Trước ánh bình minh, ven hồ Chiêu Dương tiến hành một hồi chiến tranh mưu đồ đà lâu.
Kết quả chính là Chu Văn Cừ thảm bại, mà ở trên chiến trường, hầu hết kết quả cùa bại chính là chết.
Từ Sường, Chu Văn Cử mưu đồ đã lâu.
nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, thuyền nhò ven hồ cùng lúc trước trên hồ Bà Dương hiệu quả như nhau.
Nhưng đáng tiếc Lâm Sĩ Hoằng đà không biết lưu lạc noi nào.
bằng không ngược lại có thể nói cho Chu Văn Cừ một câu, có đôi khi, thuyền không phải là dùng để bơi!
Trình Giảo Kim đà đợi quá lâu.
hắn tuân theo hiệu lệnh của Tây Lương vương, dẫn quàn sĩ ngựa không dừng vó chạy đến Kim Hương, binh sĩ dưới tay hắn, không đến hơn vạn!
Nhưng nhiệm vụ của hắn một chút cũng không nhẹ, hắn phải dùng những binh sĩ trên tay này ngăn chặn bảy tám vạn đại quân của Từ Sường, không để cho bọn họ đi tiệp viện quận Đông Bình.
Trình Giảo Kim tướng mạo thô lỗ, nội tâm lại tinh tế, chinh chiến nhiều năm, hiểu rõ nặng nhẹ.
Kinh nghiệm tác chiến cùa hắn, hoàn toàn là từ trong thực chiến tiến hành tích lũy, có lẽ không thể đề cao đến trình độ như Lý Tĩnh, sáng tạo quá nhiều kỳ tích, nhung mà ăn bồng lộc cùa vua, vẫn có thể cùng vua phân ưu.
Hắn sau khi đến Kim Hương, cũng không vội tiến công, trên thực tế, kết quả hắn tiến công cũng chi là thất bại mà về.
Quân Từ gia có bảy tám vạn tinh binh, hắn dùng bảy tám ngàn đi công, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Hắn đầu tiên chính là đem số binh không nhiều lắm này phàn ra hai nơi Kim Hương.
Phương Dữ.
sau đó chia ra ban ngày vào ban đêm ra, ngụy trang ra bộ dáng như không ngừng được tăng binh.
Những ngày này, hắn không ngừng hoán đổi binh lực.
tăng thêm doanh trại, làm ra bộ dáng tăng binh, thành công ngăn chặn đại quân Từ Sường.
Trìrih Giảo Kim đương nhiên không ctLỈ là như thể.
hắn chẳng những muốn giữ chân, còn muốn tạo ra bộ dáng chù động tiến công.
Học theo Lý Tình, không ngừng điều vận tăng cường đội thuyền.
Hắn chưa từng có ý định vượt qua hồ Chiêu Dương, hắn chì ờ đó chờ người ờ đối diện đi tới.
Kết quả như hắn dự tính.
Chu Văn Cừ đưa tới trước cùa.
Trinh Giảo Kim đà sớm bố trí mai phục, một nhát tiêu diệt Chu Văn Cừ.
Nhưng mà tiêu diệt Chu Văn Cừ, ở trong mắt Trinh Giảo Kim cũng không tính là chiến công hiển hách gì, cái này chi có thể nói là cho Từ Sường một giáo huấn.
Còn làm thế nào tận lực giữ chân đại quân Từ Sường, mới là chuyện hắn vẫn một mực lo lắng.
Mang theo Khai Sơn cự phủ vẫn còn chảy ròng ròng máu tươi, Chu Văn Cừ vừa chết, không cẩn quá lâu sau.
quân của Chu Văn Cử không còn lòng dạ chống cự, cơ bản đà bị tiêu diệt, còn lại liều chết nhảy vào trong hồ.
Bên hồ Chiêu Dương, máu chảy thành sông, trên hồ Chiêu Dương, nước hồ như máu.
Lúc này, mặt trời vẫn còn chưa lẽn.
Trinh Giảo Kim vẫn cau chặt chân mày, có Thiên tướng hòi, “Trình Tướng quân, kế tiếp xừ trí như thế nào?”
Trình Giảo Kim mỉm cười, còn chưa trá lời.
phương xa có tiếng vó ngựa cấp tốc, một con ngựa như bay chạy tới, miệng sùi bọt mép, hiển nhiên mệt mòi khỏng ít.
Lập tức binh sĩ phi thân xuống ngựa, đưa qua quân văn nói: “Trình Tướng quân, quân văn khẩn cấp của Tây Lương vưang”.
Trình Giảo Kim mở ra xem, tinh thần chắn động, trên đó chi viết mấy chữ, Lôi Trạch đà lấy, phân binh chuyển lấy Vận Thành, đại quân lập tóc xuôi nam.
mời Trinh Tướng quân phối hợp!
***
Một đêm không ngủ không chi là quân T ây Lương ở Kim Hương.
Mà quản T ây Lương ở xa ngoải mấy trăm dặm cũng không ngù!
Khi Từ Sường nhận được thư cầu viện, thật ra cũng không biết.
Ngay trước khi Chu Văn Cừ xuất phát, thành Lôi Trạch đã bị phá.
ở trong mắt Từ Sường, thành Lôi Trạch phi thường chắc chắn, lương thào sung túc, hơn nữa có Vận Thành nhìn lẫn nhau.
Thù mấy tháng cũng không thành vấn đề.
Nhưng thủ thành tuyệt không phải nghĩ là có thả Từ Sường đem chuyện bên mình nghĩ quá phức tạp.
nhưng lại đem phía Lưu Phục Lễ nghĩ quá đơn giản.
Dưới sự tuyệt vọng, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Lưu Phục Lễ đà gần như tuyệt vọng, quân Từ gia thủ thành cũng rất là tuyệt vọng.
Bọn họ nhin không thấy một dấu hiệu có thể có cứu viện.
Bọn họ trước mắt nhìn thấy chỉ là quân Tây Lương cuồn cuộn như sóng triều.
Từ một khắc chính thức tiến công, quân Tây Lương quân đà bắt đằu thể hiện ra năng lực tác chiến cực kỳ khủng bố.
Bọn họ công thành khí giới sung túc, xe công thành, máy ném đá đều được sừ dụng.
Xe công thảrih quân Tây Lương đà chuẩn bị hơn mười cỗ.
Khi đưa lên đối điện thành Lôi Trạch, đà tạo thành áp lực khó có thể nói nên lời.
Vô luận xe công thành, hay quân Tây Lương dưới mặt đất.
Đều có năng lực công kích vô cùng mạnh áp chế quân Từ gia.
Tên bắn như mưa.
áp cho binh sĩ ở đầu tường gần như không thở nổi.
Nhưng dưới thế công mãnh liệt như vậy, quân Tây Lương vẫn không gấp gáp công thành, bọn họ vẫn chỉ đắp đất.
Dưới thành hơn một ngàn Hà mô xa chen chúc tới đồ đất, quản thủ thành ờ trên thành chi trơ mắt nhìn lũy đất dưới thảnh càng ngày càng cao lén.:
Trương Trấn Chu người mặc dù già nua, nhưng nếu nói tùy cơ ứng biển, cũng không chút thua kém.
Đối với đề nghị cùa Tiêu Bố Ỵ, hắn cũng suy xét qua Tiêu Bố Y nói không sai, lần chiến dịch này thoạt nhìn tằm thường, nhưng lại có chỗ khác biệt rất lớn.
ít nhất trước mắt xem ra, bọn họ đã ở vào một bước ngoặt củá chiến tranh.
Bọn họ từ trước kia cố thủ bảo vệ gia viên, đến chù động công kích người bên ngoài gia viên.
Quàn Từ gia dù sao cũng khác quân Giang Đô.
quân Giang Đô là chó nhà có tang, bốn phía chạy trốn, nhung mà quân Từ gia lại vì gia viên của mình, vì bảo Vệ gia đình, những người này có thể kích phát ra sức chiến đấu trước đó chưa từng có.
Hai quân giao chiến, đương nhiên không phải đơn giản là so đấu trặn pháp, nhân số.
trang bị hoàn mỹ! Tiêu Bố Y đối với mỗi một đối thù, cũng có thể nói là đều tránh đi mũi nhọn, diễn hóa ra càng nhiều tình huống có thể để đánh vào điểm yếu của hắn.
Quân Tây Lương hiện tại, cũng không phải là chính điện tiệp xúc với quản Từ gia.
nhưng lại dùng loại phương phép đắp lũy đất này, từng chút một phá hùy niềm tin của quán Từ gia.
Chỉ dùng một ngày một đêm, quân Tây Lương đã đem bức lũy đất này đắp lẻn độ cao bằng một phần ba tường thành.
Cái loại cảm giác áp bách này hầu như khiến quân Từ gia nồi điên, bọn họ khỏng ai viện
trợ, lại nhìn thấy lũy đất cùa quân Tây Lương, cảm giác như mình đang bị quân Tây Lương từng phần mà chôn sống, đối với loại phương thức công thành này, bọn họ thúc thù vô sách.
Phương phép duy nhắt đương nhiên là ra khòi thành kháng địch, nhung bọn họ lúc này, có thể nào dám mở thành xuất kích?
Quân Tây Lương công kích cực mạnh, nhưng tĩả giá cực nhò, vào đêm khuya ngày thứ ba, đã đắp ra một con đường đất đi tới đầu thành, sau đó bộ binh Tây Lương, mang thưcmg cầm thuần, bắt đầu tiến công về phía đầu tường!
Quân Từ gia nhìn mà choáng váng, thấy từng hàng binh sĩ trước mắt sải bước xông lên đầu tường, không biết ứng đối như thể nào.
Tiêu Bố Y nói không sai, đã không còn thành trì dựa vào, quân Từ gia chẳng khác nào đang trần truồng ở nơi hoang dà đối mặt với hổ sói.
Tây Lương vương nói, bảy ngày có thể đổ lên đằu tường, kết quả quân Tây Lương chỉ dùng ba ngày!
Quân Từ gia cũng không biết, trong quân Tây Lương có vô số binh sĩ có kinh nghiệm, hiệu suất cao.
thành lớn ở Hồi Lạc Thưong chính là một đêm quật khởi, chín doanh liên hoàn cũng bất quá chỉ dùng mấy ngày.
Thành Lôi Trạch mặc dù không tính là lùn, nhung ở trong mắt quân Tây Lương, tuyệt không phải không thể vượt qua!
Công thành chiến rất nharih đã biển thảnh trận đối chiến, quản Tây Lương sau khi san bằng về địa th4 cũng không có ngừng lại mà bắt đầu hướng về phía đầu tường phát động thế công như nước thủy triều.
Cho dù địa thế nghiêng, cho dù hoàn cảnh khác lạ, cho dù lúc này đây tác chiến khác với trước đây, nhưng bọn họ vẫn bảo trì đội ngũ.
bảo trì biến hóa.
Thiết huyết kỷ luật vĩnh viễn là yếu tố tiên quyết để bọn họ thủ thắng.
Vô luận là hoàn cảrih nào, loạn tức là bại, bại chính là chểt.
Bọn họ khỏng thể bại!
Trường thương thủ, đao phù thủ, thuẫn bài thủ, cung tiễn thù trước sau hô ứng, hợp thành tường đồng vách sắt, mặc dù thong thả, lại kiên nghị không thể chống cự áp lên đầu tường...!
Đầu tường tên bắn như mưa, kiệt lực tiến hành chống cự cuối cùng.
Vô số quản Tây Lương ngà xuống, nhưng càng nhiều quân Tây Lương bồ sung lên.
ở trong mắt quân Từ gia, quân T ây Lương đà trở thành một dòng nước lũ, xen lẫn nhiệt huyết, không thể tường tượng nổi vọt tới đằu tường, xông qua thành lâu!
Cuộc chiến tranh đoạt đầu tường, phi thường thảm tầiết.
(
Trận đại chiến này.
bắt đằu từ đêm khuya, đánh trọn vẹn một canh giờ.
quân Từ gia rốt cuộc sụp đổ!
Nguyên do sụp đổ rất đơn giản, bọn họ đà nhìn không thấy hy vọng, bọn họ phát hiện quân Tây Lương đối diện, có ý chí như sắt thép!
Khi quân Tây Lương công thànli.
Tiêu Bố Y cũng không có làm gương cho binh sĩ, hắn hiện tại, xác thực đà không cần mỗi lần đều phải dũng mãnh xỏng lên phía trước.
Chỉ thích hợp ủng hộ sĩ khí, việc còn lại giạo cho binh tướng thủ hạ đi làm là được rồi.
Đây là giai đoạn cần phải trải qua, cũng là một loại tín nhiệm.
Hắn hiểu rằng, Trương Trắn Chu sẽ không phụ tín nhiệm của hắn, thiẻn hạ to lớn.
hắn chi có thể cố hết sức làm ra việc hữu dụng nhất.
Trước mắt đêm lạnh như nước, hắn cũng không có nhàn nhà.
Nguyệt Quang đứng như một bức tượng, cùng chù nhân nhìn về phía thành tày Lôi Trạch.
Nó đã nhạy cảm hiểu rằng, chủ nhân lại muốn một lằn nữa xuất chinh.
Sau lưng Tiêu Bố Y, là hơn ngàn thiết giáp kỵ binh.
Trong đèm tối, giống nhưu linh, làm cho người ta khó có thể phát giác.
Hơn ngàn binh mã, lặng yên không một tiếng động!
Hơn ngàn thiết giáp kỵ binh, đánh lúc bất ngờ, sức chiến đấu so với hon vạn bộ binh còn muốn khủng bố hơn.
Ba mặt thành Lôi Trạch đều là tiếng kêu giết rung trời, chỉ có thành đỏng vẫn còn rất yên tĩnh.
Tiêu Bố Y, Trương Trắn Chu sách lược vẫn như trước công ba mặt.
thà một mặt.
Chó gấp nhảy tường, thò gấp cắn người, người nếu lùi cũng khỏng thể lùi, thi cũng đà không còn gi để sợ.
Cho nên bọn họ vì tránh khòi tử chiến, vẫn cho quân Từ gia lưu lại một đường lui.
Đường lui này là sirih lộ của quân Từ gia, cũng là sirih lộ của quàn T ây Lương.
Bởi vì con đường này, quân Từ gia sẽ không toàn tâm chống cự.
quàn Tây Lương có thể giảm bớt tổn thất, ở chỗ xa xa, thỉnh thoảng có quân Từ gia vụng trộm bò chạy, có hướng bắc, có hướng nam, lại ít có hướng đông.
Hướng nam đương nhiên là muốn trở về Lỗ Quận, Lang Tà, bời vi nơi đó là chỗ căn cơ của quân Từ gia.
Từ Viên Làng, Từ Sường còn có hơn mười vạn đại quân, có thể chiến một trận.
Hướng bắc là bời vì noi đó có Lịch Son, Tây Lương vương có nói qua, tại Lịch Sơn đằu hàng, người đầu hàng không giết.
Hiện tại tất cả mọi người hiểu rằng, Tây Lương vương có thói quen không hề giết người đầu hàng, ngoại trừ loại đầu sò như Lý Mật, Vũ Văn Hóa Cập ra, cho dù là đám người Địch Nhượng.
Vương Nho Tín, Tần Thúc Bảo.
Trình Giảo Kim, đầu hàng đều binh yên vô sự.
Theo rất nhiều người xem ra, chỉ cần có thể còn sống, ở dưới tay ai thật ra đều như nhau!
Hướng đông, chính là chạy tới Vận Thành, nhưng môi hở răng lạnh, hiện tại đã không có ai cho rằng, Vận Thành có thể thù được.
Cho nên Vận Thành mặc dù cách bọn họ cũng gần.
nhung đi tìm nơi nương tựa ngược lại là ít nhất.
Đối với quân lính tản mạn, Tiêu Bố Y cũng không thèm để ý.
árih mắt của hắn sáng ngòi nhìn sang cừa thành phía Tây, hắn đang đợi Lưu Phục Lễ.
Hắn hiều rằng Lưu Phục Lễ trung thành, tuyệt sẽ không đằu hàng, nhưng còn có sinh cơ mà nói, hắn hẳn là cũng sẽ không tận lực muốn chết.
Không biết qua bao lâụ.
chỗ xa xa, đột nhiên truyền đến tiếng hô vang trời, trong tiếng hô bi tráng xen lẫn vui sướng, Tiêu Bố Y nhướng mày.
hiểu rằng phía tây thành Lôi Trạch đà bị phá.
Thành tây vừa vời chuyện còn lại chỉ là nước chảy thành sông.
Tiêu Bố Y hắn vì đối với Từ Viên Lãng khai chiến, chuần bị mấy tháng, kết quả dùng năm ngày, đà dẹp xong tòa thành trì đệ nhất của Từ Viên Làng tại Đông Bình.
Đương nhiên, đây bất quá chỉ là một sựbắt đầu, Từ Viên Làng.
Mạnh Hải Công.
Vương Bạc chiếm cứ Sơn Đông, hắn hiện tại muốn làm chính là, duới sự chuẩn bị sung túc.
nhanh chóng đánh bại Từ Viên Làng, thu phục nửa vùng Sơn Đông.
ở phương xa tiếng hoan hò không nghi, thành đông tiếng vó ngựa vang lừng, Tiêu Bố Y ánh mắt ngưng tụ, đã nhìn thấy một đội thiết ky từ thành đòng chạy ra.
Hơi chút do dự.
lại trực tiếp nhằm hướng đông mà đi.
“Tây Lương vương, Lưu Phục Lễ đà đến” Tôn Thiếu Phương ỡ một bên nói.
Tiêu Bố Y gật đầu, “Hắn còn muốn đi Vận Thành’'.
“Đúng vậy, quá nửa là muốn cùng Vặn Thành Trương Quang Diệu dựa vào nơi hiểm yếu để thủ.
bực cuồng đồ này, ngoan cố không thay đổi.
Nên giết không tha!'" Tôn Thiếu Phương oán hận nói.
Tiêu Bổ Y lại nỡ nụ cười.
“Vô luận như thế nào, hắn cũng là một người kiên trì” Hai người trong khi nói chuvện.
tiểng vó ngựa ầm ầm.
Lưu Phục Lễ dẫn binh chạv trốn đà gần
Đêm dài người không tình, thành Lôi Trạch ánh lửa hừng hực.
Bọn họ hoảng sợ chạy ra, cũng không có chú ý tới.
trong bóng tối, sát khí tòa ra tứ phía.
Tiêu Bổ Y không có vẻ khẩn trương, hắn tỏ ra nhàn nhà.
giống như đang xem dê nhập miệng hổ vậy.
Tiêu Bổ Y bắt động, thiết giáp kỵ binh bắt động.
Tiêu Bố Y trường thương vung lên.
thiết giáp kỵ binh như gợn sóng súc lực...!
Màn đém nặng nề, cuối thu mang theo cái lạnh hiu hắt.
gió nhẹ lướt qua, lá đò phiêu linh, xoay chuyển ỡ trong gió.
Trong đêm tối chợt dấy lên một đợt sóng triều! Hắc giáp thiết kỵ có chuần bị mà lao ra, giống như phong ba trẽn biển lớn hung mãnh vô cùng, lá đò trong không trang, bụi vàng trên mặt đất bỗng nhiênbốc dặv.
đều bị cuốn lấv mà phóng tới phía trước.
Lưu Phục Lễ trong lòng lạnh ngắt, quán Từ gia thất kinh.
Bọn họ đột nhiên phát hiện hắc ám bị xé ra một lỗ hổng, thiết giáp ky binh khi lao ra, như gió thu quét lá rụng.
Quân Từ gia chạv trốn cùng phải mấy ngàn người, nhưng chi bị một lần xung phong, đà không thành trận hinh.
Tiêu Bố Y dẫn binh đột kích quán Từ gia chạy trốn, chi chuyển một cái, thiết giáp ky binh đà một lằn nữa quay lại công kích.
Quân Từ gia đà sợ hài.
bọn họ mặc dù cùng có kỵ binh, nhưng so với thiá giáp ky binh uv chần thiên hạ.
quả thực là như cười ngựa gồ mà tác chiến, bọn họ chưa chiền đà bại!
Lưu Phục Lễ đà tinh hổn lại, không theo hướng đòng bữa.
mà dẫn binh vòng sang hướng nam!
Tiêu Bổ Y đà mai phục ờ ngoài thành đông, chắc hẳn đến Vặn Thành cùng có phục binh, phía trước hiểm trờ trùng trùng, nếu muốn mạng sống, chi có thể buông tha Vận Thành.
Trẽn đường chạy trốn, đương nhiên không kịp lên kế hoạch kỹ càng, tất cả chủ ý, có thể nói là nghĩ ờ ngay lúc đó.
Lưu Phục Lễ dẫn binh chạv trốn, thoáng qua đà chìm vào trong bóng đèm.
điều nàv làm cho bọn họ có phẩn may mắn.
Màn đêm đà vểm hộ tốt cho hành tung của bọn họ.
Mọi người một đường chạy về phía nam, vòng qua Cự Dã Trạch, chờ khi đến huyện Cự Dã, thì sắc trời đà sáng rõ.
vốn chuần bị nghi ngơi một chút, sau đó chạv tới Lỗ Quặn, không ngờ huyện Cự Dă đà sớm đại kỳ tung bay, trên đó viết một chữ Lương lớn.
giương nanh múa vuốt, ờ trong mắt mọi người đẩv sự dữ tợn.
Lưu Phục Lễ trong lòng đau đớn như kim đâm.
lại không thề không đi đường vòng, huyện Cự Dã vốn không bố phòng, bị chiếm đóng cũng là chuvện hợp tình lý, nhưng hắn không có nghĩ đến.
quàn Tây Lương động tác lại nhanh chóng như thế.
ở đâv trước kia đều là lành thổ cùa quân Từ gia.
Quận Đông Bình hôm nay.
chi còn lại có một tòa cô thành là Vặn Thành, giống như Linh Sơn cô độc! Nhưng không đợi hắn bi thương, mọi người mới qua CựDãhuvện, đănghe thấy sau lưng tiếng gót sắt ầm ằm.
quay đầu nhin lại.
chi thấy được bụi vàng xoáy lên.
bay thẳng trời cao.
không khòi thay đổi sắc mặt.
Tắt cả mọi người chạy trốn một đèm.
chi cho là đà đem thiết giáp ky binh vứt bỏ ỡ xa xa, không ngờ vứt bò chi là tro bụi.
lưu lại là ác mộng khó tinh.
Thiết ky không nhiều lắm.
thoạt nhin chi hơn ngàn người, nhưng không có bất luận kẻ nào có dũng khí quay lại nghênh chiến.
Mọi người giục ngựa chạy như điên, không dám nghi ngơi, dưới sự điên cuồng đă chạv ra khá xa.
Thanh àm của thiết kỵ lại không nhanh không chậm nhưng thùv chung vần quanh quẩn ở bên tai.
khiến cho quán Từ gia kinh tâm động phách.
Lưu Phục Lễ cùng quav đầu nhìn lại, chi thấv được trời xanh mãv trắng, gió thu lành lạnh, chi suy nghĩ.
Vặn Thành hiện tại như thế nào? Có thể chống đờ mấy ngày?
Lưu Phục Lễ chưa bao giờ nghĩ đến.
Vặn Thành cũng không thể trụ được! Khi thái dương vừa lên, Vặn Thành cùng đà không còn!
***
Trương Quang Diệu chưa bao giỡ nghĩ đến thành Lôi Trạch sẽ bị chiếm đóng nhanh như vậy.
hắn vốn một mực còn đang oán hận, từ khi quân Tâv Lương tiến quân Đông Bình, Lưu Phục Lễ đà kiên trì năm sáu ngày.
Hắn và Lưu Phục Lễ cũng không tính là hòa thuận, nhưng mà cái này không ngại hắn vì Từ Viên Lãng bán mạng.
Khi Lưu Phục Lễ cẩu viện, hắn nghĩ tới xuất binh, nhưng mà thoáng qua đã bỏ đi ý nghĩ nảy.
Hắn cho rẳng Lưu Phục Lễ ít nhắt có thể duy trì mấv tháng, thiên hạ đại loạn, nhưng Từ Viên Lãng trần giữ từ Đông Binh đến Lang Tà, một mực không có ai bận tâm đánh bọn họ.
bọn họ an bình đà lâu, đối với chiến tranh xảy ra cũng không có chuần bị đầy đủ.
Chức trách của hắn là thủ thành, chứ không phải cứu viện, nếu bỡi vì cứu viện mà khiến cho tổn binh hao tướng, Từ Viên Lãng sẽ không tán thưởng hắn, Lưu Phục Lẻ đương nhiên cũng sẽ không nói tốt gi cho hắn, cho nên hắn cho dù nhìn thấy ỡ phía tâv khói lửa nổi lên bốn phía, Lưu Phục Lễ cẩu cứu liên tục, hắn chi hạ một đạo mệnh lệnh, ai tự tiện xuất binh, chém!
Hắn rất may mắnLưu Phục Lễ canh giữ ỡ đạo thứnhắt phòng tuyển.
Cho nên Trương Quang Diệu ờ trên đầu thành nhìn thấy binh lính chạy trốn của thành Lôi Trạch, thì còn đang âm thẳm chửi con mẹ nó, hắn cảm thấy Lưu Phục Lễ thật sự cực kỳ vô dụng, hắn cảm thấv cho dù là tượng gỗ đến thủ thành, cùng sè không bại nhanh như vậy.
NhưngLưu Phục Lẻ lại thất bại.
thất bại thảm hại.
quán Từ gia dưới thành cầu khẩn nói: “Trương tướng quân, Lưu Phục Lễ phụ tín nhiệm cùa Từ Tướng quân, đà cướp đường mà chạv, cầu người thu dụng chúng ta”.
Trương Quang Diệu đột nhiên hào tình bay vồng.
Hắn cùng Lưu Phục Lễ vẫn là âm thẩm phán cao thấp, lẩn này Lưu Phục Lễ thất bại.
hắn đương nhiên sẽ có thể diện.
Quán Từ gia dưới đẩu thành tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
khó có thể dừng, chích xin Trương Quang Diệu mở thành.
Trương Quang Diệu khi nhìn thấy khói lửa ỡ phương xa, có một khắc do dự.
Sau khi mờ thành, quán Tãv Lương thùa lúc nàv xông tới thì làm sao bãv giờ?
Quản Từ gia dưới thành như xem thấu tám tư của Trương Quang Diệu, lên tiếng cầu xin: “Trương tướng quân, chúng ta cũng biết dưới tay Từ Tổng quản, người là nhản nghĩa nhắt.
Hôm nay Lưu Phục Lễ vứt bò chúng ta không để ý.
người nếu không thu lưu chúng ta.
chúng ta chết thật không nơi chôn thân.
Quản Tãv Lương dũng mãnh hung hàn, nhiều người, nhiều một phần khí lực cùng tốt mà” Trương Quang Diệu đà ý động, mới muốn cho người mờ cửa thành ra, bên người có một Thiên tướng nói: “Trương tướng quân, đề phòng có trá”.
“Có trá gi?” Trương Quang Diệu khẽ giật minh.
Thiên tướng nói: “Tây Lương vương công phá thành tri Tại sao sẽ thả bọn họ đến đây? Tachi sợbọnhọ đã đẩu hàngTâv Lương vương!”
Dưới thành vừa nghe, đều quỳ xuống nói: “Trương tướng quân, điều này sao có thể? Tây Lương vương là người không phải thằiL mới đánh vào thành.
Lôi Trạch, đang bề bộn tác chiến trong thành, sao có thể nhàn hạ bận tâm tới chúng ta? Trương tướng quán nhân nghĩa hơn người, vạn lẩn đừng tin tiểu nhân gièm pha, để cho chúng ta chết không nơi chôn thân!”
“Trương tướng quân...!cẩu ngưỡi cứu chúng ta một mạng".
“Trương tướng quân...!ngươi là phụ mẫu tái sinh của chúng ta..
“Trương tướng quàn..
Từng đợt gào khóc giống nhưmũi dùi chĩa vào tai của Trương Quang Diệu, lại nhưbọt biển tụ tập ở bên cạnh hắn, dẫn hắn bồng bềnh đi tới.
Thấv mọi người quv bái, Trương Quang Diệu cảm thấy không thể phụ cái danh nhân nghĩa, trẳm giọng nói: “Mỡ cửa thành ra.
cho bọn họ tiến vào”.
“Trương tướng quân, tuyệt đối khôngthể..Có người gấp giọng khuvẻn nhủ.
Trương Quang Diệu lạnh lùng nói: “ờ đây.
ta còn có thể làm chủ! Những người này là huvnh đệ sinh tử của chúng ta.
ta có thể nào để bọn họ đi tìm chết? Mỡ cửa thành ra, kè nào không nghe hiệu lệnh, chém!”
Cửa thành kẽo kẹt mờ ra, quán Từ gia quv ờ dưới thành dập đầu nói: “Trương tướng quân, đại ân đại đức của người, chúng ta trọn đời khó quên”.
Mọi người ằm ằm tràn vào cừa thành, chừng mấy ngàn người, mọi người phía sau lấn trước, đểu chen chúc ỡ tại cửa thành, trong lúc nhất thời không cách nào tiến vào.
Có người âm thầm nhíu mày, nhưng Trương Quang Diệu ở đẩu tường nhìn về nơi xa, thấv xa xa không có động tình, thẩm mắng thủ hạ nghi thần nghi quv.
Chi chốc lát.
quán chạv trốn đà tiến vào nửa số.
Có Thiên tướng Thói Đại Hải dẫn thủ hạ tiến đến khấu tạ.
Thói Đại Hải là nhân vật hàng đàu dưới tay Lưu Phục Lễ.
Lẩn này tới tạ ơn.
khó tránh khòi khiến cho Trương Quang Diệu làng làng.
Thôi Đại Hải dẫn theo vài binh sĩ leo lên thành lâu.
lặp tức quv xuống nói: “Đại ân đại đức của Trương tướng quân...!Chúng ta trọn đời khó quên!"
Trương Quang Diệu cười ha hả, đà thấy một người ở bên cạnh Thôi Đại Hải bỗng nhiên tiến lên.
không khòi cả kinh, trầm giọng quát: “Làm cái gì?”
Người nọ tốc độ cực nhanh- Trương Quang Diệu cũng không phải hạng người tẩm thường, chi lùi một cái đã ngoài một trượng, nhưng người kia còn nhanh hơn.
Người nọ dáng người khôi ngô, bước tới một bước.
Trương Quang Diệu vừa lui.
chẳng những không có kéo dài khoảng cách, ngược lại giảm bớt vài thước.
Người nọ cũng không rát binh khí, hai nắm đầm bồng nhiên đánh ra, trúng ngav giữa ngục Trương Quang Diệu.
Trương Quang Diệu gào ni một tiếng, đăbị người nọ đánh bav ra giữa không trung.
Người nọ lại bổ một cước, đà đem Trương Quang Diệu đá xuống đầu tường, giữa không trung kêu lên một tiếng thảm thiết, ngav sau đó phành một tiểng.
Trương Quang Diệu mới làng làng một lát.
đã như tảng đá rơi xuống, ngã chết ỡ dưới thành.
Người nọ bỗng nhiên xoav người, quát lên: “Tâv Lương vương đã đến.
người nào đẩu hàng không giết!”
Hắn từ trong lòng móc ra một ống trúc, quăng lên không trung, chi nghe đùng một tiếng, ống trác bav ra giữa không trung, phát ra một luồng lửa sáng lạn.
chi trong chốc lát.
ỡ p hương xa có tiếng vó ngựa ầm ằm, quân Tâv Lương đã từ xa p hi nhanh tới.
Quán thủ thành hoảng hốt thất thố.
ờ cửa thành tiếng kêu thảm thiết lại vang lên liên tục, quân chạv trốn ngăn chận cửa thành bỗng nhiên rút binh khí giết ra.
liều chết giữ chặt cửa thànỈỊ không cằn quá lâu sau.
đại quân Tâv Lương đã nhanh nhanh xông vào cửa thành.
Trong lúc nhắt thời tiếng chém giết rung trời...!
***
Tiếng vó ngựa ẩm ầm thòi khắc nào cũng quanh quần ờ bén tai.
không ai dám đi dò xét, chi biết là nếu có thể tới được Nhâm Thành Lỗ Quận, thì có thể giữ được tính mạng.
Một mực từ bình minh chạv vội tới hoàng hôn, mọi người cùng tính là quen thuộc địa hình, đà thấy thành trì ờ p hía trước, không khòi cảm thấv mừng rỡ.
Chờ khi chạv vội tới dưới thành, thờ hồng hộc.
Từ Sường đà sớm nhận được thông báo, vội và đuổi tới đầu tường, nhìn thắv là Lưu Phục Lễ, không khòi sợ hài, hắn mới nhận được tin dữ Chu Văn Cử đà chết, nào đâu nghĩ đến Lưu Phục Lễ cũng bại trốn, mới định phán phó thủ hạ mỡ cửa thành để hòi rò tinh huống, để cho mọi người tiến vào, thì mưu sĩ bẽn người cuống quít nói: “Từ Tướng quân, tuyệt đối không thể.
đề phòng có trá!”
Từ Sường phẫn nộ quát: “Đây là huvnh đệ của ta.
tuyệt đổi sẽ không..
Hắn lời còn chưa dứt; chi thấv được phương xa bụi vàng cuồn cuộn, hon ngàn thiết ky chạv tới.
Từ Sưởng chi có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, không hề hấp tấp mỡ thành.
Tiêu Bố
Y dẫn theo hơn ngàn thiết kỵ đuổi tới.
cách chừng một tẳm tên thì dừng lại, thấy Lưu Phục Lễ còn chưa vào thành, thì lớn giọng nói: “Lưu tướng quân, còn chưa khuvên mỡ cửa thành sao?”
Mọi người ờ trên đầu tường đều xôn xao!.