Mọi chuyện suôn sẻ hơn Thẩm Tư Duệ nghĩ.
Camera trường không bị phá, cũng không bị mất đoạn phim ngày hôm ấy.
Hơn nữa kẻ gây sự kia cũng không che chắn gì cả.
Dù là hình dáng, quần áo, hay tóc tai, mặt mũi, tất cả đều lọt vào máy quay hết.
Diêu Vận Lạc gật đầu cảm ơn bác bảo vệ, sau đó nhờ Lam Hoài tìm thời khoá biểu của nam sinh đó, cũng như các thông tin khác.
"Sao cô không trực tiếp giao cho hiệu trưởng giải quyết ấy? Cần gì phải tự mình tìm thời khoá biểu rồi thông tin cá nhân của tên kia?" Thẩm Tư Duệ nhỏ giọng nói tiếp: "Cô điều tra người gây sự với cô còn kỹ hơn điều tra em nữa."
Diêu Vận Lạc đang nhìn thời khoá biểu Lam Hoài gửi qua.
Nghe xong lời thỏ thẻ của bé con, tạm dừng lại ngẩng đầu.
"Em ghen?"
"...!Sao em lại đi ghen với tên kém văn hoá đó chứ!"
Diêu Vận Lạc cong môi, chợt đổi đề tài nói chuyện, "Làm sao em dám chắc tôi điều tra cậu ta kỹ hơn em chứ?"
Nhìn thấy nụ cười tinh nghịch trên môi cô ấy, Thẩm Tư Duệ như hiểu ra điều gì.
Cô nhóc thoáng đỏ mặt, lắp bắp nói: "C-cô điều tra em sao?"
"Không hẳn.
Là em tự khai báo thông tin cá nhân lên Evollrig.
Hơn nữa lúc tôi chuyển về trường cấp ba, chủ nhiệm lớp em nhờ tôi phụ kiểm hồ sơ, để tôi vào ngang không bị xa lạ."
Mà trí nhớ Diêu Vận Lạc vốn rất tốt.
Đối với những bộ hồ sơ gây hứng thú, cô ấy thậm chí còn có ý định học thuộc.
Thẩm Tư Duệ là học sinh duy nhất khiến cô ấy ghi nhớ như thế.
Vì cô nhóc là người hữu duyên với cô, từ khoá học onl qua mạng, cho đến vô tình gặp gỡ ở tiệm bán đĩa nhạc.
Nhờ vậy mà cô ấy biết cha mẹ Thẩm Tư Duệ là ai, biết cả những sở thích cô nhóc ghi trong sổ liên lạc hồi còn bé.
Diêu Vận Lạc bất chợt nhớ đến lần đầu tiên Duệ Duệ, Tiểu Cố và cô ấy gặp nhau.
Cả ba cùng hưởng thức trà hoa đậu biếc, sau đó cô đưa bé con về nhà.
Đến tối từng thông tin về bé con cứ hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Ngẫm lại một chút, hẵng đã bắt đầu thích em ấy từ lúc đó.
Cũng vì sự kiện đó mà sáng sớm lúc phát hiện cúp điện, cô ấy đã lập tức gọi điện cho cô nhóc.
Đến khi tiếng chuông kết thúc mới ngồi ngây ngốc.
Cũng may em ấy không bắt máy, nếu không thật sự rất ngượng ngùng.
Diêu Vận Lạc khẽ cười.
Lời nói Thẩm Tư Duệ cắt ngang dòng hồi tưởng của cô ấy, "Bây giờ em mới biết chủ nhiệm lớp em tốt bụng như vậy." Vì sợ giảng viên Lạc lạ lớp mà bảo cô ấy phụ kiểm hồ sơ.
"Không đâu.
Sợ lạ lẫm chỉ là cái cớ.
Mục đích thật sự của cô ấy là rủ rê tôi đi ngoại khoá cùng.
Nhân tiện trông coi một nhóm nhỏ." Diêu Vận Lạc cười cười lắc đầu.
Thẩm Tư Duệ nghe xong cũng bật cười.
Chủ nhiệm của cô mưu mô quá.
Trở lại vấn đề chính, Diêu Vận Lạc dẫn cô nhóc theo đến lớp Toán cao cấp, cũng là môn vài phút nữa cậu bạn gây sự kia tới học.
Trên đường đi cô ấy giảng cho Thẩm Tư Duệ nghe lợi ích của việc điều tra kỹ lưỡng.
"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng".
Cô ấy không giao hiệu trưởng xử lý vì biết ông sẽ tìm cách giải quyết nhẹ nhàng nhất, hạn chế ảnh hưởng thanh danh trường.
Cô ấy tự xem kỹ thông tin cá nhân nam sinh kia, để biết thế lực phía sau cậu ta có đủ chống lưng không.
Và hàng ngàn thứ khác nữa.
Thẩm Tư Duệ chăm chú lắng nghe, cảm giác những kiến thức này không phù hợp với nghề nghiệp cô ấy lắm.
Đó là chưa nói đến tính cách hiện giờ của giảng viên Lạc.
Cô nhóc cam đoan giảng viên Lạc giải quyết còn nhẹ nhàng hơn hiệu trưởng.
Diêu Vận Lạc bất chợt nói: "Đây là chút kiến thức về ngành Diêu Cố đang theo." Ánh mắt cô ấy chất chứa tâm sự, dời sang hướng vắng người để bé con không phát hiện.
Có điều Thẩm Tư Duệ đã nhạy bén nhận ra.
Cô nhóc biết giảng viên Lạc không muốn nói, nên chỉ hỏi qua loa ngoài lề, "Kinh doanh ạ?"
"Ừ." Cô ấy gật đầu.
Quả thật không muốn đề cập tới chuyện này.
Hai người rơi vào yên tĩnh một lúc, nhưng không ai cảm thấy có gì không ổn.
Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi qua, rốt cuộc đã thấy bóng tên nam sinh khốn nạn kia.
Diêu Vận Lạc giơ tay chặn đường, đôi con ngươi âm u nhìn chằm chằm cậu.
"Trương Nhị Đạt, tôi đã xin cho em nghỉ buổi hôm nay.
Em có phiền nếu theo tôi đến văn phòng trò chuyện chứ? Em yên tâm, hiện tại không có giảng viên khác ở nơi đó."
Lúc Trương Nhị Đạt nhận ra người chặn đường là Diêu Vận Lạc, biểu cảm đầu tiên không phải sợ hãi, lo lắng mà là bất ngờ, ngạc nhiên.
Vốn Thẩm Tư Duệ đã thủ thế sẵn sàng vọt tới bắt cậu ta nếu có ý đồ muốn chạy trốn.
Không ngờ Trương Nhị Đạt lại bình tĩnh gật đầu.
Thật sự khiến người khác hoài nghi liệu cậu ta có thật sự là kẻ gây sự không.
Văn phòng vắng người bỗng chốc có hai nữ một nam.
Thẩm Tư Duệ tự hỏi, nếu cô không đi cùng, có phải cô ấy sẽ một mình nói chuyện riêng với câu ta không? Vừa nghĩ xong liền rùng mình một cái, nếu thật là vậy thì giảng viên nhà mình quá gan dạ rồi.
Diêu Vận Lạc mời Trương Nhị Đạt ngồi, sau đó từ trên cao nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nói rõ ràng từng chữ: "Tôi cho em năm phút trình bày."
Ánh mắt cô ấy sắc bén, mang đến áp lực cho người đối diện.
Không hổ là người có kiến thức tâm lý.
Trương Nhị Đạt quả nhiên bị doạ.
Nhưng vẫn làm ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
"Ài, lúc ấy em được phân phó tưới cây ở dãy dưới, nhưng vì lười biếng nên quyết định đổ từ trên xuống.
Có ai ngờ cô lại trùng hợp đi ra đâu.
Thật sự là hiểu lầm."
"Hiểu lầm con khỉ!" Thẩm Tư Duệ đột nhiên nổi đoá.
Rõ ràng trong máy ghi hình, cậu ta cầm xô nước đứng đợi từ đầu giờ giải lao.
Nếu không phải buổi sáng giảng viên Lạc nán lại phòng học, ước chừng thật sự bị lý do này gạt rồi.
Đột nhiên bị mắng khiến Trương Nhị Đạt giật mình.
Cậu ta nhìn Thẩm Tư Duệ, người thoáng run rẩy.
Cô gái nhỏ nhắn dễ thương mà lời nói lại thô tục, đã thế ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Diêu Vận Lạc gõ tay lên bàn vài cái.
"Em là học sinh năm nhất đúng không? Hẳn em nghĩ rằng các bạn xung quanh sẽ chẳng để ý tới em nên mới dám làm vậy.
Mà cho dù bọn họ có để ý đi chăng nữa, em cũng có cách mua chuộc đúng chứ?" Cô ấy quan sát từng biến hoá trong ánh mắt Trương Nhị Đạt.
"Rất tiếc nơi đây có lắp camera.
Tôi sẵn sàng trình nó ra toà để buộc tội em.
Đương nhiên chút chuyện nhỏ nhoi này ra toà chẳng ảnh hưởng mấy đến em.
Nhưng tôi có cách...!khiến danh dự, thậm chí là học vấn của em hoàn toàn bị hủy hoại.".