Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất


Hải Anh về nhà ngay sau đó.

Hôm nay cô không định gặp lại Khánh nữa nên Khải được bố mẹ cô đưa về với anh ta.

Thằng bé thích ở lại với Hải Anh lắm, nhưng hiện tại tâm cô hơi loạn, thêm việc Khánh hi vọng nó về nhà với anh ta nên không ai nỡ chia cắt hai bố con nhà họ cả.

Khi thằng bé rời đi, Hải Anh thay đồ, tắm rửa thêm lần nữa rồi bất chấp bụng đói mà leo lên giường cho con trai ngủ trước.

Bà ngoại vốn muốn cùng cô tâm sự, nhưng khi về nhà đã thấy Hải Anh ngủ mất tiêu nên chẳng thể làm gì khác hơn là trắng tay ra về.

Thôi, chuyện đã xảy ra rồi, để mai nói cũng chưa muộn.

Bên nhà Hải Anh trời yên biển lặng, nhưng thông gia bên kia lại chẳng hề như thế.

Hôm nay, sau khi từ khách sạn về mẹ Đức nhận được tin báo ông chồng yêu quý đã trở về sau nhiều ngày đi du lịch với con riêng.

Ngay lập tức bà lôi Ngọc Hà về nhà cùng mình, dự định đón chồng kèm thêm tìm cách khơi lại tình cảm của ông với mình.

Dù sao hai người cũng là vợ chồng lâu lắm, tuy rằng tức giận vì chồng bỏ mình đi chơi với con riêng, không cho mình mặt mũi nhưng mẹ Đừc vẫn rất yêu ông, không sống thiếu ông được.

Một mình không chỗ dựa quá khổ sở, bà ta không muốn trải nghiệm điều này thêm chút nào.

Lúc đó nếu có chồng ở cạnh chắc chắn bà ta sẽ không bị đám thông gia kia coi thường, cũng không bị con dâu đối xử tệ bạc chẳng ra gì như thế.

Với lại bà nhất định phải bảo được ông rút di chúc, không cho Hải Anh một xu một cắc nào.

Cô ta xứng sao? Thà bà ném tiền cho Ngọc Hà còn hơn là cho cái loại lăng loàn đĩ điếm ấy.
Căn biệt thự đã lâu không có người ở nên vắng lặng, Ngọc Hà theo mẹ Đức vào nhà mà trong lòng thấp thỏm.

Nơi này lớn quá, sang trọng quá.

Nghĩ tới việc có thể sống ở đây thôi cô ta đã cảm thấy đủ sung sướng rồi.

Đó, thế này mới là nhà, mới là hưởng thụ cuộc sống chứ! Nhất định Ngọc Hà không buông ra đâu, cô ta phải đạt được chức danh phu nhân của Đức bằng mọi giá!
Theo lời chỉ dẫn của mẹ Đức, Ngọc Hà lần tường bật đèn lên.

Cả phòng khách sáng trưng với những đồ trang trí đắt giá, lấp lánh ánh sáng của tiền bạc.

Ngọc Hà dìu bà ta vào phòng, nhanh nhẹn để bà ta ngồi ghế còn tự mình đi dọn dẹp xung quanh.

Chỉ một loáng thôi cả căn phòng đã sạch sẽ không một hạt bụi, mẹ Đức ngồi yên nghiền ngẫm, càng nghĩ càng thích cô gái nông thôn chăm chỉ lại biết điều này.

Nói thật, với năng lực thích ứng và trí thông minh của Ngọc Hà, kiếm một tấm chồng ngon canh không hề khó.

Nhưng đây cô ta lại cố tình muốn giành chồng của người khác, thế nên..

Xin lỗi, kết cục của tiu ét đây không bao giờ vui vẻ!
"Con ngồi đi Ngọc Hà!" Bà ta nhìn đồng hồ, ít nhấn cũng phải 15 phút nữa xe từ sân bay mới về tới nhà.

Đức nhắn tin thông báo đã ngủ nên hai người cũng không mất công liên lạc nói chuyện xấu kia cho hắn nữa.

Vậy nên..

đây chính là thời gian của việc tâm sự! Cháu gái, come on!
"Có mệt không? Ăn chút hoa quả nhé!"
"Để con lấy luôn cho bác!" Ngọc Hà vâng dạ, chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy đồ.

Hoa quả tươi chất đầy trong tủ lạnh, đều là hàng nhập khẩu đắt giá một cân đủ để cô ta mua đồ ăn nửa tháng!
Ngọc Hà nuốt nước bọt, nhanh chóng lấy dao nĩa các loại và đem đồ ăn ra ngoài.

Hai bác cháu ngồi cạnh nhau vừa ăn uống vừa trò chuyện mấy thứ linh tinh.

Nhìn thoáng qua đúng là thân mật không để đâu cho hết, ai dám nói hai người này từng chê nhau hết lời, từng thêu người giết nhau chứ?
"Hơi lạnh chút, buổi tối bác nên ăn cái này cho đẹp da lại không lo đau bụng!"
"Chỉ có con là tốt với bác.." Mẹ Đức không biết nghĩ gì, tự dưng xúc động mà cầm lấy tay Ngọc Hà.

Có những việc trên đời vốn thật đơn giản, chẳng qua bị sự tự cảm động của con người làm thay đổi bản chất mà thôi.

Ngọc Hà ra tay cứu bà ta giống như chốt mở, thay đổi cái nhìn và góc nhìn khiến mẹ Đức ra sức tô vẽ biến cô ta thành người hoàn mỹ nhất.

"Kể cả thằng Đức cũng không tốt với bác được như con.

Ngọc Hà à, con đúng là số khổ!"
"Không khổ!" Ngọc Hà trả lời ngay, còn lắc đầu với đôi mắt rưng rưng lệ "Được gặp bác, gặp anh Đức..

cuộc đời này của con đã coi như không còn gì nuối tiếc.

Bác cũng biết con mất mẹ mất cha từ nhỏ, ở bên bác được bác yêu thương như con đẻ, anh Đức cũng hết sức chăm sóc cho con.

Thứ khiến con tiếc nuối nhất chính là không được gặp mọi người sớm hơn một chút."
"Đúng vậy, sớm hơn một chút.." Bà ta hơi thẫn thờ, hai cái người này suy nghĩ gì không biết nữa? Nếu sớm hơn chút thì cô ta còn chưa đủ 18 tuổi đâu đó! "Hoặc là, chậc, chắc không được đâu!"
"Sao thế bác?"
"Ngọc Hà, bác hỏi cái này con phải nói thật cho bác biết!" Mẹ Đức thay đổi thái độ, tỏ ra thần bí cúi sát đầu với cô ta.

Ngọc Hà ngoan ngoãn ghé đầu lại, mỉm cười chờ đợi "Con thích thằng Đức nhà bác đúng không? Hả?"

"Cái..

Cái này.." Ngọc Hà ngại ngùng pha lẫn hoảng hốt.

Biểu cảm của cô ta lúc này phong phú hơn bất kì ảnh hậu nào cộng lại.

Vừa diễn tả được sự hạnh phúc sung sướng lại vừa có cả day dứt buồn khổ.

Nếu có đạo diễn nào đứng ở chỗ này, đảm bảo sẽ phải nhào đến nắm tay cô ta, mời cô ta đóng vai nữ phụ phản diện số 1 trong lòng mình!
"Con..

Con có thích anh ấy, nhưng sự yêu thích của con chỉ là ngưỡng mộ.

Bác à, anh Đức là chồng của cô Hải Anh, cô ấy lại từng giúp đỡ con nhiều như vậy.."
"Con còn nói đỡ cho nó? Con nghĩ cái gì vậy đứa bé ngốc này?" Bà ta vừa giận dữ vừa thương hại Ngọc Hà, lắc đầu chẹp miệng "Nó lăng loàn như vậy, còn dám cùng trai thuê phòng làm bậy.

Chắc chắn có kẻ mật báo nên nó mới khiến được chúng ta bẽ mặt.

Con khốn đó chắc muốn li dị nhưng không thích dùng phương pháp bình thường nên làm thế để chúng ta không chửi nó vượt tường..

Ôi, tức điên mất!"
"Bác bình tĩnh đã.."
"Không thể bình tĩnh nổi!" Bà ta không kiềm chế được, cao giọng "Nó luôn lấy cớ đem tiền tài trợ cho sinh viên, ai biết được nó có làm thật không hay chỉ dùng cái đấy mua danh bán tiếng? Con xem, đứa con dâu chỉ biết đem tiền ra ngoài, cơm nấu không ngon, nhà dọn không sạch, chẳng biết chăm sóc ai như nó bác thà không có còn hơn!"
"Con.."
"Nếu là con thì tốt!" Bà ta thăm dò biểu cảm của Ngọc Hà, khi thấy đôi mắt to của cô ta lấp lánh ánh sáng thì mừng lắm "Nếu con là con dâu của bác thì tốt, Đức nó cũng yêu con lắm.

Sau hôm nay bác sẽ thúc đẩy Đức bỏ con kia, hai đứa cưới nhau sinh cháu cho bác là được! Con thấy có ổn không Ngọc Hà?"
"Con..

Con.." Ngọc Hà bối rối không biết nên nói gì tiếp theo, cô ta cắn môi cúi mặt xuống che đi thái độ mừng vui trên mặt mình.
Mấy người bọn họ chơi trò mập mờ lâu thật lâu, cuối cùng cũng có người sẵn lòng xé bỏ lớp giấy mỏng này rồi.

Đêm nay mẹ Đức đã thông báo thích cô ta, có phải ngày mai chính Đức sẽ nắm tay cô ta tỏ tình hay không? Nếu vậy cô ta nên dùng vẻ mặt nào để đối phó đây? Trong tình hình căng thẳng giữa Hải Anh và gia đình chồng, mối quan hệ phức tạp của cô ta và Hải Anh..

nếu làm không khéo nhất định danh tiếng của cô ta sẽ càng thêm thối nát.

Mấy hôm trước là phốt đi cửa sau, hôm nay lại thêm chuyện tiểu tam cướp chồng của ân nhân thì cô ta đúng là chỉ còn nước cuốn gói khỏi thành phố này.
Ngọc Hà khó khăn lắm mới rời được quê nhà nghèo đói, tất cả mọi thứ cô ta đều đầu tư nơi đây.

Tuyệt đối không thể đi, cũng không thể đánh mất cơ hội quý giá này.

Thế nên cô ta không thể phạm sai lầm vào thời điểm này, tất cả mọi hành động phải thật chính xác.
"Bác à..

Chuyện này phải hỏi anh Đức chứ con làm sao tự quyết định được?"
"Sao không quyết được? Con cứ gật một cái chúng ta lên lịch cưới liền.."
"Lên lịch cưới liền?" Mẹ Đức còn chưa nói hết câu, ngoài cửa đã vang lên giọng đàn ông nghiêm khắc.

Hai người phụ nữ đang hàn huyên trong phòng khách đồng loạt quay mặt ra, chỉ thấy bố Đức và Hoàng Nam khệ nệ ôm hàng đống hành lý trở vào.

Bố Đức nhìn qua Ngọc Hà một cái, thái độ không hòa nhã như trước nữa.

Sau đó ông hướng mắt về phía vợ mình, cảm xúc lẫn lộn khiến ông không biết nên thể hiện thái độ nào với bà mới phải.

"Gia chủ vừa đi có vài hôm, ở nhà đã loạn lên đấy phỏng?"
"Ông về rồi!"
"Tôi về rồi!" Bố Đức lạnh giọng "Vừa về đã bị người ta gọi mắng vốn, bà nhanh chóng giải thích rõ chuyện mới xảy ra cho tôi đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui