Vậy cho nên, những gì bình thường cô ấy âm thầm giữ kín, hôm nay lại cố gắng phơi bày trước mặt Thẩm Tư Duệ, là do sắp tới sẽ phải chia xa sao?
Là cô ấy bất an, hay bản thân cô bất an đây? Thẩm Tư Duệ mím môi, bỗng nhiên đồng cảm với Uyển Đình.
Yêu xa sao? Trước nay cô chưa từng nghĩ tới điều này.
Không phải chưa từng nghĩ tới, mà là không dám nghĩ tới.
Từ hai con người xa lạ, giao nhau nhờ vào Evollrig, rồi vô tình gặp nhau tại tiệm đĩa, cùng một môi trường, đến nhà nhau, yêu nhau, quấn quýt sáng tối.
Có lẽ cũng được một năm rồi.
Cô nhóc cảm giác cả người run rẩy, những dòng kí ức ùa về, đôi mắt ứa nước lúc nào không hay.
Diêu Vận Lạc nhích tới một bước, dang tay muốn ôm Thẩm Tư Duệ vào lòng.
Nhưng còn chưa chạm vào cơ thể người kia, cô ấy đã bị đẩy ra.
Diêu Vận Lạc ngạc nhiên, nhưng với tính cách không cưỡng ép, cô ấy không tiếp tục tiến lại.
Chỉ là, sâu trong lòng, cảm thấy thật nhói.
Cô ấy biết đoạn tình cảm mới chớm thường rất nồng nhiệt, yêu xa là một điều khó chấp nhận.
Thế nhưng chuyện chuyển công tác, rõ ràng cô ấy không quyết định được.
Nghĩ là vậy.
Nhưng Diêu Vận Lạc không định giải thích.
Chẳng phải trong một mối quan hệ, mỗi khi cãi nhau, giải thích càng nhiều bất đồng quan điểm cũng sẽ càng tăng.
Mặc dù cùng quan điểm cũng có, nhưng bé con đang kích động, sẽ chỉ nhìn vào mặt tiêu cực mà thôi.
Có lẽ cô nên để em ấy bình tĩnh.
Mà Thẩm Tư Duệ thấy Diêu Vận Lạc yên lặng giữ khoảng cách.
Tim như thắt lại.
Rõ ràng là rất khao khát được ôm, nhưng lại không muốn cô ấy dễ dàng ôm mình như vậy.
Thẩm Tư Duệ cảm thấy bản thân rất sai trái, nhưng lại không muốn hạ mình nhận lỗi.
Từ tận đáy lòng cô cảm thấy vô cùng mất mát.
Hai người đứng cạnh nhau, nhưng dường như không thể với tới...!
Thời gian chậm chạp trôi qua, bầu không khí hiện tại mang theo chút lúng túng khó xử.
Diêu Vận Lạc vẫn đứng yên tại chỗ, một chút cũng không nhúc nhích.
Cô ấy lặng người nhìn bé con.
Đợi khi tiếng nấc nhỏ dần, mới tiến đến nắm lấy bàn tay em ấy.
Thẩm Tư Duệ đầu tiên ngẩn ra, bởi vì được quan tâm mà tiếp tục bật khóc.
Mặc dù biết rằng mình không nên khóc, cô nhóc vẫn không cách nào kìm được.
Diêu Vận Lạc lộ ra vẻ lúng túng.
Cô ấy vụng về kéo bé con vào lòng.
"Ngoan, nói tôi nghe em đang nghĩ gì."
Kể từ lúc nhận được tin phải yêu xa, Duệ Duệ một câu cũng chưa nói.
Mà trông thấy người yêu buồn bã, Diêu Vận Lạc đã sớm vứt kỹ năng đoán ý cao thâm ra ngoài biển khơi.
Thẩm Tư Duệ mấp máy môi, nhưng rồi một mực lắc đầu.
Diêu Vận Lạc thở ra, cũng không hỏi nữa, chỉ yên lặng ôm cô nhóc.
Sóng biển vỗ rì rào, chung quanh vắng lặng, chỉ còn tiếng thút thít rất khẽ, cùng tiếng thở hoà quyện vào nhau.
...!
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm.
Thẩm Tư Duệ ngay cả nhận thưởng cũng nhờ Uyển Đình nhận giúp.
Cô không muốn đến trường, cũng không muốn gặp giảng viên Lạc.
Từ sau hôm ở cảng biển, Thẩm Tư Duệ không ngừng tránh mặt Diêu Vận Lạc.
Cô luôn tự thuyết phục bản thân, sắp tới sẽ phải chia xa, cũng chẳng biết bao giờ gặp lại.
Cho nên hiện tại hạn chế tiếp xúc chính là cách làm quen tốt nhất.
Mặc dù đã quyết không để bụng, thế nhưng đáy lòng rất không can tâm, cảm giác buồn tủi, cô đơn cùng luyến tiếc cứ đan xen mà tra tấn.
Diêu Vận Lạc thuộc tuýp người quan tâm đến cảm xúc đối phương, cô ấy cho rằng Thẩm Tư Duệ cần sự yên tĩnh để suy nghĩ rõ ràng, vậy nên không đi tìm em ấy.
Thật ăn ý, cả hai đều chọn cách giải quyết không làm phiền nhau.
Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ, mẹ Thẩm đem theo ly sữa nóng vào.
"Tiểu Duệ, mẹ bận công việc có mấy tuần con đã sút mấy cân, đã vậy mặt mày còn xanh xao, đến nhận thưởng cũng đi không nổi." Bà đưa ly sữa cho cô, nói tiếp: "Có phải vì thành tích mà vùi đầu học hành đến phát bệnh không?"
Mẹ Thẩm nhìn con gái như vậy không tránh khỏi đau lòng.
Ban đầu bà nghĩ do thành tích kì này không tốt cho nên Tiểu Duệ mới buồn rầu bỏ ăn.
Thế nhưng khi nhận được kết quả học tập, xuất sắc ngoài mong đợi.
Mẹ Thẩm nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân con gái thường xuyên bỏ bữa.
Cuối cùng mặc định là do gắng sức học hành mới dẫn đến tình trạng này.
Điểm số quan trọng thì có quan trọng đó.
Nhưng so với sức khoẻ thì nó chẳng là cái gì cả.
Mẹ Thẩm nhìn con gái mà xót xa.
Thẩm Tư Duệ nhận lấy ly sữa uống một ngụm, miễn cưỡng cong môi, nhẹ giọng trấn an, "Con không sao, dạo gần đây có hơi mệt chút thôi.
Sẽ rất nhanh khỏi, mẹ đừng lo lắng quá."
Cô thật sự mong bản thân ổn như lời vừa nói.
Cũng hi vọng mình sáng suốt mà suy nghĩ kỹ chuyện chuyển trường của giảng viên Lạc.
Xét cho cùng quả thật không phải lỗi của cô ấy.
Thẩm Tư Duệ thật sự không hiểu mình buồn bực cái gì, cũng không rõ tại sao lại khó chịu đến mức tránh mặt cô ấy gần hai tuần như vậy.
.
Cô chỉ biết rằng, nếu bản thân còn tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn sẽ đánh mất giảng viên Lạc..