Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Đổng Cảnh Trân nghe Trương Tú nói Trịrih Văn Tú tồn phân tâm, khỏng khỏi kinh hãi hòi: “Trương Lang tướng, chuyện này không thể nói lung tung”.

Trưcrag Tú nghiêm mặt nói: “Đống tướng quân, người xem ta là loại người nói năng loạn hay sao?”.

Đồng Cảnh Trân nhìn hồi lâu, lúc này mới lắc đầu, “Không giống.

Nhưng...! ngươi vì sao không hướng về phía Đậu đại nhân nói chuyện này?”
Trương Tú cười khổ nói: “Ta đối với triều đình một lòng trung thành, mặc dù không có chiến công hiển hách..

“Ngươi ờ Giang Hạ làm nội ứng.

đà là đại công” Đồng Cảnh Trân cướp lời nói.

Trương Tú mỉm cười nói: “Nhưng so với Đổng tướng quân đánh đông dẹp bắc, bình định quần đạo GiangNam thi còn kém xa”.

Đồng Cảnh Trân có chút đắc ý, tuy bìrih địrih GiangNam phần lớn là Lý Tĩnh ra tay, hắn dù sao cũng tham dự trong đó, cũng coi như là việc đắc ý trong đời này.

Trương Tú lại nói: “Ta chi sợ...!Nội ứng không chỉ một mình Trịnh Văn Tú.

Tại thành Tương Dương, nếu nói là tuyệt sẽ không phản bội triều đình thì chỉ có hai người, một là Đậu đại nhân, một người khác chính là Đồng tướng quân người”.

Đồng Cảnh Trân cảm thấy được tình thế nghiêm trọng, giảm thấp thanh ảm xuống nói: “Ngươi nói Đường quân nội ứng rất nhiều?”
Trương Tú nghiêm mặt nói: “Đường quân thu mua nhản tâm, tuyệt không phải chỉ mua một hai người, cẩn thận vạn năm thuyền không lật.

Ta cũng muốn tim người có thể tin cậy mà nói việc này.

Đậu đại nhân tuy là trung tâm, nhưng dù sao cũng là văn thằn, do đo dự dự, lại hay nói đùng nhân đức phục người.

Ta mạo muội nói ra, chỉ sợ hắn ngược lại sẽ trách cứ ta, càng đả thảo kinh xà, ngược lại không tốt”.

Đổng Cảnh Trân liên tục gật đầu.

“Đậu đại nhân là không tệ.

nhưng mà người hiền lành, đích xác có khả năng như ngươi nói.

Vậy ngươi nói cho ta biết, tình hình như thế nào?”
Trương Tú lại đưa mắt nhìn mọi noi, cẩn thận nói: “Việc ;nảv nên tiền trảm hậu tấu! Những ngày này ta âm thẳm quan sát, phát hiện Trịnh Văn Tú cùng một người xa lạ kết giao thần bí.

Ta hiện tại có chứng cớ vô cùng xác thực.

Đổng tướng quân, người có nhận ra bút tích cùa Trịnh Văn Tú?”
“Đã thấy qua.

Thi tính sao?”
Trương Tú vươn tay từ trong lòng lấý ra một phong thư giao cho Đồng Cảnh Trân nói: “Đồng tướng quân, mòi người xem!” (
Đồng Cảnh Trân vừa nhìn, đà giận tím mặt mà nói: “Hắn dám làm như thế sao?” Thì ra lá thư này lại là do Trịnh Văn Tú gởi cho Lý Uyên.

Trong thư ngôn từ hạ thấp, hết sức nịnh nọt Nói cái gì sau khi hạ Tương Dương, đương làm gương cho binh sĩ, thảo phạt Đông Đô.

Nhưng Đổng Cảnh Trận dù sao cũng không phải hạng người lỗ mãng, tức giận qua đi.

nghi ngờ nói: “Thư này hẳn là tuyệt mật, làm thế nào mà roi vào trên tay cùa ngươi?”
Trương Tú không chút hoang mang nói: “Ta đã sớm cảm thấy Trịiih Văn Tú không đúng, lúc này đây luôn để ý quan sát hắn.

Phong thư này là hắn hôm qua giao cho một hạ nhân tin cậy mang đến Quan Trung, ta nừa đường chặn lại, giết hạ nhân kia.

Đến hiện tại, Trịnh Văn Tú hẳn là còn chưa biết chuyện.

Nhưng ta cảm thấy, bọn họ có khả năng sẽ phát động trong mấy ngày này”.

Đồng Cảnh Trân hừ lạnh nói: “Lý tướng quân mắt thấy sẽ đến.

mặc cho bọn họ có bản lành thông thiên thì có thể thế nào?”
“Lý tướng quân cũng là con người, không thể mọi chuyện đều tính đến.

Nói đến chúng ta ăn bổng lộc cùa vua, cùng vua phân ưu.

sao có thể mọi chuyện đều cậy vào Lý tướng quân? Nói đến Lý tướng quân nói nhanh nhất ba ngày nữa mới tới, nếu có trì hoàn, chỉ sợ phải kéo dài tới nùa tháng, ai có thể cam đoan, nội ứng của Đường quân sẽ không vượt lẻn trước mà phát động?”
“Dựa vào ý ngươi, thi nên như thế nào?” Đổng Cảnh Trân hòi.

“Nên ngăn mà không ngăn, tất sẽ gặp loạn” Trương Tú nói: “Trịnh Vàn Tú thân thù bất phàm, ta mời Đồng tướng quân cùng ta liên thủ, tối nay dẫn thân binh đi tới đuổi bắt Trịnh Văn Tú.

Có phong thư này trình lên.

Đậu đại nhân đương nhiên sẽ không trách cứ.

nếu có thể tìm ra chứng cứ xác thực khác, thì có thể đem Đường quân nội ứng trong thành một mẻ hốt gọn!”
Đổng Cảnh Trân nhíu mày, lại đưa mắt xem thư, do dự không quyết.

Trương Tú vươn tay đưa lên cổ, “Đổng tướng quân, ta là một lòng trung thành, nếu có gì sai lầm, ta tới gánh chịu là được rồi”.

Đồng Cảnh Trân rốt cuộc gật đầu, “Ta cũng không phải sợ gánh trách nhiệm, chỉ sợ trách oan người tốt.

Như vậy đi, carih hai tối nay, ta và ngươi dẫn binh ỡ trước phù của ngươi tụ hợp, sau đó canh ba tới Trịnh phù, trước đem hắn bắt xuống nhưng không thể giết hắn, để ngừa có vẩn đề gi.

Đến khi chứng cớ vô cùng xác thíp;, lại mời Đậu đại nhân đem hắn định tội cũng không muộn”.

Trương Tú liên tục gật đầu, hai người thương nghị .đa định, quay ra đường phố, quay về phủ đệ cùa mình.

Đồng Cảnh Trân khi đi ngang qua một gian tửu lâu.

nghe được bên trong cãi lộn thì nhìn lại, thấy sớm có dân chúng vây quanh ờ đó.


Ngẩng đầu nhìn lại, thấy Chu Mộ Nho mặt đỏ tới mang tai đầy mùi rượu, mấy người cũng ngăn không được, Đổng Cảnh Trân nhíu mày, rốt cuộc đầy đám người đi vào.

Ông chù từu lâu thấy Đồng Cảnh Trân tiến đến.

như được đại xá, cuống quít nói: “Đồng đại nhân, người tới vừa vặn.

Chu Láng tướng uống nhiều quá, chúng ta muốn khuvên hắn trở về, hắn lại không chịu”.

Đổng Cảnh Trân âm thầm lắc đầu.

năm đó hắn và Lôi Thế Mành, Chu Mộ Nho.

A Tú bốn người thân là chủ tướng, phụ trách chống cự Lâm SĩHoẳng.

Trương Thiện An một đám đạo phỉ, cũng coi như kề vai chiến đấu, có chút giao tình.

Nhưng tuyệt không phải tất cả mọi người đều có mệnh làm tướng lành, chinh chiến nhiều năm, mỗi ngày nhìn thấy người chết vô số, có người biến tê liệt, xem máu như nước, có một số người lại sinh không đành lòng, nùa đêm khó ngủ.

Nghe nói A Tú vì không nguyện chinh chiến, lúc này đây bị Tiêu Bố Y triệu hồi về thành Kim Dung.

Chu Mộ Nho này thì tốt hơn chút ít, nhung chỉ có cố chấp chút ít, như gặp được việc ảnh hưởng tới dân chúng, lập tức sẽ đòi quản.

Cũng bởi vì như vậy.

hắn tại thành Tương Dương, ngược lại có thanh đanh rất tốt.

ông chủ tửu lâu cũng nhận ra Chu Mộ Nho, không có phàn nàn, chì hy vọng hắn có thể rời đi.

không ảnh hưởng đến mình làm
Đổng Cảnh Trân tiến lên, nừa kéo nữa lôi Chu Mộ Nho ra khỏi tửu lâu.

nghe Chu Mộ Nho lẩm bẩm, không khỏi cười khổ, chuẩn bị trước đưa hắn về phủ.

Chu Mộ Nho đột nhiên
nói: “Đổng tướng quân...!ngươi nói...!một ngày là huynh đệ, có phải là cả đời là huynh đệ?”
Đổng Cảnh Trân hoi ngạc nhiên, trà lời: “Hẳn là vậy?”
“Không pầải, không phải” Chu Mộ Nho lắc đầu.

lầm bẳm nói: “Làm quan, địa vị cao, chính là huynh đệ”.

Đổng Cảnh Trân không ngu ngốc, cảm giác hắn đang nói Tiêu Bố Y, loại chuyện này không tiện nhiều lời, chỉ bảo trì trầm mặc.

Chu Mộ Nho lại nói: ‘Ta không cần làm Lang tướng gì đó, không muốn làm cao quan gì đó, thảm nghĩ nếu có thể giống như trước đây, mọi người đều vui vè với nhau, có phải tốt không?” Lại lắc lắc đầu nói: “Không có khả năng, con đường nàv đi xuống, chi có thể lựa chọn một mực đi xuống.

Cho nên Đắc Chí vì không cùng huynh đệ xung đột, làm hòa thượng.

Hòe mập vi không cùng huynh đệ xung đột, rời xa Đông Đô”.

Đổng Cảnh Trân nhíu mày, “Ngươi uống nhiều rồi”.

“Ngươi sai rồi, ta tỉrih táo trước đó chưa từng có” Chu Mộ Nho lớn tiếng nói.

Đổng Cảnh Trân nghiêm mặt nói: “Ngươi nếu như là huynh đệ cùa hắn, thi nên ủng hộ con đường của hắn!”
Chu Mộ Nho lẩm bấm nói: “Ta hiện tại còn không ùng hộ sao?” Dùng sức đẩy Đồng Cảnh Trân ra, Chu Mộ Nho lớn tiếng nói: “Ngươi muốn ta ùng hộ hắn như thế nào nữa?”
Thất tha thất thều rời đi, Chu Mộ Nho biến mất trong đám người.

Đồng Cảnh Trân lòng lo chuyện buổi tối, không có đuổi theo, thẳm nghĩ Chu Mộ Nho tuy uống có nhiều chút ít, nhưng không đến mức có việc gì.

Quay lại phủ đệ, bảo thân tín chuẩn bị mấy chục thù hạ kín miệng, chuẩn bị canh hai xuất phát, nhưng không có nói rò dụng ý.

Mấy lần muốn đi thông báo cho Đậu đại nhân, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

Đêm đà khuya, Đổng Cảnh Trân phân phó thủ hạy đi theo, trực tiếp đến Trương phủ.

Trương Tú đà sớm chuần bị thỏa đáng, thấy Đổng Cảnh Trân tiến đến, vui mừng nói: “Đồng tướng quân tin tưởng ta, đại sự có thể thành”.

Đổng Cảnh Trân nhíu mày.

phân phó nói: “Không được đả thương nhản mệnh, hắn là mệnh quan triều đình, chúng ta chi có thểbắt, không thể giết”.

Trương Tú gật gật đầu, cùng Đổng Cảnh Trân binh hợp nhất, im lặng đi về phía Trịnh phủ.

Trăng sao lấp lánh, phố dài tĩnh lặng, Đồng Cảnh Trân chẳng biết tại sao.

trong lòng dâng lên sự bất an.

Mọi người lặng yên mà đi, trên đường cũng gặp phải vài lợp binh sĩ tuần tra.

Nhung những người này nhìn thấy là Đồng.

Trương làm việc, cũng không hòi nhiều.

Hai người dẫn binh đến trước Trịnh phủ, Đồng Cảnh Trân lúc này mới thông báo dụng ý của lần này cho thủ hạ.

Các thủ hạ mặc dù kinh, nhưng đều là thân tín của Đồng Cảnh Trân, vẫn tuân theo lệnh của tướng quân.

Đồng Cảnh Trân cho binh sĩ phân tán, bộp chăt yếu đạo bốn phía Trịnh phù, để ngừa Trịnh Văn Tú đào thoát, lúc này mới nhìn về phía Trương Tú, trưng cầu chủ ý của hắn.

Trương Tú nói: “Đi thẳng vào mà bắt, hắn nếu như chạy trốn, nhắt định có quỷ.

Tới phòng ngù của hắn có hai con đường..Rồi đơn giản nói rõ địa hình, cùng Đồng Cảnh Trân bọc hai ngã đi tới.

Đồng Cảnh Trân gật gật đầu, sai người một cước đá văng cùa chính, còn có binh sĩ leo tường mà vào.

Đồng, Trương dẫn theo mấy chục thù hạ, chen chúc mà vào, có người gác cồng xoa mắt buồn ngù quát hỏi, sớm bị người đánh gục trên mặt đất.


Đồng Cảnh Trân một đường đi vào, rất nhanh đã tới trước phòng ngủ của Trịnh Văn Tú, ở đây hắn cũng đã tới qua, coi như là quen thuộc.

Chua tới trước phòng ngù, liền thấy có ngọn đèn dầu chợt sáng, Trịnh Văn Tú quát: “Là ai?”
Tiếng bước chân rầm rập, lại không một người phát ra tiếng, loại áp lực này, làm cho người ta tim đập thình thịch.

Đổng Cảnh Trân mới vừa tới trước cùa.

chỉ nghe đến phành một tiếng, một chiếc ghế đà từ cùa sổ bay ra.

Chiêu này gọi là giương đông kích tây, muốn dời đi ánh mắt.

Thật là đối với một hai người còn có tác dụng, trước mắt mấy chục người tuôn qua, nơi có động đều bị nhìn chằm chằm rõ ràng, thi làm sao Trinh Văn Tú có thể thực hiện được?
Đồng Cảnh Trân hiểu rằng Trịrih Văn Tú công phu khỏng kém.

yên tĩnh đợi hắn đi ra, không muốn có quá nhiều tồn thương.

Nhưng chờ giây lát, trong phòng lại vẫn không có động tĩnh.

Đồng Cảnh Trân lớn giọng nói: “TrịnhLang tướng, ngươi hày ra đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói cùng ngươi”.

Lại chờ một lát, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Đổng Cảnh Trân trong lòng rùng mình, phân phó nói: “Xông vào”.

Các thân binh có người đá văng cùa chính, có người đi qua của sổ, đều sẵn sàng đón đánh.

Trong phòng đột nhiên vang lên một hồi binh binh bốp bốp.

có người kêu thảm thiết, có người kêu rên.

Thân binh nói: “Đổng tướng quân, có cửa sau”.

Đổng Cảnh Trân trong lòng khẽ động, đi nhaiứi vài bước, giẫm vào vách tường mà lên nóc nhà, trực tiệp hướng về phía đối diện chạy tới.

chỉ thấy được đằng sau là hoa viên, bóng dáng lờ mờ, thấy không rò thật giả, tựa như có mấy người vây quanh một người đang đánh nhau, hét lớn: “Trịnh Văn Tú, ngươi nếu khôĩig thẹn với lương tâm, đi với ta gặp Đậu đại nhân”.

Hắn tung người nhảy xuống, chỉ nghe phành một tiếng, một binh sĩ đã đánh một côn vào đằu người nọ, người nọ hự một tiếng, đơn đao ròi tay, lảo đảo còn muốn chạy trốn, Trương Tú thừa dịp hắn mơ hồ thì gạt chân hắn, người nọ té ngà trên đất, mấy người chung quanh đều bổ nhào đè xuống, đã đem hắn đè chặt xuống đất.

Đổng Cảnh Trân lúc này mới hơi yên tâm, thầm nghĩ chuyện không rõ.

Trương Tú chỉ cần không giết Trinh Văn Tú thi dể nói chuyện rồi
Khi bước nhanh qua, mấy binh sĩ đã đem Trịrih Văn Tú trói gô lại.

Trịnh Văn Tú vẫn chưa có bất tình, trên mặt đất giãy dụa nói: “Trương Tú, ngươi muốn tạo phản sao?” Hắn phi thường phẫn nộ.

cuống họng như muốn nứt ra, phát ra âm thanh giống như sói tru vậy.

Đổng Cảnh Trân xuất hiện lòng trắc ẩn, trầm giọng nói: “Trịnh Lang tướng, có người cáo ngươi tư thông Lý Đường.

Ngươi nếu như không thẹn với lương tâm, cùng với ta đi gặp Đậu đại nhân, ta sẽ bảo vệ ngươi vô sự.

Trương Lang tướng, ý của ngươi thế nào?”
Trương Tú nói: “Tất cả nghe theo Đổng đại nhân phân phó”.
Lúc này có binh sĩ vội vã đuổi tới, mang đến mấy phong thư nói: “Đổng tướng quân, đây là mấy phong thư từ Trinh phù tìm ra”.

Có binh sĩ cầm đuốc tiến lên.

Đổng Cành Trân đưa ra dưới ánh lùa xem.

phát hiện đều là thư có quan hệ với Lý Đường, lạnh lùng đua thư lên nói: “Trịnh Văn Tú, ngươi còn lời gì có thể nói không?” Vừa rồi hắn một mực lo lắng, chỉ bằng một phong thư, sẽ trách oan Trịnh Văn Tú, hiện tại là chính thân binh của mình tìm ra thu; nào đâu sẽ có giả?
Trịnh Văn Tú khàn giọng nói: “Các ngươi hàm hại ta! Trương Tú...!ta biết ngươi vẫn bất màn đối với ta, là ngươi hàm hại ta! Ta muốn gặp Đậu đại nhân!” Hắn bị một côn đánh lên mặt, máu chảy đầy mặt.

thẳng như ác quỷ.

Trương Tú cười lạrih nói: “Ta còn sợ cùng ngươi đối chất sao? Đổng tướng quân, trước mắt đà bắt được thù phạm, không bằng đưa đi gặp Đậu đại nhân, người xem thế nào?”
Đổng Cảnh Trân buông lỏng tâm sự, “Như thế là tốt nhất.

Nghĩ có oan khuất hay không.

Đậu đại nhân đều có định luận!” Hai người quyết định thật nhanh, dẫn theo thân binh áp giãi Trịnh Văn Tú thẳng đến phù Quận thù.

Trên đường đi, Trịnh Văn Tú im lặng không nói gì.

Đồng Cảnh Trân, Trương Tú thoạt nhìn đều là tâm sự trùng trùng.

Đến phù Quận thù, lại phát hiện trong phù đèn đuốc sáng trung.

Đồng Cảnh Trân khó hiểu suy nghĩ, Đậu Dật đã tuổi già, tuy công vụ bề bộn, vốn dĩ như thường lệ thì đà sớm an giấc, không biết đêm nay vì sao còn chưa có nghỉ ngoi?
Trưong Tú kirih ngạc nói: “Đậu đại nhân đêm nay vẫn chưa ngủ sao?” Hắn hỗi ra lòi này hợp tình hợp lý.

Đồng Cành Trân không biết tại sao, một hồi tim đập nhanh, không rõ là mình lo lắng cái gi.

Hai người tới trước phù, sớm có vệ binh chặn lại, phủ Quận thủ khác với những nơi khác, đề phòng nghiêm ngặt.

Đồng Cảnh Trân nói rõ ý đồ đến.

xin gặp Đậu Dật, binh sĩ quay lại thông báo, chi chốc lát đà dẫn mọi người đi vào.

Các binh sì đến đình viện đều dừng lại, chỉ có Đổng, Trương cùng một thân binh áp giải Trịnh Văn Tú đi vào.

Đi vào bên trong, thấy ngọn đèn sáng tối, Đậu Dật ngồi ở sau bàn cau chặt chân mày.


dưới tay phân ngồi hai người, một là Lôi Thế Mành, một người khác lại là Khổng Thiệu An!
Lần này, trong đường hầu như tề tựu tất cả những người quản sự của Tương Dương.

Thấy mọi người tiến đến, Đậu Dật hòi: “Đổng tướng quân, rốt cuộc là chuyện gi xảy ra? Ta nghe Khổng Ngự sừ nói thấy ngươi dẫn theo binh sì đi bắt Trịnh Lang tướng, thi ra thật có chuyện này sao?”
Đồng Cảnh Trân giờ mới hiểu được vi sao Đậu Dật khuya như vậy còn chưa nghỉ ngơi, thì ra là cũng biết trong thành Tương Dương có biến.

Khổng Thiệu An quá nừa đà biết chút ít sự tình, lúc này mới thông báo cho Đậu Dật, Đậu Dật thấy Tương Dương có biến, lúc này mới triệu tập nhân thủ ứng đối.

Lập tức đem sự tình nói ra, Đổng Cảnh Trân lại trinh lên thư.

Trịnh Văn Tú cúi đầu không nói, nhưng tay áo không gió mà bay.

không biết là sợ hài hay phẫn nộ.

Hắn một phèn ác chiến bị bắt, cho tới hiện tại đầu bù tóc rối, máu tươi ngưng kết, đầy vẻ thê lương.

Đồng Cảnh Trân ánh mắt từ trên người hắn xẹt qua, cũng cảm thấy có chút thê thảm.

Đậu Dật tiệp nhận thưxem vài lần, sắc mặt đại biến, vỗ bàn, tức giặn nói: “Trịnh Văn Tú, ngươi thật cấu kết Đường quân muốn hiến Tương Dương?”
Trịnh Văn Tú hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp.

Đậu Dật nói: “Trước mắt ngươi còn có cơ hội để giải thích!”
Trịnh Văn Tú khàn giọng nói: “Mệnh của tròi là ở tại Lý Đường.

Các ngươi nghịch thiền làm việc, họa cũng không xa” Hắn thanh âm ấm ách, lại không biện giải, thật sự vượt qua dự kiến cùa Đổng Cảnh Trân.

Bời vì vừa rồi khi bị bắt.

Trịnh Văn Tú một mực hô oan uổng, nhưng khi đến phù Quận thù lại nói như vậy, chẳng lẽ là thật cảm thấy chứng cớ vô cùng xác thực, không thể nào giải thích?
Đậu Dật lạrih lùng cười nói: “Trịrih Văn Tú, ngươi không khỏi quá mức kiêu ngạo.

Khai ra đồng đàng, ta có thể tha ngươi khỏi chết”.

Lôi Thế Mãnh đột nhiên biển sắc, thấp giọng nói: “Đậu đại nhân, những kỵ binh khỏng rõ kia...”
Khồng Thiệu An trong lòng phát lạnh, đã biết không ổn.

Thì ra hắn và Lôi Thế Mành đến đây là vì nguyên nhân khác nhau.

Thời gian gần đây quàn tình khần cấp.

hắn là một thư sinh văn nhược làm cũng không được nhiều, nhưng cảm ân tri ngộ của Tiêu Bố Y.

đà đốc cạn kiệt tâm lực.

Buổi tối thấy Đồng Cảnh Trân, Trương Tú dẫn binh đi bắt Trịnh Văn Tú.

Khổng Thiệu An cảm giác không ổn, lập tức tới gặp Đậu Dật.

không ngờ Đậu Dật cũng không có ngủ, Lôi Thế Mãrih thời gian gần đây phụ trách tuần tra động tĩnh xung quanh Tương Dương, được quân tình nói có ba đội kỵ binh, đều là hơn ngàn người, xâm nhặp Tích Dương.

Nam Dương hai noi.

thù tướng không dám ra khòi thành chận đánh, từ phưcmg bắc xuôi nam.

hành tung khó dò, hôm nay đà đến phụ cận Tương Dương.

Lôi Thế Mành sau khi biết việc này, lập tức thông báo cho Đậu Dật, Khổng Thiệu An đuổi tới.

cũng biết việc này.

Kỵ binh mặc dù màrih liệt, nhưng muốn phá thành đương nhiên không thể.

Nhung nếu có nội ứng.

đương nhiên lại là chuyện khác?
Đậu Dật sắc mặt khẽ biến nói: “Những kỵ binh không rò kia? Trịnh Văn Tú.

ngươi cấu kết Đường binh, chuẵn bị khi nào thi hiến thành?”
Trịnh Văn Tú cười lạnh không nói, bên cạnh lại có một người thản nhiên nói: “Chính là lúc này!”
Trong sảnh chợt tĩnh lặng, hàný bốc lên.

Tharih âm có chút lạ lẫm, trong lạnh lùng có chứa sự tự tin mãnh liệt.

Thanh âm là từ bên người Trương Tú troyền đến, Trương Tú không có chút nào kinh ngạc, vẻ mặt hờ hững.

Lên tiếng lại là binh sì áp giải Trịnh Văn Tú tiến đến.

Vốn không có ai chú ý tới người này, tất cả mọi người chú ý đều bị Trịnh Văn Tú hấp dẫn, không có ai ngờ đến một binh sĩ.

sẽ vào lúc này mà lên tiếng.

Lôi Thế Mãnh giận dữ đứng lên, “ở đây nghị sự, tại sao có chỗ cho ngươi nói chuyện?”
Người nọ mỉm cười nói: “Hiện tại không có, nhưng như thành trì này rơi vào trong tay Đường vương, chẳng phải sẽ có sao?” Hắn lời còn chưa dứt.

Đồng Cảnh Trân nguy cơ thăng lên, trong tiếng hét vang, đà lộn một vòng đi ra ngoài.

Huyết quang tóe ra, mọi người đều kirih hãi.

Chờ Đổng Cảnh Trân sau khi hạ xuống, vạt áo đà bị chém tung, máu tươi đầm đìa, lồng ngực đà có vết máu.

Hắn nếu chậm một bước, chỉ sợ đà bị chém vờ tung ngực.

Đao là đao của Trương Tú!
Trong khi mọi người nhìn birih sĩ, Trương Tú không hề có đấu hiệu đã xuất đao, một đao bổ về phía Đồng Cảnh Trân, thoạt nhìn cùng hắn hình như có thâm cừu đại hận.

Trương Tú một đao hụt.

binh sĩ bỗng nhiên luồn lên, đã phóng về phía Đậu Dật.

Lôi Thế Mãnh đã biết không ổn, trong tiếng hét vang, đà chắn ở trước Đậu Dật, kêu lên: “Bảo vệ Đậu đại nhân”.

Hắn đột nhiên lao ra, đã rút đao.

liên tục chém ba đao, ba đao này tàn nhẫn hiểm độc, quả thật là Lôi Thế Mãrih đã dốc tận sức.

Ánh đao lạnh lẽo, birih sĩ lại không lộ vẻ mặt gi, mũi đao vừa mới đến trước mặt binh sĩ.

binh sĩ đà ra tay, vừa ra tay.


đã một quyền đánh lên trên ngực Lôi Thế Mành.

Lôi Thế Mãnh đơn đao còn đang ở giữa không trung, người đã bay ra ngoài.

Người đang ở giữa không trang, Lôi Thế Màrih còn không rõ đối thủ ra tay như thế nào, nhưng đà biết, đây không phải thân binh, đây tuyệt đối là cao thủ! Cao thù ra chiêu, một đường đà quyết định sinh từ, công phu giữa hắn và người này.

thật sự kém quá xa!
Người này là ai?
Lôi Thế Mãnh không có ngàn được thân binh, nhưng rốt cuộc cũng ngăn cản được một chút.

Thân binh bước chân dừng lại, một lần nữa bay lên trời, mục tiêu vẫn là Đậu Dật.

Nhân vật trọng yếu của thành Tương Dương đều ờ trong đây.

hắn vì cẩu ổn thỏa, đương nhiên muốn một mẻ hốt gọn, sau đó dẫn binh vào thành, Lôi Thế Mành đà bị thương, không đủ gây sợ hãi, Đổng Cảnh Trân có Trương Tú ngăn lại.

mình bắt Đậu Dật.

thì chỉ cằn ra lệnh mờ thành là Đường binh có thể vào thành!
Hắn vừa tung lên, đã han hẳn diều hâu.

nhưng khi thấy vẻ mặt của Đậu Dật.

người nọ trong lòng đã hoi run sợ.

Đậu Dật là văn thần, Khổng Thiệu An là văn thần, những người này không có công phu.

đương nhiên bắt dể như trờ bàn tay.

Nhưng hắn vi sao tiến lẻn.

đã có một loại cảm giác tim đặp nhanh?
Bỗng nhiên phát hiện có cái gì không đúng.

Khồng Thiệu An rất là bối rối, Đậu Dật biểu hiện lại quá mức tinh táo.

Người bình tĩnh lạrih lùng như vậy, bình thường không phải con mồi, mà là thợ săn!
Người nọ nghĩ tới đây.

hai mắt trong tích tắc không chợp, chỉ lưu ý nhất cử nhất động của Đậu Dật.

Hắn tự cao võ công, tuyệt đối có lòng tin chế phục được Đậu Dật.

Đậu Dật tay không hề động, nhưng hai chân lại ẩn ở dưới án.

Bàn có rèm che, che dấu hai chân cùa hắn! Thân thể hắn hoi chấn động, hoặc chỉ là mũi chân điểm một cái, binh sĩ đã biết không đúng, bỗng nhiên vươn tay lấy ra hai nửa vòng tròn hợp lại, đà cài thành một tấm thuần bài Thân thể co rụt lại, đà kiệt lực tránh ở sau thuần bài.

Người nọ thật sự phi thường cảnh giác, khi hắn lấy ra thuần bài, rèm ở trước bàn khỏng gió mà bay, sau đó ông một tiếng, không biết có bao nhiêu nò tiễn đà bắn ra.

Nỏ tiễn hoặc đánh thẳng , hoặc bay xéo.

phương hướng khác nhau, đã bao phù bốn phương tám hướng của người nọ.

Binh sĩ nếu không có thuẫn bài, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Hắn cho dù có thuần bài, cũng đà vô lực tiến lên, mũi tên thép phá không, sắc bén mạnh mẽ.

một khắc không biết có bao nhiêu mũi đà đánh lên trên thuẫn bài, người nọ trong không trung bị kềm tòa, lại mượn lực bay ngược trờ ra.

Hắn không dám xông lên trước, bời vì hắn biết rò đây là liên hoàn nỏ.

tuyệt không phải một đợt là xong!
Liên hoàn nỏ của Lý Tĩnh!
Nhưng liên hoàn nò cùa Lý Tĩnh, tại sao lại ờ tại địa bàn của Đậu Dật, Lý Tình đà đến sao?
Hắn lui về phía sau cực gấp, trong không trung đã đổi hướng, nhằm về phía Đồng Cảnh Trân chạy tới.

Vừa rồi khi hắn đánh về phía Đậu Dật, Khồng Thiệu An kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, Lôi Thế Mành trọng thương.

Trương Tú cùng Đồng Cảnh Trân kỳ phùng địch thù, khó phân cao thấp.

Hắn giờ khắc này đã hạ quyết định, trước hết giết Đồng Cảnh Trân, rồi đến Lôi Thế Mành, sau đó tìm thời cơ khống chế Đậu Dật.

Đổng Cảnh Trân lùi.

Hắn xem xét đã biết mình không phải là đối thù của người nọ.

Lôi Thế Mành cùng hắn tương đường, lại chỉ một chiêu đã bị đánh bay, hắn muốn toàn mạng sống, chì có thể lùi.

Hắn lùi nhanh, birih sĩ đến càng nhanh hơn, thuẫn bài trên tay như một ngọn gió đánh ra.

thẳng đến cổ cùa Đồng Cảnh Trân.

Đổng Cảnh Trân đưa đơn đao cản lại.

đơn đao gày đoạn, trong lòng lạnh lẽo, khi muốn nhắm mắt chờ chết thì một luồng gió lạnh từ sau cổ của hắn thổi qua.

Một tiếng xoảng vang lớn, hoa lừa văng khắp nơi.

Trường thương điểm tới.

đà đâm vào giữa thuẫn bài! Thuln bài lập tức chia năm xẻ bảy!
Binh sĩ run sợ, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hùng hậu từ mũi thưcmg truyền đến.

đánh nát thuln bài, chần tê dại hai cánh tay cua hắn, chấn thương tâm phồi can tỳ của hắn.

Một thương này hùng hậu uy mành, quả là như vậy!
Binh sĩ mượn lực rút luịj lại lùi không khỏi thanh hỗn thiết trường này.

trường thương lại xông tới, đã đâm cách lồng hgựe binh sĩ vài phân, binh sĩ cũng đà thối lui đến bên cạnh Trịnh Văn Tú.

Hắn không thể không lùi.

hắn nếu như chậm một bước, thi sẽ bị thiết thương đâm thấu lồng ngực, nhưng hắn còn có thể lùi bao lâu?
Mọi người ngừng thờ, huyềt mạch sôi sục, hầu như muốn hét lớn ra.

Xuất thương đúng là Lý Tĩnh, Lý Tĩnh xuất thương, một thưcmg chẳng những cứu Đồng Cảrih Trân, còn phá thuẫn bài của binh sĩ, đâm bị thương cao thủ võ công cao tuyệt của Lý Đường.

Lý tướng quân đà đến Tương Dương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận