Không chỉ khói xanh, sương mù bao vây xung quanh đoàn tàu cũng nhanh chóng rút đi, con tàu lại lao nhanh vun vút. Hai con yêu thú cũng đã nhảy lên tàu, Cửu Vĩ Miêu Yêu leo lên đầu của hắn ta còn Tầm Bảo Thử chui vào trong áo của hắn ta.
Tất nhiên chúng nó đã biến nhỏ lại nếu không Giáng Trần làm sao chịu nổi, Hồng Dũng tâm lý ổn định nhất liền đưa đầu ngó ra bên ngoài. Ánh mắt hắn ta trợn trừng lên, cả người cứng như đá, tình cảnh bên ngoài tương đương với tử vong đó.
“Ầm”
Giáng Trần nhanh chóng ra lệnh cho Cửu Vĩ Miêu Yêu bảo vệ cho mọi người, chủ yếu những người không có sức mạnh lớn. Những người khác đều tự giữ cho mình an toàn, sau khi va chạm kết thúc thì mọi người đều cảm giác được nguy hiểm.
Tất cả mọi người đồng thời lao ra khỏi toa tàu nhanh như cắt, bởi họ biết chỉ cần do dự dù chỉ một phần ngàn giây thì rất có thể họ sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.
“Ầm”
Ôm Tần Oanh Oanh trong ngực Giáng Trần ngước lên liền thấy một bàn chân khổng lồ dẫm nát toa tàu kia. Giáng Trần một giây do dự cũng không có liền thi thuật.
Thời Không Tốc Biến
Chiêu thức này của hắn có thể khiến tất cả mọi người dịch chuyển về một hướng chỉ định 1000 dặm. Vị trí Giáng Trần nhắm tới đó chính là Võ Quảng Thành, ánh sáng lóe lên tất cả mọi người ngay lập tức biến mất, con yêu thú kia ngơ ngác nhìn đám người biến mất.
Trong miệng nó đột nhiên thốt ra:
“Đâu rồi nhỉ?”
Điều này chứng tỏ con yêu thú này tu vi không dưới Vũ Đế, không chạy nhanh thì chỉ có chết. Một đám người xuất hiện lại cùng với nhau, tất cả đều mướt mồ hôi, chỉ một giây hưởng thụ uy áp của thứ kia thôi đã đủ làm họ ghê người.
“Phụt”
Giáng Trần nôn ra một ngụm máu, vẻ mặt trắng tuyết, rõ ràng một chiêu kia đã khiến hắn ta dùng hết toàn bộ thực lực của mình. Cửu Vĩ Miêu Yêu nhanh chóng trị thương cho hắn ta, rất nhanh Giáng Trần bình thường trở lại.
Tần Oanh Oanh lo lắng nhìn phế tích xung quanh khẽ giọng hỏi:
“Giáng Trần chúng ta đang ở đâu thế?”
Giáng Trần thở dài một hơi rồi nói:
“Nếu ta không nhầm thì nơi này là Võ Quảng Thành, trước khi chúng ta đi thì thiên địa rộng ra 10 lần. Thế nhưng không hề có dấu hiệu dừng lại, theo ta đoán tối đa hành tinh này có thể phình ra 100 lần.
Khi xuất phát chúng ta cách Võ Quảng Thành trăm dặm, thế thì theo lý thuyết dịch chuyển ngàn dặm nơi chúng ta ở chính là Võ Quảng Thành hiện tại.Với quang cảnh như thế này thì ta đoán Võ Quảng Thành đã trở thành quá khứ rồi.”
Du Hạo Minh đã đi ra khỏi đau buồn, dù như thế nào thì sống sót vẫn quan trọng nhất, hắn ta lập tức đi vào trạng thái suy tư. Giáng Trần thông minh không thua gì hắn, nhưng nói về hiểu biết với hành tinh này thì Du Hạo Minh vẫn hơn một bậc.
Một lát sau hắn ngẩng đầu lên:
“Chúng ta nhanh tới thành phủ chủ, mọi người có lẽ không biết nhưng mỗi thành chủ đều dùng một loại ghi lại thông tin. Những thông tin này được cất giấu trong một căn hầm, chỉ cần đến đó thì chúng ta sẽ biết được tình hình của tòa thành tới khi nó bị tiêu diệt.”
Giáng Trần gật đầu tiếp lời:
“Khu vực này kiến trúc mới chỉ xây dựng trong khoảng trăm năm, điều này chứng tỏ chỉ cần tìm được thì chúng ta coi như nắm rõ tình hình. Thế nhưng vạn năm trôi qua thành phủ chủ ở đâu không ai biết được, chỉ có thể nhắm tới nơi nào có kiến trúc to nhất thôi.”
Mấy người có tu vi cao lập tực phi hành để tìm kiếm, rất nhiều phi cầm yêu thú phát hiện liền tấn công. Nhưng bọn nó yếu quá nên rất dễ bị tiêu diệt, một lát sau bọn họ hạ xuống tay cầm theo mấy thứ tròn vo sáng lấp lánh.
Giáng Trần nhận ra đó là cái gì nhưng im lặng không nói, Thi Mỹ Nhân chỉ về một phương hướng rồi nói:
“Phủ thành chủ nằm ở hướng đông, có một dãy nhà còn hiện tên rõ ràng, chúng ta đi tới đó tìm kiếm chắc sẽ có kết quả. Mọi người nhanh chân lên, chúng ta không thể cứ như rắn mất đầu loạn chuyển trong thế giới này.”
Là người phiêu bạt tu luyện bên ngoài lâu năm nên nàng hiểu tầm quan trọng của thông tin, tất cả mọi người nhanh chóng di chuyển. Giáng Trần và Du Hạo Minh có hiểu biết nhiều càng được bảo vệ kỹ càng, nếu không có thực lực tuyệt đối thì rất cần trí thông minh.
Đi vào bên trong phủ thành chủ thì mọi người liền nhận ra được kiến trúc xu hướng đã thay đổi rất nhiều. Mọi thứ có vẻ đơn giản hơn, đồ vật công nghệ cao dường như không còn nữa, thay vào đó là rất nhiều thứ trông rất lạ.
Thế nhưng dù cho nhiều thứ nhìn như mới, nhưng dị năng giả lôi hệ như Du Hạo Minh lại không có cách nào khởi động được. Giáng Trần nghĩ tới một khả năng liền thử dùng nguyên khí khởi động, không nghĩ tới cả tòa nhà liền sáng lên.
Trước khi đoàn tàu xuất phát Giáng Trần đã giao cho Kiều Thiên Tân rất nhiều thứ, đầu tiên là cách điều chế một vài loại linh dịch và đan dược.Ngoài ra còn có một số công pháp tu luyện nguyên khí và tu luyện ma pháp.
Chỉ có điều ma pháp thì cực kỳ khó hiểu, thường thì chỉ những người có thiên phú mới lĩnh ngộ được thôi. Huống chi nguyên khí sử dụng thuận tiện hơn, nhất là ai cũng có thể luyện được, có khi những thứ đó tuồn ra ngoài trở thành xu thế không chừng.
Một đám người lần mò bên trong tòa nhà, liên tục là những lần đụng độ yêu thú nhưng với sức mạnh của họ đều có thể lo được. Rõ ràng yêu thú có vẻ không thích sống ở bên trong kiến trúc do con người tạo ra cho lắm, thường thì chỉ có mấy loại yếu đuối mới ở thôi.
Giáng Trần thần thức bao trùm tìm kiếm, rất nhanh hắn ta tìm được một nơi kín đáo vô cùng.
“Mọi người tập hợp lại đây, ta tìm thấy rồi.”
Mọi người lần theo âm thanh thì tìm tới một căn hầm, cánh cửa sắt khổng lồ cao tận năm mét chắn hết tất cả. Kiến trúc xung quanh bị tàn phá thảm thương nhưng nơi này vẫn hoàn hảo, nếu cất giấu thông tin quan trọng thì tất nhiên phải ở đây.
Khoảng năm phút thì mọi người đều tập hợp đầy đủ, có lẽ trong tình hình nguy cấp thì không ai dám chủ quan. Tất cả mọi người đều nhanh nhẹn lạ thường, kể cả những người bình thường chậm chân chậm tay như Tần Oanh Oanh bây giờ cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
Đối mặt với cổng sắt mọi người đều nhíu mày, thế nhưng cơ quan đã hoạt động khiến họ nghĩ tới cách vào mà không cần dùng tới bạo lực. Ai biết được có lỡ tay phá luôn đồ vật bên trong hay không, Du Hạo Minh đi lại thăm dò một chút
Rốt cuộc hắn ta kích hoạt thành công hệ thống khởi động, một âm thanh vang lên:
“Xin hỏi Nguyên Tổ sinh ngày tháng nào?”
Mọi người trầm mặc, ai biết được nguyên tổ là người nào, đã không biết thì làm sao biết được ngày tháng năm sinh của người này là ai.
Giáng Trần thì có nghĩ tới một khả năng liền khẽ giọng nói:
“Ngươi thử nhập vào ngày 14 tháng 7 xem có phải không?”
Du Hạo Minh cũng không còn cách nào liền nhập số vào, có bốn ô thế nên hắn liền nhập vào là 1407. Vừa gõ xong thì âm thanh cảnh báo vang lên “ gõ sai ba lần sẽ kích hoạt hệ thống tự hủy “, thế nhưng không biết thì phải nhập đại thôi.
“Rầm…..rầm”
Cánh cửa chậm rãi mở ra trong sự bất ngờ của mọi người, Giáng Trần trong lòng thở dài, không nghĩ tới đúng thật. Vậy trong đầu hắn ta suy đoán hóa ra đều đúng, Kiều Thiên Tân đã giúp hắn ta phát dương quang đại rồi.
Thế nhưng đã có nguyên lực tu luyện phương thức rồi tại sao Võ Quảng thành vẫn bị yêu thú dọn bãi. Cái này hi vọng phía bên trong có câu trả lời, chỉ cần biết rõ tình hình thì mọi chuyển đều có thể tiếp tục xử lý, có hai bộ não lớn như hắn và Du Hạo Mình thì mọi chuyện đều dễ.
Với lại có những chuyện hắn ta không thể tự nói ra cho mọi người biết được, thế nên hắn mong chờ phía bên trong nơi này có lời giải để hắn không đi vào hoàn cảnh khó xử. Bất kể là ai chắc chắn cũng không thể mở miệng ra nói rằng mọi rắc rối xảy ra đều do mình cả.
Một vạn năm
Khoảng thời gian này thực sự quá dài, nó cũng cướp đi rất nhiều thứ của những người ở đây. Cha mẹ, gia tộc……...quá nhiều thứ mà Giáng Trần chắc chắn mình không thể bù đắp được, dù là vào lúc thực lực đỉnh phong hắn không có cái năng lực này.
(Chương mới cám ơn bạn tringuyen01234567891011121314151617 đã tặng đậu. Chân thành cảm ơn.)