Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dương Túc Phong nhìn đăm đăm Ca Thư Lam, dường như muốn nhìn thấu điều gì khác thường trên người hắn, cất giọng với hàm ý sâu xa:“Ý của ngài là, ngài muốn ra đi ngay lúc này?”

Ca Thư Lam cố ý né tránh ánh mắt của Dương Túc Phong, nói với vẻ thành khẩn và đau xót: “Thật đáng tiếc, tướng quân, ta không thể cùng ngài sóng vai chiến đấu, ta phải lập tức xuất phát đi đến Thập Vạn Đại Sơn, nếu không, nữ vương bệ hạ sẽ vô cùng nguy ngập.”

Dương Túc Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, nói với vẻ cảm thông sâu sắc: “Ta hiểu mà. Ngài thật sự là người tướng quân vĩ đại nhất của Tô Khắc La, vì nữ vương bệ hạ của mình, mà ngài có thể hy sinh tất cả. Ngài thật đáng cho ta phải kính trọng, Ca Thư Lam tướng quân, ngài nhất định sẽ được lưu danh sử sách.”

Ca Thư Lam không biết là do kích động hay là bởi lý do gì, mà mặt y đỏ bừng lên, ngay cả đôi mắt hình như cũng hơi ươn ướt.

Dương Túc Phong có chút phiền muộn nói: “Theo lý mà nói, thì ta ắt phải cùng ngài xuất phát, ngặt một nỗi ta còn có một số việc phải xử lý, nhưng ta phỏng chừng, các ngài nhất định sẽ bình an không sao cả, nữ vương bệ hạ cũng sẽ tai qua nạn khỏi yên ổn trở về, Tô Khắc La chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.”

Ca Thư Lam ngưng trọng nói: “Đa tạ...... Ta xin cáo từ .”

Dương Túc Phong thản nhiên gật đầu, ý bảo Ngả Toa Lệ Nặc vén rèm tiễn khách.

Ca Thư Lam xoay người sải bước đi, ra đến cửa tựa hồ khựng lại một chút, hình như nghĩ ra việc gì, nhưng hắn lại không chút do dự, tiếp tục nhanh chóng rời đi. Lúc hắn đi qua sân trước, tốc độ nhanh đến nỗi, có mấy chú chim nhỏ vừa mới líu ríu đậu xuống trước sân. Bị tiếng bước chân hối hả dọa cho hoảng hốt lại một lần nữa đập cánh bay lên.

Dương Túc Phong đứng nép bên cửa sổ bên, nhìn qua lớp kính dõi theo bóng Ca Thư Lam cho đến khi khuất dạn, sắc mặt từ từ sa sầm xuống nặng như chì.

Ngả Toa Lệ Nặc lặng lẽ đi tới, yên lặng đứng hầu ở phía sau hắn.

Dương Túc Phong tựa hồ như có linh tính bèn quay đầu lại, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng muốt của Ngả Toa Lệ Nặc lặng lẽ tuôn rơi một giọt nước mắt trong suốt như hạt sương mai.


“Ngả Toa, ngài làm sao vậy?” Dương Túc Phong ân cần hỏi.

Ngả Toa Lệ Nặc hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói:“Tướng quân...... Ta xin ngài hãy bỏ qua cho Ca Thư Lam tướng quân...... Hắn nhất định là không muốn lừa gạt ngài đâu...... Ngài đừng giết hắn......”

Đồng tử trong hai mắt Dương Túc Phong như muốn co rút lại. Sắc mặt y đanh lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Ngả Toa Lệ Nặc lặng lẽ quệt nước mắt đang lăn dài trên má, co rúm người lại, nghẹn ngào, cố nói:“Ta biết...... Tướng quân...... Nhưng vừa rồi tuyệt đối không phải là ý của Ca Thư Lam tướng quân...... Ta nghĩ, hắn nhất định là đã nhận lệnh của nữ vương bệ hạ...... Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không như vậy! Hắn là một người quang minh lỗi lạc, nếu không cũng sẽ không bị ngài nhìn thấu. Ta xin ngài, tướng quân tôn kính, ngài hãy nhắm mắt bỏ qua cho hắn lần này được không, hắn nhất định sẽ không gây hại đến ngài. Trừ phi nữ vương bệ hạ...... Nữ vương bệ hạ......”

Dương Túc Phong nhìn chăm chú như muốn xuyên thấu nàng, trong ánh mắt chớp động một tia lạnh lẽo gai người, chậm rãi nói:“Nữ vương bệ hạ làm sao?”

Ngả Toa Lệ Nặc cũng nhìn sâu vào mắt hắn, trong đôi mắt tròn xoe ngơ ngác không còn chút gì nhu nhược từ từ trước đến giờ vẫn thế, mà ngược lại trở nên trầm tĩnh và kiên nghị. Thậm chí còn ánh lên một khát khao trả thù không dễ nhận ra, nàng nhanh nhẹn mà rành rọt nói: “Nữ vương bệ hạ cũng không hy vọng quân Lam Vũ các ngài sẽ trường kì lưu trú tại Tô Khắc La, trong mắt của nàng, các ngài hay Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đến cũng không có gì khác nhau. các ngài đến đây. Cũng không phải muốn cứu vớt Tô Khắc La, mà là mưu lấy ích lợi chính mình, nhất là thái độ kiên quyết muốn phế trừ chế độ nô lệ của tướng quân biểu hiện ra ngoài. Điều này sẽ làm lung lay nền tảng của Tô Khắc La, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bản thân nàng đã có được một vạn người nô lệ. Nàng là một nữ nhân cơ trí kiên cường, nàng nhất định sẽ không để cho Tô Khắc La rơi vào sự khống chế của người khác, cho dù có phải hy sinh chính nàng ta đi chăng nữa. Ta nghĩ Ca Thư Lam tướng quân nhất định đã tiếp thu lời răn dạy của nàng, mới xa lánh ngài, thật thế, chỉ có nàng, mới có thể thay đổi ý chí của Ca Thư Lam tướng quân.”

Dương Túc Phong ánh mắt tối sầm nói: “Ngươi hiểu rõ nữ vương bệ hạ đến thế ư?”

Thân hình thon thả của Ngả Toa Lệ Nặc thoáng một chút rùng mình. Bản năng nổi lên một chút phản ứng của sự sợ hãi còn tồn tại trong lòng, sắc mặt tái nhợt đi không sao tự chủ được, chần chờ một hồi lâu mới dài dòng giải thích: “Ta chỉ biết nàng là một nữ nhân rất lợi hại, nàng đã hạ lệnh giết toàn bộ nam nhân cuả bộ lạc chúng ta, không một mảy may thương xót và thông cảm. Nàng rõ ràng biết ta nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù, nhưng nàng vẫn dám để cho ta hầu hạ bên cạnh nàng, giúp nàng tắm rửa thay quần áo, ta biết hết thảy những bí mật cùng nhược điểm trên thân thể nàng, nhưng ta lại thủy chung không cách nào tìm được cơ hội xuống tay với nàng. Có đôi khi ngay đến nằm mơ, ta vẫn suy nghĩ, rốt cục nàng là một người phụ nữ như thế nào a, và phải là dạng nam nhân như thế nào mới có thể đủ để chinh phục nàng...... Nếu như không phải do cái đẹp của nàng gì bì nổi, thì ta thậm chí sẽ tưởng rằng nàng chính là hóa thân của ma quỷ.”

Dương Túc Phong lẳng lặng lắng nghe, thần sắc bất động, nhưng sâu tận đáy lòng lại nhẹ nhàng dấy lên một chút rung động, nói như vậy, Tô Phỉ Thải Vi cũng là một nữ nhân không hề đơn giản a! Tim của hắn từ từ nóng lên đầy háo hức, đợi đến lúc chính mình gặp được nàng thì nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng một chút, xem nàng kết cục là một người phụ nữ như thế nào. Chính mình nếu đã tới, thì cũng sẽ không dễ dàng rời đi.

Mang theo gương mặt đầm đìa nước mắt, Ngả Toa Lệ Nặc lẳng lặng lui vào một góc khuất, nhưng chuyện xưa của thành Nhật Chiếu bây giờ mới thật sự bắt đầu.


Tang Cách cùng năm vị quan chỉ huy liên đội âm thầm đến.

Ánh nến thì chập chờn, bóng đèn thì u ám, chiếu leo lét lên khuôn mặt nghiêm túc của mỗi người. Bọn họ đều là quân nhân, trực giác quân nhân báo cho bọn họ biết sau khi Ca Thư Lam rời đi dường như vẫn còn giấu giếm một chút gì đó, có một vài người thậm chí đã ngửi thấy dấu hiệu có mờ ám. Mà giờ đây, chính là lúc giải khai đáp án.

Dương Túc Phong cứ thong thả đi đi lại lại trong phòng, ánh nến chiếu rọi in bóng hắn trên vách tường, di động qua lại, ánh mắt của hắn lừ lừ lướt qua từng khuôn mặt của những viên quan chỉ huy, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ngăm đen của Tang Cách, chậm rãi nói: “Tang Cách, chúng ta có rắc rối.”

Tang Cách không mảy may quan tâm đứng lên, trầm giọng nói: “Phong thống lĩnh, chúng ta cho tới bây giờ không hề nề hà rắc rối, trước kia như thế, bây giờ cũng là như thế, sau này cũng sẽ là như thế. Không có rắc rối, thì cần bọn quân nhân chúng ta tới làm gì? Chúng ta chính là phụ trách giải quyết chuyện rắc rối! Các huynh đệ. Các ngài thấy đúng không?”

Bọn Thí Phong, Tư Cơ Bối Ni, Nham Long, Mạch Sơn, Tô Liệt kín đáo nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập tự tin.

Tư Cơ Bối Ni lộ ra hàm răng trắng bóng, có vẻ nghi hoặc nói: “Phong thống lĩnh, là người Tô Khắc La muốn trở mặt với chúng ta phải không? Con thỏ ranh được ta tháo cũi xong là quay lại trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách nữa a! Bọn người giảo hoạt nhất bên trong liên bang La Ni Tây Á đại khái chính là bọn chúng. Có điều, ta còn không rõ, bọn chúng lấy tư cách gì mà trở mặt với chúng ta chứ? Chính là Ca Thư Lam. Vậy thì bất quá cũng chỉ là đám ô hợp ba bốn nghìn tên mà thôi.”

Dương Túc Phong vuốt ve lớp vải bọc ghế sa lon, cảm nhận được sự kích thích từ bề mặt thô nhám mang đến, chậm rãi nói: “Người Tô Khắc La quả là không có tư cách để trở mặt với chúng ta, nhưng bọn chúng muốn mượn đao giết người. Bọn chúng muốn mượn tay quân đội Tháp Lâm diệt trừ chúng ta, tốt nhất là khiến cho chúng ta và quân đội Tháp Lâm chém gơiiết lẫn nhau, lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, bọn chúng có thể thảnh thơi ngư ông đắc lợi. Nếu như ta đoán không sai, thì quân đội Tháp Lâm không phải đi tấn công Tô Phỉ Thải Vi, mà là đến công kích thành Nhật Chiếu. Ca Thư Lam sớm rời đi. Chẳng qua là người Tô Khắc La muốn bảo tồn thực lực kỹ càng mà thôi.”

Sáu viên thuộc hạ cứ trố mắt nghìn nhau, rồi ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh, mặc dù đây không phải là kết cục hay ho gì, nhưng cũng là hợp tình hợp lý. Muốn tóm gọn Tô Khắc La như lấy đồ trong túi ào, thì chỉ là ý nghĩ ngây thơ của đứa trẻ con mà thôi, chẳng có ẻ nào cam tâm tình nguyện nhả ích lợi ra, Ô Mạn Lặc Tư là như thế, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng là như thế. Tô Phỉ Thải Vi tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Tang Cách ánh mắt nghiêm túc cau mày nói: “Ca Thư Lam nói dối sao?”


Dương Túc Phong he khẽ thở dài, có chút chua xót nói: “Đúng vậy, hắn nói dối. Có một vài địa phương. Hắn nói rất lưu loát, hình như trước đó đã đọc thuộc lòng trôi chảy. Hắn vốn không phải là như thế, kì thật hắn cũng không thích hợp để lừa gạt chúng ta.”

Tang Cách không nói được lời nào, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoang mang.

Mấy vị quan chỉ huy còn lại cũng đều có vẻ trầm trọng. Đối với việc tiến công của quân đội Tháp Lâm, bọn họ không mảy may quan tâm, việc chạm trán với quân đội Tháp Lâm sớm đã thành thói quen, không có gì đáng để trong lòng bấn loạn hết, nguyên nhân chính thức nằm ở chỗ Ca Thư Lam. Ca Thư Lam có tính cách chất phác rụt rè là một vị tướng quân rất tốt, cũng là một bằng hữu tốt. Hắn chiếm được lòng tin yêu và mến phục của những vị quan chỉ huy của quân Lam Vũ, trải qua vài ngày ở chung cũng đều sinh ra cảm tình nhất định. Song, trong chính trị từ trước đến nay đều không đếm xỉa đến tình người, biến hóa khó lường, một khi thân phận minh hữu của Tô Khắc La chuyển hóa thành địch nhân, như vậy Ca Thư Lam chính là đối thủ của bọn hắn, chuyện này đương nhiên không thoải mái chút nào. Bất luận qua lại giao tình như thế nào, thì đã bước vào chiến trường là tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, mà lực lượng người Tô Khắc La, căn bản khó có khả năng là đối thủ của quân Lam Vũ, Ca Thư Lam nhất định sẽ chuốc lấy vận mệnh bi kịch.

Tư Cơ Bối Ni miệng mấp máy, nói vẻ thăm dò: “Ca Thư Lam chỉ là một gã tướng quân, không thể quyết định lập trường của Tô Khắc La đối với chúng ta, chẳng lẽ là......”

Dương Túc Phong gật đầu, thấp giọng nói:“ Kẻ sai khiến Ca Thư Lam lừa gạt người phe ta, chính là nữ vương điện hạ Tô Khắc La.”

Mọi người lập tức thấy nhẹ cả mình, nếu như Ca Thư Lam chỉ vì chấp hành mệnh lệnh của nữ vương bệ hạ mà bị ép phải lừa gạt quân Lam Vũ, như vậy hành vi của hắn, xét trên góc độ bằng hữu, là vẫn có thể tha thứ được.

Dương Túc Phong cất cao giọng một chút, kiên định nói: “Bây giờ ta yêu cầu các ngươi, lập tức bí mật làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, đối với người Tô Khắc La, chúng ta phải hết sức lưu tâm. Chúng ta phải tạm thời tổ chức mạng lưới tình báo của chính chúng ta, chuyện này do Tang Cách tự mình đi phụ trách. Các liên đội lập tức kiểm tra đạn dược dự bị, sau đó đem con số báo cáo lại, không được có sai sót. Mặt khác, mật thiết chú ý đến cử động của những người chủ đồn điền trồng bông, Tô Phỉ Thải Vi có thể sẽ yêu cầu bọn họ làm cho một số việc. Bọn họ đã bất nhân thì chúng ta cũng phải bất nghĩa, chúng ta cũng cần phải áp dụng một vài biện pháp đặc biệt.”

“Vâng!” Tất thảy quan chỉ huy đứng dậy kính lễ, sau đó vội vã rời đi.

Căn phòng rộng thênh thang một lần nữa lại chìm vào tĩnh lặng.

Viên Ánh Lạc lẳng lặng tiến vào.

Dương Túc Phong thấp giọng nói: “Dựa vào chỉ ý của ta, thảo gấp hai bức điện báo bí mật.”

Viên Ánh Lạc thần sắc bình tĩnh gật đầu.


Dương Túc Phong cúi đầu đi qua đi lại, chậm rãi nói: “Nói cho Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu, ngoại trừ bản thân ra, không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Hành động của bọn họ không bị hạn chế bởi bất kỳ ai. Lúc cần thiết, có thể tùy tiện hành động mạnh dạn.”

Viên Ánh Lạc cũng không ngẩng đầu lên, bình thản hỏi: “Xin hỏi hành động mạnh dạn này là ám chỉ cái gì.”

Dương Túc Phong nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi nói:“Bắt cóc Tô Phỉ Thải Vi.”

Lông mi của Viên Ánh Lạc cũng không có lấy một chút rung động, dường như thấu hiểu nếu như những điều bí mật loại này một khi lọt vào tai người ngoài thì sẽ gây nên nhiều phen sóng gió nên đã tập mãi thành quen, cho dù thiên lôi đánh xuống cũng không thể làm cho nàng biến sắc chút nào. Nàng chỉ tiếp tục lãnh đạm hỏi: “Nội dung của bức điện báo thứ hai thì sao?”

Dương Túc Phong trầm ngâm nói: “Hãy lựa lời sao cho dễ nghe để nhắc nhở tham mưu trưởng, trước ngày 25 tháng 6 cô ta phải đến được địa khu Đức Lôi Đạt Ngõa, vận chuyển vũ khí đạn dược kịp thời cung cấp cho thành Nhật Chiếu nếu không quân ta sẽ lâm vào nguy hiểm.”

Viên Ánh Lạc ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: “Sự việc của người Tô Khắc La có cần phải nói cho tham mưu trưởng không?”

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Tạm thời không cần, ta còn chưa thể xác định chính xác, phải chờ đến lúc ta gặp được Tô Phỉ Thải Vi rồi trải qua đàm phán cùng nàng, ta mới có thể đưa ra phán đoán cuối cùng. Đương nhiên, ta cũng hy vọng bọn họ quay đầu là bờ, không nên phạm phải sai lầm.”

Viên Ánh Lạc xoay người đi, vài giây sau này, tiếng sóng điện tích tắc bắt đầu xuyên qua bầu trời đêm của thành Nhật Chiếu.

Mấy ngày sau, quân Lam Vũ đều bí mật tiến hành công tác chuẩn bị chiến đấu,

Nhưng nhìn bề ngoài, Dương Túc Phong tựa hồ hoàn toàn giao phó cho bên quân vụ, phần lớn thời gian hắn đều ở bên cạnh nhân viên kỹ thuật của các đồn điền trồng bông rộng tít tắp, hắn tham dự các hội nghị có liên quan đến tri thức thuộc phương diện trồng bông, cung cấp cho bọn họ những ý kiến tham khảo quí giá, đúng là cố tình tài hoa hoa không phát, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm, Dương Túc Phong đến, đã cải thiện vượt bậc việc sản xuất bông của Tô Khắc La, bất luận là sản lượng hay chất lượng, hay là phòng trừ sâu hại, đều có cải thiện lớn, khiến cho hắn tạo được một chút uy tín trong giới trồng bông, được người khác kính trọng, điều này vượt ngoài dự liệu của Dương Túc Phong, có điều những điều này để sau hẵng nói.

Tang Cách tự mình suất lĩnh một tiểu đội đi do thám tình hình, quả nhiên có thu hoạch một vài thông tin, chiều ngày 20 tháng 6, tin tức chính xác rốt cuộc cũng truyền đến, quân đội Tháp Lâm đóng tại Thành Duy Nạp Tư đã xuất phát đi trước công kích Thập Vạn Đại Sơn, ý đồ muốn bắt Tô Phỉ Thải Vi, nhưng đi được nửa đường, lại bắt đầu vòng về thành Nhật Chiếu. Hơn nữa ở phía sau, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ từ thành Bạch Thạch lặng lẽ triệu tập một vạn võ sĩ áo giáp cùng năm nghìn cung tiễn thủ, còn tạm thời bổ sung hơn một ngàn cường thủ súng kép, mang theo hơn hai mươi khẩu đại pháo đánh cướp được từ Tô Khắc La, bí mật mò đến công kích thành Nhật Chiếu. Quân đội từ thành Bạch Thạch xuất phát đều sử dụng phiên hiệu thành Duy Nạp Tư, hành động công kích thành Nhật Chiếu của bọn chúng đều được che giấu bằng hành động tấn công Thập Vạn Đại Sơn.

“Mẹ kiếp! Bọn súc sinh Tô Khắc La! Đồ vong ân phụ nghĩa!” Tang Cách tức giận mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận