Ngày 1, tháng 9, năm 2017.
Ngày khai giảng đón tân sinh tại Nhất Trung, thành phố A phá lệ náo nhiệt.
Thông báo phân lớp được dán ngoài cửa căn tin, không ít người tiến lên tìm kiếm tên mình.
"Trời ạ, thật cao a."
"Quả thực chính là người khổng lồ."
"Bộ dạng cũng thật đẹp trai, là tân sinh sao?"
"Chắc là tân sinh, nếu không phải tân sinh thì xếp hàng làm gì?"
"Tớ nếu có thể cùng hắn học chung một lớp thì tốt rồi."
Trong đám người đột nhiên có nữ sinh nho nhỏ kêu lên một tiếng, theo tiếng than sợ hãi này không ít nữ sinh đều theo tầm mắt cô nhìn qua, sau đó đều đồng ý gật đầu thảo luận.
"Làm phiền, mọi người nếu xem xong rồi có thể nhường đường không?"
Ở phía sau xếp hàng nửa ngày, nam sinh phát hiện vài người ở phía trước đều đang nhìn mình làm cho đội ngũ trì trệ không tiến, có chút bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở.
Thanh âm của hắn vô cùng dễ nghe, ngữ khí nhắc nhở cũng không có ý tứ răn dạy, khóe môi mang theo ý cười như gió đầu xuân làm cho người ta thấy ấm áp, hơn nữa dáng người cùng khuôn mặt kia rõ ràng rất đẹp, mấy nữ sinh nhìn lén hắn đều đỏ mặt, chỉ cảm thấy ngực một trận nai con lộn xộn.
"Bạn học, cậu tên là gì? Tớ có thể giúp cậu xem lớp."
"Tớ cũng có thể hỗ trợ."
Có người cố lấy dũng khí đến gần, những người khác cũng không cam lòng tụt lại, trong lúc nhất thời căn tin náo nhiệt khác thường.
Nam sinh đẩy đẩy gọng kính vàng, có chút không kiên nhẫn, cười đáp: "Liễu Triết."
Mọi người còn chưa kịp hỏi là hai chữ nào, một đạo giọng nam lành lạnh nhưng trong trẻo dễ nghe từ phía trước truyền đến: "Số báo danh 111 có phải cậu không?"
Liễu Triết nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam sinh dáng vẻ rất đẹp mỉm cười với mình.
Hắn cao hơn một mét tám, mặt rất nhỏ, má trái có một núm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mắt phi thường xinh đẹp, như là tiểu hồ ly tinh ranh, mang theo một chút giảo hoạt đáng yêu.
Liễu Triết sinh ra một loại cảm giác muốn thân cận chưa có bao giờ.
Hắn muốn, nam sinh này chính là người bạn tốt đầu tiên mình mong đợi trong năm học mới.
Liễu Triết cho đối phương một nụ cười hữu hảo, khóe môi cong so với vừa rồi nhiều hơn vài phần chân thành.
Nam sinh thân nhẹ chân dài, vài bước đã đến trước mặt hắn, "Hai ta cùng một lớp, đi theo tớ."
"Được." Liễu Triết cười cười cùng hắn xoay người rời khỏi.
"Nam sinh vừa rồi cũng thật đẹp trai."
"Hai người bọn họ cùng một lớp, lớp đó hạnh phúc quá đi."
"Mau xem Liêu Triết số báo danh 111 ở lớp nào."
Thời điểm mọi người phản ứng lại hai người đã đi xa, nhóm chị em quen biết nhanh chóng trở nên thân quen.
Trên đường đến khu dạy học, nam sinh mặt rất nhỏ chủ động tự giới thiệu: "Tôi tên Tô Tế, Tế trong không có kết quả"
Liễu Triết sửa lại: "Là Tế trong trên cùng một thuyền (ý chỉ người trong cùng một hoàn cảnh phải giúp đỡ lẫn nhau)
Tô Tế nhún vai không có phản bác, quét mắt nhìn nam sinh bên cạnh so với mình cao hơn nửa đầu, như đã thân quen từ trước mở miệng nói: "Cậu cũng thật cao, một mét chín hả."
"191." Liễu Triết tập mãi thành quen đáp, "Cậu làm sao biết số báo danh của tôi?"
"Tên cậu rất hợp mắt tôi, hơn nữa ba số 1 người bình thường quét mắt một cái liền có thể nhớ kỹ." Tô Tế thành thực giải thích.
"Ha ha?"
Liễu Triết nghe ngữ khí sống động của hắn, toàn thân mang theo một loại cảm giác tươi sáng, hơn nữa nhìn khuôn mặt làm cho người ta say mê kia không khỏi hảo cảm càng sâu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tô Tế chỉ cảm thấy giọng nam kia trầm thấp dễ nghe như giọng nam phát thanh viên trên đài radio đêm khuya, không hiểu sao lại mang theo cảm giác gợi cảm tựa như tai bị người cắn nhẹ.
Hắn không khỏi đưa tay xoa nhẹ tai, thanh âm nhỏ hơn: "Thanh âm của cậu thật dễ nghe, ban phát thanh của trường cần nhân tài như cậu."
"Cám ơn đề nghị của cậu."
Hai người trong lúc nói chuyện đã tới lớp 10-3, trong phòng học một người đàn ông trung niên hói đầu ngồi trên bục giảng, đang cười cùng nhóm tân sinh nói chuyện phiếm.
"Liễu Triết, Tô Tế."
Người đàn ông hói đầu chính là chủ nhiệm lớp trong ba năm tới của bọn họ, là một người thích nói chuyện, nhìn cũng hòa ái, nghe hai người trăm miệng một lời đáp lại, không khỏi trêu chọc một câu, "Thoạt nhìn hai em quan hệ rất tốt, là bạn bè từ trước hả? Trong hơn hai nghìn người có thể được phân đến cùng một lớp, rất có duyên."
Hai người cũng không có giải thích với vị chủ nhiệm lớp này rằng hai người kỳ thật mới vừa quen.
"Trước tiên tìm vị trí ngồi xuống đi, chín giờ họp."
Hai người gật gật đầu, lúc này trong lớp đã có hơn nửa người ngồi, chỉ còn vị trí ở góc cuối cùng còn hai chỗ trống cạnh nhau.
Tầm mắt hai người cơ hồ là cùng tập trung đến vị trí kia, sau đó ăn ý nhìn nhau cười đi tới.
Chủ nhiệm lớp trên bục giảng lên cười lắc lắc đầu: "Thanh niên bây giờ a?"
Năm học mới mong đợi bắt đầu, một tháng sau trong lớp tiến hành một lần thi nhỏ, sau đó dựa theo thành tích thi tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi.
Bạn học có thành tích tốt được ưu tiên chọn vị trí.
Đương nhiên trong một tháng này đã có không ít người cùng bạn cùng bàn của mình bồi dưỡng tình cảm sâu đậm không quá nguyện ý rời chỗ, cũng chỉ có thể cầu xin lòng thương để không phải chuyển chỗ.
Dựa theo thành tích Liễu Triết cùng Tô Tế là hai người đầu tiên chọn chỗ ngồi.
Vị trí phía góc dưới tầm nhìn không tốt, hai người lại có vóc dáng cao lớn nên nếu chọn hàng trên lại che khuất các bạn phía sau, vì thế cuối cùng liền chọn vị trí thứ hai ở giữa đếm ngược từ dưới lên.
Các nữ sinh ở bên ngoài xếp hàng nhìn hai người chọn chỗ xuống nhất thời mất đi hơn nửa hứng thú, hai đại soái ca lại ngồi cùng nhau, thật sự là một chút cơ hội cũng không lưu cho các cô, lãng phí tài nguyên a.
"Các vị lão sư, bạn học, chào buổi trưa.
Đây là ban phát thanh của trường.
Hôm nay cùng mọi người chia sẻ chủ đề tình bạn.
Đầu tiên mời mọi người nghe một câu chuyện xưa......"
Giờ ăn trưa, đài phát thanh của trường vang lên một đạo giọng nam từ tính thập phần dễ nghe.
"Lại đến thứ Năm rồi a."
"Thanh âm của nam thần thật sự quá dễ nghe, đáng tiếc trước kia tớ đi ban phát thanh phỏng vấn lại bị loại."
"Thật hâm mộ các chị em được cùng nam thần tham gia chung một câu lạc bộ."
"Không cần hâm mộ.
Làm một thành viên của ban phát thanh, tớ và các cậu cũng giống nhau, không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với nam thần."
"Vì sao a?"
"Nam thần có một bạn trai đặc biệt thân, nghe nói là bạn cùng bàn của hắn, hai người như hình với bóng căn bản không cần chúng ta."
"Nam sinh quả nhiên càng thích chơi cùng nam sinh."
"Như vậy cũng tốt, ít nhất nam thần sẽ không kết giao bạn gái, vẫn là nam thần của chúng ta."
"Tưởng tượng như vậy quả nhiên thoải mái nhiều hơn."
Tô Tế xếp hàng đợi mua cơm, nghe được nội dung thảo luận của mọi người sau đó không khỏi lắc đầu cười, vị bạn cùng bàn 191cm của hắn này nhân khí tựa hồ có chút cao quá phận.
Tô Tế mang theo hai phần cơm trưa, quen thuộc đẩy cửa phòng phát thanh ra sau đó nhẹ nhàng mang đến chỗ nam sinh đang đọc truyện, nam sinh nhìn hắn mím môi tiếp tục phát thanh.
Tô Tế nhướng mi ngồi xuống bên cạnh hắn, tầm mắt quét qua quét lại giữa bản thảo cùng khuôn mặt hoàn mỹ của nam sinh kia.
Mười phút sau.
Liễu Triết tiện tay tắt điện, có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu hồ ly bên cạnh: "Không phải nói cậu ăn trước, không cần chờ tôi sao."
"Một người ăn cơm không có ý nghĩa." Tô Tế đúng lý hợp tình ngụy biện.
Liễu Triết bật cười lắc lắc đầu cũng không tiếp tục so đo với hắn.
Hai người dùng bàn nhỏ trong phòng phát thanh dùng cơm trưa còn ấm.
Tô Tế đột nhiên mở miệng nói: "Vừa rồi ở căn tin tôi gặp được không ít fan nhỏ của cậu, một đám "nam thần" "nam thần" gọi đến là ngọt."
Liễu Triết nhướng mi liếc hắn: "Cậu trêu ghẹo tôi?"
"Điều này sao có thể là trêu ghẹo.
Tôi bất quá chỉ ăn ngay nói thật thôi." Tô Tế bĩu môi, "Hiện tại tiểu cô nương a, một đám trong veo như nước, dáng vẻ đáng yêu thì thôi đi nói chuyện còn ngọt như vậy, nhiều hấp dẫn như vậy cậu làm sao kháng cự?"
Liễu Triết: "......"
"Chỉ bởi vì người ta đáng yêu nói chuyện dễ nghe liền bị hấp dẫn?" Liễu Triết tựa tiếu phi tiếu nhìn người đối diện, "Bạn học Tô Tế, hiểu biết của cậu đối với từ "hấp dẫn" này cũng quá nông cạn đi."
Tô Tế trừng mắt, núm đồng tiền trên má trái như ẩn như hiện, một đôi mắt hồ ly linh động hiện lên tia giảo hoạt: "Vậy phải hiểu như nào? Nam thần, cậu dạy tôi đi."
Liễu Triết nghiêm trang giải thích: "Điều kiện tiên quyết của hấp dẫn là phải có lực hấp dẫn đối với đối phương.
Cho nên tôi đối với các cô ấy mà nói mới là "hấp dẫn", mà các cô ấy đối với tôi mà nói chỉ là một đám tiểu cô nương mà thôi."
"Đồ tự luyến." Tô Tế lộ vẻ mặt ghét bỏ, trong lòng lại vui rạo rực..