Giang Sơn Tác Giá

Sáng ngày hôm sau, Diên Hằng nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, liền thức dậy.

Viễn Xuân Cận Hạ đang hầu hạ Phong Nhiêu đứng dậy rửa mặt, sau đó dẫn y đến Thiên điện.

Diên Hằng nằm nghiêng trên tháp nhìn Phong Nhiêu, thấy y bị mình nhìn chằm mà đỏ mặt, mới ngồi dậy: “Không ngủ thêm một lát?”

Phong Nhiêu lắc đầu, nói khẽ dặn dò Viễn Xuân: “Bệ hạ ngủ dậy, sai người chuẩn bị đi.”

Dứt lời, liền giúp đỡ Cận Hạ hầu hạ Diên Hằng mặc y phục.

Diên Hằng thấy y quỳ một chân trên đất mang giày cho mình, trên mặt cũng có chút nóng lên. Đang muốn cự tuyệt, lại sợ nói ra lời làm tổn thương y, khiến hai người càng xa cách.

Phủ của hắn không phải không có thị thiếp, những người kia cũng không phải chưa từng làm thế vì hắn, có thể ở trong lòng mình, hắn cũng đã mơ hồ đặt Phong Nhiêu ở vị trí khác, nơi những người kia không thể sánh được.

Nếu so cũng không sánh, lấy cái gì mà bằng đây?

Phong Nhiêu hầu hạ Diên Hằng rửa mặt xong, liền dưới sự hướng dẫn của Cận Hạ giúp hắn buộc tóc, tay chân vụng về cẩn thận từng chút một, đợi làm xong, hai người đều thở dài một hơi.

“Về sau đợi ta luyện tốt rồi, bệ hạ liền có thể ngủ nhiều thêm một chút.” Phong Nhiêu lời nói tự nhiên, trong đó còn mang theo một chút cảm giác thân thiết, làm tim Diên Hằng nhộn nhạo.

Hai người cùng dùng buổi sáng xong, Diên Hằng đi tới kim loan bảo điện, Phong Nhiêu thì sai người vào kho lấy vài kiểu y phục tới, lựa chọn từng kiểu dáng một, sai người cắt đồ mới cho Diên Hằng.

Lâm triều qua đi, Diên Hằng đi tới thư phòng phê duyệt chiết tử, thấm thoát cũng đã tới dùng bữa trưa.

Đang nghĩ ngợi có nên về chỗ Phong Nhiêu hay không, lại nghe thấy cung nhân bên ngoài nói vào, Phong Nhiêu sai Viễn Xuân lại đây hỏi hắn dùng bữa trưa ở nơi nào.

Lần này hợp với tâm tư của hắn, liền sai người ra ngoài bảo Viễn Xuân trở về, lát nữa sẽ tới bên kia của Phong Nhiêu, sau đó mới cao hứng tiếp tục nhìn chiết tử trong tay.

Vì Diên Hằng, trên bàn cơm hôm nay của Phong Nhiêu nhiều hơn vài món ăn, đủ hương vị, bản thân cũng đích thân nếm thử. Tuy rằng chỉ ăn một chút rồi dừng đũa, nhưng so với bình thường cũng nhiều hơn một chút.

Tỷ muội Viễn Xuân cùng Cận Hạ nhìn đến cao hứng, ước gì Diên Hằng cứ bồi Phong Nhiêu ăn như thế, lúc hầu hạ hắn cũng ân cần thêm một chút.

Sau khi Diên Hằng ăn xong liền đến Thiên điện nằm nửa canh giờ, đứng dậy đã thấy Phong Nhiêu chuẩn bị xong nước trà, liền ngồi xuống cùng y uống hai chén.

Đợi tới lúc rời cửa tới ngự thư phòng, cả thể chất lẫn tinh thần đều cảm thấy thoải mái, lao lực mấy ngày liên tiếp cũng không còn lại gì, chiết tử phê duyệt rào rạt, cảm giác chớp mắt như đã tới bữa tối.

Lúc này không cần Viễn Xuân tới xin chỉ thị, Diên Hằng lại như điên mà đi về tẩm cung của mình.

Bữa tối qua đi hắn cũng lười cử động, đợi người đem chiết tử xếp lại, liền ở trong thư phòng ở tẩm cung phê duyệt.

Hắn vừa phê chiết tử vừa chú ý tới động tĩnh của Phong Nhiêu, nhiều lần thỉnh thoảng muốn ngẩng đầu nhìn y, nhìn xong, lại hài lòng tiếp tục phê tấu chương.

Phong Nhiêu đương nhiên biết Diên Hằng đang nhìn mình, bị hắn nhìn như thế trong đầu liền mềm nhũn, sách cũng không đọc nổi, chẳng lo câu được câu không mà thừa dịp Diên Hằng không thấy nhìn lén lại.

Diên Hằng vẫn luôn ngủ trong Thiên điện, Phong Nhiêu cũng không đuổi hắn, bản thân y cũng không để ý, xem như đây là việc đương nhiên.

Nhưng đây cũng là việc đương nhiên rồi, dù sao thiên địa cũng đã lạy.

Diên Hằng tiếp quản triều chính Nam Nguyên đã gần hai tháng, trong triều đã bị hắn chỉnh đốn tám chín mười phần, chỉ có một chuyện chưa làm tới — đăng cơ.

Việc này hắn không phải không nghĩ tới, chỉ là luôn cảm thấy trước mắt không phải thời điểm tốt.

Lại một ngày lâm triều trôi đi, Diên Hằng vì việc này mà bị một đám quan lại làm đầu óc ong ong, lúc về ngự thư phong cũng không xem chiết tử, mà đơn giản trực tiếp về tẩm cung.

Phong Nhiêu đang đọc sách, thấy hắn về cũng không đứng dậy, chỉ miễn cưỡng hỏi: “Sao vậy? Không diễn hoàng đế tốt của ngươi?”

Diên Hằng tức giận liếc y, tiện tay lấy một miếng nho trong mâm trái cây lột vỏ nhét vào miệng Phong Nhiêu: “Ăn nho của ngươi đi!”

Phong Nhiêu cũng không khách khí, há mồm ra ăn, ăn xong khẽ mở môi mỏng nhìn hắn: “A, còn muốn.”

Diên Hằng nhìn gương mặt xinh đẹp kia mà đỏ mặt, trừng hai mắt, thở phì phò nhìn Phong Nhiêu.

Phong Nhiêu cười đến ngã trên tháp: “Ngươi đùa ta trước, ai u, đau bụng vì cười rồi. Ha ha ha.”

“Đừng cười.” Diên Hằng giả bộ hung ác với y, “Cười nữa ta xử xử trí theo quân pháp!”

“Được được được,” Phong Nhiêu nhịn cười, ngồi thẳng người, “Bệ hạ của ta làm sao vậy? Trong triều có chuyện?”

Diên Hằng gật đầu: “Bọn họ giục ta đăng cơ, nhưng ta lại cảm thấy không phải lúc.”

“Quả thật không phải lúc.” Phong Nhiêu thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Long Ký vẫn luôn rục rịch, trễ nhất là sang năm sẽ đến xâm lược. Đông Lăng cũng đang quan sát. Nếu ngươi lúc này đăng cơ xưng đế, đại ca cùng nhị ca ngươi còn ngồi yên? Không sợ Long Ký cùng Trương Bách liên thủ, chỉ sợ đại ca cùng nhị ca ngươi vì ngươi xưng đế mà kiêng kỵ sẽ quay về cướp ngôi đế, sẽ ở giữa làm loạn ngư ông đắc lợi.”

Diên Hằng nghe chỉ cười, qua một hồi mới hỏi lại: “Vậy ngươi cảm thấy khi nào đăng cơ mới tốt?”

Phong Nhiêu nhìn hắn, cười đến mặt mày đều cong đi, ngoắc ngoắc tay, đợi hắn tới gần, mới nói nhỏ bên tai hắn: “Đợi ngươi thống nhất tứ quốc, coi như nếu không là đại điển đăng cơ chiêu cáo thiên hạ, thiên hạ này cũng đã thuộc về ngươi.”

Diên Hằng đầu tiên là hơi khững lại, sau đó cong khóe môi, trong mắt đều là ý cười.

Phong Nhiêu hiểu hắn, cũng như hắn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Phong Nhiêu.

Vì vừa rồi mới thì thầm, khoảng cách hai người khá gần, cả hai liếc nhau một chút, chỉ cảm thấy trên da thịt của mình đều là hơi thở của đối phương.

Mặt Phong Nhiêu nóng lên, ánh mắt nghiêng đi tránh né.

Diên Hằng cũng muốn tránh, chỉ có tứ chi thành thực một bước nói ra dục vọng nhiều ngày hắn mong muốn.

Tay mạnh mẽ giữ cằm Phong Nhiêu, ánh mắt của hai người ngày càng gần nhau hơn. Phong Nhiêu theo bản năng muốn tránh ra, bờ môi hé mở như muốn nói điều gì, lại không có cách nào mở miệng.

Diên Hằng hôn đầy bá đạo mà nhanh chóng, hắn không ngừng mút gặm cắn môi Phong Nhiêu, lát sau duỗi đầu lưỡi thăm dò bờ môi đang hé mở đó.

Phong Nhiêu lấy tay đẩy vai hắn, nhưng đẩy mấy lần cũng không ra, cái cổ lại bị hắn ôm chặt, đành phải dùng lưỡi đẩy đầu lưỡi đối phương ra. Kết quả lại hoàn toàn ngược lại, môi lưỡi hai người cứ như thế tự nhiên quấn chặt lấy nhau.

Diên Hằng hôn y một hồi lâu mới buông ra, người Phong Nhiêu sớm đã mềm nhũn, y buông lỏng tay, cả người vô lực dựa vào bàn trà, may nhờ Diên Hằng nhanh tay lẹ mắt đem người đỡ lên.

Phong Nhiêu ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, qua hồi lâu, hai người mới trở về chỗ của mình.

Trong thư phòng yên tĩnh nửa phút, ai cũng không nói chuyện, không nhìn nhau, mà bầu không khí này lại không giống như ngày thường.

“Sợ?” Qua chừng khoảng nửa chén trà, Diên Hằng lại mở miệng nói, “Ta vẫn luôn nghĩ, có thể sẽ làm ngươi sợ.”

Phong Nhiêu nhặt sách rơi trên tháp, không yên lòng vỗ vỗ nó: “Không… Không cảm thấy thế…”

Diên Hằng sau khi nghe xong ngơ ngác, đứng dậy, quay mặt lại trực tiếp ôm Phong Nhiêu từ trên tháp tới phòng ngủ.

Phong Nhiêu tiện tay để sách lại trên tháp, hai cánh tay trắng nõn như có như không ôm cổ Diên Hằng: “Hộp gấm trong bảo khố… có chuẩn bị thuốc –”

Diên Hằng ghé vào lỗ tai y nói “Ôm chặt đi”, không đợi y phản ứng, liền đổi thành một tay ôm mông y một tay ôm y vào trong ngực.

Đi qua bảo khố, tay giơ lên đem hộp gấm không lớn lấy đến.

Phong Nhiêu hai tay quấn lấy hắn, cằm chôn trên bả vai, mắt hơi híp lại, bên môi vẫn còn chút ngượng ngùng trêu đùa: “Trời còn chưa tối đó, nếu như truyền đi, bọn họ sẽ nói ta ‘Hồ mị mê hoặc chủ’”

Diên Hằng cũng cười, hỏi: “Sợ?”

Phong Nhiêu hừ nhẹ, đầu ngón tay chọt chọt trên cổ Diên Hằng: “Làm hôn quân đem giang sơn chắp tay đưa cho người còn làm, ta còn sợ gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui