Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

“Tướng quân, ngài thật sự muốn trở về Mĩ Ni Tư? Nghe nói nơi đó hiện giờ đang đánh nhau!” ngồi xuống trở lại rồi, Ngu Mạn Viên mỉm cười nói, thần sắc hình như hơi cổ quái. Nhưng rốt cục cổ quái chỗ nào thì Dương Túc Phong không diễn tả được. Nàng ta bắt chéo hai chân rất tự nhiên, lúc này Dương Túc Phong mới phát giác hai chân Ngu Mạn Viên vừa dài vừa mượt mà. Nữ nhân này đúng là rất xinh đẹp, hấp dẫn chết người.

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói: “Ta chính là muốn trở về Mĩ Ni Tư đánh nhau.”

Ngu Mạn Viên nghểnh cổ, nhìn quanh quất, nói: “Ta cũng muốn về Mĩ Ni Tư. Tướng quân ngài có hoan nghênh ta cùng nhập hội với ngài không?”

Dương Túc Phong bán tín bán nghi, hỏi: “Ngu lão bản, không phải cô nói ở đó đang đánh nhau sao? Đánh nhau thì lấy đâu ra sanh ý chứ?”

Ngu Mạn Viên nở nụ cười mê hồn, nhè nhẹ gõ ngón tay bọc găng da hươu lên tường, hờ hững đáp: “Thời đại hòa bình thì có sanh ý của hòa bình, chiến tranh thì có sanh ý của chiến tranh. Chỉ là xem làm cách nào có sanh ý thôi.”

Dương Túc Phong kinh ngạc nhìn đội xe, chẳng lẽ toàn là súng ống đạn dược? Đúng là thời chiến thì vũ khí đạn dược bán chạy nhất, bèn gật đầu: “Hóa ra là như thế. Đúng là cầu cũng không được!”

Ngu Mạn Viên mỉm cười, đưa tay phải chống cằm, dường như nghĩ ngợi gì đó, đáp: “Tướng quân quả nhiên là người tốt. Có ngài che chở, chúng tôi trên đường nhất định an toàn vô cùng, bọn cường đạo trộm cắp nhất định không dám nghĩ cách đánh một vị thiếu tướng hải quân. Bất quá không biết ngài có nghĩ tới không, nếu chúng ta đi cùng, tôi sẽ tiết kiệm được một khoản chi phí nhưng bù lại ngài gặp không ít phiền phức a!”


Dương Túc Phong không đồng ý: “Ta không nghĩ ra là có phiền phức gì. Được đi cùng mỹ nữ là hạnh phúc nhất rồi, còn sợ gặp phiền toái gì chứ.”

Ngu Mạn Viên liếc mắt ra ngoài, đám cấm vệ binh vẫn đang cẩn thận kiểm tra xe ngựa. Bọn họ đối chiếu một danh sách hàng hóa dài dằng dặc, tất tật đồ đạc trên xe đều cẩn thận kiểm tra, cả đáy xe cũng không bỏ sót. Nàng ta cười khinh khỉnh, nhạt nhẽo: “Mỗi lần tôi đi qua đây đều phải chi cho giáo úy ít nhất mười đồng kim tệ. Đó là quy củ khi qua cửa. Mỗi năm tôi đều tốn một khoản phí qua cửa thành này, lúc cao nhất lên tới cả ngàn kim tệ. Nhưng hôm nay nếu tôi không nộp, y cũng không dám làm khó tôi, ngài biết vì sao không?”

Dương Túc Phong cười nhạt: “Là vì ta? Đúng hơn là vì quân phục trên người ta? Hoặc giả là vì quân hàm trên vai ta đây?"

Ngu Mạn Viên gật đầu, nửa cười nửa không đáp: "Dương tướng quân nói chuyện dí dỏm thật, bất quá tôi tin tưởng ngài nhiều hơn. Không kẻ nào dám nhận hối lộ trước mặt một thiếu tướng hải quân biết rõ nội tình, trừ khi hắn không cần mạng; dù vị tướng quân đó không quản bất kì binh sĩ lục quân nào. Hiện giờ, tôi mà đưa tiền cho y, y nhất định nghiêm khắc cự tuyệt, tỏ rõ mình thanh liêm. Đương kim hoàng đế ghét nhất là những kẻ tham ô, hình phạt đối với tội phạm tham nhũng cực kỳ nghiêm khắc. Nhẹ thì chặt tay chân, nặng thì lưu đày sung quân, thậm chí là tru diệt cửu tộc. Nhưng mà y không biết, kẻ tham nhũng đầu sỏ đang ở ngay bên mình, thiệt là tức cười mà."

Dương Túc Phong không biết nàng ta ám chỉ đầu sỏ tham nhũng là ai, nghĩ bụng chắc là đại thần bộ nội vụ Đường Cảnh. Lão già này tham lam có tiếng, dân gian đồn đại lão không bỏ lỡ cơ hội nào, một đồng tiền qua tay lão cũng nhẹ đi mấy phần. Tuy vậy, cái tên này không thể tùy tiện thốt ra được, Dương Túc Phong chỉ đành im lặng hồi lâu mới nói: "Chuyện này xảy ra hàng ngày, Ngu lão bản không nên quá tức giận!"

Ngu Mạn Viên lộ ra nụ cười cổ quái, lơ đãng trả lời: "Tướng quân xuất chinh Mĩ Ni Tư, thân mang trọng trách lại cùng mĩ nữ đồng hành, e thiên hạ đàm tiếu. Vạn nhất bị phao tin đồn nhảm, sợ da mặt tướng quân mỏng, không chịu nổi a."

Dương Túc Phong cười cười: "Không sao mà!"


Ngu Mạn Viên thở dài, mùi nữ nhân thoang thoảng trong đêm, cảm khái nói: "Kì thật, có tướng quân nào mà không phong lưu chứ? Năm xưa Tiêu Ma Ha tướng quân chinh phạt Mĩ Ni Tư, khi trở về đem theo tới mười bảy thê thiếp trẻ đẹp, chuyện này đã thành giai thoại một thời. Nguyên soái Đường Lãng tung hoành bốn bể, sĩ quan phụ trách truyền lệnh của ông ta cũng là hồng nhan tri kỷ bên cạnh. Còn Chiến thần Nhạc Thần Châu, một đời cô độc, trầm lặng ít lời, lại bảo thủ nhưng ai cũng biết Điệp Phong Vũ và Điệp Tư Thi đều là cốt nhục thân sinh của ông ta. Còn có Bạch Ngọc Lâu, người duy nhất tiếp được một kiếm của Lê Hoa công tử…"

Dương Túc Phong mấp máy môi, muốn nói lại dừng. Nếu là lúc trước, hắn còn có hứng thú nghe người khác giảng giải cố sự. Nhưng từ lúc Ưng Đan ngoảnh mặt làm ngơ, hắn đã hiểu rất rõ mình tuyệt đối không phải là tướng quân. Không phải cứ mặc quân phục thiếu tướng trên người, sau đó tùy tiện gắn Kim tinh lên quân hàm trên vai là đã thành tướng quân. Muốn được công nhận, không phải chỉ ra mệnh lệnh là xong, ngươi phải lập nên công trạng khiến người người nhìn vào. Nói ra thì hơi tàn khốc, ngươi phải dùng máu địch nhân nhuộm đỏ chóp mũ của mình mới được.

Song, Mĩ Ni Tư vừa xa xôi vừa hỗn loạn, lại bị vứt bỏ, bản thân mình giang hai tay ra có tiếp thụ nổi không? Nó có thể mang lại cho mình cái gì? Hắn đăm đăm nhìn về phương đông xa xa, chỉ thấy màn đêm không có bến bờ.

Ngu Mạn Viên lập tức nhận ra hắn không muốn đàm luận chuyện chính trị, trong thời buổi nhạy cảm này, đó là chuyện rất đỗi bình thường. Nàng ta lập tức đổi đề tài, nhìn đám binh sĩ đang bận rộn bên dưới, làm như vô ý nói: "Hiện giờ, thích khách ngày càng vô pháp vô thiên, dám hành thích cả Thượng Quan Lâm tướng quân. Thật là không biết trời cao đất dày là gì, còn lựa đúng ngày Thượng Quan Thanh Tuyền có nhà…"

Dương Túc Phong buột miệng: “Thượng Quan Lâm thực ra chủ quản công tác gì ở Quân Vụ bộ vậy?”

Ngu Mạn Viên kinh ngạc nhìn hắn, đảo đôi mắt đen tròn không ngớt, hồi lâu mới nói: "Ngài lại không biết Thượng Quan Lâm a… y là Thị lang thứ ba trong Quân Vụ bộ, thẩm phán tòa án quân sự tối cao kiêm cục trưởng quân giới cục… phu nhân y là muội muội của đương kim hoàng hậu… ngài không biết y?"


Dương Túc Phong hơi ngẩn ra, đáp: “A, nguyên lai là y… Thật xấu hổ, ta nhất thời không nhớ ra. Ta đương nhiên biết y, viện trưởng viện quân sự tối cao kiêm cục trưởng Quân Giới cục."

Ngu Mạn Viên mở to hai mắt, tò mò nhìn Dương Túc Phong. Nữ bảo phiêu sau lưng nàng ta hình như rất hiếu kì đối với Dương Túc Phong. Ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chăm trên người Dương Túc Phong, như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn, làm hắn thấy lạnh cả người.

Dương Túc Phong biết bản thân đã làm người ta hoài nghi, đành ngồi im. Kì thực, hắn cũng cảm thấy lạ, trong đầu hắn sao không có chút ấn tượng nào với cái tên Thượng Quan Lâm? Chẳng lẽ cái tên Dương Túc Phong trước kia chưa từng nghe nhắc đến tên y?

Im lặng hồi lâu, xe ngựa cuối cùng cũng đã kiểm tra xong. Lệnh cấm được triệt tiêu, trật tự chung quanh cửa thành khôi phục trở lại. Viên giáo úy khôn ngoan tiến lên, cung kính nói với Dương Túc Phong: "Tướng quân, lệnh cấm đã giải trừ, thỉnh ngài xuất thành. Làm lỡ thời gian quý báu của ngài, cấm vệ quân chúng tôi thực sự áy náy, xin tướng quân lượng thứ."

Dương Túc Phong nhìn lại con phố yên tĩnh sau lưng, tò mò hỏi: "Thích khách bị bắt hết rồi hả?"

Viên giáo úy lắc đầu: "Chưa hết. Nghe nói còn có một nữ thích khách, khả năng là theo cửa thành khác trốn đi. Cửu môn đề đốc đã tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm, cho phép tự do ra vào cổng thành, không cần tra xét toàn thành nữa."

Dương Túc Phong gật đầu, đứng dậy phủi phủi y phục. Một trận gió lạnh thổi tới, hắn tức thì hắt hơi liên tục.

Viên giáo úy tiếp đến mời Ngu Mạn Viên xuất thành, giọng điệu cung kính không kém.


Rời khỏi trạm gác, Ngu Mạn Viên đi chậm lại, ngó Dương Túc Phong đi bên cạnh khẽ nói: "Tướng quân, đường đến Mĩ Ni Tư phải đi qua một trăm ba mươi mốt trạm gác. Nếu mỗi trạm tôi chỉ chi ra mười kim tệ thì cũng mất một ngàn ba trăm mười đồng. Nếu nhờ vào tướng quân, tôi không tốn xu nào đã bình an đến Mĩ Ni Tư. Không biết tướng quân muốn đền bù như thế nào?"

Dương Túc Phong mỉm cười: "Không, không cần. Ta rất vui lòng làm chuyện này mà."

Đôi mắt xanh của Ngu Mạn Viên chăm chú nhìn Dương Túc Phong, chậm rãi nói: "Đa tạ tướng quân có lòng ưu ái!"

Dương Túc Phong thoáng ngửi thấy mùi hương nữ nhân man mác trong không khí, làm cho đêm thu lạnh giá thêm chút ấm áp. Hắn dùng sức chà xát mặt mình một cái, tiện tay vuốt mũi, đứng cạnh xe ngựa nhìn quanh quất, hơi hiếu kì hỏi: "Ta xem trên xe ngựa của cô không ít dược phẩm nha, thực ra cô làm gì vậy? Trong thời chiến, loại này không đáng giá đến thế."

Ngu Mạn Viên cười nhạt: "Ngài nói thử xem?"

Dương Túc Phong cau mày: “Cô quen biết người trong quân đội? Nếu không sao cô làm được chuyện này?"

Ngu Mạn Viên không phủ nhận, mỉm cười mặc nhiên thừa nhận.

Dương Túc Phong không kềm được cảm giác thất vọng. Ngu Mạn Viên nhã nhặn vẫy tay với hắn rồi trở về đội xe của mình. Dương Túc Phong đứng ngây một hồi, chuẩn bị lên xe thì cảm thấy hơi bất thường. Bởi vì, hắn vừa kéo rèm xe lên, một thanh kiếm lạnh buốt đã kề vào cổ kèm theo một giọng nói cũng lạnh không kém: "Không được động đậy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận