Giáo Chủ Đại Nhân, Tha Thứ Ta

Hiên Viên Thiệu đau đớn khắp thân lồm cồm bò dậy nhặt quần áo trên sàn. Bài học lần này triệt để dạy cho hắn không nên tò mò quá nhiều vào chuyện người khác, nhất là chuyện của giáo chủ đại nhân. Cổ Tịch Vân chỉ nói mấy lời đã hoàn toàn đem chuyện hắn từng hỏi y vứt ra sau tai, rồi lại trở về với tháng ngày hành hạ cơ thể hắn.

Hiên Viên Thiệu chưa kịp mặc xong y phục sau tấm màn giường thì Niệm Nô đã khẩn trương chạy vào, sau đó xấu hổ lui ra ngoài cửa nói vọng vào: “Thiệu công tử, có chuyện lớn động trời rồi.”

“Chuyện động trời gì cũng từ từ nói.”

“Tình địch…tình địch của người đến rồi.”

Hiên Viên Thiệu trợn mắt nhướn mày. Cái này đúng là chuyện động trời thật. Hắn mặc xong y phục, tung màn đứng dậy: “Vào đây nói nhanh.”

Niệm Nô chạy vào lần nữa, thở hổn hển: “Khi nãy Niệm Nô đi hái hoa ngoài hoa viên định dùng pha nước tắm cho Thiệu công tử, tình cờ thấy giáo chủ đi chung với Vũ công tử.”

“Vũ công tử?”

“Vũ Khang Y. Chính là tuyệt thế nam kỹ Vũ Khang Y của Bách Diệp Túy Hoa Lâu, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, còn có mỹ mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Hắn xưa nay bán nghệ không bán thân, tuy vậy vì cái khuôn mặt đáng giá ngàn vàng kia mà hấp dẫn không ít hào kiệt quý tộc muốn mua được đêm đầu tiên của hắn.” Thật ra những lời này Niệm Nô cũng chỉ nghe được từ mấy người hầu khác, nàng thậm chí còn khoa trương thêm mấy phần để cho Hiên Viên Thiệu hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Mặt của Hiên Viên Thiệu ngay tức thì còn đen hơn cả than. Đêm qua Cổ Tịch Vân vừa làm hắn chết đi sống lại mà sáng ra vẫn còn hơi sức đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?

“Dẫn ta đi xem.” Hiên Viên Thiệu sốt ruột nắm tay Niệm Nô. Niệm Nô chưa kịp nói đường thì đã bị hắn kéo đi.

Tuy nhiên, hai người đi chưa được mấy bước liền đụng phải Cổ Tịch Vân và Vũ Khang Y. Cổ Tịch Vân liếc nhìn Hiên Viên Thiệu nắm tay Niệm Nô, lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Hiên Viên Thiệu ngây ngốc: “Buông cái gì?”

Cổ Tịch Vân bước tới gạt tay hắn ra khỏi Niệm Nô, rồi quay sang Niệm Nô bảo: “Đi làm việc của ngươi đi.”

Niệm Nô trăng trối nhìn Cổ Tịch Vân, như thể muốn ủng hộ hắn cố lên, tuyệt đối không được để thua cho người thứ ba. Nếu giáo chủ lại đổi người tình, nàng chắc chắn sẽ nhớ hắn lắm, vì chưa từng có ai chịu cười đùa nói chuyện với nàng như hắn.

“Giáo chủ, vị công tử này là…?” Vũ Khang Y lên tiếng hỏi, giọng rất ôn hòa.

Hiên Viên Thiệu thầm cảm tạ trời đất, chí ít là tên này cũng không dám gọi thẳng tên Cổ Tịch Vân như hắn, chứng tỏ hắn chưa phải là thua kém hoàn toàn. Thật ra hắn cũng có chút lo sợ trong lòng. So diện mạo, hắn đương nhiên không kém, nhưng cũng chẳng hơn nổi Vũ Khang Y. So về cầm kỳ thi họa, hắn đều biết nhưng không cái nào tinh thông. Tinh thông nhất của hắn chắc chỉ là thổi tiêu.

“Là người mà ta nói với ngươi. Chờ ta một chút.”

Cổ Tịch Vân kéo Hiên Viên Thiệu ra góc riêng nói chuyện: “Hắn là nhạc sư. Ta mời hắn đến làm thầy ngươi.”

“Thầy? Dạy ta cái gì?”

“Thổi tiêu.” Cổ Tịch Vân đáp gọn. Hiên Viên Thiệu méo mặt: “Ngươi chê ta thổi không hay?”

“Âm điệu rời rạc.”

“Sao lúc trước ngươi không nói vậy?”

Hiên Viên Thiệu bức xúc, rất muốn nhảy dựng lên phản đối. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Cổ Tịch Vân nghe hắn thổi rất chăm chú, còn tưởng đã bị hắn dùng âm nhạc hút hồn. Sau hơn một tháng, y mới chê bai tài năng của hắn. Chuyện này không phải quá hoang đường sao?

“Lúc trước ngươi không phải là gì của ta, muốn thổi sao tùy ngươi. Giờ ngươi đã thuộc về ta, cũng nên nâng cao âm luật, không thể để người khác cười nhạo.”

Cổ Tịch Vân không nói nữa, đẩy Hiên Viên Thiệu lại chỗ Vũ Khang Y: “Đi, học cho tốt vào.”

Thế là, bầu trời của Hiên Viên Thiệu sụp đổ trong chớp mắt. Vũ Khang Y rất bận rộn, không có giờ dạy cố định. Bất quá, khi nào được rảnh, Vũ Khang Y liền đến lên lớp cho hắn. Cổ Tịch Vân rất coi trọng chuyện học tập của Hiên Viên Thiệu, dù là lúc ăn hay lúc đang có hứng thú sờ soạng hắn, chỉ cần nghe nói Vũ Khang Y đến liền đẩy hắn đi học.

Vũ Khang Y mặc dầu mặt đẹp như ngọc, khiến người nhìn mãi không chán nhưng mà cách dạy vô cùng dã man. Hễ Hiên Viên Thiệu thổi sai thì Vũ Khang Y liền lấy roi quất vào mông hắn. Hắn kể lể với Cổ Tịch Vân, Cổ Tịch Vân không phản đối gì, còn bảo:

“Lúc xưa nghĩa phụ dạy võ cho ta, nếu luyện không xong cả ngày không được ăn cơm. Bao nhiêu ngày luyện không xong thì bấy nhiêu ngày không được ăn. Vũ Khang Y như vậy đã nhẹ tay rồi.”

Hiên Viên Thiệu chịu đựng một tuần trong đau khổ không thể thốt nên lời, bèn nghĩ cách tự cứu lấy chính mình. Một hôm, hắn hí ha hí hửng dặn Niệm Nô mang hoa cúc phơi khô đến. Niệm Nô thấy vậy ngạc nhiên hỏi: “Thiệu công tử, hôm nay sao người lại vui vậy?”

“Ta ngày nào cũng rất vui vẻ mà, được học với một nhạc sư tài năng như Vũ Khang Y ta sao có thể không vui được?”

Niệm Nô thấy lạ nhưng có mặt Cổ Tịch Vân ở đó nên nàng không dám hỏi thêm, bèn đi lấy hoa cúc khô. Hiên Viên Thiệu hướng sang Cổ Tịch Vân, lúc này đang ngồi luyện thư pháp, nói: “Tịch Vân, phải khen rằng ngươi có mắt nhìn người. Vũ Khang Y quả thật xinh đẹp, đặc biệt là lúc hắn thổi tiêu, dáng dấp tiêu sái lãng tử, ai nhìn vào cũng tim đập mắt hoa.”

Cổ Tịch Vân dừng bút: “Ta bảo ngươi học tiêu, không bảo ngươi ngắm hắn.”

“Ngươi nói thế không đúng rồi. Mắt nhìn đủ cái đẹp thì tâm hồn mới thư thái, khả năng tiếp thu cũng cao hơn. Giả như ta học với một người xấu xí, vừa nhìn đã muốn nôn thì làm gì còn cảm thụ âm nhạc nổi?”

Đúng lúc này, Niệm Nô mang hoa cúc khô vào rồi lui ra. Cổ Tịch Vân hỏi: “Cần nó làm gì?”

“Dùng để pha trà tiếp đãi Vũ Khang Y. Hôm qua ta thấy hắn ho nhẹ vài tiếng, có lẽ bệnh rồi, dùng cái này trị ho là thích hợp nhất.”

Cổ Tịch Vân hít sâu. Vì y giữ bút quá lâu trên không nên giọt mực vô ý rớt xuống trang giấy trắng, loang thành một mảng đen.

“Tịch Vân, bàn tay Vũ Khang Y không ngờ còn nhỏ hơn tay ta nha, đúng là nhìn xa không tài nào biết được, nhưng hôm qua hắn nắm tay ta lúc dạy, ở cự ly gần ta mới phát hiện ra. Bất quá, tay ta vẫn trắng hơn.”

Cổ Tịch Vân đặt bút cái cạch lại nghiên. Hiên Viên Thiệu nhìn ra y đang cau có. Một lúc sau, Cổ Tịch Vân nói nghiêm túc: “Ta sẽ đích thân dạy tiêu cho ngươi.”

Hiên Viên Thiệu tủm tỉm cười, nhưng vẫn giả ngây: “Tịch Vân, ngươi biết thổi tiêu sao?”

Cổ Tịch Vân ừ lạnh lùng. Hiên Viên Thiệu lại hỏi: “Vậy ngươi với Vũ Khang Y ai thổi hay hơn?”

“Ta là thầy của hắn.”

Hiên Viên Thiệu suýt nữa hộc ra máu tươi.

“Thế sao trước đó ngươi không dạy ta mà phải mời Vũ Khang Y?”

“Hắn cứ lượn lờ quanh tổng đà, ta nhìn chướng mắt nên kiếm việc cho hắn làm.”

Hiên Viên Thiệu lập tức chạy lại chỗ Cổ Tịch Vân. Hắn suốt ngày bị nhốt tại Lộng Nguyệt Các, còn chưa biết tổng đà Bái Tử Giáo trông thế nào, vậy mà Vũ Khang Y lại tự tiện ra vào được sao? Hắn không chịu thua kém, bèn níu tay áo Cổ Tịch Vân nũng nịu: “Tịch Vân, ta cũng muốn đi xem tổng đà Bái Tử Giáo, xem thử nơi ngươi làm giáo chủ có dáng dấp ra sao.”

“Ngươi không được!” Cổ Tịch Vân kéo tay áo lại, đáp dứt khoát.

“Tại sao Vũ Khang Y được mà ta không được?”

“Vì hắn là Chu Tước đường chủ.”

Hiên Viên Thiệu há hốc.

“Sao có thể? Đường chủ của Bái Tử Giáo lại là nam kỹ à? Hơn nữa Niệm Nô cũng không biết gì a.”

“Niệm Nô chỉ là người hầu, nàng ta không biết có gì lạ? Nàng ta thậm chí còn chưa từng bước chân vào tổng đà. Còn về chuyện Vũ Khang Y muốn làm gì, đó là sở thích của hắn, ta không quản được.”

“Vậy còn những vị đường chủ khác thì sao?” Hắn thật hiếu kỳ không biết còn ai có sở thích lạ lùng như Vũ Khang Y không.

“Bạch Hổ đường chủ Dạ Thuần Phong cũng có chút bất thường.”

Hiên Viên Thiệu đang vểnh tai lắng nghe thì Cổ Tịch Vân bỗng dừng lại, cân nhắc rồi tiếp tục: “Hắn chỉ thích nữ nhân, son phấn càng nặng thì càng thích.”

Hiên Viên Thiệu muốn hộc máu lần hai. Thích nữ nhân thì có gì không bình thường a? Thích nam nhân như giáo chủ đại nhân ngươi mới thực là không bình thường. Tuy nhiên, lời này hắn chỉ dám nghĩ, khẳng định không dám nói ra.

Buổi chiều, Vũ Khang Y đến dạy Hiên Viên Thiệu thổi tiêu lần cuối. Hiên Viên Thiệu đặc biệt pha trà hoa cúc mời Vũ Khang Y uống, nhân tiện kết nạp thêm quan hệ:

“Vũ Khang Y, ngươi thích nam nhân hay nữ nhân?”

Vũ Khang Y nghi hoặc nhìn hắn rồi trả lời: “Nam nhân”

Hiên Viên Thiệu thầm kêu khổ, cái giáo phái này chủ trương thích nam nhân hay sao ấy? Vậy nên Bạch Hổ đường chủ thích nữ nhân mới bị xem là bất thường. Nhưng mà, giờ không phải lúc quan tâm vấn đề ấy. Vấn đề cần quan tâm là liệu Vũ Khang Y có thích Cổ Tịch Vân của hắn không? Lỡ tên này tranh giành với hắn thì sao?

“Nhưng ta không thích nam nhân của ngươi.” Vũ Khang Y đọc hiểu ánh mắt của hắn nên thanh minh.

Hiên Viên Thiệu cười đập bàn. Thích ai cũng được, miễn không thích Cổ Tịch Vân của hắn là được rồi.

“Vậy chúng ta tâm sự một chút. Ngươi thích loại người thế nào a? Ta biết đâu còn có thể chọn giúp ngươi.”

Vũ Khang Y đặt tách trà đang uống dở xuống, cười rất lém lỉnh: “Ngươi không phải người của Bái Tử Giáo nên có thể không biết. Cả Bái Tử Giáo đều biết người ta thích chính là Bạch Hổ đường chủ Dạ Thuần Phong.”

“Ô??? Nhưng Tịch Vân nói hắn thích nữ nhân mà?”

“Chinh phục người nam nhân như vậy càng thú vị hơn, không phải sao? À, đương nhiên ta không phủ nhận giáo chủ rất lạnh lùng và việc chinh phục người cũng chẳng dễ dàng gì. Có điều, giáo chủ không xem ngươi giống như các nam sủng trước đây người từng có. Ta thấy được sự quan tâm mà giáo chủ dành cho mỗi mình ngươi.”

“Ta không phải là nam sủng của Tịch Vân. Ta nhất định sẽ trở thành người y yêu.” Hiên Viên Thiệu tự tin nói.

“À, có chí khí hơn ta tưởng.”

“Vì chúng ta không phải tình địch, ngươi hãy tiết lộ cho ta biết một chút về Tịch Vân, như việc y thích gì nhất?”

“Thứ giáo chủ thích nhất từ lâu đã không còn tồn tại nữa. Gia đình. Giáo chủ sinh ra ở một vùng nông thôn nghèo, cha mẹ không thể lo nổi hai bữa cơm hằng ngày cho người và em trai, nên từ lúc còn rất nhỏ giáo chủ đã phải sống tự lập, dẫn em trai vào rừng đào củ kiếm ăn. Trời không thương xót kẻ cơ hàn. Nạn đói thình lình kéo đến đã cướp mất cha mẹ của giáo chủ. Giáo chủ và em trai lưu lạc trong rừng. Có một hôm, em trai toàn thân lạnh ngắt, người đi kiếm củi sưởi ấm, lúc về thì em trai đã bị dã thú ăn thịt. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng em trai chỉ còn da bọc xương, sự kinh hãi và đau xót tận cùng đó khiến cho giáo chủ đánh mất đi cảm xúc, từ đó về sau không bao giờ còn cười được nữa. Nếu ngươi thật lòng thích giáo chủ, ta hy vọng ngươi sẽ trở thành gia đình, trở thành nụ cười cho người trong quãng đời còn lại.”

Nghe đến đây, nước mắt Hiên Viên Thiệu bất giác rơi xuống. Nỗi đau ấy đối với một người trưởng thành như hắn còn khó chịu đựng đến mức này, thì huống hồ là đối với một Cổ Tịch Vân còn nhỏ như lúc ấy? Hắn thực sự không dám tưởng tượng Cổ Tịch Vân làm thế nào để trải qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui