Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Linh hồn dịch thể còn có, cải lão hoàn đồng sao còn có thể là chuyện kỳ lạ?

Lời này của Hạ Thiển Ly vừa nói ra, hai người lập tức xoay người bay vút về hướng ban đầu, nhưng sau khi bọn họ phá cửa đi vào thì, lại chỉ nhìn thấy một mảnh lạnh lẽo.

Tần Hoài Phong nhìn quanh nhà tranh một lần.

“Chạy rồi?”

Hạ Thiển Ly cười lạnh.

“Thời gian quá gấp. Chạy không bằng trốn.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy ‘kẹt’ một tiếng, trên chiếc tháp bên cạnh vừa bị kiếm sắc của Hạ Thiển Ly cắt qua, đập vào mắt lại chỉ có một hòn đá cứng rắn mà xám, không có bất cứ cơ quan nào.

Hạ Thiển Ly nhíu mày.

“Chia nhau ra tìm.”

Vì thế hai người bắt đầu tìm kiếm xung quanh gian nhà tranh đơn sơ. Tần Hoài Phong tìm kiếm cực kỳ có thứ tự, Hạ Thiển Ly lại không khác gì dạng xông vào nhà cướp của. Tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên bên tai.

Tần Hoài Phong không ngừng mặc niệm trong lòng: ‘Oan có đầu nợ có chủ, lục phòng của ngươi là Giáo chủ.’

Đột nhiên trong lúc đó lại có tiếng ‘cách cách’ truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Thiển Ly đang bịt mũi nhìn chằm chằm vào một đống vò lớn màu nâu sẫm ở trong một góc sáng sủa. Trong đó có một chiếc đã bị đánh nát.

Tần Hoài Phong đi đến, ngay cả nhìn cũng không cần, chỉ cần ngửi mùi là biết thứ này là thứ gì.

“Là dưa muối.”

Nếp nhăn giữa chân mày Hạ Thiển Ly càng sâu.

“Ngươi đến tìm ở bên này.”

Trên trán Tần Hoài Phong liền xuất hiện vài đường hắc tuyến.

“Giáo chủ, là ngươi biến nơi này trở nên bẩn thỉu.”

Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhướng mày.

“Có ý kiến sao?”

Tần Hoài Phong đành phải lắc đầu:

“Không có. Ta chỉ là muốn nói Giáo chủ thật sự là hiếu thuận kính nhường trung tín liêm khiết.”

“Vô sỉ?”

“Ta sẽ đi tìm ngay!”

Ngay sau đó, Tần Hoài Phong đã vọt đến bên một cái vò ở chỗ tối nhất.

Nhưng cửa vào mật đạo cũng không có ở nơi đó, mà là ở phía dưới một cái hòm trông rất bình thường.

Mật đạo là một con đường đất, chật hẹp uốn lượn, kéo dài mãi xuống phía dưới. Hai người một trước một sau đi vào.

Sau khi đi được hơn mười trượng, Hạ Thiển Ly đột nhiên dừng lại.

“Có cảm giác kỳ lạ.”

“Cảm giác kỳ lạ?”

Tần Hoài Phong vội vàng tiến đến trước mặt Hạ Thiển Ly, vốn định hỏi han, nhưng trong khung cảnh chật hẹp này, lại không hiểu sao mà cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Gương mắt tuấn tú lạnh như sương kia gần ngay trước mắt. Hắn nhịn không được mà hôn nhẹ đối phương một cái.

Hạ Thiển Ly nhíu mày trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Tần Hoài Phong cười khẽ, nắm lấy tay đối phương đặt lên ***g ngực mình.

“Là cảm giác động lòng sao?”

Hạ Thiển Ly gật đầu.

“Bản Giáo chủ quả thật có loại xúc động muốn chôn ngươi.”



Tần Hoài Phong nhìn nhìn bùn đất mềm ưới ở bốn phía xung quanh, quả thực rất thích hợp để chôn người.

Hắn vội vàng quay lại chủ đề trước.

“Giáo chủ, ngươi vừa mới nói có cảm giác gì kỳ lạ?”

Vẻ mặt Hạ Thiển Ly trở nên nghiêm trọng.

“Bất an.”

Tần Hoài Phong ngạc nhiên.

“Bất an?”

“Không thoải mái, cho nên cảm thấy bất an.”

Nghe thấy Hạ Thiển Ly nói không thoải mái, Tần Hoài Phong lập tức kích động tiến lên:

“Nếu không chúng ta đi ra ngoài đi. Đợi lát nữa cho người khác vào.”

Hạ Thiển Ly lại phất tay.

“Không sao. Chỉ là một tên thất phu không biết võ công thì có thể làm gì được bản Giáo chủ?”

“Nhưng là Giáo chủ…”

“Đi thôi.”

Hạ Thiển Ly cố ý muốn đi trước, Tần Hoài Phong cũng chỉ có thể nghe theo, nhưng trong lòng lại lặng lẽ đề cao cảnh giác.

Hai người tiếp tục đi trong mật đạo chật hẹp, lại đi khoảng hơn mười trượng nữa, liền thấy trước mắt rộng mở thoáng đãng.

Đó là một gian mật thất trong hang đất, trong mật thất có vẽ đủ loại đồ án mờ ảo. Nam tử trung niên vừa rồi đóng sầm cửa trước mặt bọn họ đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn ở bên trong.

Nghe được tiếng bước chân, nam tử trung niên mạnh mở hai mắt ra, giật mình, hai mắt trừng trừng đầy căm tức nhìn bọn họ.

“Sao các ngươi lại vào được!”

Tần Hoài Phong nâng chân của mình lên.

“Đi vào thôi.”

Nam tử trung niên rống giận.

“Đi ra ngoài! Đã nói là gia phụ đã đi về cõi tiên nhiều năm rồi!”

Tần Hoài Phong cười nhạt.

“Nguyền rủa mình như vậy sẽ bị giảm thọ đấy, Xà lão tiên sinh.”

Gương mặt của nam tử trung niên vốn bởi vì tức giận mà đỏ lên lập tức chuyển thành xanh mét, nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.

“Ta, ta không biết các ngươi đang nói cái gì!”

Tần Hoài Phong cảm thấy tiếc hận mà thở dài.

“Lão tiên sinh, cứ trốn tránh như vậy thật đúng là còn kém cả rùa mà.”

Nam tử trung niên giận.

“Ngươi nói cái gì?!”

Tần Hoài Phong là một thanh niên tốt rất kính lão, vội vàng sửa lời nói:

“Không không, lão tiên sinh mạnh hơn rùa.”

Hai chòm râu bên miệng nam tử trung niên bị thổi lên cao cao.

Tần Hoài Phong khó xử mà gãi gãi đầu.

“Như vậy nói lão tiên sinh giống như rùa, cũng có thể đi.”

Nhưng nam tử trung niên vẫn đang bất mãn.

Tần Hoài Phong không chút ngại ngùng mà quay đầu về phía Hạ Thiển Ly cầu cứu.

“Giáo chủ, vị lão tiên sinh này thật khó hầu hạ.”

Hạ Thiển Ly cảm thấy rất đau đầu.

“Ngươi có thể nói một câu đứng đắn hơn chút được hay không?”

Tần Hoài Phong gật đầu đồng ý, quay đầu lại không ngừng cố gắng.

“Lão tiên sinh đừng sợ, chúng ta không phải là người tốt gì.”

“… Tần Hoài Phong, ngươi là đang trêu chọc bản Giáo chủ sao?”

“Không, là đang đùa giỡn.”

Tần Hoài Phong thành thật mà phủ nhận.

Hạ Thiển Ly im lặng rút kiếm ra.

Tần Hoài Phong vội vàng nghiêm mặt nói:

“Ta là nhi tử của Vương phi Kỳ Ca.”

Trên gương mặt vẫn bày ra vẻ từ chối xa cách ngàn dặm của nam tử trung niên lần đầu tiên lộ ra vẻ dao động.

“Ngươi là nhi tử của Vương phi?”

Tần Hoài Phong gật đầu, lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội kiểu dáng độc đáo.

Toàn bộ ngọc bội có màu đỏ, trong suốt lấp lánh, bên trong có một ấn ký màu chàm.

Nam tử trung tiên lập tức ngồi phịch xuống than thở.

“Này, ngọc bội kia…”

Tần Hoài Phong cười gật đầu.

“Chính là vật mà gia mẫu ta truyền lại.”

“Làm sao có thể…”

Sắc mặt của nam tử trung niên trở nên trắng bệch.

Hai mắt tràn ngập hoài nghi từ từ bị che kín bằng thần sắc phức tạp.

Tần Hoài Phong cùng Hạ Thiển Ly đi đến trước mặt nam tử trung niên.

“Xà lão tiên sinh, chúng ta chỉ là muốn hỏi ngài về một vài việc, về sau sẽ không bao giờ… quấy rầy đến sự thanh tịnh của ngài nữa.”

Nam tử trung niên, cũng là Xà quản gia trước đây của Vương phủ cuối cùng cũng vô lực mà hít sâu một hơi. Trên gương mặt chính trực tráng niên kia cũng lộ ra vẻ tang thương của tuổi già.

“Các ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Nguyên nhân năm đó mẫu thân ta trốn đi.”

Lời này của Tần Hoài Phong vừa nói ra, vẻ tang thương trên mặt Xà quản gia càng sâu.

“Chuyện cũ đã thành cát bụi, cần gì phải đau khổ truy tìm chứ?”

Tần Hoài Phong ôn hòa đáp:

“Nguyên nhân chính là vì có việc cần, mới hao hết tâm tư đi đào bới chuyện cũ chốn phong trần mà.”

Xà quản gia nâng mắt nhìn về phía Tần Hoài Phong.

“Có việc gì cần?”

Tần Hoài Phong không chút kiêng dè mà nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hạ Thiển Ly:

“Bởi vì chân thành yêu thương.”

Hạ Thiển Ly nhíu mày, muốn giãy dụa thoát ra, lại phải từ bỏ.

Xà quản gia kinh ngạc nhìn về phía bàn tay hai người nắm chặt, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm, tiếng cười khổ bật ra khỏi miệng.

“Quả nhiên là mẫu tử sao?”

Tần Hoài Phong cười nhạt hỏi:

“Cũng là vì cố chấp thứ tình cảm lưu luyến mà người đời không thể nào chấp nhận?”

Xà quản gia chậm rãi gật đầu.

“Mẫu thân ngươi sở dĩ trốn đi, là bởi vì trong bụng bà ấy không phải là mang cốt nhục của Vương gia.”

Vui mừng khó có thể nói nên lời tràn đầy trong lòng.

“Có thể nói cho ta biết ta là cốt nhục của ai được không?”

Lời này là nói với Xà quản gia, hai mắt lại khó kìm nổi mà mỉm cười liếc nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

Xà quản gia cúi đầu im lặng.

Tần Hoài Phong hỏi dò:

“Là nhi tử của Giáo chủ Ma giáo đời trước?”

Xà quản gia ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hoài Phong.

Tần Hoài Phong cười nhạt.

“Lão Giáo chủ bởi vì nỗi đau mất đi ái tử mà bắt trưởng tử của Ninh Nam Vương đi. Lại đúng vào lúc này, mẫu thân ta trốn đi…”

“Thế tử là bị Giáo chủ Ma giáo bắt đi?”

Xà quản gia kêu to ra tiếng, chặn ngang lời nói của Hạ Thiển Ly.

Tần Hoài Phong nghi hoặc mà nhíu mày:

“Các người chưa từng nghĩ đến khả năng này sao?”

Xà quản gia lại cúi đầu, giống như đang nhớ lại chuyện cũ mà thấp giọng nói:

“Có nghĩ tới, có nghĩ tới, nhưng lúc ấy dù thế nào cũng không thể tìm được, hơn nữa cũng mất rất nhiều *** lực đi đến nơi khác tìm…”

Xem ra Ninh Nam Vương kết thù kết oán không ít.

Nhìn thấy vẻ mặt bi ai thê lương của đối phương, Tần Hoài Phong an ủi:

“Lão tiên sinh yên tâm. Người kia hiện tại sống rất khá.”

Rõ ràng là nhi tử của kẻ thù, nhưng lão Giáo chủ đối với Hạ Thiển Ly lại vô cùng không tệ, cuối cùng còn truyền lại ngôi vị Giáo chủ Ma giáo, tuy rằng chút thâm ý trong đó lại thật sự khó dò.

Nghe thấy Tần Hoài Phong nói như vậy, Xà quản gia kinh ngạc nói:

“Thật sự?”

Tần Hoài Phong gật đầu.

Xà quản gia biết vậy nên thoải mái hơn một chút, không khỏi đưa ánh mắt về phía Hạ Thiển Ly bên cạnh Tần Hoài Phong, trong lời nói mang theo mong đợi:

“Vị công tử này có vài phần giống với Vương gia, chẳng lẽ…”

“Không phải…”

Hạ Thiển Ly lại lạnh lùng chặn ngang lời ông ta.

Xà quản gia có chút thất vọng mà thu tầm mắt lại.

Mục đích biết được giữa mình và Hạ Thiển Ly cũng không có quan hệ huyết thống gì coi như đã đạt được, nhưng chuyện của đời trước lại có trăm ngàn quan hệ với bọn họ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy không yên, Tần Hoài Phong không khỏi tiếp tục hỏi.

“Xà lão tiên sinh, theo ta nghĩ, nguyên nhân mà mẫu thân ta rời khỏi Vương phủ hẳn là không phải đơn giản như vậy.”

Sau khi dừng lại một chút, hắn mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói ra.

“Chỉ sợ là có liên quan đến chuyện lão tiên sinh cải lão hoàn đồng đi.”

Xà quản gia bất chợt chấn động toàn thân, suy yếu cười cười, lại nói ra đáp án càng khiến người khác kinh ngạc hơn.

“Không phải cải lão hoàn đồng, là mượn xác hoàn hồn.”

Nhìn thấy Tần Hoài Phong đều im lặng không nói gì, Xà quản gia lại cười cười tự giễu.

“Các ngươi không tin?”

“… Tin.”

Chính bản thân mình từng trải qua chuyện hồn phách bị nhét vào trong thân thể của người khác, còn có chuyện gì mà không thể tin được nữa?

Nhưng Xà quản gia dường như lại cho rằng Tần Hoài Phong là đang đáp cho có lệ với ông, lắc lắc đầu rồi giận dữ nói:

“Các ngươi không tin cũng không phải là không có đạo lý, ngay từ đầu ta cũng không tin. Hơn hai mươi năm trước ta đã bị bệnh nguy kịch, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào cứu về. Ngay lúc đó Vương phi nói với ta nếu ta có thể trợ giúp người rời nhà, người sẽ kéo dài tính mạng cho ta, mà phương pháp kéo dài tính mạng chính là chuyển hồn phách của ta lên người của một tử tù.”

“Ta nghĩ mẫu thân chỉ là muốn tìm người để thí nghiệm đi.”

“… Đúng vậy. Người chết mà Vương phi thầm nghĩ muốn hồi sinh chính là tình nhân của mình, nhưng người căn bản không biết, người chết là không thể sống lại. Nếu trái với luật trời, chỉ có thể tự chuốc lấy thống khổ.”

Xà quản gia thở dài chỉ bốn phía.

“Đây chính là nhà tù của ta.”

Vẻ chua sót tràn ngập trong giọng nói của đối phương khiến Tần Hoài Phong cũng không khỏi cảm thấy nặng nề.

“Chẳng lẽ là sau khi hồi hồi gặp phải rất nhiều chuyện thống khổ sao?”

Xà quản gia vẻ mặt ngưng trọng mà nhắm hai mắt lại.

“Sau khi hồi hồn tuy rằng chiếm được thân thể khỏe mạnh cường tráng, kéo dài tuổi thọ không nên có, nhưng trong cơ thể luôn ẩn ẩn có một luồng khí âm u lạnh lẽo đến từ Minh phủ, suốt ngày không được an bình, cho nên mỗi ngày ta chỉ có thể dùng hơn nửa thời gian ngây người ở trong này. Hình vẽ bốn phía là Âm dương trận Vương phi dạy cho ta… Ở sâu trong nền đất, u ám không thấy ánh nắng, chẳng lẽ không phải là giống địa phủ lắm sao?”

Tần Hoài Phong nhìn hang động dưới đất tràn đầy những hình vẽ quái dị một vòng, không khỏi cảm thấy từng cơn ớn lạnh rùng mình từ dưới lòng bàn chân dâng lên, lúc này mới bỗng dưng hiểu được vì sao vừa rồi Hạ Thiển Ly nói có cảm giác kỳ quái.

Có điều cùng lúc với cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, bi ai thống khổ cũng như sóng thủy triều dâng lên tràn đầy dưới đáy lòng.

Đây… Chính là thứ mà mẫu thân hy vọng có được sao?

Người yêu thương chết đi, cực kỳ bi thương, cho nên hy vọng chống lại được lẽ thường của trời đất, làm chuyện nghịch đảo sống chết.

Tần Hoài Phong siết thật chặt lấy tay Hạ Thiển Ly, quay đầu động lòng mà nhìn Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, nếu như ngươi chết, ta sẽ dứt khoát theo ngươi mà đi, sau đó kiếp sau cũng phải ở cùng một chỗ với ngươi.”

“Ừ, kiếp sau ta sẽ đút bánh bao thịt cho ngươi ăn.”

“…”

Khi đi ra từ dưới mật thất thì, liền cảm thấy ánh mặt trời chiếu lên mặt, Tần Hoài Phong không khỏi có loại cảm giác mưa qua trời lại trong.

Bất kể như thế nào, hiện tại hắn cuối cùng cũng biết mình và Hạ Thiển Ly không có bất cứ quan hệ nào, mặc dù phụ thân thân sinh của mình thật sự là nhi tử của lão Giáo chủ mang đến cho hắn chút đả kích nho nhỏ, nhưng nếu như Hạ Thiển Ly hoàn toàn không cần đến thân phận hiển hách của mình, hắn cũng sẽ không quan tâm đến người cha mà nếu không truy tìm, cũng sẽ không biết là có quan hệ với mình kia.

Lúc rời khỏi mật thất, Tần Hoài Phong hỏi Xà quản gia, người bạn cũ làm chứng đảm bảo cho thân phận này có phải là đã từng làm việc ở Vương phủ hay không. Xà quản gia đưa ra câu trả lời khẳng định, lập tức hỏi Tần Hoài Phong vì sao lại hỏi đến việc này. Tần Hoài Phong liền pha trò trả lời có lệ cho qua.

Bởi vì con yêu đã chết, mà hy vọng thông qua loại kỳ môn dị thuật này để làm cho sống lại, cho nên thị vệ và nữ tử phấn y kia mới có thể bất hạnh mà gặp phải chuyện hắn đã từng gặp qua.

Có điều dù sao hắn ở bên này đã lưỡng tình tương duyệt, tu thành chính quả, nào có nhàn rỗi để đi quan tâm tình thế nước sôi lửa bỏng ở bên kia có còn hay không?

Sau khi đi ra khỏi nhà tranh, Tần Hoài Phong nhịn không được nắm lấy tay của Hạ Thiển Ly, đặt lên ***g ngực của mình, dịu dàng nói:

“Giáo chủ, nếu chuyện đã tra ra được manh mối, vậy về sau ngươi đã có thể không cần đuổi ta sang phòng khác ngủ nữa đi.”

Hạ Thiển Ly lại đưa ra một câu trả lời không hề ăn nhập với nhau.

“Xe ngựa dừng ở chỗ nào?”

Tần Hoài Phong ngẩn người.

“Không phải là ở phía trước khách *** kia sao.”

Hạ Thiển Ly nhẹ nhàng a một tiếng.

“Vậy ngươi phải đỡ cẩn thận đấy.”

Nói xong liền yếu đuối ngã vào trong ngực hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui