Bệnh viện.
Sau một hồi hôn mê bất tỉnh Khương Dật Hiên cuối cùng cũng chịu mở mắt tỉnh dậy. Lúc này mọi thứ xung quanh anh không còn giống là đang ở nhà của Tử Nguyệt nữa, Khương Dật Hiên nhìn thấy y tá bước vào thì mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
"Khương thiếu gia, anh đã tỉnh rồi sao? Để tôi đi gọi bác sĩ Lâm tới nhé!"
Bác sĩ Lâm?
Có lẽ là Lâm Tử Nguyệt.
Tình trạng sức khỏe của Khương Dật Hiên đã đỡ hơn nhiều nhưng anh vẫn muốn tỏ ra mình đang ốm thật nặng để được Tử Nguyệt chăm sóc. Nhưng khi cánh cửa mở ra, Lâm Tử Nguyệt lạnh lùng bước vào và cắm ngay cái nhiệt kế vào trong miệng của Khương Dật Hiên mà chẳng nói lời nào hết.
"Tử Nguyệt…" Khương Dật Hiên vừa ngậm nhiệt kế vừa gọi tên cô.
"Im miệng đi." Lâm Tử Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.
Nghe vậy, Khương Dật Hiên lại nằm im thin thít trên giường và không dám trái ý của vợ mình. Sau khi đo thân nhiệt xong, Lâm Tử Nguyệt cầm nhiệt kế trên tay rồi nói:
"Đã hạ sốt rồi, anh ở đây đến chiều nếu không sốt nữa là có thể về nghỉ ngơi."
Khương Dật Hiên nằm trên giường chớp chớp nhìn Lâm Tử Nguyệt với ánh mắt tủi thân, có phải đối với bệnh nhân nào cô cũng lạnh lùng như thế không hay chỉ là đối với anh thì cô mới trở nên như vậy.
"Thuốc tôi để ở trên bàn, tí ăn chút gì đó rồi hẵng uống."
Nói rồi, Lâm Tử Nguyệt bèn đứng dậy và bỏ đi, Khương Dật Hiên lập tức đưa tay giữ cô đứng lại. Khương Dật Hiên giọng khàn đặc đi vì ốm, anh cố gắng tỏ ra mệt mỏi để níu giữ Lâm Tử Nguyệt đừng đi.
"Tử… Tử Nguyệt, em ở lại với anh có được không? Anh… thực sự cần có em chăm sóc."
Lâm Tử Nguyệt gạt tay Khương Dật Hiên ra khỏi người mình, trên nét mặt cô không có gì là động tâm vì anh dù chỉ là một chút.
"Lát nữa người nhà anh sẽ đến chăm sóc cho anh nên anh không cần phải lo lắng làm gì."
"Nhưng anh muốn em ở lại."
"Tôi còn có việc phải làm nữa, tôi không rảnh đến mức ở lại chăm sóc cho anh."
Lâm Tử Nguyệt dứt áo rời đi, cô thậm chí còn không có gì là chần chừ hay muốn nán lại lâu hơn chút nữa. Có lẽ Khương Dật Hiên đã thực sự làm Tử Nguyệt ghét anh, ghét cay ghét đắng đến mức cô không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn mỗi Khương Dật Hiên. Anh thở dài nhìn lên trần nhà sau đó bắt đầu suy nghĩ. Chỉ cần nhớ đến trước đây anh đã khiến Tử Nguyệt tổn thương thế nào là lại cảm thấy áy náy và hối hận vô cùng. Giờ thì anh mới nhận ra khi bị Tử Nguyệt ghen tuông mắng chửi còn tốt hơn bây giờ, bây giờ cô không thèm nói chuyện với anh thậm chí còn không muốn thấy anh nữa.
"Alo, cửa hàng hoa có phải không? Tôi muốn đặt một bó hoa 99 bông hồng giống như lần trước, phiền cô chuyển đến bệnh viện giúp tôi nhé."
Khương Dật Hiên gọi điện cho cửa hàng hoa trước đây anh đã từng đặt cho Tử Nguyệt nhưng vì hiểu lầm mà ném nó đi mất rồi. Lần này, anh sẽ chuộc lại lỗi lầm mình đã gây ra với Tử Nguyệt, kể cả khi cô tiếp tục cự tuyệt anh cũng sẽ không dừng lại.
Giống như lời Khương phu nhân đã nói, nếu để mất cô anh sẽ phải hối hận cả đời. Câu nói ấy anh từng nghĩ chẳng có gì là to tát nhưng hiện tại anh đã cảm thấy nó đúng thế nào rồi. Vì bây giờ anh đang rất hối hận, vô cùng hối hận.
Lát sau, một bó hoa hồng lớn gồm 99 bông được đưa đến tận phòng bệnh của Khương Dật Hiên. Lần này tính cả tiền ship nữa thì mất nhiều tiền hơn trước đó anh mua trực tiếp nhưng vấn đề tiền bạc Khương Dật Hiên không để ý đến, chỉ cần có thể khiến Tử Nguyệt vui vẻ tha thứ cho anh thì có đắt mấy anh cũng mua.
Khương Dật Hiên bước xuống giường với bó hoa trên tay, bình thường anh mặc vest trông vô cùng lịch lãm và phong độ nhưng hôm nay lại mặc bộ đồ bệnh nhân nên khí chất cũng giảm đi một nửa. Nhưng anh không quan tâm mấy đến chuyện này, vì nếu là Tử Nguyệt thì cô cũng không để ý đến chuyện ngoại hình của Khương Dật Hiên đâu, quan trọng là tấm lòng và lời xin lỗi chân thành.
Lâm Tử Nguyệt đang nói chuyện với đồng nghiệp ở giữa sảnh bệnh viện thì Khương Dật Hiên liền đi tới. Sự xuất hiện của anh và bó hoa khổng lồ khiến đồng nghiệp cũng phải há hốc miệng trầm trồ.
"Trời ơi, chồng của bác sĩ Lâm chịu chơi quá!"
"Anh ấy mua cả bó hoa khổng lồ để xin lỗi chị ấy kìa, lãng mạn thật đấy!"
Trong khi những người đứng xung quanh không ngừng cảm thấy hạnh phúc thay cho Tử Nguyệt thì bản thân cô lại không hề thoải mái một chút nào hết. Khương Dật Hiên vẫn khoa trương như vậy nhưng liệu lần này có đủ chân thành hay không đây?
Lâm Tử Nguyệt đứng im lặng nhìn Khương Dật Hiên dò xét xem anh định làm gì tiếp theo. Khương Dật Hiên dù cơ thể chưa khỏe lại nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt Lâm Tử Nguyệt rồi đưa bó hoa về phía cô. Hành động của anh khiến những cô gái xung quanh đều thích thú nên anh nghĩ nó sẽ có tác dụng với Lâm Tử Nguyệt.
"Tử Nguyệt, anh biết những chuyện anh làm là khó để em tha thứ nhưng trong lòng anh vẫn mong muốn em có thể tha thứ cho anh. Anh xin lỗi em Tử Nguyệt, thật lòng xin lỗi em vì đã không để ý đến cảm nhận của em cũng như không hiểu được em."
"Anh học cái văn mẫu này ở đâu vậy? Trên mạng à?"
"Sao cơ?"
Những lời nói chân thành từ tận đáy lòng của Khương Dật Hiên lại bị Lâm Tử Nguyệt cho rằng là văn mẫu. Một khi sự tin tưởng đã không còn nữa thì cho dù mọi lời nói có là thật lòng thì đều trở nên vô nghĩa.
"Tử Nguyệt, những lời anh nói ra đều là những lời anh muốn nói với em, mong em hãy tha thứ cho anh và trở về bên anh có được không?"
Lâm Tử Nguyệt im lặng một lúc rồi cầm lấy bó hoa trên tay của Khương Dật Hiên. Khương Dật Hiên nghĩ nếu Tử Nguyệt đã nhận hoa thì chắc chắn đã đồng ý tha thứ cho anh rồi nhưng lại không phải như vậy. Trước mặt Khương Dật Hiên, trước mặt tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Tử Nguyệt đã chính tay ném bó hoa ấy vào trong sọt rác.
Khương Dật Hiên kinh ngạc, anh không ngờ Lâm Tử Nguyệt lại có thể làm điều này, cự tuyệt đến mức phũ phàng như vậy.
"Tử Nguyệt, em… tại sao em lại…"
Trước sự khó hiểu của Khương Dật Hiên cũng như tất cả mọi người, Lâm Tử Nguyệt đã lên tiếng rằng:
"Lời xin lỗi của anh giống như bó hoa này vậy, tôi không chấp nhận nên mới vứt nó đi. Đợi sau khi anh khỏi ốm, tôi sẽ gửi đơn ly hôn đến, nếu anh tiếp tục xé nó thì tôi lại tiếp tục gửi."
"Đừng, Tử Nguyệt, anh không muốn ly hôn. Em đánh anh, chửi anh hay bắt anh quỳ ở đây cũng được nhưng em đừng ly hôn với anh có được không?"
Khương Dật Hiên vội vàng nắm lấy tay của Tử Nguyệt giữ cô lại, anh không ngờ lần này người ném bó hoa đi lại là Tử Nguyệt cũng như cái cách cô từ chối lời xin lỗi của anh, thật vô tình!
"Khương Dật Hiên, anh đứng lên đi, tôi đã quyết rồi thì sẽ không thay đổi ý định."
"Cho anh một cơ hội nữa được không Tử Nguyệt?"
Trước sự níu kéo của Khương Dật Hiên, Lâm Tử Nguyệt vẫn lạnh lùng rời đi mà chẳng nói thêm gì cả. Mọi người ở đó đều cho rằng cô làm vậy là quá đáng nhưng họ không hiểu cô đã phải trải qua những gì cả. Vết thương lòng của cô không dễ gì mà lành lại được, dù cho hôm nay lời xin lỗi của Khương Dật Hiên là vô cùng chân thành thì cũng không đủ để chữa khỏi vết thương trên người cô.
Lâm Tử Nguyệt trở về phòng của mình và đóng cửa lại. Lúc này nước mắt của cô cũng chợt rơi xuống, nhưng cô không biết tại sao mình lại khóc. Thực tâm mà nói cô đã muốn chấp nhận lời xin lỗi và tha thứ cho Khương Dật Hiên nhưng khi nhớ lại những gì anh đã làm cô lại không thể. Có phải cô đã quá nhỏ nhen rồi không?
Cốc… cốc…
Đúng lúc ấy, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
"Tử Nguyệt, là tôi Hiểu Tam đây."
Lâm Tử Nguyệt vội vàng lau nước mắt sau đó bước ra mở cửa.
Chuyện ban nãy xảy ra ở sảnh bệnh viện Mã Hiểu Tam cũng nhìn thấy hết rồi.
Mã Hiểu Tam bước vào trong phòng của Tử Nguyệt, lúc nhìn thấy Khương Dật Hiên quỳ và khóc ở giữa sảnh Mã Hiểu Tam cảm thấy có chút thương hại anh nên muốn tới đây khuyên nhủ Tử Nguyệt.
"Tử Nguyệt, tôi không biết giữa bà và chồng bà đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi nghĩ bà vẫn nên cho chồng bà một cơ hội nữa."
"Cậu không biết rằng có những chuyện xin lỗi rồi sửa sai cũng chẳng thay đổi được gì sao?" Tử Nguyệt khẽ nói.
"Nhưng còn tình yêu giữa hai người thì sao? Nếu bà còn yêu chồng mình thì hãy cho anh ấy một cơ hội. Dù sao thì cũng là người mình khó quên được, chi bằng… cho người ta một cơ hội nữa để sửa chữa lỗi lầm rồi quay về bên nhau. Thứ duy nhất có thể níu giữ hai người chính là tình yêu, trừ phi bà không còn yêu anh ấy nữa thì lúc đó hãy nghĩ tới chuyện buông tay."
Những lời Mã Hiểu Tam nói đều khiến Tử Nguyệt phải suy nghĩ. Đúng là cô vẫn còn yêu Khương Dật Hiên nên mới lo lắng khi anh ngất xỉu, rơi nước mắt trước lời xin lỗi của anh. Liệu trái tim tổn thương của cô có đủ mạnh mẽ để chấp nhận cho anh cơ hội nữa mà sửa sai hay không?
Chiều hôm đó, trong lúc Tử Nguyệt đang đến phòng bệnh của Khương Dật Hiên thì bắt gặp Ái Mỹ. Cô ta đứng từ xa nhìn cô, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ, đầu tóc bù xù áo quần cũng rách rưới như vừa bị ai đó đánh đập. Kể từ lúc Khương Dật Hiên không đến khách sạn và Lâm Tử Nguyệt ly thân với anh, Ái Mỹ đã bị nhân viên khách sạn ghét bỏ, ngày ngày đánh đập cô ta khiến cô ta trở nên điên loạn vì đã quá ảo tưởng vị trí của mình trong lòng Khương Dật Hiên.
"Ái Mỹ?"
Lâm Tử Nguyệt nheo mắt nhìn cô ta, không nghĩ một kẻ đã từng mặt dày cướp chồng cô lại thảm hại như vậy.
Ái Mỹ chậm rãi bước đến chỗ của Lâm Tử Nguyệt, lúc này trên hành lang bệnh viện không có ai ngoài hai người họ. Cô ta lê từng bước chân nặng trĩu về phía trước, đằng sau lưng còn cầm một con dao sắc nhọn có dính chút máu tiến về phía Lâm Tử Nguyệt.
"Lâm Tử Nguyệt, chỉ khi cô chết đi thì Khương Dật Hiên mới là của tôi được. Vì thế cô phải chết, nhất định phải chết."