Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dương Túc Phong cố hết sức để làm mình bình tĩnh lại, trầm giọng nói:

- Không được, nếu như chúng ta cùng bộ hạ của Tần Tiêu Đình tử chiến, như thế vừa vặn trúng kế tá đao sát nhân của Mai Cáp Đức. Hắn liền có thể đem chúng ta và Tần Tiêu Đình trừ khử cùng lúc, tới lúc đó thì chúng ta có nhảy xuống hoàng hà cũng không gột được tội danh phản quốc hàng địch rồi. Tần Tiêu Đình hiện giờ ở đâu? Vì sao hắn không xuất hiện? Có phải là bị Mai Cáp Đức giam lỏng rồi?

Lặc Phổ khổ não lắc đầu:

- Phong lĩnh, chúng ta đã bị bao vây tới một giọt nước cũng không lọt, liên hệ với bên ngoài đã bị đoạn tuyệt toàn bộ rồi. Điều ngài hỏi, chúng tôi không một ai có thể trả lời, bất quá chúng tôi đã toàn diện đề phòng, nghiêm trận chờ đợi, súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc (ZB-26) toàn bộ đã được dựng lên, nếu như bọn chúng thực sự muốn tiến vào, chúng ta chỉ đành nổ súng.

Dương Túc Phong trầm trọng lắc đầu, chậm rãi nói:

- Điều Mai Cáp Đức hi vọng nhất chình là chúng ta nổ súng, chúng ta không thể ngu xuẩn như thế.

Tang Đốn gấp giọng nói:

- Nhưng vạn nhất bọn chúng đánh vào thì làm sao? Chẳng lẽ chúng ta không hoàn thủ sao?

Dương Túc Phong đi tới của quân doanh nhìn, quả nhiên nhìn thấy bốn phía quân doanh dày đặc quan binh của Tần Tiêu Đình, dẫn đầu đúng là mấy tên bộ hạ của hắn, những kẻ đó y đều biết cả, chi huy liên đội bộ binh hạng nặng bị đánh tàn phế La Cầu Hàn, còn có ba chỉ huy liên đội khác Mông Bách, Ma Lạc Sa, Ngạo Linh. Tần Tiêu Đình đúng là không có mặt, hiện trường chỉ có bốn người này đang chỉ huy.

Dương Túc Phong quen biết mấy quan quân trước mắt này, Mông Bách, Ma Lạc Sa, Ngạo Linh đều là quan quân trung cấp khá xuất sắc, Mông Bách lão luyện thành thục, Ma Lạc Sơ tuổi trẻ đắc ý, Ngạo Linh khí huyết phương cương, so ra mà nói, tên La Cầu Hàn lai lịch không rõ kia có chút làm người ta không yên tâm. Dương Túc Phong nhớ rõ liên đội bộ binh hạng nặng của Tần Tiêu Đình đã quy phục Mai Cáp Đức, đồng thời trong trận chiến Bàn Long hạp hắn cũng bị mình đánh bại, chẳng lẽ La Cầu Hàn chính là quan chỉ huy liên đội bộ binh hạng nhẹ khi đó? Hiện giờ hắn vì sao lại trở về bên Tần Tiêu Đình?

Nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện, đám người ồn ã dần dần yên tĩnh trở lại, ánh mắt mỗi người đều dừng trên người Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong quan sát qua tình thế chu vi xung quanh một lượt, quả nhiên bị kẻ có dụng tâm cổ động sở bộ quan bainh của Tần Tiêu Đình tới hơn bốn nghìn, trùng trùng vây quay quân doanh quân Lam Vũ một cách chặt chẽ, hơn nữa đại bộ phận đều giương cung lắp tên loan đao rời vỏ, chỉ cần một tiếng hạ lệnh lập tức phát động tán công quân Lam Vũ.

Tình thế bốn mặt thụ địch rất nghiêm trọng, bất quá Dương Túc Phong chẳng lo lắng gì.

Bên phía quân Lam Vũ mặc dù chỉ có hai liên đội binh lực không đủ năm trăm người, nhưng bọn họ cơ bản đã quen với cục diện lấy ít đấu nhiều, nên các chiến sĩ chỉ lẳng lặng phục sau trận địa nghiêm trận chờ đợi, lựu đạn mở nắp chốt, các pháo thủ bách kích pháo cũng đã đặt đạo pháo lên lỗ phát xạ, chỉ cần buông tay, bách kích pháo có thể lập tức phát xạ, ba mươi hai khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc cũng phân bố tại vị trí phòng ngự theo hình rẻ quạt, họng xúng đen ngòm nhắm chuẩn vào mỗi người bên ngoài, các xạ thủ đều đặt tay lên cò súng, bọn họ cấu thành nên bộ phận của yếu của hỏa lực quân Lam Vũ.

Từ sau khi địa khu Mỹ Ni Tư căn cứ vào kinh nghiệm và bài học tác chiến thời gian trước ở Cách Lai Mỹ, quân Lam Vũ phát giác súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm mặc dù sức sát thương rất lớn, nhưng không tiện di chuyển, chỉ thích hợp với phòng ngực pháo đài, cho nên Dương Túc Phong gấp rút nghiên cứu và sản xuất súng mày hạng nhẹ, những khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc này cũng từ đó mà ra. Kỳ thực nó chính là phiên bản súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc dùng trong thế chiến lần thứ hai, ngoại hình và nguyên lý đều không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả cái tên Dương Túc Phong cũng lười đổi, chỉ có điều ý nghĩa hai chữ “Tiệp Khắc” bị y giải thích thành “đại tiệp khắc địch” mà thôi.

- Thông báo với các chiến sĩ, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép nổ súng, cho dù kẻ địch kề đao vào cổ! Đây là mệnh lệnh bắt buộc phải chấp hành!

Dương Túc Phong nghiêm túc nói với hai người Tang Đốn và Lặc Phổ, sau đó một mình chậm rãi đi về phía trước.

Ba người Mông Bách, Ngạo Linh, Ma Lạc Sa nhìn thấy Dương Túc Phong đi tới, ba bọn họ cũng đi lên mấy bước, ánh mặt sáng rực chiếu vào Dương Túc Phong. La Cầu Hàn do dự một chút, cuối cùng cũng theo sau hai người. Không khí toàn trường tức thì lặng ngắt như tờ, quan binh bộ thuộc của Tần Tình Đình chầm chầm tràn lên, Tang Đốn cũng suất lĩnh đội cảnh vệ chầm trậm tràn tới, súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc bê ngang trên tay, chỉ cần một đốm lửa nhỏ, hai bên lập tức xảy ra cục diện máu chảy tại chỗ.

Dương Túc Phong chậm rãi đứng lại, ánh mắt cũng sáng quắc nhìn bốn người Mông Bách, trầm giọng nói:

- Các vị huynh đệ, không biết đêm khuya điều động đại quân bao vây quân doanh của ta có dụng ý gì? Không biết ta mạo phạm các vị ở chỗ nào?

Ngạo Linh nghiêm giọng quát:

- Bọn ta tới bắt kẻ phản quốc hàng địch.

Dương Túc Phong mặt trầm xuống, chậm rãi nói:

- Ai là kẻ phản quốc hàng địch?

Ngạo Linh lạnh giọng quát:

- Chính là ngươi! Điều này chúng ta chính mắt nhìn thấy, ngươi chớ mơ giảo biện!

Dương Túc Phong mỉm cười, cũng không nổi giận, bình thản nói:

- Ngươi chinh mắt nhìn thấy cái gì?

Ngạo Linh lạnh lùng nói:

- Chúng ta chính mắt nhìn thấy sứ giả vương quốc Lỗ Ni Lợi Á xuất hiện trong quân doanh của ngươi.


Dương Túc Phong thần sắc thản nhiên, hờ hững nhìn Mông Bách, Ma Lạc Sa và La Cầu Hàn ở bên cạnh. Ánh mắt của Mông Bách rất phức tạp, còn Ma Lạc Sa thì trợn mắt tức giận với hắn, nếu như không phải hai bên đều có bao nhiều người đang nhìn, hắn cứ như muốn xông tới đánh cho Dương Túc Phong một trận, La Cầu Hàn không đợi ánh mắt Dương Túc Phong chuyển tới chỗ hắn, vội vã lớn tiếng nói:

- Chúng ta đều chính mắt nhìn thấy! Ngươi chớ đừng hòng giải biện.

Dương Túc Phong vẫn mỉm cười nói:

- Không biết các ngươi vì sao định chắc người đó chính là sứ giả Lỗ Ni Lợi Á.

Ngạo Linh chỉ mặt Dương Túc Phong lớn tiếng nói:

- Kẻ đó tên là Trát Tạp Lai! Là thủ hạ Đề Lan Qua Lai vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, ngươi cho rằng chúng ta không biết sao? Dương Túc Phong, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi dám cấu kết ngoại địch đồ mưu làm loạn, chúng ta không tha cho ngươi.

Dương Túc Phong cười ha hả, mặt sầm xuống, lạnh lùng nói:

- Ngạo Linh ngươi quen biết với Trát Tạp Lai? Ngươi quen hắn từ bao giờ? Vì sao ngươi lại biết Trát Tạp Lai? Ngươi và hắn có quan hệ gì? Chẳng lẽ hắn là bằng hữu hoặc huynh đệ của ngươi.

Mông Bách khẽ biến sắc mặt, Ma Lạc Sa thì muốn nói lại thôi.

Ngạo Linh sắc mặt tức thì đổ bừng, ngón tay cơ hồ chạm tới mặt Dương Túc Phong nổi giận lôi đình:

- Ngươi đánh rắm! Ngươi nói năng bậy bạ! Chỉ có thứ khốn kiếp mới biết hắn! Ta và hắn không có quan hệ gì cả…

Dương Túc Phong ngửa mặt cười, lạnh lùng nói:

- Nếu là như thế, vì sao ngươi lại nói người kia chính là Trát Tạp Lai?

Ngạo Linh tức thì ngẹn họng, từng sợi gân xanh nổi lên trên cổ, lập tức ánh mắt chuyển sang phía La Cầu Hàn.

Dương Túc Phong cười lạnh trong lòng, lập tức hiểu ra chuyện ngày hôm nay hoàn toàn do La Cầu Hàn phụng mệnh Mai Cáp Đức tới bày trò, kẻ châm lửa thổi khói chỉ sợ thiên hạ không loạn chính là hắn, chẳng trách mà hắn lại xuất hiện ở nơi đây.

Quả nhiên, La Cầu Hàn sắc mặt hơi trầm xuống, bước tới một bước, lớn tiếng quát:

- Dương Túc Phong, cho dù kẻ đó không phải là Trát Tạp Lai cũng là sứ giả Lỗ Ni Lợi Á…

Dương Túc Phong cắt ngay lời của hắn, thâm trầm nói:

- Ngươi lấy gì phán đoán hắn chính là sứ giả Lỗ Ni Lợi Á? Chẳng lẽ ngươi biết được tin tức trước đó rồi hay sao? Nếu như ngươi biết tin từ trước, vì sao ngươi không nói cho ba người bọn họ? Đối với gian tế nước khác vì sao ngươi không lập tức bắn lấy hắn nghiêm hình thẩm ván, lại để cho hắn đi đi lại lại trong quân doanh của ta ? Ngươi rốt cuộc có mưu toan gì?

La Cầu Hàn lạnh lùng nói:

- Chúng ta giăng lưới to bắt cá lớn, muốn làm rõ nội tình bên trong của hắn! Nếu như chúng ta bắn lấy hắn, chẳng phải để âm mưu của ngươi được thành?

Dương Túc Phong cười ha hả, nghiêm lệ quát lớn :

- La Cầu Hàn! Ngươi đúng là hồ đồ cực độ! Lúc gian tế tới ngươi có thể không bắt, nhưng vì sao khi hắn đi ngươi lại cũng không bắt? Ngươi có ý thả hắn đi phải không? Mông Bách, các ngươi cũng hồ đồ như vậy sao?

Môn Bách sắc mặt thâm trầm mà nghiêm túc, không nói mộ lời.

Dương Túc Phong tiếp tục cười lạnh mấy tiếng, chắp tay sau lưng, chậm rãi trầm giọng nói:

- La Cầu Hàn, uổng cho ngươi còn là Hồng kỳ đo úy của đế quốc, ngay cả một cái chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, ngươi đúng là làm mất mặt đế quốc! Cho dù là ngươi thả lưới rộng bắt cá to, vậy cũng nên để hắn đi vào, sau đó đợi lúc hắn rời đi thì bắt lấy, sau đó nghiêm hình thẩm vấn, làm rõ chân tướng. Ngạo Linh, vì sao các ngươi không bắt lấy hắn.

Ngạo Linh sắc mặt quái gì, đang muốn nói gì thì La Cầu Hàn đã cướp lời:

- Bọn ta chỉ nhìn thấy hắn đi vào, không thấy hắn đi ra, tên gian tế đó còn trong quân doanh của ngươi! Đúng! Tên gian tế đố nhất định còn trong quân doanh của ngươi.

Dương Túc Phong cười lạnh lùng, chậm rãi nói:

- Gian tế ngay ở trong quân doanh của ta? Ngươi khẳng định chứ?


La Cầu Hàn mặt đỏ sậm, lớn tiếng nói:

- Bọn ta đương nhiên khẳng định! Bọn ta tới là để điều tra tiền căn hậu quả của sự tình! Nếu ngươi muốn được thanh bạch, phải để chúng ta tiến vào điều tra cẩn thận! Nếu không, chúng ta nhận định ngươi câu kết với ngoại địch phản quốc theo địch.

Dương Túc Phong cười lạnh, nói:

- Muốn kiểm tra sao? Xin mời.

Nói rồi tránh người sang.

La Cầu Hàn không ngờ Dương Túc Phong lại dễ dàng đồng ý cho mình tiến vào điều tra như vậy, không khỏi ngẩn ra, vội vàng nhìn ba người bên cạnh, ra hiệu bọn họ tiến vào. Nhưng mà Mông Bách, Ma Lạc Sa, Ngạo Linh chỉ đưa mắt nhìn nhau, đều có chút do dự, mặc dù trước đó chính bọn họ lớn tiếng kêu muốn tiến vào kiềm tra, nhưng khi thực sự phải vào kiểm tra, bọn họ không thể không suy nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng của sự việc.

Quan hệ giữa quân đội và quân đội với nhau là hết sức cứng rắn, một khi xảy ra nhầm lẫn, lập tức thành cục diện máu chảy thành sông. Bọn họ thân là quân nhân đương nhiên không thể không biết, Dương Túc Phong mặc dù bề ngoài đồng ý để cho bọn họ tiến vào kiểm tra quân doanh, nhưng bọn họ một khi tiến vào, có thể đi ra hay không lại là một vấn đề, chẳng có ai ngu xuẩn tới mức cho rằng một câu nói tùy tiện có thể đảm bảo cho tính mạng của mình.

Vừa vặn vào thời khắc này truyền đến tiếng răng rắc nạp đạn của các chiến sĩ quân Lam Vũ, những tiếng động chát chúa đó rất khó nghe, nhưng đối với bọn họ mà nói, không nghi ngờ gì đó chính là riếng gầm gè phát ra từ địa ngục.

Dương Túc Phong cười khẽ, ôn hòa nói:

- Thế nào? Không phải là muốn tiến vào kiểm tra sao?

La Cầu Hàn đảo mắt, thâm trầm nói:

- Bọn ta đương nhiên sẽ kiểm tra! Bọn ta sẽ phái người kiểm tra.

Dương Túc Phong nhìn xoáy vào hắn, lạnh lùng nói:

- Ta nghĩ nên là các ngươi tự mình tới kiểm tra tốt hơn! Sao vây? Ngươi ngươi sợ ta ăn thịt các ngươi ư?

La Cầu Hàn lạnh lùng nói:

- Ai mà biết ngươi có thể bày ra trò quỷ gì?

Dương Túc Phong cười ha hả, sang sảng nói:

- Dương Túc Phong ta mặc dù không tính là nhân vật quang minh chính đại gì, nhưng cũng chưa đến nỗi giờ trò với mấy người các ngươi! Chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, trên người các ngươi tức thì có thể thủng mấy trăm cái lỗ đàn, ta cần gì làm việc thừa thãi.

Mông Bách mặt không chút biểu tình nặng nề cất bước đi qua bên người Dương Túc Phong, Ngạo Linh và Ma Lạc Sa nhìn nhau một lúc, rồi cũng đi tới, theo sau bọn họ là cảnh vệ của mỗi người và thành viên tiểu tổ kiểm tra, cũng nối đuôi nhau đi vào. Ngược lạ trên trán La Cầu Hàn lấm tấm hồ hôi lạnh, muốn lùi lại đằng sau, Dương Túc Phog lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hắn, khinh miệt nói:

- Sao vậy? La đại đội trưởng? Ngươi còn không tin tưởng ta?

La Cầu Hàn cười khan một tiếng, đành phải đánh liều đi vào.

Trát Tạp Lai đã rời đi, kiểm tra đương nhiên sẽ không có kết quả gì, nhưng mà không khí hai bên lại theo việc kiểm tra từng bước triển khai mà càng thêm khẩn trương, trong quân doanh quân Lam Vũ sẵn sàng đón địch, mắt nhìn chăm chăm, ngoài quân doanh hơn bốn nghìn bộ thuộc Tần Tiêu Đình rục rịch tiến lên. Dựa theo căn dặn của Dương Túc Phong, Tang Đốn theo La Cầu Hàn không rời nửa bước, ngượic lại đối với ba người kia lại không hề có hành động gì.

Thành viên tiểu tổ kiểm tra tổng cộng có hơn năm mươi người, bọn họ lại chia thành bốn tiẻu tổ khác, tiến hành kiểm tra cuốn chiếu, thậm chí ngay cả củi lửa bên trong nhà bếp cũng bị rỡ ra toàn bộ, ba lô và hành lý của quan binh quân Lam Vũ cũng bị sới tung cả lên, làm trong quân doanh của quân Lam Vũ trở thành một đống hỗ độn. Rất nhiều quan binh quân Lam Vũ ngón tay siết chặt lấy cò súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, trong mắt như muốn tóe ra lửa. Nếu không phải có nghiêm lệnh của Dương Túc Phong, bọn họ sớm đã bất chấp ra tay với thành viên tiểu tổ kiểm tra rồi.

Dương Túc Phong cười lạnh đầy thâm ý với La Cầu Hàn, hờ hững nói:

- La đội trường, trời tối đường trơn, cẩn thận bước đi.

La Cầu Hàn không đáp lời, nhưng sắc mặt hiển nhiên không tốt lắm.

Trong quân doanh không có chỗ nào đáng hoài nghi, chỉ có một chỗ khơi lên chú ý của đám người Mông Bách, đó là nơi đặt vô tuyến điện đài của quân Lam Vũ, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, quan quân thông tin cũng mặc đồng phục khác, mang theo cảm giác thần bí không tên, làm bọn họ bất giác đều chú ý thêm vài lượt, nhưng bọn họ mặc dù cảm thấy vô tuyến điện đài coc chút thần bí, nhưng lại hoàn toàn không biết giá trị của nó.

Sự xuất hiện của vô tuyến điện báo, mở ra cánh cửa lớn về thông tấn tức thì trên lịch sử nhân loại, đây là một sự tiến bộ vượt thời đại, dấu hiệu cho một thời đại mới sinh ra. Do nhu cầu của chiến tranh Dương Túc Phong và Tây Môn Tử Thi Mật Đặc đã phá vỡ phép tắc thượng đế định ra, để nó xuất hiện sớm trên thế gian. Cũng do nhu cầu của chiến tranh, nó vừa mới tới thế gian, lại bị trùng trùng khăn che lấp kín lấy.


Tiếp đó, tiểu tổ kiểm tra lại kiểm tra Đan Phượng hành cung, nơi đó trừ phòng ngủ của hoàng hậu nơi Tiêu Tử Phong ở ra, không có nơi nào có thể kiểm tra. Tiêu Tử Phong còn chiìm trong giấc ngủ say, bọn họ đều bị sắc đẹp của Tiêu Tử Phong làm cho chấn động, ở lại trong phòng tới năm phút mới rời đi.

Khi trời sắp sáng, tìm kiếm cuối cùng cũng kết thúc, Dương Túc Phong đưa đoàn người tới cửa quân doanh.

Lần này lên tiếng thay cho bọnhọ là Mông Bách thành thục lão luyện, hắn mặt không biểu tình nói:

- Đã làm phiền rồi! Mời Dương tướng quân dừng bước.

Dương Túc Phong không có vẻ gì là giận dữ, chỉ thản nhiên nói:

- Không biết các vị còn có lời gì muốn nói không đây?

Không ai lên tiếng, Ngạo Linh thậm chí cảm thấy có chút xấu hổ, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Nếu các vị không có gì để nói nữa, ta lại có lời muốn nói đây. La Cầu Hàn đội trưởng, không biết ông có cái nhìn thế nào đối với kết quả kiểm tra ngày hôm nay? Nơi của ta không có gian tế hay chăng? Ông cần trả lời có hay không là được rồi.

La Cầu Hoàn sắc mặt lúc trắng lúc đó, nhìn qua ba người bên cạnh, cảm thấy Dương Túc Phong sẽ không làm gì bọn họ, lại khôi phục lại sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

- Bọn ta không tìm thấy không đồng nghĩa với việc không có.

Dương Túc Phong cười nhạt, ngữ khí chuyển sang thâm trầm, chậm rãi nói:

- Nếu như đã nói vậy thì chính là vẫn có rồi? Tốt thôi, ta lại mời bốn vị đi vào kiểm tra một lần nữa, phải làm rõ ràng cho ta.

La Cầu Hàn lại nhìn qua ba người bên cạnh, cười lạnh nói:

- Không có, cũng có thể là hắn đi rồi…

Dương Túc Phong khẽ gật gù, sau đó lại khẽ phất tay lên, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên đoàng một cái. La Cầu Hàn rú lên thảm thiết, ôm lấy tai của mình ngã ra đất, gào toáng lên:

- Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây! Quân Lam Vũ giết người rồi! Quân Lam Vũ giết người rồi.

Quan binh quân biên phòng bộ thuộc của Tần Tiêu Đình bao vây bên ngoài lập tức náo loạn cả lên.

Dương Túc Phong thần sắc bình tĩnh, không hề có bất kỳ động tác nào.

Chỉ có ở sau lưng Lặc Phổ chậm rãi hạ nòng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống, để khói súng tan đi theo gió.

Mông Bách không đổi sắc mặt, Ngao Linh và Ma Lạc Sa lại trợn măt hung dữ nhìn Dương Túc Phong.

La Cầu Hàn lăn lộn trên mặt đất, Lặc Phổ một phát súng bắn vay của hắn mộ cái tai, cái tai đứt rơi dưới chân Dương Túc Phong, nhưng chẳng ai cúi đầu nhìn lấy một cái.

Dương Túc Phong cúi đầu nhìn La Cầu Hàn còn đang giãy dụa dưới mặt đất, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong ta mặc dù không tính là nam tử hán đỉnh thiên lập địa gì, nhưng cũng không cho phép người khác bôi nhọ như vậy. Dương Túc Phong ta vĩnh viễn sẽ không phản bội tổ quốc, trời đất lời chứng, nhật nguyệt tỏ lòng. La Cầu Hàn ta mặc kệ là ngươi phục mệnh kẻ nào tới bôi nhọ ta, nhưng hôm nay hành động của ngươi đã xâm phạm nghiêm trọng tới sự tôn nghiêm của ta, ta nghĩ ngươi tốt nhất nên lập tức xéo đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của quân Lam Vũ nữa, nếu không, không một ai có thể tha mạng cho ngươi đâu!

La Cầu Hàn khốn khổ đứng dậy, trên mặt đầm đìa máu tươi, khủng bố hết sức, quát vào mặt Dương Túc Phong:

- Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!

Dương Túc Phong thần sắc bình tĩnh nói:

- Ngươi yên tâm đi! Ta nhất định sẽ giết ngươi.

Mông Bách thâm trầm nói:

- Vậy Dương tướng quân có phải cũng muốn giết chúng tôi không? Chúng tôi cũng mạo phạm sự tôn nghiêm của ngài mà.

Dương Túc Phong không trả lời mà lại nói:

- Chỗ của ta đúng là có một người đến từ Lỗ Ni Lợi Á, hắn báo cáo với ta, trong khoảng thời gian này, người nào đó trong Đan Phượng phủ hiện nay, có thể tạo phản đầu quân cho Lỗ Nhi Lợi Á. Nhưng hắn lại không biết kẻ đó là ai…

Mông Bách, Ngạo Linh, Ma Lạc Sa ba người lập tức nheo mắt lại, La Cầu Hàn cũng ngừng kêu gào, ngẩn ra nhìn Dương Túc Phong, im lặng đợi lời tiếp theo.

Dương Túc Phong soạt một tiếng rút dao găm ra, nhẹ nhàng vuốt ve bên trên lưỡi dao sắc biến, trang nghiêm nói:


- Ta nghĩ, bất luận là ai, bất luận là vì nguyên nhân gì, phản bội đầu hàng địch là không thể tha thứ được. Ngạo Linh, ngươi nói thế nào?

Ngạo Linh không thèm suy nghĩ nói ngay:

- Đương nhiên! Tính mạng của chúng ta thuộc về tổ quốc.

Dương Túc Phong quả quyết quát lên:

- Rất tốt! Tính mạng của chúng ta chính là thuộc về tổ quốc! Ta chỉ hi vọng bất kể một ai có mặt ở đây đều ghi nhớ cho rõ chuyện này hôm nay, vô luận là kẻ nào phản bội hàng địch, hắn sẽ vĩnh viễn bị đóng trên tấm bia sỉ nhục của tổ quốc, nhận lấy ngàn ngàn vạn vạn người dân thóa mạ.

Khe khẽ kéo dao găm, rạch ngón tay của mình, từng giọt máu nhỏ tươi nhỏ lên mặt đất.

Dương Túc Phong thần sắc trang nghiêm giơ ngón tay nhỏ máu lên, hướng về phái tay, chân thành đặt lòng bàn tay che lên ngực mình, nói chắc từng chữ:

- Ta thề với trời, ta sẽ vĩnh viễn trung thành với tổ quốc. Nếu như ta cấu kết với gian tế, phản bội tổ quốc, ta sẽ lập tức bị thiên lôi đánh chết, kiếp sau vĩnh viễn không được sống yên! Nếu như các ngươi tin tưởng con người của họ Dương ta, mời cũng hướng trời đất bày tỏ tấm lòng của mình.

Mông Bách đưa tay ra, cầm lấy dao găm trong tay Dương Túc Phong, cũng nghiêm trang cắt ngón tay của mình, để máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt đất, trang nghiêm nói:

- Ta cũng thề với trời, viễn viễn trung thành với đế quốc Đường Xuyên, quyết không câu kết ngoại địch, quyết không phản bội tổ quốc.

Ma Lạc Sa và Ngọc Linh cũng nhiệt huyết trào lên, dựa theo cách tương tự bày tỏ quyết tâm của mình.

La Cầu Hàn lạnh lùng nhìn hành động của bốn người, khinh thường cười lạnh:

- Thể thốt thì có tác dụng gì chứ? Ta chẳng thèm làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Cứ tự nhiên.

Dương Túc Phong chậm rãi quay người lại, giơ ngón tay nhỏ máu của mình lên, lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ quân Lam Vũ, mọi người cùng thề với ta, chúng ta thề chết trung thành với tổ quốc! Tuyệt không phản bội hàng địch! Trời đất cùng tỏ, nhật nguyệt làm chứng.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ lập tức kích động lớn tiếng hô lên:

- Chúng tôi thề trung thành với tổ quốc! Tuyệt không phản bội hàng địch! Trời đất cùng tỏ, nhật nguyệt làm chứng.

Âm thanh phấn kích xông thẳng lên trời.

Mông Bách cũng giơ cao tay, cũng gầm lên với các chiến sĩ đàng sau:

- Các quan binh sư đoàn 66 quân biên phòng, các ngươi có nghe thấy không? Chẳng lẽ các ngươi còn không bằng quân Lam Vũ sao? Mời mọi người giơ cao tay lên, hướng trời đất bày tỏ tấm lòng của mình.

- Chúng tôi thề trung thành với tổ quốc! Tuyệt không phản bội hàng địch! Trời đất cùng tỏ, nhật nguyệt làm chứng.

Các chiến sĩ bộ thuộc của Tần Tiêu Đình cũng kích động gầm lên, bọn họ nhân số đông đảo, âm thanh càng thêm hùng hồn khấy động, hồi lâu không tan.

Nhất thời, tiếng khẩu hiệu liên miên không dứt, phảng phất như có mấy trăm vạn người cùng hô lên, cả Đan Phượng phủ đều chấn động.

Dương Túc Phong đột nhiên lòng có linh cảm, nhìn về phía tây bắc, nhưng mà nơi đó chỉ có màu đen mịt mù.

Trong màn đen đó, trên một ngọn núi nhỏ không biết tên, Mai Cáp Đức lạnh lùng nhìn mọi việc trước mắt, trong con mắt không ngừng ánh lên vẻ âm trầm, cuối cùng không cam tâm buông nắm đấm bóp chặt ra.

- Đây không phải là một kẻ có thể dễ dàng đối phó, ngươi quá xem thường hắn rồi.

Trát Tạp Lai lạnh lùng nói.

- Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, ta còn có cả đống cách đối phó với hắn.

Con mắt nhỏ của Mai Cáp Đức âm trầm đảo quanh, không đổi sắc mặt nói, nắm đấm đã buông ra lại bóp chặt lại.

Trát Tạp Lai thở dài, tựa hồ nghĩ tới điều gì, chua chát nói:

- Mong được như thế, nếu không…

Gió đêm trước binh minh thổi qua ngọn núi nhỏ, sương mù bay tới, đem tất cả bao chùm trong màn sương mù mịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận