Hoắc Diệu Na nhếch miệng cười trừ khi nghe Phong Tư Mạc nói chắc chắn rằng Lạc Nhan không phải gián điệp, cô ta thẳng tay chỉ vào mặt của Lạc Nhan để bóc trần sự việc hôm trước mà cô ta đã vô tình nhìn thấy.
"Sao anh có thể khẳng định chắc chắn được chứ? Hôm trước em còn thấy cô ta và Giang Quân Hạo hôn nhau trước cửa công ty cơ mà."
Lạc Nhan giật mình ngước mắt nhìn Phong Tư Mạc, cô sợ rằng anh ta sẽ hiểu lầm mất.
Ngày hôm đó là Giang Quân Hạo tự tìm đến cô, anh hôn cô cũng là việc cô chẳng lường trước được.
"Hoắc tiểu thư, tôi không hề hôn Giang Quân Hạo.
Chuyện mà cô nhìn thấy chỉ là một sự hiểu lầm."
"Hiểu lầm?"
Hoắc Diệu Na rời khỏi cánh tay của Phong Tư Mạc, cô ta cất bước đi đến gần Lạc Nhan hơn.
Tiếng giày cao gót "cộc cộc" vang lên cho đến khi Hoắc Diệu Na đứng lại thì tiếng kêu ấy mới biến mất.
Hoắc Diệu Na đối đầu với cô, cô ta sớm muộn gì cũng phải tống khứ cô ra khỏi công ty này vì vậy mới muốn gây chiến với cô.
"Hôm đó chính mắt tôi nhìn thấy mà cô còn dám cãi được sao? Rõ ràng cô vẫn còn qua lại với Giang Quân Hạo, cô và anh ta đang đóng kịch ly hôn để che mắt mọi người chứ gì?"
"Tôi không hề che mắt mọi người, chuyện tôi và Giang Quân Hạo đã ly hôn là sự thật."
"Cô cãi cùn thật đấy, có cần tôi trích xuất camera để làm bằng chứng tố cáo cô không hả?"
Hoắc Diệu Na càng lúc càng tức giận, cô ta vẫn muốn kiếm chuyện với Lạc Nhan đến cùng.
Thấy hai cô gái cãi nhau kịch liệt, Phong Tư Mạc không có ý đứng về phía ai chỉ biết ngăn cản:
"Được rồi, hai người mau thôi đi, đây là văn phòng của tôi không phải nơi để hai người cãi nhau."
Hoắc Diệu Na bĩu môi quay lại, cô ta chạy đến ôm lấy tay Phong Tư Mạc rồi tựa đầu lên vai anh ta.
"Em đâu có ý cãi nhau với cô ta trong phòng anh, em chỉ muốn cho anh biết bộ mặt thật của cô ta thôi."
"Chuyện của Lạc Nhan tôi sẽ tính sau, Lạc Nhan cô mau về phòng làm việc đi."
Lạc Nhan khẽ gật đầu:
"Vâng."
Sau khi cô rời khỏi đó, Hoắc Diệu Na cũng không hết lườm nguýt theo cô.
Phong Tư Mạc đẩy Hoắc Diệu Na sang một bên, anh ta đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, giọng nói đầy nghiêm nghị:
"Hoắc tiểu thư, tôi nghĩ lần sau cô đừng đến T Gou nữa.
Đây là nơi để làm việc chứ không phải nơi cô thích đến lúc nào thì đến."
"Sao? Anh đang đuổi em đó à? Đừng quên chúng ta đã có hôn ước với nhau." Hoắc Diệu Na bức xúc nói.
"Hôn ước? Đừng lấy hôn ước ra dọa tôi, nếu đã có thể tạo ra hôn ước thì tôi cũng sẽ hủy được nó."
"Anh… được rồi, em không đến nữa là được chứ gì."
Hoắc Diệu Na giận dữ quay mông bước đi, cô ta rời khỏi phòng làm việc của Phong Tư Mạc với tâm trạng không được tốt.
Phong Tư Mạc không hề thích Hoắc Diệu Na, nếu không phải do hôn ước đã được sắp xếp từ trước thì anh ta cũng không muốn cưới một người như Hoắc Diệu Na làm gì.
Lúc Lạc Nhan trở về văn phòng thì thấy những người trong tổ thiết kế 2 do cô đảm nhận vai trò lãnh đạo đang xì xào bàn tán gì đó.
Nhưng khi họ nhìn thấy cô thì ai nấy đều câm như hến không dám nói thêm lời nào.
Lạc Nhan thấy không khí có vẻ áp lực vì vậy đã nói với bọn họ:
"Mọi người không cần sợ tôi nghe thấy đâu, dù sao tin tức mà mọi người nghe được cũng có phần đúng."
Thấy vậy, một nữ nhân viên ở trong tổ có tên là Hân Xuyên bỗng lên tiếng hỏi cô:
"Vậy nghĩa là cô Lạc Nhan từng kết hôn với chủ tịch tập đoàn N.H Giang Quân Hạo thật sao?"
Lạc Nhan nghe xong liền gật đầu.
Tiếp đó, một nam nhân viên khác tên là Trịnh Ngôn không ngăn được mồm mép tép nhảy mà đánh liều hỏi cô thêm:
"Thế nhà thiết kế Lạc với Giang Quân Hạo vẫn còn qua lại với nhau sao? Ý là sau ly hôn… vẫn còn quan hệ ấy?"
Thấy Trịnh Ngôn hỏi một câu có liên quan nhiều đến sự riêng tư vì vậy mấy nhân viên kia bèn huých nhẹ vào người anh ta.
Nhưng Lạc Nhan cũng không khó chịu trước câu hỏi ấy, cô chỉ bình tĩnh trả lời:
"Tôi và anh ta đã ly hôn, không còn quan hệ vợ chồng nữa.
Tôi biết mọi người sẽ khó tin tưởng tôi nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, Lạc Nhan tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến T Gou cũng như việc bán thông tin cho N.H."
Lạc Nhan nói xong điều cần nói rồi mở cửa bước vào phòng riêng của mình.
Cô ngồi xuống ghế thở dài, cả buổi hôm nay cô phải một mình đối trọi với những tin tức liên quan đến cô và Giang Quân Hạo, nó khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Đấy cũng là lý do tại sao cô không thể tỏ ra bình thường khi gặp Giang Quân Hạo, bởi anh là người của N.H còn cô lại là người của T Gou.
Đến trưa.
Sau khi giải quyết xong công việc thì đồng hồ trên cổ tay của Lạc Nhan đã là 11 giờ 30 phút.
Cô ngó đầu ra bên ngoài qua cửa sổ thì thấy mọi người trong phòng đã đi ăn trưa hết rồi.
Lạc Nhan đứng dậy muốn đi dùng bữa trưa thì cô bất chợt nhớ đến việc mình định làm sau khi giải quyết xong việc.
Cô muốn gặp Giang Quân Hạo để thương lượng với anh một số chuyện nhưng giữa lúc tin đồn xấu về cô và anh đang lam truyền ở công ty, cô không biết có nên đi gặp anh không nữa.
Sau một hồi suy nghĩ Lạc Nhan vẫn quyết định đi gặp Giang Quân Hạo, cô không làm gì mờ ám thì việc gì phải sợ những tin đồn đó.
Cô vừa bước xuống sảnh công ty vừa gọi điện thoại cho Giang Quân Hạo.
Giang Quân Hạo thấy Lạc Nhan chủ động gọi điện liền cảm thấy rất vui, dù anh muốn bắt máy ngay và luôn nhưng vẫn cố tình tỏ vẻ mình rất bận mà đợi chuông reo năm giây mới trả lời.
"Alo? Lạc Nhan, em tìm anh có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia đáp lại:
[Tôi muốn gặp anh nói chút chuyện, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê gần công ty anh đi.]
Giang Quân Hạo mừng rỡ ra mặt, anh muốn gặp cô nhưng lại muốn cô đến gặp mình.
"Nhưng biết làm sao đây? Anh đang có rất nhiều việc, em đến văn phòng của anh đi."
[Sao cơ?]
"Gặp ở quán cà phê hay gặp ở văn phòng cũng như nhau cả thôi mà.
Vậy nhé, hẹn em ở văn phòng tôi."
Tút.
Lạc Nhan còn chưa kịp nói thêm thì Giang Quân Hạo đã cúp máy.
Cô biết anh cố tình nói vậy nhưng biết sao được, bây giờ người muốn gặp là Lạc Nhan, cô phải nghe theo lời của anh thôi.
Lạc Nhan bắt taxi đến tập đoàn N.H, cô cẩn thận đến nỗi có đeo kính để che mặt.
Dù sao thì cũng là đến tập công ty của chồng cũ, cô sợ nhân viên ở đó sẽ nhận ra cô vì trước đây họ đã thấy cô qua ảnh cưới được phát trực tiếp trên ti vi lớn của công ty rồi.
Xe taxi dừng lại ở trước tập đoàn N.H, Lạc Nhan mở cửa bước xuống, cô ngước mắt nhìn lên rồi nhanh chóng bước vào trong.
Tìm đến đúng văn phòng chủ tịch, Lạc Nhan bèn gõ cửa.
Cốc… cốc…
Nghe thấy tiếng gõ cửa, bên trong liền truyền ra một giọng nói:
"Vào đi."
Nghe vậy, Lạc Nhan liền mở cửa bước vào, khoảnh khắc cô xuất hiện đằng sau cánh cửa đã khiến Giang Quân Hạo như được nhìn thấy ánh sáng đời mình.
Lạc Nhan tháo kính mắt bước đến chỗ của Giang Quân Hạo, nghe nói cô sẽ đến nên anh đã ngồi đây đợi cô từ trước và pha sẵn trà rồi.
Lạc Nhan ngồi xuống đối diện anh, cô vào thằng vấn đề:
"Tôi đến đây để nói chuyện chứ không phải uống trà."
"Em cứ nói đi, anh vẫn đang nghe đây."
"Về chuyện gặp Tiểu Duy, tôi muốn anh sắp xếp lịch để gặp thằng bé phù hợp một chút.
Khi nào anh muốn gặp nó phải báo trước với tôi, không được bất thình lình xuất hiện..."
Giang Quân Hạo ngạc nhiên trước những lời cô nói, anh ngơ ngác hỏi thêm:
"Em gặp anh chỉ để nói mỗi vậy thôi sao?"
"Còn một chuyện nữa, hiện tại công ty tôi đã biết tôi trước đây từng làm vợ của anh rồi.
Vì không muốn gián đoạn công việc hay bị ảnh hưởng, tôi mong anh giữ khoảng cách với tôi một chút.
Tôi không muốn bị gán cái mác gián điệp đâu."
"T Gou nghi ngờ em sao?"
"Nếu chúng ta không gặp nhau thì càng tốt hơn nhưng biết sao được, giữa chúng ta vẫn còn Tiểu Duy.
Vì vậy khi nào anh muốn gặp Tiểu Duy thì đến thăm nó còn nếu không thì đừng đến tìm tôi làm gì."
Lạc Nhan chỉ đến nói với Giang Quân Hạo mấy lời như vậy rồi đứng lên rời đi.
Cuộc nói chuyện của hai người diễn ra một cách chóng vánh và chẳng có tí nào là thoải mái cả.
Giang Quân Hạo chạy ra cản đường Lạc Nhan, anh nói:
"Đã đến đây rồi thì cùng đi dùng bữa trưa với anh."
"Giang tổng, anh có hiểu những gì tôi vừa mới nói không thế?"
"Chẳng phải em đã tìm đến đây là không sợ người khác nhìn và đánh giá sao? Nếu em đã không sợ thì việc gì phải từ chối khi đi ăn chưa cùng với anh chứ?"
Trước sự cứng đầu của Giang Quân Hạo, Lạc Nhan chỉ muốn rời khỏi văn phòng anh ngay lập tức.
Cô bỏ ngoài tai lời mời ăn trưa của anh muốn mở cửa bước ra nhưng lại bị Giang Quân Hạo ngăn cản.
Hai người cứ thế giằng co qua lại cho đến khi Lạc Nhan vô tình trượt chân đổ về đằng trước, Giang Quân Hạo cũng theo đó ngã nhào xuống đất.
Rầm!
Giang Quân Hạo đập lưng xuống sàn có chút đau nhưng điều đó lại ngay lập tức được xoa dịu khi Lạc Nhan đang nằm đè lên người anh.
Giang Quân Hạo nhân cơ hội đó ôm lấy cô, gương mặt anh lộ rõ vẻ mãn nguyện.
"Giang Quân Hạo, anh có buông tay ra không thì bảo?"
Lạc Nhan cố gắng chống tay đứng dậy nhưng bất thành vì eo cô đang bị Giang Quân Hạo giữ chặt lấy.
Lạc Nhan nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, lúc cô giơ nắm đấm lên Giang Quân Hạo mới vội vã buông tay.
"Đừng đánh, anh sẽ buông, anh sẽ buông."
Nhưng đúng lúc Lạc Nhan định đứng dậy thì cánh cửa phòng bật mở ra.
Người mở cửa là Giang phu nhân, nhưng hôm nay bà ấy không đi một mình mà đi cùng Diệp tiểu thư - người mà bà ấy từng ép Giang Quân Hạo đi xem mắt.
Vì Giang Quân Hạo không chịu đi nên Giang phu nhân mới dẫn Diệp tiểu thư đến tận văn phòng anh.
Tuy nhiên, điều bà ấy mong chờ sau cánh cửa lại không phải việc con trai mình đang ở một mình trong phòng.
Cảnh tượng Lạc Nhan chưa kịp đứng dậy vẫn còn đang nằm trên người Giang Quân Hạo đã bị Giang phu nhân và Diệp tiểu thư kia nhìn thấy.
Diệp tiểu thư cảm thấy thất vọng trước Giang Quân Hạo nên đã mau chóng chạy đi.
"Xin lỗi phu nhân chắc là cháu đã làm phiền Giang tổng rồi."
"Ơ kìa…"
Giang phu nhân bất lực nhìn theo vị Diệp tiểu thư kia chạy đi sau đó giận dữ đá cửa bước vào.
Lúc này Lạc Nhan và Giang Quân Hạo cũng đã đứng dậy, Lạc Nhan phủi quần áo định rời đi nhưng ngay sau đó cô lại bị Giang phu nhân thẳng tay tát vào mặt..