Khóe miệng Giang Thiếu Đình nở nụ cười mỉm, đề nghị này cũng không phải không thể, sau đó anh khôi phục bộ dáng đường hoàng chững chạc nói với mẹ Giang: “Sau này hãy nói đi ạ.”Không có phủ nhận, không có từ chối, mẹ con nhà họ Giang cười giống như nhặt được bảo vật, ngay cả bố Giang cũng nở nụ cười hài lòng.“Mặc dù bây giờ người ta độc thân, thế nhưng nếu như anh không nắm chặt, không cẩn thận sẽ bị người ta cướp mất.
Theo như em biết thì tên tiểu tử Ngu Thụy kia như hổ rình mồi đã nhiều năm.” Trước mắt Ôn Ngôn vẫn còn độc thân, đây là Nghiêm Vãn Vãn nói cho cô biết.Trước kia, lúc còn học chung lớp, hai người không có thường xuyên chơi với nhau, nhưng mà Giang Tiểu Noãn có ấn tượng rất tốt với Ôn Ngôn, thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, tính cách lại nhã nhặn hào phóng, Giang Thiếu Đình thích người ta cũng rất bình thường.“Buổi tối con sẽ không về ăn cơm.” Giang Thiếu Đình lười trả lời Giang Tiểu Noãn, nói với này với mẹ Giang rồi đứng dậy cầm chìa khóa đi ra cửa.Lúc này, tâm tình của mẹ Giang rất tốt, cũng lười lải nhải với anh, để anh đi.
Những năm qua, với những lúc thế này, mẹ Giang không thể không oán trách anh chỉ biết công việc, tết nhất nghỉ lễ cũng không ở nhà được mấy ngày.
Nhưng hôm nay bà ước gì anh có thể đi nhanh một chút, bà còn muốn hỏi thăm Giang Tiểu Noãn chút tình hình hiện tại.Giang Tiểu Noãn nhìn bộ dáng ngạo kiều kia của anh thì mặc dù rất khó chịu, nhưng mà cũng bổ não, hai người bọn họ rất xứng đôi, rốt cuộc đã có người có thể quản được Giang Thiếu Đình.…………Ôn Ngôn ở nhà một mình, không biết mình đã bị mẹ con nhà họ Giang coi là bạn gái của Giang Thiếu Đình.
Cô cũng không ở chung với Ôn Kiến Thành mà thuê một phòng bên ngoài để ở.Ôn Kiến Thành cũng đã sớm xây dựng gia đình một lần nữa, em trai cùng cha khác mẹ với cô năm nay đã bảy tuổi.
Ôn Ngôn cảm thấy như thế này rất tốt, mẹ kế là một người dịu dàng, không cường thế như mẹ cô, nhìn một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, cô cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Ôn Kiến Thành, bởi vì ông đáng giá được như vậy.Vừa nghĩ tới Ngôn Trăn thì Ôn Ngôn cảm thấy bất lực và bực bội.
Lúc trước, Ôn Kiến Thành nói thế nào cũng không đồng ý để Ôn Ngôn đi theo bà, nhưng Ngôn Trăn náo loạn không ngừng.
Về sau, Ôn Ngôn thực sự không muốn nhìn thấy bọn họ ầm ĩ nữa, chính cô đã nói chuyện với Ôn Kiến Thành, thỏa mãn ý nguyện của Ngôn Trăn.Từ nhỏ đến lớn Ôn Ngôn đều rất hiểu chuyện, cho tới bây giờ Ôn Kiến Thành đều rất yêu thương cô.
Cho nên lúc cô nói với ông rằng cô sẽ đi theo Ngôn Trăn, Ôn Kiến Thành im lặng một lúc lâu, hai cha con trầm mặc ngồi trên ghế sô pha.
Cha cô luôn kiệm lời như vậy mà đã im lặng rơi nước mắt.
Ôn Ngôn biết, từ lúc cô nói câu nói kia, cô đã làm tổn thương người bố yêu cô nhất.Làm sao mà cô lại không muốn ở lại Lâm Thành cơ chứ, nhưng mỗi ngày đều cãi lộn, tính cách của Ngôn Trăn thì biết rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đối với Ôn Kiến Thành mà nói thì cũng là một loại tra tấn, cô cũng sẽ đau lòng.
Cho nên cô nghĩ, chỉ cần đi với Ngôn Trăn, đến lúc trưởng thành thì cô có thể tự trở về.
Đến lúc đó, Ngôn Trăn cũng không quản được cô, dù thế nào đi nữa thì cô cũng là con gái của bà ấy.
Nhưng mà điều khiến Ôn Ngôn không nghĩ tới chính là, cô đã xem thường dã tâm của Ngôn Trăn, cũng đánh giá cao tình thương người mẹ của bà ấy.………..Giang Thiếu Đình đã nói chuyện với Chu Thần trước.
Trong mắt bọn họ, Giang Thiếu Đình là người mà cho tới bây giờ đều mặc kệ người khác, trong thế giới của anh, muốn cái gì thì phải dựa vào thực lực mà có, đi cửa sau là chuyện mà anh xem thường nhất.
Không nghĩ tới, ấy vậy mà cũng sẽ có một ngày Giang Thiếu Đình như vậy.
Chu Thần chế nhạo anh một phen, mắng anh tiêu chuẩn kép, cuối cùng vui vẻ cam đoan với anh sẽ không chỉ tuyển vào mà còn đặc biệt chăm sóc.Mùng tám là thời gian Ôn Ngôn đến Tín Thành phỏng vấn.
Trước đó, Ôn Ngôn đã thay quần áo nghiêm chỉnh, tóc buộc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng rồi cầm sơ yếu lý lịch đi ra cửa.Vị trí của Tín Thành rất dễ tìm, tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố, tuy hơi xa chỗ Ôn Ngôn thuê nhưng cũng may là có xe buýt chạy thẳng tới.Đến công ty luật, lễ tân nghe thấy tên Ôn Ngôn thì trực tiếp dẫn cô vào văn phòng của Chu Thần.Đi vào, Ôn Ngôn nhìn thấy người đàn ông đeo kính ngồi trước bàn làm việc, nhìn cũng không chênh tuổi so với Giang Thiếu Đình, nhưng ngũ quan của anh ấy tương đối ôn hòa, có cảm giác bình dị gần gũi hơn một chút.Ôn Ngôn đứng thẳng người, nhìn cũng tự nhiên, lên tiếng chào hỏi Chu Thần.“Ngồi xuống đi.” Chu Thần cười nhìn cô.Mặc dù toàn bộ quá trình phỏng vấn không tính là phức tạp, nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn phỏng vấn, cho nên trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng.
Cô trả lời mọi câu hỏi của Chu Thần.
Trên mặt Chu Thần nở nụ cười hài lòng.
Là sinh viên có thành tích cao của Đại học C, kiến thức căn bản đủ vững chắc, kỳ kiểm tra tư pháp cũng thông qua, mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng phân tích vụ án vừa rồi cho thấy Ôn Ngôn là người cẩn thận, phản ứng nhanh, đích thật là một nhân tài.“Phỏng vấn của em thông qua, ngày mai có thể tới làm.” Câu nói cuối cùng này đã làm cho Ôn Ngôn thở phào một hơi, cả người cũng thả lỏng không ít.“Vâng, cảm ơn quản lý Chu.” Ôn Ngôn mỉm cười nói.“Thiếu Đình là người đáng tin cậy, người cậu ấy giới thiệu quả là chuẩn, không sai.” Chu Thần nắm lấy cơ hội nói lời hữu ích cho anh em của mình.
Mặc dù anh cảm giác lời mình nói có chút bịa đặt, Giang Thiếu Đình kia là người xấu bụng nhất.Chu Thần nói câu này, cô cũng đồng ý, cho nên gật đầu phụ họa với anh ấy.“Công ty của cậu ấy ở tòa nhà đối diện, rất thuận tiện.” Tiếp theo Chu Thần nói câu này, Ôn Ngôn thực sự không biết nên đáp lại thế nào..