Giang Sơn Tươi Đẹp

Nghe được tin báo, An Ninh Hề thoáng giật mình, sau đó mới nhớ ra Lang thái phó chính là lão sư của nàng, chỉ gặp có một lần khi còn bệnh ông đến thăm, hình như ông rất được thái hậu nể trọng. Còn người tên Hoắc đô đốc gì đó thì nàng chưa gặp bao giờ.

Sau khi tỉnh lại, An Ninh Hề đã xem qua những tư liệu về trọng thần Nam Chiêu một lần, biết đại nguyên soái thống lĩnh binh mã của Nam Chiêu, bên cạnh đó là đô đốc Hoắc Tiêu nắm giữ cấm vệ quân của Kim Lăng, nói vậy người vừa được báo chắc hẳn là Hoắc đô đốc rồi. Nói ra thì thân phận của hắn còn là biểu huynh của An Ninh Hề, mẹ hắn là muội muội của quân chủ tiền nhiệm Nam Chiêu, vì vậy Hoắc Tiêu cũng được xem như con cháu vương tộc.

"Bảo họ đợi ở thư phòng, bổn cung sẽ sang ngay." Nếu hai trọng thần đã đích thân đến đây, chắc phải có chuyện gì đó rất quan trọng cần bẩm báo, An Ninh Hề không do dự đồng ý để họ vào cầu kiến.

Tri Ngọc ở một bên cũng không tránh khỏi trầm tư, hắn đang thầm nghĩ xem hai người nọ đến có mục đích gì. Hoắc đô đốc - Hoắc Tiêu là đại nguyên soái nắm giữ binh mã cả nước, Lang thái phó - Lang Nhược Thủy là trụ cột chống đỡ triều chính cả nước, hai người họ một văn một võ, chỉ mỗi cái nhấc tay động chân là sẽ ảnh hưởng đến mạch sống của Nam Chiêu, vì vậy trễ như thế còn vào cung ắt hẳn đã xảy ra chuyện.

Hơn nữa còn là chuyện hết sức quan trọng.

Trong lúc Tri Ngọc còn đang trầm tư suy nghĩ, An Ninh Hề đã tùy ý phủ lên áo khoác, mái tóc xõa tung cũng chỉ tiện tay dùng dây cột tóc mà Tri Ngọc vừa mới cởi ra cột lên lại, sau đó nhìn Tri Ngọc nói: "Tối nay bổn cung có việc, ngươi cứ về trước đi." Nàng liếc nhìn năm dấu tay hằn rõ trên mặt Tri Ngọc, sau đó hơi ngại ngùng bổ sung thêm một câu, "Trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Tri Ngọc xưa nay làm việc luôn dứt khoát, nếu Nữ Hầu đã lên tiếng, hắn cũng không chút do dự gật đầu rồi nói một câu "Tuân mệnh", sau đó thản nhiên bước ra khỏi cung Trữ Minh.

An Ninh Hề thấy Tri Ngọc đi rồi, lúc này mới cất bước đi tới thư phòng.

Thư phòng nằm cũng không xa cung Trữ Minh là bao, vừa bước vào thư phòng, An Ninh Hề đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trầm tư của hai người Lang thái phó và Hoắc Tiêu, không ai nói với ai lời nào. Nghe được tiếng bước chân của nàng hai người mới ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng hành lễ.

An Ninh Hề vừa ra lệnh cho hai người đứng dậy, vừa đi đến bàn ngọc ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, nàng liền quan sát đánh giá người tên Hoắc Tiêu mà mình mới chỉ gặp lần đầu. Ngũ quan hắn tuy tuấn tú nhưng nhìn rất cương nghị, nét mặt lạnh không biểu hiện cảm xúc, chắc là kiểu người không dễ nói chuyện. Tầm mắt chuyển sang Lang thái phó, lại nhìn thấy vẻ mặt đang suy nghĩ sâu xa của ông.

An Ninh Hề đã không xa lạ gì với vẻ mặt này, hiện tại ai nhìn nàng cũng dùng mỗi biểu tình đó, nàng đã quen rồi. An Ninh Hề không nhiều lời mà trực tiếp nói thẳng vào đề chính, "Đã trễ thế này, có chuyện gì quan trọng sao?"

Lang thái phó nghe xong câu này, thu hồi vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, tiến lên chắp tay với An Ninh Hề, "Quân thượng, cách Trung Chu tám trăm dặm đưa thư khẩn cấp đến, phía trên còn đóng dấu ngọc tỷ của hoàng đế, là chuyện quân tình vô cùng cấp bách, vì vậy cựu thần mới cùng Hoắc đô đốc đêm khuya vào cung cầu kiến." Nói xong, ông rút ra một phong thư trong tay áo trình lên An Ninh Hề.

Khi An Ninh Hề nghe đến Trung Chu vẻ mặt bỗng nghiêm túc hẳn lên. Mặc dù biết hiện tại Trung Chu bất lực ra sao, nhưng thuyền nát cũng còn được ba phần đinh, chỉ cần nó vẫn đứng đầu các nước, nhất định phải nghiêm túc chống đỡ. Vì vậy, sau khi An Ninh Hề nhận lấy lá thư, chỉ thoáng liếc qua dấu ngọc tỷ niêm phong đỏ tươi rồi ngay lập tức mở lá thư ra.

Chỉ có chuyện quân tình cực kỳ quan trọng thì trên phong thư mới được đóng ngọc tỷ này lên, chứng tỏ thiên tử rất coi trọng việc này. Dấu ấn hằn trên phong thư vô cùng rõ ràng, có thể thấy được lúc đóng dấu hoàng đế Trung Chu đã dùng ra sao, đủ để chứng minh việ này hệ trọng cỡ nào.

Theo dõi mọi động tĩnh lúc này của An Ninh Hề, vẻ mặt Lang thái phó cùng Hoắc Tiêu đều nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm phong thư trong tay An Ninh Hề, âm thầm suy đoán trong lá thư ấy rốt cuộc khẩn báo quân tình quan trọng gì.

Nhưng rất nhanh sau đó, hai người bọn họ đều kinh ngạc liếc nhìn nhau, bởi vì bọn họ trông thấy sau khi An Ninh Hề xem xong lá thư thì khóe môi từ từ gợi lên nét cười nhè nhẹ, nhưng cũng hết sức lạnh lùng, như muốn tàn sát hết vạn vật chung quanh.

Bản thân An Ninh Hề cũng không nhận ra ý cười trên mặt mình lúc này dọa người đến mức nào, ngẩng đầu lên nhìn hai người đứng im cung kính trước mặt, nàng mở lời với giọng điệu vô cùng bình thản nhưng ẩn trong đó dường như còn có sự vui sướng hết sức kỳ lạ: "Đông Việt bỗng nhiên ngang tàng muốn thâu tóm những nước nhỏ thuộc địa phận Trung Chu, mục tiêu chính là nhắm thẳng vào Trung Chu, hoàng đế bệ hạ cầu cứu đến chúng ta." Sau khi nói xong, nàng tùy ý ném phong thư lên bàn, rồi hất mặt với hai người ý bảo hai người hãy tự xem.

Hoắc Tiêu cầm phong thư lên xem trước, sau khi hắn vội vã lướt qua xem một lần thì nhíu hai đầu lông mày, giọng nói có phần nặng nề lẫn lạnh lùng, "Yêu cầu mỗi nước chúng ta phải gấp rút đem binh tiếp viện...." Hắn hơi khựng lại, sau đó ngập ngừng nhìn An Ninh Hề, "Quân thượng thấy chúng ta có nên cứu hay không?"

An Ninh Hề trong lòng đã sớm có tính toán, khoan hãy nói đến việc thân phận hiện nay của nàng có quan hệ huyết thống với hoàng thất Trung Chu, quan trọng hơn là, ý đồ xâm phạm Trung Chu lần này là Đông Việt chứ không phải là các quốc gia khác.

Nếu đổi lại là Tây Hoa ở phía Tây, hay Bắc Mạnh ở phía Bắc, thậm chí là những dân tộc man di xâm lấn Trung Chu nào khác, có lẽ An Ninh Hề đều sẽ xem xét không phát binh, bởi vì nàng đã hiểu quá rõ về thực lực của Nam Chiêu. Mặc dù đời sống dân chúng cũng được coi là giàu mạnh ấm no, nhưng binh lực thì không mạnh. Chỉ dựa vào một điểm đó, có lẽ hôm nay An Ninh Hề sẽ tùy ý mượn đại cái cớ nào đó để thoái thác chuyện này.

Nhưng không ngờ lại chính là Đông Việt.

Nếu là như vậy, nàng không thể không phái binh gấp rút tiếp viện rồi.

Sao có thể để người đó được như ý chứ? Nghĩ đến người nọ, An Ninh Hề đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nàng giương mắt nhìn về phía Lang thái phó, "Vương hậu hiện nay của Đông Việt vương là ai?"

Lang thái phó sững người, không ngờ quân thượng lại đi hỏi đến vấn đề này, nhưng ông vẫn suy nghĩ một lúc rồi tâu với An Ninh Hề, "Khởi bẩm quân thượng, là Quách Tuệ Nguyệt nữ nhi của Quách gia Đông Việt."

Quách Tuệ Nguyệt? An Ninh Hề bỗng nở nụ cười thê lương, không ngờ vị trí của mình cuối cùng vẫn bị nàng ta chiếm hữu.

Quách Tuệ Nguyệt kia từng là bằng hữu tốt nhất của nàng, là tri kỷ thân thiết nhất cùng nàng chia sẻ hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau cùng vượt qua bao khó khăn gian khổ tại không gian xa lạ này, nhưng cuối cùng cũng chính cô ta đã đoạt đi tất cả của nàng.

An Ninh Hề nhắm mặt lại, như thể không muốn nhìn thấy thế gian đáng ghê tởm này nữa, sau đó thuận miệng hỏi tiếp: "Vậy còn Tiêu Như Thanh nữ nhi của Tiêu gia Đông Việt thì sao? Đông Việt vương ban đầu chẳng phải muối cưới nàng ta sao?"

Lang thái phó nhíu nhíu mày, lòng thầm kinh ngạc không hiểu sao Nữ Hầu lại quan tâm đến những chuyện cũ rích năm xưa này. Ông trầm tư một lúc mới do dự đáp: "Về chuyện này... Cựu thần cũng không rõ lắm, đã là chuyện của mười năm về trước rồi, lúc ấy hình như đã xảy ra chuyện gì mà sau đó Đông Việt vương đột nhiên sắc phong Quách Tuệ Nguyệt làm vương hậu, ngược lạ từ đó trở đi cũng không còn nghe ai nhắc đến tin tức gì về cái người tên Tiêu Như Thanh ấy nữa."

Lang thái phó vừa dứt lời thì Hoắc Tiêu ở bên cạnh bỗng tiếp lời: "Tiêu Như Thanh đó đúng là một cô gái tài hoa, nếu nàng ta còn sống trên đời thì hôm nay Đông Việt nói không chừng đã xưng bá rồi."

Bao nhiêu khó chịu trong lòng An Ninh Hề đều được hóa giải không ít sau khi nghe được lời này của Hoắc Tiêu, không ngờ đã mười năm trôi qua mà vẫn còn có người nhớ đến nàng.

Không sai, cô gái tài hoa tên Tiêu Như Thanh được Hoắc Tiêu ca tụng kia chính là người trước khi sống lại trong lớp vỏ An Ninh Hề hiện tại. Nói đúng hơn, là người sau khi vượt thời gian về cổ đại, và sau đó được chuyển kiếp sống lại làm An Ninh Hề.

An Ninh Hề đã trải qua quá nhiều chuyện mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể tưởng tượng nổi, mà trong đó, từ hiện đại vượt thời gian về cổ đại, sau đó còn được chết đi sống lại lần nữa, không thể nghi ngờ là hai sự kiện thần kỳ nhất. Vì vậy, giờ đây chỉ cần mỗi lần hồi tưởng lại, An Ninh Hề cảm thấy những gì đã trải qua trong quá khứ cứ như một giấc mơ không chân thật. Tuy nhiên, những vết thương cùng nỗi đau đớn đó lại như khắc sâu vào xương cốt vô cùng rõ ràng, bảo nàng sao có thể dễ dàng xóa đi được.

Hoắc Tiêu bên này vừa dứt lời, Lang thái phó bên kia lập tức phản bác: "Hoắc đô đốc nói vậy có phần hơi quá rồi, Tiêu Như Thanh dù sao cũng chỉ là phận gái, tài cán có bao nhiêu mà có khả năng trợ giúp Đông Việt vương đạt thành bá nghiệp. Theo lão phu thấy, nếu chiến thần Phong Dực còn tại thế, thì mới chính là người đạt thành bá nghiệp và cũng không có người thứ hai."

Tâm tình khó chịu vừa được nguôi ngoai đôi chút của An Ninh Hề sau khi nghe xong lời này của Lang thái phó, lại lần nữa như rơi xuống tận đáy cốc. Không phải nàng không vui khi bị người khác không công nhận, chỉ là có chút bất mãn đối với tư tưởng bảo thủ xem thường phụ nữ của Lang thái phó. Thế cho nên, ngay khi Lang thái phó vừa dứt lời thì nàng liền tằng hắng một tiếng, để nhắc nhở ông rằng: đang ngồi trước mặt ông cũng là một cô gái đó nhé, hơn nữa còn là quân chủ của ông nữa đấy.

Lang thái phó sau khi phản ứng lại cũng có chút lúng túng nhìn sang An Ninh Hề, rồi nhanh chóng chuyển đề tài, "Có phải quân thượng đã có kế sách gì rồi không? Nên hồi đáp lại lá thư này như thế nào? Chúng ta có nên cứu hay không?"

Sau khi nêu lên ba vấn đề liên tiếp ông mới thấy hơi yên tâm. Trực giác Lang thái phó đã phát hiện ra sự biến hóa không hề đơn giản của cô gái ở trước mắt này, đã không còn là Nữ Hầu tuy vô lý nhưng rất đơn thuần trước kia nữa, vì vậy nói chuyện cũng bắt đầu vô cùng cẩn thận. Có điều, đối với nguyên nhân cho sự thay đổi này của Nữ Hầu, ông không giống Tri Ngọc muốn tìm hiểu dò xét thực hư thế nào. Bởi vì đối với ông mà nói, chỉ cần sự thay đổi này của Nữ Hầu có lợi cho Nam Chiêu thì chính là chuyện tốt, còn về An Ninh Hề của ngày hôm nay, thì vẫn còn đang nằm trong tầm quan sát của ông.

An Ninh Hề nghe xong mấy vấn đề Lang thái phó hỏi, không vội trả lời, mà nhìn về phía Hoắc Tiêu hỏi: "Hoắc đô đốc nói xem Nam Chiêu ta còn bao nhiêu tinh binh có thể dùng?"

Hoắc Tiêu nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức nghiêm túc và trang trọng, trong giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt trước sau như một nhưng mang theo vẻ kiêu ngạo kiên định bẩm báo: "Năm vạn."

An Ninh Hề nhíu nhíu hai đầu mày, nhếch môi cười mai mỉa, "Năm vạn tinh binh? Nếu thật sự đều là những binh sĩ tinh anh đối với Nam Chiêu mà nói thì cũng không phải là con số ít. Nhưng cái bổn cung hỏi chính là có bao nhiêu tinh binh có thể lấy một chống trăm?"

Hoắc Tiêu nghe thế liền giật mình, thần sắc thay đổi trong nháy mắt. Số lượng hắn vừa nói chỉ là quân sĩ trai tráng mạnh khỏe, hắn nhận thấy chỉ cần ở lứa tuổi đó thì cũng được xem là tinh binh rồi, nhưng nếu để dùng một chống trăm thì...

Thấy thần sắc Hoắc Tiêu tỏ ra bối rối, An Ninh Hề không hỏi thêm nữa, dứt khoát trực tiếp ra lệnh, "Hoắc đô đốc hãy chọn ra năm ngàn binh sĩ tương đối ưu tú trong năm vạn người này xuất phát đến Trung Chu. Nhớ là chỉ cần phái một tướng lĩnh có thể tin tưởng dẫn binh đi là được, mọi chuyện sau đó không cần phải lo nữa."

Lúc bấy giờ Lang thái phó và Hoắc Tiêu mới chợt hiểu ra An Ninh Hề có ý muốn cứu viện Trung Chu. Tuy nhiên, khi nghe An Ninh Hề phân phó như vậy, Hoắc Tiêu mới kinh ngạc nhìn về phía nàng, không dằn được hỏi: "Chỉ với năm ngàn binh sĩ, chúng ta cứu viện bằng cách nào?"

An Ninh Hề thầm nghĩ: Dù cho năm vạn tinh binh của ngươi có ra trận hết toàn bộ cũng chưa chắc có thể thu hoạch được gì lớn. Binh lực có thể chống lại Đông Việt hôm nay e là chỉ có Tây Hoa xưa nay luôn tôn thờ võ thuật mà thôi. Mà năm ngàn người này vốn cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng qua nàng chỉ muốn thể hiện lập trường muốn trợ giúp Trung Chu của mình.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng An Ninh Hề không muốn tiếp tục đả kích đại nguyên soái thống lĩnh binh mã luôn tự cao về bản thân này nữa, dứt khoát phất tay áo nói với Hoắc Tiêu: "Cứ làm thế đi, chuyện kế tiếp bổn cung tự có tính toán, hai người không cần phải lo lắng."

Hoắc Tiêu cùng Lang thái phó nghe vậy biết đây là lệnh đuổi khách, không tiện nán lại thêm nữa, vì vậy sau khi hành lễ đều cung kính lui xuống.

An Ninh Hề thấy hai người đi ra rồi mới tựa hẳn người ra sau ghế, có vẻ như rất mệt mỏi, thở dài một hơi.

Đông Việt vương? Hừ, rất tốt. Không ngờ đến hôm nay vẫn một lòng đeo đuổi ý chí gầy dựng giang sơn. Chỉ đáng tiếc, người hắn gặp phải hôm nay lại là nàng.

Lúc này đây trong lòng An Ninh Hề chỉ suy nghĩ duy nhất một ý niệm, đó chính là, tuyệt đối không để cho hắn được như ý.

Gió đêm lành lạnh, An Ninh Hề dựa thành ghế chìm vào trầm tư, hoàn toàn không hề phát hiện ra vừa có bóng người chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ.

Bước chân của bóng người ấy di chuyển linh hoạt thoăn thoắt bên ngoài điện, thỉnh thoảng phi lên xà nhà, khi thì nóc nhà, sau đó đáp xuống một góc khuất ở phía Tây trong cung, rồi đi thẳng vào trong điện.

Trong điện, Tri Ngọc đang ngồi cạnh bàn cẩn thận nhìn xem phong thư đang cầm trong tay. Hắn cũng vừa mới nhận được.

Nghe được tiếng bước chân, hắn mới giương mắt lên nhìn, hơi mỉm cười nói: "Tần Hạo, phía bên Tây Hoa quyết định đem binh cứu viện, chỗ của ngươi dò xét được gì? Có lẽ chắc cũng liên quan đến chuyện lần này Đông Việt xâm chiếm Trung Chu?"

Tần Hạo gật đầu một cái, sau khi đứng lại trước mặt Tri Ngọc xong mới kể lại cuộc đối thoại giữa Nữ Hầu, Lang thái phó và Hoắc Tiêu.

Tri Ngọc sau khi nghe xong cũng trầm lặng suy tư, chỉ dùng năm ngàn binh lính để đi cứu viện, có phải đùa hơi quá rồi chăng? Nghĩ vậy hắn liền hỏi tiếp một câu, "Cuối cùng Nữ Hầu có phân phó gì nữa không?"

Tần Hạo nhíu mày suy nghĩ rồi nói, "Không có, chỉ nói chuyện sau đó không cần đám người Hoắc đô đốc lo ngại nữa."

Tri Ngọc híp mắt, đôi con ngươi đen nhánh khẽ đảo mấy vòng, sau đó cười nói với Tần Hạo: "Vậy ngươi cứ tiếp tục theo dõi nàng ta đi, nói không chừng nàng ta bảo người khác đừng lo ngại, nhưng bản thân còn lo hơn người khác nữa đấy?"

Tần Hạo càng nhíu chặt hai đầu mày, nhìn dấu tay trên mặt Tri Ngọc lửa giận trong lòng còn chưa tan hết, vậy mà bây giờ bảo hắn đi quan sát Nữ Hầu, đúng thật là có phần không muốn.

Tri Ngọc nhìn thấu tâm tư của hắn, ý cười trên mặt càng sâu, "Nếu ngươi không đi, vậy để ta đi cho." Nói xong tính đứng dậy, Tần Hạo vội vàng giơ tay lên ngăn lại, thở dài bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thuộc hạ đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui