Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Bầu trời pháo hoa sáng lạn.

nhưng không thể sáng lạn bẳng ngụm máu mà La Sĩ Tín phun ra.

La Sì Tín vừa nghe binh sĩ bắm báo.

đà biết vấn đề chỗ nào.

hắn hối hận cuống quít, đáng tiếc trên đời nàv.

vĩnh viễn không có thuốc hổi hận.

Hắn thua, hắn dưới sự mãnh công của Tần Thúc Bảo.

dưới quỷ kế của Tiêu Bố Y.

khi Vương Phục Bảo đà đi rồi, lại như một cành cây mục kiên tri không nổi.

Tiêu Bổ Y nhìn pháo hoa trên tròỊ cũng đà hiểu rẳng, hiện tại đà có đủ lực lượng bắt đầu phản kích.

Từ một khắc khi Tần Thúc Bảo bắt đẩu hấp dẫn La Sĩ Tín, hắn đà bắt đẩu chuyển vận binh lực về phía trong thành, đền khi pháo hoa bay lên.

trong thành Lê Dương, đã có hơn ngàn dũng sĩ.

nhưng lại không ngừng tiếp viện vào trong.

Cái này nghe như mò trăng đáv nuỡc.

nhưng mọi thứ lại phải quy công vào Lý Tình.

La Sì Tín, Vương Phục Bảo đều là đại tướng dưới tay Đậu Kiến Đức, thán kinh bách chiến, kinh nghiệm chinh chiến thủ thành có thể nói cực kỳ phong phú, bọn họ nểu là toàn lực tử thủ.

hơn nữa Lý Tình năm đó tăng cường phòng thủ của thành, thủ một tháng nửa tháng vẫn không thành vấn đề.

Tuv một tháng nửa tháng đổi với Đậu Kiến Đức mà nói, đã không có quá nhiều tác dụng, nhưng mà ké sĩ vì tri kv mà chết, bọn họ đương nhiên vì Đậu Kiến Đức mà làm hết
Nhưng sự tình lại phá hủv ỡ chồ Lý Tĩnh tăng cưỡng phòng thủ thành.

Lý Tình năm đó chi dùng nửa ngày đà dẹp xong Lê Dương, đề phòng Lý Mặt phản còng.

Đậu Kiến Đức đánh, xác thực là ỡ mặt phòng thủ thành cùng kho lúa tổn rất nhiều công phu, nhưng mà Lv Tĩnh dưới tình huống cực kv bí mật.

đă đào một địa đạo, địa đạo nàv là từ một chồ không ai chú ý trong thành thông ra ngoài thành.

Lý Tĩnh mồi lần ky binh vừa xuất ra, đều đánh cho kinh hồn bạt vía, phong vãn biến sắc.

nhưng bản thán hắn lại là một người cực kỳ ồn thòa.

Hắn hiểu rẳng Lê Dương địa thế hiểm yếu.

hắn có thể đánh hạ.

nhưng cũng không khả năng một mực canh giữ ỡ Lẻ Dương, nếu như vạn nhất có một ngàv, thành trì lại rơi vào trong tay người bẽn ngoài.

Đẻ một lẩn nữa hạ Lẽ Dương, hắn đà chuẩn bị một con đường khác.

Con đường này vẫn là vô dụng, nhưng hắn đà nói cho Tiêu Bố Y biết, cho nên quán Tây Lương hóm nay mới có thể từ ngoài thành bí mật lèn vào trong thành!
Nếu là chờ Tẩn Thúc Bảo vây khốn thành Lê Dương mới đào địa đạo vào thành, Vương Phục Bảo.

La Sĩ Tín tuyệt đối có thể biết được, bởi vi hai người đã sớm phòng bị loại phương thức công thành nàv.

Nhưng Tằn Thúc Bão chậm chạp bất động, Tằn Thúc Bão cắp tạo xe còng thành.

Tằn Thúc Bảo mãnh còng.

Quân Tâv Lương đã lâu không có hạ được thành Lê Dương.

Những hiện tượng này làm cho Vương Phục Bảo.

La Sĩ Tín có một loại ảo giác.

Đó chính là Tảv Lương vương muốn dùng chinh đạo lấy thành.

Bọn họ căn bản không ngỡ từ làu trước đó.

Thành Lê dương đã chôn một thanh đao nhọn, sẵn sàng chuẳn bị đám vào tin bọn họ.

La Sĩ Tín tuv không biết là Lý Tĩnh tính kế.

lại biết đối thủ quá nửa là theo địa đạo vào thành.

Nghĩ tới đâv.

lại là nhịn không được thổ huvết.

Thương thế của hắn thế chưa lành, những ngày này càng lao tâm lao lục.

không được nghi ngơi, lại nghe thắv tin dữ.

Chi cảm thấv thân thể vô lực.

Thấy binh sĩ lo lắng nhìn về phía mình, lại phấn khởi tinh thần quát: “Bọn họ từ nơi nào xuất hiện? Dần ta đi! Các ngươi bảo vệ thành tri Chờ ta trờ lại!”
La Sĩ Tín xuất ra vài đạo mệnh lệnh, cấp tốc triệu mẩy trăm quán Hà Bắc nhẳm hướng thành bắc chạy qua.

Thấy trong thành Lê Dương đã gió lửa nổi lên bốn phía, một mảng bừa bộn.

Chi cảm thấy yết hầu mẳn mặn, nhiệt huyềt kích động.

Nhưng hắn vẫn áp xuống máu tươi muốn phun ra.

Hắn phun một búng máu.

lực lượng đà vếu đi một phẩn, hắn còn có chuyện quan trọng phải đi làm.

Tới gần thành bắc.

La Sĩ Tín trông thấv khói bụi cuồn cuộn, trong lòng đà trầm xuống.

Hắn còn hy vọng trong khi địch thủ mỡi manh nha thì kịp thòi bóp chết.

Nhưng nhìn thấy thanh thế của quân Tây Lương.

Hắn cùng đà hiểu 1'ẳng, bẳng vào binh lực trong tav hắn.

đã không thể nào lặp tức tiêu diệt được đối thủ.

Càng đáng sợ một điểm là.

địch thủ vẫn đang không ngừng tăng binh.

Không biết là từ con đường nào.

còn đang không ngừng chuvển vận binh sĩ về phía nàv.

mà binh lực xuất ra, ngoại trừ phán một đám tiến còng thành bắc.

nội ứng ngoại hợp ra, thi một đám còn lại, đã như diều hâu tròng coi sào huyệt của con nhò.

không để cho người khác xâm phạm.

La Sĩ Tín tay cằm trường thương, hai mắt phóng hòa.

nhưng lại không chút do dự chạv tỡi quát lên:“Giết!”
Bụi đắt nổi lên bốn phía, khói đen bao phù, La Sĩ Tín đã như thiêu thân nhảy vào trong quán Tây Lương binh, không chút chùn bước.

Một đạo hàn quang đập thẳng vào mặt.

long trời lờ đất, khí thế ngắt trời, thẳng đến lồng ngực La Sì Tín.

Theo đạo công kích này, một người quát: “La Sĩ Tín, Bùi Hành Quảng chờ đà làu! ”
Bùi Hành Quảng giết người xưa nay không từ thủ đoạn, dùng đạt mục đích là chính.

Hai quán giao chiến, đều cầu nhanh nhất, vô cùng tàn nhẫn nhất giết chết đối thủ.

để cầu sinh cơ cho bản thân, Bùi Hành Quảng một mực đều có nguyên tắc này, cho nên hắn là người có khả năng nhắt đắc lực nhất trong số thủ hạ của Tiêu Bổ Y.

Nhưng lẩn này tới giết La Sì Tín.

hắn vẫn hô một tiếng, bởi vì hắn là một hán tử.

hắn có thể nào vô thanh vô tức ra tay giết người
đã từng cứu mình một mạng?
Lần nàv ra tay.

hắn đương cầu hoà La Sĩ T ín đường đường chính chính một trận chiến!
La Sĩ Tín khi nghe được ba chữ Bùi Hành Quảng, tâm đà lạnh, thương càng lạnh hơn!
Trường thương phá không ra, phật cản giết phật, ma ngăn giết ma.

Thiết thương mang theo ý lạnh, mang theo sương lạnh, mang theo thu lạnh, mang theo cô đơn tuvết lạnh đâm ra, ỡ giữa đẩu sóc.

Một tiếng cảng vang, ánh lửa văng khắp nơi.

sáng lòe mắt hai người.

Một người trong mắt chiến ý dâng cao.

sáng ngời như sao, một người trong mắt cô đơn vô hạn.

ảm đạm như trăng tàn.

La Sì Tín nhìn chẳm chẳm vào cặp mắt đầy khí phách kia, chi nói một câu.

'‘Hôm nay nhắt quvết.

không có lý do gi mà không chết!”
Tiêu Bố Y ngưỡi đang ờ ngoài thành, ngóng nhìn bụi mù cuồn cuộn trong thành đang bốc lên.

thần sắc cũng có chút trầm trọng.

Trận này hắn không thể thua, chi có đoạt lại Lê Dương, hắn mới có thể cậv vào địa lợi Thái Hành Sơn, cắt đứt liên lạc Hà Đông cùng Hà Bắc.

Kẻ từ đó.

Lý Uyên cùng Đậu Kiến Đức tạm thòi chi có thể từng người tự chiến.

Hắn có một loại cảm giác nguv cơ.

đó chính là LÝ Uvẻn rắt nhanh sè xuất binh, bời vì hắn đà nhận được tin tức mới nhất.

Quán Đột Quvết cướp phá hai quận Mã Ắp.

Nhạn Môn.

Lý Thế Dân binh bức Thái Nguyên.

Lưu Vũ Chu vì sợ bị bắt.

vứt bò Thái Nguyên mà chạv.

một đường hướng bắc.

không biết đi đâu.

Tiêu Bổ Y khi nghe tin tức này, chi có thể kêu khổ.

Lịch sử luôn luôn có chồ tương đồng, lúc trước Lý Nguyên Cát vứt bò Thái Nguyên chạy trốn, trở thành trò cười của mọi người, không ngờ Lưu Vũ Chu một đời kiêu hùng, uy chắn Hà Đông, cũng kết cuộc như thế.

Nhưng mà Tiêu Bổ Y vẫn lý giải được Lưu Vũ Chu, dù sao Lưu Vũ Chu cũng đã nhìn không tới.

Hắn có liều chết thủ Thái Nguyên, cùng giống như Từ Viên Lãng, bị đổi thủ vây quanh, cuối cùng cũng là chúngbạn phán lv,
Trốn còn có mạng sống, vì mạng sổng, làm ra bất luận hành động gì cùng đểu có đầv đù lý do.

Cầu ngưỡi không bẳng cẩu mình, Tiêu Bố Y không hề gửi gắm hy vọng gì ỡ trên người Lưu Vũ Chu, hắn hiểu rẳng từ giờ khắc này.

hắn không có bất luận minh hữu nào, hắn chi có thể dựa vào chính mình, đem thiên hạ hỗn loạn khôi phục lại trật tự.

Tẩn Thúc Bảo khi biết có địa đạo đi thông vào thành Lẻ Dương, lặp tức rò ràng làm như thế nào.

Hắn sáng sớm lặp tức xuất binh, cắt đứt ngoại viện Lẻ Dương, sau đó toàn lực tập trung tiến công, hấp dẫn sự chú ý của La Sĩ Tín, yểm hộ quán Tâv Lương lặng lẽ vào thành, đồng thời còn có một nguvẻn nhân quan trọng khác, đó chính, là hấp dẫn lực lượng quân Hà Bắc, phái một kích đắc thủ.

Pháo hoa bav lẻn.

quân Tây Lương chù công thành bắc đà nhanh chóng vọt tới mặt bắc thành bắc Lẽ Dương, bắt đầu công kích mãnh liệt nhất.

Thủ tướng thành bắc lòng đà sợ hài.

bời vi bọn họ mặc dù bị công kích cuối cùng, nhưng mà hai mặt là địch.


Nhìn thấy quán Tãv Lương từ phía sau lan tràn tới.

đội hinh chinh tề, thủ tướng thành bắc Mạnh Mành Ngưu hầu như cho là mình gặp ảo giác.

Nơi này là thành Lẻ Dương, nơi này là thiên hạ của quán Hà Bắc.

nơi này tại sao lại xuất hiện hơn ngàn quân đội đang mặc phục sức quân Tâv Lương?
Dụi dụi con mắt.

Mạnh Mành Ngưu mới phát hiện ảo cảnh phi thường khủng bổ.

bời vì đội quân Tây Lương này dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh qua, nhanh chóng phá hủv công cụ thủ thành.

Phòng thủ trong thành phẩn lớn là đối phó công kích ngoài thành, ờ trong thành lực lượng yểu hơn rất nhiều.

Những người kia lại giểt người như ma, thoáng qua đã xông lên thành, bắt đầu từ trong đánh ra.

Quản Hà Bắc mặc dù sợ.

còn chưa có loạn.

Mạnh Mành Ngưu lặp tức đem binh sĩ thủ thành chia làm hai tốp.

một nhóm chống cự quán Tây Lương đang leo lên.

mặt nhóm khác lại theo hắn lao xuống thành, nghênh chiến quán Tây Lương mặt bên nàv.

Mạnh Mành Ngưu cũng là mãnh tướng dưới tay Đậu Kiến Đức, nhưng so với đám người Vương Phục Bào.

Nguyễn Quán Minh, danh khí của hắn vẫn kém rất nhiều.

Nhưng là Thục trung không đại tướng, Liêu Hóa làm tiên phong, Đặu Kiến Đức đã không còn ngưỡi có thể dùng, chi có thể phái hắn thủ thành.

Nhưng mà ở trong quân Hà Bắc.

Mạnh Mành Ngưu xưng daiứi dũng mãnh, không sợ chết, lực lớn như trâu.

Nghe nói.

hắn so với trâu còn mạnh hơn.

hơn nữa có thể một quyền đánh chết một đẩu
trâu!
Nhưng loại người này chinh chiến làu ngày, cũng rõ ràng nặng nhẹ.

Hắn hiểu rẳng gian khổ không phải ờ ngoài thảnh, mà là ờ bên người.

Chi có đánh chết những quân Tây Lương trong thành này, thành tri mới có thể bảo vệ, cho nên hắn trước tiên đưa ra quyết đoán, đón đánh quán Tây Lương trong thành.
Tãv Lương quàn tuy đến phi thường gắp.

nhưng trận hình lại không tán loạn.

Người đi đầu, dáng người cùng Mạnh Mành Ngưu cùng tương xứng, tướng mạo hung ác, trên mặt có lớp lông vàng, dưới ánh mặt trời chiểu sáng, trẽn mặt phảng phất phủ một tầng ánh vàng.

Nhưng đôi mắt người nọ, lại có lo thật sâu.

hận thắm thiết.

Hắn cắn răng đi vội, sát khí đầv trời.

Người nọ trong tay cằm một thanh thiết còn, thậm chí còn lớn hơn cả cánh tay của hắn.

Mạnh Mành Ngưu thấy thế.

trong lòng khẽ run sợ.

Hắn liếc qua đã nhìn ra người này lực lỡn vô cùng, bởi vì câv côn trẽn dưới một trăm cân trên tay hán tử kia, giống như rơm rạ vậy.

Mục tiêu của hắn là đánh chết hán tử lông vàng, nhưng mục tiêu của hán tử hiển nhiên cũng là hắn!
Mạnh Mành Ngưu không có tổ chức cung tiễn thủ ngăn chặn, bởi vì đà không kịp.

mà cũng điểu không ra, hắn chi có thể dọc theo thành làu chạy nhanh xuống, ngăn chận khí thế của đối thù.

Hai người nhìn ra quyết định trong mắt lẫn nhau, đà ỡ một khắc gặp lại!
Bọnhọ nhưmãnh hổ trâu rừng đụng nhau, chi dùng một chiêu đà quvết ra thắngbại.

Hán tử không nói hai lời.

vung còn đập xuống, thiết còn vung lên.

xoáy lên một đạo cuồng phong.

Mạnh Mành Ngưu đà mất tiên cơ.

hắn dùng là mã sóc.

Mà sóc trượng tám, sử lẻn uy phong lớn mạnh, người binh thường không thể dùng, Mạnh Mành Ngưu lại dùng cực kỳ thuần thục.

Hắn.

vốn muốn một sóc đánh, ra, đâm cho đối thủ một lỗ thủng, nhưng hắn mới định ra chiêu, đổi thủ đà xuất côn.

Mạnh Mành Ngưu đà đối đầu không biết bao nhiêu đổi thủ hung hàn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua loại đối thủ vừa thắv mặt đà hoàn toàn không để ý tói bán thân.

Trường côn đập tới.

Mạnh Mành Ngưu đà thav đổi quvết định, hắn cho rằng hẳn là trước đỡ một côn nàv rồi mới tìm thòi cơ.

cổ tay hắn vừa chuvển.

hoành ngang lên.

vận lực tại cánh tay.

sau đó chợt nghe một tiếng xoàng thật lớn, đinh tai nhức óc.

hồi làu chưa dứt.

Mạnh Mành Ngưu cảm giác như một ngọn núi đè ép xuống, loại trầm trọng này.

làm cho nguỡi ta cảm thấv tuvệt vọng.

Mạnh Mành Ngưu muốn lùi, lại vô lực di động bước chân, muốn phong, phong không nổi khí thế hung hàn.

Thiết côn mang theo cuồng phong đánh tới.

như cành cãv mục, hai tav của Mạnh Mành Ngưu gày đoạn, thiết côn thuận thế xuống đen đầu hắn đánh cho vỡ toang.

Hán tử lúc này chi thiết côn lên đẩu tường, quát lên: “Công!”
Chủ tướng chết, quân Hà B ắc trên đầu tường đà loạn!
Tiêu Bố Y không có đợi quá làu.

từ khi pháo hoa bay lẻn.

khói bụi bay lẻn.

đến khi pháo hoa theo gió, cửa thành mở rộng ra.

hắn chi đợi nửa canh giờ.

Sau khi Sử Đại Nại suất lình quán Tây Lương từ bên trong đánh lên đầu tường, quán Hà Bắc đã mất đi ý chí chiến đấu.

Sử Đại Nại giáng một cỏn đánh chết tươi Mạnh Mành Ngưu, lại là người đầu tiên xông lên thành làu.

Dưới thiết còn của hắn, đã không có tướng nào có thể cản.

Hắn sinh ra đã cao lớn.

hơn nữa thiết côn trầm trọng, một côn quét ra, thậm chí có thể đánh bav hai người.

Trẽn cổng thành không có người có thể ngăn cản sự dũng mãnh của hắn.

quán Hà Bắc bại lui.

Quản Tây Lương công thành lặp tức leo lẻn trên thành lâu.

cùng binh sĩ trong thành tụ hợp.

thoáng qua đà có người đánh xuống cửa thành, mờ rộng cửa thành ra, sau đó quán Tâv Lương như thùy triều tràn vào, bắt đẩu chôn vùi thôn p hệ tất cả lực lượng đề kháng.

Tiêu Bổ Y lúc này rốt cuộc lộ ra nụ cười, thờ phào một hơi.

lẳm bẩm nói: “Đại Nại quả nhiên khôngphụ kỳ vọng!”
Từ địa đạo công thành có hai tướng, chính là Sử Đại Nại cùng Bùi Hành Quảng, Bùi Hành Quảng chủ thủ, yểm hộ tất cả binh sĩ thuận lợi từ địa đạo đi ra.

Sử Đại Nại lại chủ còng, hồ trợ binh tướng thành bắc trong thòi gian nhanh nhất phá thành mà vào.

Sử Đại Nại làm gương cho binh sĩ.

đại phá thảnh bắc.

nhưng mà hiện tại Bùi Hành Quảng đà như thế nào?
Tiêu Bổ Y có chút bận tàm, dù sao La Sĩ Tín này.

cũng không thể khinh thường.

La Sì Tín cùng Bùi Hành Quảng lúc này.

đà chiến tới hừng hực khí thế.

khiến cho binh sĩ hai bên xem tới trợn mắt há hốc mồm.

Quản sĩ Tây Lương phụ trách tiêu diệt quán Hà Bắc công đến.

Bùi Hành Quảng lại cùngg La Sĩ Tín ác chiến.

Hai người đánh kịch liệt, khiến cho hai quán đang sinh tử chém giết đểu cảm thấy kinh hổn.

Bời vì hai người dũng mãnh, thế gian hiếm thấv.

Mà sóc trượng tám ờ trong tav Bùi Hành Quảng, vượt xa Mạnh Mành Ngưu có thể so sánh, trường sóc đụng tường, tường bị hủv.

trường sóc đánh cây, cây bị gàv,
Trường sóc vù động, giống như một cơn lốc cuồn cuộn mà tới.

Lốc đi đến đâu.

không đâu là khôngbị phá.

Nhưng La Sĩ Tín lại vẫn đang chống cự, hắn giống như một chiếc thuyền nhẹ ờ giữa biển khơi, lại như một chiếc lá ỡ trong bão tố.

Mặc dù nhìn như vô lực phản kích, nhưng Bùi Hành Quảng đối với hắn vẫn không thể làm gì được.

La Sĩ Tín đang đợi cơ hội, chờ cơ hội một kích giết chết.

Hắn sớm muốn chết, nhưng mà hắn vẫn không thể chết, bỡi vì hắn không thể phụ tín nhiệm của Vương Phục Bão.

tựa như Vương Phục Bảo không có phụ tín nhiệm của hắn vậy.

Hắn nếu như sau khi Vương Phục Bảo đi, chi nửa ngày đã bị phá thành, hắn chết thật không nhắm mắt.

Đánh chết Bùi Hành Quảng, tiêu diệt quán Tâv Lương ỡ trong thành, sau đó lại thủ vững
thành trì, dù chi hơn một ngày cũng được, mặc dù nhièu hơn một ngàv đối với người khác mà nói.

xem ra đều không có ý nghĩa.

Nhưng hắn là La Sì Tín, hắn làm việc, không cằn hướng về phía người bên ngoài giải thích.

La Sĩ Tín cũng khôngbiết, lúc này Sử Đại Nại đà dẫn người phá thành bắc.

cho nên hắn còn đang kiên tri chờ đợi.

Hắn đang đợi lúc Bùi Hành Quảng lực suy.

Từ ngày đầu tiên hắn theo sư tòn học nghệ, sư tòn đã dạy cho hắn, nhu không thể thủ, cương không thể lâu.

Bùi Hành Quảng dũng mãnh nhưthế.

luôn sẽ có lúc lực tặn.

Nhưng sau khi giao chiến hơn mười chiêu.

La Sĩ Tín đà phát hiện ra một việc đáng sợ, Bùi Hành Quảng tuyệt không phải chi có cái dũng của thất phu.

Từng chiêu từng thức ờ trong tav Bùi Hành Quảng đều tròn trịa như thùy ngân, không chồ có thể kích phá.


Bùi Hành Quảng khí thế hùng tráng cũng không phải cậy mạnh, mà là xảo lực.

Hắn mặc dù gặp ngăn là hủy, nhưng hắn lại đem lực lượng ngăn cản cùng hỗn hợp vào trong trường
Cuồng phong khởi, trường sóc múa.

vù động thiên địa!
Gạch ngói đá vụn, cãv gãy cành khô đà theo lực lượng của Bùi Hành Quảng mà đón gió bav múa, Bùi Hành Quảng là võ tướng, nhưng chẳng khác gi vũ công, trường sóc của hắn dưới sự vũ động, đà xem tất cả những lực lượng có thể lợi dụng bên người hav động lẻn.

sau một tiểng rống kinh thiên, trường sóc lại đánh tới.

Một kích này, hầu như huv động cả khí cùa trời đắt!
La Sĩ Tín đã không thể địch!
La Sĩ Tín đã không có sức hoàn thủ.

Một đòn này.

giống như núi sõng tráng lệ, đà bốn phưong tám hướng bao La Sĩ Tín lại, phá hủy niềm tin của hắn.

phá hủv ý chí chiến đấu của hắn.

Trong lòng của hắn, núi sông đà vờ tan, làm sao có thể ngăn trờ núi sòng của Bùi Hành Quảng?
Phành một tiếng vang lớn.

La Sĩ Tín lăng không bay lên, đụng bay một đoạn rào.

một đường lăn đi.

máu tươi rơi đầv đắt.

Bùi Hành Quảng nhíu mày, trường sóc đâm đắt.

người đà lăng không bay lẻn.

lướt qua rào, như diều hâu mà bav lên, hai mắt sáng ngời.

Áh dương lóe lẻn.

hiện ra cái bóng cực lớn.

đà bao lấv La Sĩ Tín đang lăn ờ dưới trường đình.

Trường sóc lại đánh ra.

xen lẫn mặt trời chói lọi, long trời lờ đắt.

La Sĩ Tín rốt cuộc đà ra tay!
Bùi Hành Quảng mặc dù chiếm thượng phong, lại không quên trường thương La Sì Tín còn có tu vặt chiêu.

Lúc trước nếu không có La Sĩ Tín chặn đánh Dương Thiện Hội, chết đà có thể là hắn, nhưng tuyệt chiêu sau khi dùng một lần.

Bùi Hành Quảng đà có đề phòng, cho nén người còn ỡ trên không trung, thấy La Sĩ Tín vừa động, đã hết sức chăm chú.

La Sì Tín không có xuất tuvệt mệnh thương, một thương của hắn lại đánh lên trên cột chống của trường đình.

Trường đình ẩm ẩm sập xuống.

La Sĩ Tín lại thùa dịp lúc này, xuvẻn đình mà qua, chui vào trong một loạt phòng ốc ở trước mắt.

Bùi Hành Quảng một kích rơi ở trên ngói, đá vụn bav loạn, rốt cục thực sự đà ngăn cản được thế còng mãnh liệt của Bùi Hành Quảng.

Bùi Hành Quảng chi do dự một chút, một lần nữa phi thân lẻn, phóng qua đánh bụi bay loạn, đánh vào trong những căn nhà gỗ, dưới trường sóc cùa hắn, nhà gỗ như giấv mòng vỡ vụn sụp đổ xuống.

Lúc này Bùi Hành Quảng thậm chí nghe được tiếng hoan hô như sấm dậy ờ thành bắc mơ hồ truyền đến.

trong lòng của hắn hơ mừng, hiểu rẳng Sử Đại Nại đà đắc thủ.

Trán hắn đà có mồ hôi.

nhưng nhiệm vụ giết La Sĩ Tín cũng chưa xong, hắn không có cam lòng.

Mồ hòi đà hạ, nhưng bóng dáng La Sĩ Tín vẫn không thấv, lúc này.

đột nhiên lửa bốc
lẻn!
Lửa lớn đến cực kỳ hung mãnh đột ngột, Bùi Hành Quảng dù là dũng mãnh, rốt cuộc cũng ngừng lại.

nhìn về mọi nơi.

ánh lửa hừng hực.

mắt thấy gió lửa tung hoành, muốn đốt tới trước người hắn.

hắn chi có thể theo đường cũ lui về.

Đột nhiên thân hình tung lẻn.

trường sóc đám lên trên một gốc liễu ỡ đinh viện, thân thể mượn lực mà đi.

lên tới trẽn cây, mắt như chim ưng.

xa xa nhìn lại, nhưng bóng dáng La Sĩ Tín vẫn không thấv.

Bùi Hành Quảng một quyền đánh lên trên nhánh câv.

nổi giận mắng: “La Sĩ Tín.

không chết không dừng, đi ra chiền một trận!” Hắn dùng là phương pháp khích tướng, thanh âm ầm truyền ra, xa gần đều nghe thấy.

La Sĩ Tín nếu như còn sống, tắt nhiên sẽ đi ra, Bùi Hành Quảng nghĩ như thế.

Vừa rồi một sóc của hắn, đánh lên trên ngực của La Sĩ Tín, nhưng La Sĩ Tín có hộ tâm kính, lại mượn lực lui về phía sau, không thể chết được!
Nhưng tiếng quát của Bùi Hành Quãng qua đi, thế lửa càng mạnh hơn, La Sì Tín cuối cùng vẫn không có hiện thân.

Bùi Hành Quảng không biết La Sĩ Tín một lằn nữa thắt tín.

hay tinh nguyện bị lửa thiêu chết, thấv thế lửa càng lớn, chi sợ liên quan đến chung quanh, liền ra lệnh cho binh sĩ thủ hạ khống chế thế lửa.

lúc nàv tiếng hò quát ờ phương đã tới gần.

Bùi Hành Quàng đưa mắt nhìn lại, trông thấv đại quân Tầy Lương đă nhập Lê Dương, bắt đầu chuvển sang chiến đắu ờ ba cửa thành còn lại, thì thờ phào một hơi.

Ánh mắt xuyên thấu qua lửa lớn hừng hực.

nhiệt khí bốc hơi.

không biết có phải là hoa mắt.

Bùi Hành Quảng phảng phất nhin thấy bóng dáng cô đơn của La Sĩ Tín ngưng lại, thoáng qua đã bị ngọn lửa thôn phệ không thấv...!
Chươna533: HọatừtronanhàCl)
La Sĩ Tín rốt cuộc đà chết hay chưa? Bùi Hành Quảng không dám xác định.

Trong lòng hắn.

càng cho rằng La Sĩ Tín thà rẳng chết, cũng sẽ không một lằn nữa thất tín!
Bùi Hành Quảng cùng La Sĩ Tín cũng không quen biết.

La Sĩ Tín năm đó khi thành danh, Bùi Hành Quảng còn đang ở Đông Đô ở không, khổ luvện võ cõng, tinh thục binh pháp.

Bùi Hành Quảng khi đó.

thậm chí hám mộ uy danh La Sĩ Tín, lắv La Sĩ Tín làm mục tiêu, kính ngưỡng Trương tướng quân.

Bùi Hành Quảng mặc dù cao ngạo, lại vẫn không dam so sánh với Trương Tu Đà.

có lè có thể vượt qua ba tướng dưới trướng Trương Tu Đà, hắn đà cảm thấv cuộc đời nàv không uổng rồi.

Hắn và La Sĩ Tín giao thủ bắt quá hai lằn.

so nhau vò công, mà không phải binh pháp.

Lúc trước một trận chiến tại Thước Đẩu trấn, bại là vì quán lệnh, mà không phải thực lực không đủ.

Nhưng chi ngắn ngủn mấy lằn tiếp xúc, lại làm cho Bùi Hành Quảng đổi với La Sĩ Tín có loại cảm giác ki'quái, Bùi Hành Quảng một mực xem thường La Sĩ Tín, bởi vì hắn bán ré Trương tướng quân, nhưng hai lần giao thủ.

lời cũng không nói qua vài câu.

nhưng Bùi Hành Quảng đột nhiên cảm thấv, La Sĩ Tín còn là một hán tử!
Loại hán tử này, có phải là thà 1'ẳng bị chết cháv.

cũng không muốn thùa nhận hắn thất
bại?
Bùi Hành Quảng nghĩ mài mà không rõ, lúc này hắn gặp được Tiêu Bổ Y.

Tiêu Bố Y đã vào thành, ngưỡi trên lưng ngụa, mặc khôi giáp màu vàng, ngàn vạn đạo hào quangbao phủ trên thân, làm cho người ta không khòi có cảm giác cúng bái.

Bùi Hành Quảng đột nhiên có loại cảm giác, ngưỡi như Tiêu Bố Y, cách hắn thực sự có chút xa.

Hắn càng ưa thích cùng Tiêu Bố Y sóng vai đàm luận, đại phá Ngòa Cương, hơn là loại cảm giác nàv.

Nhưng hắn không còn là Bùi Hành Quảng khỡ dại năm đó nữa, hắn hiểu 1'ẳng.

địa vị làm cho bọn họ xa xôi như thế.

Tiêu Bố Y nếu là Tâv Lương vương, đương nhiên phải có uy nghiêm của Tây Lương vương.

Từ xưa đến nav.

ai cũng như thế.

Cho nên nói chuẩn xác hơn một điểm.

Không phải người khống chế địa vị.

mà là địa vị đã khống chế người.

Bùi Hành Quảng không biết minh vi sao lúc này lại có nhièu suy nghĩ ở trong đẩu như vậy.

Tiêu Bố Y lại mim cười nhìn sang trên câv nói: “Hành Quảng.

Trẽn câv cảnh tượng tốt lắm sao?”
Bùi Hành Quảng tinh ngộ lại.

cuống quít nhảy xuống, ôm quyền nói: “Khỡi bẩm Tãv Lương vương.

La Sĩ Tín chui vào chỗ nàv.

thoáng qua lửa bốc lẻn.

mạt tướng lúc nàv đâv nhảy lên tàng câv xem hắn rốt cuộc đi về nơi nào”.

Tiêu Bố Y gật gật đẩu.

Quay đầu nhìn về phía lửa lón.

“ở đãv chi sợ ngưỡi sống không được”.

Bùi Hành Quảng nói: “Thần khi lên trên cây, vẫn không có nhìn thấv có ngưỡi lui tới”.

“Vậy thoạt nhìn La Sì Tín quả thực đà chết?” Tiêu Bổ Y cau mày nói.

Bùi Hành Quảng do dự nói: “Mạt tướng không dám khẳng định”.

“Trước phái người khống chế thế lửa.

sau đó chờ sau khi lửa tắt.

lại đến điểu tra” Tiêu Bổ Y nói.

Bùi Hành Quảng gật đầu đổng ý, Tiêu Bổ Y lại bắt đầu dẫn binh tự minh đi chiến các cửa thành.

Trên thực tế.

quân Tây Lương từ sau khi thành bắc đánh vào, La Sĩ Tín lại không xuất hiện, quán Hà Bắc đà loạn hết cả lên.


Tiêu Bổ Y đà không cằn ra tay.

đi dạo một vòng quanh các cửa thành làu, đà làm cho quán Tây Lương quán tâm đại chấn, quán Hà Bắc run sợ.

Có thể tưởng tượng, trong khi quán Hà Bắc còn đang liều chết chống cự ngoài thành tiến công, thi Đông Đô Tâv Lương vương lại hiện ra ờ sau lưng bọn họ.

đó là một loại cảm giác gi.

Quản Tây Lương càng tuôn ra càng nhiều, nhanh chóng đánh bại tất cả cửa thànỈỊ khống chế vếu đạo.

Tiêu Bố Y sau khi đi một vòng, lửa lớn đà tắt.

khói đen còn chưa tiêu tan, nhưng quân Tãv Lương đã bắt đẩu gạt ra ngói vỡ câv gày.

tìm kiểm thi thể bên trong.

Tiêu Bố Y nhìn sang khói đen bốc lẻn.

tựa như đang tự hòi cái gì, Bùi Hành Quảng đột nhiên nói: “Tâv Lương vương, lầnnàv thần...!có thể...”
Tiêu Bổ Y cười nói: '‘Hành Quảng, không có ai nghĩ nhắt định là sẽ bắt được La Sĩ Tín.

đà dốc hết sức.

thi cũng không cằn phải tự trách”.

Nhìn thấy Tiêu Bổ Y cười sáng lạn, Bùi Hành Quảng thờ phào một hơi.

ứng tiếng.

Lúc nàv có binh sĩ vội vàng chạv tới nói: “Khời bẩm Tây Lương vương, Bùi Tướng quân, ở đảv tổng cộng chết cháy ba người, nhưng mà thi thể cháy đen.

đã không thể phán biệt thân phận.

Tiêu Bổ Y nhíu mày.

Bùi Hành Quảng quát: “Có thấy được một thanh thiết thương không?”
‘Thuộc hạ tim nữa" Binh sĩ cuống quít lui ra.

Các binh sĩ từng tấc một điều tra.

không dám lười biếng, qua chừng nén hương, có binh sĩ một lằn nữa tiến lẻn.

trình lên một thanh thiết thương bị đốt đen thui.

“Đây là thiết thương vừa mới tìm được, không biết có phái là thanh tướng quán muốn?”
Bùi Hành Quảng tiếp nhận thiết thương, lau lau mấy cái, thấy thiết thương cấu tạo tinh tế, không dám quay về phía Tiêu BÓ Y.

Hơi xoay người đi.

tav nhấn một cái.

thiết thương lạch cạch co lại thành thiết côn.

lại nhấn một cái.

thiết thương tăng vọt.

“Xem ra là thương của La Sĩ Tín”.

Tiêu Bố Y gật gật đẩu.

tự mình đi nhìn ba thi thể bị thiêu cháv.

chi thấv thi thể đà sớm khô nứt co lại không giống người, cũng không thể xác nhận là thi thể của ai.

Bùi Hành.

Quảng cùng không nói gì, trong mắt lại hiện ra ánh mắt thẻ lương của La Sĩ Tín, ảm đạm không nói gi.

Tiêu Bố Y đà phán phó: “Truyền lệnh xuống, nói La Sì Tín đà chết.

Nhưng ngưỡi còn lại nếu không phản kháng, cũng không truy trách, nếu muốn phản kháng, giết không cẩn hòi!”
Bùi Hành Quảng lưỡng lự một lát.

“Tây Lương vương, có câu khôngbiết có nên nói hay không".

“Ngươi cứ nói”.

“Tuv đám cháv có ba thi thể.

còn có thiết thương của La Sĩ Tín.

nhưng cái nàv không nói rõ La Sĩ Tín đà chết.

Tâv Lương vương ỡ trong này, cằn phải cẩn thận nhiều một chút”.

Tiêu Bố Y nỡ nụ cười, nhìn chẳm chẳm vào cây thương trên tay Bùi Hành Quảng, “Ta xác thực không có xác định La Sĩ Tín đà chết hav chưa, nhưng Lê Dương đà mất.

hắn cho dù còn sống, cũng đà không mặt mũi nào đi gặp Đặu Kiến Đức.

Một ké vũ phu, không có hành quán chiến trận, chúng ta cần gì phải sợhãi? Cho nên trong mắt ta.

hắn kể từ hôm nay.

có thể nói là đã chết!”
***
Khi Lê Dươngbị lấy.

Vương Phục Bảo đà phi ngựa đến Thanh Hà.

Khi đó.

mặt trời đà lẻn cao, nhưng thời tiết chuyển mát.

lá khô theo gió.

hắn thúc ngựa đuổi gió.

Ánh nắng trời thu phương bắc trời, thoạt nhìn chói mắt.

nhưng không có nóng rực như ngày hè.

Nhưng Vương Phục Bảo trên trán đã đổ mồ hòi.

hắn từ đêm qua chạy đi, mang theo một con ngụa, ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời xanh lam, phi thân tung sang trên người một con ngựa khác, tiếp tục phi nhanh, con ngựa kia đã mệt đến miệng sùibọt mép.

Trẽn người tuy nóng, nhưng Vương Phục Bảo trong lòng lại có chút lạnh, hắn cảm thấv bắt an.

Cái loại bất an này là cảnh giác của hắn chinh chiến nhiều năm có được.

Những ngày này.

hắn vẫn bị loại cảm giác bất an nàv bao phủ, thậm chí mí mắt cũng không ngừng giặt giặt, hắn cảm thấy đâv là điềm không may.

Nhưng bất luận nhưthế nào.

hắn vẫn phải nói cho Đậu Kiến Đức về chi tiết của Bùi Củ.

cho dù chết.

Khi nghĩ đến cái chết.

Vương Phục Bảo trên ngựa ngược lại nỡ nụ cười, đó là một loại bất đắc dĩ lá rụng phiêu linh.

Ra roi thúc ngựa, từ Thanh Hà thuận Vĩnh Tế Cừ bắc thượng.

Trẽn sông có thuyền, hắn lại ngại thuyền quá chậm, đường xá có tiếp ứng.

hắn lại không muốn đi tìm.

Chuyện hắn muốn truyền, cực kỳ bí ẳn.

trong quán Hà Bắc.

chi có hắn và La Sĩ Tín mới có thể biết.

Một đêm đi nhaiủỊ ngang qua núi sông, cảnh tượng tú lệ.

Vương Phục Bảo trên mặt nhưng lại có loại lạnh lẽo như sương thu.

Hắn không biết minh còn có thể thấy được những cảnh tượng núi sòng tươi đẹp nàv nữa hav không, hắn cảm giác bản thân càng giống mặt trời lặn.

không thể chống cự chìm về phía tảv.

Khi qua Cao Kẽ Bạc.

Chương Nam.

Vương Phục Bảo hơi dừng lại, trên mặt rốt cuộc lộ ra chút vẻ nhớ lại, những địa phương này, là nơi hắn cùng Đậu Kiến Đức đã từng kể vai chiền đầu.

tuy đà qua nhiều năm.

hắn lại cả đời không thể nào quên.

Chi là hơi chút trầm ngâm.

Vương Phục Bảo tiếp tục thúc ngựa đi về phía trước, sau khi qua sông, rốt cuộc ờ dưới ánh nắng chiều cuối ngàv.

đà chạy tới thành Nhạc Thọ Hà Bắc.

Lúc này đà xế chiều.

Vương Phục Bảo cảm giác trên người có chút lạnh, chinh lại V phục, nghĩ đến đi gặp Đậu Kiến Đức như thế nào, rồi đi vào thành Nhạc Thọ.

Thành Nhạc Thọ là chỗ căn cơ của quán Hà Bắc.

đã kinh doanh nhiều năm, mặc dù đà khôi phục bày tám thành phồn vinh ngày xưa, nhưng trước mắt nhiều ít không khí có chút trầm lặng.

Vô luận binh sì hay dân chúng, trên mặt đều có vẻ sầu khổ.

Bọn họ cũng đà biết tình, huống tại Tứ Thủy, biết chắc Trường Nhạc vương trước mắt đà không thể lạc quan.

Vương Phục Bảo thấy mọi người sĩ khí đi xuống, âm thẳm nhíu mày, trực tiếp đi vào Trường Nhạc vương phủ.

Nói là vương phủ.

chi là một đình viện hơi lớn mà thòi.

Đậu Kiến Đức tuy là bá chủ một phương, nhưng so với cựu phiệt Lý Uyên, tân quý Tiêu Bố Y mà nói.

quả thực đơn giản như một kè ăn mày.

Nhưng chính vi như thế.

Đậu Kiến Đức mới có nhiều dân chúng kính yêu như vậy.

mới có nhiều huynh đệ như vậy.

biết rò kết cuộc nhưng vẫn là lưu lại ờ bên người Đậu Kiến Đức.

Mỡi đến trước vương phủ.

có hai binh sĩ kinh ngạc nói: “Vương Tướng quân, tại sao là người?”
Bọn họ đã biết Vương Phục Bảo thủ tại Lê Dương, thán là chủ tướng, nhưng chủ tướng quay lại, ý vị như thế nào.

bọn họ quả thực không dám nghĩ.

Vương Phục Bảo hiểu 1'ẳng bọn họ sầu lo, mim cười nói: “Lê Dương phòngthủ kiên cố, các ngươi vên tâm là tốt rồi”.

Vương Phục Bảo đối với binh sĩ cũng hiền lành, không tham tài tham công, lúc nàv đâv được binh sĩ kính yêu.

Thấv Vương Phục Bảo cười nói.

binh sĩ cùng cười đáp lời.

“Vương Tướng quân, người tới đâv có chuvện gì?”
Vương Phục Bảo cau mày nói: “Tới nơi này đương nhiên là gặp Trường Nhạc vương, các ngươi thông báo.

hoặc...!ta trực tiếp đi gặp người".

Hai gã binh sĩ rất là kinh ngạc, một ngưỡi rụt rè nói: “Trường Nhạc vương đã đi tỡi Dịch Thủy, thân chinh gặp La Nghệ.

Vương Tướng quân người không biết sao?”
Chươna533: Họa từ trona nhà (2)
Vương Phục Bảo lòng trầm xuống, “Chuyện xảy ra khi nào? Ai theo người xuất chinh?”
“Trường Nhạc vương mới trờ lại Nhạc Thọ.

ngày hôm sau đà điểm đủ nhân mà xuất chinh.

La Nghệ khí thế hung hàn, đám người Cao Thạch Khia mấy trận đểu bại, Trường Nhạc vương dẫn theo Dương Thiện Hội cùng Bùi Cù Bùi đại nhân một văn một võ xuất chinh”.

VươngPhục Bảo chi cảm thấy tay chán lạnh buốt, tim đập thình thịch.

“HồngTuyến?”
“Tiểu thu vẫn còn ờ tại Nhạc Thọ.

vẫn ỡ trong phừ' Binh sĩ nói.

‘'Đưa ta đi gặp Vương Phục Bảo chụp lấy binh vệ, cấp tổc đi vội.

Binh sĩ tav như bọc ở trong móc sắt vậy.

cũng không dám kêu đau.

bước nhanh đi vào hậu viện phủ đệ.

tới trước phòng Đậu Hổng Tuvến.

gò cửa nói: “Tiểu thư.

Vương Tướng quán tim”.

“Vương Tướng quán nào?” Thanh âm Đậu Hồng Tuvến truyền tới.

nàng bước nhẹ đi tới trước cổng, mở cửa phòng, kinh ngạc nói: “Vương Tướng quân, tại sao là người?” Đậu Hổng Tuyền lại hỏi cùng một câu hỏi với binh sĩ, nàng hôm nay vẫn một bộ áo đò, tú lệ V nguyên, nhưng hai hàng chân màv cau lại, cùng lo lắng.

Vương Phục Bảo cho binh sĩ lui ra.

đưa mắt nhìn mọi nơi.

thắp giọng nói: “Hồng Tuyến, là Sì Tín để cho ta quay lại”.


Đậu Hồng Tuyến thấv thần sắc của Vương Phục Bảo.

đã biết không ồn.

liền dẫn hắn đi vào phòng khách, cho người lui ra.

lúc này mới hỏi: “Sì Tín...! gây họa sao?”
Nàng nhất cử nhất động vẫn đâu vào đấy.

nhưng thanh âm có chút rung động, hiển nhiên đối với La Sì Tín vẫn cực kỳ quan tàm.

VươngPhụcBảo lắc đẩu nói: “Không phải, hắn nói lệnh tôn gặp nguv hiềm!”
Đậu Hổng Tuvến chân màv hơi giương, lại không có để ờ trong lòng, bời vi trước lúc ly biệt, La Sì Tín cũng đã nói như thế.

La Sĩ Tín đối với trong mắt người khác, cao ngạo không kềm chế.

nhưng ờ trong lòng Đậu Hồng Tuyến, lại có chút đa nghi.

Nàng cười khổ nói: “Chẳng lẽ chính là chuyện này, khiến cho Vương Tướng quán ròi đi thành Lẻ Dương? Vương Tướng quân..

‘'Hồng Tuvến, ngươi hãv nghe ta nói!” Vương Phục Bảo nghiêm mặt nói: “Lệnh tòn thực sự nguy hiểm!”
Đậu Hồng Tuyến trong lòng chấn động, nhìn thấy Vương Phục Bảo khuôn mặt cục kỳ nghiêm túc, đột nhiên đứng lẻn.

“Là ai đối với người bắt lợi?”
Vương Phục Bảo trầm giọng nói: ‘‘Dương Thiện Hội cùng Bùi Cù”.

Thấy Đậu Hồng Tuvến sắc mặt tái nhợt.

Vương Phục Bảo không hể lưỡng lự.

đem những gì La Sì Tín nói thuật lại.

Đậu Hồng Tuyến hoài nghi nói: “Tiêu Bố Y nói có thể tin sao? Hắn nói không chừng, là kế ly gián” Đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Đậu Hồng Tuyến nói: ‘‘Đúng rồi, mấy ngày trước đây.

ta còn nhin thấy Bùi Củ bị đứt một cánh tay.

Hắn nếu thật là Thiên Nhai gi đó.

vậy ai có thể lấy cánh tay của hắn?”
Vương Phục Bảo hơi ngạc nhiên.

Tiêu Bổ Y trong thư nói Bùi Củ là Thiên Nhai, nhưng lại cũng không nói gi đến hắn cụt tay, Vương Phục Bảo nghe được Đậu Hồng Tuyển nghi vấn, cùng có chút nghi hoặc.

“Cánh tay hắn vì sao mà đứt?”
“Nghe người ta nói, hắn có một thòi gian ngắn, đi Tín Đỏ thu lương, kết quả trên đường gặp phái đạo phị bị chặt cánh tay.

mệng cũng thiếu chút nữa bị mất.

ỡ tại một nông gia mấy ngàv.

lúc nàv mới nhặt được cái mạng về mà trờ lại Nhạc Thọ” Đậu Hổng Tuvến nói: “Hắn nếu thật sự là Thiên Nhai, điều này sao có thể.

ta chi sợ Sì Tin hắn..

Đậu Hồng Tuyến muốn nói lại thòi, dụng ý đà rò ràng.

Vương Phục Bảo trầm giọng nói: “Ta cảm thấy được Sì Tín tuyệt không phải là lo lắng vô cớ.

Hồng Tuyến, thà lẳng tin là có, không thể tin là không.

Chúng ta cẩn phải đem những chuyện này, nói với Trường Nhạc vương biết, sau đó để cho người định đoạt.

Sì Tín một phen khổ tàm.

chúng ta nếu bò mặc.

chẳng phải khién cho hắn trong lòng băng giá sao?”
Đặu Hồng Tuyến thấv Vương Phục Bảo nói cũng có đạo lý, trầm ngâm rồi nói: “Vặv dựa theo ý của Vương Tướng quán đi làm”.

“Ta đi Dịch Thủy, ngươi phái người tra nòng gia mà lúc trước Bùi Củ nói”.

“Vương Tướng quân, người hoài nghi Bùi Củ nói dổi?”
Vương Phục Bảo ngửa mặt lên trời thỡ dài.

“Nếu như Bùi Củ thật nói dổi.

vậy tất cả sẽ rò ràng.

Hồng Tuvến.

người nàv nếu thật như Sĩ Tín nói.

mưu tính sâu xa.

hắn và Dương Thiện Hội ờ bên cạnh Trường Nhạc vương, không thể nghi ngỡ là muốn lắy tính mạng của T rường Nhạc vương?”
Đậu Hồng Tuyến có chút kinh hài, đồng ý nói: ‘'Được, ta và người chia nhau làm việc”.

Hai người chủ ý đà định.

Vương Phục Bảo muốn đi suốt đèm.

Đậu Hồng Tuvến đứng dậy muốn tiễn, đột nhiên bên ngoài phòng đi tới hai người, một đúng là cữu cữu của Đặu Hồng Tuyến là Tào Đán.

một ngưỡi khác, lại là Hà Trù.

Hà Trù vốn là Thiếu Phủ lệnh bên người Dương Quảng, theo Bùi Củ cùng một chồ đầu nhập vào.

được Đậu Kiến Đức phong làm Công bộ Thượng thư.

Vương Phục Bảo nhìn thấy hai ngưỡi nàv thi nhíu mày.

hắn và Tào Đán thường hay bất hòa, cũng là vì Tào Đán tham tài háo sắc.

làm cho các huynh đệ tiếng oán than dậy đắt.

Chi gật gặt đầu, muốn rời đi, Tào Đán lại ngăn cản VươngPhục Bảo.

“Vương Tướng quân, người không phái ờ tại Lê Dương sao?”
Vương Phục Bảo miễn cưỡng ứng tiếng.

Đậu Hồng Tuyền nói: “Lê Dương phòng thủ kiên cố, Vương Tướng quân trờ về, nhưng lại muốn cùng Trường Nhạc vương thương nghị về việc liên thủ Tây Kinh" Nàng cũng là kinh nghiệm già dặn.

hiểu rõ bất cứ chuyện gi, đều tốt nhất không cằn phái nói với vị cữu cữu nàv.

Tào Đán lại cười nói: “Ta thấv Vương Tướng quân đối với ta có chút bắt mãn”.

“Không dám” Vương Phục Bảo lạnh như băng nói.

Hà Trù cười nói: “Vương Tướng quân hiểu lầm rồi, thật ra những ngàv nàv, Tào đại nhân một mực đều đối với việc ngày xưa, cảm giác rất áy náv.

Trước mắt quốc nạn lâm đẩu.

đương cùng chimgmối thù.

nhất tríđổi ngoại, khôngbiết Vương Tướng quân cảm thấv ta nói có đạo lý không?”
“Đạo lý đương nhiên là có” Vương Phục Bảo thấv hai ngưỡi vẻ mặt tươi cười, ngược lại không tiện ra tay đánh người đang cười, liền cười lớn nói: “Khó được Tào đại nhân bắt kể hiềm khích lúc trước, mạt tướng cực kỳ vui mừng.

Nhưng mà”
“Nhung mà hôm nay Tào đại nhân biết Vương Tướng quán chạy về, cổ ý đến đày.

là muốn kính Vương Tướng quán một ly, để thể hiện sự áy náy” Hà Trù cười nói: '‘Hôm nav Tào đại nhân đã bày rượu thiết yến.

kính xin Vương Tướng quân nể mặt”.

Tào Đán cũng cười nói: “Đúng vậy, Vương Tướng quán nhất định phải nể mặt.

bẳng không chính là không cho ta mặt mũi”.

Vương Phục Bảo có chút không kiên nhẫn, cau mày nói: “Ta còn có chuyện quan trọng trong người, không thể dự tiệc, kính xin Tào đại nhân thứ tội.

Ngày khác sẽ đăng môn đềm bù”.

Tào Đán có chút ngẩn ra.

trong lúc nhất thời không biết nói cái gì đó, Hà Trù con ngươi xoay chuyển, đi tới trên bàn lắv cái ấm trà, rót đầy bốn chén trà đưa tới, lại cười nói: “Tiệc rượu chi là khuôn sáo cũ, chân tinh tự tại nhân tâm.

Hôm nay Vương Tướng quán cùng Tào đại nhân tiêu tan hiềm khích lúc trước, không bẳng dùng trà thay rượu, để thể hiện tâm ý”.

Vương Phục Bảo nhìn chẳm chẳm Hà Trù hồi làu.

lúc nàv mới nói: ‘‘Được”.

Hắn lấv một ly trà trước mặt.

nhìn về phía Hồng Tuvến nói: “Hồng Tuvến, ta hôm nav đi ngang qua Cao Kê Đỗ.

nhớ tới Tôn An Tổ” Hắn nhìn sang chén trà.

thờ dài nói: “Các huvnh đệ nguyên một đám đã đi.

chúng ta thật không thể lại tự loạn, cho kẻ địch thùa dịp cơ hội”.

Đậu Hồng Tuyến trong mắt lóe lẻn vẻ khác thường, cũng cẩm lắv chén trà.

nói khè: “Đúng vậy, chúng ta phải sóng vai nhất trí.

Cữu cữu.

Vương Tướng quân, ta thật cao hứng nhin thấy các người bất kể hiềm khích lúc trước, nào.

ta xin phép kính trước” Nàng tay áo che lên một hơi uống cạn.

Vương Phục Bảo cũng uống hết theo, thoáng qua xoay người kịch liệt ho.

Đậu Hồng Tuyến nhịn không được vỗ vỗ sau lưng Vương Phục Bảo hòi: “Vương Tướng quân, người làm sao vậy?”
Vương Phục Bảo chậm rãi nâng ngưỡi lẻn.

khóe miệng còn một tia trà.

bình tình nói: “Mắv năm liên tục chinh chiến, vết thương chổng chất, chi sợ sống không được vài năm'’.

Tào Đán cười nói: “Vương Tướng quán cứ nói đùa”.

Vương Phục Bảo nhìn sang chén trà trên tay hai người, cau mày nói: “Tào đại nhản không uống chén trà nàv sao?”
Tào Đán đột nhiên lui lại mấy bước.

Hà Trù cũng như thế.

Trà trong tay hai người, nhưng lại không chút sứt mé.

Đậu Hồng Tuyến hòi: “Cữu cữu, người chẳng phải..

,”Nàng lời còn chưa dứt.

đột nhiên lấvtav ôm đầu nói: “Ta...!tại sao có chút choáng váng đầu óc?”
Vương Phục Bảo thân hình lảo đảo.

biến sắc quát: “Hà Trù.

ngươi đà bò cái gì trong
trà?”
Hà Trù mim cười, ném chén trà xuống đắt nghe một cái xoảng, hơn mười người vọt lẻn.

đều là thủ hạ của Tào Đán! Hà Trù nói: “Vương Tướng quân, trong bốn chén trà.

đều có mê dược, ta vô luận như thể nào cũng sè không uống”.

Tào Đán thấv đã trúng kế.

cười lỡn nói: “Vương Phục Bảo.

ngươi thật cho 1'ẳng lào tử muốn cùng ngươi giảng hòa? Ta chi hận không thể giết ngươi! Ngươi luôn ờ bên người Trường Nhạc vương, nói bậv về lão tử.

khiến cho Trường Nhạc vương trọng trách ta.

ta chi hận không thể cho ngươi chết! Mê dược trong trà này, mặc cho ngươi có bản lãnh bẳng trờỊ lằn nàv chi sợ cũng phải uống nước rửa chán của lào tử.

Người đàu, bắt hắn!” Hắn hiệu lệnh vừa ra, mọi người tiến lên.

“Dừng tay!” Vương Phục Bảo tay vịn bàn.

gầm lên một tiếng.

Mọi người sợ uy danh của hắn, không dám tiến lên.

Vương Phục Bảo căm tức nhìn Hà Trù nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hà Trù trong mắt lóe lên vẻ quỷ dị, sắc mặt vẫn như thườngnói: “Vương Tướng quân, ta là Hà Trù”.

Tào Đán giận dữ nói: ‘‘Không còn dông dài.

bắt lấy Vương Phục Bảo’'.

Mọi người không do dự nữa.

mới tiến lên hai bước.

Vương Phục Bảo hét lớn một tiếng, đà đá tung bàn.

Ngọn đèn sáng tắt.

bàn đột nhiên bay thắng vào mọi người.

Mọi người hoảng hốt.

đều né tránh, đến khi nghe phành một tiếng lớn.

mọi người đà ngẩn hết cả ra.

Hà Trù ngã xuống đắt.

trên đùi máu tươi đẳm đìa.

Vương Phục Bảo tay nắm ờ trên cổ Tào Đán.

hai mắt giận trợn lẻn.

giống như thiên thẩn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận