Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Lặng lẽ điều chỉnh phương hướng bắn của bách kích pháo, bắn vào mục tiêu phòng thủ ở trận địa phòng thủ cách hai trăm thước, mà mười ba khẩu súng Mã Khắc cũng sẵn sàng đón địch, người bắn đem ngón trỏ gắt gao đặt ở trên cò súng, đạn dược được chuẩn bị đầy đủ, sau lưng bọn họ còn rất nhiều súng đều trang bị đầy đủ các rãnh đạn lớn.

Tài Miểu Miểu yên lăng xuất hiện bên cạnh Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cảm giác thấy, buông ống nhòm, quay đầu lại ân cần hỏi: “Y Toa Bối Nhĩ công chúa thế nào rồi?”

Tài Miểu Miểu buông mắt xuống, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bình thản nói: “Đối với ta mà nói, thật sự là một chuyện rất mang tính khiêu chiến, muốn cho nàng hiểu được trách nhiệm và công việc trước mắt, ta gần như phải đem mỗi chuyện nói với nàng trên năm lần, còn phải kể rõ từng li từng tí chi tiết. Nếu sớm biết ngươi muốn ta làm như thế, ta đã không tới, chính ngươi sao không đi nói cho nàng?”

Dương Túc Phong ôm lấy thân hình mảnh khảnh của nàng, cười cười nói: “Chuyện này chỉ có ngươi mới làm được thôi! Nếu đổi là người khác thì đều trơ mắt ếch thôi. Ngươi không chứng kiến Khắc Lý Khắc Lan rất sốt ruột đối với nàng ấy, ta nếu thường xuyên bên cạnh nàng, Khắc Lý Khắc Lan không thể không trở mặt với ta.”

Tài Miểu Miểu dùng nắm tay nhỏ nhắn đấm vào ngực hắn, hờn dỗi nói: “Vậy ngươi để cho ta đi chịu khổ a! Ngươi thật là không có lương tâm.”

Dương Túc Phong thở dài một hơi, thâm tình nói: “Ta cũng không còn cách nào khác. Nàng ta mặc dù đầu óc có chút vấn đề, nhưng cũng là một vương bài danh phó kì thực (danh xứng với thực). Thế cục Cách Lai Mĩ sau này còn cần nàng nhiều lần ra mắt mới tốt được. Chuyện khác không nói, chỉ cái vấn đề danh phận đã khiến cho chúng ta không có cách nào đặt chân ở đâu rồi, không có lý do danh chính ngôn thuật, các công tước khẳng định sẽ không theo chúng ta. Chúng ta hiện tại là vừa muốn làm gái điếm, lại muốn lập bài phường....”

Có chút nhíu mày, dường như dùng từ ngữ như vậy đối với bản thân mình có chút khó chịu. Nhưng trong nhất thời không tìm được từ ngữ nào tốt cả, không khỏi có chút sửng sờ.

Tài Miểu Miểu thản nhiên nói: “Cho nên, ngươi để cho ta làm cái bóng theo sau nàng, ta nói cái gì, nàng sẽ nói cái đó phải không? Giống như trò đùa vậy.... Ai, bất quá cũng là trò đùa tốt.”


Dương Túc Phong nhất thời thở dài một hơi, Tài Miểu Miểu nếu đáp ứng, như vậy chuyện này khẳng định sẽ làm rất tốt, dung mạo tiểu cô nương này mặc dù không xuất sắc, nhưng kỳ thật trong nội tâm ẩn chứa rất nhiều tài hoa chính trị, khiến cho Dương Túc Phong cảm thấy không thoải mái, giống như tiếu lí tàng đao (miệng cười giấu dao) trước mặt thì cười hì hì mà trong lòng thì như độc xà đối với các thủ đoạn mượn đao giết người thì nàng rất quen thuộc. Chỉ mỗi chuyện này cũng đã không thể xem thường nàng được rồi.

Sở dĩ muốn đem Tài Miểu Miểu từ nghìn dặm xa xôi đến Cách Lai Mĩ, tất nhiên là vì trí thông minh của vị công chúa Y Toa Bối Nhĩ này chỉ bằng mười tuổi. Nàng dùng trí thông minh ấy nếu trực tiếp đối đầu với Ô Mạn Lặc Tư, với trí tuệ mười tuổi đó thì khó lòng mà đảm đương được, nói không chừng vừa mới lên đài thì đã bị đánh ngã rồi, nhưng nếu có Tài Miểu Miểu bên cạnh nàng chỉ điểm thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Dù sao Tài Miểu Miểu cũng là phụ trách giải thích cho Y Toa Bối Nhĩ công chúa. Đương nhiên, người bên ngoài nhìn vào, đây quả thực chỉ là chuyện đổi trắng thay đen mà thôi, nhưng chỉ cần Lam Vũ quân đủ cứng rắn, thì chuyện đổi trắng thay đen cũng không quan trọng.

Phong Phi Vũ lặng lẽ đến báo cáo: “Thượng tướng hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã đã đến. Hắn muốn cùng ngươi gặp mặt một mình.”

Dương Túc Phong ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh nhà giam có một chiến thuyền hải quân Cách Lai Mĩ khổng lồ đang chậm rãi tiến vào. Rất hiển nhiên là chứng minh mình không hề có ác ý, chiến thuyền này hỏa pháo hai bên cũng không mở ra, pháo thủ hai bên đều đứng chỉnh tề trên boong tàu, khoanh tay đứng thẳng, bất quá chiến thuyền to lớn như quái vật này tiến đến, khiến cho các Lam Vũ quân đều cảnh giác, không ít người đều nhắm nòng súng vào chiến hạm.

“Ta một mình đi gặp hắn, tiền tuyến giao cho ngươi.” Dương Túc Phong thản nhiên nói, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến tới bến tàu. Một bên bảo các chiến sĩ không cần có địch ý, không ngờ lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của chiến sĩ Lam Vũ quân, những chiến sĩ Lam Vũ quân này trên cơ bản là sau huyết chiến ở Lệ Xuyên phủ mới gia nhập, đối với Dương Túc Phong, đều chỉ biết tên, và xem qua ảnh, nhưng không chứng kiến người thật, bây giờ đột nhiên nhìn thấy quân hàm trên vai hắn có biểu tượng ngôi sao vàng, biểu hiện hắn chính là lãnh đạo cao nhất của Lam Vũ quân, binh lính chung quanh đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ.

Chiến hạm chậm rãi cập vào bến tàu, Trầm Lăng Vân đi xuống, thượng tướng hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã quả nhiên xuất hiện. Chỉ có điều, cùng với suy đoán lúc trước của Dương Túc Phong có chút bất đồng, Khắc Lai Ô Địch Mã thần sắc cũng không vui vẻ gì, thậm chí, nói đúng ra, còn có vẻ vô cùng nghiêm trang, tâm sự nặng nề.

Nhìn thấy Trầm Lăng Vân cùng đi với Khắc Lai Ô Địch Mã, Dương Túc Phong rốt cuộc cũng đã chứng thực được suy đoán của mình, quả nhiên Khắc Lai Ô Địch mã chính là chỉ huy cao nhất của Tây Đa Phu - tổ chức vận động chống đối. Chỉ có hắn mới có đủ danh vọng và uy thế, có đủ can đảm, như vậy mới có năng lực đối kháng với Ô Mạn lặc Tư. Ô Mạn Lặc Tư có lẽ đã sớm biết điều này, chỉ có điều hắn không có chứng cớ gì, lại nói, hắn cho dù biết rõ hết thảy, nhưng tạm thời lại không có cách gì giải quyết Khắc Lai Ô Địch Mã, mà Khắc Lai Ô Địch Mã cũng không che dấu mình chuyện này, phải nói, cũng có chứa một phần thành ý.

“Dương Túc Phong, ta hẳn phải xưng hô với ngươi là Dương tướng quân, hay là Dương lãnh chúa, hoặc là vệ sĩ trung thành của công chúa Y Toa Bối Nhĩ?” Ngữ khí Khắc Lai Ô Địch Mã hiển nhiên không hoan nghênh lắm, chẳng những có chút châm chọc, mà còn mang theo một chút khàn khàn, dường như đây là bệnh chung của phần lớn tướng lãnh hải quân, gió trên biển rộng đã vô tình đục khoét giọng nói của bọn họ, mà bọn họ lúc nào cũng phải hò hét nên đã sớm hư hại thanh đới rồi.


“Ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta, ta nghĩ như vậy thích hợp hơn.” Dương Túc Phong thản nhiên nói, hai người bắt tay nhau, hắn cảm thấy lòng bàn tay của đối phương có rất nhiều vết chai cứng như sắt, so với bề ngoài trắng nõn thì dường như bất đồng rất nhiều.

“Được rồi, ta tạm thời gọi ngươi là Dương Túc Phong cũng được. Ta nghĩ, chúng ta có chuyện phải bàn trước tiên, Ô Mạn Lặc Tư nhất định sẽ không để chúng ta được như ý muốn. Ta dám khẳng định, nhóm đầu tiên của hắn phát động tấn công sẽ không dưới năm nghìn người, hắn thường lấy chủ trương ưu thế binh lực để áp chế địch nhân, sau đó đem tù binh lột da róc xương, tận tình ngược đãi. Ta nghĩ ngươi có lẽ đã làm tốt công tác chuẩn bị để ứng phó?” Thanh âm của Khắc Lai Ô Địch Mã trầm thấp nói, đối với tiếng súng thỉnh thoảng truyền đến từ trong nhà giam vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Chậm rãi hướng phía trận đia Lam Vũ quân đi tới.

Dương Túc Phong vẫn bất động thanh sắc nói: “Ô Mạn Lặc Tư xuất hiện, chúng ta hẳn phải tận tình địa chủ, có đúng không?”

Khắc Lai Ô Địch Mã không nói gì, chỉ đứng một chỗ hơi nhô người ra phía sườn núi nhỏ, từ trên cao chậm rãi nhìn xuống dưới nương rẫy, nơi đó vốn là một mảnh đất hoang vu, đất cát và đá xen lẫn nhau, không thích hợp để hoa màu sinh trưởng, hơn nữa gió biển quá lớn, cũng không có cách nào trồng trọt và thu hoạch được, chỉ có cỏ dại phập phồng, các loại thực vật cùng với cỏ đuôi chó trong đó, có vẻ hết sức hoang vu, cỏ hoang bên dưới có một chút ánh sáng nhạt lóng lánh, mà xa xa ở Ni Tư cảng, thì hoàn toàn đen nhánh, không có chút ánh đèn nào.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua bên cạnh hai người, mang theo hơi thở trong lành từ biển đến.

“Ban đêm thật an tĩnh a!” Khắc Lai Ô Địch Mã đột nhiên thở dài một tiếng, chắp hai tay sau lưng. Ngửa đầu nhìn ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo, nhớ lại những chuyện cũ xa xôi. Cảm khái nói: “Sáu năm trước vào đêm ấy, cũng yên tĩnh như vậy, ánh trăng cũng như vậy, gió biển cũng nhẹ nhàng như vậy, trên mỗi con đường đều yên tĩnh như vậy. Chỉ tiếc, nửa đêm khi bên trong vương cung vang lên một tiếng súng khiến cho máu tươi lưu lại khắp nơi trên mặt đất trong vòng mười tháng.....”

Dương Túc Phong yên lặng lắng nghe, đối với chi tiết chánh biến của Cách Lai Mĩ sáu năm trước cũng không xa lạ gì. Bởi vì nó thật sự đổ rất nhiều máu.

Tô Liệt áp giải nhóm Mặc Linh Đốn công tước, thượng tá La Đức Tư Cưu, thiếu tá Minh Đức Lâm tới khối đất trống nho nhỏ này, bọn họ đều bị còng hai tay, ngay cả công tước Mặc Linh Đốn cũng không ngoại lệ. Mặc Linh Đốn lại lần nữa nói mình là trong sạch, là người kiên quyết phản đối Ô Mạn Lặc Tư, nhưng Dương Túc Phong vẫn không chút do dự còng tay hắn lại.


Chứng kiến Mặc Linh Đốn xuất hiện, Khắc Lai Ô Địch Mã chậm rãi ngừng bi thương có chút cảm khái, thản nhiên nói: “Mặc Linh Đốn, ngươi hẳn là nên kiêu ngạo thay cho con trai ngươi chứ, Ô Mạn Lặc Tư đã chiếm được toàn bộ Cách Lai Mĩ, ngươi còn muốn tiếp tục làm những gì cho hắn nữa.....”

Dương Túc Phong không nhịn được mà thất kinh, mặc dù thần sắc hắn không phát sinh bất cứ rung động nào.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Ô Mạn Lặc Tư lại chính là con trai của Mặc Linh Đốn.

Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra?

Chẳng những hắn kinh ngạc không thôi, ngay cả chính Mặc Linh Đốn cũng trợn mắt há mồm, trố mắt nhìn Khắc Lai Ô Địch Mã, miệng không tự chủ được thì thào, cũng không biết đang nói cái gì, mà thượng tá La Đức Tư Cưu và thiếu tá Minh Đức Lâm lại nhìn nhau, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, dường như chuyện của Khắc lai Ô Địch Mã là chuyện hoang đường vậy.

Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nhìn lướt qua sắc mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Mặc Linh Đốn, có phải ngươi rất kinh ngạc không? Ngươi rất kinh ngạc tại sao ta biết chuyện này? Chuyện này ngay cả chính Ô Mạn Lặc Tư cũng không biết, tại sao ta lại biết?”

Miệng lưỡi Mặc Linh Đốn có chút khô rát nói lắp bắp: “Ta không biết ngươi đang nói bậy bạ cái gì cả.”

Ánh mắt Khắc Lai Ô Địch Mã như nhìn thấu đáy lòng hắn, nghiêm giọng nói: “Khắc Lai Ô Địch Mã ta nói chuyện rất có tác phong, ngươi hẳn là biết, La Đức Tư Cưu cùng Minh Đức Lâm đều biết. Chuyện ta không thể xác định, ta chưa bao giờ nói. Nếu ta dám nói ra, thì ta có trăm phần trăm nắm chắc. Ô Mạn Lặc Tư chính là con tư sinh của ngươi với Lỵ Nhã vương phi, ta nói không sai chứ?”

Câu nói sau cùng giống như sét đánh thật mạnh vào trong lòng của Mặc Linh Đốn, sắc mặt hắn nhất thời tái nhợt, miệng không tự chủ được lẩm bẩm chuyện gì đó, nhưng ai cũng không nghe rõ, đột nhiên thân thể hắn mềm nhũn, lại hôn mê bất tỉnh.

Hai người La Đức Tư Cưu cùng với Minh Đức Lâm cả người chấn động, bọn họ rốt cuộc đã ý thức được chỗ lợi hại của Khắc Lai Ô Địch Mã, hắn mặc dù bao giờ cũng đứng sau lưng những người phong quang, nhưng trên thực tế, hắn lặng lẽ đứng ở sau màn chăm chú nhìn vào hết thảy những phát sinh ở Cách Lai Mĩ, khó trách hắn có thể cùng đối kháng với Ô mạn Lặc Tư nhiều năm mà không hao tổn chút lông tóc nào.


Dương Túc Phong cũng hết sức tò mò, khẽ nhíu mày nói: “Chuyện này tột cùng là như thế nào?”

Khắc Lai Ô Địch Mã hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lạnh lùng từ từ khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Việc này nói ra thì dài dòng, Mặc Linh Đốn bên ngoài ra vẻ phản đối cờ xí của Ô Mạn Lặc Tư, nhưng trên thực tế hắn lại vì Ô Mạn Lặc Tư mà an bài mình như một viên nam châm, cố ý đem toàn bộ những thế lực phản đối Ô Mạn Lặc Tư một lưới bắt hết, không cần tốn nhiều công sức, dường như lần này cũng giống vậy, Mặc Linh Đốn cố ý đem tất cả những người phản đối đến Ni Tư cảng, nói là muốn thương lượng quốc gia đại sự, trên thực tế là đưa toàn bộ bọn họ cấp cho Ô Mạn Lặc Tư.”

Dương Túc Phong không nói gì cả, đây là dự đoán mà hắn tạm thời không có cách nào chứng thực được.

Ánh mắt của Khắc Lai Ô Địch Mã có chút chán chường khó nhận ra, lại có chút bi thương nói: “Trước kia, không biết bao nhiêu người đem Mặc Linh Đốn xem như dũng sĩ phản kháng duy nhất, liều mạng đầu nhập về bên cạnh hắn, tưởng rằng sau này sẽ tìm được một con đường sáng, nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, Mặc Linh Đốn đã đem bọn họ giao cho Ô Mạn Lặc Tư. Nhiều năm như vậy, Mặc Linh Đốn đã dùng kế sách này giết không biết bao nhiêu người, không có một vạn cũng tám nghìn. Bao nhiều người mang nhiệt huyết đầu nhập vào hắn, lại bị hắn làm cho chết không minh bạch, thiên hạ rộng lớn, nhưng không có gì oan uổng hơn so với chuyện này.”

Dương Túc Phong nhìn Mặc Linh Đốn run rẩy trên mặt đất đang thì thào tư nói, trong lòng có chút bi ai, cái này gọi là nhân tính, thì ra là như thế, nếu như lúc đầu Y Toa Bối Nhĩ và Khắc Lý Khắc Lan ở trên thuyền không gặp mình, như vậy có lẽ hiện giờ bọn họ đã.....

Thượng tá La Đức Tư Cưu đột nhiên lúc này trầm giọng nói: “Khắc Lai Ô Địch Mã, những điều ngươi nói đều là do tướng quân của chúng ta xảo diệu bố trí, nếu như ngươi thức thời hiểu chuyện, nên cùng tướng quân của chúng ta bắt tay hợp tác, ngươi nếu còn ngoan cố chống cự đến cùng, cũng chỉ có một con đường chết.....”

Khắc Lai Ô Địch Mã đột nhiên tái mặt, lạnh lùng quát: “Câm miệng!”

Tô Liệt liền tiến lên một bước, đem báng súng đưa lên, muốn đánh La Đức Tư Cưu ngất xỉu, lại bị Dương Túc Phong thản nhiên phất tay cản lại.

La Đức Tư Cưu mặc dù bị uy thế của Khắc Lai Ô Địch Mã làm cho thối lui một bước, nhưng vẫn cười lạnh như cũ nói: “Khắc Lai Ô Địch Mã, nếu như ngươi không muốn bị tướng quân của chúng ta bắt được, ngươi nên trở lại thuyền của mình đi thôi! Ngươi vĩnh viễn cũng không nên trở lại đất liền! Ngươi nghĩ chỉ bằng hơn một ngàn người có thể chống cự lại trước đợt tấn công mấy vạn quân của tướng quân chúng ta sao, các người chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.”

“Khắc Lai Ô Địch Mã liếc mắt nhìn hắn một cái thật lạnh lùng, sau đó mới thản nhiên rời tầm mắt đi sau đó rơi trên người Dương Túc Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận