Nghe Giang Quân Hạo giới thiệu mình với Alena, ban đầu Lạc Nhan có chút thất vọng khi nghe vế đầu tiên nhưng khi nghe anh nói đến vế thứ hai thì cô liền vui vẻ lạ thường.
Alena liếc nhìn người được cho là vợ cũ của Giang Quân Hạo và cô ấy dường như đã thấy cô ở đâu đó trên báo.
"Lạc Nhan? Cô có phải nhà thiết kế của tập đoàn T Gou không?"
Lạc Nhan gật đầu:
"Vâng, tôi là nhà thiết kế của T Gou."
"À… tại lần trước tôi thấy cô ở trên báo với giám đốc Phong Tư Mạc của T Gou, tôi thấy hai người đẹp đôi quá trời luôn."
"Vậy sao?"
Câu nói của Alena không phải là rất vô duyên à? Cô ta khen vợ của Giang Quân Hạo đẹp đôi với một người đàn ông khác, điều này không chỉ khiến Lạc Nhan khó xử mà Giang Quân Hạo cũng khó chịu theo.
Vì anh đã bị mất trí nhớ nên không biết là có cả chuyện đó nhưng trước mặt Alena, anh vẫn tỏ ra không để ý.
"Cô Alena, đó chỉ là ảnh chụp thôi nên không cần quan tâm nhiều làm gì."
"Giang tổng nhạy cảm quá đó, dù sao hai người đã ly hôn rồi nên việc cô Lạc đây được ghép đôi với người khác cũng là chuyện thường thôi mà." Alena che miệng cười.
Hành động vô duyên của Alena đã khiến Giang Quân Hạo nổi giận.
Lạc Nhan có thể cảm nhận được điều đó qua lực siết tay của anh ở vai cô.
"Alena, bây giờ tôi muốn ở riêng với Lạc Nhan, cô đi được rồi đấy!"
Ánh mắt của Giang Quân Hạo nhìn Alena đã có sự thay đổi, anh đã luôn nhẫn nhịn bởi cô ta là người mẫu đại diện cho N.H nhưng cái cách cô ta đối xử với Lạc Nhan lại không nể nang chút nào.
Alena thấy anh nổi giận liền biết ý rời đi, chỉ vì lỡ mồm nói những điều không hay với Lạc Nhan mà cô ta suýt bị anh thù.
Sau khi Alena rời đi, Lạc Nhan mới ngước mắt lên hỏi Giang Quân Hạo:
"Anh và cô Alena đó có vẻ thân thiết quá nhỉ?"
Nhìn vào ánh mắt của Lạc Nhan, Giang Quân Hạo có thể cảm nhận được là cô đang ghen.
Thấy cô ghen, anh tỏ vẻ mãn nguyện rồi cười:
"Chỉ là quan hệ đối tác, không hơn không kém."
Sau đó, Giang Quân Hạo buông tay ra khỏi người của Lạc Nhan đến lấy áo khoác ở móc treo gần bàn làm việc để chuẩn bị cùng đi dùng bữa.
Lúc đó, Giang Quân Hạo liền nhìn thấy nét mặt có chút buồn bã của Lạc Nhan rồi bỗng dưng trong đầu anh xuất hiện cảnh ân ái của hai người mà anh đã quên trước đó.
Giang Quân Hạo liếc nhìn chiếc ghế sofa, nơi đã diễn ra những hành động ân ái mặn nồng của anh và Lạc Nhan.
Dù việc nhớ lại chỉ dừng ở đó nhưng cũng xem như trí nhớ của anh cũng đang dần trở lại.
Giang Quân Hạo bước đến gần Lạc Nhan, nhưng cô cảm giác như ánh mắt anh có gì đó không đúng cho lắm.
Theo phản xạ tự nhiên, cô vô thức lùi lại về đằng sau, bước chân có chút ngập ngừng cô nhìn anh rồi hỏi:
"Giang Quân Hạo, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Giang Quân Hạo vẫn không trả lời cho đến khi ép sát Lạc Nhan vào bức tường.
Anh híp mắt nhìn cô sau đó cúi người xuống hỏi:
"Lạc Nhan, tôi hỏi em điều này nhé?"
"Ừm… anh hỏi đi."
"Có phải chúng ta đã từng làm tình trong văn phòng của tôi không?"
Lạc Nhan tỏ ra kinh ngạc trước câu hỏi của anh, hai mắt cô bỗng mở to ra nhìn anh không chớp.
Cô vội vã nói:
"Anh đã lấy lại trí nhớ rồi à?"
"Không phải, tôi chỉ nhớ được chuyện đó thôi, chuyện tôi và em đã cùng nhau làm tình… ư."
Lạc Nhan xấu hổ đưa tay bịt chặt miệng của Giang Quân Hạo lại.
Cái chuyện làm tình trong văn phòng có hay ho gì đâu mà anh nói cứ như chiến tích vậy.
"Sao anh không nhớ chuyện gì mà lại đi nhớ cái chuyện đó chứ?"
Giang Quân Hạo nắm lấy bàn tay của Lạc Nhan, anh ngửi đầu ngón tay của cô sau đó đưa vào miệng.
Lạc Nhan định rút tay lại nhưng Giang Quân Hạo không cho cô làm thế, anh nói:
"Vậy tức là chúng ta đã từng làm ở đây có phải không?"
Dù chuyện đó nói ra có hơi xấu hổ nhưng Lạc Nhan không thể phủ nhận được.
Cô gật đầu:
"Ư… ừm."
Thấy vậy, Giang Quân Hạo bèn mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn cô cũng trở nên gian mãnh.
Anh cắn nhẹ ngón tay của cô, sau đó thì thầm:
"Lạc Nhan, tôi muốn nhớ kỹ lại chuyện đó, không biết chúng ta… có thể thực hành lại nó một lần nữa không?"
Lạc Nhan đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện đó, cô giật nảy mình lên lắc đầu:
"Không phải anh nói sẽ đi ăn trưa sao, bây giờ chúng ta nên đi thôi nếu không sẽ quá giờ ăn trưa mất."
"Chúng ta sẽ đi ăn trưa, nhưng trước đó… để tôi ăn em trước đã."
Vừa dứt lời Giang Quân Hạo đã rướn cổ há miệng ngậm lấy đôi môi của Lạc Nhan.
Cô biết ngay anh sẽ thế này mà, nếu không đồng ý thì anh sẽ dùng đến biện pháp cưỡng ép.
Lạc Nhan nhắm chặt mắt lại, cô còn cảm nhận được lưỡi của anh đang khuấy đảo điên loạn trong khoang miệng cô.
Chụt!
"Ư… ha… ưm…"
Tiếng mút lưỡi cùng tiếng rên âm ỉ của Lạc Nhan giống như chất kích thích khiến Giang Quân Hạo điên cuồng hơn nữa.
Anh dùng miệng áp chế cô, sau đó đưa tay cởi áo của cô xuống.
Lạc Nhan đang bị nụ hôn của anh khống chế nên không hề hay biết áo mình đang bị cởi ra.
"Hưm…"
Giang Quân Hạo buông môi Lạc Nhan ra, một sợi chỉ bạc lấp lánh liền theo đó kéo dài ra theo.
Lạc Nhan hướng mắt xuống bên dưới thở dốc, nụ hôn của anh cứ như đã hút hết sức lực của cô vậy.
"Quân Hạo, chúng ta dừng lại và đi ăn trưa có được không?" Lạc Nhan khẽ hỏi.
Giang Quân Hạo không để ý đến lời nói của Lạc Nhan, anh vùi đầu vào hõm cổ của cô đưa lưỡi liếm nhẹ sau đó mút lấy phần da thịt ấy để lại dấu vết đỏ ửng.
Lạc Nhan đặt tay lên vai của Giang Quân Hạo, cô nhăn mặt lại, cơ thể run rẩy mỗi khi miệng anh trượt trên người cô.
"Quân Hạo, sẽ có người nhìn thấy chúng ta mất."
"Yên tâm, văn phòng của tôi, em không phải sợ."
"Nhưng nếu có ai đó mở cửa và nhìn thấy thì sao?"
"Vậy thì cứ để họ nhìn, chúng ta không ngại thì họ sẽ là người ngại."
Nói như Giang Quân Hạo nghe thì có vẻ dễ đấy nhưng Lạc Nhan là người nhạy cảm, cô sẽ không thể chịu được nếu có ai thật sự nhìn thấy.
Nhưng Giang Quân Hạo cứ càn quấy cô thế này làm sao cô có thể ngăn anh dừng lại được.
Giang Quân Hạo kéo áo của Lạc Nhan sang hai bên, hiện tại thứ che chắn đi ngực của cô chỉ còn lớp áo lót.
Anh áp mũi vào ngực cô, ngửi hương thơm hấp dẫn trên cơ thể của cô rồi tỏ ra vô cùng thích thú.
"Lạc Nhan, chỗ này của em thực sự rất thơm."
Lạc Nhan vội vàng túm lấy tóc của Giang Quân Hạo khẽ giật nhưng vì sợ anh đau nên cô lại thôi.
Giang Quân Hạo đúng là tên biến thái hạng A, chỗ nào anh cũng có thể trêu cô được.
"Ưm…"
Nhân lúc Lạc Nhan không để ý, Giang Quân Hạo liền cúi xuống bế bổng cả người cô lên.
Lạc Nhan hốt hoảng bám lấy cổ anh, biết là anh sắp làm sửa làm cái chuyện đó nhưng cô cũng chỉ biết mặc kệ chứ mọi lời nói đối với Giang Quân Hạo đều vô tác dụng.
Giang Quân Hạo ngồi xuống ghế sofa đặt Lạc Nhan ngồi lên trên đùi mình, hai người quay mặt vào nhau.
Tư thế này khiến Lạc Nhan đỏ mặt ngượng ngùng, tay cô đặt lên vai anh, nhìn ở hướng ngang có thể thấy rõ đường cong cơ thể của cô cũng không thua kém gì Alena.
"Giang Quân Hạo, anh đừng nhìn em như vậy." Lạc Nhan quay mặt đi.
Thấy cô né tránh, Giang Quân Hạo liền nắn lấy cằm của cô, ép cô quay sang nhìn mình.
Tay còn lại anh sờ lên mông cô bóp mạnh khiến Lạc Nhan hét lên:
"Á…"
Hành động của anh đúng là rất quá đáng, làm cô đau rồi lại dùng nụ hôn trấn áp cô.
Giang Quân Hạo mỉm cười rồi luồn tay ra sau lưng Lạc Nhan, mò mẫm đến chỗ khuy áo để cởi áo lót của cô ra.
Lạc Nhan định ngăn lại nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì hai bầu ngực đã phơi bày trước mắt anh, nó vừa tròn lại trắng không những thế còn rất mềm mại.
Không nhịn được nữa, Giang Quân Hạo liến cúi xuống ngậm lấy một bên ngực của cô, anh nhắm mắt lại hưởng thụ rồi dùng lưỡi mân mê đỉnh nhọn.
"A...!Ưm."
Lạc Nhan cúi nhìn Giang Quân Hạo một bên thì dùng miệng một bên thì dùng tay để chiếm hữu ngực của cô liền xấu hổ quay mặt sang một bên.
Ngại thì ngại thật nhưng phải nói thật là Giang Quân Hạo làm như vậy khiến cô có chút thoải mái thậm chí là muốn hưởng thụ thêm.
Giang Quân Hạo thấy Lạc Nhan ngoan ngoãn phối hợp một cách ăn ý liền được đà lấn tới.
Anh thò tay vào trong váy của cô, xoa xoa mông của cô một cách đầy tình tứ.
Quần áo của Lạc Nhan đã không còn chỉnh tề nhưng Giang Quân Hạo lại chỉ cởi mỗi đồ của cô, còn anh thì vẫn như vậy.
"Lạc Nhan, có đau không?"
"Không."
"Nếu tôi làm em đau thì hãy nói với tôi nhé?"
"Nhưng nếu em nói anh sẽ dừng lại không?"
Hai người nhìn nhau một lúc sau đó Giang Quân Hạo liền đưa tay chạm lên má của cô, anh mỉm cười:
"Chắc là không."
"Vậy anh hỏi em làm gì?"
Giang Quân Hạo lại tiếp tục vùi đầu xuống ngực của cô, đưa tay ôm trọn eo cô vào lòng.
"Hỏi em vì muốn nghe giọng của em." anh đáp.
"Giọng em… anh muốn nghe đến vậy sao?"
"Phải, nhất là lúc này, tôi muốn nghe giọng của em."
Không biết hai người họ cứ làm như thế được bao lâu nhưng khi Lạc Nhan xem đồng hồ thì đã quá giờ ăn trưa rồi, cô phải về T Gou làm việc nếu không sẽ bị khiển trách.
"Giang Quân Hạo, đủ rồi đó, em phải về làm việc rồi."
Giang Quân Hạo liếc nhìn đồng hồ, anh nói:
"Còn sớm!"
"Nhưng từ đây tới công ty em cũng phải mất năm phút rồi, anh mau buông ra đi đừng quấy nữa.
Nếu em không về làm việc chắc chắn sẽ bị mắng."
Nghe cô nói vậy, Giang Quân Hạo liền cau mày.
"Ai mắng em? Phong Tư Mạc sao?"
"Cũng có thể."
"Vậy để chút nữa tôi đưa em về công ty, nói là em gặp tôi có chút chuyện để bàn."
"Nhưng chúng ta bàn chuyện gì?"
"Ừm thì… bàn chuyện tặng cho Tiểu Duy một đứa em.".