Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Cứ như vậy.

Đến khi băng tuyết đều tan.

Võ công của Giáo chủ đã khôi phục hoàn toàn.

Mỗi ngày luyện công, vô cùng cần cù.

Tiểu vương gia ở một bên nhìn trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thả người nhảy lên, gia nhập cuộc chiến.

Cuối cùng hoa mai rơi rào rạt xuống đất, Tiểu vương gia bị một chiêu của Giáo chủ bức đến không thể không lui, cam bái hạ phong. (*chịu thua, chịu lép vế, bái phục.)

Tiểu vương gia từ nhỏ học rất nhiều, tuy rằng võ công cao cường, nhưng vẫn là kém Giáo chủ một chút.

Luận võ thua hắn cũng không giận.

Trong mắt mang cười quấn lấy Giáo chủ ủy khuất: Võ công của bảo bối sao lại lợi hại như vậy, về sau ở trên giường phải nhường ta một chút.

Bị Giáo chủ trừng mắt mắng vô sỉ.

Lúc trên núi nở ra bông hoa đào đầu tiên, thư của Hoàng cung tới.

Sau khi đọc xong Tiểu vương gia gập thư lại, quay đầu cười với Giáo chủ, muốn bắt người đến hoàng cung.

Giáo chủ hất tay áo lên: “Ta không đi, cha ngươi mừng thọ có quan hệ gì với ta đâu.”

Tiểu vương gia oa oa oa: “Vậy ngươi muốn ta sống làm sao, buổi tối không có ngươi ta không ngủ được.”

Giáo chủ nghe xong tức giận, nhưng nghĩ lại ý đồ của người này còn không phải là muốn ngủ y, cũng liền tỉnh táo lại: “Ngươi ngoan ngoãn đi, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về là được.”

Dù sao Tiểu vương gia cũng nói không được, chỉ có thể ủy khuất nhìn Giáo chủ: “Thật sự?”

Giáo chủ: “Ừm.”

Tiểu vương gia: “Ta đây trở về ngươi phải đền bù tổn thất cho ta.”

Giáo chủ: “… Tùy ngươi xử trí.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui