Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bất quá cuộc tranh đoạt cứ điểm Đông Nhật còn khuya mới chấm dứt, ngay khi Dương Túc Phong cho rằng chiến sự đã kết thúc, Tô Liệt đã thở hổn hển mang theo một tên phỉ đồ đến báo cáo một tin tức khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ, đó chính là quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã xuất động 5000 người, ý đồ tấn công cứ điểm Đông Nhật, hiện tại năm ngàn người đã xuất phát, cách Đông Nhật không đến năm giờ đi đường nữa.

“Tin tức có chính xác không?” Dương Túc Phong cầm bội kiếm, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Đông Nam.

“Chuyện này là ta tận mắt nhìn thấy, quan chỉ huy của quân đội Lỗ Ni chính là Ni Mục Lai.” Gã phỉ đồ khăng khăng nói.

Tất cả hô hấp của mọi người đều trở nên trầm trọng nhìn Dương Túc Phong, lặng lặng chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn. Năm ngàn binh lính Lỗ Ni, nếu trong quá khứ, tuyệt đối sẽ là một trận chiến khốc liệt, hơn nữa cơ hội chiến thắng là rất nhỏ, nhưng bây giờ, kết quả thế nào không ai dám đoán trước, đối với lực chiến đấu của Lam Vũ quân, ngoại trừ Dương Túc Phong ra, ngay cả Phượng Thái Y cũng không thể biết rõ được.

Dương Túc Phong xoa tay, trầm giọng nói:

“Được thôi, nếu đến, chúng ta buộc phải chào đón, ra lệnh tất cả các đơn vị tiến về đóng ở Đông Nhật, chuẩn bị chiến đấu! Lệnh cho cảng Bà Châu và Đan Phong Bạch Lộ thành, cộng thêm Lệ Xuyên phủ, lập tức điều động đủ nhân thủ, cung cấp đạn dược cho chúng ta, nhất là đạn cối! Tham mưu trưởng, cô phụ trách việc bố trí các đơn vị, tôi lên thành lâu quan sát một chút.”

Phượng Thái Y nghiêm trang đáp lời, nhưng người còn lại cũng đều tỏ ra nghiêm trọng, mỗi một người đều ý thức được cuộc huyết chiến chính thức đã đến. Quân đội Lỗ Ni chính là lực lượng quân sự mạnh mẽ nhất Y Vân đại lục, chiến sĩ “điên” Lỗ Ni cũng là một trong những bộ binh kiêu hãnh nhất thế giới, bọn chúng đến đây, sẽ đem đến cho cứ điểm Đông Nhật điều gì? Mặc dù tất cả mọi người cơ hồ đã đoán trước được sớm muộn cũng sẽ phát sinh xung đột với quân đội Lỗ Ni Lợi Á, nhưng, kể cả Dương Túc Phong cũng không ngờ song phương sẽ va chạm với nhau sớm như thế.

Dương Túc Phong lên thành lâu Đông Nhật, từ trên cao nhìn về phía đông, một mảnh thuộc địa rộng lớn chính là cao nguyên Bố Đạt Lý Á, vừa mới trải qua huyết chiến, vài chỗ còn có hai ba tốp người dọn dẹp, chôn cất những thi thể của phỉ đồ. Không nghĩ đến chưa tới năm giờ, vùng đất này lại tiếp tục muốn uống thêm máu người.

Phượng Thái Y cẩn thận bố trí các đơn vị, sau đó cũng lên thành lâu, nhẹ giọng nói: “Từ tin tình báo, quân đội Lỗ Ni lần này xuất động đều là bộ binh nhẹ, không mang theo nhiều trang bị nặng, chỉ có mang theo mấy khẩu Khúc Xạ pháo hạng nhẹ, tầm bắn không đến một ngàn thước, chỉ cần chúng ta có đủ đạn dược, dựa vào địa hình Đông Nhật phòng thủ, tất vẫn có thể cầm cự với địch nhân. Bất quá tôi lại lo lắng một chút về khí thế khẩn trương của các đơn vị đối với trận đánh này, phải chuẩn bị chu đáo một chút, nếu không sẽ rất khó khống chế.”

Dương Túc Phong gật đầu kiên nghị, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của nàng, cảm khái nói: “Cả đời tôi, trước hai mươi tuổi rất thuận buồm xuôi gió, cơ hồ không hề khổ cực, nghĩ không ra khi đến hai mươi tuổi lại phải chịu nhiều gian nan đến thế…..”

Phượng Thái Y an ủi: “Đường tộc các người không phải có câu nói rằng nếu ông trời có giáng xuống làm người thì trước hết cũng phải khổ để luyện tâm chí, lao động để luyện gân cốt, đói để luyện da thịt, khốn cùng để luyện thân hay sao? Tôi xem anh chính là người mà ông trời đã chọn, đến đây để cải tạo thế giới thối nát này.”

Dương Túc Phong cười khổ, lắc đầu: “Tôi sao? Ài…”

Phượng Thái Y tựa hồ cũng không lo lắng khi chiến đấu đến gần, thản nhiên nói: “Từ tin tức tình báo truyền đến mà nói, Ni Mục Lai mặc dù được coi là danh tướng ở Lỗ Ni Lợi Á, nhân tài mới xuất hiện, nhưng trên thực tế cũng không thần kỳ như vậy. Hết thảy đều là khoa trương lan truyền ra. Ni Mục Lai thật ra chỉ là một tướng lãnh bình thường, chẳng qua tâm phúc của hắn nói quá lên vỗ mông ngựa, cho nên mới trở thành thần. Chẳng qua người này quả thực kiêu dũng, là một dũng tướng ở Lỗ Ni, nhưng đầu óc hơi đơn giản, chính vì thế mới được đề bạt. Hắn thích nhất chính là áp đảo toàn quân, một khi gặp cản trở thì rất dễ hóa giận. Vì thế chúng ta cần phải đề phòng chiêu thức này của hắn, Lỗ Ni chiến sĩ rất dũng mãnh, một khi áp đảo về nhân số thì sẽ càng điên cuồng vô cùng…..”

Dương Túc Phong đồng cảm gật đầu.

Phượng Thái Y còn chưa nói xong, đã nghe thanh âm của vệ binh nghiêm giọng quát: “Người nào? Đứng lại!”

Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, thì ra là đám người Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ. Mặc dù bọn họ cũng mặc quân phục của Lam Vũ quân, nhưng vì rất hiếm khi lộ diện trong quân, nên vệ binh không nhận ra bọn họ. Mông Địch Vưu vội vàng xuất ra giấy chứng nhận, lính canh nhận ra, tránh đường, hai người hấp tấp tiến lên thành lâu.

Dương Túc Phong mừng rỡ nói: “Hai người làm sao lại đến đây?”

Mông Địch Vưu sang sảng nói: “Tôi biết Phong lĩnh nhất định có thể thuận lợi thu lấy cứ điểm Đông Nhật. Cho nên mọi người vừa đi, chúng tôi cũng lập tức xuất phát, chúng tôi mang đến đây rất nhiều đạn cối, vốn định sau này khi phòng thủ Đông Nhật sẽ dùng đến, không nghĩ ra chỉ mấy giờ sau đã phải sử dụng, thật là ông trời không quên chúng ta!”

Dương Túc Phong cao hứng cơ hồ nhảy dựng lên, hận không thể ôm lấy Mông Địch Vưu một cái.

Đỗ Qua Nhĩ cười nói: “Các người tấn công cứ điểm Đông Nhật, pháo binh chúng tôi không làm chuyện gì cả, bây giờ phải để cho mọi người xem bản lĩnh của chúng tôi.”

Phượng Thái Y mỉm cười nói: “Hai vị, tạm thời bình tĩnh một chút, ta sẽ nói qua về địa hình nơi này. Nhiệm vụ chủ yếu của hai người không phải là pháo kích bộ binh địch nhân mà là chú ý khống chế Khúc Xạ pháo của địch nhân, hoặc là các thứ vũ khí tầm xa của bọn chúng. Ta hy vọng các người chọn ra một người chuyên môn phụ trách, trước hết phải tiêu diệt hết Khúc Xạ pháo của địch nhân đã.”

Đỗ Qua Nhĩ trầm giọng: “Tham mưu trưởng, tôi phụ trách chuyện này. Cho tôi sáu khẩu pháo cối, tôi sẽ phụ trách quấy rối pháo binh địch nhân.”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Tốt lắm, pháo binh địch nhân giao cho ngươi!”

Mông Địch Vưu cũng lên tiếng: “Pháo còn lại phải để tôi chỉ huy, tôi sẽ bố trí tất cả trên tường thành, từ trên cao bắn xuống mấy con chó đó! Tôi không tin trong thiên hạ có bộ binh không sợ pháo!”

Trong giây lát, có người hưng phấn vô cùng, xong lại kêu lên bất mãn: “Các người đều có việc để làm, thế chúng tôi phải làm gì?”

Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phất Lai Triệt tỏ vẻ bất mãn đi đến, hung hăng liếc mình một cái.

Dương Túc Phong cau mày hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

Phất Lai Triệt bất mãn nói: “Đừng tưởng các ngươi làm chuyện tốt mà ta không biết! Cứ điểm Đông Nhật mặc dù không có hải quân bọn ta nhưng ta đến xem cũng không được sao?”

Dương Túc Phong dường như nhớ đến chuyện gì đó, móc ra cuộn da dê A Phương Tác cho mình, đưa cho Phất Lai Triệt hỏi: “Ngươi xem đây là thứ gì?”

Phất lai Triệt tiếp nhận, nhìn thoáng qua, sau đó xúc động nói: “Bản đồ nơi cất bảo vật của Đàm Chấn? Ngươi làm sao có được?”

Dương Túc Phong đem chuyện A Phương Tác nói qua cho hắn nghe.

Phất Lai Triệt không nói lời nào, chỉ có con ngươi là đảo tới đảo lui, đột nhiên vẻ mặt trở nên cổ quái nói: “Ta đi xem một chút, đi trước đây.” Cũng không đợi mọi người trả lời đã vội vàng rồi đi. Hắn đến và đi đều hết sức đột ngột, bất quá quân tình đang khẩn cấp, mọi người cũng không lưu ý đến.

Dương Túc Phong tự mình kiểm tra đạn pháo mà Mông Địch Vưu mang đến, lệnh cho hậu phương gia tăng vận chuyển đạn dược vật tư, sau đó đến các nơi kiểm tra công cuộc chuẩn bị cho cuộc chiến. Mặc dù tâm tư các chiến sĩ đều rất khẩn trương, nhưng sĩ khí rất cao. Hắn nói chuyện với bọn họ vài câu, tận lực khuyến khích sĩ khí của bọn họ.

Nhưng Dương Túc Hủ đến lại phá hủy hoàn toàn tâm tình của Dương Túc Phong. Dương Túc Hủ nói thẳng ra là liều mạng đánh bừa với quân đội Lỗ Ni Lợi Á là không khôn ngoan chút nào, mặc dù có thể thu được thắng lợi nhất thời, song lại có thể kích thích Lỗ Ni Lợi Á phản ứng mạnh lại. Là lực lượng quân sự mạnh nhất Y Vân đại lục, quân đội của Lỗ Ni đạt đến năm mươi vạn người, hơn nữa cách Đông Nhật chưa đến 300km đã có năm vạn quân tinh nhuệ thường trực.

“Có thể chúng ta sẽ chiến thắng 5000 binh lính Lỗ Ni, nhưng nếu là năm vạn thì sao đây?” Ngữ khí của Dương Túc Hủ vô cùng chán nản, hiển nhiên đối với cách thức lấy cứng chọi cứng của Dương Túc Phong lần này không tán thành, hơn nữa rất lo lắng.

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?” Dương Túc Phong lạnh lùng nói, cảm thấy Dương Túc Hủ quá mềm yếu.

Dương Túc Hủ cho rằng nên tiến hành đàm phán với Lỗ Ni Lợi Á, biết được mục đích và nhu cầu của bọn chúng, sau đó có thể trong khả năng thực hiện của mình, thỏa mãn cho chúng, dù phải nhường lại cứ điểm Đông Nhật cũng chẳng tiếc. Nếu không, dù hôm nay có thể chiến thắng năm ngàn quân Lỗ Ni, nhưng tiến công Đông Nhật mới sẽ chỉ là bước khởi đầu mà thôi, đối với Lam Vũ quân của gia tộc Dương thị vô cùng bất lợi, sẽ bị hao tổn rất nhiều chỉ vì bảo vệ cứ điểm Đông Nhật.

Song Dương Túc Phong kiên quyết phản đối cách nhìn của Dương Túc Hủ. Đối với Dương Túc Phong, bỏ đi cứ điểm Đông Nhật là cách làm ngu ngốc nhất, một khi Đông Nhật bị quân đội Lỗ Ni chiếm lĩnh, thì toàn bộ địa khu Nam Hải và Lệ Xuyên phủ sẽ không còn được che chắn nữa, quân đội Lỗ Ni muốn làm gì cũng được, đó mới là điểm chết người.

Hai người tranh cãi kịch liệt suốt một giờ, Dương Túc Hủ buồn bã rời đi, tâm trạng thập phần ấm ức. Dương Túc Phong cũng có chút không đành lòng, từ khi mình trở lại Mỹ Ni Tư, vô tình đã tước đoạt dần dần quyền lực của Dương Túc Hủ, khiến cho người đó không vui, hắn cũng muốn dùng một số biện pháp giúp Dương Túc Hủ đỡ căng thẳng. Nhưng chuyện của cứ điểm Đông Nhật rất quan trọng, Dương Túc Phong tuyệt đối không nhượng bộ.

Dương Túc Hủ yên lặng rời đi, Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh tất cả mọi người có thể chiến đấu chuẩn bị, kể cả tù binh mới bắt được, bọn họ bị bắt buộc dưới sự khống chế của Lam Vũ quân, chuẩn bị tiến hành cuộc chiến đẫm máu. Phượng Thái Y dẫn theo nhân viên bộ tham mưu, đích thân đến trinh sát địa hình cao nguyên Bố Đạt Lý Á, phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, có mấy người tham mưu thậm chí còn cẩn thận đề phòng địch nhân nghĩ ra biện pháp đào hầm để công thành từ thời xa xưa nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui