Trinh Giảo Kim thấy Đường quán đánh tới.
khí thế như hồng thủv, cũng không khỏi âm thẩm kinh hài.
Theo hắn thấy, Đường quán nóng lòng quay lại.
khó tránh khỏi sẽ có chồ yếu để thùa dịp.
nhưng xem binh tới trước mắt.
tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến.
Binh gấp không loạn, binh cách rò ràng, những Đường quán này khi lao ra mang theo khí thế tiêu sát.
binh lực lại hơn xa tại quán Tâv Lương, Trinh Giảo Kim thấy thấ biết không thể dùng lực đối địch, phán phó kỵ binh thủ hạ hơi rút lui.
Trước mắt hắn thống lình mặc dù không phải Thiết giáp ky binh sắc bén nhất dưới tav Tiêu Bố Y, nhưng mà vẫn xem nhưkv binh hàng đầu của quân Tảv Lương, mọi người giục ngựa quay lại.
Đường quán đuổi theo không kịp.
Đường quân truy không kịp.
lặp tức co trờ lại, cùng không vội cầu thành còng.
Trình Giảo Kim thấv thế.
trong lòng hơi định, không lui lại nữa, mà dẫn quán vọt tỡi trước.
Quán Tâv Lương áp lên bức bách đối thủ, Đường quán lặp tức lại lao ra, thể hiện khí thế quyết đấu.
Trình Giảo Kim chi sợ có mai phục, không cầu có công, chi cẩu không sao, một lằn nữa lui lại.
Đường quân thấy thế, cũng chậm rãi co binh lực trờ lại.
cứ ba lẩn như thế, Trinh Giảo Kim trong lòng đã không gấp nữa mà ngược lại vui, bởi vì hắn đà liên lụy binh lực của đối thủ.
hơn nữa hắn có hậu viên.
Chỉ cần bộ binh Tãv Lương sau đó đuổi tới.
hắn có lòng tin đem đổi thủ giết đến quăng mũ cởi giáp.
Hai quán trong khi giẳng co chưa phân, Trinh Giảo Kim không biết lình quán Đường quán là ai, bồng nhiên nghĩ đến.
đối thủ hiển nhiên cũng biết minh đang kéo dài.
vì sao ra hạ sách này? Bọn họ không nóng lòng rút chạv.
lại cùng mình đối kháng giẳng co.
như vậy là vì sao? Nghĩ tới đâv, trong lòng khó có thể binh an.
phía sau đột nhiên có người phi ngựa tới cắp báo.
“Trình Tướng quân, việc lớn không ồn”.
Trình Giảo Kim trong lòng run lẻn.
hiểu 1'ẳng đó là Du ky của Bộ binh doanh, quát hòi.
“Chuyện gi?”
'‘Đường quán đột nhiên từ phương bắc đánh ra, tập kích phía sau quán ta.
Quản ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
bị đánh đến chia năm xẻ bảv, đau khổ chèo chống, lại khó ngăn cản đối thủ, mong Trinh Tướng quân nhanh chóng đưa ra định đoạt”.
Trình Giảo Kim chợt lạnh, đã biết không ồn.
Lập tức dẫn binh về phía bắc nghênh tiếp.
Đường quán chủ động xuất kích, bám theo sau lưng quán Tây Lương.
Cách Trình Giảo Kim không xa không gần.
Trình Giảo Kim âm thầm kinh hài, đà đi hơn mười dặm thì có quân tinh lần nữa.
đã biết quán Tãv Lương bại lui hướng nam.
cách nơi này vài dặm.
còn đang đau khổ chèo chống.
Trinh Giảo Kim vừa vội vừa giận, hiểu rằng đã tráng mưu kế của Đường quân.
Thúc ngựa đi thêm vài dặm, Trình Giảo Kim rốt cuộc tròng thấv bộ binh Tãv Lương.
Hơn vạn bộ binh đi theo Trinh Giảo Kim đến hiện tại chi còn lại hơn hai ngàn người.
Binh sĩ còn lại hoặc chết hoặc tán, chi còn lại có hơn hai ngàn người vẫn ương ngạnh chống cự, không buông bò ý niệm ngăn chặn Đường quân xuôi nam trong đầu.
Những người nàv thối lui đền nơi có địa thế hẹp, hai bên đều là sườn núi cao đá lớn.
con đường chính giữa gập ghềnh.
Quản Tây Lương không hể lui về phía sau nữa.
căn cứ theo địa thế bố trí phòng tuvến.
Đường quán ba lượt xung phong, lại bị quán Tãv Lương đánh lui ba lượt.
Lý Thế Dân đà có chút ít nóng lòng.
Lần này người lình quán chính là Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân phải quay lại.
Hắn đà vô tâm với u châu.
Nhưng mà hắn dù sao cũng không thể tự tiện quay lại Hà Đông.
Lấn này động binh là nhận được mật lệnh của Lý Uyên.
Lý Uyên đà ý thức được tình thể không ổn.
Hắn khi đó còn chưa biết Lý Tình muốn đánh Đột Quvết Nha trướng, nhưng hắn biểt quán Đột Quvết vừa từ Thái Nguyên rút lui.
Đường quân u cháu đã trở thành đơn độc.
Hôm nay hai quán quyết đấu.
quán Tãv Lương thọc xiên một đao.
từ đông nam đến tãv bắc, xuyên qua Thái Hành Sơn lồng lộng, đem Đường quán vô hình chung chia làm hai bộ phận.
Vốn Đường quân thùa dịp quân Tâv Lương cùng quân Hà Bắc đổi chiến, chiếm lấy Hà Bắc.
Đáv là một nước cờ rắt không tồi, nhưng quân Tâv Lương nước nhận Đường quân, sau khi đánh hạ Tinh Hình Quan, thi những ưu thế của Đường quán trước kia chiếm được tắt cả đã không còn.
Ngược lại là.
sắp bị mười vạn đại quán vây ờ u châu.
u châu từ địa thế mà nói.
đối với LÝ Đường đà như gàn gà.
ăn vào vô vị, vứt bò thì không nỡ.
Lý Uyên một hơi mượn quán Đột Quvết.
quán Liêu Đông xuôi nam, chính là hy vọng lợi dụng hai phe thế lực nàv chèn ép quán Tây Lương, sau đó đả thông thông đạo Sơn Tây cùng Hà Bắc.
thực hiện vây công ý niệm Tây Lương Đông Đô trong đầu.
Nhưng một khắc trong miệng từ Lý Trọng Văn biết được quân Đột Quyểt bỏ chạy, Lý Uyên lập tức ý thức được, kế hoạch đà thất bại! u châu nguy hiểm!
Đám người Tiêu Bổ Y, Lý Tĩnh có thể suy nghĩ đại cuộc.
Lý Uyên đương nhiên cũng có
thể nghĩ đến.
Đột Quvết vừa đi, chiến trường lặp tức biến thành Hà Đông.
Đường quán u châu rất nhièu người nhà tại Hà Đông, nghe được Hà Đòng có chuyện, có thể nào không vội? Quán tâm vừa loạn, không thể vàn hồi.
lúc trước đệ tử Tề quận của Trương Tu Đà, Kiêu Quả Quản của Dương Quảng đều có thể nói là tinh nhuệ của Đại Tùy, nhưng bởi vì nhớ nhà làm cho tan tác.
Đường quán đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Lý Uvẻn nghĩ tới đảv.
lặp tức đưa ra quvết định vứt bò.
buông bỏ u châu!
Đó là một quyết định thống khổ, nhưng ờ trong suy nghĩ của Lý Uyên không thể nghi ngỡ cũng là quyết định chính xác!
Chính như hai bên đánh cờ, vứt bò quán cũng là một chiêu, cho nên hắn bảo Lý Thế Dân dán tinh binh quay lại tương trợ Hà Đông.
Lý Thế Dân tuân lệnh, lập tức cùng đám người Sài Thiệu, Phòng Huyền Linh thương nghị đối sách, dù sao muốn bình yên bò chạy cũng không phải chuvện dễ.
vùng u châu cùng không cần lập tức vứt bỏ.
Sài Thiệu biết được tâm ý của Lý Uvẻn.
lại chủ động thinh lệnh lưu thủ u Châu kháng cự quán Tây Lương.
Lý Thế Dân sau khi biết được, vừa vui vừa lo.
u Cháu cằn phải có trọng thần lưu thủ, bẳng không chi sợ lặp tức sẽ sụp đổ.
Sài Thiệu đúng là nhân tuyển để thủ u Châu tốt nhất, nhưng lưu thủ u Cháu hiển nhiên cũng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, hắn một mực cảm giác có điểm thẹn với Sài Thiệu.
Sài Thiệu cũng không có ý bất mãn gì.
chi nói hắn lưu thủ u Châu, còn có thể kháng một đoạn thòi gian.
Lý Thế Dán không có lựa chọn nào khác, đành đồng ý với Sài Thiệu.
Vi định quán tâm, lại đem Lý Đạo Tông cũng lưu lại.
tiếp tục lưu thủ Cự Mã Hà, xem xét hướng đi chinh chiền của quán Liêu Đông quán cùng quán Tây Lương.
Phòng Huyền Linh xuất ra một kế, an bài Đường quán rút lui.
Hắn nói nếu như đi Tinh Hình Quan, khắng định tổn thất thảm trọng, nói có nguy hiểm toàn quân bị diệt, đã như vậy, không bẳng binh đi hiểm chiêu, đi Khẩu Quan quay lại Thượng Đảng, có thể cùng Lý Thẩn Thông tụ hợp.
Nhưng nếu như muốn đi Khẩu Quan, thi phải phá tan phòng tuyến của Tẳn Thúc Bảo.
nếu mạo muội xuôi nam.
nhất định sẽ đã bị quán Tâv Lương vây công chặn đường, cho nên nhắt định, phải lắv công làm thủ.
giương đòng kích tây.
Tẳn Thúc Bảo kinh nghiệm phong phú.
quá nửa cũng có thể nhin ra ý đồ của Đường quân, đà như vậy, có thể trước đó do Lưu Hoẳng Cơ lĩnh quân lui lại.
tại Bác Lăng chờ.
ngàv hõm sau do Lý Thế Dân lĩnh quán rút lui, Sài Thiệu công kích doanh trại quán Tây Lương, giữ chân binh lực đối thủ.
Tẩn Thúc Bảo nếu như xem thấu ý đổ của Đường quân, nhất định sẽ phái người truy kích Lưu Hoẳng Cơ, đến lúc đó Lý Thể Dán cùng Lưu Hoẳng Cơ hai đầu giáp công, có thể phá truy binh, bảo vệ Đường quân binh yên lui lại.
Lý Thế Dân tiếp thu kế sách của Phòng Huyền Linh, phân hai lần rút quân, kết quả chứng minh Phòng Huyền Linh phán đoán cực chuẳn, Lưu Hoẳng Cơ rút quân, Trinh Giảo Kim bình minh truy kích.
Lý Thế Dân cho Sài Thiệu toàn lực đánh quán Tãv Lương, đem toàn bộ phòng tuyến quân Tây Lương bức về phòng thủ, còn bản thân dẫn đám người Đoạn Chí Huyền, Phòng Huyền Linh cùng Trường Tôn Hẳng An xuôi nam, tấn công sau lưng Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim có một vạn bộ binh vốn là ờ sau.
nào đàu nghĩ đến trong khi đang đuổi theo Đường quân, lại bị Đường quân từ phía sau lưng đánh tới, không khói kinh hài.
Lúc nàv quán Tâv Lương, ngược lại thể hiện ra tổ chất tác chiến vô cùng tốt.
Bọn họ cũng không tháo chạy, mà là chia ra chống cự, đến khi Dương Uv Lang tướng Lòi Cát Phong chống cự.
có thể tác chiền chi còn chừng hơn hai ngàn.
Lôi Cát Phong vốn là Quản Đẩu, ban đẩu ở khi đánh Hoài Nam, làm gương cho binh sĩ, tác chiền dũng cảm.
dùng quán công thăng chức, được Tiêu BÓ Y thăng chức làm Dương Uv Lang tướng, hôm nay kinh nghiệm tác chiến phong phú, đang lình quán những quân Tâv Lương còn lại.
Chính là Lang tướng xuất thân binh dân này dẫn theo hơn hai ngàn quán Tây Lương còn lại.
dựa vào địa thế.
gắt gao kháng cụ tiến độ đi về phía nam của Đường quân.
Lý Thế Dân hiểu 1'ẳng nơi đây không thể kéo dài, nếu để cho quân Tãv Lương lại từ sau lưng hắn đánh tới.
vậy thật sẽ là một hồi loạn chiến.
Nhưng địa thế hẹp.
kỵ binh không cách nào vặn chuyển, chi có thể đích thân xông về phía trước, ủng hộ sì khí.
Đoạn Chí Huyền cũng biết không thể kéo dài.
rống lên một tiếng, làm gương cho binh sĩ.
dẫn đẩu đội mấv trăm cảm tử xông lên.
Đoạn Chí Huyền cũng là xuất thân bình dàn.
vốn là Đội Chính- do quán công lên tới Phiêu Kị tướng quán hôm nav.
người nàv tác chiến chi mãnh liệt, cũng làm cho người ta để mắt tới.
Những năm gần đâv này.
đám người Àn Khai Sơn.
Khâu Hành Cung, Sài Thiệu.
Đoạn Chí Huyền đều là những người mà Lý Thế Dán cực kỳ coi trọng.
Nhưng Àn Khai Sơn bệnh chết.
Khâu Hành Cung bị Tiêu Bố Y chém.
Sài Thiệu lại canh giữ ờ u Châu, khi nhìn sang Đoạn Chí Huyền xông lên.
Lý Thế Dân chi cảm thấv trong lòng căng thắng.
Đoạn Chí Huyền làm gương cho binh sĩ, khí thế hung hàn.
tay hắn cầm khảm đao.
võ còng cao cường, lại từ trong Tây Lương quán cố thủ giết ra một con đường máu.
Đường quán vừa thấy, sĩ khí đại chấn, đều xông lẻn.
chi là địa hình hiểm yếu nhò hẹp.
nhiều người không thể phát huy tác dụng, nhưng Đường quán thế còng hung mãnh, đã bức quán Tây Lương liên tục rút lui.
Lòi Cát Phong nhìn thấy, cũng kích phát ra sự hung hàn.
ở trong loại trường họp này.
trận pháp phối hợp gi cũng đà tác dụng không lớn, tất cả mọi người đều là bi tráng mà tiến lên.
giết một là đủ.
giết hai là có lời.
Quán Tây Lương cung tiễn dùng hết.
rắt nhièu người đơn đao bị gãv.
thậm chí lắv đá đập tới.
Lôi Cát rát đao tiến lên.
tung hoành chém giết, đại khai đại họp, Đường quân bị hắn bức.
đà đinh chi thế tới.
Đao mà Lôi Cát Phong dùng, là bời vì công thành có công, được Tiêu Bố Y ban tặng.
Bội đao của Tiêu Bố Y xưa nay đều do Vô Công Bố chế tạo.
sắc bén vô cùng.
Lôi Cát Phong phấn khởi không sợ chết, đao đao hung mãnh, chi thấy thương gày tay chân gãy bay lên.
đã đem Đường quán ép lên bức lui trờ về.
Đoạn Chí Huyền thấy thế giận dữ, mũi chân điểm xuống đất.
xông lên sườn dổc, tung người lên cao hạ xuống, một đao nhẳm ngay đinh đầu Lôi Cát Phong mà chém xuống.
Lôi Cát Phong phát giác gió táp tới trước mặt.
thấy ánh đao lóe lẻn.
trong tiếng hét vang, vung đao đờ tới.
Lúc nàv hai thương đâm tới.
hắn trong tích tắc lắv một địch ba.
toàn lực vặn eo chuyển bước, bị một thương đâm trong khôi giáp đầu vai.
một thương khác đà đâm vào dưới xương sườn của hắn.
Một tiếng xoảng vang lẻn.
đơn đao của Đoạn Chí Huyền bị chặt gày, trong lòng cả kinh, ở giữa không trung quav thân, một chường đánh trúng trước ngực Lôi Cát Phong.
Lôi Cát Phong bị một chưởng đánh té ngà.
đơn đao cấp tốc vung lên, Đoạn Chí Huyền ngửa ra sau nhảv đi, chi cảm thấv trước ngực lạnh như băng.
Thi ra một đao kia của Lôi Cát Phong vạch phá khải giáp của hắn, thiếu chút nữa đánh cho hắn mỡ ngực bể bụng, không khỏi run sợ.
Đoạn Chí Huyền thắng ở thân thủ kiện tráng, Lỏi Cát Phong lại mạnh ỡ đon đao sắc bén.
Nhưng Đoạn Chí Huyền té ngã một cái bay ra ngoài, là rơi vào Đường quán khác hồ trợ.
bình vẻn vô sự, Lôi Cát Phong lại vừa ngà xuống, mắt thấy đà muốn bị người giết chết.
Đường quán đại hặn.
năm sáu thanh trường thương hướng về phía Lôi Cát Phong trẽn mặt đắt đâm tới.
Mắt thấy Lỏi Cát Phong muốn bị mất mạng, có quán Tây Lương bồ nhào qua, dùng lưng ngăn trở trường thương, phần khởi kéo Lòi Cát nói: “Lôi đại ca.
đi mau”.
Người nọ tiếng quát chưa dứt.
một búng máu phun tới.
năm sáu thanh trường thương đểu đâm vào trong cơ thể người nọ, mùi thương mang máu.
hiện ra hàn quang.
Lôi Cát Phong hét lớn một tiếng, đơn đao vung đi.
lại chém chết một người, trong mắt phóng hỏa.
Hắn làm gương cho binh sĩ, rắt được thủ hạ kính yêu, lần nàv được huynh đệ cứu giúp, lúc này mới thoát được cái chết, quay đẩu lại nhìn lại.
trông thấv quán Tây Lương còn lại không đến ngàn người, mà Đường quân người vẫn đông nghìn nghịt, khó có thể đếm.
hiểu rẳng đã khó mà khang được, trong lòng thẩm nghĩ, phía Trinh Tướng quân không biết như thế nào?
Mang theo binh sĩ thủ hạ vừa đánh vừa rút, chờ lui ra phía sau một đoạn đường trình, quay đầu nhin lại, Lòi Cát Phong trong mắt bỗng nhiên xuất hiện sự vui mừng, quát lớn: “Đi theo ta”.
Hắn không hể ngăn cản.
đi trước nhằm hướng đông rút lui.
quân Tâv Lương thấv thế.
chăm chú đi theo.
Đường quân đột nhiên mất lực cản, đều từ trong đưỡng núi nhỏ hẹp dũng mãnh tiến ra.
Lúc này đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên, Đường quán mới ra khòi đường núi sắc mặt đại biến, chi thấv được mây đen cuồng quvển.
thiết giáp hàn quang, Trinh Giảo Kim cằm trong tay Khai Sơn Cự Phủ.
đà dẫn đầu thiết kỵ hướng về phía ờ đây giết tới.
Trình Giảo Kim rốt cuộc đà đuổi tỡi.
Tây Lương thiết kỵ cầm trong tay cung tiễn, bắn loạn một hồi, Đường quán vừa mới giết ra đều bị bức trờ về, Lý Thế Dân giận dữ.
thét ra lệnh thủ hạ cấp cõng, tất phái lao ra ờ đây.
cùng đối thủ ác chiến.
Trinh Giảo Kim lại lệnh cho thiết ky đem bộ binh lên ngụa, không hề trì hoàn, rẽ về hướng đông mà đi.
Lý Thế Dân khi dẫn người xông ra khòi đường núi, mới biết được Trình Giảo Kim vì sao lui quân, chi thấv phương xa bụi đất tung bav.
Lưu Hoẳng Cơ cũng đà dẫn binh xông tới.
Trinh Giảo Kim tự biết không cách nào ngăn cản, lúc này mới bỏ chạv.
Đường quán một phen chém giết, rốt cuộc đánh lui Tãv Lương truy binh, binh họp một chỗ.
khí thế càng hơn.
Lập tức không hề ham chiến, trực tiếp xuôi nam.
chuẩn bị xuyên Bác Lăng, đi Triệu Quận, qua Tương Quốc, tới Khẩu Quan.
Bọn họ mục đích đà rò ràng, lại giết lui truy binh, nỗi nhớ nhà giống như mũi tên.
sắc bén không thể đờ.
Trình Giảo Kim nhìn sang Đường quán đi xa.
lại vô kế khả thi.
Đường quán có mẩy vạn người, hắn lại chi có ba nghìn thiết kỵ, lại có thể làm được cái gì?
Lý Thế Dân nồi nhớ nhà vội vàng, dẫn đội đi vội.
qua thành không để ý.
Đường quán thế lực to lớn.
quán sĩ thủ thành thắv thế.
đều là bể cửa thành không ra.
Đường quán một ngày đi vội, khi gẩn hoàng hôn, bầu trời lại rơi xuống bông tuyết, gió Bắc thổi, bông tuvết như lòng ngỗng, lất phắt rơi xuống.
Chi chốc lát.
núi xa cãv gần.
khoác lẻn một lớp áo trắng, tạo nên một bức giang sơn mì
Lý Thế Dân lại có chút buồn bực.
thẳm nghĩ người nếu không mav, cho dù uổng nước lạnh cùng bị giắt răng, tuyết lớn bav tán loạn, càng làm cho đường xá khó đi.
chẳng lè nói ông trời cũng không muốn cho mình trở về?
Đường quán không dám trì hoãn, thùa dịp đêm lại một hơi chạy ra khòi Bác Lăng, đến dưới chán Linh Sơn tây bắc Triệu Quận mới dừng chán lại nghi.
Trước mắt bọn họ mặc dù không có bị quân Tãv Lương đuổi theo, nhưng mà ờ trong địa vực của quân Tây Lương, làm sao dám khinh.
thường?
Lý Thế Dân thấy Đường quán đà ngưỡi kiệt sức, ngựa hết hơi.
hiểu 1'ẳng nhân mà cẩn nghi ngơi, mệnh lệnh tạm thòi tìm sơn lình nghi ngơi.
Bọn họ một đường về phía nam, giản lược mà đi, nhưng vẫn mang theo những vật dụng cẩn thiết.
Thắp lén lửa lớn.
vùi nồi nấu cơm.
trong hoang dà, rất là lạnh lẽo.
Binh sĩ đem cơm tới.
Lý Thế Dân nhìn mọi nơi.
nhưng lại vô tâm nuốt xuống.
Không biết tại sao.
nhớ tới tình hinh năm đó truy kích Tống Kim Cương.
Lúc trước hắn tại Bách Bích một trận chiến thành danh, xuôi theo Tước Thử Cốc truv đuổi Tống Kim Cương mấv trăm dặm, cũng giống như hôm nav.
đêm khuva nghi ngơi một lát.
sau đó lại lẩn xuất phát.
Khi đó toàn quân không có lương thực, hắn hai ngàv không ăn gì, ba ngày giáp trụ không cời, toàn quán chi còn lại có một con dê.
lúc ấy hắn bảo binh sĩ làm thịt dê.
toàn quán dùng chung.
Một con dê không đù toàn quân ăn, nhưng loại tâm tình phấn chấn đó toàn quân đều có thể cảm thụ.
Sau hắn tái chiền Tống Kim Cương, một hơi đuổi đánh Tống Kim Cương, sau đó tại Trương Ban Bảo ăn rượu đục cơm sạn được thủ quân đưa tới.
rượu ngọt cơm cùng ngọt, nhưng binh sĩ lúc này khi nâng cơm lên ăn, Lý Thế Dán chi cảm thấy chua chát không chịu nồi.
Tám tư chạv như bav, nhìn núi non giữa đất trời mênh mông, Lý Thế Dân nửa điểm khẩu vị cùng không có.
Đang do dự có nghi ngơi vài canh giờ rồi mới đi tiếp hav không, thi đột nhiên núi xa rung động lắc lư.
tiểng gió ngựa ầm ầm.
Đường quán kinh hài.
Tiếng vó ngựa đến thật nhanh- khi nghe thấy, đà như sấm rền ở chân trời, trầm muộn vang rèn giống như ác mộng chưa tin.
nhưng chi qua một lát.
tiếng vó ngựa đà trào dâng bùng nổ hắn lên.
Lưu Hoẳng Cơ đà lên ngựa chạy tới nói: “Tần vương, tinh hình địch không rò, xin người dẫn thiết ky đi trước, ta tới cản phía sau!”
Lý Thế Dân không khỏi kinh hài, thẳm nghĩ vốn tưởng rẳng đã đánh lui quán Tâv Lương truy binh, quặn huvện còn lại cùa Hà Bắc cùng không đại quàn, thấv đại quân Lý Đường tiến lên.
định không xuất binh, nhưng nghe tiếng vó ngựa kịch liệt, thể hiện sự quyết tâm, thầm nghĩ chẳng lẽ quán Tây Lương không chịu để cho bọn họ đơn giản quy về, lại tụ nhân mà đến đuổi theo?
Đuổi theo là ai?
Người đến đuổi theo có phải là Tiêu Bổ Y?
Lý Thế Dân không biết truy binh là ai đến lình quân, nhưng chi nghe tiếng vó ngụa, đã cảm giác kinh sợ.
nếu muốn nghênh chiến, bị bọn họ ngăn chặn, đại quán quán Tây Lương có thể vọt tới hay không?
Binh quý thần tốc, Đường quán phi nuỡc đại như thế.
chính là thùa dịp quán Tây Lương không kịp chinh đốn đại quân, giảm bớt tổn thất.
Nếu như binh lực ờ phía Lê Dương đón đầu.
tiền hậu giáp kích, Đường quán một minh xâm nhập, đãv chính là chết không có chỗ chôn.
Lý Thế Dân không hề do dự, đứng lên nói: “Được, Lưu tướng quàn, ngươi dẫn năm nghìn binh mà đoạn hậu.
ta đi trước..Muốn nói đi trước dò đường, nhưng vẫn cười khổ một tiếng nói: “Lưu tướng quân, người bảo trọng”.
Lúc này cản ờ phía sau.
đà giống như chịu chết vậy.
Lý Thế Dân đương nhiên rò ràng điểm ấy.
Lưu Hoẳng Cơ lặp tức thi lễ nói: “Mạt tướng sẽ dốc hết toàn lực”.
Đường quán gấp mà không loạn, cự địch thì cự địch, chạy trốn thì chạy trốn.
Lý Thế Dân lẻn ngựa, dẵn huyền giáp thiên binh đi đầu.
bộ binh thì đuổi ờ sau, Lưu Hoẳng Cơ đà dẵn đội bổ trận, chi nghe thắv tiếng vó ngựa nhưbão táp.
trong lòng đà tuôn ra sự bi tráng.
Lý Thế Dân không dám trì hoàn, thúc ngựa đi VỘỊ lúc này đày Đường quán quay lại chừng năm vạn quàn, tuvển đều là tinh binh tướng tài, một đường đi vội, tất có tổn thương, nhưng Lưu Hoẳng Cơ dẫn năm nghìn đaonj hậu.
chi sợ khó có thể quay lại.
Lý Thế Dán nghĩ đến đày, nhịn không được đau lòng.
Qua Linh Sơn, rồi qua Khổng Tử Lình, nơi này là chồ lúc trước Lý Đạo Tông cùng quán Tãv Lương ác chiến, thương gãv cờ rách tuvết đọng che dấu.
vẫn mơ hồ có thể thấy được.
Trời hiện ánh ban mai.
tuyểt lớn ngừng rơi, Đường quán chạy vội một ngày một đêm.
đều đà mỏi mệt không chịu nồi, khi đang muốn nghi ngơi, thì sau lưng lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên.
Lý Thế Dân kinh hài.
không biết quán Tây Lương làm sao tới nhanh như vậy, chẳng lẽ nói Lưu Hoẳng Cơ đà toàn quán bị diệt? Bẳng không thiết kỵ tại sao lại có thể đột phá Lưu Hoẳng Cơ ngăn ờ sau lưng Đường quân?
Hướng về phía Phòng Huyền Linh bên người trông qua.
Lý Thế Dân tràn đầv hoặc.
Phòng Huyền Linh cũng đã cau mày nói: “Quân Tâv Lương không có khả năng nhanh chóng như thể giểt bại quán củaLưu tướng quân, trong chuyện nàv chi sợ có trá”.
Lý Thế Dân hòi: “Khôngbiết bọn họ dùng kế sách gi?”
Phòng Huvền Linh lắc đầu.
“Thuộc hạ xin dẫn một đội binh mã chổng cự kỵ binh Tâv Lương”.
Lý Thế Dân phủ quvết nói: “Không được, ngươi là quán sư của ta, sao có thể đơn giản phạm hiểm.
Tằn Vù Thòng ở đâu?”
Tẩn Vũ Thông tiến lên phía trước nói: “Có mạt tướng’'.
‘Bồn vương lệnh cho ngươi dẫn năm nghìn binh mà chống cự binh sì Tây Lương, nếu có thể thắng được, nhanh chóng đi Khẩu Quan" Lý Thế Dân phán phó nói.
Tần Vũ Thông trong lòng hơi chút lưỡng lự.
nhưng thấv ánh mắt sắc bén của Lý Thế Dân, hiểu rằng mệnh lệnh này nhất định phải tiếp, bẳng không cho dù quay lại.
cũng đã không chỗ dung thân, đơn giản hùng hồn nói: “Mạt tướng tất sẽ dốc hết khả năng”.
Đường quán tiếp tục chạv về phía bắc, Tần Vũ Thông dẫn binh chống cụ trav binh sau lưng, thiết kỵ đến thật nhanh- thoáng qua trong lúc đó.
sau lưng đã vang lên tiếng chém giết rống giận, kinh thiên động.
Lý Thế Dân dẫn binh chạy đi rất xa, vẫn nghe được tiếng chém giết ờ sau lưng, lúc nàv Đường quán đã mỏi mệt.
huyền giáp thiên binh kinh qua nhiều trận chiến, vẫn còn có thể chịu được, bộ binh đà sớm chân như rót chì.
khó nhọc mà đi.
Lý Thế Dân xem thấv trong mắt.
gắp ở trong lòng, nào đâu nghĩ đến quân Tâv Lương hành quân như điện, sau khi bị đánh lui một lần.
lại vẫn có thể hung hãn dũng mãnh như thế.
Lúc này trav binh đà ờ sau lưng.
Đường quán cho dù mỏi mệt.
cũng không dám nghi tạm.
nhưng ky binh bộ binh không thể đồng bộ.
mấv vạn bộ binh, đà biến thành vướng víu của Đường quân.
Lý Thế Dân không thể bõ qua những bộ binh nàv.
chi có thể cho các tướng thúc giục binh sĩ đi về phía trước.
Binh sĩ sốt ruột về nhà.
đều đà kích phát ra tiềm năng, đem vật vướng víu đều vứt bò.
chi chừa khẩu phần lương thực hai ngàv.
quằn áo nhẹ đi về phía trước.
Ke từ đó.
tốc độ hành quân của Đường quán tăng nhanh lên, cấp tốc đi một ngày lộ trinh, tới hoàng hôn đà vọt tới biên giới Tương Quốc, mắt thấv cách Vũ An đă không xa, nói cách khác Khẩu Quan cùng đà ở trong tẩm mắt.
đột nhiên ờ hướng đòng bắc tiếng vó ngựa lại vang lên, nhanh như tiếng trống.
Đường quán sắc mặt đại biến, cùng nghĩ đến.
chẳng lẽ binh mã Tẩn Vù Thông cùng đà toàn quân bị diệt?
Phòng Huvền Linh cũng đã cả kinh, thắt thanh nói: “Không ổn.
đà trúng kế sách bọn họ”.
Lý Thế Dân chợt lạnh hòi, “Bọn họ có mưu kế gì?”
Phòng Huvền Linh nói: “Nghĩ tới hai cỗ truy binh trước đó quá nửa là phô trương thanh thế.
chi vì bọn họ thắv chúng ta thế lớn, không thể một hơi áp chế.
lúc nàv mới càng không ngừng dùng ky binh giả tạo thanh thế.
phán hoá binh lực chúng ta”.
Lý Thế Dân nghĩ lại cũng thấv có đạo lý, cẩu kế nói: “Vậy dựa theo tiên sinh thắv.
thì kế nào mới là an toàn?”
Phòng Huyền Linh cười khổ nói: “Trước mắt bọn họ bức chúng ta nghênh chiến, chúng ta không thể không ứng chiến.
Bọn họ hiển nhiên là rò ràng chúng ta muốn từ Khẩu Quan đi Thượng Đàng, trước mắt Khẩu Quan sắp tới, chi sợ bọn họ lần nàv vận dụng mới là binh lực chân chính” Lời còn chưa dứt.
tiếng vó ngựa gấp gáp, đà đạp đến đắt rang núi chuvển.
Đoạn Chí Huyền xông lên nói: “Tần vương, mạt tướng thinh binh chống cự truy binh’'.
Lý Thế Dân thờ dài nói: “Trước mắt xem ra chi có thể như thế.
Chí Huyền, ngươi dẫn hai vạn binh mà ở đâv cự địch”.
Đoạn Chí Huyền khè giặt mình, “Hai vạn?” Phải biết rẳng Đường quán đi về phía nam có năm vạn quân, qua hai lằn đuổi giết, hơn nữa binh lực thất lạc.
Đường quán trước mắt chi còn bốn vạn nhân mã, Lý Thế Dân cho Đoạn Chí Huvển rát ra nửa số binh mà đổi địch, như vậy đối với trận chiến nàv có thể nói là cực kỳ coi trọng.
Phòng Huvền Linh ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng, lại nghiêng đẩu đi, vẫn bảo tri trầm mặc.
Lý Thế Dân nói: “Đoàn Tướng quản, bên ta mỡi cùng Phòng tiên sinh thương nghị, quán Tãv Lương mắv lần nàv chắc hẳn đều kế nghi binh, bẳng không dùng tốc độ hành quân của chúng ta.
bọn họ làm sao mà truy nhanh như vậy? Bọn họ đuồi nhanh đánh mạnh, chi là để cho chúng ta nhân mã mỏi mệt.
lòng người bàng hoàng, cồ truy binh nfv chưa trà diệt, quán ta vĩnh viễn không ngày yên tình”.
Thấy Đoạn Chí Huyền gật đầu, Lý Thế Dán kiên nghị nói: “Cho nên lằn này chúng ta muốn dùng trọng binh đối chiến, tranh thủ đem những truy binh này đều tiêu diệt.
Ngươi trước thiết kế dụ địch, rồi thiết kể phục binh, có hi vọng đem đối thủ tiêu diệt, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã”.
Đoạn Chí Huyền thận trọng gặt đầu.
“Mạt tướng biết phải làm như thế nào”.
Hắn kiên
quyết điểm đủ binh mã nghênh chiến.
Lý Thế Dân tiếp tục giục ngựa xuôi nam.
trong lòng thẳm nghĩ, trước mắt bỏ qua hơn nửa binh mã.
dẫn phản nửa là kỵ binh, quân Tâv Lương vô luận như thế nào cũng không thể đuổi theo kịp nữa.
Thấy Phòng Huvền Linh bảo trì trầm mặc.
Lý Thế Dán hòi: ‘‘Phòng tiên sinh, người cảm thấy kế sách của tạ có gì sai sót hay không?’'
Phòng Huvền Linh hồi lâu mới nói: “Kế của Tần vương cũng không sai lầm”.
Lý Thế Dân không biết Phòng Huyền Linh có nhìn ra tâm ý của minh hay không, cũng không biết hắn là nghĩ một đẳng nói một nèo hay không, thẳm nghĩ trượng phu làm việc, đương cầu quvầ định, thật nhanh, một lần vất vả suốt đời nhàn nhà.
bò qua vướng víu.
lại ngăn cản truy binh, so với bị tiêu hao từng chút một vẫn tốt hơn.
Lý Thế Dân liên tục phái ra ba tướng ngăn địch, cùng không biết quân Tây Lương là phò trương thanh thế.
hay là Đoạn Chí Huyền đã thủ thắng, nhưng đã không còn có truy binh tiếp tục xuất hiện.
Chờ khi tới gần Khẩu Quan, quay đầu nhin lại.
trông thấy bên người bất quá chi còn lại hơn vạn binh mã.
thở dài một tiếng, trầm mặc không nói gi.
Phòng Huvền Linh nhìn ra tâm sự của hắn, thấp giọng an ủi: “Tần vương, nghĩ lần này triệt binh, vốn chính là hành động bắt đắc dĩ.
Có thể tới tinh trạng như hôm nay.
đã tính là không kém.
Nói đến...!Thánh Thượng chắc hắn vẫn muốn người binh yên quay lại”.
Lý Thế Dân đột nhiên hòi, “Phụ hoàng ngưỡi...!thật muốn ta quay lại?”
Phòng Huyền Linh khẽ giặt minh, “Đó là tất nhiên'’.
Trường Tôn Hẳng An ở một bên nghe được, vẻn lặng không nói gì, thầm nghĩ lần này quay về, lại xem như đại bại, chi sợ sau khi quay lại.
Tẩn vương thời gian tới sẽ không sống tốt gì.
Mọi người tìm đường vào núi.
đường núi gặp ghểnh, tuvá lớn bao trùm, còn miễn cưỡng có thể đi.
Khẩu quan thành, trì đà sớm suv tàn không chịu nổi, Thượng Đảng cùng Hà Bắc một mực không người đóng ờ đâv.
lưu lại một đoạn đường núi cực kv dài để giảm xóc.
Lúc này qua đâv.
chi thấy được dãy núi hai bẽn đứng vững, tuvết đọng trắng như tuyết, trời xanh thê tịch, không có tiếng người.
Lý Thế Dân trong lòng bi thương, hận không thể khóc lớn một hồL mẩy năm qua loạn trong giặc ngoài, thật làm cho hắn có chút tâm lực tiều tụy.
Chờ đến cửa quan, có đường nhỏ ruột dê có thể đi, miễn cưỡng hai người ngang nhau giục ngựa mà đi được.
Đường quân ngàv đém đi liên tục.
cho tới hiện tại vô luận nhân mà đều là dựa vào ý chí mà đi về phía trước, thùa lúc nàv chậm lại tốc độ.
hơi nghi ngơi một chút.
Trong núi lớn nguy nga.
Đường quán thê thê thảm thảm, khổ không thể tả, Lý Thế Dân nhìn về phía hai bẽn núỊ đột nhiên nói với Trường Tôn Hẳng An: “Tiêu Bố Y nếu ỡ chồ này phục binh, ta quả thực chết không có chồ chôn”.
Trường Tôn Hẳng An nói: “Chúng ta triệt binh đột nhiên.
Tiêu Bổ Y thân đang ờ Thái Nguvẻn.
vô luận như thế nào cũng không có khả năng xuất binh nhanh như vậy, Tằn vương có thể vên tâm”.
Lý Thế Dân thỡ dài nói: “Thời thế tạo anh hùng, lúc trước ta tuy biết Tiêu Bố Y không kém, ai lại nghĩ tới Tiêu Bố Y có thể có thành tựu như hôm nay?”
Trường Tôn Hẳng An nói: ‘‘Ban đầu khi ở Đông Đô, ai cũng không thể tưởng được Thánh Thượng có thể hùng bá Quan Trung.
Thế sự này, thật kỳ diệu, một bước sai biệt, đã sai cực xa”.
Hai người đều có suy tư riêng, giục ngựa chạy chầm chậm, đột nhiên có người cả kinh, kêu lên: “Tẳn vương người xem”.
Lý Thế Dân ngẩng đẩu vừa nhìn, mặt đà biến sắc, Trường Tôn Hẳng An cũng kinh sợ.
Trời đắt mênh mòng, tuv tuvết đọng trắng xóa, nhưng ngọn núi hai bẽn cùng vẫn có thể nhìn thắv hình dáng, bọn họ đang đi trong cốc, không biết từ lúc nào.
đà có tảng đá lớn chậm rãi lăn xuống, lúc bắt đẩu vẫn không tính là rò rệt, nhưng chi một lát thạch lớn đà gia tốc.
kéo theo tuvết đọng.
Một khắc này, ở ngọn núi hai bên không biết có bao nhiêu tảng đá lớn lăn xuống, quả thực là kinh thiên động địa.
Lý Thế Dân kinh hài không hiểu, Đường quán đại loạn.
Cái loại công kích bẳng đá này, là không thể địch nổi, mà ờ loại đường nhò này, muốn chạy trốn cũng là cực kỳ khó khăn.
Trường Tôn Hẳng An kêu lẻn: “Tần vương, đi maữ' Hắn xoay người xuống ngụa, một nhát đã kéo Lý Thế Dân xuống, vọt lên trên sườn núi, xuôi theo triển núi mà chạy đi.
Đường quán thấy ngựa khó đi, đều vứt bò ngựa mà chạy.
Lý Thế Dân phấn khởi lực đạo toàn thân, cúng Trường Tôn Hẳng An ra sức chạv về phía trước, chi nghe sau lưng tảng đá lớn lăn ầm ầm.
một khắc nàv quả thực nhưtại địa ngục.
Chỡ tiếng vang ngừng nghi, tảng đá lớn đà phong bế lối vào.
sau lưng Đường quán kêu thảm không ngừng, tồn thất thảm trọng.
Lý Thế Dân sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
hiểu rẳng nếu như chạy muộn một bước, chi sợ cũng bị tảng đá lớn đập nát thành thịt vụn.
Nhưng kinh hồn chưa định, nhân mà chưa kịp chinh, trong rừng rậm phía trước đột nhiên tên dài như mưa, bắn tới Đường quân mav mắn còn tồn tại.
Đường quân lại loạn, một người cười dài nói: “Bổn vương ở đây.
Lý Thế Dán còn khôngbó tay chịu trói!”.