Giáng Tuyết Huyền Sương

Trong lòng Phương Triệu Nam, Mai Giáng Tuyết rất xa lạ, hai người chưa bao giờ có niềm vui bên nhau, cũng chưa có nỗi buồn vì xa nhau, ngoại trừ ở đầm Hàn Tuyền, lúc đó tình thế bắt buộc đành phải kết thề ở dưới trăng, cả hai người chưa có chuyện gì đáng nhớ hết ... nhưng Phương Triệu Nam thì tin tưởng Mai Giáng Tuyết không hại mình, sự tin tưởng ấy khiến cho chàng đoán chắc rằng trong ngọn núi lửa này sẽ có lối ra.

Chợt mọi người đều nghe tiếng ầm ầm dần đến gần. Một luồng khí có mùi lưu huỳnh từ trong động tuôn ra. Phương Triệu Nam vừa ngửi thấy khí lưu huỳnh thì không khỏi giật mình, vội vàng kêu lên:

“Hai vị Cát huynh hãy mau vận khí hộ thân, nín thở nằm xuống đất”. Rồi kéo Trần Huyền Sương nằm sấp xuống. Cát Hoàng, Cát Vĩ cũng nằm phục xuống đất. Luồng khí lưu huỳnh dừng lại rất lâu, phải một tuần trà sau mới dần dần tản mát. Vì bọn họ đã chuẩn bị trước, vận chân khí hộ thân, lại nín thở cho nên không cảm thấy khó chịu.

Xung quanh im ắng lạ thường. Cát Vĩ đứng dậy càng chạy càng mau, mọi người vội vàng đuổi theo. Một lúc lâu sau, mọi người đã đi được bảy tám dặm đường. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trước vẫn là một mảng tối đen, chẳng ai biết hang động này sâu bao nhiêu, dẫn đến đâu ...

Sự im lặng khiến cho mọi người cảm nhận được không khí đầy kinh dị. Chạy qua hai ngã rẽ, Cát Vĩ chợt ngừng lại. Té ra đến đây thì hang động chia thành ba lối. Cát Vĩ quay đầu lại hỏi:

“Phương huynh, chúng ta đi lối nào?”.

Phương Triệu Nam thấy độ rộng của ba lối này tương đương với nhau, trong một lúc thật khó quyết định nên đi đường nào mới đúng, thế là chàng đứng ngẩn người ra.

Cát Hoàng thở dài, nói:

“Phương huynh, đừng ái ngại, dẫu đi đường nào cũng chỉ sống chết do trời, dù cho gặp rủi ro cũng là chuyện bất đắc dĩ ...”.

Phương Triệu Nam trầm ngâm một hồi rồi nói:

“Ba ngã rẽ này hoàn toàn không giống nhau, luồng gió nóng lúc nãy chắc chắn thổi ra từ một trong ba ngã rẽ này. Sao tiếng động lúc nãy lại không vang lên nữa, nếu có tiếng động, chúng ta có thể phân biệt được ...”.

Chợt mọi người cảm thấy một luồng gió lạnh từ trong ngã rẽ ở giữa thổi ra. Trong lòng núi, nhiệt độ rất cao, mọi người đều đang vận khí chống lại nhiệt độ. Lúc này, đột nhiên một luồng gió lạnh thổi tới, bốn người đều rùng mình.

Cát Hoàng vui mừng nói:

“Phương huynh, ngã rẽ ở giữa có gió lạnh thổi tới, chúng ta hãy vào lối này!”.

Phương Triệu Nam chợt nghĩ ra điều gì đấy, chàng ngồi xếp bằng xuống rồi nói:

“Trận gió lúc nãy rất lạnh lẽo, chúng ta cứ mãi đi ở nơi nhiệt độ cao, e rằng cơ thể không chịu nổi trận lạnh này, theo ý huynh đệ, trước tiên hãy ngồi xuống vận khí điều tức một lát, sau đó lên đường cũng không muộn, nếu bị bệnh ở đây thì rất phiền phức”.

Trần Huyền Sương mỉm cười:

“Đúng thế, chợt nóng chợt lạnh rất dễ sinh bệnh, Nam ca ca nói rất đúng, hai vị hãy mau ngồi xuống!” rồi nàng ngồi sát bên cạnh Phương Triệu Nam.

Cát Hoàng, Cát Vĩ đều cảm thấy lo lắng, thế là ngồi xếp bằng xuống nhắm mắt vận khí điều tức.

Phương Triệu Nam nhân dịp ngồi tịnh tọa, thầm nhủ:

“Trong bụng ngọn núi lửa này sao lại có gió lạnh, đây rõ ràng là một nơi rất kỳ lạ ...” đang suy nghĩ, chàng lại cảm thấy người nóng bỏng, một luồng khí nóng từ ngã rẽ bên trái thổi ra. Bọn họ tuy có võ công cao cường, nhưng cơ thể cũng phản ứng rất mạnh mẽ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, mồ hôi tuôn ra như suối. Chàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy ở ngả rẽ bên trái có ánh đỏ loang loáng, tựa như có tia lửa phát ra. Bất đồ giật nảy mình, thầm nhủ:

“Thôi rồi! Chẳng lẽ ngọn núi đã phát nổ?”.

Cát Hoàng, Cát Vĩ vẫn đang nhắm mắt điều tức, vì cánh tay có một luồng khí nóng phả tới, hai người đang vận khí kháng cự cho nên không hề thấy có ngọn lửa đang ăn lan tới ở sau ở lưng. Biến cố ấy đã khiến Phương Triệu Nam không còn suy nghĩ gì nữa, chàng đứng vọt lại kêu lên:

“Lửa! Mau né tránh, núi lửa đã sắp nổ ...” chỉ mới nói được hai câu, ngọn lửa nóng bỏng đã cháy tới. Cát Vĩ vội váng nắm tay anh trai của mình tung người vọt lên, phóng thẳng tới ngả rẽ ở giữa ...

Phương Triệu Nam vì lo lắng cho sự an nguy của anh em họ Cát cho nên vận hết công lực trong toàn thân vỗ ra hai chưởng về phía ngọn lửa. Ngọn lửa đang lao tới thật nhanh, bị chưởng lực của Phương Triệu Nam giáng tới, quả nhiên chậm lại một chút.

Nhưng ngọn lửa chỉ khựng lại, rồi lập tức lao tới nhanh hơn, Phương Triệu Nam chưa kịp phát ra chưởng thứ hai thì ngọn lửa đã cuộn tới, chặn lối vào của ngã rẽ ở giữa.

Phương Triệu Nam vốn muốn phóng vào ngã rẽ ở giữa, nhưng tình thế buộc chàng đành phải thối lui ra sau, lẩn vào ngã rẽ bên phải.

Đây là một con đường hầm khác với lối đi lúc nãy, đường hầm này quanh co rộng không quá hai trượng. Ngọn lửa nóng bỏng ở phía sau buộc Trần Huyền Sương và Phương Triệu Nam đành phải mạo hiểm thi triển khinh công tung mình vọt về phía trước. Nhưng vì đường hầm này quá ngắn, vừa mới phóng vọt lên thì đã va vào vách đá khiến cho hai đầu váng mắt hoa ... Một thứ bản năng cầu sinh mạnh mẽ khiến cho họ tạm thời quên đi cơn đau, tung mình được mấy lần thì đã cảm thấy phía sau lưng không còn nóng nữa mới ngừng lại. Phương Triệu Nam thở phào, thì thầm hỏi:

“Sương sư muội, muội có bị thương không?”.

Trần Huyền Sương rút ra một mảnh khăn tay, dịu dàng nói:

“Đừng hỏi người ta nữa, huynh đã bị thương rồi”. Rồi nàng cầm khăn tay lau vết máu trên trán của chàng, Phương Triệu Nam nắm lấy vai Trần Huyền Sương, nhìn kỹ nàng một hồi rồi mới nói:

“Sư muội, muội không hề bị thương sao?”.

Trần Huyền Sương gật đầu:

“Đúng thế, muội chỉ bị va vào vách đá một lần, sau đó đã cẩn thận hơn!”.

Phương Triệu Nam kêu á một tiếng, cười rằng:

“Tốt lắm, sư muội không bị thương, huynh đã rất yên tâm ...”.

Trần Huyền Sương hỏi đầy vẻ quan tâm:

“Huynh có mệt không?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Huynh rất đau, nếu huynh không dắt muội đến Minh Nhạc, muội đã không chịu cực khổ như thế này”.

Trần Huyền Sương nhoẻn miệng cười:

“Được ở bên cạnh huynh, dù cho có mệt nhọc hơn, muội cũng rất vui sướng ...” nàng hơi ngập ngừng rồi lại nói:

“Huynh đau ở đâu, muội xoa bóp cho huynh nhé?” rồi không đợi Phương Triệu Nam trả lời, nàng đưa tay nhẹ xoa bóp lên hai khớp gối của Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy một đôi bàn tay ngà ngọc mềm mại chậm rãi lướt trên khớp gối của mình, một luồng khí nóng từ lòng bàn tay nàng truyền ra, cơn đau lập tức giảm, nhưng bất giác chàng ngủ thiếp đi. Chàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu mới tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, chàng thấy Trần Huyền Sương khép hờ đôi mắt ngồi xếp bằng bên cạnh đang vận khí điều tức. Chàng cảm thấy hổ thẹn, thầm nhủ rằng:

“Nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy, trong cuộc đời mênh mông này, nàng coi mình là người thân duy nhất, mình không những chẳng chăm sóc gì cho nàng, đem lại cho nàng cuộc sống sung sướng mà còn bắt nàng chịu khổ với mình.

Nay lại dắt nàng vào chốn tuyệt địa sinh cơ mờ mịt, nhưng nàng không hề oán giận, tình ý ấy thật chân thành, thật cảm động ...” nghĩ đến chỗ đau lòng, chàng không khỏi thở dài. Tiếng thở dài ấy tuy nhỏ nhưng khiến cho Trần Huyền Sương bừng tỉnh, nàng mở mắt, mỉm cười nói:

“Nam ca ca, huynh đã thức dậy rồi ư?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Không biết huynh đã ngủ bao lâu?”.

Trần Huyền Sương nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:

“Có lẽ hơn một canh giờ ...”.

nàng hơi trầm ngâm, hỏi với đầy tình ý:

“Nam ca ca, lúc nãy tại sao huynh thở dài?”.

Phương Triệu Nam vốn muốn nói ra tâm sự trong lòng mình, nhưng lời vừa đến miệng thì lập tức một ý nghĩ lướt qua, chàng nhủ thầm:

“Tình ý của nàng đối với mình đã rất sâu, nếu nói ra những lời ấy chỉ e sẽ khiến cho nàng hiểu nhầm”. Thế rồi mới thuận miệng đáp:

“Huynh đang nghĩ đến huynh đệ họ Cát, không biết họ như thế nào rồi ...”.

Trần Huyền Sương nói:

“Ngã rẽ ở giữa rất lạnh lẽo, hơi nóng không thể xâm nhập vào được”.

Phương Triệu Nam nói:

“Trong ngã rẽ ấy rất lạnh, chỉ e họ không chịu nổi!”.

Trần Huyền Sương nói:

“Nơi này của chúng ta thật là tốt! Chẳng có hơi lạnh, cũng chẳng có khí nóng”. Phương Triệu Nam chậm rãi đứng dậy nói:

“Đi thôi! Không biết sẽ gặp được nguy hiểm gì ở phía trước, cũng không biết khi nào mới ra khỏi đường hầm này, nơi đây chẳng có thứ gì ăn được, nếu cứ ngồi nữa e rằng sẽ chết đói mất thôi!” rồi chàng sải bước tiến về phía trước.

Trần Huyền Sương đi sát theo sau chàng, nói:

“Nam ca ca, dù phía trước có nguy hiểm gì, chúng ta cũng đừng lạc nhau, nếu một mình muội đi trong đường hầm tối mịt như thế này, chắc chắn sẽ rất sợ hãi!”.

Phương Triệu Nam cười:

“Sợ cái gì? Ở nơi này chẳng thể có rắn rết”.

Hai người cười cười nói nói, đi rất nhanh, trong khoảnh khắc đã đi được một đoạn khá xa. Sau khi vòng qua hai ngã rẽ rất gấp, bên tai vang lên âm thanh như tiếng gào thét của sóng biển. Trần Huyền Sương ngạc nhiên nói:

“Nam ca ca, huynh có biết bơi không?”.

Phương Triệu Nam lắc đầu:

“Không phải! Âm thanh này không phải tiếng sóng vỗ”.

Trần Huyền Sương nói:

“Không phải tiếng nước, vậy là gì?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Giống tiếng gió”.

Trần Huyền Sương ngạc nhiên:

“Trong lòng núi thì làm sao có tiếng gió lớn như thế?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Âm thanh này rất giống tiếng gió thổi, nhưng gió ở đâu thì huynh không biết!”.

Trần Huyền Sương nghĩ ngợi một hồi thì đột nhiên vui mừng nói:

“Đúng rồi, chúng ta sắp ra khỏi đường hầm”.

Phương Triệu Nam nói:

“Tại sao?”.

Trần Huyền Sương nói:

“Nếu đã nghe được tiếng gió, chắc chắn chúng ta cách miệng đường hầm không quá xa!”.

Phương Triệu Nam chép miệng:

“Điều lạ là chúng ta có thể nghe được tiếng gió mạnh như thế, sao lại chẳng có tí cảm giác gì?”.

Trần Huyền Sương kéo tay chàng cười rằng:

“Đừng nghĩ ngợi nữa, chúng ta hãy tới phía trước xem thử!” rồi kéo chàng chạy ra phía trước.

Đi được một đoạn, âm thanh lúc nãy càng rõ hơn, nghe cứ như có từng con sóng điên cuồng đánh vào bờ, chỉ uy thế ấy cũng đã khiến cho người ta kinh hãi. Trần Huyền Sương hoảng sợ, bước chân của nàng chậm lại. Lại qua một ngã rẽ nữa, đoạn đường phía trước bị chặn lại, một bức vách đá đen kịt ở ngay trước mặt. Đường hầm này rộng chỉ ba bốn thước, vừa nhìn thì đã thấy rõ phía trước là một vách núi.

Đến đây, Phương Triệu Nam mới hiểu ra, chàng thầm nhủ:

“Té ra đường hầm này đến đây thì chấm dứt, ở phía trước có vách đá chặn lại, cơn gió mạnh bên ngoài không thể thổi vào, cho nên chỉ nghe được tiếng”.

Trần Huyền Sương thở dài:

“Nam ca ca, chúng ta quay đầu lại thôi, phía trước không còn đường đi nữa”.

Phương Triệu Nam chợt vui mừng nói:

“Có lẽ chúng ta đã thoát hiểm!”.

Trần Huyền Sương ngạc nhiên hỏi:

“Phía trước là tuyệt địa, không còn đường đi nữa, thoát hiểm thế nào được?”.

Phương Triệu Nam cười đáp:

“Chúng ta hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đánh thông bức vách đá này thì có thể thoát hiểm!”.

Trần Huyền Sương mỉm cười, ngồi xuống ở bên cạnh chàng rồi dụ chàng nói tiếp. Phương Triệu Nam trả lời:

“Nếu đường hầm của ngọn núi này ăn sâu xuống đất, làm sao có tiếng gió được, nhưng lúc này chúng ta có thể nghe được tiếng gió đang gào thét ...”.

Trần Huyền Sương vốn là người thông minh, nghe thế thì kêu ồ một tiếng:

“Ý huynh muốn nói, bên ngoài vách đá là một tuyệt cốc lộ thiên ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đúng vậy, vả lại vách đá này không dày lắm!”.

Trần Huyền Sương cười:

“Nếu dày, chúng ta làm sao nghe được tiếng gió!”.

Phương Triệu Nam gật đầu cười:

“Đúng vậy, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tìm cách đánh thông vách đá, lúc đó sẽ có thể thoát hiểm”.

Trần Huyền Sương nhẹ thở dài một tiếng:

“Nam ca ca, sau khi chúng ta thoát hiểm, sẽ đi đâu?”.

Phương Triệu Nam khựng lại, cười rằng:

“Đây là một trận hào kiếp ngàn năm có một, dẫu thế nào đi nữa chúng ta cũng phải nghĩ cách loan truyền hung tin này cho các môn các phái để cho họ kịp thời đối phó”.

Trần Huyền Sương chợt đứng dậy:

“Tuy huynh nghĩ ngược với muội, nhưng muội vẫn làm theo ý của huynh”. Rồi nàng đưa tay vỗ một chưởng lên vách đá, chỉ nghe một tràng tiếng ong ong dần vang xa rồi tản mất, luồng chưởng lực của Trần Huyền Sương đã bị chặn lại.

Phương Triệu Nam đứng phắt dậy:

“Đó là tiếng gì?” rồi chàng rút thanh trường kiếm điểm nhanh về phía vách đá, một tiếng keng vang lên cứ như kim khí giao nhau, lại một tràng tiếng ong ong vang lên nữa. Trần Huyền Sương tựa như đã nhận ra đó là âm thanh gì, thế là nàng thử búng lên vách đá, quả nhiên tiếng ong ong đã nhỏ hơn lúc nãy. Nàng thì thầm:

“Nam ca ca, vách núi này không phải bằng đá!”.

Phương Triệu Nam trầm ngâm một hồi rồi nói:

“Hình như bức vách này bằng kim loại nhưng trong lòng núi lửa sao lại có bức vách bằng kim loại, thực khó hiểu!”.

Trần Huyền Sương trầm ngâm không nói, nhủ thầm:

“Đúng rồi! Nơi này không thể có người đến, bức tường này cũng không phải do người ta dựng lên ...”.

Phương Triệu Nam suy nghĩ hồi lâu, chưa tìm ra được cách nào thoát thân, trong lòng lo lắng, chàng giở tay vỗ lên vách núi một chưởng. Trong lúc lo lắng, chàng đánh ra lực rất lớn, chưởng ấy vừa vỗ lên vách núi, ngoại trừ có tiếng ong ong, chàng cảm thấy có rất nhiều bụi từ trên vách núi rơi xuống. Một ý nghĩ lướt qua, chàng thầm nhủ:

“Nếu vách núi này quả thực bằng kim loại, sao lại có cát bụi rơi xuống”. Thế là chàng vội vàng nhặt lên vài hạt, vận lực bóp một cái, chỉ cảm thấy những hạt sa thạch ấy cứng rắn lạ thường, mà lại nặng hơn sa thạch bình thường. Nhìn kỹ lại, té ra những hạt sa thạch rơi xuống lúc nãy chính là mạt sắt. Trần Huyền Sương vội vàng hỏi:

“Nam ca ca, huynh đang nhìn gì thế?”.

Phương Triệu Nam cười nói:

“Chúng ta đã có đường sống!”.

Trần Huyền Sương nói:

“Tại sao?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Bức vách này không phải làm bằng sắt sống, đó là do thiết sa trong tự nhiên kết thành, loại thiết sa này tuy cứng rắn nhưng nó được kết cấu bởi nhiều hạt rời rạc, không kiên cố như sắt sống, chúng ta có thể từ từ dùng kiếm móc ra”.

Trần Huyền Sương nói:

“Không biết vách núi này dày bao nhiêu ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Theo huynh đoán, vách núi này không dày lắm, vừa rồi chúng ta có thể nghe được tiếng gió, nếu vách núi này dày thì làm sao nghe được ...”.

chàng chép miệng một tiếng rồi nói:

“Sư muội, có lẽ chúng ta chưa đào được thì đã đói đến nỗi không còn sức, nhưng chúng ta chỉ có một con đường sống này”.

Trần Huyền Sương nhoẻn miệng cười:

“Dù thế nào đi nữa, muội cũng sẽ nghe lời huynh”. Nàng rút thanh kiếm trên lưng, ngầm vận công lực đâm vào vách núi.

Nàng đã vận bảy thành công lực trong nhát kiếm này, khi kiếm vừa đâm vào vách núi, lại một tràng tiếng ong ong vang lên, một mảng thiết sa rơi xuống.

Phương Triệu Nam chợt cảm thấy nàng thiếu nữ ngang ngạnh, mạnh mẽ ở trước mặt đã có chút thay đổi, nàng trở nên dịu dàng, đáng thương vô hạn.

Trần Huyền Sương đâm ra một nhát kiếm, thiết sa rơi xuống rất nhiều. Nàng nghiêng mặt nhìn Phương Triệu Nam mỉm cười, lại đâm ra một kiếm nữa.

Phương Triệu Nam cũng rút kiếm đâm vào vách núi. Công lực của hai người đã rất thâm hậu, hai kiếm cứ đâm liên tục, thiết sa cứ rơi xuống lả tả, trong khoảnh khắc trên bức vách đã xuất hiện một cái lỗ to ba tấc, rộng hai thước, Trần Huyền Sương ngừng tay nhìn thanh kiếm, ở mũi kiếm có nhiều vết mẻ, nàng không khỏi bật cười:

“Nam ca ca, khi chúng ta đào xong vách núi, chỉ e hai thanh kiếm sẽ hỏng mất!”.

Phương Triệu Nam nói:

“Chỉ cần đào xuyên qua vách núi, dù cho không có binh khí, cũng chẳng lo”.

Lúc này họ đang ở trong lòng núi, chẳng biết được ngày đêm, cho nên cũng chẳng phân biệt được thời gian. Cả hai người không biết đã trải qua bao lâu, đã đào sâu được đến hai thước, hai thanh trường kiếm bằng thép cũng đã biến dạng, thiết sa chất đống ở dưới đất. Lúc này, hai người đã cảm thấy đói, nhưng không ai nhắc đến.

Phương Triệu Nam vốn đoán rằng vách đá này dày không quá hai thước, nào ngờ đào sâu tới hai thước mà vẫn chẳng thấy gì khác lạ. Miệng tuy không nói nhưng lòng thì rất lo lắng. Nếu cứ như thế, họ chắc chắn sẽ chết đói trong lòng núi.

Trần Huyền Sương tựa như đã thấy nỗi lo của chàng, cho nên chốc chốc lại lên tiếng an ủi, thì thầm to nhỏ chứ không hề lo lắng. Phương Triệu Nam cảm thấy hổ thẹn đối với nàng, tình yêu của nàng càng sâu đậm, nỗi áy náy trong lòng chàng càng tăng lên. Lúc này, hai người đều vừa mới vận khí điều tức xong, lại bắt đầu chuẩn bị đục vách núi. Phương Triệu Nam nhẹ vuốt mái tóc Trần Huyền Sương, nói:

“Chúng ta đào thêm một thước nữa, nếu không thủng được vách núi này, chúng ta không cần đào nữa. Ôi! Huynh dắt muội đến chỗ nguy hiểm, bắt muội phải chịu đói khổ, nghĩ lại trong lòng rất ân hận, làm sao ăn nói với vong linh của Trần lão tiền bối ...”.

Trần Huyền Sương nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:

“Bây giờ muội rất vui, gia gia đã trao muội cho huynh, suốt đời này muội sẽ không rời huynh, sống chết cùng mạng, họa phúc cùng hưởng”. Nàng giơ tay đâm thẳng vào vách núi. Nhát kiếm này tập trung kình lực trong toàn thân của nàng, nàng chợt cảm thấy trở lực giảm nhiều, toàn thân bất đồ chúi về phía trước cho đến khi chuôi kiếm mất hẳn, nàng khựng người lại rồi vui mừng kêu lên:

“Nam ca ca, chúng ta đã đào xuyên qua vách núi”.

Phương Triệu Nam vui mừng nói:

“Thật không?”.

Họ lại tiếp tục vận lực đâm kiếm vào vách núi, quả nhiên trở lực đã giảm nhiều, chỉ một kiếm đã xuyên qua vách núi. Trần Huyền Sương rút thanh kiếm ra, nheo mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài tối om, chẳng có tí ánh sáng nào, lòng nhủ thầm:

“Không biết bên ngoài vách núi này là nơi nào, không thấy ánh mắt mặt trời, chỉ e vẫn chưa thoát ra khỏi đường hầm”.

Phương Triệu Nam không thấy ánh nắng chiếu vào, lòng chợt chùng xuống.

Nhưng chàng vẫn còn trông mong vào sự may mắn, nhủ rằng:

“Có lẽ lúc này là đêm khuya cho nên không có ánh nắng”.

Họ lại rút kiếm ra, chém ngang ra một nhát, một mảng vách đổ ầm xuống, để lộ ra một lỗ tròn to khoảng một thước, gân cốt của người luyện võ công mềm mại hơn người bình thường, miệng hang này tuy không lớn, nhưng đủ cho hai người chui qua, Phương Triệu Nam thò đầu ra, bò ra khỏi đường hầm, chỉ cảm thấy người hẫng một cái, té xoài xuống bên dưới, bên ngoài là một mảng tối om, chẳng thấy được cảnh vật, không biết sơn cốc ở bên ngoài động sâu bao nhiêu, chàng sợ Trần Huyền Sương cũng ngã xuống như mình, vừa đề khí vừa quơ quào chân tay loạn xạ, miệng kêu lớn:

“Sương sư muội hãy cẩn thận, bên ngoài động là vực sâu ...” chợt nghe bịch một tiếng, chàng va vào một chỗ rất cứng, may mà chàng đã sớm vận khí hộ thân, ngầm giới bị cho nên cú té này tuy không nhẹ nhưng không khiến cho chàng bị thương. Chợt nghe giọng nói lanh lảnh đầy lo lắng của Trần Huyền Sương vang lên:

“Nam ca ca, huynh ở đâu?”.

Phương Triệu Nam đứng dậy, hít sâu một hơi rồi nói:

“Huynh ở đây ...”.

Chàng chợt cảm thấy một làn gió phả tới, chưa kịp kêu lên thì Trần Huyền Sương đã rơi xuống bên cạnh chàng, cười rằng:

“Nam ca ca, huynh ngã có đau không?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Không sao, không biết đây là nơi nào, lúc nãy chúng ta nghe được tiếng gió, nhưng lúc này chẳng thấy gì cả”.

Trần Huyền Sương nheo mắt nhìn, nàng thấy hai bên đều là vách núi, ở giữa là một lối đi rộng khoảng một trượng, tựa như là một sơn cốc sâu hoắm, nhưng bên trên không thấy ánh mắt trời.

Bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, hai bên vách đá đều vang lên tiếng ong ong, như có hàng ngàn hàng vạn quân mã từ xa chạy tới, thanh thế rất dữ dội. Lúc chưa nghe tiếng cuồng phong, Phương Triệu Nam rất lo lắng, nhưng nay nghe được thì không khỏi có chút hơi kinh khiếp, chàng chậm rãi bước lui ra phía sau định dựa vào vách núi. Chàng chưa chạm vào vách núi thì cơn gió dữ dội ấy đã thổi tới, Phương Triệu Nam cảm thấy toàn thân như bị một luồng kình lực dời núi lấp biển thổi vào, chàng không khỏi kinh hãi trong lòng. Nguồn lực đạo ấy đủ nhổ cây nâng địch, bên tai chàng còn nghe tiếng thét của Trần Huyền Sương, nhưng tiếng thét ấy đã bị cơn cuồng phong át hẳn. Phương Triệu Nam vừa kêu lên được một tiếng:

“Sương sư muội ...” chàng cảm thấy mình bị dội lên vách núi, thế là đầu váng mắt hoa, tri giác không còn nữa. Té ra đường hầm này không phải đi thẳng, Phương Triệu Nam bị cơn cuồng phong thổi lên, va vào bức vách rắn chắc ở khúc cua, dù võ công của chàng có cao hơn nữa cũng không thể chống cự lại cơn gió này.

Chàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, đến khi thần trí hồi phục thì hoang mang mở mắt ra, bên tai nghe một tiếng thở dài nặng nề:

“Đứa trẻ đáng thương, ngươi đã tỉnh dậy rồi ư?”.

Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy có một bà già mặc áo vải ngồi trên ghế tre, còn mình thì nằm ngửa trên giường. Khuôn mặt của bà ta rất hiền hậu, đôi mắt long lanh ánh lệ. Trên đời này đa số là người hiền lành thiện lương, những kẻ lạnh lùng tàn nhẫn thì không nhiều.

Đây là một căn nhà cỏ, trong nhà rất sạch sẽ, ánh nắng len qua rèm trúc trên cửa sổ chiếu vào. chàng ngạc nhiên kêu ồ một tiếng, nói:

“Lão bá mẫu, đây là nơi nào, cháu vẫn còn sống trên đời ư?”.

Bà già ấy nở nụ cười hiền từ:

“Ngươi bị thương rất nặng, đã ngủ một ngày một đêm, may mà ngươi trẻ tuổi cường tráng, nếu bà già này bị thương như thế chỉ e đã không xong”.

Phương Triệu Nam muốn gắng gượng ngồi dậy, nhưng bà già ấy vươn tay cản lại, nói:

“Ngươi vừa mới tỉnh dậy, cứ nằm nghỉ ngơi, ta sẽ đem thức ăn đến cho ngươi!”.

Nói xong thì chống cây gậy trúc bên giường, chậm rãi bước đi. Chàng đưa tay sờ lên đầu mình, trên đầu băng một lớp vải dày, lưng thì đau ê ẩm ...

Chàng thở dài một tiếng, trong tai còn vọng lại tiếng kêu thét kinh hãi của Trần Huyền Sương, cũng không biết nàng đã bị cơn gió thổi đi đâu? Một luồng máu nóng dâng trào, chàng cố nén đau rồi gắng gượng ngồi dậy, chậm chạp bước ra ngoài.

Bên ngoài là một mảnh sân trồng đầy hoa cỏ, trúc xanh làm hàng rào gió núi mát mẻ phả vào mặt chàng, một căn nhà cỏ ở giữa chốn núi rừng khiến cho người ta có cảm giác như đã xa lánh khỏi cuộc đời bụi bặm. Bà già ấy đã vào bếp nấu mì, trong sân chẳng có ai, Phương Triệu Nam chỉ nghĩ đến sự an nguy của Trần Huyền Sương nên chậm rãi bước ra ngoài cổng. Chàng ngẩng đầu lên, sắc núi xanh um, bên tai văng vẳng tiếng suối chảy, đây có vẻ là nơi ở của một bậc cao nhân, cho nên cảnh vật trông rất đẹp mắt.

Phương Triệu Nam gắng gượng đi về phía trước một đoạn, lòng chợt nhủ thầm:

“Đường núi gập ghềnh, mà mình lại mang trọng thương, đi đứng không tiện, nơi đây rộng lớn thế này, biết tìm ở đâu, phải về hỏi bà cụ ấy rồi tính tiếp”.

Đang định quay trở lại, chợt nghe tiếng bước chân vọng tới. Chàng nhìn về hướng ấy, chỉ thấy một tiều phu tuổi khoảng ngũ tuần, người mặc áo xanh, chòm râu bạc phơ vội vàng chạy tới nói:

“Công tử vẫn chưa khỏe hẳn lại, sao có thể tùy tiện chạy bừa, bà nhà tôi thật quá sơ ý”.

Phương Triệu Nam lắc đầu:

“Vãn bối nhân lúc lão bá mẫu nấu thức ăn trong bếp, lén ra đây, lão bá bá đừng trách người”. Chàng cứ luôn miệng kêu bá mẫu bá bá khiến cho lão tiều phu vui mừng, cười khà khà liền mấy tiếng rồi nói:

“Ngươi tuổi còn trẻ, sức hãy còn cường tráng, hôm qua khi ta cứu ngươi, ngươi đã bị thương khắp nơi, toàn thân đầy máu, lúc ấy cứ tưởng không còn cứu được nữa, không ngờ hôm nay ngươi có thể đi đứng được”.

Phương Triệu Nam lo lắng hỏi:

“Lão bá bá có thể dắt vãn bối đến nơi ấy xem thử không?”.

Ông lão tiều phu trầm ngâm rồi nói:

“Nơi ấy cách đây rất xa, vả lại đường núi gập ghềnh, ngươi đã bị thương toàn thân, làm sao có thể đi được?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đừng lo, vãn bối có học võ công, chỉ cơn đau ngoài da, còn có thể chịu đựng nổi”.

Ông lão tiều phu trầm ngâm không nói nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

“Ngươi hãy đợi ta chốc lát, ta quay về bảo với bà già một tiếng rồi chúng ta sẽ đi”. Nói xong thì gánh gánh củi lên vai bước về phía căn nhà. Một lát sau, ông ta cầm một cây gậy trúc bước ra, cười nói:

“Vết thương của ngươi vẫn chưa lành, tuy có tập võ công nhưng đi lại rất không tiện, hãy chống cây gậy trúc này!”.

Phương Triệu Nam đáp tạ một tiếng, cầm cây gậy trúc ngầm vận khí, bước theo sau lưng ông lão tiều phu. Nội công của chàng đã có nền tảng vững chắc, lúc này khí huyết đã thông suốt, cơn đau ngoài da giảm xuống nhiều, bước đi cũng dần dần nhanh nhẹn hơn, vượt qua hai ngọn núi, cả hai người đã đến một nơi rất hiểm trở. Ông già ấy chỉ một dãy sơn cốc rồi nói:

“Đó chính là Âm Phong cốc, thường có luồng âm phong mạnh mẽ vô cùng từ trong cốc thổi ra, sức gió rất mạnh đủ khiến cho đá bay cây đổ, công tử chỉ cần nhìn vào cũng đủ thấy”.

Phương Triệu Nam nhìn xuống, chỉ thấy trong sơn cốc sâu trăm trượng, quả nhiên chẳng có ngọn cỏ nào sống nổi, thậm chí cả đá núi cũng chẳng có, hai bên vách núi trơn bóng như gọt. Ông lão tiều phu ấy thở dài một tiếng nói:

“Âm Phong cốc thực sự là một nơi kỳ quái bí hiểm, trong vòng hai ba mươi dặm, vách núi hai bên và đáy cốc đều bằng phẳng như gọt, nhưng nơi ấy chỉ rộng có mười trượng”. Ông lão tiều phu tiếp tục nói:

“Gió ở trong cốc rất mạnh, cũng không giống như những nơi khác, gió ở đây lạnh thấu xương như luồng hàn phong thổi ra từ trong địa ngục, chim chóc hay thú rừng đều không chịu nổi, đừng nói là sức gió mạnh mẽ, chỉ luồng khí lãnh lẽo cũng khiến cho người ta không thể chống chọi được. Luồng gió thổi vòng quanh theo thế của sơn cốc, bị vách núi nằm ngang ấy cản lại, uy thế đã giảm đi rất nhiều, khi ra đến khỏi sơn cốc thì thế gió không còn bao nhiêu, nhưng dù như thế, sức gió cũng đã rất mạnh ...” trên mặt ông ta hiện lên vẻ tự đắc, vuốt râu cười rồi lại nói tiếp:

“Khí lạnh cũng giảm theo sức gió, sau khi ra khỏi cốc thì luồng khí lạnh ấy đã giảm đi rất nhiều!”.

Phương Triệu Nam ho nhẹ một tiếng hỏi:

“Không biết gió từ đâu thổi vào cốc?”.

Ông lão tiều phu cười khà khà:

“Câu hỏi này của công tử e rằng rất ít người trả lời được, nghe nói gió lạnh thổi ra từ một cái hang ở dưới đất song đó chỉ là truyền thuyết, người thực sự biết được điều này rất ít”.

Phương Triệu Nam hỏi:

“Có phải lão bá bá đã cứu vãn bối ở nơi này không?”.

Ông lão đưa tay chỉ ngọn núi thấp ở phía xa, nói:

“Công tử đã bị ngất trên đỉnh núi ấy”.

Phương Triệu Nam nhẹ thở dài:

“Đa tạ lão bá đã tương cứu, không biết ngoài vãn bối còn có ai bị thương nữa không?”.

Ông lão tiều phu nói:

“Sao? Công tử còn có bằng hữu nữa?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đúng thế, vãn bối còn có một vị tiểu muội ...”.

Ông già lắc đầu, nói:

“Công tử đừng nhọc lòng tìm nàng ta nữa, công tử có thể sống được đã là chuyện hiếm có, vị tiểu muội của công tử e rằng đã bị gió thổi đến tan xương nát thịt!”.

Phương Triệu Nam căng mắt nhìn một hồi, chợt rơi hai dòng nước mắt, buồn bã thở dài rồi nói:

“Mong trời cao phù hộ cho nàng tai qua nạn khỏi ...” chàng tuy đau đớn trong lòng nhưng chợt nhớ võ công của Trần Huyền Sương cao cường hơn mình nhiều, mình có thể giữ được mạng, chắc nàng không đến nỗi không còn đường sống.

Chợt nghe giọng nói hiền từ của ông lão tiều phu vang lên bên tai:

“Lão hán có điều không hiểu, tại sao công tử lại đi vào Âm Phong cốc ấy?”.

Phương Triệu Nam thuận miệng đáp:

“Vãn bối từ nhỏ thích du sơn ngoạn thủy, lại học mấy năm võ công, ỷ mình là người sức khỏe tráng kiệt, thường đến thăm thú những nơi sông dài núi cao, không ngờ đi đến đây thì lọt vào Âm Phong cốc!”.

Ông lão tiều phu nói:

“Nhưng chả lẽ lệnh muội cũng thích du sơn ngoạn thủy?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Xá muội tuy là nữ nhi, nhưng thường tập võ với vãn bối, cho nên có phong độ hào hiệp của nam tử hán ...”.

Ông lão tiều phu tựa như nhớ lại một chuyện rất quan trọng nói:

“À này, lão hán còn có một chuyện quên cho công tử biết”.

Phương Triệu Nam nói:

“Chuyện gì?”.

Ông lão tiều phu nói:

“Trong Âm Phong cốc có lúc cũng có luồng gió nóng thổi ra, nhưng không nhiều, nghe nói luồng gió nóng còn đáng sợ hơn cả luồng gió lạnh nữa”.

Phương Triệu Nam nghe ông già nói thế thì thầm nhủ:

“Muốn tìm tung tích của Sương sư muội, xem ra phải mạo hiểm vào cốc một chuyến, nhưng lúc này công lực vẫn chưa hồi phục, chỉ đành quay về dưỡng thương vài ngày đợi lành lạnh hẳn rồi đến xem tiếp cũng không muộn”. Ý nghĩ ấy lướt qua, chàng hạ giọng nói:

“Lão tiền bối, chúng ta về thôi!”.

Ông lão tiều phu gật đầu, quay người bước đi, chép miệng nói:

“Âm Phong cốc có thể nói là nơi kỳ quái nhất trên đời, tuy chỉ dài hai ba mươi dặm, nhưng ẩn chứa biết bao nhiêu thay đổi quái dị, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ hoa mắt ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Lão bá có thể nói rõ hơn cho vãn bối mở rộng tầm nhìn không”.

Ông lão ngẩng mặt lên suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Khoảng ba năm trước, trong Âm Phong cốc chợt vọng ra tiếng kêu thét như ma quỷ kêu gào, âm thanh ấy không những chối tai khó nghe mà còn bi thương vô cùng. Lúc ấy trời vẫn còn trong đêm tối, bọn chúng tôi đã mang theo binh khí chạy vào Âm Phong cốc, ẩn thân trên những tán cây um tùm, ló đầu ra nhìn vào trong cốc, lão phu tuy là người đọc sách, nhưng cũng hoảng sợ đến nỗi ngất đi”.

Phương Triệu Nam nói:

“Lão bá đã phát hiện ra điều gì quái lạ?”.

Ông lão tiều phu nói:

“Một con ngô công to lớn dị thường người phát ra ánh sáng màu lam ...”.

Phương Triệu Nam cười nói:

“Ngô công có đáng sợ như thế không?”.

Ông lão tiều phu nói:

“Quái vật ấy chỉ giống như con ngô công mà thôi, mình dài hơn một trượng, toàn thân phát ánh sáng màu xanh lam, khi di chuyển ánh sáng trên toàn thân càng mạnh hơn, lão phu đã tra hết sách vở nhưng vẫn không biết vật ấy là gì!”.

Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Chẳng qua chỉ là một con ngô công to lớn mà thôi, Sương muội có thể đối phó được với nó”. Nhưng miệng thì nói:

“Chỉ có một con ngô công ấy thôi sao?”.

Ông lão tiều phu nói:

“Còn có một con quái vật tựa rắn mà không phải rắn, tựa rồng mà không phải rồng, toàn thân có vảy màu đỏ như lửa ...”.

Phương Triệu Nam ngạc nhiên, hỏi:

“Rốt cuộc là rắn hay rồng?”.

Ông lão tiều phu nói:

“Khi chúng tôi đến nơi, quái vật ấy đã bò vào trong một sơn động ở dưới đáy cốc, chỉ có đuôi của nó ló ra ngoài, lúc đó trăng rất sáng cho nên chúng tôi có thể thấy rõ. Nhưng hình như nó có đến hai cái đuôi, nếu bảo nó là một con rắn lớn, trên đời này làm gì có loại rắn hai đuôi?”.

Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Chắc là họ đã hoa mắt, ngô công và rắn đều là những vật thường thấy ở vùng rừng núi, có gì đáng sợ”. Thế rồi chàng mới cười nói:

“Có lẽ là hai con rắn!”.

Ông lão tiều phu chợt thở dài:

“Quái vật hai đuôi có vảy màu đỏ sáng lấp lánh chắc chắn không phải là rắn, nếu là rắn thì sẽ không phát ra tiếng kêu khó nghe như ma hờn quỷ khóc ...” ông già thấy Phương Triệu Nam đã dần dần bị mình thuyết phục, mặt lộ vẻ vui mừng nói:

“May mà con quái vật hai đuôi ấy chui vào trong hang không lâu, còn quái vật toàn thân phát ánh sáng màu xanh lam cũng chui vào trong hang, sau đó không thấy xuất hiện nữa”.

Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã về đến gần nhà. Ông già ấy thấy Phương Triệu Nam không hề tỏ ra đau đớn, bước đi càng nhanh nhẹn hơn. Bà cụ chống tay vào liếp tre tựa như đang đợi họ quay về, vừa thấy Phương Triệu Nam thì lập tức trách rằng:

“Ngươi bị trọng thương khắp người mà còn chạy ra ngoài, hãy vào nhà dùng bữa đi thôi”.

Phương Triệu Nam mỉm cười, vái dài một cái rồi nói:

“Được lão bá mẫu thương yêu, ngày sau vãn bối sẽ báo đáp đại ơn này!”.

Bà già mỉm cười buồn bã:

“Đáng tiếc đứa con gái của ta đến năm ba tuổi thì bị ma núi bắt đi, nếu nó còn sống trên đời có lẽ cũng lớn như ngươi ...”.

Ông lão tiều phu lắc đầu:

“Chỉ là lời của đàn bà, giữa chốn thanh thiên bạch nhật làm gì có ma núi xuất hiện, có lẽ nó đã bị thú rừng ăn thịt mất”.

Bà giá tức giận:

“Tại sao thú rừng không ăn thịt con cái nhà khác mà chỉ ăn thịt con của chúng ta ...”.

Ông già nhìn Phương Triệu Nam, cười khổ sở:

“Bà nhà tôi có lúc giở điên giở dại, chuyện con gái của chúng tôi mất tích đã cách đây mười tám năm, bà ta vẫn cứ tin rằng nó chưa chết, rồi sẽ đột nhiên trở về. Ôi! Đó chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày hay sao?”.

Phương Triệu Nam thấy mặt bà già đầy đau khổ, vội vàng nói:

“Chuyện trên đời thường rất bất ngờ, có lẽ lệnh ái vẫn còn sống trên đời”.

Bà già mừng rỡ nói:

“Công tử nói không sai, con gái của ta vẫn chưa chết, có lẽ bị ma núi dắt đi, hoặc bị người qua đường bế đi ...”.

Bà ta chợt thở dài, nét cười trên khuôn mặt không còn nữa, nói tiếp với vẻ thê lương:

“Hỡi ơi! Con gái của ta, nếu còn sống bên cạnh ta thì chắc chắn đẹp như hoa như ngọc ...”.

Ông lão tiều phu cười khà khà rồi nói:

“Tôi thấy bà đừng nhớ đến con gái nữa thì hơn, nếu nó còn sống trên đời, đã qua hai mươi năm làm sao nhận ra bà nữa!”.

Đang nói thì đã bước vào đại sảnh.

Bà già đã chuẩn bị xong thức ăn, lập tức bưng ra cho Phương Triệu Nam, ăn cơm xong, bà ta lại nói về con gái của mình. Bà ta còn bảo trên cổ tay trái của con gái mình có một cái bớt màu tím lớn như cúc áo, muốn Phương Triệu Nam sau này nếu gặp được nàng thì bảo nàng về nhà. Phương Triệu Nam thì chăm chú nghe từng chữ, ghi nhớ lấy trong lòng, định ngày sau khi gặp được nàng thì sẽ báo lại.

Ông lão tiều phu thấy Phương Triệu Nam nói chuyện với bà già rất cao hứng, cũng không màng đến nữa, hai người ngồi nói rất lâu Phương Triệu Nam mới trở về phòng nghỉ.

Chàng bắt đầu suy nghĩ tình thế hiện tại, không biết là nên tìm Trần Huyền Sương hay là nên rời khỏi nơi này sớm ... Chàng suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không quyết định được.

Chợt trong đầu hiện lên một ý nghĩ mới:

“Lần này anh hùng tham gia đại hội Minh Nhạc có thể nói đã không thoát được, người trong Minh Nhạc e rằng sẽ thừa cơ hành động, mà nay các danh môn đại phái trong giang hồ không hề biết chuyện này để phòng bị. E rằng võ lâm sẽ không thoát khỏi kiếp nạn ...” chàng càng nghĩ càng lo, thế là lập tức ngồi dậy thầm vận khí thử xem sao, chàng cảm thấy xương cốt không bị thương, cũng không cần nghỉ ngơi nữa, thế là vội vàng rời khỏi phòng bước ra ngoài sảnh. Lúc này vợ chồng ông lão tiều phu đang ngồi nói chuyện, thấy Phương Triệu Nam vội vàng bước ra thì đều ngạc nhiên. Phương Triệu Nam lòng lo như lửa đốt, ôm quyền vái dài hai người rồi nói:

“Vãn bối chợt nhớ đến một chuyện quan trọng cho nên muốn cáo biệt hai vị!”.

Bà già ngạc nhiên hỏi:

“Công tử vẫn chưa lành hẳn, làm sao có thể lên đường, nghỉ ngơi vài hôm rồi đi cũng không muộn”.

Phương Triệu Nam nói:

“Chuyện này rất gấp, nếu vãn bối nghỉ thêm một ngày thì sẽ thêm một phần nguy ngập, ơn tương cứu của hai vị, vãn bối ngày sau sẽ đáp tạ”. Rồi không đợi hai người trả lời, chàng chạy ra ngoài. Bà già lật đật đứng dậy, nói:

“Công tử hãy chậm một bước, lão bà có hai câu muốn nói”.

Phương Triệu Nam nói:

“Lão bá mẫu có gì dậy bảo?”.

Bà già nói:

“Nhũ danh của tiểu nữ là Mộng Liên, khi công tử gặp nó, nói lại rằng cha mẹ của nó đang tựa cửa mong ngóng, bảo nó trở về nhà một chuyến”.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối đã nhớ ...” rồi xoay người bước đi, chợt nhớ lại rằng mình vẫn chưa biết họ tên của vợ chồng ông lão tiều phu, thế là vội vàng quay người lại hỏi:

“Vãn bối đáng chết, vẫn chưa biết họ tên của lão bá bá”.

Ông lão tiều phu vuốt râu:

“Không dám, không dám, lão phu họ Vân, thảo tự là Kim Thành”.

Phương Triệu Nam ôm quyền vái một cái rồi nói:

“Vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng, nay xin cáo biệt từ đây”. Thế rồi sải bước ra cửa. Chàng tuy muốn chạy mau đến tổng đàn của các danh môn đại phái, kể lại cho họ nghe thảm biến của Minh Nhạc để họ chuẩn bị trước. Nhưng một là vì không quen thuộc đường, hai là vì vẫn còn nhớ đến sự an nguy của Trần Huyền Sương, cho nên bất giác đã bước lại vào Âm Phong cốc. Lúc này đang buổi chính ngọ, chàng có thể thấy rõ mọi vật trong cốc, nhưng chỉ thấy trong cốc quái thạch lô nhô, cỏ cây chẳng sống nổi.

Còn có một điều kỳ lạ nữa.

Đá trong cốc đều có màu tím đậm, từ trên nhìn xuống cứ giống như một tấm thảm màu tím đậm, nỗi lo lắng cho Trần Huyền Sương đã khiến chàng bất giác bước vào trong cốc. Chàng mong có thể phát hiện một chút tung tích của Trần Huyền Sương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui