Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Trường Tôn Thuận Đức lời vừa ra khòi miệng.

Quẩn thẩn xì xào bàn tán, hiển nhiên đểu có chút khó hiểu.

Tẩn vương Lý Thế Dân tại Quan Trung, hôm nay đà là uy danh lan xa.

Có thể đánh trận đánh ác liệt, có thể đánh trận lâu dài.

Mồi chiến tắt thắng, có thể nói là thường thắng tướng quân.

Đương nhiên Thiển Thủy Nguvên cùng đà đại bại qua một làn.

thương vong nặng nề.

Nhưng lẩn đó chịu tội, Lý Thế Dân lại dùng tiêu chảy làm cớ, để cho Ân Khai Sơn gánh tội thay.

Lý Uyên thật ra cũng không muốn việc này trắng trợn tuyên dương.

Hắn càng muốn khiến cho Lý Thế Dân dựng nên uv tín, cờ chi đến đàu.

đổi thủ thua chạy như cỏ lướt theo ngọn gió.

Hòm nay Lý Thế Dân khí thế đà xuất, sắc bén khó ngăn cản.

Ai cũng cho 1'ẳng, lần này binh xuất Đồng Quan, cùng Tiêu Bố Y quyết chiến sẽ là Lý Thế Dãn.

Nhưng Trường Tôn Thuận Đức lại để nghị Lý Kiến Thành xuất mà.

Thật sự khiến cho mọi người như lọt vào trong sương mù.

Lý Uyên trên mặt nếp nhãn càng sâu, nhưng lại không có đặt càu hòi.

Trong điện tĩnh lặng cây kim rơi cũng có thể nghe được.

Sài Thiệu đột nhiên nói: “Tần vương thòi gian gần đày công đâu thắng đó.

chiến đâu lắy đó.

Như dựa vào mạt tướng thấv.

là nhân tuyển tốt nhất dẫn binh xuất quan lẩn này”.

Thế Dân mắt lộ ra vẻ cảm kích.

Nhưng lại kéo ổng tav áo Sài Thiệu, cười lỡn nói: “Nghĩ Trường Tòn tiên sinh đều có lý do”.

Hắn nhấn mạnh hai chữ lý do.

đà nghĩ Trường Tòn Thuận Đức cho một giải thích.

Nhưng Trường Tôn Thuận Đức đột nhiên biến thành như câm điếc vậy, cúi đầu bộ dạng phục tùng nhìn sang mùi chân.

Lại khôngnói một lời.

Thế Dân âm thẩm tức giận.

Nếu là ngày mới hạ Quan Trung, nói không chừng đà sớm gầm lẻn giải thích.

Nếu như khi ỡ Thiển Thùy Nguyên, cũng sẽ nhịn không được truy cứu lý do.

Nhưng mà trải qua một năm tôi luyện ờ Bách Bích, hắn chi là thờ phào một hơi.

cùng không nói gì.

ngay cả lý do cũng không hỏi.

Lý Uyên ánh mắt rốt cuộc rơi vào trên người Lý Thế Dân, lộ ra vẻ vui mừng.

Lý Kiến Thành tiến lên phía trước nói: '‘Thánh Thượng.

Nhu có cần để cho hài nhi xuất binh...!Con đương nghĩa bắt dung từ.

Nhưng mà...!”
Hắn lời còn chưa dứt.

Lý Uyên khoát tay nói: “Ba đường xuất binh chính họp ý trẫm, không có gì nghi ngờ.

Nhưng mà nhân tuvển là người nào.

Trẫm sau khi trở về sẽ cẩn thận suy xét, rồi mới ra quyết định.

Bãi triều!”
Hắn phất tav áo mà dậv.

quay lại hậu cung.

Quẩn thần hai mặt nhìn nhau, nhiều ít mang chút ít phấn chấn.

Võ luận như thế nào, Thánh Thượng rốt cuộc đà chuẩn bị hướng về phía Tiêu Bố Y tuyên chiến.

Bọn họ nhịn những năm này, rốt cuộc cũng muốn hãnh diện một lằn.

Trường Tôn Thuận Đức chậm rãi lui bước, khi đi ngang qua Lý Hiếu Cung ngắm nhìn nói khẽ: “Quận vương kính xin bảo trọng thân thể”.

Lý Hiếu Cung cũng không có vẻ mặt gì, “Đa tạ tiên sinh”.

Hai người chi nói chuvện với nhau một càu, gặp thoáng qua.

Tav Lý Hiếu Cung lại đột nhiên nổi gân xanh.

Thế Dân chú ý tỡi chi tiết này, hơi có kinh ngạc, cũng có cảm giác hai người tuy tâm sự một càu.

Nhưng hàm ý trong đó phúc tạp ngàn vạn.

Nhưng thoáng qua bị tâm sự tràn ngập, lại đem cái nàv vứt khòi đầu.

Muốn đuổi theo Trường Tôn Thuận Đức.

lại có chút ít ngại.

Xoay người mới định ròi đi.

đột nhiên phát hiện Lý Kiến Thành đứng ờ trước mắt.

Lý Kiến Thành trước sau vẫn nho nhã ổn trọng như một.

trông thấy đệ đệ nhìn qua thì mim cười nói: “Thế Dàn.

Đệ chinh chiến đã lâu.

ta lại ít có thòi gian cùng ngươi nói chuyện”.

Thế Dân hòi: “Nói chuyện gi?” Hắn nói lời này, cũng làm cho Lý Kiến Thành ngẩn ra thật lâu.

Lý Thế Dân rốt cuộc cảm thấy ngữ khí quá nặng, khó tránh khòi khién cho đại ca hiểu lầm.

mim cưỡi nói: “Trong lúc nhắt thời...!thật không biết nói chuyện gì”.

Lý Kiến Thành nhìn Lý Thế Dân hồi làu rồi vỗ vỗ vai hắn, “Từ khi chúng ta từ Đông Đô đi ra.

Đệ còn không có cao lớn như vậy...”
“Càng không có đen như vậy!” Lý Thế Dân cười ha hả, vươn tav sờ sờ hàm râu cứng ngắc dưới hàm.

Lý Thế Dân trước đày.

xác thực là tuấn lãng than phong.

Lúc trước cùng công tử văn nhã Sài Thiệu rong chơi, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, Sài Thiệu phong trằn mệt mòi, tiểu tụy không chịu nồi.

Lý Thế Dán hắn thì cường tráng nhiều hơn.

râu mép cũng ít có thời gian đi cạo.

Mới nhìn qua.

giống như đại hán thô lỗ.

So với tiểu sinh bơ sữa năm đó.

có thể nói là cải biến quá nhiều.

Thế Dán vừa cưỡi đùa.

không khí đã hòa hoãn đi rất nhiều.

Lý Kiến Thành cảm khái nói: '‘Đúng vậy.

Ta nhớ khi đó đệ.

Còn rất...!nhưng mà hiện tại thì tốt rồi.

Đại ca thấv đệ hôm nay cũng thật cao hứng.

Đệ là Lý gia đệ nhất tướng.

Ta đâv làm đại ca khi nghe nói đệ đuổi Lưu Vò Chu sáu trăm dặm.

thu phục hơn nửa Hà Đông.

Ta thật cho kiêu ngạo đệ”.

Thế Dân khiêm tốn nói: “Nếu không có đại ca kiềm chế uất Trì Cung.

Phụ thân một mực ỡ sau đệ ủng hộ.

thi đệ làm sao có cảnh tượng hòm nay?”
Lý Kiến Thành vỗ vỗ vai Lý Thế Dân, “Đệ nghĩ như vậy, ta thấy xuất Đồng Quan hắn là do đệ lĩnh quân.

“Chúng ta là huvnh đệ, chẳng lẽ còn phán lẫn nhau?” Lý Thế Dân thờ ra một hơi.

“Đại ca.

Chúng ta nghe Phụ thân quvết định là được có phải không?”
Lý Kiến Thành mim cười gặt đầu.


“Tốt.

Một lời đà định”.

Hai nguỡi mim cười chia tay, Lý Thế Dân không có lẻn ngựa về phủ.

Sau khi thấy Lý Kiến Thành ròi đi.

lại đi vào nội cung tìm Lý Uvên.

Lý Uyên đang ngồi uống trà.

nhắm mắt trầm ngâm.

Thế Dân đến gằn.

quỳ xuống nói: “Phụ hoàng vạn an”.

Lý Uyên mờ ra hai mắt.

lộ ra nụ cười vui mừng, “Thế Dân.

Không cần đa lễ.

Ngồi đi”.

Thế Dân chậm rãi ngồi xuống, lại lấy từ trong ngực ra một cái hộp gấm.

Cái hộp có vẻ xua cũ, Lý Thế Dân nói: ‘‘Phụ hoàng.

Đâv là con sau khi thu Thái Nguvên.

tại Tấn Dương cung tìm được một cây Cao Lệ lào sơn sàm.

Nghe nói rất là kỳ lạ quý hiếm, có thể kéo dài tuổi thọ.

Người dùng thử xem”.

Lý Uyên cười nói: “Đứa ngốc này.

Trong nội cung cái gì mà không có.

Đàu cẩn con mấv trăm dặm mang đến? Nhưng mà con cùng thật thav đổi.

Vi phụ rất cao hứng”.

Hắn tiếp nhận hộp gấm, mờ ra nhìn sau hồi lâu.

đột nhiên rơi lệ.

Thế Dân có chút bối rối, “Phụ hoàng.

Con lại làm cho người tức giận sao?”
Lý Uyên dùng ống tav áo lau nưỡc mắt ở khóe mắt.

cảm khái nói: “Năm đó vi phụ bất đắc chí.

Cả ngày cằm đại kỳ lọng che vì người khác chắn gió mưa.

Cho dù là bà con thân cặn.

cười ta là là đàn bà.

Quần thằn càng ít có người để ý tới ta.

Có chi là chen chúc cùng giẫm đạp...”
Thế Dán trầm mặc xuống, nhìn thấy nép nhăn trên mặt Lý Uyên càng nhiều.

Thái dương càng nhiều tóc bạc.

an ủi nói: “Phong thùv thav đổi.

Ai cùng khôngbiết, hôm nav phụ hoàng có thể đem bọn họ dẫm ỡ dưới chân.

Năm đó người phong quang chẳng phải đã chết sao.

Thái độ chán nản.

hối hận chính là bọn họ nên đối với phụ hoàng”.

Lý Uyên nhìn sang hộp sơn sám trên tay.

trong mắt có lệ, “Năm đó mẹ con vất vả thành bệnh.

Cuối cùng bệnh nặng không dậy nổi.

Khi đó loại sơn sâm này quý báu tới chừng nào.

Vi phụ lấy đâu ra mà sử dụng? Nếu như mẹ con biết được hiếu tâm của Thế Dán con hôm nay.

Dưới cửu tuyền, cùng sẽ an ủi”.

Thế Dân mũi cũng cav cay, “Hài nhi sẽ không quên công ơn nuôi dưỡng ngậm đắng nuốt cav của cha mẹ”.

Lý Uyên buông hộp gấm thỡ dài nói: “Khi đó vi phụ vì chịu khuất nhục, thậm chí muốn chết đi.

Nhưng lại thấv mấy huvnh đệ các con.

chi có thể đè xuống ý nghĩ nàv.

Bùi Tịch cùng vi phụ chán nản mà gặp nhau, đă một mực cổ vũ cha phải tinh lại.

Hắn biết mẹ con bệnh nặng, còn cổ ý trộm một câv Cao Lệ lào sơn sâm cho cha.

thậm chí mạo hiểm nguy hiểm bị chém đầu.

Các con chi biết là hắn khi khởi nghĩa, dốc hết tài vặt Tấn Dương cung giúp ta.

Nhưng không biết vàng bạc châu báu toàn cung, ở trong lòng cùa vi phụ, cùng không bẳng hộp sơn sâm mà hắn năm đó tặng cho cha”.

Thế Dân nhiều ít có chút kinh ngạc.

“Còn không biết Bùi Phó Xạ cùng cha có đoạn chuyện cũ này”.

Lý Uyên thờ dài nói: “Chuyện cũ con có thể biết được bao nhiêu? Nếu không thì Hà Đông đại bại.

vi phụ cũng không nỡ trách phạt hắn.

Lưu Văn Tình bởi vì đòi giết Bùi Tịch, mới khién cho cha rất là bất màn'’.

Thế Dân lúc này mới biết, Lý Uyên nói những cái này.

lại là muốn nói chuyện Lưu Vãn Tĩnh, cau mày nói: “Lưu Văn Tĩnh lòng lang dạ thú hài nhi không có thắv được, thật sự vô năng.

Nếu gặp lại hắn.

đương nhiên sẽ lấv đẩu của hắn cho phụ thân, để cho người giải mối hận trong lòng”.

Lý Uyên khoát tay nói: “Con hiện tại là Đại tướng quân.

Những chuyện này.

giao cho thủ hạ xử lý là được rồi.

Vi phụ hôm nay nói đển những cái này, chi muốn nói cho con biết.

Có gian nan mới biết bạn bè.

chi có loại người này mới thật sự đối tốt với con.

Tuy có sơn sâm của Bùi Tịch, mẹ của con vẫn qua đỡi.

rốt cuộc cũng không có cứu được.

Mẹ con trước khi chết, duy nhất không vên lòng chính là vi phụ cùng các con.

Nhưng mà Thải Ngọc” Hắn vừa muốn rơi lệ, Lý Thế Dân cuống quít khuyên nhủ: “Cha.

tỷ tỷ chết là ngoài ý muốn, cũng là mệnh.

Kính xin người nén bi thương giữ sức khòe”.
Lý Uvẽn qua hồi làu mới nói: “Người qua đời thì đà qua đời rồi.

nhiều lời cùng vô ích.

Ta chi nghĩ, con sau này nểu như trông thấy Nguyên Cát thì nghĩ tới tỷ tỷ của con.

thì cha đã cảm thấy mỹ mãn rồi”.

Thế Dân nghiêm mặt nói: “Cha.

hài nhi cũng không khiêu khích Nguyên Cát.

Thật ra...!con cùng hắn hình nhưđã lâu không gặp”.

Lý Uyên chậm rãi nói: “Ta biết các con giống như kiếp trước oan gia vậy.

Cho nên mồi lằn biết con trờ về, đã đem hắn phái ra kinh thành".

Thế Dân có chút cảm khái, “Cha dụng tâm lương khổ.

hài nhi hôm nav mới biết”.

Lý Uyên cười cười.

“Biết so với khôngbiết vẫn tốt hơn.

Thế Dân, con hôm nay tim ta là có việc gi sao?”
Thế Dân nói: “Có hai chuyện xin cha định đoạt.

“Nói đi”.

“Chuyện thứ nhắt chính là người Đột Quyết sau khi nghe nói chúng ta hạ Thái Nguyên, đà phái người đến Thái Nguyên yêu cẩu tiền tài.


cầm đầu chính là Trụ quốc Khang Lợi kia.

Hắn không đem đám người Lý T rọng Văn.

Chính Hội để ỡ trong mắt...”
Lý Uyên hồi làu mới nói: “Hắn thậm chí không đem ta và con để ỡ trong mắt.

Thi có thể nào sẽ đem đám người Lý Trọng Văn để ỡ trong mắt?” Lý Uyên nói đến đây.

mặt đẩv thống hặn.

Hắn tuv là hoàng đế.

nhưng cả đời đều sống ờ dưới sự ức hiếp của người khác.

Tại Đông Đò thì bị Dương Quảng cười trên cổ, không cách nào xoay người.

Hiện tại bản thân ngồi ỡ ngòi vị hoàng đế.

Lại bị người Đột Quyết cười trên cồ.

Như thế nào không tức giận?
Nhưng tức giận thì tức giận.

Lý Uyên cũng rõ ràng muốn lấy núi sông, còn phải mượn nhờ kỵ binh người Đột Quyết.

Nên lúc này đây không thể trờ mặt.

Lý Thế Dán nói khè: “Khang Lợi sau khi đến thành Thái Nguyên, không điều ác gì không dám làm.

Lý Trọng Văn không thể ngăn lại.

dÀn chúng Thái Nguyên tiểng oán than dặv đất”.

“Không sao.

mặc kệ hắn đi” Lý Uyên mặt trâm như nưỡc.

“Những dân này.

chi là cò đẩu tường mà thôi.

Lưu Vu Chu ờ tại Thái Nguyên lâu như vậy.

cùng không tháy bọn chúng phản kháng.

Đẻ cho bọn chúng nhận lấy đau khổ cũng tốt.

Chuyện thứ hai con muốn nói là cái
gi?”
“Cha.

con cảm thấy.

Tiêu Bố Y cổ vũ buôn bán ngược lại có thể tham khảo” Lý Thế Dân nói: “Trước mắt Đông Đô là thiên hạ đệ nhất thành.

Con cẩn thận quan sát, phát hiện hắn đối với thương nhân khá coi trọng.

Thương nhân trong thiên hạ cũng có nhièu đất dụng võ, từ GiangNam đền Đông Đô...”
“Quan sát.

học tập ưu điểm của người khác, đây là chuyện tốt.

Nhưng tinh trạng chúng ta cũng không giống.

Chúng ta là dựa vào cựu phiệt Quan Trung ủng hộ.

Tiêu Bố Y lại là thương nhân ủng hộ.

thân tân quý.

đề lại bạt hàn mòn.

Dương Quảng năm đó hao hết tám lực không thể tận trà cựu phiệt.

Lại bị Tiêu Bố Y mượn chiến sự làm vếu đi.

Phiệt mòn chính là căn cơ của chúng ta làm việc, xưa nav xem nhẹ buôn bán.

Trước mắt mấu chốt là làm như thế nào đánh bại Tiêu Bổ Y.

Sao có thể vì những loại trước mắt này mà tự hủy căn cơ.

Dần đến môn phiệt cắn trả?”
Thế Dân có chút đò mặt.

cuống quít nói: “Thì ra là thế.

Hài nhi thụ giáo.

Phụ hoàng, đà tối rồi.

Hài nhi không chậm trễ người nghi ngơi’'.

Hắn đứng dậy muốn đi.

Lý Uyẻn có chút kinh ngạc nói: “Thế Dãn.

Không có chuyện gì khác sao?”
Thế Dân lắc đầu nói: “Không có.

Phụ hoàng, ngươi sớm đi nghi ngơi đi”.

Hắn đi ra khòi hậu cung, Lý Uvẻn không hề cản trờ.

Chờ sau khi Lý Thế Dân không thấv lúc này mới tự nhủ: “Thế Dân...!rốt cuộc đã trưởng thành”.

Thế Dân rời khòi cung, thấv bầu trời đẩv sao, gió thổi càng trúc, vạn lá ngàn âm.

Đột nhiên thờ dài lắc đầu.

Sau khi trờ lại phủ đệ.

thấy một ngưỡi đang ở trong sảnh chờ.

Lý Thế Dân cũng không kinh ngạc, òm quyền nói: “Phòng tiên sinh.

Nhọc công người chờ đà lâu”.

Người trong sảnh, đúng là Phòng Huvển Linh.

Phòng Huyền Linh từ sau khi đẩu nhập vào Lý Thế Dân.

bời vì Lý Thế Dân có thể tự lặp phủ.

cho nén một mực dưới trướng Lý Thế Dân làm việc.

Hắn làm người cực kỳ hạ thấp, một mực cho bày mưu tính kế cho Lý Thế Dân, cho nên được Lý Thế Dân rất coi trọng.

Thấy Lý Thế Dân tiến đến, Phòng Huyền Linh đứng lên thi lễ nói: “Tẩn vương.

Vi thần
hữu lễ”.

Thế Dân cười nói: “Ta đà nói bao nhiêu lần rồi, tiên sinh không cằn đa lễ”.

“Lề không thể bò” Phòng Huvền Linh mim cười nói: '‘Hóm nay trong nội cung.

Không biết còn có việc gi cằn ta?”
Lý Thế Dân khẽ thờ dài: “Mấv năm nav.

Nhờ vào tiên sinh bày mưu tính kế.

ta mới hiểu được dì vãng ngây thơ buồn cưỡi.

Thánh Thượng chuẩn bị xuất binh”.

Phòng Huvền Linh cũng không ngoài dự kiến.

“Đối với Đông Đô binh sao?”
Thế Dân gật gật đầu.

“Nhu dựa vào tiên sinh thấv.

Ai có thể dẫn binh ra Đồng Quan, công đến dưới thành Đòng Đò không?”
Phòng Huvền Linh nhíu mày, lặng vên xuống.

Thế Dân chân thành nói: “Tiên sinh xin cứ nói thắng.

Ta tự biết còn không bẳng đại
ca...”
Phòng Huyền Linh nơ nụ cười nói: “Tẳn vương cũng không cằn tự xem nhẹ minh.

Thái tử nhiều hơn trầm ổn.

Tẩn vương lại thắng tại nhuệ khí.

Trải qua những năm chinh chiền này, muốn nói dụng binh thật ra Tần vương cũng không có chỗ thua kém so với Thái tử.

Chẳng lẽ nói người xuất chinh lần nàv là thái tử sao? Là ai đề nghị? Lý Hiếu Cung, hay Trường Tôn Thuận Đức?”
“Là T rường T ôn Thuận Đức! ”
Phòng Huyền Linh gặt gặt đẩu.


“Ta cũng nghĩ sè là hắn”.

“Phòng tiên sinh cũng đồng ý với đề nghị của Trường Tôn Thuận Đức?” Lý Thế Dân chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói.

Phòng Huvền Linh mim cười nói: “Tần vương.

Người cùng Thái từ đương nhiên đều là vì Thánh Thượng mà suy nghĩ?”
Thế Dân nói :“ĐÓ là dì nhiên”.

Phòng Huvền Linh cười nói: “Đã nhu vậy.

Trường Thuận đức thật ra cũng vì núi sông của Thánh Thượng mà suy nghĩ'.

Lý Thế Dán khó hiểu nói: “Cùng đại ca.

ai tới lình quân, chẳng lẽ quan trọng như thế sao?”
Phòng Huyền Linh đột nhiên thở dài nói: “Thật ra ta lại cho rẳng.

Trường Tôn tiên sinh, không muốn để cho Thánh Thượng xuất binh.

Quá nửa là Thánh Thượng khư khư cổ chấp?”
Thế Dân nhớ lại việc trên điện, rốt cuộc nói: “Nếu không có tiên sinh nhắc nhỡ.

Ta cũng không có chú V đến điểm ấy.

Thánh Thượng chi hỏi Trường Tòn tiên sinh phương pháp xuất binh, nhưng lại không có hỏi qua có nên xuất binh hay không.

Chẳng lẽ tiên sinh cho rẳng, chúng ta hiện tại, không nên xuất binh sao?”
Phòng Huvền Linh hồi lâu mới nói: “Cơ hội ra tav tốt nhất đà qua.

Thánh Thượng thẳm muốn Tiêu Bố Y cùng người khác liều đến lưỡng bại câu thương, lại không nghĩ rẳng Tiêu Bố Y cùng không có tổn thương, ngược lại an toàn ngàv càng phát triển.

Lúc trước xuất binh Ba Thục, chiếm trước Giang Nam là cơ hội tốt nhất.

Nhưng tiếc để cho Lý Quận vương bỏ qua.

về sau điều binh quay lại.

quán Hà Bắc quán Từ gia ba quán hội tụ.

Nếu có thể lợi dụng tình thế.

cũng là cơ hội tốt vây khốn Đông Đô.

Nhưng tiếc Lưu Vũ Chu đột nhiên phát động.

Hà Đông bị chiếm đóng, lại cản trở hành trình của Thánh Thượng.

Thánh.

Thượng cả đời cầu ồn không cầu hiểm.

Cho tới bây giờ.

đã là chi còn một con đường, thắng bại khó liệu”.

Thế Dân thờ dài nói: “Tranh chắp thiên hạ.

chi ỡ một đường.

Một chiêu mất tiên, bước bước đều bị quản chế”.

Phòng Huyền Linh nói: “Còn phiền Tần vương đem những lời lúc trước thương nghị cùng mọi người trên điện nói qua với vi thằn”.

Thế Dân cũng không phải là người cổ chấp.

Trẽn thực tế.

từ khi hắn đại bại Thiển Thủy Nguyên.

Biết si sau dũng, đà bắt đầu tích cực nghe kiến nghị của mọi người, nghe nhièu thi rõ ít nghe thì tối tám chữ này, hắn ghi nhớ trong lòng.

Phòng Huyền Linh trí mưu hơn người.

Lý Thế Dân, tự biết không bẳng, nên mọi chuyện đều nghe ý kiến của Phòng Huyền Linh, sau đó lại tiến hành lựa chọn hấp thu.

Mà đà hơn một năm, chính vì như thắ mới làm cho uy vọng của hắn đột nhiên tăng mạnh.

Nghe Lý Thế Dân nói xong, Phòng Huvền Linh gặt đẩu nói: “Quả nhưta dự liệu.

Thật ra lình quán Đồng Quan, nhiệm vụ cực kỳ gian khổ.

Trường Tôn Thuận Đức không cho Tần vương lình quán dụng ý rất nhiều.

Đẩu tiên chính là.

hôm nay Tẩn vương mũi nhọn đã ra hết.

Thái từ mùi nhọn lại yểu.

Loại cục diện nàv chẳng những đổi với Thái từ bắt lợi.

thật ra đổi với Tằn vương cùng không có lợi.

Thậm chí sèi dẫn phát mâu thuẫn giữa Nguvên Cát Tẩn vương người cùng Thái tử.

Lúc nàv đâv Thánh Thượng vốn muốn cho người xuắt binh, nhưng nghe Trường Tôn để nghị.

Lúc này mới muốn suy nghĩ lại”.

Thế Dân thờ dài nói: “Ta cũng không có ý tranh còng cùng đại ca”.
Phòng Huvền Linh lắc đầu nói: “Lòng cùa Tằn vương, có thể chiếu mặt trời.

Nhưng người bên ngoài nghĩ như thế nào.

không phải chúng ta có thể làm chủ.

Trường Tôn Thuận Đức dụng ý có hai.

Là cho rẳng ra Đồng Quan tuvệt không phái chuyện dễ.

Thuận lợi mà nói.

có thể binh đến dưới thành.

Nhưng Tiêu Bố Y chẳng lẽ là kè đầu đườngxó chợ sao.

Hắn sao có thể để cho chúng ta đơn giản đánh tới dưới thành? Sơn cốc dài trăm dặm.

mới là chiền trường chân chính.

Trận chiến nàv nhất định kéo dài.

không phải một sớm một chiều là có thể có hiệu quả.

Thái tử trầm ồn có thể tìm ra ke hờ mà cõng, chờ cơ hội mà chiến.

Ngược lại trong chiền đấu.

Huyền giáp thiên binh của Tẩn vương lại ít phát huy tác dụng.

Nếu là vi thần đoán không sai.

Hà Bắc trước mắt tinh thế thay đổi trong nháy mắt.

Vùng đất bao la đó mới là chồ cho người dụng võ”.

Thế Dân bừng tinh đại ngộ nói: '‘Thi ra Trường Tôn Thuận Đức dụng tâm lương khồ.

Ta thiếu chút nữa trách lầm hắn.

Hắn nếu như có ý tốt.

Vì sao không hướng về phía ta giải thích?”
Phòng Huyền Linh nói: “ở đây quan hệ đến người cùng Thái tử.

Hắn đương nhiên sẽ không tự tiện làm chủ.

mà xin Thánh Thượng định đoạt.

Người nàv đại trí giả ngu.

Ngoài sáng thi rượu chè háo sắc nhưng lại rất hiểu đạo giữ minh”.

Thế Dân lúc này mới tinh ngộ.

không khỏi xấu hổ.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, ‘‘Hắn và Lý Hiếu Cung không quen.

Vì sao hòm nay đột nhiên muốn Lý Hiếu Cung bảo trọng thân thể.

Ta vẫn cảm giác được.

Hiếu Cung đối với hắn có ý gi đó?”
Phòng Huyền Linh trầm ngâm thật làu.

“Bọn họ nếu có mâu thuần, nhắt định là tài đổi lập.

Nhưng Trường Tôn Thuận Đức không màng danh lợi.

nhiều lằn khước từ Thánh Thượng phong thưởng.

Lý Hiếu Cung bách bệnh quần thân, mệnh không còn lâu.

Hai người nàv căn bản không có mâu thuẫn.

Bọn họ sao có thể có địch ý? Có thể là Tần vương nhin lầm hav không?”
Thế Dân xoa nhẹ huyệt Thái Dương cười khồ nói:“Nói không chừng là ta sai rồi.

Đúng rồi, còn chưa cảm ơn tiên sinh dạy ta đạo xử thế.

Hôm nay hiến kế, tuy bị Thánh Thượng mắng.

Nhưng ta cảm giác, người đối với ta cùng đà thav đổi rắt nhiều”
Phòng Huyền Linh cười nói: “Anh em trong nhà va chạm nhau cực kỳ không khôn ngoan.

Ngươi cùng Nguyên Cát va chạm một lẩn thì hắn cũng sẽ bị Thánh Thượng hiểu lẩm một lằn.

Tuy nói chuyện không trách người, nhưng có thể hóa giải để tránh tai họa sau nàv luôn là tốt nhất”.

Thế Dân đứng dậy thi lễ nói: ‘'Đa tạ tiên sinh”.

Phòng Huyền Linh đáp lễ nói: “Đó là bổn phận của vi thần”.

Hai người nhìn nhau cười, hòa thuặn vui vẻ.

Khi Lý Uyên chuần bị toàn diện xuất kích đánh Đông Đô.

Tiêu Bổ Y đà có cảnh giác, người ỡ tại Lê Dương, trẽn mặt bàn bày ra tầm bản đổ.

Trên bản đồ có bốn mũi tên, phán biệt chi về phía Hà Bắc Hà Đông quan.

Còn có một chồ lại là Võ Quan.

Đứng bên cạnh Tiêu Bố Y là Tằn Thúc Bảo.

Hai người ngóng nhìn bản đồ, như có suy nghĩ.

Lẻ Dương mới lấy, Tiêu Bố Y mừng công chưa xong, mệnh lệnh đà hạ.

Từ Lê Dương, hắn phân ra hai đường đại quân.


Một đường xuôi theo Thái Hành Sơn bắc thượng, do ba tướng Giang Hoài Miêu Hải Triều Từ Thiệu An Hám lăng dẵn đầu.

đi côngNgụv Quận.

Một đường khác lại do Thư Triển Uv lĩnh quân, nhẳm đòng bắc Hoàng Hà mà tiến, đi còng Vù Dương.

Giỡ khắc này, hắn đà chính thức bắt đầu đánh đạo phi vùng Hà Bắc.

Vương Phục Bảo quay lại Nhạc Thọ.

Sĩ Tín thành phá, sinh tử không rò.

Khương Dương Khúc Sư một khắc khi thành bị lấy, liền dẫn theo thủ hạ phá tan vây quanh chạy trối chết.

Hai người dẫn tàn quân lui giữ Ngụv Quận, cặv vào thành trì cùng quân Tâv Lương đối kháng.

Tô Định Phương vốn ỡ tại ven bờ Hoàng Hà phòng bị Trương Trần Chu đánh tới.

Không ngờ T rương T rần Chu chưa tới, Lê Dương đãbịphá.Hắnhai mặt gặp địch, bất đắc dĩ lui giữ Vũ Dương để chống cự.

Tiêu Bố Y cùng không vội đi đánh hai quặn.

Ngụv Quận cùng Vù Dương binh lực cùng chi chừng ba bốn vạn binh mà.

Quân Hà Bắc trú đóng ờ hai quận chi có thể bảo vệ cho hai tòa thành.

Tiêu Bổ Y lệnh cho các tướng trước lấv các huyện thành chung quanh, chiêu an được thi chiêu an.

phải đánh thi đánh.

Chỡ sau khi đem hai tòa thành nàv cò lặp.

rồi mới tìm cách lấy.

Mà Ưng Nhàn Mă Nghĩ của hắn lại đà sớm bắt đẩu thọc sâu phán bố.

đà đền Nhạc Thọ Dịch Thùy hai nơi.

Hắn mặc dù còn chưa biết Vương Phục Bảo đã chết, nhưng đà biết Tào Đán, Hà Trù bị bắt.

Kiến Đức, Dương Thiện Hội, Bùi Củ đi Dịch Thủv.

Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây.

khóe miệng mang theo nụ cười cồ quái.

Hắn mồi lằn suy nghĩ rõ ràng chuyện gi đó, thi chính là có dạng nụ cười này.

Tần Thúc Bảo cũng không hỏi nhiều.

Khi nên hỏi hắn sẽ hòi.

Trước mắt hắn đang suy xét vấn để của Tiêu Bố Y.

Nếu như ngươi là Lý Uvẻn, thì sẽ đánh Đông Đỏ như thế nào? Nếu như ngươi là ta.

phái ai đi chống cự?
Tiêu BỔ Y thích hoán vị suy nghĩ, kết quả chính là hắn chuẩn bị càng thêm chu đáo.

Mà Tần Thúc Bảo cho ra đáp án, thật ra cùng Trường Tôn Thuận Đức phảng phắt như nhau, về phần phái ai đi chống cự.

Tằn Thúc Bảo suy nghĩ thật lâu mới nói: “Đường quân nếu nhưra Đồng Quan, đâv là một trận đánh dài làu, không thể hy vọng nhanh chóng quyết ra thắng bại.

Dưới tay Tây Lương vương hiện tại mãnh tướng như mãv, nhưng Quách Hiếu Khác...! chi sợ kinh nghiệm không đủ”.

Hắn nói uyển chuyển.

Tiêu Bố Y trực tiếp nói.

“Chẳng những Tẩn Tướng quán cho là như vậy.

Trẽn thực tế.

ngay cả Từ Tướng quân Lý tướng quán cũng cho rẳng như vậy.

Hiện tại nhất định phải tiếp viện Quách Hiếu Khác! Bời vì căn cứ theo tin tức mới nhất ỡ Quan Trung, Lý Uyên có dấu hiệu tăng binh Đồng Quan.

Quan hiểm khó phá.

không nên có quá nhièu binh mà trần thủ.

Hắn đương nhiên không phải sợ ta đánh, mà là muốn từ nơi đó xuất binh.

Chủ động xuất kích so với bị người đánh cho trở tav không kịp vẫn tốt hơn”.

Tần Thúc Bảo trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đạo phi Sơn Đông đà mất lực chổng cự.

Dân chúng đã an, đà không nhọc Trương đại nhân xuất mà”.

Tiêu Bố Y mim cười nói: “Ngươi cũng tán đồng Trương đại nhân đổi kháng xuất binh Đồng Quan?”
Tằn Thúc Bảo lộ ra vẻ tòn kính.

“Trương đại nhân từ khi Tãv Lương vương tọa trần Đông Đô đến nav.

trải qua chiến sự khó có thể đếm.

Văn đế tại vị.

người vốn chính là đại tướng có tài, nhưng tiếc cũng không được tiên đế trọng dụng.

Đến dưới tav Tây Lương vương, mới là chân chính bộc lộ toàn bộ tài năng.

Có người trấn thù.

cho dù Lý Đường có thiên quân vạn mã, cùng khó đến được dưới thàíih.

Đông Đô”.

Tiêu Bổ Y cười nói: “Nói rất tốt.

Ta có những người như Trương đại nhân cùng Tần Tướng quân, thật sự là ông trời có mắt.

Ta lập tức phàn phó.

triệu hồi Trương đại nhân quav lại.

Đan Hùng tín Trương Còng cẩn cùng đà trở lại, có thể để cho hai người bọn họ cùng Trương Trấn Chu đối kháng Lý Đường, đã không có gì phải lo”.

Tẩn Thúc Bảo gặt đầu.

“Trương Công cẳn đã mưu.

Đan Hùng tín dũng mãnh.

Có nàv hai tướng nàv cùng Quách Hiếu Khác trợ giúp Trương đại nhân, có thể chống lại quán từ Đồng Quan.

Nhưng mà...! uất Tri Cung thì thế nào?”
Tiêu Bổ Y nói: “Uất Trì Cung binh bại.

Tống Kim Cương cũng bại trốn.

Lưu Vũ Chu cũng không chỡ hai người tới Thái Nguyên, đà một đường chạv trốn, rất có thể đi thảo nguyên tránh họa.

uất Tri...!đền hiện tại, còn chuẩn bị tìm Lưu Vũ Chu ờ đâu”.

Tẩn Thúc Bảo cau mày nói: “Người này thật là..vốn muốn nói người này không thể thành được gì, lại nghĩ đền tình trạng của minh, than nhẹ một tiếng.

Cảm giác không tiện bình luận người khác.

Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Cứ mặc kệ hắn là được.

Ta trước lệnh cho Trương Trấn Chu quay lại”.

Hắn nói là làm.

mệnh lệnh rất nhanh truyền xuống.

Chờ làm xong việc, Tiêu Bố Y nhin sang địa đồ nói: “Chúng ta sau khi toàn lực lắv Hà Bắc.

thì sẽ cùng Lý Đường chính diện giao phong.

Nhưng mà Lý Uyên đương nhiên sẽ không chịu chờ đợi.

Hà Nội Trường B inh cùng không thể mắt.

Hà Đông nếu như xuất binh, đám người Mạnh Thiện Nghị.

Độc Cô Vũ Đỏ sợ khó có thể chèo chống".

Mạnh Thiện Nghị.

Độc Cò Vũ Đô là Tùy thẩn, làm việc quy củ.

Nhưng cũng không có năng lực tác chiến kiệt xuất.

Tiêu Bố Y khó tránh khòi không yên lòng.

“Bùi Tướng quân có dũng có mưu, có thể gánh vác trọng trách” Tằn Thúc Bão đề nghị
Tiêu Bổ Y suy nghĩ thật làu, “Không sai.

Nếu như phái Bùi Tướng quán cùng Sử Đại Nại đến tương trợ, có thể chống cự quán của Lý Đường.

Thật ra uắt Trì Cung nểu có thể giúp ta.

thi cũng là một tuyển chọn tốt để thủ Trường Bình'’.

Uất Trì Cung cùng Đường quán giao chiến mấy năm.

đương nhiên kinh nghiệm phong phú.

Tiêu Bổ Y nghĩ tới đâv, âm thẳm nhíu mày.

Tần Thúc Bảo cười nói: “Tâv vương, Bùi Tướng quán liên tục chiến đấu ỡ các chiến trường nam bắc.

lực địch La Sì Tín, đà không nhượng uất Trì Cung”.

Tiêu Bố Y thở ra một hơi.

“Nói cũng đúng.

Trước mắt xem ra, chi có Hà Bắc là chúng ta phải phi chút ít tám tư”.

Tằn Thúc Bảo khó hiểu nói: “Tây Lương vương, Hà Bắc binh bại.

Chúng ta ta đang truy đuổi, vì sao người không toàn lực xuất kích, tranh thủ thời gian?”
Tiêu Bố Y cười nói: “Tẳn Tướng quân.

Ngươi cũng đà biết chuyện Thiên Nhai.

Ta muốn hòi ngươi một vấn đề”.

Thấy Tần Thúc Bảo nghi hoặc khó hiểu.

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Ngươi nếu là Thiên Nhai.

Ngươi còn có biện pháp gì để tranh đoạt thiên hạ?”
Tẩn Thúc Bảo hít một ngụm khỉ lạnh, “Nói Bùi Củ còn có loại khả năng này? Chẳng lẽ hắn còn không có chịu buông tha?”
Tiêu Bổ Y thờ dài nói: “Người này thật là một thiên tài.

Ta cũng cho đến hôm nay mới đoán được kế hoạch xoay chuyển trời đất của hắn.

Kế hoạch này của hắn nếu thành công, chẳng những nói xoay người, cho dù đoạt thiên hạ cũng có nhiều khả năng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận