Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Từ Sường một khắc nhìn thấy La Sĩ Tín, nắm chặt nắm tay.

Trừ Từ Sường ra, mọi người nghị sự thật ra cũng không biết quan hệ chuần xác giữa La Sĩ Tín cùng Từ Viên Lãng.

Cho dù là Từ Sường, đối với chuyện năm đó cũng tỉnh tỉnh mẻ
Hắn chi biết là, mình là người trong hỏa môn, phụ thân là tướng quân tướng môn, mà La Sĩ Tín cùng phụ thân, đều là người trong tướng môn.

Bọn họ đều thuộc về người cùa Thái Bình đạo.

Một khi vào Thái Bình môn, chung thân là người của Thái Bình, nhung không thể nghi ngờ.

La Sĩ Tín đà phàn bội Thái Bình đạo, dựa theo cách nói của phụ thản, người này hẳn là cả đời bị Thái Binh đạo đuổi giết vô cùng vô tận.

Sư tôn võ công cái thể, dưới tay bốn đạo tám môn, nhản tài dị sĩ vô số.

khỏng chi nói muốn giết La Sĩ Tín, cho dù muốn giết Trưong Tu Đà, cũng phải là không có khả năng!
Nhưng La Sĩ Tín lại vẫn sống khỏe?
Nghĩ tới đây, Từ Sường cầỉ cảm thấy buồn cười.

Nhưng càng làm cho hắn cảm thấy buồn cười là.

phụ thân một mực nói, mọi thứ đều nghe theo thiên ý an bài, khời nghĩa cuối cùng có thể thành công, nhưng đến hôm nay, ai cũng có thể nhìn ra.

Từ Viên Làng nếu có thể kiên trì đến đầu xuân sang năm, đã là một kỳ tích.

Từ Viên Lãng hiện tại chỉ còn có hai quận Lỗ Quận, Lang Tà, làm sao có thể cự được trăm vạn hùng binh của Tiêu Bố Y?
Kỳ tích, ờ noi nào?
Từ Sường khi nghĩ tới đây.

phát hiện phụ thân một mực nhìn sang La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín cũng một mực nhìn sang Từ Viên Lãng, trong ánh mắt hai người ấn chứa hàm nghĩa hắn xem không hiểu.

Mọi người nhìn thấy Từ Viên Lãng nhìn chằm chẳm vào La Sĩ Tín, vẻ mặt phúc tạp.

ần hàm phấn chấn, đều cho là hắn cảm thấy trong tuyệt cành thấy sinh lộ.

không kìm được vui mừng.

Lưu ThếTriệt cảm thấy Từ Viên Lãng thậm chí có phần thất thố.

Bời vì La SĩTíntừkhi nhập điện.

Từ Viên Làng chỉ ngồi tại chỗ ngơ ngác nhìn sang hắn.

Không nói một lòi.

La Sĩ Tín sau khi nói dứt lòi, cũng lạnh lùng như băng.

Ho nhẹ một tiếng, Lưu Thế Triệt nói: “Tồngquản đại nhản..

Từ Viên Lãng cuối cùng từ trong trầm mặc giật mình tỉnh lại.

“La Tướng quản.

Đà lâu không gặp.

Không biết đột nhiên tới đây, có gi cần làm sao?” Hắn thái độ đà trở nên trầm ngưng, lại trở thành bá chủ một phương.

La Sĩ Tín một câu thạch phá kinh thiên, “Theo ta thấy.

Lỗ quặn nhiều nhất chi có thể thù bốn ngày”.

Mọi người biến sắc, Lý Công Dật mắng lớn: “La Sĩ Tín.

Ngươi tới làm thuyết khách cho Tiêu Bố Y sao? Chúng ta có hơn mười vạn đại quân ờ đây.

Tiêu Bố Y chỉ mấy vạn quân.

Cho tới bây giờ vẫn án binh bất động...!chỉ là..

Hắn muốn nói lại thôi.

Đơn giản là nhìn thấy Từ Viên Làng nhìn qua, trong mắt tràn đằy vẻ trách cứ.

La Sĩ Tín nói: “Các ngươi án binh bất động, không phải là không động mà không thể động.

Đơn giản là dưới uy danh cùa quân Tây Lương, nhanh chóng lấy Đông Binh, đà làm cho các người trong lòng lạnh lẽo.

đà sinh ý sợ hãi.

Các người lũy cao hào sâu, vọng tưởng bức lui quân Tây Lương, nhưng lại không biết, chỉ với năm vạn binh sĩ đà áp cho các người không dám xuất chiến.

Đến đầu xuân sang năm, đường xá bình thường, lương thảo thẳng đường.

Tiêu Bố Y chỉ cần lại tăng binh mấy vạn, các người không công tự bại.

Tiêu Bố Y cũng không vội đánh các người, cũng không phải là binh lực khó khăn, mà là thông minh.

Mà năm vạn quân các người còn chưa đánh được, Tây Lương vương tọa trấn trăm vạn hùng binh, các người lấy cái gì mà chống lại?”
Mọi người đã thay đổi sắc mặt.

Tuy bọn họ không muốn thùa nhận.

Nhưng lại không thể không thừa nhận, La Sĩ Tín nói rất có đạo lý.

Đại binh tiệp cận áp lực.

thật sự làm cho bọn họ khó có thể thùa nhận.

Hiện tại Tiêu Bố
Y chi có năm vạn binh lực, cũng đã làm cho bọn họ lòng người bàng hoàng, nếu là mười vạn, hai mươi vạn đến dưới thành, bọn họ cũng không thể cam đoan bản thân không đầu hàng, thi sao có thể cam đoan thù hạ có thể kiên trì cho đến lúc đó?
Mà điều động hai mươi vạn birih lực đối với Tiêu BỐY mà đến.


thật sự là việc dễ đàng.

Người nào cũng biết, Đông Đô chỉ là quân chính quy tinh binh Vệ phủ.

đà có hai mươi vạn, với đại vực rộng lớn của Tiêu Bố Y, chiêu mộ trăm vạn hùng binh, cũng là chuyện đễ dàng.

Lý Công Dật vừa vội vừa tức, “La Sĩ Tín, ngươi chẳng lẽ là làm thuyết khách cho Tiêu BỐY sao?”
Từ Viên Làng khoát khoát tay.

trầm giọng nói: “Thật như ngươi nói, thi tính sao?”
La Sĩ Tín trầm giọng nói: “Tường dày vách cao tuyệt khỏng phải thượng sách, nghĩ tới Lý Uyên hành động lần này đối phó Tiết Cừ, thực bời vì có Quan Trung là nơi tứ tắc (noi bốn phía khó vào).

Các người noi theo hành động đó, thi đã xem như bị Tiêu Bố Y bắt ba ba trong rọ” Tất cả mọi người mặt đều đò lên, nhưng thấy Từ Viên Làng cũng không tức giận, chỉ có thể áp chế cơn tức.

La Sĩ Tín lại chậm rãi nói: “Ta mấy ngày qua, từ Dương Cốc xuất binh, đà lấy Thọ Trương, Phạm Huyện hai nơi.

Quân Tây Lương liên tục bại lui.

quân Tây Lương không ai bì nồi, thoạt nhìn cũng không phải là không thể chiến thắng”.

Mọi người lại phán chấn, nhung lòng lại chua xót.

Phấn chấnlàvìLaSĩTín cũng khỏng phải là nói dối, mà lòng chua xót lại bời vì, Thọ Trương hai noi vốn là địa bàn cùa Từ Viên Lãng.

“La Tướng quân rốt cuộc có cao kiến gì, không ngại nói thẳng" Lưu Thế Triệt nói.

La Sĩ Tín nói: “Như dựa vào ta thấy, nên chù động xuất kích, một nhát đánh tan quân địch xâm phạm
Lý Công Dật hít vào một hơi khí lạnh, “La Sĩ Tín.

ngươi đứng nói chuyện không ngại lưng đau.

nếu chúng ta..Hắn vốn muốn nói, nếu có thể đánh bại Tiêu Bố Y.

không cần làm giống như con rùa đen.

nhưng dạng lòi nói này không khói quá sức làm giảm sĩ khí
Lưu Thế Triệt so về Lý Công Dật thông minh hơn rất nhiều, chù động hỗi: “La Tướng quân nếu đà đến, chẳng lẽ nói Trường Nhạc vương đã có ý định cùng chúng ta cùng tiến thổi?”
“Ta chi có thể nói, cơ hội là ờ trước mắt” La Sĩ Tín nói: “Trước mắt ta đã đánh tới Lương
Son, đà cùng Tẳn Thúc Bảo giao thù, thừ ra quân Tây Lương cũng không phải là không thể chiến thắng.

Nếu Từ Tồng quản chủ động xuất kích, đến lúc đó ta công đường lui của Tiêu Bố Y, với binh lực trước mắt của Từ tổng quản, đánh lui bọn họ.

hoàn toàn là trong khả năng”.

Từ Viên Làng trịnh trọng nói: “La Tướng quân, ta chỉ muốn hòi một câu.

ngươi hỏm nay mang binh đến công Tiêu Bố Y, là chủ ý của ngươi, hay là chủ ý của Trường Nhạc vương, hay là là...!nguyên nhân gi khác?”
Hắn hỏi cực kỳ có thâm ý, trừ La Sĩ Tín ra, chi có Từ Sường mới rõ ràng một hai.

Mọi người ngưng thần lắng nghe, La Sĩ Tín trẳm mặc thật lâu, “Ta có thể nói phục Trường Nhạc vương xuất binh”.

“Nói như vậy, lần này xuất binh, La Tướng quân cũng không có được Trường Nhạc vương cho phệp?” Lưu Thế Triệt rất là kinh ngạc.

Lý Công Dật cười lạnh nói: “La Tướng quân, nếu thật như thế, ta chỉ sợ cộng thèm ngươi, cũng là là chuyện vô bồ? Ngươi kéo chúng ta xuống nước, đối với ngươi có chỗ tốt gì?”
La Sĩ Tín nhướng mày, cười lạnh nói: “Trước mắt là cơ hội tốt nhất, các ngươi nếu không tin, ta nhiều lời cũng vô ích.

Trước mắt ta ờ tại Thọ Trương trú binh, các ngươi nếu nghĩ thông suốt, có thể tới tìm ta, định lại đại kế”.

Hắn sau khi nói xong, xoay người ròi đi, Từ Viên Làng đột nhiên gọi lại: “La Tướng quân”.

“Chuyện gì?” La Sĩ Tín cũng không xoay người.

Từ Viên Lãng đo dự một chút.

“La Tướng quân.

Ta muốn cùng ngươi...!nói chuyện riêng một chút”.

Quần thần nghiêm nghị, hiểu rằng La Sĩ Tín võ công cao cường, sợ Từ Viên Làng gặp nguy hiểm, mới định khuyên can, Từ Viên Làng khoát khoát tay.

ngăn mọi người lại.

Hắn dù sao cũng là bá chù một phương.

Dám nói dám làm.

Chuyện mà Từ Viên Làng quyết định, ai cũng nhìn ra, không ai có thể ngăn trờ.

La Sĩ Tín trầm ngâm thật lâu, lúc này mới nói: “Được!”
Từ Viên Làng thờ phào một cái.

đà đi trước, đẫn La Sĩ Tín đến một sảrih, sau đó cho dù Từ Sường đều bị bảo ra ngoài.

Từ Viên Làng vì La Sĩ Tínrót chén trà, nói khẽ: “La Tướng quân, mòi uống trà”.

“Ta đến đây.

Không phải vì uống trà”La Sĩ Tín lạnh lùng nói.

Từ Viên Làng khẽ thờ dài: “La Tướng quân, lần trước từ biệt, đà nhiều năm không gặp.

ta chưa từng nghĩ đến.

ngươi lại đầu nhập Đậu Kiến Đức.

Ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

ngưoi sẽ tìm đến ta”.

“Ta đến nơi đây.

cũng không phải vì nói những chuyện này.

Từ tồng quản, ngươi nếu có ý, ta và ngươi liên thù.


Muốn thắng Tiêu Bố Y đại quân, cũng không phải là toàn bộ đều không có nắm chắc”.

Từ Viên Làng cười chua chát nói: “Thắng thì thế nào?”
La Sĩ Tín ngơ ngấn, trong lúc nhất thời không biết trả lòi như thế nào.

Từ Viên Lãng nói: “Ngươi nói không sai, Tiêu Bố Y tại Cự Dà binh lực chỉ có chừng năm vạn, chúng ta nếu là liều cá chết lưới rách, nói không chừng có thể đại phá quân Tây Lương.

Nhưng La Tướng quân cũng có thể hiểu rằng.

Cự Dã ờ trong bản đồ của Tiêu Bố Y, chi là chín tĩâu mất sợi lông, năm vạn quân Tây Lương đối với Tiêu Bố Y mà nói, cũng đà không là gi...”
“Nếu giống như ngươi nghĩ, Tiêu Bố Y vĩnh viễn không thể chiến thắng.

Nếu giống như ngươi nghĩ, chúng ta chỉ có thể ngồi đợi hắn tiêu diệt là được rồi” La Sĩ Tín cười lạnh nói: “Hôm nay sách lược Tiêu Bố Y cùa chính là..

“Ta không quan tâm sách lược của hắn” Từ Viên Làng ngắt lòi nói: “La Sĩ Tín, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi tới đánh Tiêu Bố Y, là ý của sư tôn, hay là chủ ý của chính mình?”
Hắn nói thẳng, hiển nhiên ánh mắt cũng nhạy cảm, La Sĩ Tín trầm mặc xuống.

“Có khác nhau sao?”
“Khác nhau rất lớn!” Từ Viên Lãng nghiêm mặt nói: “Nếu là sư tôn có lệnh.

Ta cho dù đem hết toàn lực, cũng sẽ cùng ngươi binh hợp nhất, vô luận thành bại! Cái mạng của ta, vốn chính là sư tôn ban tặng, trả lại cho sư tôn, cũng không có nửa câu oán hận.

Nhưng nếu ngươi dựa vào bản thân làm việc, ta dựa vào cái gì cùng ngươi để toàn quân bị diệt, thiêu thân lao đầu vào lùa?”
“Ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ lo lắng qua thủ hạ cùa ngươi?” La Sĩ Tín lạnh lùng nói
Từ Viên Lãng thờ dài nói: “So với sư tôn mà nói.

những người này thì có là gi”.

Hắn nói cực kỳ lành khốc vô tình, La Sĩ Tín cũng không kinh ngạc.

Trên thực tế.

hắn trước kia đối với sư tôn cũng sùng bái cùng tín nhiệm như thế.

vì sư tôn.

thậm chí có thể bán đứng Trưong Tu Đà.

Lần bán đứng nọ, đương nhiên so với Từ Viên Lãng còn lạnh lùng hơn.

Nghĩ tới đây.

La Sĩ Tín cảm giác ngực đau nhức.

Trưong Tu Đà mặc dù chết đà mấy năm, nhung mỗi lần nhớ tới, hắn vẫn nhịn không được trong lòng đau nhức.

Hắn hiểu rẳng Tần Thúc Bảo cũng như thế.

“Từ tổng quản, thực không dám dấu diểm, ta cũng không có gặp lại gặp sư tôn” La Sĩ Tín thờ dài, nhìn sang cũng là người trong tướng môn, cảm khái ngàn vạn,‘Ta chỉ là đi...!con đường mà mình lựa chọn.

Cơ hội ở ngay trước mắt.

ngươi có nắm bắt hay không, còn phải xem chù ý cùa chính ngưoị”.

Hắn xoay người muốn rời đi, Từ Viên Làng trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ quái dị, “Ngươi vẫn một mực chưa từng gặp qua sư tôn?”
“Sư tôn nếu đến gặp ta, thì ta sao có thể sống đến hôm nay?”
“Ta cũng không có gặp qua sư tôn” Từ Viên Làng thanh ảm đột nhiên có chút phát run.

La Sĩ Tín thân hình ngưng tụ, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Từ Viên Lãng tiến lên một bước, “La Sĩ Tín, từ khi ngươi đi rồi, ta cũng cũng khỏng có tin tức của sư tôn.

Bằng không ta cũng sẽ không chỉ an thủ ba quận, không tiếp tục lấn tới”.

Trông thấy La Sĩ Tín đứng lại bất động.

Từ Viên Làng hầu như cho là hắn khỏng có nghe được mình nói, “La Sĩ Tín, ngươi không tin sao?” “Ngươi mấy năm nay không có gặp qua sư tôn?” La Sĩ Tín thanh âm cũng có chút phát run.

Từ Viên Lãng cười khổ nói: “Việc này cực kỳ chính xác, La Sĩ Tín, lúc đầu khi ngươi tới, ta cực kỳ hưng phấn, ngươi giải vây cũng chỉ là thứ yếu, ta chi cho rằng...!ngươi là được sư tôn hiệu lệnh mới tới, nào đâu nghĩ đến, hoàn toàn không phải chuyện này”.
La Sĩ Tín bỗng nhiên xoay người, “Ngươi nói...!sư tôn mấy năm nay không có xuất hiện? Hắn sẽ đi đâu?”
Hắn mặc dù bất màn sư tôn an bài, nhưng dù sao từ nhỗ đà được sư tôn nuôi lớn, khi phản bội sư tôn, cũng có sự áy náy, nghe nói sư tôn mấy năm không xuất hiện, trong lòng không khòi có ý hoảng sợ.

Từ Viên Làng run giọng nói: “Ngươi cũng cho rằng sư tôn có gì ngoài ý muốn sao?”
La Sĩ Tín mỉm cười nói: “Sư tôn võ công cái thế, tại sao có thể có gi ngoài ý muốn” Nhìn thấy Từ Viên Lãng khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.

La Sĩ Tín đột nhiên trong lòng có một suy nghĩ đáng sợ trong đầu, thất tharih hòi, “Lúc trước ngươi tại sao biết ta sẽ đến đầu nhập, khi đó, sư tôn còn khòe không?”
Từ Viên Làng lắc đầu nói: “Khi đó ta cũng không có gặp qua sư tôn, ta biết ngươi sẽ đến, là vì...!sư tôn dùng phương pháp độc môn thông tin nói với ta biết, về sau...!ngươi chẳng phải quả thực đến đây sao?”
La Sĩ Tín khóe miệng run rẩy hai cái, sắc mặt có sự sợ hài nói không ra lời.

Từ Viên Lãng trong lòng khẽ động.

“Lúc trước ngươi...!ngươi...!khi rời khỏi Trương tướng quân, đương nhiên gặp được sư tôn?”
La Sĩ Tín thất hồn lạc phách nói: “Không...!không có.

Ta cũng được sư tôn dùng phương phép độc môn đưa tin” Hắn chưa bao giờ hoài nghi qua mệnh lệnh của sư tôn, nên không có gì nghi ngờ, nhưng hôm nay cùng Từ Viên Làng đôi chất, trong lòng lại bất an không thôi.

Càng nghĩ càng hỗn loạn, càng nghĩ càng sợ hài.

La Sì Tín quát to một tiếng, đà lao ra khòi sảnh.

Sớm có đạo phì tụ ờ bên ngoài, Từ Sường thấy La Sĩ Tín lao ra.

sắc mặt đại biến, chỉ cho là phụ thân đã có gì ngoải ý muốn, cuống quít dẫn người chặn lại.

La Sĩ Tín khẽ vươn tay, hai đạo phì đà bay ra ngoài.

Từ Sường đang muốn ra tay, Từ Viên Lãng đã vọt ra quát: “Dừng tay.

để cho hắn đi”.


Mọi người thấy Từ Viên Lãng vô sự, cuống quít trárih ra.

La Sĩ Tín thân hình nhoáng một cái, đã biến mất không thấy.

Mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, Từ Viên Làng trên mặt cũng giống như La Sĩ Tín, không ngừng run rẩy.

như gặp quỷ vậy, lấm bẳm nói: “Không có khả năng...!Tuyệt đối không có khả năng!”
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
La Sĩ Tín khi lao ra Nhâm Thành, thất hồn lạc phách, trong đầu cũng chỉ là hai câu này.

Hắn sau khi được mệnh lệnh cùa sư tôn, bất đắc đĩ tuân theo.

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, mệnh lệnh sư tôn cũng sẽ có giả!
Muốn giết Trương Tu Đà, đến cùng phải là mệnh lệnh cùa sư tôn hay không? Hắn bởi vậy mà phản bội sư tôn, chẳng lẽ nói, hắn đã làm sai ?
La Sĩ Tín hỗn loạn không chịu nổi, như cô hồn đi ờ trên mặt tuyết, mài cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này mới trờ lại thù thành Thọ Trương.

Binh sĩ nhìn thấy hắn vẻ mặt đáng sợ, không có ai dám tới thăm hòi tiếng nào.

La Sĩ Tín đối với bản thân nghiêm khắc, đối với thù hạ cũng nghiêm khắc đến trình độ hà khắc.

Nhưng hắn xưa nay hết sức chính, sau khi chiến thắng đoạt được tiền vật một xu cũng không lấy, đều đem phân hết cho thù hạ.

Cho nên hắn mới có thể trong thòi gian ngắn nhất, thành lập một đội quản thép kỷ luật nghiêm minh, thế nhưng chính vì hắn quá công chính, không nói không cười, cho nên hắn cũng không có một người bạn nào.

Hắn có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, nhưng mà hắn tìm không thấy một ai có thể cùng hắn nói chuyện.

Sư tôn đưa tin ký hiệu xưa nay đều là độc nhất vô nhị.

khỏng có người ngoài giả mạo! La Sĩ Tín đi về phá phù đệ mình, vẫn nghĩ vẩn đề này, nhung sư tôn nếu như vẫn khoẻ mạnh, tại sao đột nhiên sau khi hại Trương Tu Đà, thì mấy năm nay cũng không Thay nua?
Cái này rất không bình thường!
La Sĩ Tín khi nghĩ tới đây, lại nhịn không được mà phát run.

Lúc này.

hắn nhìn thấy phù đệ có chút ánh sáng.

Đây là chỗ ờ cùa hắn, bất luận kẻ nào không được hắn cho phép, cũng không thể tiến vào, người tới là ai? Nhìn thấy ánh sáng, hắn kinh ngạc đi về phía trước, dưới ngọn đèn hạ, một cô gái áo đò đứng lên, vui mừng nói: “Sĩ Tín, chàng đã trờ lại?”
La Sĩ Tín khóe miệng run rẩy hai cái, đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy nàng kia.

khiến cho cô gái khó có thể hô hấp.

Cô gái cũng không có bối rối, chỉ có kinh ngạc, không biết chuyện gi có thể làm cho hán từ làm bằng sắt kia thất hồn lạc phách.

Nhưng nàng chỉ có đau lòng chúa xót, bời vì nàng vô năng vô lực.

“Làm sao bây giờ? Ta rốt cuộc làm cái gì? Hồng Tuyến.

í.

nàng nói cho ta biết, ta phải nên làm như thế nào?” La Sĩ Tín ôm thật chặt cô gái cuối cùng trên đòi này quan tâm tới hắn, nước mắt giàn giụa!
***
Trong đêm gió tuyết phiêu linh, hơn mười kỵ sĩ từ phía đỏng mà đến.

xé rách bóng đêm.

đi vào Thượng Xuân môn Đông Đôi Vó ngựa nhẹ nhàng, đạp phá đêm tuyết yên tình, cũng đánh thức binh sĩ thủ thành.

Sớm có binh sĩ tiến lên.

nhìn thấy người cằm đằu.

liền thổi một tiếng còi, Thượng Xuân môn có xao động, vô sổ binh sĩ dũng mãnh tiến ra.

phân sang hai bên.

Bọn họ trong thẳn sắc hưng phán xen lẫn ngưỡng mộ, trong tôn kính mang theo kính sợ, bởi vì bọn họ muốn hộ vệ là đệ nhất nhân của Đông Đô!
Tiêu Bố Y thấy các binh vệ đứng ở hai bên đường, có chút bất đắc đĩ cười khổ.

chỉ gật gật đằu.

dẫn mọi người tiến nhập vào thành Đông đô.

Thi ra hắn ngự giá thân chinh, quân dân Đông Đô cùng đã biết, tất cả mọi người trong lòng kính yêu.

nhưng lại xen lẫn lo lắng.

Từ Đông Bình đến Đông Đô.

lộ trinh gần ngàn dặm, không biết xen lẫn bao nhiêu tưởng niệm cùng lo lắng cùa bọn họ.

Tây Lương vương công vụ bận rộn, thùy chung qua lại giữa Đỏng Đô cùng tiền tuyến.

Những binh sĩ này biết Tây Lương vương quay lại.

không thể biểu đạt cảm kích trong lòng.

chi CÓ thể đứng ờ hai bên đường hộ vệ.

Tây Lương vương hiện tại, vô luận ờ noi nào.

bên người đều hộ vệ tụ tập.

đừng nói là Phù Binh Cư giả, cho dù là cầu Nhiêm Khách đích thân tiến đến.

nhất thời nừa khắc cũng đến không được bên người Tiêu Bố Y.

Phố dài vắng vẻ, binh sĩ nối dài ra, vô thanh vô tức hộ vệ Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y trong lfong cảm động, thúc mã đi đến Tây Lương phù.

Trờ lại vương phù.

Tiêu Bố Y phân phó mọi người chớ có làm mọi người trong phủ tinh giấc, lặng lẽ đi vào đại sảnh vắng lặng ngồi xuống.

Ngắm nhin Tư Nam như bóng dáng đi theo, Tiêu Bố Y nói: “Ta đã về đến nhà, an toàn rồi.

TưNam, cô cũng mệt mòi.

không bằng đi nghỉ ngoi đi?”
Hắn giọng điệu khiêm tốn, giống nhưthương lượng với bằng hữu vậy.

TưNam sau khi trải qua một phen tâm tình kích động, đà khôi phục sự lạnh lùng trước kia.

nàng lưu lại ở bên người Tiêu Bố Y, giống nhưtrước đây, như chưa từng rời đi.

Nàng mặc đù đâm bị thương Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y lại không có ý trách cứ nàng, ngược lại đối với nàng có chút thương tiếc.

Hắn mặc dù không biết Tư Nam rốt cuộc muốn cầu hắn làm cái gì.

muốn từ Côn Luân có được đảp án gì, nhưng không hề nghi ngờ, Tư Nam rất không vui vẻ.


Hắn chỉ hy vọng, có thể xuất một phần lực, trợ giúp TưNam.

Hắn hiểu rằng Tư Nam tư duy, nhiều khi mặc đù không thể nói lý.

nhung mà nàng đà từ từ có tư tưởng cùa mình.

Hắn đáp ứng Tư Nam tìm cằu Nhiêm Khách thay Tư Nam hòi rõ tất cả, nhung Cầu Nhiêm Khách vẫn không có tìm đến Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y lúc này mới biết, thì ra trên thế giới này.

muốn tìm một người, là khó khăn nhưthấ
TưNam không biết nhìn bao lâu, lúc này mới nói: “Tiêu Bố Y.

Ngươi trước sau vẫn đơn giản như vậy.

Ta vốn cho rằng, thân hiện tại là thiên hạ đệ nhất nhân, vương phù phải phi thường xa hoa”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Bời vì ta vẫn là ta, cô cũng là cô.

Thiên hạ này.

vẫn sẽ khỏng ngừng thay đồi, nhung mà có một chút gi đó, vĩnh viễn sẽ không thay đổi”.

“Ví dụ như?” TưNam hiểu kỳ hòi.

“Ví dụ như...!hữu tình, tìrih yêu, còn có thân tùứr Tiêu Bố Y khi nói đến thân tình, nhiều ít có chút buồn vô cớ.

Hắn quay lại Đông Đô, cũng là bời vì thân tình.

Nhưng hắn bỏ qua một bên phần u sầu này.

chân thành nói: “Chiếm được nhiều, không có nghĩa là có được nhiều.

Cho dù có người đem châu báu khắp cả thiên hạ đặt ờ trong phòng cùa cô.

Cô chinh thức có được sao? Không có, bời vì cô mất, chúng vẫn còn!”
TưNam chăm chú suy tư, sau hồi lâu mói nói: “Ngươi nói so với Đạo Tín còn muốn cao hơn”.

Tiêu Bố Y chắn động.

“Cô đà gặp qua Đạo Tín?”
Từ khi hắn nghe nói Pháp Lâm đã đi gặp qua Tiết Cừ, hắn vẫn một mực nghiên cứu Đạo Tín hòa thượng này.

Đương nhiên hắn mặt ngoải vẫn bất động thần sắc.

nhưng đạo Tín cũng giống như cầu Nhiêm Khách, đột nhiên cũng biến mất khỏng thấy.

Tiêu Bố Y không thể không nói, đây là loại biện phép ổn thỗa nhất.

Đạo Tín cái gì cũng không làm.

nhưng trên thực tế, hắn làm sáng suốt nhất.

Bất luận nhất đại quân vương gì.

cho dù tạm thòi có thể được những thế lực này ùng hộ, sớm muộn cũng sẽ nghi kỵ.

Mà Đạo Tín khiến cho hắn ngay cả lý do để nghi kỵ cũng không có, nhung Đạo Tín biết Trẳn Tuyên Hoa giả, tại sao lại cũng biết TưNam?
Tư Nam ngạc nhiên nói: “Ta đương nhiên gặp qua, ngày đó ta lần đầu gặp qua ngươi, trời tuyết roi, đạo tín cũng ở đó.

ta nghe xong phải đi.

Ta cảm thấy được, hắn nói rất có đạo lý”.

Tiêu Bố Y thầm kêu hổ thẹn, thầm nghĩ mình nghi thằn nghi quỷ.

Tư Nam còn nhớ rõ việc bọn họ mới gặp gỡ, khiển cho Tiêu Bố Y hồi tưởng lại.

thoáng như hôm qua.

“Cẩu Nhiêm Khách có đến đây hay không” Tư Nam lẩm bẳm nói: “Tiêu Bố Y...!ta không ở cùng ngươi nữa” Nàng ra khỏi phòng khách, biến mất ở trong đèm tuyết.

Tiêu Bố Y nhìn sang bóng lưng nàng, thở dài một hoi.

Quay đầu về một bên nhìn qua, Tiêu Bố Y đứng lẻn nghênh đón, “Xào Hề, tại sao còn chưa có nghỉ ngoi?”
Đêm dài người tĩnh, vốn là lúc ngủ say, Viên Xào Hề lại bưng cái khay đứng bên ngoài phòng.

Tiêu Bố Y hiểu rằng.

TưNam là vì thấy Viên Xảo Hề, lúc này mới ròi đi.

Cô gái này thật cổ quái.

Viên Xào Hề lộ ra nụ cười như u lan, “Tiêu đại ca, thiểp ngũ không được, nghe nói chàng đã trờ lại, thiệp tới đây nhìn xem.

Đúng rồi, muốn thiếp đi gọi hai vị tỷ tỷ không?” Tuy cùng Tiêu Bố Y đà thành thân, nhưng nàng vẫn quen gọi Tiêu Bố Y là đại ca.

xưng hô như vậy làm cho nàng cảm thấy thân thiết.

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Đã muộn, không cần phải gọi các nàng.

Thù Nghiệp sao rồi, có khóe không?” Sau khi được câu trả lời, Tiêu Bố Y nói: “Xảo Hề.

ta càng hy vọng nàng có thể nghỉ ngoi thật tốt, mà không phải chờ ta.

Đúng rồi...!nàng có phát hiện khỏng.

thời gian gần đây Bội nhi giống như rất tham ngù? Có phải lả..Hắn muốn nói lại thôi, có chút lo lắng cho thân thể Bùi Bội, chỉ sợ bệnh cũ tái phát, Viên Xảo Hề lại hé miệng cười nói: “Đại ca sơ ý rồi, chàng chẳng lẻ còn không biết?”
Tiêu Bố Y ngơ ngần, “Biết cái gi?”
Viên Xảo Hề có chút đỏ mặt, “Bùi tỷ tỷ không cho thiệp nói”.

“Nàng không nói, sẽ sử dụng gia pháp” Tiêu Bố Y đưa tay cù lét.

Viên Xảo Hề cười khanh khách, cầu xin tha thó nói: “Đại ca, thiếp hàng thiệp hàng, nhung chàng không được nói cho tỷ tỷ.

là thiếp nói ra đó”.

Tiêu Bố Y thấy khuôn mặt cùa nàng tươi cười dưới ánh đèn kiều diễm ướt át.

nhịn không được yêu thương.

“Đương nhiên sẽ không nói, Xảo Hề, đây là bí mật của chúng ta”.

Viên Xảo Hề mỉm cười nói: “Bùi tỷ tỷ cũng có, cho nên thời gian gần đảv tham ngủ hơn trước” Tiêu Bố Y mới vừa nghe, khó hiểu ý nghĩa, tinh ngộ lại.

thì hết sức mừng rờ.

trong lúc đó lại phát hiện Viên Xảo Hề cúi đầu xuống, khóe mắt hình như có nước mắt.

vội hòi, “Xảo Hề, nàng sao lại khóc?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận