Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi


Quán Cố Hoa Hạ mở vẫn giữ tên cũ, quán bar DL.

Cái tên khiến Thẩm Tư Duệ hoài niệm không thôi.

Dù sao đây từng là nơi dạy cô nhóc pha chế.

Và cũng là môi trường khiến cô nhóc trưởng thành hơn.
"Giảng viên Lạc, cô nói xem DL trong tên quán nghĩa là gì?" Chợt cô nhóc hỏi.
Diêu Vận Lạc cúi đầu suy nghĩ một lát, "Chắc là...!deadline?"
"Cô à.

Tuy nói rằng cô dạy tiếng Anh.

Nhưng đừng cái gì cũng suy ra tiếng Anh như thế được không?" Thẩm Tư Duệ ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Em cũng không biết DL là gì.

Nhưng nếu cô bảo em đoán, em sẽ bảo đó là tên viết tắt của hai ta."
DL.

Duệ Lạc.

Thật trùng hợp!
Diêu Vận Lạc ngẩn người, cười cười nói: "Trước đây tôi không hiểu mấy nhóc yêu đương viết tên đầy ra giấy để làm gì.

Càng không hiểu cảm giác nhìn cái gì cũng gán ghép thành tên của mình với người mình yêu ra sao.

Hoá ra...! lại thú vị như thế."
Thẩm Tư Duệ cười ha ha, đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của giảng viên Lạc.

Hai người nắm tay nhau bước vào trong.
Bố cục nơi đây không giống quán bar DL ở quê.

Nó trông hiện đại hơn một chút, tông màu chủ đạo cũng sáng hơn.

Hoàn toàn mất đi nét cổ điển mà Thẩm Tư Duệ yêu thích.

"Chị Hoa Hạ." Thẩm Tư Duệ vẫy vẫy tay với người trong quầy.
Cố Hoa Hạ nhìn thấy Thẩm Tư Duệ, đầu tiên là ngây người bất ngờ, không nghĩ tới cô nhóc khi trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ sẽ mê người như thế.

Sau đó là loạt cảm xúc bồi hồi vui vẻ vì cô nhóc đã tới.

Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm xúc ấy hoàn toàn biến mất.

Cô nàng nhìn thấy Diêu Vận Lạc, mặc đồ cặp với Thẩm Tư Duệ.

Tuy đã biết trước, nhưng Cố Hoa Hạ vẫn hụt hẫng ít nhiều.
"Chúng ta lên phòng trên tầng trò chuyện đi." Cô nàng đề nghị.
Diêu Vận Lạc không ý kiến, Thẩm Tư Duệ đành gật đầu đồng ý.

Ba người lên lầu, phát hiện Cố Hoa Hạ đã dọn sẵn bàn ăn thịnh soạn, còn có hai ly rượu vang trên bàn với vài cây nến.
Thẩm Tư Duệ vô thức nhìn về phía Diêu Vận Lạc, nuốt một ngụm nước bọt.

Diêu Vận Lạc nhìn lại cô nhóc, nhỏ giọng ghé sát tai.
"Sợ tôi hiểu lầm sao?" Nói rồi nháy mắt cười cười tách ra.
Cô nhóc không biết giảng viên Lạc nói thế này là ghen hay không ghen.

Nhưng linh cảm bảo cô rằng có gì đó không ổn.

Giảng viên Lạc ém cảm xúc rất tốt.

Cầu trời phù hộ cho cô.
Cố Hoa Hạ bảo phục vụ đem thêm một ly rượu, một cái bát, một đôi đũa và một cặp muỗng nĩa nữa.

Thẩm Tư Duệ có chút không hiểu.

Rõ ràng cô nhóc đã nói trước sẽ đi cùng giảng viên Lạc.

Sao chị Hoa Hạ lại chỉ chuẩn bị cho hai người?!
Ngồi vào bàn ăn, không khí có chút kì quái.

Giảng viên Lạc không mở lời trước thì thôi đi.


Đến cả chị Hoa Hạ hay nói cũng im lặng.

Thẩm Tư Duệ đành đánh tiếng.
"Chị Hoa Hạ, chị bảo có chuyện muốn nói với em?"
Cố Hoa Hạ giật mình, sau đó gật gật đầu, "À chuyện đó.

Nếu chị nói chị chuyển đến thành phố vì em em có tin không?" Vừa nói vừa cười, vẻ mặt đượm buồn, mặc dù biết không còn cơ hội nhưng vẫn muốn thử một lần.

"Cô Lạc, em có thể nói chuyện riêng với Thẩm Tư Duệ được không? Chỉ một lát thôi."
Diêu Vận Lạc liếc mắt nhìn Thẩm Tư Duệ, rồi nhìn lại Cố Hoa Hạ, "Một lát là bao lâu?"
"Mười lăm, không, hai mươi phút.

Được không ạ?"
Cô ấy nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu, "Vậy hai mươi phút sau tôi trở lại.

Duệ Duệ, em nói chuyện thoải mái."
"Ấy, khoan đã." Cô nhóc kéo tay áo Diêu Vận Lạc, nhăn mày nói với Cố Hoa Hạ.

"Là chuyện gì mà giảng viên Lạc không thể nghe chứ?"
Cố Hoa Hạ gãi đầu, "Chị ngại."
Diêu Vận Lạc cũng nói giúp: "Tôi chỉ rời đi một lát thôi.

Em nói chuyện với Cố Hoa Hạ đi." Cô ấy bỗng dưng nhỏ giọng kê sát tai cô nhóc, "Tôi nghĩ là chuyện tình cảm.

Em từ chối khéo chút.

Đừng làm con bé tổn thương quá.

Cố Hoa Hạ...!là chị em cùng mẹ khác cha với tôi." Nói rồi cong môi cười, vẫy tay rời khỏi.
Mà lời này như sét đánh ngang tai Thẩm Tư Duệ vậy.

Cô nhóc á khẩu, trợn tròn mắt.

Người ta bảo giảng viên Lạc và chị Hoa Hạ giống nhau, hoá ra vì bọn họ cùng mẹ sao? Vậy...!mẹ chị Hoa Hạ, tên là Ngô Thanh?
Thẩm Tư Duệ thu hồi vẻ mặt hoang mang, trở lại chỗ ngồi.

"Uống chút rượu không?" Cố Hoa Hạ nâng ly rượu vang về phía cô nhóc.
Thẩm Tư Duệ xua tay từ chối, "Không được, hôm nay là ngày quan trọng, em không thể say xỉn."
Cố Hoa Hạ ngạc nhiên, "Là ngày?"
"Thứ lỗi em không muốn nói." Thẩm Tư Duệ cười hì hì.

"Rốt cuộc chị muốn nói chuyện gì?"
"Chị thích em." Cố Hoa Hạ bộc bạch thẳng thắn.
"Vâng, thì sao ạ?" Giảng viên Lạc đoán đúng rồi.

Là chuyện tình cảm.
Cố Hoa Hạ thấy cô nhóc dửng dưng, còn hỏi ngược lại thì không khỏi buồn cười.

Trái tim em ấy quả thật chỉ chứa được Diêu Vận Lạc.

Thật có chút ghen tỵ.
Thấy Cố Hoa Hạ không trả lời mà cười khẩy, như thể tự giễu bản thân, Thẩm Tư Duệ đành cắn răng tìm cái hỏi tiếp: "Vậy, chị thích em từ lúc nào? Và tại sao lại thích em?" Cô nhóc phải nói hết mọi thứ trong hai mươi phút mới được.

Kẻo một lát chị Hoa Hạ lại xin giảng viên Lạc thêm mười phút nữa.
Mà Cố Hoa Hạ lại nghĩ Thẩm Tư Duệ hứng thú với vấn đề này.

Cũng phải thôi, ai chẳng quan tâm đến lý do mình được yêu thích chứ.
"Em còn nhớ chuyện em dị ứng nước hoa trên người Vũ Cảnh không? Cái lần mà Lý Cảnh trách em đuổi khách ấy.

Lúc đó chị đã thích em được vài ngày rồi."
Dừng một chút, cô nàng kể tiếp: "Chị đã tự trách rất nhiều vì đoạn tình cảm không nên có này.

Chị muốn đối xử tốt với em, chị lo lắng cho em, nhưng lại hoang mang không dám tiến tới, không dám biểu lộ quá rõ ràng.

Mãi tới khi em rời đi, lòng chị trống rỗng, thường xuyên mất hồn.

Chị nhận ra mình phải dũng cảm một lần, ít nhất phải nói ra những lời này.

Cho dù bị từ chối cũng chẳng sao cả." Giọng nói dần lạc đi, nức nở nói: "Ai mà ngờ được, em từ chối không phải vì tình cảm này trái với luân thường đạo lý, mà vì con tim em đã sớm trao cho cô Lạc."
Thẩm Tư Duệ bối rối, tìm khăn giấy trên bàn đưa cho Cố Hoa Hạ.

Cố Hoa Hạ nhân cơ hội đó nắm lấy tay cô, nghẹn ngào hỏi: "Nếu, chỉ là nếu thôi.

Nếu chị thổ lộ sớm một tí, có phải em sẽ thích chị không?" Cố Hoa Hạ nghe nhiều người bảo mình và Diêu Vận Lạc có đôi nét giống nhau.

Bỗng dưng có niềm tin mãnh liệt nếu mình xuất hiện sớm hơn cô ấy, có thể hiện tại người em ấy yêu đã là mình.
Cố Hoa Hạ chỉ muốn nghe lời xác nhận, để biết mình đã vì những suy nghĩ linh tinh mà bỏ qua điều quý giá này như nào.


Rồi cô nàng sẽ tự trách sao?
Thẩm Tư Duệ nhớ tới lời giảng viên Lạc.

Cô ấy bảo cô từ chối khéo một tí.

Nhưng cô nhóc cảm giác, mình không thể không thẳng thắn được rồi.

Thà là thẳng thắn, nhưng chặt đứt toàn bộ suy nghĩ về sau của chị Hoa Hạ, cũng khiến chị ấy không cần tự trách.

Vì chuyện này căn bản không thể.
"Sẽ không." Thẩm Tư Duệ lắc đầu, cho cô nàng đáp án.

"Em chưa từng có bất cứ tình cảm gì khác thường với chị.

Trước đây không có, hiện tại không có, sau này càng không.

Cho dù chỉ là câu hỏi giả sử, em cũng cảm thấy điều đó là không thể nào."
Cố Hoa Hạ buông tay, cười buồn nói: "Em vô tâm thật đó."
Thẩm Tư Duệ gãi đầu, bồi thêm một tràng: "Cảm ơn chị đã thích em.

Nhưng thứ lỗi em không cách nào đáp lại tình cảm này được.

Người em thích là giảng viên Lạc, người em yêu cũng là cô ấy."
Cố Hoa Hạ ngả lưng vào ghế, nhìn chùm đèn trên trần nhà.

Được rồi.

Nói ra hết thật nhẹ nhõm.

Ít nhất không cần tiếc nuối hay tự trách.
"Chị hỏi câu cuối nhé.

Em có cảm thấy chị và cô Lạc giống nhau không?"
Thẩm Tư Duệ lắc đầu không cần suy nghĩ.

Chỉ thấy Cố Hoa Hạ cười.

Là nụ cười vui vẻ thật lòng.
Hai mươi phút rất nhanh trôi qua.

Diêu Vận Lạc mở cửa bước vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận