Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Tiêu Bố Y một đao chém vào khoảng không, ngẩn ra tại chỗ, cơ hồ quên cả suy nghĩ.
Với ý tưởng của hắn, người nọ cơ hồ là đi chịu chết, nhưng khi người nọ quay đầu lại nhìn, tim của Tiêu Bố Y thiếu chút nữa là nhảy vọt ra ngoài, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới là sẽ gặp lại người này.
Người nọ cặp mắt trọng đồng, râu đầy mặt, rõ ràng chính là Áo Mạt Ô Đặc đã từng cứu hắn một mạng!
Tiêu Bố Y không nghĩ đến bản thân có thể gặp lại người này, càng không nghĩ đến mình lại còn chém người này một đao, không khỏi hối hận không thôi.
Tuy Áo Mạt Ô Đặc như là thiên thần, một đao của mình không động đến được cọng lông của hắn, nhưng không biết người này có ghi hận vào lòng đối với mình hay không?
"Cẩn thận" Mắt thấy đại hán trọng đồng đang tà tà tiến tới, rất nhanh đã tiếp cận bầy ngựa, Tiêu Bố Y tạm thời quên đi tất cả, lên tiếng gấp rút hô lên.

Hắn thật sự không rõ đại hán trọng đồng vì cái gì mà muốn tự dồn bản thân vào tử địa.

Hắn lên tiếng hô lên tuy rất lớn, nhưng trong tiếng vó ngựa ầm ầm thật sự là không đủ lớn, chỉ như là một hòn đá lọt thỏm vào biển lớn mà thôi.
Đại hán trọng đồng cũng không biết là có nghe được hay không, bỗng nhiên lại gia tăng tốc độ, lăng không nhảy lên, muốn cưỡi lên trên lưng con ngựa đầu đàn!
Con ngựa đầu đàn hí lớn một tiếng, nhìn thấy có người tới, đột nhiên cũng tăng tốc chạy như điên.
Đại hán trọng đồng thân pháp cực nhanh, mưu tính cũng đã lâu, thật sự là đã dồn toàn bộ công lực bình sinh, đang muốn bắt lấy con ngựa đầu đàn, không nghĩ đến lực bùng nổ kinh người của con ngựa này vượt quá sự tưởng tượng của hắn, chỉ vọt một cái đã lướt sát qua người hắn.
Đại hán trọng đồng đang còn ngạc nhiên vì tính tóan có sự sai lầm, thì đã rơi xuống mặt đất, con ngựa đầu đàn thân như ánh trăng đã cách xa hắn, muốn bắt lại thì đã muôn vàn khó khăn.

Giờ phút này bầy ngựa thế như bài sơn đảo hải đã xông tới, mắt thấy đã muốn đụng vào đại hán trọng đồng.


Tiêu Bố Y thấy vậy hãi hùng khiếp đảm, tiến lên vài bước, nhưng cũng không thể xoay chuyển.
Loại cảnh tượng hàng vạn con ngựa chạy cuồng loạn này ít ai thấy được, nhưng uy lực to lớn thật sự nghe thấy cũng hoảng sợ.
Đại hán trọng đồng cũng thét dài một tiếng, lại phóng người lên cao, vô số con ngựa đã vọt qua dưới chân hắn, khi hắn lại hạ xuống đã đáp trúng lưng một con ngựa, lắc mình xông lên trước.
Tiêu Bố Y thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy người này thân thể tuy to lớn, nhưng lại linh hoạt như khỉ, uy mãnh như báo, kiêu ngạo như thương ưng vậy.

Người đứng trên lưng ngựa, cũng không ngồi xuống, chỉ có mũi chân là điểm lên trên lưng những con ngựa hoang, trong sự cuồng loạn của hàng vạn con ngựa, vẫn như giẫm trên đất bằng mà chạy như điên về phía trước, trong giây lát đã tới phía trước bầy ngựa.
Chỉ là ocn ngựa đầu đàn tựa hồ cảm thấy được sự nguy hiểm, đã bỏ xa bầy ngựa hơn mười trượng, đại hán đứng ở trên lưng của con ngựa phía trước nhất của bầy ngựa, thật ra cũng không có nguy hiểm gì.
Chẳng qua loại sống yên trong nguy hiểm này thì phải có thân thủ còn lá gan lớn như trời, Tiêu Bố Y cách đó không xa nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm, trong lòng đã nhanh chóng bị kích thích nhiệt huyết, đại hán này đứng ở trong đó, trấn tĩnh tự nhiên, sự can đảm thực sự làm cho người ta khâm phục.
Đại hán một kích không thể đắc thủ, cũng không dám tùy tiện hạ xuống, đợi sau đó một lát, lại quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Bố Y.
Bầy ngựa thế như thủy triều tràn tới, chỉ một lát sau, Tiêu Bố Y đã thấy điểm cuối của bầy ngựa.
Không biết là bị bầy ngựa làm cho phấn chấn, hay là bị đại hán trọng đồng làm cho thức tỉnh, Tiêu Bố Y đột nhiên phát lực chạy như điên, tà tà tiến lên, đuổi theo con ngựa chạy sau cùng.

hắn cũng muốn giống như đại hán trọng đồng, cưỡi lên một con ngựa hoang, đuổi theo xem thử đến tột cùng là gì.
Hắn đã mơ hồ đoán ra, đại hán này chấp nhận mạo hiểm, chính là muốn bắt được con ngựa đầu đàn.

Bằng không với bản lãnh của hắn, con ngựa đầu đàn cho dù chạy nhanh đến đâu, cũng sẽ bị hắn bắn chết.
Áo Mạt Ô Đặc một cung bốn tiễn, giết người đều như là cỏ cây, ngựa tuy thần tuấn, nhưng làm sao địch nổi cung thần của hắn.

Tiêu Bố Y chạy tuy mau, lại không kịp sự mau lẹ của ngựa, đợi đến khi bụi mù tan hết, con ngựa hoang cuối cùng cũng đã cách ngoài trăm trượng.
Tiêu Bố Y từng hơi thở hổn hển, tim đập kịch liệt.

Tuy không có nhảy vào bầy ngựa, nhưng một khắc gần sát vào bầy ngựa lại càng cảm thấy áp lực, gió bay cát chạy, làm cho người ta cất bước cũng khó khăn.
Loại áp lực này cùng sự sợ hãi người thường thật sự khó có thể vượt qua, như là sấm chớp trên bầu trời không gì có thể ngăn cả nổi.
Đợi đến khi bình phục lại hơi thở, bầy ngựa đã sớm biến mất về phía chân trời, cũng không biết đại hán trọng đồng rốt cuộc có bắt được con ngựa đầu đàn hay không, Tiêu Bố Y hai lần gặp hắn, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, có chút mất mát.
Khi chậm rãi trở về lều, mọi người đều đã sớm tỉnh giấc, trong lúc nhất thời không biết đã có chuyện gì phát sinh.
Tiêu Bố Y giải thích đại khái nguyên do, mọi người lúc này mới thả lỏng.
Mấy ngày này, phong ba không ngừng, các thương nhân đã sớm thần hồn nát thần tính, thầm nghĩ ra ngoài làm ăn cũng có thể sẽ có ngày lụn bại, rất nguy hiểm, có người thậm chí còn hối hận lần này đã tự thân xuất mã.

Nhưng khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Bố Y, lại cảm thấy sẽ không có gì bất ổn.
Tiêu Bố Y tuy làm Phó lĩnh đội, nhưng cũng không thể không biết Lục An Hữu cũng không tín nhiệm hắn, nên cho dù hắn có giỏi cũng không an bài hắn trông coi doanh trại.

Lần này Lục An Hữu theo Bì Già giả dạng làm người thảo nguyên, thủ hạ dưới tay đương nhiên là giao cho Bối Bồi phụ trách, cho nên cũng không đến phiên hắn thống lĩnh.
Hắn vốn không xem trọng quyền lợi, càng mừng vì được nhàn, cũng không nói gì nhiều, khi quay lại khu trại lại nhìn thấy Bối Bồi vẫn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng buồn cười, thầm nghĩ cho dù có ngạo [ũng không cần như thế.
Vốn muốn cùng hắn nói vài câu, nhưng thái độ của hắn thật sự là xa cách người khác cả ngàn dặm, hắn đang uể oải cũng không muốn đi kia buồn bực.


Nhìn thấy mấy huynh đệ, giản lược nói lại tình huống nhưng cũng không có nói đến Áo Mạt Ô Đặc kia, các huynh đệ đều cười nói, những con ngựa này nếu có thể đưa về mục trường, thì về sau cũng không cần phải đi buôn bán làm ăn nữa.
Tiêu Bố Y ung dung cười nói, khi về lại lều lòng dạ cũng thoải mái một chút, mọi người cùng hắn huynh đệ tình thâm, nghĩa khí làm trọng, cũng đều là hán tử, rất nhiều chỗ cũng không cần phải nghĩ xa xôi, cũng rất là thoải mái.
Chỉ đơn giản nói về việc bốn mươi hai lượng vàng kia, mình nói tiêu hết, bọn họ cũng không hỏi một câu, đó là sự ủng hộ cùng tin tưởng tuyệt đối.

Sau đó hắn các cược một ván thành công, đổi lại được tài vật hơn xa bốn mươi hai lượng vàng, các huynh đệ đều cao hứng, nhưng cũng không quá mức si mê, cũng chưa từng hỏi nhiều, cho dù Mạc Phong bất quá cũng chỉ tiêu chút tiền mà thôi, khi Nhị đương gia Tiết Bố Nhân đem đi đại đa số tiền tài làm cơ sở để sơn trại phát triển mục trường, các huynh đệ cũng không nói hai lời.
Bọn họ tín nhiệm mình, đi theo mình không chối từ vất vả, bản thân mình phải thực hiện cho tốt lời hứa về sự nghiệp với bọn họ mới được.
Khi vào trong lều, phát hiện Hàn Tuyết không còn ngủ đã ngồi trong góc lều, nhìn thấy hắn đi vào, sự vui mừng chợt lóe qua, nhẹ giọng nói: "Bố Y, chàng mới về?"
Tiêu Bố Y ứng một tiếng, "Mặt ngoài núi đột nhiên có một bầy ngựa hoang, cũng làm cho nàng tỉnh giấc" Đã quá nửa đêm, thầm nghĩ muốn đi ngủ, lại phát hiện Hàn Tuyết ngồi ở trong góc lều tối đen, con ngươi đen láy đang nhìn mình, giống như có chuyện muốn nói, nhịn không được hỏi, "Nàng chờ ta có việc sao?"
Hàn Tuyết gật gật đầu, "Thương đội lần này không thuận lợi sao?"
"Quả thật là như thế," Tiêu Bố Y phát hiện mấy hôm nay Hàn Tuyết rất hay trầm mặc, thương đội không đi Phó Cốt, mình cũng quên giải thích lý do cho nàng, "Bởi vì Khả Đôn đến Phó Cốt, Phó Cốt muốn phụ trách sự an toàn của nàng ta, cho nên Bách phu trưởng Diệc Lỗ không cho chúng ta vào trong tộc Phó Cốt.

Tuyết Nhi, nàng không nên gấp, sự tình rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết".
Hắn mấy ngày này cùng Hàn Tuyết tuy không tính là xa chạm nhiều, nhưng nếu nói hắn không có cảm tình với Hàn Tuyết thì cũng là giả.

Nhưng gặp phải ánh mắt tín nhiệm của Hàn Tuyết, hắn lại nhớ tới lời hứa của mình, vẫn luôn giữ lễ mà đối đãi với nàng.

Một tiếng Tuyết Nhi này bật thốt lên mà ra, bản thân cũng ngẩn ra, hắn lúc này mới phát hiện, hình như Hàn Tuyết cũng rất ít xưng hô hắn là Bố Y, đa số đều Thiếu đương gia.
Chẳng lẽ tiếng Tuyết Nhi này là do hắn bị cách xưng hô của nàng cuốn hút?
Ánh mắt Hàn Tuyết mông lung, trong lòng cảm kích, hắn phát hiện Tiêu Bố Y lúc nào cũng luôn lo lắng cho người khác, lại quên bản thân mình đang gặp phải khó khăn rất lớn, loại nam nhân này nàng trước kia chưa bao giờ gặp qua, về sau còn có thể gặp được không?

"Ta cũng muốn nói, thật ra ta cũng quen với Khả Đôn, hơn nữa còn quen với con gái Khắc Lệ Ti Tháp Cách của nàng, nếu các người cần thì ta có thể lén đến Phó Cốt tìm Khắc Lệ Ti Tháp Cách, xin cô ta cho phép các người vào Phó Cốt.

Lần này hình như là bộ lạc Phó Cốt đối với các người cố ý làm khó, lão nhân Bì Già họ cũng biết, ta chỉ sợ Bì Già sẽ không được gặp Khả Đôn" Hàn Tuyết nhẹ giọng nói.
Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, "Nàng nói bọn họ cố ý làm khó, cố ý không cho thương đội tiến vào Phó Cốt?"
Hàn Tuyết gật đầu, "Ta chẳng qua cũng là đoán thôi".
"Khắc Lệ Ti Tháp Cách?" Tiêu Bố Y đọc lại một lần, cực lực nhớ kỹ, có chút cười khổ nói: "Tên của người Đột Quyết nào cũng đều cổ quái khó đọc như vậy sao?"
Hàn Tuyết khẽ cười nói: "Tháp Cách là tiếng Đột Quyết, nếu dùng tiếng của người Trung Nguyên thì có nghĩa là công chúa, vương tử gọi là Tháp Khắc.

Khắc Lệ Ti là tên của công chúa, cho nên mới gọi là Khắc Lệ Ti Tháp Cách".
Tiêu Bố Y chợt hiểu gật đầu, "Thì ra là như thế".
"Bố Y, cho tới nay, đều là chàng giúp ta," Hàn Tuyết nhẹ giọng nói: "Nếu có thể vì thương đội xuất một phần lực, ta cũng rất nguyện ý".
Tiêu Bố Y trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ta biết nàng tâm tính thiện lương, cũng muốn giúp ta.

Nhưng chúng ta hãy đợi hai ngày rồi tính, nếu để nàng tùy tiện đi Phó Cốt, Bì Già nếu thành công, nhiều ít cũng là không tôn trọng lão.

Nhưng vô luận như thế nào, ta cũng cảm ơn ý tốt của nàng”.
Hàn Tuyết chậm rãi gật đầu, "Bố Y, chàng suy nghĩ rất nhiều, cũng rất cẩn thận, không cần cảm ơn, nếu nói cảm ơn, thì ta phải nói mới đúng, chàng đối với ta quá tốt, ta đời này cũng không thể đền đáp hết được".
Lời nàng nói cũng có chút thâm ý, Tiêu Bố Y trong lòng hồi hộp, khi lẩm nhẩm lại những lời chàng đối với ta quá tốt, ta đời này cũng không thể đền đáp hết được, trong lòng khẽ rung động, không khỏi có chút phát ngốc ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận