không ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có.
đã bay ngược ra ngoài, roi vào trong vực sâu.
Sau một lúc lâu, trong vực sâu mới truyền đến một tiếng thịch trầm đục, có thể thấy được vực sâu tới cỡ nào.
Tiêu Bố Y chậm rãi hạ xuống đất, xoay đằu lại cười khồ nói: “Miêu vương, ta ra tay cũng là bất đắc dĩ, ngược lại có chút dư thừa”.
Miêu vương than nhẹ một tiếng, “Tây Lương vương lấy thản ứng cứu, sao lại dư thừa?”
Tiêu Bố Y lại thi lễ nói: “Miêu vương bày mưu nghĩ kế.
bổn vương khâm phục vạn phần”.
Miêu vương lại cười khổ nói: “Ta lại thà rằng bản thân ngu ngốc, cũng khỏng muốn tự tay giết...!thủ hạ mấy chục năm” Hắn khi nói đến đây, mắt lão rưng rưng, đang thương tâm gần chết.
Tiêu Bố Y nhìn thấy, một khắc này chỉ nghĩ...!Giữa Miêu vương cùng ba Tư.
khẳng định cũng có quá nhiầi sự tích vui buồn lẫn lộn, sinh tử biệt ly, nhưng Miêu vương không nói, người bên ngoải rốt cuộc khó có thể biết được.
Ba Tư ờ tại Miêu trại mấy chục năm, cùng Miêu vương thật ra đà chẳng khác gi huynh đệ.
Miêu vương tự tay giết Tư Không, trong lòng thương cảm, không cần nói cũng biết.
Ánh lừa chợp động, chiểu rọi lên con ngươi đen láy cùng mái tóc bạc trắng của Miêu vương, Tiêu Bố Y không biết là Miêu vương có làm bộ hay không, nhung lại rõ ràng sợ thương tâm của hắn.
Trongyên lặng, Tiêu Bố Y chỉ đang suy nghĩ.
Nếu thật có một ngày, có huynh đệ nhiều năm ra sinh vào tử vì tiền đồ mà phản mình, hủy đi căn cơ của hắn.
Hắn có thể giống như Miêu vương hay không, thương tâm nliư vậy, ra tay như vậy? Khi ngoài Tuyệt Tình động long tròi lờ đất, trong Tuyệt Tình động hoàn toàn không biết gi cả.
Cũng như vậy, khi trong Tuyệt Tình động lựa chọn thảm thiết, thi ngoài Tuyệt Tình động không có gi xảy ra.
Tiêu Bố Y, Lý Hiếu Cung tuy là tranh đấu gay gắt.
dù sao cũng không phải thần tiên, cũng không thể chuyện gi cũng biết được.
Lý Hiếu Cung người ờ xa xa, thông qua Thiên lý nhãn xem động tình Tuyệt Tình động, trên mặt đà có sự bất an, hắn mặc dù đà an bài tốt tất cả, nhung mà đối với trong động đến tột cùng là như thế nào, cũng không thể biết.
Hắn phụng mệnh Đường vương, trấn an Sơn Nam, chiêu hàng Ba Thục, vì tiến công Giang Nam mà tích cực chuẩn bị, vốn thuận buồm xuôi gió.
Nhưng từ khi Tiêu Bố Y nhập đất Ba.
Lý Hiếu Cung đã có cảm giác nguy cơ.
Tiêu Bố Y có lẽ bên ngoải không có làm cái gi, nhưng chỉ có Lý Hiếu Cung đang ở trong cuộc, mới cảm giác được áp lực cực lớn.
Vốn người Miêu cùng đã nghiêng về phía Quan Trung.
Quan Trung vô luận địa lợi nhân hòa.
cùng hơn xa Đông Đô, hơn nữa Lý Hiếu Cung vốn chính là kỳ tài bất thể.
thuận thế mà đi, mắt thấy đã thuyết phục được người Miêu, đem Ba Thục thu về dưới trướng Đường vương.
Nhưng Tiêu Bố Y một lẩn đàm phán thế cuộc lập tức sùa đổi, Đại Miêu Vương vốn đà sớm mặc kệ việc Miêu trại, vậy mà lại đích thân xuất mã.
thật sự khiến cho Lý Hiếu Cung dự kiến không được.
Lý Hiếu Cung quả thực không biết Tiêu Bố Y có loại năng lực gì, lại có thể thuyết phục Đại Miêu Vương rời núi.
Mà Đại Miêu Vương vừa ra, ưu thế cùa Lý Hiếu Cung lập tức biến thành thế yếu, hơn nữa bảy trà kết minh nhanh chóng khiến cho hắn khó có thể tường tượng.
Hắn mấy lần cầu kiến Đại Miêu Vương không thành, đương nhiên không chịu trơ mắt nhìn người Miêu quy phụ Đông Đô, chỉ có cách dùng phép đập nồi dìm thuyền.
Miêu vương đi gặp thánh nữ.
hắn đà sớm thu mua Tư Không.
Chỉ cẩn giết chết Miêu vương, có lẽ độc không chết được Tiêu Bố Y, nhưng mà quyền thống trị người Miêu sẽ roi vào trong tay ba người con của Miêu vương.
Vô luận cốt Lực Da, Đan Ba Cừu hay là Lang Đô Sát Sát, Lý Hiếu Cung đều có nắm chắc thuyết phục bọn họ đằu nhập!
Đây là con đường cuối cùng, Lý Hiếu Cung vốn không muốn sử dụng, bời vì vô luận như thế nào, khi một người chi còn một con đường cuối cùng có thề đi, thì có ý nghĩa, hắn đã không còn đường lui!
Cừa Tuyệt Tình động vẫn yên lặng một cách chết chóc.
Lý Hiếu Cung đà có sự bất an, thậm chí tim đã bắt đầu đập mạnh.
Tư Không dù sao cung là người, không phải thần, Miêu vương cổ thuật thiên hạ vô song, Tư Không tuy có chuận bị, nhưng mà có thể giết được Miêu vương hay không, ở trong mắt Lý Hiếu Cung, vẫn là năm ăn năm thua.
Một việc, không có tám phẳn nắm chắc, Lý Hiếu Cung đều rất ít khi tự mình ra tay, lần này chỉ có năm thành nắm chắc, hơn nữa cùa động có mấy trăm từ sĩ, có thể vàn hồi thế yếu, Lý Hiếu Cung trong lòng cũng không yên.
Hắn xem đến con mắt đà có chút mòi mệt, nhịn không được buông Thiên lý nhàn xuống, nơi này cách Tuyệt tình động cũng một khoảng cách, hắn vốn cấn thận, không dám đơn giản đến gần Tuyệt Tinh động, bờiỉvì nói thật, hắn đối với cồ độc của người Miêu cũng là tràn đầy kiêng kị.
Nếu không phải chuyện Ba Thục quan trọng, hắn cũng không muốn đập nồi dìm thuyền.
Lần này tự mình đi vào Tuyệt Tình động, hắn đà hướng về phía Tư Không lấy dược vật khắc chế cổ độc, hắn cũng không muốn bị người quản chế không rò ràng.
Cổ độc tuy lợi ầại, nhung mà tác dụng cùa vàng bạc châu báu cũng khỏng thể khinh thường, Tư Không vốn là người rất có hùng tâm tráng chí, Lý Hiếu Cung sớm đã tiệp xúc, dùng lời hứa cùng vàng bạc châu báu rất nhanh thu mua được Tư Không, đà chuần bị sử dụng tại thòi điểm quan trọng nhất.
Trầm ngâm, xoa xoa con mắt đã mòi nhừ.
Lý Hiếu Cung nhíu mày.
cảm thấy có cái gi đó có chút mơ hồ.
Thời gian gần đây ngày đêm vất vả, rất ít khi ngủ đù giấc, có lẽ là thời gian nghỉ ngoi không đủ, Lý Hiếu Cung âm thẳm ngẫm nghĩ.
Chờ việc Ba Thục xong, hắn phải nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian, có lẽ, đem công lao tặng cho Đôn Hoàng công hoặc là Lũng Quốc công là được rồi.
Mấy trăm từ sĩ vẫn giống như chết lặng, không nhúc nhích, điềm ấy khiến cho Lý Hiếu Cung có chút hài lòng, nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ.
hắn huấn luyện ra những từ sĩ này, chính là muốn dùng vào lúc mấu chốt nhất Những người này mai phục tại cửa động, là vì phòng ngừa vạn nhất, chi cần Miêu vương còn có thể sống đi ra, thì giết không tha.
Lý Hiếu Cung hiểu rằng cổ độc lợi hại, nhưng lại hiểu rằng càng cổ độc có lợi hại.
đụng phải loại người sừ dụng chiến thuật biển người, thi cũng có vẻ yếu ớt.
Vân Thùy tuy dùng cổ lợi hại, nhưng nếu không có Tẳn Thúc Bảo hộ giá.
nàng thật khó mà còn sống ra khỏi trùng
Đột nhiên cảm thấy được phía trước có động tĩnh, Lý Hiếu Cung lại lấy Thiên lý nhàn đưa đến trước mắt, lại cảm giác Thiên lý nhàn có chút mơ hồ, Ba Tư có thể sản xuất ra thủy tinh, cái Thiên lý nhàn này cũng là do một thương nhân cực kỳ thòng minh Ba Tư lợi dụng thủy tinh làm ra.
Lý Hiếu Cung tốn một số tiền lớn từ Ba Tư mua về.
đương nhiên xem không tới ngàn dặm, nhưng mà trong khoảng cách vài dặm thi xem rõ ràng.
Nhưng mà hắn mờ to hai mắt, lại chỉ từ Thiên lý nhãn trông thấy một cái bóng mơ hồ đi
tới.
Lý Hiếu Cung còn chưa ý thức được cái gì.
lại nhìn vào Thiên lý nhàn, vẫn cảm giác không ra vắn đề gi.
Cái bóng kia cũng đã chạy tới bên người Lý Hiếu Cung.
Lý Hiếu Cung theo bản năng nhận ra đó là Quân Tập.
nhưng hắn vì sao đi lại tập tễnh?
“Quân Tập, chuyện gi mà hoảng hốt vậy?” Lý Hiếu Cung trắn tình nói.
Quân Tập lảo đảo hai cái, một ngụm máu tươi đột nhiên phun tới, “Quận vương...!nhanh...!đi” Thanh âm của hắn yếủ ớt, giống nhưbị người kềm ờ cuống họng.
Lý Hiếu Cung kinh hãi, đưa tay đỡ lấy Quân Tập, “Quàn Tập.
rốt cuộc có chuyện gì?”
“Nhanh...!đi...” Thanh âm Quân Tập suy yểu đã gần chết.
Lý Hiếu Cung đù tinh táo, cũng thấy lạnh cả người, trước mắt hắn càng ngày càng mơ hồ.
Quân Tập mặc dù gần trong gang tấc, nhưng hắn lại nhìn không rò khuôn mặt của Quân Tập.
Đột nhiên, một màu đò tươi thoáng hiện ờ trước mắt.
ngay sau màu đỏ chính là bóng đêm khôn cùng.
Lý Hiếu Cung cứng ngắc tại chỗ, vươn tay quờ quạng về phía trước, “Tròi tối sao?” Hắn vừa nói ra ba chữ này, cũng đà nghe được sự bi thương bàng hoàng trong đó.
Thiên không có tối, mà là hắn thấy không rõ.
cũng không phải là thấy không rõ, mà là hoàn toàn không nhìn thấy, hắn đà lâm vào trong bóng tối khôn cùng.
Mắt mù sao? KM ý nghĩ này xuất hiện, Lý Hiếu Cung trong đầu trống rỗng, theo đó mà đến chính là sự tuyệt vọng sợ hãi khôn cùng?
Hắn tại sao tự nhiên lại mù? Lý Hiếu Cung không tin, khản giọng quát: “Quân Tập!”
Hắn còn đang đờ Quân Tập.
nhưng Quân Tập đà mềm nhũn xuống, càng ngày càng nặng, giống như lòng của Lý Hiếu Cung giờ phút này!
Quân Tập mềm nhũn ngã xuống, Lý Hiếu Cung sợ hài bất lực.
không còn lực đờ lấy Quân Tập.
Hắn không thể thấy cái gì, bỗng nhiên roi xuống một hoàn toàn lạ lẫm như vậy, dù là hắn thông minh cơ trú trong lúc nhất thòi cũng cũng đã sợ hài vạn phần.
“Người đâu, người đâu..
,”Lý Hiếu Cung kêu lên, mới phát hiện thanh âm tê dại.
ở trong gió núi có vẻ vô cùng thê lương.
Nhưng ngoại trừ tiếng gió.
nhung từ sĩ cùa hắn vẫn yên lặng một cách chết chóc.
Chẳng lẽ mấy trăm từ sĩ đều đã chết rồi sao? Nhưng bọn họ vì sao chết cũng không có dấu hiệu? Lý Hiếu Cung đi về phía trước vài bước, muốn xem đến tột cùng là cái gi, mới biết được mình đà nhìn không thấy cái gì.
Muốn lui ra phía sau vài bước, thoát khỗi vùng đất khùng bố này, mới phát hiện đà phân không rò phương hướng.
Lại chuyển vài vòng, hắn đà hoàn toàn phân không rò phương hướng, một bước đạp vào khoảng không, kêu thảm một tiếng, đã từ trên sườn núi lăn xuống dưới, biến mất ở trong những bụi cây cỏ xanh tươi.
Tiệp qua một lát, ngọn núi khôi phục lại sự tình lặng vốn có, chỉ còn lại gió núi gào thét, nước suối nức nở nghẹn ngào, như là cười nhạo, hoặc như là khóc lóc kể lể.
Như là đồng tình với sự bi thảm cùa thế nhân, hoặc như là cười nhạo thế nhân mềm yếu bất lực.
Tiêu Bố Y khi từ trong Tuyệt Tình động đi ra, dù là đã kinh qua rất nhiều thảm thiết, cũng bị khung cảnh quỷ dị trước mắt làm cho kinh hãi.
ỏ cừa động, trong bụi cò, phục không biết bao nhiêu từ sĩ áo đen.
hắn nhận ra đó là thù hạ của Lý Hiếu Cung! Tử sĩ đều không ngoại lệ tay cầm binh khL bày trận sẵn sàng đón địch, có cường nò noi tay.
đã cài lên chờ phân phó, nhưng tất cả tử sĩ, đều không ngoại lệ đã mắt đi tính mạng.
Bọn họ gục đằu lên trên binh khí lạnh như băng, vốn hiện ra hào quang đoạt mệnh, chi tiếc, đoạt lại là tính mạng của bản thân.
Tiêu Bố Y nhìn sang những tử sĩ này, lại một lằn nữa ý thức được sự khủng bố cùa cổ độc.
Không hề nghi ngờ.
bọn họ mai phục ờ ngoài động, vốn chuẩn bị muốn phục kích người trong động, nhưng mà Đại Miêu Vương đã sớm lo lắng đến điểm ấy, lúc này mới ở dưới chân núi hạ cấm chế.
Kẻ không được hắn cho phép leo lên núi.
nhất định phải chết, địch không phạm ta, ta không phạm địch, địch nếu nhưphạm ta, độc giết không tha!
Nhưng Tẳn Thúc Bảo cùng Vân Thủy? Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, rốt cuộc có chút ít lo lắng.
Đại Miêu Vương nhìn mọi noi, trên trán càng nhíu càng sâu.
nhung hắn hiển nhiên cũng có biện pháp, chỉ nhìn vài lần, hắn đã nhẳịn hựớng tây chỉ, “Vân Thủy cùng T ần Tướng quân, hẳn là từ nơi này bỏ chạy.
Trên đường có lưu truy tung phấn của Vân Thủy, nó nói cho chúng ta biết, nó tạm thời chạy tiốn được” Hắn và Vân Thủy là thân nhân, có loại tâm tâm tương thông khó tả, hơn nữa đều là người dùng cồ, đã nói Vân Thủy chạy trốn được, tất cả mọi người đều tin tường không hề nghi ngờ.
Đại Miêu Vương nói bình thản, Tư Mã đã nói trước: “Ta đi tìm”.
Đại Miêu Vương gật đằu, quay đầu lại ngắm nhìn ba đứa con, than nhẹ một tiếng.
Tiêu Bố Y thòi khắc này có sự đồng tình, mặc dù Đại Miêu vương bày mưu nghĩ kế.
nhưng mà trong lòng của hắn đau khổ không người nào biết được.
Miêu vương mặc dù thắng, nhung thắng thảm thiết, ba Tư đã chết một, ba người con phản bội hai.
điều này làm cho lão nhân tóc trắng xoá làm sao có thể cao hứng cho được?
Tại Tuyệt Tình động, Tư Không vừa chết, Miêu vương lập tức ở trong lừa rắc thèm chút bột phấn, không bao lâu sau, người trúng Thất Bộ cồ đều đà tỉnh dậy.
nhưng cốt Lực Da không trúng Thất Bộ cổ lại té xuống.
Tiêu Bố Y thấy Miêu vương trầm ngâm không nói, trong lúc nhất thời không biết an ùi như thế nào.
Vì Đông Đô.
lào nhân kia cạn kiệt tâm lực.
tất cả đều thuận lợi.
chẳng lẽ chỉ bời vì, hắn là Quỷ Vương?
Miêu vương chế trụ cốt Lực Da, cho hai người con còn lại đưa hắn ra.
chỉ nói câu phản bội Miêu chủ, dùng quy củ người Miêu xử trí, cốt Lực Da vốn đang tính là tỉnh táo lại, sau khi nghe được câu này, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh.
Đan Ba Cừu nhìn thấy thi thể ngoài động, sắc mặt cũng thay đổi, không dám nhiều lời.
Duy nhất trển tĩnh chinh là Lang Đô Sát Sát, có thể thấy được cảnh tượng thảm khốc như vậy, cũng không nói lòi nào.
Miêu vương nhìn sang tÌLĨ thể khắp nơi trên đất, cũng thật lâu khỏng nói gì, ánh mắt phức tạp, thật lâu mới nói: “Tây Lương vương, chuyện kết minh đà thành, sắc trời đà tối, kính xin quay lại an giấc”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Miêu vương, Tư Đồ, Lý Hiếu Cung lần này thua chạy, tuyệt không chịu từ bỏ ý đồ.
Tuy nói không người nào có ý làm hổ bị thương, nhung hổ vẫn có lòng ăn người, bồn vương chi sợ Đường vương thẹn quá hoá giận, sẽ binh phát đất Ba”.
Hắn nói đều là lời tâm huyểt.
cũng nói rất cẩn thận.
Hắn vốn cho rằng Miêu vương cho dù hạ cấm chế, cũng tuyệt đối sẽ không cùng Lý Uyên này vạch mặt.
nhung nhìn tình hình trước mắt, mặc dù không biết Lý Hiếu Cung ờ đâu.
nhưng mà cử động lần này đã cùng Lý Uyên xé toang da mặt, Đại Miêu Vương phi thường cản thận, cừ động lần này ngược lại có phẳn vượt quá ngoải ý muốn.
Đại Miêu Vương chậm rãi nói: “Đà như vậy, sau này còn phải làm phiền Tây Lương vương.
Chỉ là nếu như Đường vương không phát một binh, kính xin Tây Lương vương nhớ kỹ lời hứa hôm nay”.
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Bổn vương nói là làm.
nếu như Lý Uyên không xuát binh nhiễu loạn Ba Thục, ta cũng sẽ không đưa một binh một tốt nào tới”.
Đại Miêu Vương nói khẽ: “Có một iờị của Tây Lương vương, ta cuối cùng cũng yên tâm.
Lang Đô Sát Sát, đưa Tây Lương vương quay lại an giấc, ta còn có việc cần xừ lý” Tiêu Bố Y không biết chuyện gi, chi GÓ thể nối Miêu vương cần thận, lại hiểu rõ lão nhân này nhìn như yểu ớt.
nhưng nếu thật giết người, thật sự không kém bất luặn kẻ nào.
Chờ khi nhìn thấy Tiêu Bố Y ròi đi, Đại Miêu Vương chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt có sự mòi mệt nói không nên lời, Tư Đồ đột nhiên nói: “Miêu vương, người một mực suy nghĩ vì người Miêu, do dự không quyết, nhưng lẩn này ra tay sao lại hung ác như thề.
chỉ sợ Lý Uyên thật sẽ thẹn quá hoá giận...” Đại Miêu Vương thản nhiẽn nói: “Chẳng lẽ đến bây giờ, ngươi còn cho rằng, tình thế có vãn hồi đường sống sao? Nếu thật có việc, ta một vai gánh chịu là được rỗi! Nhạc Tư Đồ, ngươi không tiếc phá thề mà ra, chặt tay khuyên ta, cũng không phải vì kết quả hôm nay sao?”
Tư Đồ than nhẹ một tiếng nói: “Hắn là Quỷ Vương Thiên Cơ, đã có thể tranh bá thiẻn hạ, ta nghĩ cũng là mười phần nắm chắc, huống chi..Hắn lời còn chưa dứt, Đại Miêu Vương đà cao giọng nói: “Cầu Nhiêm, ta đã làm được những gi có thể làm.
không biết ngươi ngày nào thì thực hiện lời hứa thang trời?”
Tharih âm của hắn vừa dứt.
một đại hán từ phía sau thân cây xuất hiện, thấy mắt hắn sinh song đồng, uy phong lẫm lẫm, không ngờ lại chính là đại ca kết bái cùa Tiêu Bố Y, cẩu, Nhiêm, Khách!.