Bốn năm sau…
"Mẹ ơi, chú kia đẹp trai quá, liệu đó có phải ba con không vậy?"
Ngồi trên máy bay trở về nước sau bốn năm, Lạc Nhan thực sự cảm thấy rất bất lực với đứa con trai bốn tuổi của mình.
Thằng bé lúc nào cũng như vậy, chỉ cần thấy người đàn ông nào đó mà đẹp trai, ưa nhìn một tí là nó lại nghĩ đó chính là ba của mình.
Lạc Nhan quay sang dỗ dành Tiểu Duy, cô đưa ngón trỏ lên khẽ nói:
"Củ cải nhỏ à, con đừng làm phiền người ta nữa, họ không phải ba của con đâu."
Lạc Tiểu Duy ngồi thừ mặt ra, trên tay còn ôm một mô hình siêu anh hùng mà nó thích nhất.
Tiểu Duy mếu máo:
"Bao giờ con mới được gặp ba? Mẹ nói là sẽ cho con đi gặp ba nhưng mẹ toàn nói dối."
Thấy Tiểu Duy như vậy trong lòng Lạc Nhan cũng cảm thấy đau lắm chứ.
Vì nó còn nhỏ nên cô không dám nói ra sự thật cho nó biết.
Cô muốn để nó lớn thêm một chút, hiểu chuyện hơn một chút thì cô sẽ nói cho nó biết tất cả.
Nhưng càng như vậy, Tiểu Duy càng cảm thấy thất vọng hơn.
Nó rất muốn có ba, dù chỉ là trong tưởng tượng nhưng nó cũng thường xuyên nghĩ về ba của nó.
"Mẹ xin lỗi con củ cải, sau này con lớn lên nhất định con sẽ hiểu cho mẹ." Lạc Nhan buồn rầu nhìn con trai.
Lạc Tiểu Duy năm nay vừa tròn bốn tuổi, càng nhìn Lạc Nhan càng cảm thấy nó giống y hệt Giang Quân Hạo lúc nhỏ.
Cô đã từng nhìn thấy một tấm ảnh hồi nhỏ của anh vì thế mới có thể chắc chắn như vậy.
Biết sao được, họ là ba con mà, con trai giống ba cũng là chuyện thường thôi.
Nhưng điều đó lại khiến Lạc Nhan đau buồn hơn vì mỗi lần nhìn thấy Tiểu Duy là cô lại nhớ đến những ngày tháng sống trong tẻ nhạt khi còn làm vợ của Giang Quân Hạo.
"Mẹ ơi, ba trông có giống như bức tranh mà con vẽ này không?"
Lạc Tiểu Duy đột nhiên giơ bức tranh mà thằng bé vẽ ra, trên đó là hình ảnh về gia đình ba người có nó, có Lạc Nhan và có cả… người ba mà nó chưa từng nhìn thấy.
"Ừm… ba của con rất giống như vậy." Lạc Nhan nghẹn ngào trả lời.
Thấy con trai vui vẻ lên nhưng lòng Lạc Nhan lại đau đến lạ lùng.
Cô ôm lấy con trai mình, vỗ về an ủi thằng bé, dù có thế nào đi nữa thì nó vẫn phải tập sống một cuộc sống mà không có ba ở bên cạnh.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay đúng 8 giờ 30 phút sáng, sau hai tiếng bay dài đằng đẵng cuối cùng thì Lạc Nhan cũng đặt chân trở về quê hương.
Nơi này đối với Tiểu Duy có lẽ là xa lạ nhưng với Lạc Nhan nó chính là nơi cô được sinh ra và lớn lên vì thế cô cảm thấy rất vui mừng.
Hai mẹ con họ kéo vali đi thêm một đoạn thì nhìn thấy Lâm Tử Nguyệt - người bạn thân mới cưới của cô đang vẫy tay gọi:
"Lạc Nhan, Tiểu Duy, ở bên này này."
Tiểu Duy khi nhìn thấy cô Tử Nguyệt liền lóc cóc chạy đến, dáng vẻ nhỏ nhắn của nó đúng là đáng yêu hết nấc.
Lâm Tử Nguyệt vô cùng thích Tiểu Duy, cô nàng bế thắng bé lên hôn lấy hôn để chiếc má phúng phính.
"Ui cha, củ cải nhỏ của cô dạo này mập quá ta."
"Con không có mập đâu chỉ hơi đầy đặn một tí thôi."
Lời nói ngây ngô của Tiểu Duy khiến Tử Nguyệt và Lạc Nhan phải phì cười.
Hai người bạn thân lâu rồi không gặp cũng mau chóng ôm chặt lấy nhau.
"Ayza, mình nhớ cậu quá đi mất."
"Mình cũng vậy."
Tiểu Duy đứng nhìn hai cô gái ôm nhau mà không chịu đi bèn đi đến đẩy hai người họ ra.
Tiểu Duy phồng má giơ hai tay đòi mẹ bế.
"Cô đừng ôm mẹ cháu chặt như vậy, cháu còn chưa ôm mẹ cháu mà."
Lâm Tử Nguyệt bĩu môi:
"Được rồi, cô trả mẹ lại cho cháu đó, thằng nhóc khó tính."
Rời khỏi sân bay, Lạc Nhan và Tiểu Duy cùng ngồi trên xe của Tử Nguyệt để đi đến chung cư dọn đồ.
Thực ra khi cô chưa về nước, Tử Nguyệt đã giúp cô mua nhà vì vậy bây giờ cô chỉ cần chuyển đến đó là xong.
Lạc Nhan tốt nghiệp bằng giỏi khi du học ngành thiết kế ở nước ngoài vì thế vừa về nước đã có công ty muốn mời cô.
"À, Lạc Nhan này, công ty mời cậu là công ty nào ấy nhỉ?" Tử Nguyệt vừa lái xe vừa hỏi.
"Là công ty thời trang T Gou, cậu biết công ty đó chứ?"
Vừa nghe xong cái tên T Gou là sắc mặt của Lâm Tử Nguyệt bỗng thay đổi.
Tay Tử Nguyệt siết chặt vô lăng, có cảm giác như không được thoải mái.
Thấy vậy, Lạc Nhan bèn hỏi:
"Tử Nguyệt, cậu sao thế?"
"À… thực ra T Gou là công ty đối thủ với công ty của Giang Quân Hạo đấy." Lâm Tử Nguyệt bất đắc dĩ nói ra.
Nghe được điều này Lạc Nhan không lấy làm bất ngờ, dù sao thì cô và anh đã ly hôn rồi, việc cô làm cho công ty đối thủ của công ty anh cũng có sao đâu chứ.
Xe ô tô của Lâm Tử Nguyệt đang lưu thông trên đường thì đột nhiên phanh gấp lại.
Một tiếng động lớn rung trời bất ngờ vang lên cùng tiếng xe ô tô phanh gấp.
Két… két… rầm!!!
Một vụ tai nạn xe hơi xảy ra trước mặt Lạc Nhan và Tiểu Duy.
Dù hai người họ không phải nạn nhân của vụ tông xe đó nhưng Lạc Nhan lại vô cùng hoảng hốt.
Cô ôm chặt lấy Tiểu Duy trong khi thằng bé lại òa lên khóc vì sợ hãi.
"Không sao đâu con trai, có mẹ ở đây rồi mà, không sao đâu…"
Tiểu Duy hồi nhỏ đã từng gặp tai nạn vì thế khi nhìn thấy tai nạn xảy ra trước mắt là thằng bé lại cảm thấy sợ hãi.
Lâm Tử Nguyệt ra ngoài xem thử tình hình thì phát hiện cả hai chiếc xe đâm vào nhau kia đã nát bét, người trong xe cũng chết ngay tức thì.
Chỉ một vài phút sau, xe cứu thương và cảnh sát đã có mặt và bao vây đoạn đường đó.
Lạc Nhan và Tử Nguyệt đành phải đợi đến khi họ giải quyết xong hiện trường mới có thể tiếp tục rời đi.
Trong lúc đó, tâm trạng của Tiểu Duy đã đỡ hơn hẳn nhưng bên ngoài mọi thứ vẫn hỗn độn.
Tiếng khóc thảm thương của những người cha người mẹ chứng kiến những đứa con mình ra đi trong gang tấc nghe thật xót xa.
"Lạc Nhan à, hay chúng ta vào trong cửa hàng kia ngồi đợi đi." Lâm Tử Nguyệt bỗng nói.
"Ừ, vậy cũng được."
Sau đó, Lạc Nhan ôm Tiểu Duy mở cửa xe bước ra ngoài, lúc đó ở nơi xảy ra tai nạn không chỉ có cảnh sát mà phóng viên cũng đang quay trực tiếp ở đấy nữa.
Vụ tai nạn xảy ra quá bất ngờ và không ai lường trước được điều này.
Cùng thời điểm tại tập đoàn thời trang N.H.
Hôm nay Giang Quân Hạo có một cuộc họp ban cổ đông vì thế anh cùng thư ký của mình là Lục Viễn Nam đang trên đường đi đến phòng họp.
Sau bốn năm, Giang Quân Hạo từ một giám đốc đã trở thành chủ tịch của công ty N.H do ba anh để lại.
"Giờ họp bắt đầu từ lúc mấy giờ?"
"Chúng ta còn năm phút nữa thưa chủ tịch."
Sau bốn năm vẻ bề ngoài của Giang Quân Hạo chẳng thay đổi là mấy, anh vẫn là người đàn ông mà bao cô gái ngưỡng mộ, có lẽ thứ chỉ thay đổi chính là suy nghĩ và hành động của anh.
Đi qua màn hình lớn ở sảnh chính công ty, Giang Quân Hạo bỗng nhìn thấy ở gần sân bay vừa xảy ra một vụ tai nạn.
Không biết là vô tình hay hữu ý mà lúc anh ngước mắt nhìn lên cũng là lúc Lạc Nhan xuất hiện thoáng qua trong ống kính máy quay.
Dáng vẻ đó của cô khiến anh không thể nào mà nhầm được.
"Lạc Nhan?"
Lục Viễn Nam nghe thấy Giang Quân Hạo lẩm bẩm tên của Lạc Nhan bèn ngước mắt lên cùng nhìn nhưng ngoài phóng viên ra thì anh ta chẳng thấy ai nữa.
"Giang tổng, anh lại nhớ thiếu phu nhân sao?"
Giang Quân Hạo lắc đầu, anh khẳng định bản thân mình đã nhìn thấy Lạc Nhan qua ti vi.
"Không, tôi vừa mới thấy cô ấy, cô ấy ở trên màn hình ti vi kia."
Những điều Giang Quân Hạo nói đều là sự thật nhưng Lục Viễn Nam chỉ biết thở dài, bao năm nay mỗi lần nhớ đến Lạc Nhan là anh lại như vậy vì thế lần này thư ký Lục cho rằng anh tự tưởng tượng ra hình bóng của Lạc Nhan.
"Giang tổng, thiếu phu nhân đã rời đi bốn năm rồi."
Lúc này, Giang Quân Hạo mới từ từ chấp nhận hiện thực.
Anh đưa tay khẽ day trán sau đó mỉm cười:
"Phải rồi nhỉ, cô ấy đã biến mất bốn năm, làm gì có chuyện xuất hiện ở trong ti vi chứ."
Bốn năm qua Giang Quân Hạo lúc nào cũng cố gắng tập quên đi Lạc Nhan nhưng anh không thể làm được.
Hình bóng của cô cứ hiện mãi trong đầu anh, ngay cả ảnh cưới của hai người, anh cũng giữ khư khư cho đến hiện tại.
"Lạc Nhan, tôi nhớ em đến mức bị ảo giác, gặp ai cũng nghĩ đó là em vậy còn em thì sao? Em có đang nhớ đến tôi như cái cách tôi nhớ em không?".