Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Đêm hôm đó, Dương Túc Phong tỏ ra đặc biệt long tinh hổ mãnh, y hết sức hài lòng vì quyết sách nhanh chóng và hành động quyết đoán của mình, hơn một trăm mạng người tới từ nước Mã Toa kia khẳng định sẽ làm Tác Đán La Kiệt ngày hôm sau sợ té đái vãi phân xuất hiện trước mặt mình, thẽ thọt khúm núm xin mình tha thứ, tha thứ cho lão ta có mặt không tròng. Người Mã Toa mà lão tâm phục khẩu phục, trong thời gian không tới nửa tiếng đã toàn quân bị diệt, ngay cả Vũ Văn Thu Nguyên cũng mất mạng tại đây, lão ta sao có thể không kinh sợ, có lẽ lão ta đang lúc hối hận về hành dộng của mình rồi, dưới gầm trời này không ai có thể đối kháng quân Lam Vũ.

Cho nên, y phát tiết dục vọng bừng bừng của mình trên người Tô Phỉ Mã Vận, làm cho tiếng rên siết không thể kiếm chế của nàng kích thích mạnh mẽ Tô Phỉ Thái Vi ở cách vách. Y đem Tô Phỉ Mã Vận coi như nữ vương bệ hạ thuần khiết thần thánh, dùng sức mạnh nam nhân triệt để chinh phục nàng. Thậm chí y còn đè Tô Phỉ Mã Vận lên tấm bình phòng của hành lang, mặc sức hưởng thụ nhục thể mê người của nàng, mà tấm bình phong ngăn cách với phòng ngủ của Tô Phỉ Thái Vi này chỉ dày không tới 2 cm. Mỗi một tiếng động nho nhỏ đều có thể truyền tới sát vách, huồng hồ là tiếng thở hổn hển và rên rỉ của nam nữ lúc kích thích, trong lòng y có một ý nghĩ xấu xa, ta xem xem nàng nhẫn nại được bao lâu.

Nhưng mà ngày hôm sau báo cáo của Tư Cơ Bối Ni làm sự hưng phấn của y dần dần nguội lạnh, sắc mặt cũng từ từ trở nên âm trầm.

Tác Đán La Kiệt tối ngày hôm qua cả đêm chạy khỏi thành Duy Nạp Tư, trở về thành Bạch Thạch.

Tư Cơ Bối Ni nhìn sắc mặt âm trầm của Dương Túc Phong, dè dặt nói: “Chẳng những Tác Đán La Kiệt, còn có văn võ bá quan của Tô Khắc La cũng bị Tác Đán La Kiệt cưỡng ép cả đêm chạy tới thành Bạch Thạch rồi. Tôi đã ai bài xong một phân đội nhỏ, chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng, bọn họ lập tức xuất phát đuổi theo bắt bọn họ trở lại.”

Dương Túc Phong tựa hồ không nghe thấy kiến nghị của Tư Cơ Bối Ni, chỉ im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn vườn hoa tràn trề sức sống bên dưới, ngữ khí có chút như phiêu hốt: “Lão ta chẳng phải là Tô Khắc La đệ nhất dũng sĩ ư? Thế nào không ngờ lại bỏ chạy rồi? Đúng là trò cười!”

Tư Cơ Bối Ni do dự nói: “Có lẽ là hôm qua chúng ta làm hơi quá mức, lão ta bị chúng ta dọa sợ quá chạy mất.”

Dương Túc Phong lắc đầu, phủ định cách nghĩ của Tư Cơ Bối Ni, nếu như nói một vị tướng quân từng trải chiến trường, lại bị hơn một trăm mạng người dọa bỏ chạy, thì đó quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như Tác Đán La Kiệt từ trong đó nhìn ra sức chiến đấu không gì sánh nổi của quân Lam Vũ, ý thức được bản thân không có cơ hội chiến thắng quân Lam Vũ, vì thế dùng kế lấy lùi làm tiến thì cũng chấp nhận được. Nhưng, Tác Đán La Kiệt thậm chí còn chưa hội diện mình, liền làm ra quyết định này, chẳng lẽ ngay từ đầu trong lòng đã có mưu đồ?”

Dương Túc Phong xoa xoa gáy, vừa bực mình vừa buồn cười, đây đúng là chuyện trước nay không ngờ tới. Tác Đán La Kiệt được xưng là Tô Khắc La đệ nhất dũng sĩ, dũng sĩ dũng mạnh thiên hạ vô địch lại sợ hãi lặng lẽ chạy mất? Hơn một trăm nhân mạng liền có thể dọa cho lão sợ té đái vãi phân, vậy cũng quá là… chẳng lẽ lão cũng giống như Ô Mạn Lặc Tư, tiêu hao sạch nhuệ khí của mình trên bụng nữ nhân rồi?

Có điều trình độ bỏ chạy của lão đúng là không tệ! Không ngờ chuồn mất mà thần không biết quỷ không hay.

“Gọi ban tình báo lại đây!” Dương Túc Phong có chút bực tức nói. Tác Đán La Kiệt bỏ chạy ngay trong đêm, ban tình báo của mình lại chẳng hề hay biết, như vậy cũng bỏ qua được. Nhưng không ngờ ngay cả văn võ bá quan Tô Khắc La cũng bị Tác Đán La Kiệt cưỡng ép bỏ chạy cũng chẳng biết nốt, đó quả thực là quá hoang đường rồi, uổng bản thân mình trước đó còn liên tục dặn dò bọn họ phải theo dõi chặt Tác Đán La Kiệt.

Đám chết tiệt này, đúng là không biết đang làm cái gì.

Tư Cơ Bối Ni đương Niên biết ý của Dương Túc Phong, do dự chốc lát, cuối cùng lấy dũng khí, thần tình cổ quái nói: “Bọn họ… bọn họ đêm qua đã tới ba lần rồi… nhưng mà… nhưng mà…”


Dương Túc Phong vốn có chút tức giận, y ghét nhất chính là người khác phạm sai lầm rồi còn kiếm cớ che giấu, vì thế ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc, nghiêm túc nói: “Nhưng mà vì sao? Hành vi này là thế nào? Thất trách một cách nghiêm trọng! Quả thực là không thể tha thứ! Đi, gọi bọn họ lại đây!”

Tư Cơ Bối Ni chưa từng nhìn thấy Dương Túc Phong nghiêm khắc như vậy, lặng lẽ thè lưỡi, xoay người rời đi.

Dương Túc Phong trong lòng cảm thấy có chút bực tức, cứ như trong lồng ngực có thứ gì cần phải phát tiết, nhưng lại không nói ra được vậy, đám tình báo chết tiệt này, bình thường được Phượng Phi Phi chiều quen rồi, lương thì cao nhất, làm việc lười biếng nhất, lúc nào đó mình phải chỉnh đốn cho thật tử tế mới được, nếu không thực không còn biết kiêng nể gì nữa.

Bổng Niên nghe thấy giọng nói của Tiết Tư Khỉ: “Ôi chao, chàng tức giận cái gì chứ? Ban tình báo lão Lưu người ta đêm qua tới ba lần, bản thân chàng bận tối tăm mặt mũi, chàng bảo người ta báo cáo chàng thế nào! Thật đúng là!”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng nóng bỏng của Tiết Tư Khỉ đã xuất hiện trước mặt y, phía sau còn có Tư Cơ Bối Ni dáng vẻ xấu hổ đi theo, hắn tựa hồ đi theo mà chẳng phải đi theo, chẳng phải đi theo mà đúng là đi theo, nóng ruột như kiến bò chảo nóng vậy.

Dương Túc Phong nghiêm túc nói: “Chuyện gì vậy? Nàng ồn ào cái gì?”

Tư Cơ Bối Ni nhìn thấy Dương Túc Phong nổi giận, lập tức nhanh nhẹn tránh đi.

Tiết Tư Khỉ chẳng thèm sợ vẻ nghiêm khắc của y, cũng tức tối nói: “Thiếp vì ban tình báo bọn thiếp báo giành lại công bằng, bọn thiếp thất chức khi nào, chuyên Tác Đán La Kiệt đêm qua bọn thiếp đã biết rồi. Đêm qua lão Lưu tới ba lần, thiếp cũng ba lần gõ cửa, tự chàng không nghe thấy, chàng còn dám nói nữa, lần sau chàng muốn thiếp xông thằng vào xem chuyện tốt của chàng làm sao?”

Dương Túc Phong tức thì ngạc nhiên, hồi lâu mới nuốt nước bọt nói: “Nàng … gõ cửa ba lần, sao ta không nghe thấy? Nàng không thể trực tiếp tiến vào sao? À…” Y lập tức hiểu ra, đêm qua mình và Tô Phỉ Mã Vận điên đảo loan phượng, cũng không biết là chiến đấu bao nhiêu hiệp, hình như là cả đêm quấn lấy nhau, đắm chìm trong tình dục nam nữ tiêu hồn thực cốt, về phần bên ngoài phát sinh ra chuyện gì, hình như đùng là hoàn toàn không biết. Không ngờ rằng, chuyện này lại hỏng ở trên tay mình.

Tiết Tư Khỉ còn chưa hết giận, phùng mang trợn má, sắc mặt cũng đỏ bừng, tức tối nói: “Vậy lần sau thiếp sẽ xông thẳng vào, mặc kệ chàng đang làm gì!”

Dương Túc Phong bật cười, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, là ta sai, là ta sai, ta trách nhầm các nàng.”

Tiết Tư Khỉ không chịu bỏ qua nói: “Vậy phải nói trước đã, lần sau thiếp có phải xông thẳng vào không? Nếu không tới lúc đó lại nói ban tình báo bọn thiếp thất trách, bọn thiếp chịu không được, vạn nhất hôm nào đó bị oan uổng, bị tổng cổ tới phương bắc hoang vu, bọn thiếp ngay cả chỗ kêu oan cũng chẳng có.”


Dương Túc Phong cười khổ: “Rồi mà! Ta kiểm điểm lỗi lầm của mình, lần sau quyết không tái phạm! Có chuyện khẩn cấp các nàng cứ vào thẳng là được rồi. Ngoan nào, không phải đều là người một nhà rồi ư, có gì mà phải cố kỵ chứ?”

Tiết Tư Khỉ lạnh lùng nói:” Thiếp chẳng hoang đường giống như chàng!” Xoay người phất tay đi luôn.

Khóe miệng Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười chua chát, không ngờ rằng chuyện của Tác Đán La Kiệt lại xảy ra lầm lỡ ở mắt xích của mình, thật đúng là làm người ta khó chịu, bản thân mình cũng rất khó tiếp nhận. Có điều bất kể thế nào, trách móc bản thân cũng vô dụng, hiện giờ vấn đề bức thiết nhất là ứng phó với vụ bỏ chạy của Tác Đán La Kiệt như thế nào. Tác Đán La Kiệt đột nhiên bỏ trốn đúng là có chút ngoài dự liệu của y, thậm chí nằm ngoài dự liệu của cả hai vị tham mưu lão luyện Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư, bọn họ cũng chưa từng dự đoán Tắc Đán La Kiệt lại có thể bỏ chạy.

Có lẽ, đối với việc suy đoán nhân tâm mình còn thiếu trình độ?

Tô Phỉ Thải Vi yên lặng tiến vào, hờ hững nói:” Tới giờ cơm rồi, ngài còn bận gì đấy? Ngài mắng Tiết Tư Khỉ sao? Ta thấy cô ấy ở bên kia khóc rất thương tâm… ca ca của cô ấy không ra gì, đã làm cô ấy hết sức thương tâm rồi, hiện giờ ngay cả ngài cũng không quan tâm tới cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”

Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn, tơ máu trong mắt nàng tựa hồ càng thêm rõ ràng rồi, khẳng định là đêm qua bị khiêu khích và kích thích càng lớn hơn, không cách nào ngủ nổi nên mới lưu lại dấu vết, đêm qua có lẽ bản thân mình đã thành công khơi dậy lửa dục trong lòng nàng. Bất quá cũng phải trả giá lớn, y làm vẻ không thèm để ý lật văn kiện trên bàn, cố gắng bình ổn lại thần tình của mình, thuận miệng nói qua: “Tác Đán La Kiệt đêm qua rời khỏi thành Duy Nạp Tư trở về thành Bạch Thạch rồi, còn dẫn theo văn võ bá quan của Tô Khắc La. Bất quá, quyền lực Nhiếp chính vương này của ông ta đại khái là cũng chỉ có ở thành Bạch Thạch mới có thể dùng được thôi.”

Thần sắc Tô Phỉ Thái Vi rõ ràng biểu lộ ra vẻ có chút kinh hãi, đây không phải là giả vờ ra, đôi mắt lam sẫm của nàng dần dần mở lớn, phải một hồi sau mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cặp lông mày xinh đẹp từ từ nhíu lại, chậm rãi nói: “Ta biết rồi, có lẽ ông ấy hiểu lầm ý của các vị.”

Dương Túc Phong hơi nhướng mày lên, nói: “Ông ta cho rằng chúng tôi có ý gì?”

Tô Phỉ Thái Vi rất nhanh khôi phục tư thái bình tĩnh điềm nhiên, thờ ơ nói: “Ông ta cho rằng ngài muốn lấy súng của ngài giết chết ông ta.”

Ánh mắt Dương Túc Phong nhìn chăm chú vào trong đôi mắt thâm thúy của nàng, thâm trầm nói: “Nữ vương không muốn giết chết ông ta?”

Tô Phỉ Thải Vi mỉm cười, nụ cười tựa hồ có chút cao thâm mạc trắc, nhưng lại tựa hồ không che dấu ý gì, chỉ bất quá là nụ cười xã giao mà thôi, nàng không trả lời, dáng dấp uyển chuyển quay người đi, sau đó biến mất ở ngoài cửa.

Dương Túc Phong mày từ từ nhíu lại, trong vô thức rắc một tiếng bẻ gãy bút chì ở trong tay.


“Người đâu, tìm đại nhân Mễ Nặc Tư tới đây.” Dương Túc Phong bình tĩnh gọi.

Mễ Nặc Tư Lương Cách cảm giác được mình đang nghênh đón cơ hội tốt nhất cuộc đời. mà cơ hội ở ngay trước mắt, ngay trong miệng người thanh niên bề ngoài bình tĩnh mà bình thường trước mắt này. Lão hiểu rất rõ, Tô Khắc La đã thành con mồi mà người thanh niên này thà chết cũng không nhả ra, bất kể người bên cạnh chỉ chỉ chỏ chỏ thế nào, hoặc là con mồi ra sức vùng vẫy ra sao, đều chẳng nên chuyện gì. Bời vì y thực quá cường đại, cường đại tới mức căn bản không thể kháng cự, chuyện người sáng sáng suốt nên làm, chính là để con mồi biết thân tiếp nhận vận mệnh của mình.

Bắt đầu từ lúc bước vào phòng làm việc của Dương Túc Phong, Mễ Nặc Tư Lương Cách liền ý thức được tương lai của Tô Khắc La, chẳng những Tô Khắc La, thậm chí tất cả các quốc gia trong liên bang La Ni Tây Á cuối cùng đều sẽ trở thành căn cứ địa quân Lam Vũ khống chế chặt chẽ, đó là vốn liếng người trẻ tuổi này tranh đoạn thiên hạ. Nếu như nói người trẻ tuổi này ánh mắt bao xa, dã tâm rốt cuộc bao lớn, lão tin tưởng rằng nhất định trên toàn thế giới, lão, Mễ Nặc Tư Lương Cách quyết tâm phải theo bước chân người trẻ tuổi này đi khắp thiên hạ, không còn giới hạn là một chính khách nho nhỏ của Tô Khắc La nữa, lão muốn toàn thế giới lưu lại tên tuổi của mình.

Đương Niên, hiện giờ còn phải bắt đầu ra sức vì người trẻ tuổi này từ Tô Khắc La, tranh thủ có được sự tán thưởng và trọng dụng của y, chính như hiện giờ phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết chuyện Tác Đán La Kiệt vậy.

“Tác Đán La Kiệt chạy vè thành Bạch Thạch, rất có khẳ năng sẽ dùng một số hành độc kịch liệt với chúng ta, thậm chí tích binh tấn công thành Duy Nạp Tư, hẳn là ông đã biết rồi.” Dương Túc Phong vào thằng vấn đề nói, nghĩ tới hội nghị đàm phán vào buổi chiều, Dương Túc Phong lại thấy không thoải mái, bản thân nói chuyện không quanh co lòng vòng mấy, cũng không biết những sứ giả ngoại quốc kia tới lúc đó sẽ có phản ứng thế nào, có lẽ, lời nói vụng về của mình sẽ chỉ khơi lên chiến tranh, bất quá dùng chiến tranh tới thay cho đàm phán cũng là cách làm không tệ.

“Thuộc hạ đã hiểu rồi, căn cứ vào dự đoán của thuộc hạ, Tác Đán La Kiệt khẳng dịnh sẽ lấy thành Bạch Thạch làm trung tâm, hướng cả nước Tô Khắc La phát ra hiệu lệnh thảo phạt quân Lam Vũ, đồng thời sẽ tô vẽ thành ý của nữ vương bệ hạ, mà cái cớ tốt nhất là quân Lam Vũ giam lỏng nữ vương bệ hạ” Mễ Nặc Tư Lương Cách khiêm tốn xưng bản thân là thuộc hạ, ngữ khí nói chuyện cũng khá cung kính, nhưng Dương Túc Phong đã chú ý tới ánh mắt của lão, trong còn mắt lão lấp loáng khát vọng với quyền lực và vinh diệu.

Dương Túc Phong sắc mặt hơi âm trầm, ánh mắt cũng có chút âm lãnh, chậm rãi nói: “Cho nên chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường.”

Mễ Nặc Tư Lương Cách cẩn thận nói: “Nhưng mà… nữ vương bệ hạ…”

Dương Túc Phong lạnh lùng cắt ngang lời lão, nói: “Nữ vương nói người mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta không cần làm phiền nữ vương nữa. Ta sẽ bổ nhiệm ông làm nội chính đại thần của Tô Khắc La, xử lý sự vụ hàng ngày trong nước, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm, chính là chế tạo dư luận. Phải công khai trừng phạt hành vi không đánh mà chạy trong trong chiến tranh với quân đội vương quốc Tháp Lâm. Nếu như có thể, ta còn muốn đóng chặt lão ta trên cây cột sự xỉ nhục của Tô Khắc La.

Mễ Nặc Tư Lương Cách gật đầu, con mắt nhỏ mở ra đảo liên hồi, không cần suy nghĩ nói: “Không chỉ như thế, chúng ta còn phải thẩm tra y có phải là có câu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hay không, nếu không với thực lực y bảo lưu Niều như vậy, nhưng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lại bỏ qua cho y, đây là chuyện hết sức bất thường.”

Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi nói: “Rất tốt, chuyện này sẽ giao cho ông làm.”

Trong con mắt Mễ Nặc Tư Lương Cách lóe lên sát ý không làm người ta phát giác, Dương Túc Phong biết rằng Tác Đán La Kiệt cơ bản là xong rồi, cho dù lão ta thực sự không câu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng sẽ biến nó thành sự thực không thể thay đổi được, bởi vì hành vi của Tác Đán La Kiệt thật quá bất thường, chỉ cần hơi đổ thêm dầu vào lửa, dân chúng Tô Khắc La bị quân đội Tháp Lâm làm nhục khẳng định sẽ đem mũi mâu nhắm chuẩn vào lão.

Đây chính là bới xương trong trứng gà, cũng có thể trong trứng gà không có xương thật, nhưng trứng phải đập nát trước thì mới có thể kiểm nghiệm được, Tác Đán La Kiệt là vỏ trứng, đã định sẵn là phải nát rồi.

Mễ Nặc Tư Lương Cách thấy đề nghị của mình được Dương Túc Phong tán thành, lập tức đề xuất một loạt kiến nghị, lão là chính sách già đời lăn lộn trên chính trường hơn bốn mươi năm, đối với thủ đoạn đấu tranh chính trị đã quá quen thuộc rồi, hạ bút thành văn làm Dương Túc Phong đại khai nhãn giưới, mà mỗi đạo kế sách đều cơ hồ có thể đem Tác Đán La Kiệt đi đóng cọc.


Dương Túc Phong bề ngoài bình thản, nhưng trong lòng lại đang thầm cảm khái, so với Mễ Nặc Tư Lương Cách, thủ đoạn của mình trên mặt chính trị đúng là còn quá ngây thơ, xem ra thứ còn phải học thật là nhiều.

Tổng hợp lại kiến nghị của Mễ Nặc Tư Lương Cách có thể phần thành mấy phương diện, hoặc là mấy trình tự, những trình tự này đều tiếp nối với nhau một chỗ liền giống như lưới nhện dày đặc, mà mục tiêu mà nó muốn bắt chính là Tác Đán La Kiệt.

Đầu tiên, quân Lam Vũ và chính phủ Tô Khắc La khống chế truyền thông ra sức tuyên truyền việc Tác Đán La Kiệt khi đối diện với quân đội Tháp Lâm đã không đánh mà chạy, làm cho thành Bạch Thạch và thành Duy Nhĩ Nạp Tư thất thủ, làm cho nhân dân Tô Khắc La gặp phải tai ương trầm trọng, cũng khiến cho nữ vương Tô Phải Thải Vi - nữ thần trong lòng nhân dân Tô Khắc La bị ép chạy nạn thời gian dài trong rừng núi, tạo thành hậu quả trước nay chưa từng có. Tất cả những chuyện này đều phải thổi phồng cực độ, phải tìm ra thật nhiều người bị hại, hoặc là tìm người giả làm người bị hại, đem tình hình người nhà của mình bị tàn sát cưỡng gian thoải mái khuếch đại, để kích động lòng thù hận trong người dân Tô Khắc La, đồng thời giành lấy sự đồng tình của nhân dân các nước khác.

Mà mục đích của tất cả những điều này không gì ngoài muốn đem toàn bộ tội lỗi chiến bại của Tô Khắc La chất hết lên người Tác Đán La Kiệt. Làm lão trờ thành mục tiêu công kích, thậm chí làm nhân dân Tô Khắc La nhận thấy rằng, Tác Đán La Kiệt mới là tên đầu sỏ thực sự của trường chiến tranh này, nếu như không phải y lâm trận bỏ chạy, cho dù là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có lợi hại hơn nữa cũng không thương tổn được Tô Khắc La. Nếu như không có sự tồn tại của Tác Đán La Kiệt, nhân dân Tô Khắc La không phải chịu khổ, nữ vương tôn kính bệ hạ cũng không phải trốn tránh khắp nơi, thiếu chút nữa bị ô nhục.

Thứ đến, Mễ Nặc Tư Lương Cách sẽ đích thân ra mặt, liên hợp thân sĩ được khai sáng, lấy danh nghĩa tổ chức nhân dân yêu cầu nghiêm trị Tác Đán La Kiệt tội danh không làm tròn chức trách, tiến thêm một bước phải thẩm tra xem Tác Đán La Kiệt có câu kết với quân đội Tháp Lâm hay không, đồng thời lấy việc Tác Đán La Kiệt câu kết với nước Mã Toa, lợi dụng võ sĩ nước Mã Toa thanh trừ thế lực đối địch trong nước, đề xuất tội danh Tác Đán La Kiệt phản quốc. Chính phủ Tô Khắc La dưới sự “yêu cầu mạnh mẽ” của tổ chức nhân dân, “ bất đắc dĩ” hạ lệnh Tác Đán La Kiệt tới thành Duy Nạp Tư tiếp nhận điều tra. Đương nhiên Tác Đán La Kiệt tuyệt đối sẽ không tới, nếu như y không tới, đó chính là “sợ tội bỏ trốn”, tùy tiện nói sao cũng được.

Đương nhiên tội trạng của Tác Đán La Kiệt không chỉ có như thế, tới thời điểm thích hợp, sẽ có người hô cao khẩu hiệu đả đảo Tác Đán La Kiệt, lòng đầy căm phẫn chỉ ra, hiện giờ Tô Phỉ Thải Vi nữ vương sở dĩ bị ép tuyên bố Tác Đán La Kiệt làm Nhiếp chính vương, là bởi vì Tác Đán La Kiệt ỷ vào bộ đội trong tay cưỡng ép nữ vương Tô Phỉ Thái Vi, vì tương lai của Tô Khắc La, nữ vương bệ hạ tạm thời nhân nhượng, không thể không đáp ứng yêu cầu dã tâm lang sói của Tác Đán La Kiệt. Nhưng đối với dạng người lòng lang dạ sói này, phàm là người có chút chính nghĩa đều mạnh mẽ phản đối.

Tiếp theo đó là tuyên truyền ngược lại đối với quân Lam Vũ: là ai cứu vớt Tô Phỉ Thải Vi - nữ thần trong lòng nhân dân Tô Khắc La? Là quân Lam Vũ. Là ai tiêu diệt quân đội chủ lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ép y phải rút khỏi Tô Khắc La từ đó cứu lại nhân dân Tô Khắc La? Vẫn là quân Lam Vũ. Cuối cùng đưa ra hiện giờ quân Lam Vũ anh dũng đã đem kẻ địch nguy hiểm nhất tàn bạo nhất của nhân đan Tô Khắc La bao vây rồi, để tiêu diệt kẻ địch cuối cùng này từ đó thực thi hòa bình vĩnh viện ở liên bang La Ni Tây Á, đồng thời cũng vì nhân dân Tô Khắc La mà báo thù, hiệu triệu nhân dân Tô Khắc La toàn lực giúp đỡ quân Lam Vũ trong trận chiến cuối cùng với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đồng thời hiệu triệu binh sĩ thủ hạ của Tác Đán La Kiệt quy thuận quân Lam Vũ, không nên bán mạng vì tập đoàn bán nước Tác Đán La Kiệt nữa.

“Mễ Nặc Tư đại nhân, tất cả những điều này giao cho ông, hi vọng ông có thể làm được và làm hiệu quả như ông nói.” Dương Túc Phong chậm rãi nói, sắc mặt dần khôi phục vẻ bình thường, trừ Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư ra, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng được tính là một người gian ngoan xảo quyệt rồi, nếu như dùng ở chố thích hợp, còn có thể mang lại tác dụng cực lớn.

Mễ Nặc Tư Lương Cách vừa rời đi, Tô Phỉ Thải Vi lại đi vào lấy sách, lật xem ở giá sách một hồi, khẽ buông một tiếng thở dài, tiếc nuối nói: “Nam Hải Thập Tứ Lang thật lười, lại không có phần mới rồi. Ài, ngài tựa hồ lại đang nghĩ chuyện gì ? Mày của ngài hôm này tựa hồ chưa có lức nào giãn ra.”

Dương Túc Phong lắc đầu, cười xòa cho qua, lơ đễnh nói: “Không có gì cả, chúng tôi đang thương lượng đối phó với Tác Đán La Kiệt như thế nào. Y lại dám uy hiếp nữ vương để làm Nhiếp chính vương, chúng tôi đương nhiên không thể tha cho y. Phải tồi, gần đây nữ vương có phải ra ngoài không? Nghe nói Tô Khắc La các vị có mấy hành cung tránh nóng, có lẽ nữ vương có thể cân nhắc qua, ra ngoài giải khuây cũng tốt, chuyện của Tô Khắc La nếu nữ vương đã không muốn nhọc lòng nữa, ta sẽ nhờ Mễ Nặc Tư đại nhân vậy, nếu như nữ vương không yên tâm, ta bảo ông ta hướng nữ vương xin chỉ giáo ngay trước mặt là được.”

Sắc mặt Tô Phỉ Thái Vi có chút cổ quái, tựa hồ có chút khí huyết không đủ, bất quá rất nhanh khôi phục vẻ thường, nhỏ giọng nói:” Có Mễ Nặc Tư đại nhân, chúng tôi có gì không yên tâm chứ, huống hồ, ta đang dưỡng bệnh, những chuyện này ta cũng không muốn lo nghĩ nữa.”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Thật ngại quá, ta biết mình đang vượt quyền, đây là chuyện của Tô Khắc La, vốn người ngoài như ta không nên hoa chân múa tay động vào, bất quá, ta đúng là không thể khoan thứ được việc Tán Đán La Kiệt ức hiếp nữ vương, ta nhất định bắt y tới trước mặt nữ vương khấu đầu nhận tội, trừ khi là y chết… À, phải rồi, Tô Phỉ, chúng tôi chuẩn bị sắp tới cũng muốn phổ biến pháp điển quân Lam Vũ ở thành Duy Nạp Tư, văn kiện pháp luật và thông báo đều chuẩn bị xong rồi, bất quá điều này cần con dấu của nữ vương người, nữ vương sẽ không phàn đối chứ?”

Ngữ khí của Tô Phỉ Thái Vị có chút là lạ, chậm rãi nói: “Ta không phản đối.. con dấu, lát nữa ta sẽ sai Tiểu Đồng đưa tới cho ngài.”

Nhìn theo bóng lưng Tô Phỉ Thải Vi, bên khóe môi Dương Túc Phong khẽ nhếch lên một nụ cười thần bí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận