Cốc Sờ Lộc nghe được Tiêu Bố Y trả lời.
thiếu chút nữa tức quá mà ngắt đi.
Trong tức giận lại có sợ hài, đơn giản là vi Tiêu Bố Y quá sức kiêu ngạo!
Người kiêu ngạo nếu không phải ngu ngốc, quá nửa cùng là bời vì có chút tài năng.
Tiêu Bố Y lằn trước bốn chữ ‘Muốn chiến thì chiến' tràn đầy sự khắng khái, nhưng hôm nay cái chữ ‘Cút' này, lại mang theo sự khinh miệt nói không nên lời.
Tiêu Bố Y hiện tại ngay cả nói cũng không thèm nói.
có phải là ý nghĩa hắn cho rằngtrặn chiến này tất thắng?
Cốt Sỡ Lộc không có cút, lạnh lùng nhìn sang Tiêu Bố Y, không muốn lại bị khí thế của hắn áp đảo.
“Tây Lương vương, chúng ta có hai mươi vạn đại quân, ngươi nếu muốn cùng chúng ta đối kháng, nhất định phải trà cái giá tương đối lớn, nhất định!” Hắn tăng thêm khẩu khí, thậm chí có điểm uy hiép nhìn sang Tiêu BÓ Y, “Đại địch của các ngươi là Lý Đường, tuyệt không phải chúng ta.
ta không tin ngươi ngay cả điểm mấu chốt này cũng nhin không
Tiêu Bố Y thở dài.
“Những lời này nếu là nửa năm trước nói.
bổn vương có lẽ có thể còn suy xét qua.
Khi đó.
bồn vương chi thầm nghĩ muốn các ngươi cút khòi Trung Nguyên, không quấy rẩy dân chúng Trung Nguyên.
Nhưng đến hiện tại...!các ngươi tội ác ngập trờỊ tội lỗi chồng chất, bổn vương nếu không để cho các ngươi chút giáo huấn, thi làm sao đối diện được với dân chúng Trung Nguyên nửa năm qua đà chịu khổ? Đến hiện tại, các ngươi lại vẫn vọng tường giữ lấy Định Tương, Mà Ắp cùng Nhạn Môn.
thật sự là chuyện cười! Nếu muốn đàm phán cũng có thể, đáp ứng ta một điểu kiện, ta sẽ suy xét đến việc nghị hòa”.
Cốt Sỡ Lộc cổ nén tức giận nói: '‘Điều kiện gì?”
“Rời khòi Định Tương, sau đó từ phía đòng Vu Đò Kim Sơn đến Ngạch Căn Hà, đem lãnh thổ phía nam đường nàv hai tay dâng lên” Tiêu Bố Y thản nhiên nói.
Cốt Sỡ LỘC giận quá thành cười nói: “Chúng ta không bẳng đem Đột Quvết Nha trướng cùng cho ngươi là được rồi”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Nếu như các ngươi đồng ý, ta cũng tìm không tháy lý do gì để phản đối”.
Cốt Sỡ Lộc đà tức muốn phát cuồng! Thì ra Nha Trướng của Khả Hãn Đột Quyết ở tại bắc Ngạch Căn Hà, Vu Đô Kim Sơn ỡ phía đông, xem như là nơi có chút phồn hoa của Đột Quyết.
Tiêu Bổ Y chẳng những không cho nửa phẩn thổ địa Trung Nguvên, lại muốn lấy đi ngàn dặm giang sơn của Đột Quyết, cốt Sỡ Lộc làm sao mà không nồi trận lôi đinh cho được?
Tiêu Bố Y căn bản không có thành ý đàm phán, cổt Sỡ Lộc căm giận nghĩ.
“Tây Lương vương.
Ngươi tất sẽ hổi hận quyết định hôm nav!”
Tiêu Bố Y từng chữ nói ra: “Chuyện ta làm.
tuyệt không hối hặn!” Hắn khí định thần nhàn, thoạt nhìn mọi chuyện đều nắm trong tav.
cốt Sờ Lộc một hồi trái tim băng giá.
không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Tiêu Bố Y chỡ Cốt Sờ Lộc rời đi, lúc này mới nói: “Hiệt Lợi đà đợi không nồi”.
uắt Tri Cung một mực bảo trì trầm mặc.
nghe được Tiêu Bố Y nói chuvện.
lúc này mới nói :“Cốt Sỡ LỘC muốn dò xét động tình của chúng ta.
Không ngờ ngược lại tiết lộ bọn họ đã chột dạ”.
Tiêu Bố Y nói: ‘‘Không sai.
Từ những lời nói hôm nav có thể thấy được.
Cơ hội của chúng ta cuối cùng đà tới.
Bất quá ta vẫn một mực ki' quái một chuyện...”
“Chuvện gi?”
“Vì sao Lý Đường một mực không cùng quán Đột Quvết kề vai chiến đấu?” Tiêu Bố Y nói: “Lý Uvên đa mưu túc trí.
Lv Huvền Bá càng là hạng người nhân tài kiệt xuất, bọn họ không có lv do gi cho rẳng chi bẳng quán Đột Quyết có thể đánh bại chúng ta! Như cộng thêm bọn họ tiến công, chúng ta chưa chắc đã có thể thủ được ỡ đây”.
“Mùa hạ nhiều mưa.
bọn họ vặn chuyển lương thảo đà là khổ không thể tả.
hơn nữa quán Đột Quvết nhiều, cũng không làm cái gì.
Lý Uyên có thể nói là đã làm chuyền mua bán thâm hụt tiền vốn.
Có lẽ...!Lý Uyên hy vọng đem chiến trường quvết chiến đặt ỡ Hà Đông, noi theo phương pháp năm đó đối kháng Lưu Vù Chu, cũng có lẽ hắn đã cung không nồi nhiều binh lực như vậy đồng thòi khai chiến.
Phải biết rẳng...!Lý Uyên vốn đã đẩu nhập binh lực hơn bốn mươi vạn, đâv là chuvện chưa bao giờ có của Đường quàn, tuv Lý Kiến Thành đà lui giữ Đồng Quan, nhưng Đột Quyét lại thêm vào hơn hai mươi vạn người, cằn tiêu hao lương thảo của ba bốn mươi vạn binh, Lý Uyên đà khổ mà không thể nói!”
Tiêu Bố Y hiểu 1'ẳng uất Trì Cung nói là tình hình thực tễ, nhưng cảm giác được Lý Huyền Bá cũng không phái là người đơn giản buông tha.
Đối với rất nhièu chuvện về Lý Huyền Bá hắn cũng không biết, cho nên hắn vẫn là chú ý động tĩnh của Lv Huyền Bá.
Khiến cho hắn kỳ quái là.
Lý Huvền Bá thời gian gằn đâv căn bản không có bất luận hành động gi.
Lý Huyền Bá.
rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tiêu Bố Y có chút kỳ quái nghĩ.
***
Cốt Sỡ LỘC ra khòi Hoàng Xà Lĩnh, đầy bụng tức giận.
Hắn một lần nữa bị Tiêu Bố Y nhục nhà.
nhưng cảm giác si nhục cũng không rõ ràng bẳng lẩn trước.
Trờ lại Du Thứ, Hiệt Lợi đang chờ tin tức của hắn, trông thấy sắc mặt hắn như đáy nồi, thì đà biết kết quả.
Cốt Sỡ LỘC ý thức được tình thế nghiêm trọng, lúc này đây không hề làm việc theo tức giận, mà là ăn ngay nói thật, không có thêm mắm thêm muối.
Hiệt Lợi sau khi nghe xong, cau mày nói: “Nói như vậy, bọn họ quả thực mười phẩn an nhàn? Xem ra...!Bọn họ lương thảo còn có thể chèo chống một đoạn thòi gian?”
“Hắn là còn có thể chèo chống mấy tháng"’ cốt Sỡ Lộc không dám xác định nói.
Hiệt Lợi thở dài nói: “Chúng ta ngày xuân xuất binh, cho tỡi hiện nay đà là vào đông,
: T
Nhỏm dịch: huntercd Cảm ơn các VỈP đã ủng hộ vipvandan.vn
chiến sĩ đà sớm trong lòng có ý trò về, bọn họ nếu còn có thể kiên trì mấy tháng, đến lúc đó trời đông giá rét.
tuyết lớn phong đường, quân ta tắt bại”.
“Khả Hãn, ta lại có một kế” cốt Sờ Lộc nói.
Mặc dù đổi với Cốt Sờ LỘC đã không òm quá nhiều hy vọng, Hiệt Lợi vẫn nói: “Nói nghe một chút”.
“Trước mắt chúng ta tiến thoái lưỡng nan, nhưng thật ra là trúng kế hai hổ tranh chấp của Lý Uyên”.
Hiệt Lợi hừ lạnh một tiếng, ‘‘Nếu không phải ngươi nói chúng ta xuất mà, thì dễ như trở bàn tay, thì đâu có phải tự làm khổ mình đến tình trạng như hỏm nay?”
Cốt Sờ Lộc sắc mặt ửng đò.
“Khả Hãn, ta biết sai rồi, trước mắt đang muốn lấv công chuộc tội”.
Cốt Sờ LỘC một mực đều là thủ hạ tám phúc của Thủy Tắt cùng Hiệt Lợi.
lúc trước Thủy Tắt sau khi chết, cốt Sờ Lộc phụ trợ Hiệt Lợi lên vị quả thực là tốn không ít khí lực.
Hiệt Lợi tuy là tham lam tàn nhẫn, cũng biết cùng cốt Sỡ Lộc là sướng khổ có nhau, cũng không trách cứ.
Cốt Sở Lộc nói: “Trước mắt Lý Đường lấv cớ binh lực thiếu thổn, một mực không xuất binh Thái Nguvẻn.
để cho chúng ta cùng quân Tây Lương đấu đến lưỡng bại càu thương.
Chúng ta đă còng lâu không được, binh sĩ chán ghét, vậy không như tạm thời về phía bắc”.
“Cứ nhưvậy mà trờ về?” Hiệt Lợi bắt mãn nói.
‘Đương nhiên không phải cứ như vậy trở về.
Chúng ta có thể tạm thời về phía bắc.
hoặc đến Thiên Tri, hoặc đến Thiên Quan, thật sự không được thì thối lui đến Mã Ắp hoặc Định Tương quan sát động tĩnh.
Quân Tây Lương thắv chúng ta lui lại, đương nhiên sè buông lòng cảnh giác toàn lực đối phó Lý Đường.
Bọn họ nếu hạ Thái Nguvên.
rất nhanh sẽ cùng Lý Đường đánh cùng một chỗ, chúng ta có thể đơn giãn không đếm xỉa đến.
thậm chí có thể công sau lưng quân Tây Lương, trả lại si nhục trước đãv!”
Hiệt Lợi âm thẳm tâm động, hắn và Lý Đường vốn chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không tồn kết minh gì đó.
Lúc trước Trường Tôn Thuận Đức cũng không có mời hắn xuất binh, chi là phán tích lợi hại khiến cho Hiệt Lợi cảm thấy không thể không xuất binh.
Hôm nav Trường Tòn Thuận Đức đã không còn.
chi bẳng Lý Trọng văn, Vũ Văn Hâm hai người, đối với Hiệt Lợi căn bản không có ảnh hưởng.
Nav nghe cốt Sờ Lộc nói cũng có đạo lý, suy nghĩ trước sau.
còn chưa có quvết định thì có quán Đột Quvết tiến đến bẩm báo.
“Khả Hãn, việc lớn không ổn”.
Quản Đột Quvết tràn đầy hoảng sợ.
Hiệt Lợi trong lòng trầm xuống, “Lại làm sao vậy?” Thời gian gần đâv đả kích liên tục.
Hiệt Lợi nghe được tin tức cũng có chút giật minh thấp thòm.
“Cốt Đô Hậu Khắc Luân Trát đánh Mông Sơn, toàn quán bị diệt!” Quản Đột Quvết nói.
“Cái gì? Làm sao có thể?” Hiệt Lợi Khả Hãn bồng nhiên đứng lẻn, trên mặt thất sắc.
Quân Tãv Lương một mực thủ vững tránh chiến, nhưng những ngàv gần đâv phản công hầu như là đồng thời phát động, từ thành Thái Nguvên đến Thái Hành Sơn địa vực mấy trăm dặm, địa điểm quân Đột Quvết cùng quán Tây Lương chinh chiến có ba nơi.
đó chính là từ tây đến đông Hoàng Xà Lình, Yến Nham cùng Mông Sơn ba nơi.
Ba nơi đồng thòi làm khó dễ, Long Khoa Tát ỡ dưới tay Tiêu Bố Y, uất Trì Cung thảm bại mà về, quán Tây Lương ỡ Yến Nham làm nghi binh, chờ Hiệt Lợi đi tới lại thối lui vào trong núi.
Hiệt Lợi có đại quân mà không chồ dùng.
Mòng Sơn đà gần đến Tinh Hình Quan, mấy ngày nàv một mực đều là Cốt Đô Hậu Khắc Luân Trát phụ trách đánh.
Hiệt Lợi vốn tưởng rẳng quán Tây Lương nơi đó cũng là phô trương thanh thế.
nào đàu nghĩ đến thiết kỵ của minh lại bị đánh cho toàn quán bị diệt.
Khắc Luân Trát dưới tav có hơn hai vạn thiết kỵ, mà cứ như không có sao?
Thân thể lảo đảo.
Khắc Luân Trát cảm giác trước mắt biến thành màu đen.
vịn bàn.
nhịn xuống sự hoảng sợ nói: “Bọn họ tại sao lại toàn quán bị diệt? Thủ hạ của Tiêu Bổ Y còn ai có bán lãnh này?" Long Khoa Tát bại trận, Khắc Luân Trát không có quá mức trách cứ.
đơn giản là Tiêu Bố Y dù sao nam chinh bắc chiến nhièu năm, lại là đứng đẩu Đông Đỏ.
nểu thua ỡ trên tav Long Khoa Tát ngược lại mới là chuyện ki quái, nhưng Khắc Luân Trát lại bị ai đánh bại?
Trong Quản Tãv Lương, còn có ai có thể như thế gọn gàng sạch sẽ toàn diệt ky binh của Khắc Luân Trát?
Đãv chính là trọn vẹn hai vạn ky binh Đột Quyết!
Quản Đột Quyểt hơi có do dự, cất tiếng nói: “Nghe nói là...!Lý, Tình!”
Lý Tình?
Lý Tình đà đến Sơn Tâv?
Hắn không phải một mực ỡ Lam Quan sao?
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, tất cả mọi người đều rung động với cái tên Lý Tình này.
Cốt Sờ Lộc tuy đà mọi cách hạ thắp cái tên này.
nhưng mà không thể không thùa nhận, những năm gần đâv.
người cho người thảo nguvên ngạo mạn một kích lãnh khốc nhất đúng là Lý Tình.
Anh hùng dù sao cũng là anh hùng, không cẩn người bên ngoài bình luận? Danh tướng vẫn là danh tướng, vừa ra tay lại đã cho người Đột Quyết một đòn cảnh cáo!
Hiệt Lợi hai chân như nhũn ra.
ngồi xuống, lẩm bẩm lặp lại nói: “Lý Tình...!hắn cũng đến Sơn Tây?” Hắn không quên thống hận của đại ca Thủy Tắt đối với Lý Tĩnh, đương nhiên cùng không quên chuvện Lý Tĩnh chi bẳng ba trăm người đà đại náo Đột Quvết.
Rất nhiều chuyện cũng không phải là không muốn thùa nhặn là không tồn tại, ỡ chồ sâu trong lòng, Hiệt Lợi đối với Lý Tĩnh chua từng gặp mặt nàv trong lòng vẫn có sự sợ hài.
Trong sảnh yên tình, chi còn lại tiếng gió.
Mùa đông này.
thật sự có chút lạnh!
Không biết yên lặng bao làu.
khi sắc trời dần tối.
Hiệt Lợi lúc này mới nhớ ra cái gì đó hỏi: “Lý Tĩnh dẫn theo bao nhiêu người?”
“Nghe nói...!có mười vạn binh mà”.
Hiệt Lợi lại cả kinh.
“Mười vạn?”
Mười vạn không tính là nhiều, nhưng Tiêu Bố Y bắt quámấv vạn binh mà.
đà kháng gần ba mươi vạn đại quân của hắn, Lý Tĩnh lãnh binh mười vạn, đà xem như là một chuvện mười phẩn kinh khủng.
“Lý Tĩnh rốt cuộc dùng phương pháp gì.
khiến cho hơn hai vạn kỵ binh toàn quàn bị diệt?” Cốt Sỡ LỘC nhịn không được hòi.
“Nghe người ỡ thành Thạch Ngải nói.
lúc sáng sớm.
cốt Đẻu Hậu đến đánh quán Tây Lương, nhưng đại quán xuất chinh, trúng kế dụ binh của Lý Tình, làm cho toàn quán bị diệt.
Chờ Lý Tình đánh tới Thạch Ngải, chúng ta mới biết không ổn, bò thành mà đi...!Mà căn cứ theo tin tức của binh sì Thạch Ngải mav mắn còn tồn tại, mới biết được Khắc Luân Trát toàn quân không một ai quav lại”.
“Thạch Ngải cũng thất thủ?” Hiệt Lợi lại cả kinh.
Quản Đột Quvết nói: “Chúng ta không giỏi thủ thành, nếu là bị Lý Tình vây khốn, chẳng phải ngồi chờ chết sao?”
Biết nói là tình hình thực tế.
nhưng nghe vào trong lòng luôn không thoải mái.
Còn chưa kịp nói cái gì, lại có quán Đột Quvết cấp tốc đuổi tới, “Khả Hãn, đại quán Lý Tình đã gần đến Thọ Dương".
Hiệt Lợi bồng nhiên đứng dậy, “Đây không phải là cùng chúng ta cách nhau không xa?”
Bọn họ đánh làu như vậy mới thu phục các thành phía đòng Thái Nguvẻn, không ngờ trong nháv mắt.
lại bị Lý Tĩnh đánh trờ về.
Thọ Dương cùng Du Thứ bất quá cách nhau chi trăm dặm, Thọ Dương nếu như mắt.
V theo tốc độ của Lý Tình tại thảo nguvên, nói đêm nav đánh đến dưới thành Du Thứ cũng rất có khả năng.
Gió lạnh nổi lên.
mà Hiệt Lợi đà đầu đầv mồ hôi.
Lúc nàv bên ngoài phủ lại là tiếng vó ngựa gấp gáp, cốt Đô Hậu Tháp Mộc Lặc xông tới.
hét lớn: “Khả Hãn, việc lớn không ồn”.
Hiệt Lợi mất hồn nói: “Lại chuvệngì nữa?”
“Phía Đông có vô số bại binh chạv tới.
nói Lý Tĩnh đà đánh tỡi Vu Huvện, Nhạc Bình.
Đem ngưỡi của chúng ta từ nơi nàv cản khòng cho đi ra”.
Hiệt Lợi giận dữ nói: “Lý Tĩnh cũng không phải thẩn tiên, tại sao lại đánh nhanh như vậy? Nói xẳng nói bậy!” Hắn xông vào gió lạnh lao ra phủ đệ.
leo lên đẩu tường, trông thấv quán Đột Quvết đông nghịt hoảng sợ giục ngựa, tụ dưới thành, không khòi bị dọa cho nhảv dựng.
Quán Đột Quvết hoán toàn không chịu khống chế.
hoảng thành một đám.
Xem dưới thàíih.
đòng nghịt một mảnh.
ít nhắt đà có mắv vạn quân, phương đòng còn không ngừng có ky binh vọt tới.
dưới hoàng hòn như chim chóc về tổ vậy.
“Khả Hãn, binh sĩ chúng ta muốn về, hơn nữa lại bị quán Tây Lương liên tiếp đánh bại.
dưới mắt quán tâm đà tán..
“Còn cẩn ngươi nói nhảm sao?” Hiệt Lợi mắng nói: “Trước mắt làm sao bây giờ?”
“Trong thành còn có ba vạn binh mà, cộng thêm ngoài thành thì chúng ta tạm thời có thể triệu tập chừng mười vạn quân.
Nếu cùng Lý Tình chiến một trận, hươu chết về tav ai.
còn chưa thể biết được” cốt Sỡ Lộc động viên nói.
Hiệt Lợi nhíu màv.
“Chủ ý mỡi vừa rồi ngươi nói không tệ”.
“Chủ ý gi?” Cốt Sờ LỘC nhắt thòi khó hiểu.
“Thối lui đến Thiên Tri, tạm xem hướng đi” Hiệt Lợi hạ quvết định, “Trước mắt Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y tăng thêm hơn mười vạn quán Tây Lương, chúng ta cho dù thủ thắng, cũng phải trả giá một cái giá không nhỏ”.
Hắn đãv là tự thếp vàng trên mặt mình, trong lòng đà biết, chi bẳng một Tiêu Bố Y đà khiến cho hắn mệt mòi, Lý Tĩnh nếu như tham dự vào.
nếu không trốn, chi sợ chết không có chồ chôn.
Cốt Sở Lộc đà sớm trong lòng không yên, hiểu 1'ẳng tình thế chuvển biến xấu.
cũng không mạnh miệng, đồng ý nói: “Khả Hãn lời ấy đại thiện”.
Du Thứ một bên tường thành sớm bị Phá thành nò của Tiêu Bổ Y đánh nát, quán Đột Quvết mặc dù chiếm lình, cũng sẽ không đi xây dựng lại.
thành trì như vậy, sao có thể thủ? Nói đến cho dù cửa thành không nát.
bọn họ căn bản cũng không có kinh nghiệm thủ thành, đại quán tiếp cận, nhắm chừng cũng chi có thể bò thành mà chạv.
Thấy quân Đột Quvết càng tụ càng nhiều, càng nhièu càng loạn.
Hiệt Lợi Khả Hãn cũng nhịn khòng được hoảng hốt nữa.
cảm thấv đại quán Lý Tình bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh tới.
lặp tức hạ lệnh, trước tiên lui đền phía tây thành Thái Nguvên rồi nói sau.
Mệnh lệnh hạ xuống, quân Đột Quvết như ra dê bò xổng chuồng, kêu loạn nhẳm hướng tây mà đi.
Đêm lạnh như nưỡc.
gió lạnh như đao, quán Đột Quvết tụ tập gần mười vạn ẩm ẩm nhẳm hướng tâv lui lại.
coi như là khí thể kinh người.
Trẽn đường đi lại có quán Đột Quvết bên cạnh nghe nói tin tức, suốt đêm nhồ trại đuổi tới.
phi nhanh một đêm, không đến binh minh đã đến Thái Nguvên.
Thái Nguvên cũng đại loạn, Lý Trọng Văn thấv quán Đột Quvết cuồn cuộn đến.
cũng đà kinh hài.
chờ sau khi nghe rò tắt cà, không khòi vừa sợ vừa tức.
Liền khuvên Hiệt Lợi không cần khần trương, nói không chừng đối thủ là phò trương thanh thế mà thôi.
Khi phương đông dần dần sáng lên.
quán Đột Quvết thấv quán Tây Lương cũng không có đánh tới.
trong lòng an tâm một chút, vừa mệt vừa giận, lập tức đều vọt vào trong thành Thái Nguvên nghi ngơi, thành Thái Nguvên lại bị cướp phá một lần nữa.
dàn chúng tiếng oán than dặv đất.
Lý Trọng Văn cảm thấy lo lắng, thẩm nghĩ nửa năm qua này dán chúng đã khó kham gánh nặng, quân Đột Quvết nểu như đi.
chi sợ dân chúng Thái Nguvên sẽ muốn phản.
Nhưng chuvện cho tới hiện tại, căn bản đã không có một chút chủ ý nào.
Tiêu BỐ Y khi nghe nói quán Đột Quyết một đường bại lui, trong lòng mừng rờ.
Sớm thay y phục mà dậv.
cùng uất Trì Cung thương nghị sách lược bước tiếp theo đả kích Đột Quvết.
Lúc nàv có binh sĩ tiến đền bẩm báo.
“Lý Tình Lý tướng quán cầu kiến!”
Tiêu Bố Y mừng rờ, cùng uắt Trì Cung đi ra đón chào, thắv Lý Tĩnh đứng ở ngoài trướng, bẽn người đi theo đại tướng Trương Lượng.
Bổn người gặp nhau, trong lòng vui mừng khó nói thành lời.
“Lý tướng quán quả nhiên uy phong, chi bẳng một lá cờ hiệu, khiến cho quán Đột Quyết nghe hơi gió mà chạy” Tiêu Bố Y cười to nói.
Nhìn thấv Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh mặc dù vẫn sắc mặtnhưsắt.
nhưng trong mắt đà có sự ấm áp.
“Không phải ta uy phong, mà là Tây Lương vương cùng binh sĩ nửa năm nàv đánh, thật sự quá tốt”.
“Vào trướng rồi nói sau” Mấy người vào trướng, đều ngồi trên mặt đắt.
Tiêu Bố Y biết cơ hội khó được, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta đà nghe nói Lý tướng quân tại Mông Sơn chém giết hơn hai vạn quán Đột Quyết, tình hình cụ thể còn chưa tinh tường”.
Lý Tình nói: “Chuyện đà qua, không cằn nhắc đến” Hắn nói binh thản, không chút nào vì đại thắng mà vui.
uắt Tri Cung đổi với Lý Tĩnh xưa nav bội phục, gặp hắn vinh nhục không kinh, hồi tưởng một phen nói chuyện năm đó.
càng cảm khái ngàn vạn nói: “Ta cùng Tảv Lương vương liên thủ xuất kích, những ngày nàv giết địch bất quá hai vạn, nếu như chiến tích cùa Lý tướng quàn không đủ nhắc đến, chúng ta đảv thật vô cùng xấu hổ”.
Mọi ngưỡi cùng cười.
Trương Lượng nói: “Thật ra Lý tướng quán là lợi dụng tâm lý kiêu địch của quân Đột Quvét.
một đường dụng binh dẫn bọn chúng xâm nhập vào.
Những người Đột Quvết kia thật cho là minh không kém.
một đường điên cuồng đuổi theo, nhưng không biết Lý tướng quân đà sớm chia quàn đi đường vòng đoạn hậu lộ.
chờ khi bọn chúng phát giác ra không đúng, thì đã bị vây khốn bốn phía.
Chúng ta một mặt là thuẫn bài thủ, trường thương thủ gắt gao đứng vững, một mặt là máv ném đá cùng liên nỏ trắng trợn tàn sát.
Một mặt là núi lớn cản đường, mặt khác là Lý tướng quân lình quán tọa trấn, thử hỏi quán Đột Quvết có năng lực gì phá vòng vây?”
Tiêu Bố Y đổi với Lý Tình đại thắng đà thấy nhiều không lạ, uất Trì Cung ngẩn người mê mẩn, thở dài nói: “Lý tướng quán đúng là Lý tướng quản, quả nhiên danh bất hư truyền”.
Lý Tĩnh nói: ‘‘Binh pháp có câu.
‘Mười thì vây, năm thì công, gấp đôi thì chiến'.
Binh lực của ta hơn xa Đột Quyết, nếu không thể thắng, quả thực thẹn với tín nhiệm của Tâv Lương vương, uất Trì tướng quân, ngươi cùng Tây Lương vương lắv ít thắng nhiều, tiêu diệt đổi thủ hon vạn, đâv mới là chuyện đáng giá kiêu ngạo”.
Uất Trì Cung thấy Lý Tình làm người khoan hậu.
không kể còng tự ngạo, càng thêm khám phục.
Lý Tình lại nói: “Hiện tại chúng ta khen lẫn nhau đà xong, nên nói chuyện chính sự” Mọi người đểu cười, phát hiện Lý Tình trong xương cốt tuyệt không phải là người hà khắc.
Tiêu Bố Y nói: “Theo ý ta, trước mắt quản Đột Quvết lòng người bàng hoàng, quân tâm không ồn.
hơn nữa đánh làu mệt mòi.
có thể cẩu quyết chiến, một hơi đem bọn chúng đánh cho chạv về thảo nguyên, lấv sạch Lâu Phiền, Mã Ắp.
Nhạn Mòn phía bắc Thái Nguyên”.
Uất Trì Cung đồng ý nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, đương thùa dịp đại quán Lý tướng quán đuổi tới.
đối với quán Đột Quyết tạo thành áp lực.
sau đó đuổi cùng đánh mạnh, đem bọn họ đánh về nhà đi”.
LÝ Tĩnh trầm ngâm nói: “Ta...!có chút ý kiến..
Tiêu Bố Y khẽ giặt minh, đà biết Lý Tình không có cùng cái nhìn.
“Lý tướng quân, không ngại nói nghe một chút”.
Lý Tình nói: “Tình hình trước mắt cùng chúng ta dự tính đại khái tương xứng, nhưng có một chút vượt quá dự kiển của ta.
đó chính là quán Đột Quvết bại thật sự quá nhanh".
“Lý tướng quán sợ bọn chúng có mai phục?” uất Trì Cung hòi.
“Nếu thật có mai phục, ngược lại tốt rồi” Lý Tình nói.
Thấy mọi người đều tràn đầy kinh ngạc.
LÝ Tĩnh cắt lời giải thích: “Bọn chúng nếu có mai phục, ngược lại nói rò chuẩn bị cùng chúng ta quvết một trận tử chiến.
Trước mắt quán Đột Quyết xuôi nam, đều là binh tinh nhuệ của thảo nguyên, nếu như một trận chiến này hao tồn.
thảo nguyên nhất định nguyên khí đại thương, mấy năm khó có thể khôi phục”.
uắt Trì Cung thử hòi.
“Lý tướng quán vốn ý là toàn diệt quán Đột Quyét lần nàv xuỏi nam?”
Tiêu Bố Y cũng nhịn không được khiếp sợ, đại địch trước mắt hắn là Lý Đường, thật ra chi muốn cho Đột Quyết một giáo huần, sau khi khu trục bọn chúng trờ lại thảo nguyên, trước diệt Lý Đường, lại công Đột Quvểt.
nào đâu nghĩ đến Lý Tình lại có dà tâm lớn đến như thế!
Lý Tĩnh gặt đầu nói: “Ta đà xuất binh, thì đà chuẩn bị cho bọn chúng một kích trí mạng, làm cho bọn chúng trong vài năm không còn năng lực xuôi nam.
Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể an tâm sau khi tiêu diệt Lý Đường, nghi ngơi lắv lại sức.
chờ sau vài năm một hơi diệt trừ Đột Quvết.
Nhưng Tâv Lương vương cùng uất Trì tướng quản một trận chiến khiến cho người Đột Quyết sợ hài, ta vừa xuất binh, lại diệt mấv vạn quán Đột Quyết, ta vốn tưởng rẳng người Đột Quvết sẽ cùng ta liều mạng, ta có thể vây khốn mà diệt.
Nhưng trước mắt xem ra, bọn chúng đă thành chim sợ cành.
cong.
Ta một đường đi tới.
bọn chúng căn bản vô tâm ứng chiến, đều bỏ thành mà chạy.
Đột Quyết ngựa nhanh- chúng ta muốn đuổi theo giết bọn chúng, đà là chuvện tuyệt khôngphài đơn giản nhưvậv nữa”.
Tiêu Bố Y nói: “Vậv Lý tướng quán trước mắt có đề nghị gì?”
“Cùng quán Đột Quyết nghị hòa!” Lý Tĩnh không chút do dự nói.
Tiêu Bố Y trầm mặc xuống, suy nghĩ thật lâu.
mắt sáng ngời, “Lý tướng quán muốn thòng qua nghị hòa ngăn chặn tiến độ đi về phía bắc cùa bọn chúng?”
Lý Tĩnh gặt đầu nói: '‘Không sai, ngưỡi Đột Quyết tham lam, nếu như thấv chúng ta nghị hòa, quá nửa sè tạm hoàn thòi cơ chiến đấu.
mưu đồ ích lợi.
Bọn chúng khẳng định cũng hy vọng chúng ta cùng Đường quân quvết đắn.
bọn chúng làm ngư ông đắc lợi.
chúng ta có thể tạm phái sứ thần cùng bọn chúng nghị hòa.
cẩn phải ngăn chặn bọn chúng, sau đó mới có thể điểu binh lên phía bắc.
mới cầu tiêu diệt đổi thù”.
Chươna 595: Thảo mộc thành binh (3)
“Quân Đột Quvết tàn nhẫn vò cùng, tuvệt không phải giảng đạo lv giống như chúng ta” Tiêu Bố Y lo lắng nói: “Sứ giả nếu như đi, tất có nguy hiểm tính mạng, người này phải ăn nói khéo léo.
không biết phái ai tiến đến là tốt nhất?”
Trương Lượng vốn một mực trầm mặc.
nghe đến đó, đứng dậy thi lễ nói: “Nếu như Tâv Lương vương.
Lý tướng quân không chê.
mạt tướng nguyện đi nghị hòa!”
Trương Lượng vốn là hàng tướng Ngòa Cương, một mực đi theo Lý Tĩnh, làm việc ổn thòạ có phấn được Lý Tình thưởng thức.
Thấy Trương Lượng xin đi, Tiêu Bố Y ngóng nhin hắn thật lâu.
lúc nàv mới nói: “Trương Phó tướng, việc nàv có ý nghĩa trọng đại.
cửu tử nhắt sinh, ngươi đà suy nghĩ rò ràng rồi chứ?”
Trương Lượng trầm giọng nói: “Mạt tướng xin đi.
thì đà nghĩ rò ràng.
Mạt tướng vốn là người chờ xử tội.
được Tây Lương vương.
Lý tướng quán tín nhiệm, vẫn chưa thể báo.
lần nàv đương cúc cung tận tụv, chết cùng không tiếc!”
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Thấv chết không sòn đó là anh hùng chân chính! Được, bổn vương sè phái ngươi đi!”
Lý Tình lại nói: “Trương phó tướng, ngươi đi chuyến này không thể ôm ý niệm hắn phải chết trong đầu, mà phái làm thế nào để ngăn chặn đối thủ.
còn sống trờ về!”
“Mạt tướng rò ràng” Trương Lượng gặt mạnh đầu.
“Không biết là có lặp tức lẻn đường hav không?”
‘Không vội” Lý Tĩnh nói: '‘Hôm nay quán Đột Quvết còn đang ở Thái Nguvên.
ngươi giờ phút nàv nếu như đi, có Lý Trọng Văn ờ đó, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Chờ ta xuất binh Thái Nguyên, bức Hiệt Lợi bắc phản, sau khi tách Đường quân cùng quán Đột Quyết ra thi ngươi mới đi sứ”.
Trương Lượng gặt đầu.
Lý Tình nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: “Tây Lương vương, tuy nói LÝ Đường một mực không có động tình, nhưng kính xin người cùng uất Trì tướng quán vây còng Thái Nguvên.
đồng thòi đề phòng Đường quán bắc thượng viện trợ, về chuyện đánh Đột Quvết.
kính xin để cho mạt tướng toàn lực điều hành".
Tiêu Bố Y đáp ứng nói: “Nên là nhưthế.
bổn vương đương toàn lực ứng phó hiệp trợ Lý tướng quân’' Hai người nhìn nhau cười, không khòi nhớ tới năm đó ờ thảo nguyên nói.
Khi đó Tiêu Bố Y kiệt lực vì Lý Tình tranh thủ cơ hội.
không nghĩ thời thể khó nghịch, cuối cùng cùng hoàn thành tâm nguvện khó được, hôm nav đương cầu thi triển hùng phong, đại phá Đột Quvết!
***
Một đêm ác mộng, chỡ khi Hiệt Lợi từ trong mộng bừng tinh, cốt Sờ Lộc cấp tốc đến trước giường hắn, thấp giọng nói: “Khả Hăn, việc lớn không ồn”.
Hiệt Lợi rất là buồn bực.
trong khoảng thòi gian này, thường xuyên nghe nhắt chính là bốn chữ ‘Việc lớn không ồn’ nàv.
Mồi lằn nghe được, đều có V nghĩa lại có chuyện cực xấu phát sinh, liền quát hỏi: “Quân Tây Lương đánh tới sao?”
“Khả Hãn liệu sự nhưthẳiL thuộc hạ...!cái nàv..
Cốt Sờ Lộc vốn định nói Khả Hãn liệu sự như thần, thuộc hạ bội phục, nhưng thấv Hiệt Lợi mặt so với đáv nồi còn đen hơn.
chi sợ vỗ mông ngựa lại trúng móng ngụa, im miệng không nói.
Chi nghe thấy xa xa tiếng trống truyền đến, không khòi kinh hài.
Hắn ở trong thành Thái Nguyên, tiếng trống nàv vẫn truyền tới đây, vậy không phải là nói rò quán Tây Lương đà đến Thái Nguyên?
Cắp tốc rời phủ.
thấy Lý Trọng Văn đà ỡ ngoài cửa chờ.
không ngại thể diện nói: “Lý Trọng Văn.
hiện tại tinh hinh chiến sự thế nào rồi?”
Lý Trọng Vãn cũng đà gấp như trên chảo nóng.
Hắn cũng không rõ vì sao mấy lằn hướng về phía Tây Kinh thinh binh.
Hà Đông lại nói Thánh Thượng đã buông tha cho Thái Nguyên? Thấy Hiệt Lợi sợ hãi.
nhớ tới hắn ngày thường kiêu ngạo, trong lòng thậm chí có chút ít khoái ý.
“Ngoài thành đều biết ngàn quân Tây Lương kích trống nhiễu dàn.
cùng không có đại quán chạy đến.
Nghĩ tới quán Tây Lương tại Sơn Tãv bắt quá mấv vạn binh lực, phô trương thanh thế.
chúng ta không cằn sợ hài”.
“Ta có gì phải sợ?” Hiệt Lợi nghe rõ ràng tình huống, trong lòng bình phục.
Lý Trọng Vãn nhăn châu xoay chuyển nói: “Ngoài thành quán Tây Lương binh ít.
sao có thể chịu được một kích của Khả Hãn? Ta cả gan mời Khả Hãn xuất binh đánh, cho bọn hắn một sự giáo huắn'
Hiệt Lợi có chút do dự, thẩm nghĩ ngươi xem lào tử là ngốc sao? Quản Tây Lương chiêu này gọi là dụ địch xâm nhập, mấy lẩn dùng ờ trên người lào từ, lào từ nếu như còn không nhớ.
vậy cùng thật ngu xuần đến cùng cực, quân Tây Lương phái người dụ địch, cách đó không xa khẳng định có đại quán mai phục, lão tử vô luận như thế nào.
lằn nàv cũng sẽ không đâm đầu vào.
Đang nghĩ ngợi chối từ như thế nào mà không ảnh hường đến mặt mũi của minh, thì có Đường quân cấp cấp đuồi tới.
lớn tiếng nói: “Thái Cốc Công, việc lớn không ồn”.
Lý Trọng Vãn sắc mặt trầm xuống, “Chuyện gi?”
Đường binh nói: “Không ra ngoài dự tính cũa Thái Cốc Công, quán Tây Lương quả nhiên là kế dụ địch, thấy chúng ta không xuất binh, đại binh cuồn cuộn không dứt đuổi tới.
cho tới hiện tại, ngoài thành đông ít nhất đà có hơn vạn đại quàn!"
Lý Trọng Văn trong lòng thầm kêu đáng tiếc.
Thì ra mấy ngàn quán Tãv Lương sáng sớm đà ở ngoài thành nổi trống hò hét.
hắn đích xác nghi ngờ đổi thủ là dùng kế dụ binh, hơn nữa binh lực thủ Thái Nguyên bất quá mấv vạn, không dám chủ động xuất kích, nhưng thấv được đối thủ tiếp viện chừng một vạn, đã nghĩ quán Tây Lương có thể là hư hư thực thực, sáng sớm nổi trống, thật ra đại quân cũng chưa có đuổi tới.
lại lợi dụng tâm lý đóng cửa không dám ra của quân thủ thành.
Thái Nguvẻn.
buộc bọn hắn co đầu rát cổ trong thành, trước mắt quân Tâv Lương tăng binh hơn vạn, không cằn phải nói.
Hiệt Lợi càng sè không xuất binh.
Lại nhìn về phía Hiệt Lợi.
trỏng thấv ánh mắt của hắn đang nhìn về phía minh có chút oán độc.
Lý Trọng Văn âm thẳm để phòng.
Hiệt Lợi thẩm nghĩ, lào tiểu tủ ngươi đà sớm biết đổi thủ là kế dụ địch, lại vẫn khuvên ta xuất binh, kỳ tâm đáng giết! Nếu là ngàv thường.
Hiệt Lợi nói không chừng sẽ hiệu triệu ky binh, san bẳng thành Thái Nguvên.
nhưng trước mắt chuvện quá khẩn cấp.
không rảnh để ý tới Lý Trọng Văn.
Tâm tư vừa chuyển, liền nói với cốt Sỡ Lộc: “Triệu tập binh mã.
chúng ta từ thành tãv xuất binh, đi đường vòng đoạn đường lui của quán Tâv Lương".
Lý Trọng Vãn mừng rờ nói: “Vậy chúc Khả Hãn mã đáo thành công” Vô luận như thế nào.
chi cẩn quán Đột Quvết cùng quán Tây Lương giao thủ.
đối với Thái Nguvên luôn không có chồ xắu.
Không nói hai lời.
Hiệt Lợi cùng cốt Sỡ Lộc.
một đám Đặc cằn.
cốt Đò Hậu ra khòi thành Thái Nguvên.
khói bụi nổi lên bốn phía, quân Đột Quvết cuồn cuộn không dứt ra khỏi thành.
Lý T 1'ọng Văn đà mệnh lệnh rõ ràng binh tướng tăng mạnh p hòng thủ thành, vên lặng theo dõi kỳ biến.
Nhưng qua một hai canh giờ sau.
có binh sĩ cấp tốc báo lại, “Khởi bẩm Thái Cốc Công, hiện tại quán Tãv Lương đã tụ tập ít nhắt ba vạn binh lực.
chẳng những thành đông có đại quân vây khốn, thành nam cùng bắt đầu hạ trại bóp chăt đường ra”.
Lý Trọng Văn trong lòng ràng mình, thẳm nghĩ lần này quán Tây Lương quả thực muốn động thực chiêu.
Quán Tâv Lương tại phía nam hạ trại, đó chính là muốn cắt đứt liên lạc giữa Thái Nguyên cùng Hà Đông, đề phòngbọn họ theo hướng nam chạv về Quan Trung.
“Ngưỡi Đột Quyết hiện tại tình hình như thế nào?”
“Bọn họ đà đi được một lúc”.
“Vậy tình hình chiến sự phía đông thế nào?” Lý Trọng Văn hỏi.
“Không có” Binh sĩ lắc đầu nói: “Đại quán bọn họ ra khỏi thành tây.
đà rẽ sang hướng bắc, nghe nói...’'Binh sĩ muốn nói lại thôi.
Lý Trọng Văn vội hòi.
“Nghe nói cái gi?”
“Có binh sĩ hiểu tiếng Đột Quvết nói.
bên trong người Đột Quyết đều nói.
Khả Hãn hạ lệnh, cho bọn họ đi về phía bắc tới Thiên Trì”.
Lý Trọng Vãn vừa nghe, đột nhiên tinh ngộ.
chi cảm thấv ngực nóng lẻn, một ngụm máu tươi phun ra, trong lòng nói: ‘Hiệt Lợi thì ra là lừa mình, người Đột Quvết đi rồi, minh làm thế nào thủ được thành Thái Nguyên?’
***
Hiệt Lợi một đường chạv vội, hôm nay đã rời quận Thái Nguyên đến Lâu Phiền, ở phía sau hắn.
có hơn mười vạn đại quân đi theo, loạn thành một đám.
Thấv phương đông bầu trời mịt mờ nặng nề, rất có tư vị chinh phạt, thì hiểu rằng quân Tày Lương quá nửa đã đền dưới thành Thái Nguyên, Hiệt Lợi nặng nề mắng: “Lý Trọng Văn quá nửa cho là hắn phi thường thông minh, khôngbiểt ta cũng không ngốc”.
Cốt Sỡ Lộc cười bồi nói: “Khả Hãn thẩn cơ diệu toán, thuộc hạ bội phục".
Hiệt Lợi hừ lạnh một tiếng, dẫn binh tiếp tục chạy như điên về hướng bắc, chỡ khi đến Thiên Tri lúc này mỡi tạm thòi an doanh hạ trại, nghe động tình.
Thiên Trì đà ở phía bắc nhắt của quặn Lâu Phiền, quán Đột Quvết một hơi chạy đi mấy trăm dặm, thầm nghĩ cùng quân Tây Lương cùng không có thâm cừu đại hận gì, theo lv thuvết bọn họ hẳn là chú ý tới Thái Nguyên trước, sè không tới truy kích.
Sau khi qua Thiên Trì hơn mười dặm thì đà tới địa phận quận Mà Ắp, tiếp qua Khai Dương về hướng bắc.
rất nhanh có thể đến Định Tương.
Định Tương hiện tại đă là địa vực Đột Quvết.
còn có người Đột Quvết thủ vệ, Hiệt Lợi cho đến lúc này, trong lòng mới an tâm một chút.
Nhưng thấv được lúc bắt đầu gằn ba mươi vạn đại quân chi còn lại có hơn mười vạn, hơn nữa người không phải thất lạc thì chính là mất hồn, mồi người trẽn mặt đều viết hai chữ kinh hài.
không khòi trong lòng cực kỳ bi ai.
Hiệt Lợi không dám khinh thường, trong khi lui lại đã sớm lệnh cho quán Đột Quyết lưu thủ nam Lâu Phiền lưu ý hướng đi của quán Tây Lương, còn bản thân thì nắm chắc thòi gian ngủ một giấc, để hôm sau đưa ra quvết định tiếp.
Hòm sau mới tinh dặv.
tin dữ truyền đi, đẩu tiên là quán Tãv Lương lần này xuất động ít nhắt hơn mười vạn đại quân, đà đem thành Thái Nguvẻn trùng trùng vây khốn, mưa gió không thấu.
Lấn này Tiêu Bố Y hiển nhiên hạ quvết tàm.
nhất định phải đánh hạ Thái Nguyên.
Mà tất cả các huyện xung quanh của quận Thái Nguyên, đà tràn đầy hành tung quán Tây Lương.
Du ky không dám xuôi nam tìm hiểu, chi biết những tin tức nàv.
Hiệt Lợi đà không quan tâm Đường quân, chi thầm nghĩ bước tiếp theo của minh sẽ đi như thế nào.
Đến buổi trưa, lại có ky binh quay lại bẩm báo.
huyện Tĩnh Nhạc phía nam Lâu Phiền, đà xuất hiện kỵ binh Tây Lương!
Hiệt Lợi nghe vậy kinh hài, thẳm nghĩ Tĩnh Nhạc cách Thiên Trì đã không xa, quán Tãv Lương nhanh như vậy, xem ra Thiên Trì cũng không ổn.
Một đêm dưỡng lại tinh thần, cảm thấy không an tâm, lập tức nhồ trại lên đường, lại lùi về hướng bắc.
Lúc này đâv trực tiếp qua Mã Áp.
đến thành Định Tương lúc này mới thở ra một hơi.
Đoạn đường này chạy về phía bắc, trọn vẹn chạy hơn tám trăm dặm, cốt Sỡ Lộc nói: “Khả Hãn, nghĩ tới quán ta đi nhanh như gió, quán Tâv Lương cho dù có mọc cánh, chi sợ cũng đuổi không kịp chúng ta"'.
Hiệt Lợi cũng nghĩ như vậy.
thẳm nghĩ thiết kỵ quán Tâv Lương có lẽ có thể tới được, nhưng bộ binh vô luận như thế nào cùng đuổi không kịp đại quân của minh.
Quân Tâv Lương nếu chi là thiết kỵ công tới.
thi không đủ gày sợ hài.
Thấy quán Đột Quyết một đường đi vội, cho tới hiện tại điểm lại chi có hơn mười vạn binh mà, như vậy quay lại Nha trướng, thật sự là không còn mặt mũi.
Phán phó tạm thời tại Định Tương nghi ngơi và hồi phục, chờ bại quán Đột Quyết về tụ tập.
Nghĩ tói đại quân đi rầm rầm rộ rộ, cho tới tình trạng thẻ lương hiện tại.
quả thực là khóc không ra nước mắt
Một đêm không nói chuyện, ngày thứ hai Hiệt Lợi mới tinh, chi cảm thấv gàn cốt đau nhức, đang suy nghĩ vô luận như thế nào cũng không trốn nữa, phải nghi ngơi thật tốt mấy ngày, thì cốt Đô Hậu Tháp Mộc Lặc chạy đến bẩm báo, “Khởi bẩm Khả Hãn, việc lớn không.