Lý Huyền Bá rốt cuộc muốn lĩnh quân.
Hắn muốn xuất birih đường đường chính chính, cùng Tiêu Bố Y đường đường chính chính giao thù, giúp Lý Đường giải quyết nguy cơ.
Lý Huyền Bá yêu cầu này nghe không quá phận, thậm chí có thể nói là cấp cho Lý Uyên chỗ tốt.
suy nghĩ cho Lý Uyên, nhưng Lý Uyên vẻ mặt có chút khác thường.
Hắn hỏi lại một câu.
tựa như có chút không muốn để cho Lý Huyền Bá lành binh.
Lý Huyền B á nghe Lý Uyên hòi như vậy, từng chữ nói ra: “Nhi thằn có thể lập quân lệnh trạng.
Hà Đông nếu không thể thắng, đương nhiên xách đằu tới gặp!” Hắn nói phi thường nghiêm túc, Lý Uyên ngược lại nỡ nụ cười, “Huyền Bá, con nói quá lời.
Ta thật ra...!chỉ muốn xem một chút con có lòng tin hay không thôi.
Có những lời này của con, ta mới yên tâm cho con lĩnh quân.
Tốt lắm, con tạm thời trò về nghỉ ngơi, ta suy nghĩ qua chút, sau đó cho con câu trả lòi thuyết phục”.
Lý Huyền Bá ánh mắt chợp động, cũng không nói nhiều, đứng lẻn muốn rời cung.
Lý Uyên nói: “Con bỗng nhiên quay lại, vậy ờ noi nào?”
“Quận Vương phủ cũng rộng rãi, con cùng Hiếu Cung có phần quen thuộc, có thể tới đó nghỉ ngoi.
Thánh Thượng không cần quan tâm cho con, nếu xuát binh mà nói, con lẻ loi một mình, cũng không cần chuần bị phù đệ gì” Lý HuyềnBá đáp.
Lý Uyên cười nói: “Cái này đương nhiên không được, được rồi, con hôm nay cứ ờ tại Quận Vương phù an giấc, nghĩ tới con cùng Hiếu Cung...!quá nửa có rất nhiều lời để nói.
Ngày mai...!Vệ vương phù nhất định sẽ chuẵn bị thỏa đáng.
Con có trở lại cũng thuận tiện, nếu không dùng...!cứ nhưvậy đi”.
Lý Huyền Bá khom người tÌLĨ lễ nói: “Tạ ơn Thánh Thượng”.
Lý Uyên mỉm cười, phất tay ý bão Lý Huyền Bá lui ra.
Lúc này đã phương đông đã dẳn dần sáng, Lý Uyên ngáp một cái, chân mày cau lại đứng dậy.
Lấy tay day day thái dương, cũng không đi nghi.
Gà vừa lên tiếng gáy, có cung nhân vội vàng tiến đến, quỳ xuống đất bầm báo: “Thánh Thượng, Thái từ đà trờ lại”.
Lý Uyên tinh thần chấn động, “Nhanh truyền”.
Lý Kiến Thành khi vào cung, phong trần mệt mòi.
Sau khi thấy Lý Uyên thi quỳ xuống khấu kiến, “Kiến Thành tham kiến phụ hoàng”.
Lý Uyên cười ha hả nâng đứa con dậy nói: “Kiến Thành.
Con trờ về thật nhanh”.
Lý Kiến Thành nói: “Phụ hoàng lệnh cho nhi thẳn cấp tốc quay lại.
Để cho quản ta từ từ trờ về Đồng Quan.
Nhi thẳn chỉ sợ có việc, ra roi thúc ngựa, chuyện còn lại phản phó Khuất Đột Thông xử lý.
Khuất Thượng Thử lầm việc ổn thỏa, cũng sẽ đảm bảo quân ta không việc gì.
Nhưng mà Mộ Dung Hiếu Thiên ba tướng binh bại Tương Dương, chỉ đem hơn trăm người quay lại”.
Lý Uyên thờ dài, “Trẫm nhất thòi chủ quan, đã tạo nẻn thảm bại hôm nay.
tội là tại trẫm”.
Lý Kiến Thành cuống quít nói: “Phụ hoàng cớ gi nói ra lòi ấy.
Muốn nói có sai, cũng là hài nhi đánh giá thấp thực lực Tương Dương, làm cho binh lực tồn thất”.
Lý Uyên kéo tay con nói: “Như ai cũng đều giống Kiến Thành, lo gì thiên hạ khỏng định?” Hắn là cảm khái mà phát, nhìn thấy Lý Kiến Thành bộ dáng muốn nói lại thôi, cau mày nói: “Kiến Thành, con có tâm sự?”
Lý Kiến Thành do dự nói: “Con nghe cung nhản nói, phụ hoàng tối hỏm qua gặp Vệ vương...!cũng chính là Huyền Bá?”
Lý Uyên nói: “Không sai, chuyện Huyền Bá nói rất dài dòng” Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy khát vọng cảm kích của Lý Kiến Thành, Lý Uyên nói: “Thật ra muốn nói cũng đơn giản, năm đó Dương Quảng vì củng cố giang sơn, đà nồi sát tâm, muốn tận giết người trong Lý phiệt, vi phụ mặc dù cùng hắn là bà con, thế nhưng vẫn tràn đằy nguy cơ”.
“Những cái này con cũng biết..Lý Kiến Thành cười khồ nói.
Trong lòng của hắn tuy có chút ít bất mãn, nhưng hiểu rằng phụ thân chỉ vi tốt cho mình, cho nên cũng không hiển lộ
Lý Uyên lui về long ỷ ngồi xuống, ra hiệu Lý Kiến Thành ngồi ờ bên người, “Vi phụ đòi này...!có thể được thiên hạ, là để ý tới một chữ nhẫn.
Nhưng lúc đó đà không thể nhịn được nữa, năm đó con cùng Thế Dân, Sài Thiệu, Thải Ngọc đi cứu dân nữ bị bắt..
“Cha, người cũng biết sao?” Lý Kiến Thành giật mình nói.
Lý Uyên vỗ vỗ tay con nói: “Kiến Thàrih, con anh hùng nghĩa khí, ta thật ra cũng rất vui”.
“Nhưng người giết con trai cùa Lý Man có thể là Tiêu Bố Y” Lý Kiến Thành nói: “Mới đầu chúng con cũng không phát giác, về sau đều đoán là hắn”.
“Sự tình trôi qua đà lâu, là ai cũng đà không quan trọng” Lý Uyên cau mày nói: “Bất quá năm đó thật là có chút mạo hiểm, cũng may những năm gằn đây, con cũng trường thành lẽn rất nhiều.
Lý Mằn khi đó nghe gia phó miêu tả, hơn nữa con hắn ban ngày cũng gặp.
thật ra đà sớm nghi ngờ đến trên người các con.
Chỉ là hắn tâm cơ rất sâu.
nhẫn mà không phát.
Ta cùng Huyền Bá đều rò ràng điểm ấy, hơn nữa hãm sâu vào trong dòng nước xoáy Đông Đô.
hiểu rằng vô luận Lý Mần cầm quyền, hay Dương Quảng phát động.
Lý gia đều không có gi tốt Huyền Bá lúc này mới nghĩ ra kế sách giúp Dương Quảng diệt trừ Lý Mằn, sau đó già chết tranh thù Dương Quảng thương cảm.
để cho chúng ta chạy khỏi Đỏng Đô tránh họa, lúc này mới bảo vệ Lý gia bình an, có cơ nghiệp hôm nay”.
Lý Kiến Thành nói: “Con mỗi lần nhớ tới hành động của Huyền Bá đều cảm kích không thôi.
Hắn không chết, vậy thì tốt quá” Lý Kiến Thành chân tình.
rắt là phấn chấn, Lý Uyên trong mắt lóe lên sầu lo.
cười lớn nói: “Đúng đó, vậy thì tốt quá”.
“Còn về sau...!Huyền Bá vì sao không xuất hiện trờ lại?” Lý Kiến Thành sau khi hòi thi rõ ràng.
“Dương Quảng chưa chết, Huyền Bá đương nhiên khỏng thể xuất hiện, bằng khỏng chính là tội khi quân, nhưng...!sau khi Dương Quảng chết, phụ hoàng vì sao còn để cho hắn ẳn thân phía sau màn.
Thế Dân...!cùng con, mỗi lần đề cập tới Huyền Bá, cũng rắt thương tâm”.
Lý Uyên nói: “Huyền Bá không xuất hiện, nguyên nhân rất nhiều.
Nhưng mà chuyện quá
khứ thì cứ đệ là quá khứ đi.
không cần phải nhiều lời” Hắn một câu bịt miệng, nhìn ra con mình khó hiểu, trầm giọng nói: “Kiến Thành, rất nhiều chuyện, không biết có lẽ là chuyện tốt.
Nhưng mà hiện tại Huyền Bá đà xuất hiện trờ lại..
“Phụ hoàng, con nghe nói Tiết Cừ, Thủy Tất, Đậu Kiến Đức chết đều cùng Huyền Bá có quan hệ, có thật không?” Lý Kiến Thành nhịn không được hòi.
Lý Uyên ho khan nói: “Quan hệ thi cũng có, nhưng nếu không có con cùng Thế Dân tắm máu chiến đấu.
đám người Tiết Cừ đến chết, cũng không có tác dụng.
Giang sơn này, mặc dù cẩn dùng mưu kế.
nhưng luôn cần binh sĩ từng tấc đánh hạ mới có được”.
Lý Kiến Thành trong lòng nghi hoặạ thế nhưng không tiện hòi nhiều.
Lý Uyên lại nói: “Huyền Bá sau khi quay lại, đưa ra kế sách lại cùng ta không mưu mà họp.
hắn bảo để cho con quay lại, dẫn quân tiệp viện Lam Quan, lại không biết vi phụ đà sớm lệnh cho con quay lại.
Huyền Bá muốn lùứi quân chiến Hà Đông, ta đà đáp ứng hắn rồi”.
“Vậy Huyền Bá hiện tại ờ nơi nào?” Lý Kiến Thành hỏi, “Con muốn đi gặp hắn”.
“Hắn hiện tại...!đang ở chỗ Hiếu Cung, hắn và Hiếu Cung vô cùng tốt.
nhắm chừng có mấy lời cần nói” Lý Uyên chậm rãi nói: “Kiến Thành, con đi ngày đi đêm.
cũng đà mệt mòi, sớm đi nghỉ ngoi.
Chờ sau khi dậy thì nhanh chút chuản bị chuyện Lam Quan”.
Lý Kiến Thành nhíu mày, thi lễ nói: “Nhi thần tuân mệnh”.
Lý Huyền Bá sống lại.
điều này đối với Lý gia mà nói, thật ra là một chuyện vui, Lý Uyên lại không cho hắn đi gặp Lý Huyền Bá, nhiều ít có chút không hợp tình lý.
Nhưng Lý Kiến Thành hiểu rẳng phụ thân quá nùa là có thâm ý, không dám cải lòi.
Mới địrih cáo từ, Lý Uyên chợt nói: “Kiến Thành, Lam Quan có chút chật chội”.
“Đúng vậy” Lý Kiến Thành cười khổ nói: “Nơi đó địa thế hẹp, lại có mười vạn đại quân, nhi thần lại thêm vào, chỉ sợ không có chỗ xoay người” Hắn nói khoa trương, nhưng cũng nói ra chỗ quẫn bách của Lam Quan.
Có đôi khi chưa chắc nhiều binh là có tác đụng, làm thế nào phát huy sức chiến đấu lớn nhất của binh lực trên tay, mới là chuyện chù soái phải lo lắng'
“Con có thể trú binh Bá Thượng, nhìn tới Lam Quan” Lý Uyên đưa ra đề nghị nói: “Thật ra trong mắt của ta, mười vạn đại quân thù Lam Quan, đà là quá đủ.
Con quay lại cứu viện, chi là tạm thòi yên ổn quân tâm.
Nếu có khả năng, lộ đại quân này, có thể xử dụng tại chiến trường Hà Đông!”
“Nhưng Huyền Bá không phải muốn lĩnh quàn Hà Đông sao?” Lý Kiến Thành khó hiểu
hòi.
Lý Uyên nói: “Huyền Bá cùng Thần Thông hai người, chỉ sợ phân lượng còn chưa đủ.
Thật ra như dựa vào kế sách cùa ta, Tiêu Bố Y biết con triệt binh, lại biết Lam Quan kiên tri, khẳng định phải tăng binh Hà Đông.
Có lẽ...!Tiêu Bố Y sẽ thân chinh Hà Đông.
Đến lúc đó Huyền Bá, con, cộng thêm Thế Dàn từ Hà Bắc giết trờ lại, nếu có thể tiêu diệt chù lực Đông Đô, thì có thể vãn hồi bại cuộc”.
Lý Kiến Thành vui mừng nói: “Thi ra phụ thân sớm có nghĩ xa, hài nhi cấn tuân phản phó! Nhưng Hà Bắc chẳng lẽ phải buông tha?”
Lý Uyên giảm thấp thanh ám xuống, “Hà Bắc cũng không buông tha, Kiến Thành, vi phụ nói cho con biết một chuyện, Liêu Đông Vương Kiến Vũ vẫn cùng chúng ta liên lạc, có ý xuất binh.
Vi phụ đà đảp ứng hắn, nếu có thể giúp ta đánh bại Tiêu Bố Y, sau khi nhất thống thiên hạ, sẽ đem vùng u châu cho Liêu Đông vương”.
Lý Kiến Thành cau mày nói: “Phụ hoàng, người trước mượn quàn Đột Quyết xuôi nam, lại liên lạc Liêu Đông, chi sợ..
Lý Uyên bình tĩnh nói: “Nhất thống thiên hạ trước, cái khác mới nói sau.
Nói đếnU châu có thể tặng, đến thòi của con, làm sao không thể lấy trở về? Kiến Thành, vi phụ không sợ bị mang tiếng xấu.
chỉ hy vọng con có thể kế thùa tâm nguyện của vi phụ.
nhắt thống thiên hạ.
lại phạt Liêu Đông cùng Đột Quyết.
Nhưng mà...!hẳn là chuyện còn rất xa.
về phần Huyền Bá, ta đều có định luận, con...!chớ cùng hắn thân cận quá”.
Lý Kiến Thành cảm nhận được phụ thân coi trọng, trong lòng thờ đài.
đàrih nói: “Kiến Thành đà biết”.
Lý Uyên cùng Tiêu Bố Y thật ra cũng có thể tính là hiểu nhau, khi hắn liệu định Tiêu Bố Y sẽ xuất binh Hà Đông.
Tiêu Bố Y xác thực cũng chuần bị xuất binh Hà Đông.
Lý Tĩnh ra tay tập kích bất ngờ, liên tục phá hai quan, sau khi tin tức Lý Kiến Thành bị ép lui về Đồng Quan, chuyển viện binh Lam Quan roi vào tay Đông Đô, bách quan Đông Đô cùng dân chúng một mảng sôi trào.
Đại quân Lý Đường tiệp cận, Đông Đô không biết bao nhiâi thứ bị người coi là thịt cá, nhưng Tây Lương vương như trụ cột vững vàng, tọa trấn như Định Hải Thần Châm, lần lượt đánh bại sự tắn công cùa kẻ địch.
Đông Đô có thể nói là trong đau khổ mà phát triển, Đông Đô trước mắt.
cũng là đoàn kết trước đó chưa từng có.
Tiêu Bố Y sau khi biết được tin tức Lý Tĩnh công phá Vũ Quan, mừng rỡ trong lòng, lập tức nghĩ đến Lý Tĩnh gùi thư nói, ‘Vũ Quan nếu như phá, Sơn Quan tất hạ, Lam Quan phá dể, công Quan Trung khó, bởi vì Quan Trung ổn định, quân dân một lòng.
Đường quân mặc dù không hiểm có thể thủ, nhưng dưới sự liều chết, quân ta tồn binh hao tướng nhiều, được không bù mất.
một trận chiến không thành, cũng khó áp chế nhuệ khí Không bẳng nhìn chăm chăm vào Lam Quan, đối với Quan Trang như một cái xương ở yết hầu, bất cứ lúc nào cũng có thể binh đến dưới thành, kiếm chi Tây Kinh, Đường quân tất lòng người bàng hoàng, vô tâm tác chiến.
Mạt tướng đương tụ binh Lam Quan, tạm đánh nghi binh hấp dẫn chủ lực, ngăn Đường quân xuất viện binh Hà Đông, Tây Lương vương có thể tập kết trọng binh, quyết thắng Hà Đông! Hà Đông nếu như thắng.
Quan Trang tất phá! ’
Chiến trường trung tâm đà lặng yênchuyển dời đi.
Vốn đang chiến đấu ở ba nơi, nhưng bời vi Lý Tĩnh tập kích bất ngờ Vũ Quan, chiến trường lập tức đã chuyền qua Hà Đông.
Lý Tình ý tứ nghe phức tạp.
nhưng nói ra thì cũng đơn giản, đó chính là trước mắt Quan Trang ổn định, tập kích bất ngờ thì có thể, nhưng muốn đánh hạ Trường An thật ra cũng không có nắm chắc tất thắng, thấy được là thu, không thể tham công mà tiến.
Đà như vậy, không bằng cứ để hao tồn như vậy khiến cho Lý Uyên khó chịu, đồng thời liên lụy binh lực Lý Đường, để cho bọn họ đánh không được, đi cũng không được.
Mà Tiêu Bố Y lại tập kết binh lực toàn lực lấy Sơn Tây, chiếm lấy Hà Đông.
Quan Trung địa thế đà thành gông cùm xiềng xích, đó chính là thế bắt ba ba trong rọ.
Kế của Lý Tĩnh, Từ Thế Tích vỗ án trầm trồ khen ngợi, còn đến công Hà Đông như thế nào, thi là chuyện mà Đông Đô phải lo lắng.
Việc cụ thể đánh Hà Đông, Lý Tĩnh cũng không có cho ra phưcmg án chính xác, chỉ nói bốn chữ, tùy cơ ứng biến!
Từ Thế Tích theo Lý Tĩnh học.
hiểu rằng bốn chữ này xem như là binh phép tinh yếu cùa Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh chú ý hậu phát chế nhân, tùy cơ ứng biển, xem tình hình địch mà chế định sách lược đả kích.
Quan Trang cụ thể ứng đối ra sao cũng không tinh tường, cứng nhắc chế định kế hoạch khôngbẳng để cho Tiêu Bố Y linh hoạt tác chiến.
Từ Thế Tích cũng rõ ràng.
Lý Tĩnh đây cũng là ra cho hắn một đề bài.
khảo nghiệm năng lực của hắn.
Triển khai bản đồ Hà Đông ra, Từ Thể Tích bình tình nói: “Trước mắt muốn lấy Hà Đông, có ba con đường có thể đi.
Chúng ta là trọng điểm đột phá, vẫn là ba đường cùng công, nhưng không cần gấp”.
Tiêu Bố Y vuốt râu cứng ngắc như châm ờ dưới hàm, mim cười nói: “Không nóng nảy, cổ ngữ có nói, có việc thì lập.
không việc thi phế, chuản bị cho nhiều, suy xét cho nhiều cũng không phải là chuyện xấu”.
“Lý Kiến Thành đã lui thù Đồng Quan, nhượng ra địa vực mấy trăm dặm ở trước Đồng Quan, dưới mắt con đường thứ nhất của chúng ta chính là bằng sức mạnh vượt qua Hoàng Hà, công phá quận Hà Đông”.
Tiêu Bố Y nhìn địa đồ nói: “Đoạn đường sông này phẳn lớn là núi non trùng điệp, hành quân không dễ, duy nhất Phong Lăng độ là ờ lân cận Đồng Quan, nếu muốn cường công, bốn phía chịu công, tự hàm từ lộ”.
Từ Thế Tích gật đầu, “Con đường thứ hai chính là từ Trường Bình còng Thượng Đảng, từ xưa có vân, ‘Được Thượng Đảng có thể trông Trang Nguyên’, chúng ta dùng phương pháp trái ngược, nếu có thể công phá Thượng Đảng, lấy Thái Nguyên là chuyện không dể.
Nhưng mà Thượng Đảng địa thế gập ghềnh, lại có Đường binh ở Giáng Quận kiềm chế.
Lý Thẳn Phù chia hai đường, Bùi Tướng quân trước mắt chỉ là thù vững Trường Bình, lũy cao hào sâu, Hà Đông là noi được Lý Uyên coi trọng, trọng binh trển giữ.
chúng ta nếu như từ Thượng Đảng lấy Thái Nguyên, hoặc là từ Thắm Thủy đánh Giáng Quận khẳng định sẽ gặp sức đề kháng rất mạnh”.
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Con đường này tuy là gian nan, nhung tiếp tế đễ dàng.
Nếu như công Giáng Quận, chỉ sợ trận chiến này sẽ cực kỳ khó đánh, dù sao đó là lá chắn qua sông của Quan Trung, tiết kiệm lương, lại tổn thắt binh”.
“Không sai, nếu như hai con đường này đều không đi, con đường thứ ba đương nhiên chính là xuất binh Hà Bắc.
từ Tỉnh Hìũh Quan qua Thái Hành Sơn đánh Thái Nguyên.
Trước mắt quận Hằng Sơn đã bị chúng ta chiếm lĩnh, Tình Hình Quan cũng đà ở trong tay quân ta, nếu như đi đường này tiến công Thái Nguyên, phối hợp phá thành nỏ cùng máy ném đá Lý tướng quân nghiên cứu chế tạo, hủy diệt thành Thái Nguyên cũng không khó!”
Từ Thế Tích hiển nhiên cũng biết uy lực của Phá thành nỏ.
đối với loại lợi khí công thành này vô cùng tin tưởng.
Tiêu Bố Y nhíu mày không nói, trầm ngâm cái gì đó.
Từ Thế Tích đem suy nghĩ cùa mình nói ra trước, “So với Giáng Quặn mà nói, Thái Nguyên tuy là căn cứ địa cùa Lý Đường, nhưng cách đà có phần xa Trước mắt căn cứ theo thần tính toán, Quan Trang ít nhất đã xuất binh bốn mươi vạn, phân tán ờ các nơi.
Lý tướng quân công ba quan, giống như đao nhọn đâm vào chỗ hiểm của Quan Trung, ít nhất cũng đà giữ chân hai mươi vạn binh lực cùa Lý Đường, bời vì Tây Kinh là thù đô, có đại quàn tiếp cận, Lý Uyên tuyệt không thể đem tất cả binh phái ra chinh chiến, cùng lúc muốn phòng chúng ta, lại còn phải phòng bị Lương Sư Đô.
Như vậy mà nói, loại bò binh lực Hà Bắc không tính, Giáng Quận, Thượng Đảng, Thái Nguyên binh lực cộng lại.
nhiều nhất cũng chỉ có chừng hai mươi vạn binh lực”.
Tiêu Bố Y nói: “Nếu có thể toàn diệt binh lực Hà Đông, thì có thể cấp cho Lý Đường thiệt hại nghiêm trọng!”
Từ Thế Tích cười khổ nói: “Nếu có thể toàn diệt đương nhiên là tốt nhắt, nhung độ khó khăn cũng không tầm thường.
Như vậy mà nói, chúng ta ít nhất phải xuất động bốn mươi vạn binh lực, rất là mạo hiểm”.
Tiêu Bố Y trầm ngâm thật lâu.
“Trước mắt không vội quyết chiến ờ Hà Đông, thật ra cằn gấp nhất là làm sao đối phó với quân Đột Quyết”.
“Bọn họ xuất binh sao?” Từ Thế Tích cả kinh.
Tiêu Bố Y nói: “Theo tin tức mới nhất, Hiệt Lọi đã tụ tập tại Định Tương, lập Dương Chính Đạo làm đế.
tự xưng Tùy vương.
Mà Khả Đôn vì hắn trợ giúp hưng phục Tùy thất, lúc này mới cùng hắn liên thủ”.
“Cái lão bà này không biết nghĩ cái gì” Từ Thế Tích cau mày nói: “Dương Chính Đạo chỉ là một đứa nhò miệng còn hôi sữa, bà ta lập Dương Chính Đạo làm Tùy chủ.
có phải là muốn noi theo Thiên Kim công chúa năm đó?”
Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Thoạt nhìn mạng cùa bà ta cũng khỏng còn lâu nữa.
Thế Tích, nếu như chọn dùng phương phép thứ ba của ngươi, chỉ cần Tẩn Tướng quân ngăn chặn đại quân Lý Thế Dân, chúng ta đánh hạ Thái Nguyên không khó.
Nhưng hiện tại cần o lắng là.
quân Đột Quyết đột nhiên xuôi nam, chúng ta sẽ hai mặt chịu địch, tinh thế không ổn”.
Từ Thế Tích cũng nhíu mày, lẩm bầm nói: “Bọn chúng sẽ xuất ra bao nhiêu binh lực?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Trước mắt còn chưa rõ, nhưng nghe nói Định Tương ít nhất có bảy tám vạn kỵ binh”.
“Biên thùy lại phải chịụ khồ nữa rồi” Từ Thế Tích cảm khái nói: “Những binh mà này xuôi nam, đốt giết bắt ngứời cướp của cũng là khó tránh”.
“Nhưng mà nếu thật có hơn mười vạn binh mã, lương thảo cũng là vắn đề” Tiêu Bố Y nói: “Người Đột Quyết không sự sản xuất, dùng bắt người cướp của mà sống, chúng ta phải từ nhược điểm này mà ra tay”.
Từ Thế Tích tinh thần chấn động.
“Nếu có thể nhanh chóng phá được Thái Nguyên, phải gặt gấp lúa mì vụ xuân, vườn không nhà trống, liều chết kháng quân Đột Quyết, cắt đứt liên lạc cùa bọn chúng cùng Đường quân.
Quân Đột Quyết không có lương thực, nhất định sẽ quay lại”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, mới địrih nói cái gì đó, có binh sĩ vội vã đuổi tới, “Khởi bẳm Tây Lương vương, Ngu Thượng Thư cầu kiến”.
Tiêu BỐ Y ngần ra, “Ngu Thế Nam?”
Từ Thế Tích trong lòng nóng lên, bật thốt lên muốn hòi, Bùi Minh Thúy có quay lại hay không? Bùi Minh Thúy lúc trước đi thảo nguyên cứu Ngu Thế Nam, một chiêu rút cùi đáy nồi cứu ra Ngu Thế Nam, lại bị đại quân Hiệt Lọi vây ờ Lăng Đặc Sơn, sau chỉ truyền đến một lẩn tin tức, nói là bình yên vô sự, Tiêu Bố Y lại phái nhân thù đi viện binh, một mực liên lạc không được, nhung vẫn không có nghe thấy Hiệt Lợi bắt được bọn họ.
lúc này đây vẫn cực kỳ lo lắng, nào đâu nghĩ đến Ngu Thế Nam lại bỗng nhiên trờ lại Đông Đô.
Được binh sĩ khẳng định tĩã lời thuyết phục, Tiêu Bố Y nhìn thấy sắc mặt của Từ Thế Tích, liền thay hắn hòi: “Ngoại trừNgu Thế Nam, còn có người nào khác không?”
“Còn có một hộ vệ” Binh sĩ trâ lời.
Từ Thế Tích có chút thất vọng, nhung vẫn muốn gặp Ngu Thế Nam hòi tình huống một chút, Tiêu Bố Y cùng hắn sóng vai rời phù nghênh đón, xa xa nhìn thấy Ngu Thế Nam, Tiêu Bố Y bước đi qua, nắm lấy tay hắn nói: “Thế Nam, ta cứ nghĩ ngươi đà chết rồi”.
Ngu Thế Nam bùi ngùi nói: “Vi thằn làm nhục sứ mạng, kính xin Tây Lương vương trách phạt”.
“Trách phạt cái gi?” Tiêu Bố Y cười nói: “Ngươi có thể trở về, bổn vương đã cực kỳ vui vẻ”.
Ánh mắt cùa hắn quét qua, roi vào trên người hộ vệ bên cạnh Ngu Thế Nam, đột nhiên hai mắt ngưng tụ, vui mừng nói: “Là uất Trì huynh?”
Hộ vệ kia đầu đội mũ da, người như sắt tháp, phong trẳn mệt mòi, hai mắt sáng ngời, không ngờ lại là uất Trì Cung!
Uất Trì Cung thấy Tiêu Bố Y nhìn qua, môi nhúc nhích hai cái, rốt cuộc nói: “Tây Lương vương”.
Tiêu Bố Y cười ha hả, một tay khoác ở một người, “Nếu nói là trên đòi này còn chuyện gì vui vẻ hơn là gặp được một người bạn, đây chẳng phải là gặp được một lần hai người bạn sao.
Thế Nam, uất Trì huynh, đến đây, đi về phủ.
Lần này tới là không cho đi đâu đó”.
Hắn nói như có thâm ý, Từ Thế Tích thấy uất Tri Cung đi tới Đông Đô.
tinh thần cũng chần động.
Thấy hai người trên mặt giống như không có vẻ gi là bi thương, lại nghĩ Bùi Minh Thúy hẳn là vẫn bình an.
Mọi người Tìhập phù.
Tiêu Bố Y tự tay vì Ngu, uất Trì hai người châm hương trà, nâng chén nói: “Còn có việc trên người, trước dùng trà thay rượu, vì ThếNam, uất Tri huynh đón gió tẩy trần”.
Uất Trì Cung thấy Tiêu Bố Y tuy là Tây Lương vương uy chán thiên hạ.
nhung đối với mình vẫn cời mở như trước, phảng phất lại nhớ tới khi đó tại Mà Ấp.
mỉm cười đưa lên uống một hoi cạn sạch nói: “Cái này xem như là một ly trà uống vui vẻ nhất trong mấy năm qua”.
Tiêu Bố Y nói: “Uất Trì huynh, lần này tới, cũng mong không cần phải đi nữa”.
Uất Trì Cung chắp tay nói: “Chi cần Tây Lương vương không đuổi, tại hạ cũng sẽ khỏng
đi”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Loại đại tài như uất Trì huyrih, ta muốn mòi cũng khó mà mòi, tại sao sẽ đuổi? Đúng rồi...!uất Trì huynh một đường hộ tống Thế Nam đến Đỏng Đô sao?”
Uất Trì Cung gật đầu nói: “Không sai, thật ra ta vốn khỏng mặt mũi nào đến nơi đây.
Nghĩ tới Tây Lương vương đối với ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, coi trọng như vậy.
nhung ta lại đi theo Lưu Vũ Chu nhiều năm, cho tới hiện tại cùng đồ mạt lộ mới đến tim nơi nương tựa, nói ra thật xấu hổ”.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Uất Trì huynh nếu như nghĩ như vậy mới hẳn là hồ thẹn”.
Uất Trì Cung khẽ giật mình, “Tây Lương vương lời ấy giải thích thế nào?”
Hắn há miệng ngậm miệng đều là xưng hô Tây Lương vương.
Tiêu Bố Y âm thẳm cảm khái, cũng không cải chính, chậm rãi nói: “Ta và huynh là bằng hữu.
bằng hữu sinh tử chi giao, bằng hữu bình an, chúng ta chi cần yên lặng chúc phúc.
Nhưng huvnh chán ghét thảo nguyên, không chỗ có thể đi.
nếu không nghĩ tới ta, mới là không xem ta là bằng hữu”.
Hắn nói tình chân ý thiết, uất Trì Cung hai mắt lộ ra vẻ cảm động, thờ dài nói: “Bùi tiểu thư nói không sai”.
“Bùi tiểu thư nói cái gi?” TừThếTíchtiệp lời.
“Bùi tiểu thư sau khi nhìn thấy ra nói, ‘Cuộc đòi con người thời gian qua rất nhanh, chết không đù hận, nhưng hòi lòng chịu không một chút tiếng tăm cả đòi sao!’ Nàng còn nói, uất Tri Cung vẫn là uất Trì Cung năm đó.
thật ra Tiêu Bố Y vẫn là Tiêu Bố Y năm đó.
Cho nên...!ta tới”.
Uất Trì Cung nói tới đây, hai mắt lóe sáng, nhìn sang Tiêu Bố Y không chợp mắt.
Tiêu Bố Y trong mắt có ý cảm ơn, lẩm bấm nói: “Bùi Minh Thúy vẫn là Bùi Minh Thúy năm đó!”
Từ Thế Tích đột nhiên trong lòng nhiệt huyết bành trướng, không hề che lấp.
bật thốt lẻn hòi: “Vậy Bùi tiểu thu? Hiện tại đang ờ noi nào?”
Uất Trì Cung nói: “Ta...!cũng không biết nàng hiện tại như thế nào”.
Từ Thế Tích thất tharih nói: “Nàng gặp nạn sao?”
Ngu Thế Nam nói: “Chúng ta khi rời đi, nàng vẫn không sao, nhưng về sau...!cũng khó nói”.
Tiêu Bố Y nói: “Thế Nam, phiền toái ngươi nói cho rõ ngọn nguồn.
Bằng không...!ta sốt ruột chết được”.
Ngu Thế Nam cười chua chát nói: “Bùi tiểu thư sau khi cứu ta cùng Áo Xạ Thiết ra.
vẫn một mực bị Hiệt Lợi đuồi giết, vốn kế sách đào tầu cùa nàng không kém.
nhung bên người Hiệt Lọi có một người gọi là Tổ Quân Ngạn, lại vạch kén kéo tơ.
tìm được chỗ ẩn thản của chúng ta Nhưng mà Bùi tiểu thư có lưu đường lui, liền từ sơn động chạy trốn, lại bị Đột Quyết cùng chó để theo dõi.
Hộc Luật Thế Hùng đánh chết chó dữ, nhung Tồ Quàn Ngạn kia so với chó còn muốn linh hơn, vậy mà lại một đường đuổi theo chúng ta không bỏ.
Lúc này, chúng ta gặp được hai người, hai người kia Tây Lương vương cũng có thể nhận ra”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Là ai?” Hắn nghĩ tới một cái tên của mục dàn thảo nguyên, không ngờ Ngu Thế Nam nói ra hai cái tên khiến cho hắn kinh ngạc.
“Hai người kia một người tên là Văn Vũ Chu, một người khác lại là Lý Thải Ngọc!”.