Lạc Nhan chưa kịp phản ứng lại thì Giang Quân Hạo đã cúi người xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô, Lạc Nhan co người lại hai tay đặt lên vai anh, gương mặt khẽ nhăn nhó.
Không hiểu sao nhưng khoảnh khắc anh chạm vào làn da của cô, Lạc Nhan lại cảm thấy toàn thân như mềm nhũn.
Cô muốn phản kháng, muốn đẩy anh ra nhưng lại chẳng có chút sức lực nào cả.
Cô chắc chắn là bị điên rồi! Điên thật rồi!
Cảnh tượng này thật giống với bốn năm trước, lúc đó cô cũng chỉ biết nằm im để mặc Giang Quân Hạo làm gì thì làm.
Nhưng khi ấy cô vẫn còn là vợ của anh, cô nghĩ bản thân phải có trách nhiệm của một người vợ nên mới cắn răng chịu đựng.
Bây giờ thì khác rồi, giữa Lạc Nhan và Giang Quân Hạo đã kết thúc mối quan hệ vợ chồng bởi một tờ giấy ly hôn, hai người họ đã không còn là vợ chồng nữa nên xảy ra quan hệ này là điều không phù hợp.
Nghĩ như vậy Lạc Nhan lại bất chợt giãy giụa, cô gắng đẩy anh ra khỏi người mình, vừa đẩy vừa hét:
"Giang Quân Hạo, thả tôi ra đi, tôi không muốn!"
Giang Quân Hạo thấy Lạc Nhan đột nhiên phản ứng mạnh mẽ liền tỏ ra bất ngờ, không phải ban nãy cô vẫn còn nằm yên lặng một cách ngoan ngoãn để anh hành sự hay sao?
"Tôi xin anh đó, tôi không muốn làm thế này với anh.
Chúng ta không nên như vậy, mau tha cho tôi đi."
Lạc Nhan liên tục lắc đầu và cầu xin Giang Quân Hạo, nước mắt của cô cũng lặng lẽ rơi xuống, nhìn cô như vậy Giang Quân Hạo có chút mềm lòng nhưng đã đến bước này rồi anh không thể dừng lại theo ý cô được.
Giang Quân Hạo đưa tay lau nước mắt cho cô sau đó cúi người hôn nhẹ lên ngực của cô.
"Lạc Nhan, bình tĩnh đi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em không làm em đau đâu."
"Không… tôi không muốn."
"Đã quá muộn để dừng lại, Lạc Nhan...!cho tôi nhé?"
Vừa dứt lời Giang Quân Hạo liền nâng chân của Lạc Nhan lên cao, không biết từ khi nào vật nam tính to lớn thô bạo kia đã xuất hiện trước mắt Lạc Nhan.
Cô mím môi lắc đầu, hai tay siết chặt lấy nệm sofa.
"Ưm… Giang Quân Hạo, đừng mà…"
Hai chân của Lạc Nhan cứ khép chặt lại không chịu mở ra khiến Giang Quân Hạo không thể tiếp tục.
Anh nhẹ nhàng, ân cần xoa dịu nỗi sợ trong lòng của cô bằng giọng nói ấm áp:
"Ngoan nào, nghe tôi.
Mọi thứ sẽ nhanh thôi, sẽ không đau đâu."
Giọng điệu kèm cái vuốt ve đầy ân cần của Giang Quân Hạo khiến trái tim Lạc Nhan như muốn tan chảy.
Trước đây cô chưa từng thấy bộ mặt này của anh, giống như đã bị anh mê hoặc, Lạc Nhan dần dần thả lỏng hai chân trong vô thức.
Ngay lập tức, Giang Quân Hạo liền đưa hạ thân vào thẳng bên trong của Lạc Nhan, cô đau đớn bám lấy thành sofa, la hét:
"Ưm… a… đau...!Không được, không được… "
Giang Quân Hạo nhẹ nhàng ra vào trong cơ thể nhỏ bé của cô nhưng kích cỡ của anh khiến cô đau đớn, Giang Quân Hạo nhổm người hôn lên môi của cô như để trấn áp tinh thần.
"Hức… anh… anh mau rút nó ra… a… đau quá!"
Lạc Nhan mím chặt môi để chịu đựng nhưng nó vẫn khiến cô quằn quại, hai chân cô kẹp chặt lấy hông của anh, lấy lực để đẩy thứ to lớn kia ra ngoài nhưng không thể.
Suốt bốn năm qua Lạc Nhan không làm loại chuyện này nên cô chưa thể thích ứng, mặc dù đã sinh con nhưng cô và Giang Quân Hạo cũng chỉ xảy ra quan hệ một lần duy nhất rồi cô dính bầu.
Lần thứ hai làm chuyện này khiến Lạc Nhan lại nhớ đến những gì cô đã trải nghiệm vào bốn năm trước, dù nó đau đớn thật đấy nhưng vẫn có chút gì đó sung sướng.
Thấy gương mặt Lạc Nhan đột nhiên ửng đỏ, Giang Quân Hạo lại tưởng cô đang quyến rũ mình nên không tự chủ được mà mất kiểm soát.
Anh tăng tốc lên, nhấp từng nhịp một bằng lực mạnh khiến cả người Lạc Nhan rung chuyển dữ dội.
Cô đưa tay cào cấu lên bắp tay cường tráng của anh, la hét:
"A… chậm… ư… chậm lại."
Sau đó Lạc Nhan lại ngậm chặt miệng lại vì cô sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ của cô rồi phát hiện ra chuyện xấu hổ đang diễn ra trong này.
Giang Quân Hạo vẫn không ngừng trấn an cô bằng những hành động nhẹ nhàng nhưng đó chỉ là bên trên thôi chứ bên dưới anh lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào hết.
Cứ nghĩ đến việc Lạc Nhan thân thiết với người đàn ông khác mà không phải mình Giang Quân Hạo lại nổi cơn ghen, dù anh và cô đã có con chung nhưng không thể chắc chắn hai người sẽ quay trở lại để làm một gia đình hoàn chỉnh.
Lát sau, hai chân của Lạc Nhan vì co quắp lại một lúc lâu nên đã tê cứng.
Thấy cô không được thoải mái Giang Quân Hạo chợt dừng lại để đổi tư thế.
Ánh mắt cô mơ hồ nhìn dáng vẻ của Giang Quân Hạo, sau đó cô cảm nhận được cái thứ to lớn kia đang dần rời khỏi cơ thể cô.
"Lạc Nhan, nằm úp xuống."
Giang Quân Hạo lật người của Lạc Nhan lại, để cô nằm úp mặt xuống ghế sofa.
Anh cúi người hôn lên rãnh lưng đẹp đến mê hồn của cô sau đó nâng mông cô lên cao để tiếp tục hành sự.
Lạc Nhan siết chặt xuống mặt ghế sofa, cô mím chặt môi rồi úp mặt xuống ghế để giảm âm lượng nếu có lỡ phát ra những âm thanh kích tình đáng xấu hổ.
Nếu ai phát hiện ra chuyện này chắc cô sẽ chết mất, đáng lẽ ra ngay từ ban đầu cô không nên đến đây gặp anh để rồi từ một chuyện trả đồ bình thường lại biến thành cùng nhau làm tình.
Giang Quân Hạo hóa cầm thú khi ở trên người của cô, người đàn ông trước đây chỉ cần thấy cô không hài lòng một chút là lại tự trách bản thân đi đâu mất rồi.
Anh lúc này cứ như biến thành người khác hoặc đây mới là bản chất thật của Giang Quân Hạo, anh bám lấy eo của cô, thúc mạnh khiến cơ thể Lạc Nhan khẽ chuyển động.
Hai má cô ửng đỏ không biết là do xấu hổ hay nóng nhưng cả hai cảm giác ấy bây giờ vẫn đang tồn tại trong người của cô.
Cốc… cốc…
Đúng lúc đó, bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Lạc Nhan hoảng hốt ngẩng đầu dậy, cô mỉm cười vì nghĩ rằng mình sắp thoát nhưng cũng lo lắng vì sợ cánh cửa kia mở ra thì người bên ngoài sẽ nhìn thấy.
Một giọng nói bỗng vang lên, đó là giọng của Lục Viễn Nam:
"Chủ tịch, đã đến giờ đi gặp giám đốc Chelona của tập đoàn Mrik rồi."
Giang Quân Hạo không kịp trả lời vội, anh ung dung ra vào cơ thể của Lạc Nhan một cách bình thường thậm chí còn tăng lực mạnh hơn.
Lạc Nhan vô thức la lên:
"Á…"
Sau đó cô lập tức đưa tay che miệng lại, cô quay người nhìn anh với ánh mắt đầy giận dữ.
Chẳng phải anh đang cố tình để Lục Viễn Nam biết chuyện gì đang diễn ra trong này sao?
Giang Quân Hạo mỉm cười cúi người xuống, anh thì thầm nói với cô:
"Suỵt… giữ yên lặng nhé, nhưng nếu em muốn Lục Viễn Nam biết chúng ta đang làm gì thì cứ việc kêu lên."
Lạc Nhan không ngờ Giang Quân Hạo lại là kẻ biến thái như vậy, mặc dù đã có người tới làm phiền nhưng anh vẫn không có ý định tha cho cô.
Hết cách, Lạc Nhan vừa phải chịu đựng sự tấn công của anh vừa đưa tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng.
Sau đó Giang Quân Hạo đột nhiên nói lớn:
"Chờ tôi một chút, tôi sắp xong việc rồi."
"Vậy tôi sẽ xuống dưới đợi anh."
Nói rồi Lục Viễn Nam lại cứ thế mà rời đi, Lạc Nhan tỏ ra hụt hẫng vô cùng vì sự bỏ đi đột ngột ấy.
Nếu anh ta rời đi thì Giang Quân Hạo đời nào lại tha cho cô ngay.
Lúc này, Lạc Nhan không thể chịu được nữa, cô tức giận nói:
"Giang Quân Hạo, đủ rồi đó… anh… anh làm bậy thế đã đủ chưa?"
"Sao thế? Em vẫn đang hưởng thụ rất tốt cơ mà."
"Hưởng thụ cái đầu anh, mau đi làm việc của anh đi."
Giang Quân Hạo vẫn tiếp tục cho đến khoảng mười phút sau mới dừng lại.
Anh mặc quần áo vào rồi giúp Lạc Nhan mặc đồ nhưng lại ôm khư khư cô ở trong lòng mà không buông tay ra.
Cơn đau rát giữa hai chân khiến Lạc Nhan không đứng vững, cô ngồi gọn trong lòng anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực mình:
"Giang Quân Hạo, tên biến thái, tôi căm ghét anh."
Giang Quân Hạo lại cảm thấy vui vẻ khi nghe Lạc Nhan chửi mình, anh siết chặt lấy cô, hôn lên mái tóc của cô rồi nói:
"Em chửi tôi nghe cũng hay đấy, cứ chửi tiếp đi."
Lạc Nhan tức giận rời khỏi vòng tay anh, cô đừng phắt lên chỉ tay vào mặt anh rồi lớn tiếng:
"Đây sẽ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
Sau đó cô liền cất bước rời đi nhưng phải kéo cổ áo cao lên để che đi những dấu hôn mà Giang Quân Hạo để lại.
Giang Quân Hạo mỉm cười nhìn theo dáng vẻ của cô, anh đáp:
"Lần tới sẽ đổi tư thế khác nhé!"
"Câm miệng! Đúng là đồ không biết liêm sỉ." Lạc Nhan quay ngoắt lại.
"Lúc em tức giận trông cũng thật quyến rũ đấy!"
Lạc Nhan nghiến răng rời khỏi văn phòng của Giang Quân Hạo, cứ như thế cô lại xảy ra cái quan hệ không mong muốn với chồng cũ của mình.
Cô lo sợ sẽ lại mang thai ngoài ý muốn nên đã chạy thẳng đến tiệm thuốc để mua thuốc tránh thai.
Lạc Nhan đem thuốc trở về tập đoàn T Gou, cô ra ngoài một lúc lâu như vậy mà chẳng ai trong công ty để ý.
Đúng lúc cô bước vào văn phòng thì thấy mọi người đang thảo luận, Lạc Nhan cố tỏ ra bản thân vẫn bình thường nhưng lại bị Hân Xuyên phát hiện ra sự kỳ lạ.
Cô ấy đột nhiên lên tiếng:
"Nhà thiết kế Lạc."
Lạc Nhan giật mình đứng im một chỗ, mặt cô đơ ra rồi từ từ quay lại.
"Có… có chuyện gì thế?"
"Cổ của cô bị sao thế? Những vết đỏ đó là gì?"
Lạc Nhan hoảng hốt đưa tay che cổ, cô kéo áo lên rồi tự bịa ra một lý do:
"À, tôi bị dị ứng nên bị nổi mẩn đỏ."
Hân Xuyên nghe vậy liền gật đầu rồi liếc mắt nhìn túi đen cô đang cầm trên tay.
"Chắc trong này là thuốc dị ứng đúng không? Cô phải cẩn thận nhé, dị ứng nhiều lúc cũng rất nguy hiểm."
"À ừm… tôi biết rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi.".