Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

“Thần xin điện hạ trị tội thần đã làm hại quốc thổ, dẹp đi nộ khí của dân, thu phục lòng quân!”

“Không. Thể. Nào!” Long Dương nhìn chằm chằm người trước mặt, cực kỳ phẫn nộ thốt ra từng chữ.

“Điện hạ!” Mâu quang Lâm Nghiệp Bình trực thẳng vào mắt Long Dương, đôi môi khẽ run lên, đây là lần thứ ba y mở miệng nói ra câu nói quen thuộc, “Giang sơn vi trọng!”

Long Dương kịch liệt run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu, gầm nhẹ nói, “Nếu ta… Không làm Thái tử nữa thì sao”

~oOo~

“Trùng Lâu” Long Dương cả kinh thất sắc, Lâm Nghiệp Bình vội vàng đẩy hắn ra, Trùng Lâu lấn người tiến lên, mũi kiếm bén nhọn kề lên cổ Lâm Nghiệp Bình, dừng lại không tiến.

Tử Huyên thét lên kinh hãi, hoảng sợ đến mức không dám cử động nửa bước.

“Trùng Lâu! Ngươi tính làm gì” Tâm Long Dương cũng gần như đại loạn, hắn giận dữ hét, “Buông kiếm xuống!”

Trùng Lâu lạnh lùng nói, “Thần tới đón tiếp Thái tử điện hạ chứ không phải nghịch thần tặc tử!”

Long Dương vội la lên, “Nghiệp Bình không có phản bội bổn vương, là Tử…”

“Điện hạ!” Nghiệp Bình vội vàng cắt ngang lời Long Dương, cao giọng nói, “Là thần phản bội Khương Quốc! Thần… Cam nguyện nhận lấy cái chết!”

“Không! Nghiệp Bình, không phải vậy!” Tử Huyên nức nở nghẹn ngào nói, “Là ta, hết thảy đều do ta làm! Là ta lừa gạt Nghiệp Bình, là ta trộm mưu đồ binh phòng! Tất cả cùng y nửa điểm quan hệ cũng không có!”

Sắc mặt Nghiệp Bình lạnh lẽo, y trầm giọng nói, “Nàng là thê tử của ta, nàng làm chính là ta làm! Ta không tuân theo lệnh của Thái tử, tự ý ly khai nơi trấn thủ, tội đáng xử trảm! Không liên quan gì đến nàng!”

“Nghiệp Bình!” Long Dương vừa giận vừa sợ, y cư nhiên ở trước mặt hắn bảo vệ nữ tử cơ hồ đã một tay phá hủy Khương Quốc, y… Y cư nhiên ở trước mặt hắn thừa nhận nàng là thê tử của y

Sắc mặt Lâm Nghiệp Bình trắng nhợt, y lặng lẽ quay mặt đi, không nói một lời.

Trùng Lâu phức tạp nhìn về nam tử như ngọc trước mặt mình, hắn xác thực đã từng hoài nghi y, nhưng tình hình trước mắt đã cực kỳ sáng tỏ. Chẳng qua là…

“Trùng Lâu! Bổn vương ra lệnh ngươi buông kiếm!”

Trùng Lâu nhìn chằm chằm người trước mắt, hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Điện hạ có biết nửa tháng trước, lúc điện hạ trọng thương hôn mê, thần đã từng xuống một đạo quân lệnh…”

“Cái gì”

“Nghịch thần Lâm Nghiệp Bình, phản bội đất nước, trốn đến địch quốc, tội không thể tha! Phàm là tướng sĩ trong quân tróc nã được Lâm Nghiệp Bình thì sẽ được ban thưởng hoàng kim ngàn lượng, quan tiến tam cấp!”

“Trùng Lâu! Ngươi thật lớn mật!” Long Dương tức giận nói.

Trùng lâu hừ lạnh một tiếng, “Điện hạ từng nói qua, nếu là nguy cơ trước mắt, thần có thể toàn quyền quyết định sự vụ trong quân, không cần hồi bẩm Thái tử!”

“Ngươi! Bổn vương cho ngươi đại quyền, không phải là để ngươi hồ tác phi vi[1]!”

“Điện hạ! Ngài thân là Thái tử một nước, lại si mê một yêu đạo, suýt chút nữa đã làm hại quốc gia! Ngài không phải không rõ hậu quả của lòng quân ly tán! Dương Quốc lan truyền tin đồn, đưa đến lòng người bàng hoàng, nhưng điện hạ lại cứ chấp mê bất ngộ, thử hỏi tam quân tướng sĩ làm sao có thể không thất vọng”

“Nhưng giờ đây đã rõ không phải Nghiệp Bình làm, không phải sao”

“Điện hạ!” Trùng Lâu không khỏi giận dữ, “Thần có thể tin tưởng lời của Thái tử! Nhưng thiên thiên vạn vạn tử dân của Khương Quốc có tin hay không Điện hạ có thể che miệng của tam quân tướng sĩ nhưng điện hạ có thể áp chế miệng người trong thiên hạ sao Bọn họ chỉ nhìn thấy Thái tử một nước vì say mê yêu đạo mà hại nước hại dân, sở tác sở vi[2] của điện hạ rõ ràng đã cho mọi người thấy sự đúng đắn của câu nói “quốc chi tương vong, tất xuất yêu nghiệt”!”

Long Dương hoảng hốt, trong nháy mắt hô hấp gần như chậm lại, hắn không khỏi lùi lại hai bước.

Phút chốc, cả không gian rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn lại những cơn gió mạnh như như đao nhọn xẹt qua gò má, khai mở cảm giác đau buốt. Lời Trùng Lâu vừa nói nặng nề đánh vào lòng của mỗi người, đập ra một đạo vực sâu không đáy, khiến ai cũng gần như không thể thở nổi.

Mấy tên tướng sĩ bên cạnh không khỏi nắm chặt lưỡi đao trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bạch y nam tử đẹp tựa tuyết với mâu quang phức tạp kia. Một người tiên phong đạo cốt như thế, làm sao có thể…

“Điện hạ!” Một thanh âm ôn nhu yếu ớt phát ra, mọi người nhất thời bị kinh động, chỉ thấy nam tử như Bạch Liên xuất trần trước mắt họ đang chậm rãi quỳ xuống đất, lớn tiếng nói, “Thần xin điện hạ trị tội thần đã làm hại quốc thổ, dẹp đi nộ khí của dân, thu phục lòng quân!”

Trùng Lâu ngẩn ra, kiếm trong tay hắn bất giác run lên.

“Không. Thể. Nào!” Long Dương nhìn chằm chằm người trước mặt, cực kỳ phẫn nộ thốt ra từng chữ.

“Điện hạ!” Mâu quang Lâm Nghiệp Bình trực thẳng vào mắt Long Dương, đôi môi khẽ run lên, đây là lần thứ ba y mở miệng nói ra câu nói quen thuộc, “Giang sơn vi trọng!”

Long Dương kịch liệt run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu, gầm nhẹ nói, “Nếu ta… Không làm Thái tử nữa thì sao”

“Điện hạ!” Mọi người nhất tề biến sắc, mấy tên tử sĩ bỗng dưng quỳ một chân trên đất, cả kinh nói, “Điện hạ xin hãy suy nghĩ lại!”

Trùng Lâu bừng bừng lửa giận, hắn hét lớn, “Điện hạ có biết lời ngài vừa nói chính là ấn tín thúc giục thần mau chóng kết thúc sinh mạng Lâm Nghiệp Bình Người này phải chết! Đó là điều không thể nghi ngờ!”

Sắc mặt Long Dương trắng bệch, mâu quang nhìn về Nghiệp Bình tràn đầy bi thương, lòng hắn đau đớn như có hàng ngàn kim châm mãnh liệt đâm vào, không thể tự mình áp chế, hắn run run nói, “Ta…”

“Long Dương!” Lâm Nghiệp Bình chợt mở miệng nói, việc y gọi thẳng cả tục danh của Thái tử khiến mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Lại thấy Lâm Nghiệp Bình đột nhiên rút ra mộc trâm trên tóc khiến mái tóc đen như suối tản mát, theo gió mà nhảy múa. Gương mặt tuyệt sắc của y vốn đã không thể tìm ra khuyết điểm, thời khắc này lại càng huyễn hoặc hơn. Trước cảnh tượng thê mỹ đó, mọi người bất giác cảm thấy sợ hãi.

“Nghiệp Bình, ngươi muốn làm gì” Long Dương cả kinh thất sắc.

Nghiệp Bình mỉm cười thê lương, mộc trâm trực thẳng kề vào yết hầu, y run giọng nói, “Long Dương nếu chỉ vì một mình Nghiệp Bình mà vứt bỏ đi ngàn vạn tử dân Khương Quốc thì Nghiệp Bình còn có mặt mũi nào sống trên đời”

“Nghiệp Bình, ngươi không được làm chuyện dại dột!”

“Long Dương, kiếp sau gặp lại…”

“Không!!!!”

Hoàn

~oOo~

[1] – Hồ tác phi vi: làm điều xằng bậy

[2] – Sở tác sở vi: hành động đã thực hiện

~oOo~

Vốn luôn có cảm tình với anh Lâu, nào ngờ hôm nay lại thấy anh đáng ghét như thế. Biết rằng xuất phát điểm của anh cũng chỉ là bốn chữ “Giang sơn vi trọng”, nhưng kiểu tuyệt tình như anh thì không thể chấp nhận. Anh bức chết Bình Nhi của Dương ca (tui) rồi.

Số của mỹ nhân sao đi đâu cũng khổ thế này

Còn hai chương nữa là chính thức hoàn mọi người nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui