Giang Thiếu Đình: Anh đã đến Lâm Thành, tan tầm tối mai được chứ?Ôn Ngôn nhìn thấy tin nhắn, nghĩ một lát, lập tức trả lời anh là có thể.Cô đang trên đường về nhà, có Nghiêm Vãn Vãn nên cô không cần phải ngồi xe buýt.
Ngày mai bắt đầu đi làm, cho nên cô chuẩn bị buổi tối tới nhà bố cô một chuyến.
Nghiêm Vãn Vãn đưa cô đến cổng tiểu khu thì trở về.
Ôn Kiến Thành nghe tin Ôn Ngôn muốn qua ăn tối thì vô cùng vui vẻ, tự mình thu xếp nấu cơm.Vừa mới vào nhà, em trai Ôn Tử Hiên bảy tuổi của cô đã vui vẻ chạy tới bên cạnh cô.
Ôn Kiến Thành, người mở cửa cho cậu bé đứng phía sau lưng bọn họ, nhìn đôi trai gái trước mặt, nở nụ cười vui mừng.“Chị, cuối cùng chị cũng tới rồi, em rất nhớ chị đó.” Mặc dù không gặp nhau mấy lần nhưng mà Ôn Tử Hiên lại rất thích người chị dịu dàng này.“Được, sau này có thời gian rảnh chị sẽ tới gặp Hiên Hiên.” Ôn Ngôn nhẹ điểm mũi của cậu bé một cái, nắm tay cậu đi tới ghế sô pha ngồi xuống.“Bên ngoài trời lạnh như vậy, cũng không mặc nhiều thêm một chút.” Trời lạnh như thế, Ôn Kiến Thành nhìn Ôn Ngôn chỉ mặc một cái áo khoác mỏng thì không khỏi nói một câu.Ôn Ngôn cười hì hì nói còn tốt, Ôn Kiến Thành đưa cho cô một ly nước ấm, để cô làm ấm người.“Dì Phương không có ở nhà ạ?” Ôn Ngôn không thấy Lưu Phương thì mở miệng hỏi.“Bà ngoại Hiên Hiên bị té gãy xương, dì con phải đến bệnh viện chăm sóc.” Ôn Kiến Thành nói.“Chuyện khi nào thế ạ? Bố có cần đi qua giúp gì đó thì đi đi ạ.
Ngày mai con bắt đầu đi làm cho nên muốn ghé thăm mọi người một chút thôi.” Ôn Ngôn lo lắng hỏi, dù sao người già bị thương xương cốt cũng không đơn giản như người trẻ.“Không có việc gì, cậu Hiên Hiên cũng ở bên đó.
Bố có đi thì cũng không giúp được gì.” Ôn Kiến Thành nói xong thì vào phòng bếp bận rộn.Nhìn người đàn ông bận bịu trong phòng bếp đến mức quên cả trời đất, bóng lưng của ông đã không còn thẳng tắp nữa thì Ôn Ngôn luôn muốn cảm ơn Lưu Phương từ tận đáy lòng.
Ít ra thì từ sau khi cô và mẹ rời đi, ông cũng không phải sống một mình cô đơn.Trên bàn cơm, hai cha con hàn huyên chuyện công việc, chuyện sinh hoạt gần đây, đều ngầm hiểu lẫn nhau là không đề cập tới những chuyện có liên quan đến Ngôn Trăn và Hải Thành.Lúc Ôn Ngôn rời đi, Ôn Kiến Thành đưa cho cô một bao lì xì, cô cũng không từ chối, cười hì hì nhận lấy.
Nói đến tiền bạc, cho tới bây giờ Ngôn Trăn đều không bạc đãi cô, dù sao cô cũng không bao giờ thiếu tiền, mấy năm nay cô đã tiết kiệm được không ít.
Với nỗi thất vọng lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, cô cũng đã không còn đòi hỏi tình yêu thương của bà ấy từ lâu.
Mấy năm trước, cô còn oán hận bà ấy, nhưng mà thời gian dần trôi, oán hận cũng đã biến mất không còn bóng dáng.
Cô chỉ muốn cách xa bà ấy, tốt nhất là trở thành người xa lạ.………….Hải Thành cách Lâm Thành khoảng bốn trăm cây số, không chỉ là thành phố tỉnh lỵ của tỉnh C mà còn là trung tâm kinh tế của cả nước.
Các ngành công nghệ cao, dịch vụ tài chính, xuất khẩu ngoại thương, vận tải viễn dương và nhiều ngành nghề khác ở thành phố này đều chiếm vị trí quan trọng trong cả nước.
Mà tập đoàn Húc Nguyên là công ty dẫn đầu trong số các doanh nghiệp quốc gia, có trụ sở chính đặt tại Khu thương mại quốc tế trung tâm của Hải Thành.Lục Húc là tổng giám đốc của tập đoàn Húc Nguyên.
Năm đó, Ngôn Trăn sống chết muốn ly hôn với Ôn Kiến Thành cũng là bởi vì bà gặp lại Lục Húc, Lục Húc hứa hẹn sẽ cho bà ấy một tương lai vinh hoa phú quý.
Bà ấy chính là người như vậy, làm chuyện gì cũng coi là chuyện đương nhiên, quyết định rồi thì lập tức làm, cho dù lúc ấy bà còn có một gia đình nhỏ ấm áp, cuộc sống ổn định hơn mười năm cũng trở thành một loại cực hình khi nói ra khỏi miệng bà ấy.
Bà ấy có bao nhiêu hoài bão để theo đuổi, những thứ kia mới là thứ mà bà khát vọng nhất.
Ôn Kiến Thành giữ bà ấy lại thì bà ấy chỉ lạnh lùng nói một câu, chim sẻ làm sao biết được ý chí của thiên nga (1).
Không thể không nói, lòng dạ của bà ấy thật cứng rắn.(1) Nguyên gốc là 燕雀安知鸿鹄之志 (Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai), có nghĩa là những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.
(Nguồn: google)Lúc trước chia tay với Lục Húc cũng là do người lớn trong nhà họ Lục cản trở, nói nếu như cưới người có xuất thân không môn đăng hộ đối như Ngôn Trăn thì đối với Lục Húc, thậm chí là đối với tập đoàn Húc Nguyên đều không có chút lợi ích nào.
Cho nên, sau đó Lục Húc cưới người vợ môn đăng hộ đối, trong cơn tức giận, Ngôn Trăn đã trở về Lâm Thành, cưới Ôn Kiến Thành, một công chức của Cục kiểm tra chất lượng của Lâm Thành qua mai mối.Những chuyện liên quan đến Ngôn Trăn này là Ôn Ngôn nghe được từ trong miệng người khác, bởi vì cho tới bây giờ, Ngôn Trăn đều không nói với cô những lời này.
Chỉ cần Ôn Ngôn làm được, không phụ với những nỗ lực về mặt kinh tế và giáo dục mà Ngôn Trăn cho cô, cái gì cũng phải tranh thủ đứng nhất.Vốn dĩ Ôn Ngôn cũng khao khát có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng cha mẹ lại lựa chọn ly hôn, cô cũng tôn trọng.
Đau lòng thì có đau lòng, nhưng cô không có ý kiến gì.
Từ nhỏ đến lớn, cô có thể nũng nịu đùa giỡn với Ôn Kiến Thành, nhưng đứng trước mặt Ngôn Trăn, cô vĩnh viễn đều phải duy trì dáng vẻ ổn trọng hiểu chuyện.Nỗi thất vọng lớn nhất của cô là Ngôn Trăn không để ý tới suy nghĩ của cô, luôn coi cô là một quân cờ để bà ấy có thể đứng vững trong nhà họ Lục.
Bà ấy cương quyết mang cô theo, bà ấy mời thầy tốt nhất cho cô, nhận lấy giáo dục tốt nhất, học ở trường tốt nhất, tất cả mọi thứ đều không phải là tình thương và trách nhiệm của một người mẹ, mà bởi vì tất cả bà ấy đều có cân nhắc và tính toán với cô.Đối với những từ về tình thương của mẹ này, Ôn Ngôn sụp đổ từ đó.
Cô không phải là công chúa lớn lên trong tháp ngà, cũng không phải là con rối do Ngôn Trăn nuôi nấng nên đã chống lại, lấy cái chết ra để bức bách.
Ngôn Trăn không còn cách nào khác đành phải đồng ý với cô, bởi vì bà ấy còn một đứa con trai đang chờ tủy của Ôn Ngôn, cho nên không dám không thỏa hiệp..