Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dương Túc Phong thản nhiên gật đầu, trong lòng ngày càng có một loại cảm giác không đếm xỉa gì đến thắng bại cũng không có một chút sợ hãi nào, sự hồi hộp và khiếp sợ trên chiến trường của hắn càng ngày càng ít, bản thân càng lúc càng giống như một tướng quân bày lược mưu kế chiến thắng trăm nghìn lần, sinh li tử biệt trên chiến trường đều đã nhìn quá quen rồi.

Trầm Lăng Vân đột nhiên đi tới, thì thầm bên tai Khắc Lai Ô Địch Mã vài câu.

Khắc Lai Ô Địch Mã sắc mặt nghiêm trọng, lạnh lùng nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, kiên quyết phong tỏa ngoài khơi. Đối với những ý đồ muốn xuyên qua tuyến phong tỏa, lập tức khai pháo ngăn cản, lúc đó thì phải bắn hạ tất cả.”

Trầm Lăng Vân quay đầu đi.

Long Duệ cũng đến báo cáo, tình huống báo cáo cũng giống như Trầm Lăng Vân.

Ô Mạn Lặc Tư tiến công ở mặt trước gặp trở ngại, vì vậy muốn từ ngoài khơi công kích vào, bọn họ triệu tập ước chừng năm nghìn binh lực, tạm thời cưỡng bức thu thập hơn một trăm thương thuyền lớn trên Ni Tư cảng, muốn sử dụng thương thuyền để chuyên chở binh lính Thiết huyết vệ đội mạnh mẽ đổ bộ lên nhà giam Ngân Giáp Giác, cùng tấn công ở phía sau Lam Vũ quân. Nhưng lại bị Khắc Lai Ô Địch Mã kiên quyết cự tuyệt, Khắc Lai Ô Địch Mã còn không chút do dự mà hạ lệnh hải quân phong tỏa ở ngoài khơi Ni Tư cảng.

“Ô Cách Lặc Tư đã hướng nghị viện của Cách Lai Mỹ trách cứ hành vi của Khắc Lai Ô Địch mã, yêu cầu nghị viện giải trừ chức vụ tổng tư lệnh hải quân của hắn. Nhưng Ốc Lặc Nhĩ, Tạ Phỉ Nhĩ Đức trong bốn vị công tước hiện giờ đều trong trạng thái vô cùng mù tịt, bọn họ còn không biết Ni Tư cảng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Khắc Lý Khắc Lan đã xuất phát, tự mình tiếp xúc với bọn họ, nói bọn họ có liên quan đến sự tồn tại của Y Toa Bối Nhĩ công chúa.” Long Duệ lén lút nói, tuy nhiên thanh âm của hắn Khắc Lai Ô Địch Mã cũng tự mình có thể nghe thấy được.

Lông mi dày đặc của Khắc Lai Ô Địch Mã rõ ràng có chút dựng lên.

Quả nhiên, sau một lát, ngoài khơi Ni Tư cảng truyền đến tiếng pháo bắn kịch liệt. Từ xa, qua ống nhòm cũng có thể nhìn thấy đại pháo từ trên pháo đài phóng ra, mỗi lần phóng ra đều mang theo hỏa quang cực lớn, đại pháo đường kính khoảng chừng 15 tấc (ước chừng 380 li). Nhưng hạm đội hải quân của Khắc Lai Ô Địch Mã lại bỏ neo ngoài tầm bắn của chúng. Hơn nữa khoảng cách giữa pháo đài và nhà giam Ngân Giáp Giác thật sự quá xa, chúng căn bản không có cách nào mà yểm hộ, chỉ có thể hư trương thanh thế mà thôi. Tuy nhiên Ô Mạn Lặc Tư vẫn cố gắng không chịu buông tha, luôn muốn vận chuyển một chút binh thuyền hải quân xuyên qua phòng tuyến phong tỏa, bởi vậy tiếng pháo ngoài khơi vẫn duy trì liên tục không dứt.


“Pháo dã chiến của chúng ta khi nào sẽ đến?” Dương Túc Phong nhíu mày, lén lút hỏi. Hạm đội hải quân của Khắc Lai Ô Địch Mã mang đến chỉ có năm chiến thuyền khổng lồ, bọn họ có lẽ còn chưa đủ để phong tỏa bến tàu Ni Tư cảng, nếu lỡ như thuyền chở lính của Ô Mạn Lặc Tư đổ bộ lên bến tàu ở nhà giam, pháo dã chiến 75 li chính là vũ khí để công kích tốt nhất.

“Còn hai giờ nữa.” Long Duệ trả lời. Thế cục ở Cách Lai Mỹ không còn yên bình nữa, vì đảm bảo pháo dã chiến 75 li có thể bình an đến đây. Mông Địch Vưu tự thân suất lĩnh pháo binh đổ bộ lên đây, bất quá hải lộ xa xôi muốn khống chế chuẩn xác thời gian thật sự rất khó.

Dương Túc Phong gật đầu, chờ mười sáu cái dã chiến pháo 75 li chuyển đến, khẳng định Ô Mạn Lặc Tư sẽ được hưởng thụ một phen thật tốt.

Ba Khắc Tư Cơ và Ngả Lực Khắc phụ trách chỉ huy tiến công dường như cũng bị thảm cảnh trước mắt làm cho sợ đến mức nửa giờ sau cũng không có phản ứng lại. Làn sóng công kích thứ hai của bọn chúng vào rạng sáng ba giờ mười lăm phút mới bắt đầu, lúc này đây, Ba Khắc Tư Cơ cùng Ngả Lực Khắc tự mình ra trận, tổ chức binh lực vượt quá một vạn ba nghìn người, không chia đội ngũ gián đoạn. Dường như thái sơn áp đỉnh, chúng sử dụng chiến thuật biển người để áp chế Lam Vũ quân.

“Ô Mạn Lặc Tư quả là đang muốn được ăn cả ngã về không.” Khắc Lai Ô Địch Mã có chút cảm khái nói, vào lúc này đây, hắn không còn lo lắng chút nào. Mà lại lộ ra một tia tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, trước mặt hỏa lực mãnh liệt của Lam Vũ quân, Ô Mạn Lặc Tư cho dù xuất động binh lực nhiều một lần nữa, cũng chỉ có thể khiến cho bọn chúng trở thành vong hồn trên bán đảo này mà thôi.

Dã chiến pháo của Lam Vũ quân bên này vốn còn chưa được chuyển tới, thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng đội thuyền vận chuyển, lực lượng phong tỏa vẫn chỉ có thể tiến hành kiên quyết ngăn chặn. Hơn mười khẩu Bách kích pháo của Lam Vũ quân không ngừng bắn trước rìa trận địa mười lăm mét, đem đống thi thể chất đống ở nơi đó bắn càng lúc càng nát bấy, Khắc Lai Ô Địch Mã uyển chuyển khuyên nhủ Dương Túc Phong không nên bất kính với người đã chết. Dương Túc Phong thản nhiên giải thích: “Chúng ta chỉ muốn dọn sạch chiến trường mà thôi.”

Tang Bố từ phía sau đi tới, hướng Dương Túc Phong báo cáo tình huống tấn công nhà giam Ngân Giáp Giác.

Bảo vệ nhà giam Ngân Giáp Giác, tổng cộng gần sáu trăm thành viên Thiết huyết vệ đội, bị đáng chết và bị thương hơn bốn trăm người, hơn trăm người còn lại đều giơ tay đầu hàng, Lam Vũ quân thương vong hơn năm mươi người, trong đó người hy sinh có hơn hai mươi người, trên cơ bản chiến đấu bên trong nhà giam thương vong không đáng kể. Theo thống kê sơ bộ, trong nhà giam giam giữ tổng cộng có năm trăm ba mươi bảy tù phạm, trong đó phạm tội không tới hai trăm người, còn lại đều bị Ô Mạn Lặc Tư lấy cớ mang tội danh để cưỡng ép tiền của, bản thân bọn họ được cứu có vẻ vô cùngc ao hứng, bây giờ Tài Miểu Miểu dẫn theo công chúa Y Toa Bối Nhĩ và Khắc Lý Khắc Lan đang ở trong nhà giam để hỏi chuyện những người đó.

Dương Túc Phong gật đầu, thản nhiên nói: “Phải chú ý thể hiện lòng từ bi của công chúa, sau này chiến đấu chấm dứt, công chúa mới là diễn viên, lấy hình tượng người thừa kế vương thất Cách Lai Mỹ của nàng xuất hiện, các ngươi không nên tham gia vào chuyện của bọn họ, hết thảy nghe theo mệnh lệnh của nhị phu nhân, nhưng các ngươi nhất định phải chú ý bảo vệ an toàn của công chúa thật tốt.


Nhị phu nhân ở đây, tự nhiên chính là Tài Miểu Miểu, nàng cùng đi với công chúa Y Toa Bối Nhĩ trong nhà giam vừa diễn kịch che mắt vừa làm trò để tranh thủ lòng dân rất có hiệu quả, người được Lam Vũ quân giải cứu từ trong nhà giam đưa ra sẽ trở thành lực lượng nòng cốt cơ bản nhất để công chúa Y Toa Bối Nhĩ cầm cự.

Tang Bố hy vọng được tham dự vào chiến đấu phía trước, nhưng Dương Túc Phong không có đáp ứng, Tang Bố không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ đáp ứng mà rời đi.

Khắc Lai Ô Địch Mã bất động thanh sắc nói: “Dương Túc Phong, ngươi không sợ Y Toa Bối Nhĩ công chúa có suy nghĩ khác sao?”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Tướng quân đã biết rồi còn hỏi làm gì?”

Khắc Lai Ô Địch Mã không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn phía trước.

Ô Mạn Lặc Tư đã xuất ra phần lớn binh lực. Thắng bại chỉ trong lần hành động này.

Theo ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo, từ Ni Tư cảng đến khoảng đất trông nhà giam Ngân Giáp Giác, đều có quân sĩ quốc phòng quân vây chặt, dường như từng lượt người bọn họ, dùng chiến thuật dày đặc nhất là biển người, lẳng lặng cầm súng. Khom lưng đi tới, súng Minh Tư Khắc lưỡi lê dưới ánh trăng lập lòe tỏa sáng, quan quân huy đao dưới ánh trăng chiếu rọi từng đợt quang mang.

Lam Vũ quân sẵn sàng đón địch.


Bốn mươi khẩu Bách kích pháo khổng lồ hợp thành một dàn, ở khoảng cách sai trăm đến sáu trăm thước phong tỏa lộ tuyến đi tới của địch nhân, đạn pháo rơi xuống, đem địch nhân ở gần đó nổ cho tan xương nát thịt, huyết nhục bay đầy trời, nhưng địch nhân thực sự rất nhiều, sau khi nổ xong, lập tức khôi phục lại như cũ. Thật giống như là nước biển, ném vào trong một hòn đá, mặc dù trong chốc lát tạo ra dòng xoáy, nhưng nước biển chung quanh rất nhanh đem dòng xoáy bổ sung lại như cũ.

Bách kích pháo lúc này đã phóng ra với tốc độ nhanh nhất, vài khẩu Bách kích pháo bị bắn đển đỏ cả nòng. Không thể không tạm thời đình chỉ bắn, cuối cùng các pháo thủ trực tiếp dùng nước biển để làm lạnh, tiếp tục bắn, phía sau trận địa pháo binh, đạn pháo rất nhanh bị tiêu hao giống như nước chảy vậy.

Bên khóe miệng của Dương Túc Phong đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị.

Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nói: “Gì vậy? Sao lại cười?”

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện cười. Tại một thế giới khác, có hai đơn vị quân đội giao chiến, chúng ta tạm thời gọi là Hồng quân và Lam quân đi. Nhân số hồng quân mặc dù ít. Nhưng mà lực chiến đấu lại rất mạnh, tướng chỉ huy trình độ cũng rất cao; nhân số Lam quân rất nhiều, binh lực hùng hậu, nhưng trình độ của tướng chỉ huy thực không dám khen. Bởi vậy, trên chiến trường, Hồng quân thường dành được thắng lợi, làm Lam quân rất mất mặt. Một lần Hồng quân cùng Lam quân đại chiến, thống soái Lam quân xuất lĩnh tám mươi vạn người tấn công Hồng quân mà binh lực chỉ có hai mươi vạn người. Thống soái Lam quân nói: Các ngươi không phải rất giỏi sao? Ta sẽ đánh các ngươi đến cùng, cho dù các ngươi chống đỡ cũng chết....”

Khắc Lai Ô Địch Mã cũng không có chút ý cười gì, ngược lại lạnh lùng nói: “Ngươi lầm rồi, Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối không phải như vậy.”

Quả nhiên, lúc địch nhân tiến vào tầm bắn một trăm thước, công kích của bọn họ lập tức nhanh hơn. Bọn họ rất nhanh vọt qua những thi thể bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, hướng trận địa của Lam Vũ quân đánh sâu vào. Dường như cùng lúc đó súng ở trận địa của Lam Vũ cũng gào thét, địch nhân xông tới phía trước đều lần lượt ngã xuống. Nhưng mà, địch nhân phía sau thật sự còn rất nhiều, đội ngũ tấn công của bọn họ vẫn từng bước áp sát trận địa của Lam Vũ quân. Lam Vũ quân đương nhiên không để cho địch nhân thực hiện được, súng máy, súng trường, người ném lựu đạn đem trận địa phía trước trở thành một biển lửa.

“Có đôi khi, quả thực cố quá thì quá cố mà thôi.” (câu này ý đại khái là như vậy) Khắc Lai Ô Địch Mã không nóng không lạnh nói, thản nhiên buông ống nhòm xuống, sau đó hướng bến tàu đi lại, tiếng bước chân của hắn có chút trầm trọng, sắc mặt mặc dù bình thản, nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú.

Dương Túc Phong có thể giải thích tâm tình của hắn lúc này, hắn không đành lòng nhìn trận chiến đấu kịch liệt như thế. Bất luận là trận chiến đấu này ai thắng ai thua, hắn cũng không có lý do gì mà vui mừng. Ô Mạn Lặc Tư giành được thắng lợi, sẽ càng thêm kiêu ngạo, không thể nghi ngờ sẽ tiến thêm một bước trong việc củng cố thống trị độc tài; Mà Lam Vũ quân giành được thắng lợi, thì có nghĩa là hơn một vạn quốc phòng quân Cách Lai Mỹ sẽ phơi thây trên mảnh đất này, mặc dù bọn họ chết là do Ô Mạn Lặc Tư sử dụng, nhưng dù sao bọn họ là quốc dân của Cách Lai Mỹ. Nếu như song phương giằng co, như vậy có nghĩa là Cách Lai Mỹ sẽ máu chảy không ngừng.

Chuyện này Ô Mạn Lặc Tư cũng không muốn chứng kiến phát triển thành tràng diện như vậy, bộ đội của Ô Mạn Lặc Tư càng đánh càng nhiều, hỏa pháo cùng với hỏa lực của súng máy Lam Vũ quân ngày càng bắn điên cuồng. Từ ống nhòm mà xem, bên trong quốc phòng quân rất nhiều quan quân cấp bậc thượng tá cùng trung tá tham gia công kích, không chút lưu tình bị bắn ngã trong đống người chết, mà Lam Vũ quân bên này, ngay cả Phong Phi Vũ cũng tự mình ra trận, chỉ huy súng Mã Khắc hạng nặng bắn liên tục, song phương cứ như vậy giằng co càng lúc càng kịch liệt.


Người chết càng ngày càng nhiều, máu cũng chảy càng lúc càng nhiều, máu tươi theo rãnh chảy vào biển rộng, cả mép biển đều từ từ trở thành một màu đỏ sậm.

Nhưng không một bên nào thoái lui, cũng không có người nào nương tay với đối phương.

Trầm Lăng Vân lần nữa xuất hiện, nói với Dương Túc Phong, Khắc Lai Ô Địch Mã đã dùng thuyền nhỏ rời khỏi bến tàu nhà giam Ngân Giáp Giác, bí mật đi trước đến Ni Tư cảng bái phỏng mấy vị công tước đại nhân, thương thảo chuyện liên quan đến tương lai của Cách Lai Mỹ, sau khi chiến đấu chấm dứt, Khắc Lai Ô Địch Mã sẽ đợi hắn trên chiến hạm ở bến tàu.

Dương Túc Phong gật đầu.

Nếu như chiến đấu chấm dứt, chính mình còn có thể nhìn thấy Khắc Lai Ô Địch Mã, như vậy có thể nói là chánh cục của Cách Lai Mỹ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phong Phi Vũ quả thật là một quan chỉ huy vừa dũng cảm vừa cơ trí, hắn tại đại học đế quốc lục quân là cao tài sinh về hệ súng máy, đối với hỏa khí hiện đại có lĩnh ngộ có thể nói là không người nào có thể so sánh được, hắn an bài trận địa phòng ngự, chiến hào rậm rạp, hố bẫy khắp nơi, đủ loại hỏa lực đan xen, từ các góc độ bắn tới, hỏa lực đan xen thành một tầng dày đặc ngay cả một con chuột cũng không thể lọt qua tuyến phong tỏa được, mỗi người chỉ cần thủ vững vị trị của mình, cho dù địch nhân có nhiều cũng không có cách nào xuyên qua được.

Nhưng mà, vị quan chỉ huy ưu tú này vẫn quên một chút, đó là thi thể của địch nhân chất đống rất cao, đến nỗi ảnh hướng tới hiệu quả bắn của Lam Vũ quân, càng về sau, súng Mã Khắc hạng nặng không thể ngông ngửa đầu lên trên mà bắn, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy hỏa lực của Lam Vũ quân. Bởi vì địch nhân chết rất nhiều, Lam Vũ quân không thể không thu hẹp phòng tuyến lại lần nữa, để lấy chỗ trống đủ để chứa thi thể của địch nhân.

Trận địa của Lam Vũ quân là cửa chính của nhà giam Ngân Giáp Giác. Nơi này là một khối nham thạch lớn cao mười thước, nhà giam nằm trên tảng đá này, từ trên tảng đá nhìn xuống dưới, phía dưới khoảng đất trống đều là thi thể, thi thể của Thiết huyết vệ đội giống như kiến. Cho dù nỗ lực tử vong mấy ngàn người, bọn chúng vẫn không hề lùi bước, tiếp tục phát khởi phương thức tấn công tự sát đó.

Phong Phi Vũ đương nhiên không có chút đồng cảm nào, hơn mười khẩu súng Mã Khắc hạng nặng xếp thành một hàng, đem mưa đạn như bão táp quét về phía địch nhân, giống như lốc xoáy thổi qua thảo nguyên, đến mức, toàn bộ đều bị san bằng. Mà Bách kích pháo cũng đem đạn pháo từ trên trời bắn xuống chiến trường giống như địa ngục A Tu La, đem người sống và người chết ở đó đồng loạt nổ cho nát bấy. Đây quả là một tràng chém giết thật sự, địch nhân căn bản là không có cơ hội đánh trả.

Rất nhiều tù phạm từ trong nhà giam được giải cứu ra (Nếu như bọn họ được xem là tù phạm), trong vòng vây trận địa của Lam Vũ quân, vừa hưng phấn vừa sợ hãi nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt, nhìn Thiết huyết vệ đội mà Ô Mạn Lặc Tự vất vả giữ gìn để thống trị bị ngã xuống từng đám, bình thường bọn chúng đều kiêu ngạo ngang ngược không ai bằng, bây giờ lại bị súng và pháo của Lam Vũ quân nghiền nát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận