Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta

Editor: HD

Bốn, 

“Thùng, thùng, thùng” Tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên, Tiêu Lê vẫn còn đang ở dưới bếp thái rau, nghe thấy tiếng, vội vàng đi ra, “Tới đây.”

Nhưng mà, vừa mở cửa ra, hắn lập tức sững người.

Thấy một đại hán cao lớn hung dữ trong túm một tiểu cô nương trong tay, mà tiểu cô nương kia đang cười áy náy, nói: “Ha ha, Thư ngốc, ta về rồi nè.”

“Này, này…” Tiêu Lê vẫn chưa rõ tình hình thế này, liền thấy đại hán kia vung tay, đẩy Lê Tiểu Mạch vào trong lòng hắn.

Tiêu Lê lùi lại mấy bước, khi chân đứng vững vàng, mới buông Lê Tiểu Mạch ra, vội vàng nói: “Thất lễ thất lễ.”

“Thất lễ cái gì, mau giao tiền ra đây!” Đại hán kia rống lớn một tiếng, hù cho Tiêu Lê sợ.

Tiêu Lê lập tức tiến lên phía trước, nhận lỗi nói: “Vị tráng sĩ này, không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Đại hán kia khịt mũi một tiếng, chỉ vào bộ dáng có vẻ muốn chạy của Lê Tiểu Mạch, nói: “Cô nương này đến song bạc của ta đánh bài, hiện tại thiếu nợ chồng chất, ngươi chắc hẳn là tướng công của nàng, mau trả nợ thay nàng đi!”

“Cái gì!” Nghe thấy tin tức kinh người này, Tiêu Lê lui vài bước, hắn trợn mắt nhìn Lê Tiểu Mạch, “Cô… cô tiêu hết sạch của ta rồi hả?”

“Ha ha hắc,” Lê Tiểu Mạch tự hiểu bản thân đã gặp rắc rối, gãi đầu cười xấu hổ, ngượng ngùng nói, “Việc này, thật xin lỗi, ta không biết chơi như thế nào, liền… ta, ta thực sự không cố ý, ta ta ta, để ta tìm coi còn bạc không, ta…” Nàng cố gắng lục lọi khắp người, bấy giờ mới phát hiện, quần áo này là do Tiêu Lê mua cho, nàng làm gì có bạc chứ.

Tiêu Lê vừa giận vừa tức, hắn vỗ đùi, buồn bực nói: “Cô cũng biết đó là tất cả tài sản của ta, vậy mà cô lại tiêu hết! Ta… ta thật sự đã tin sai người rồi!”

Lê Tiểu Mạch ngẩn người, nàng hoàn toàn không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến như vậy, nàng nhỏ giọng ray rứt nói: “Thực xin lỗi, ta không biết.”

“Cô… cô… ài, thôi đi, nàng thiếu bao nhiêu tiền, ta đi tìm coi còn bao nhiêu bạc.”

“Hừ.” Đại hán khịt mũi một tiếng, lạnh lùng nói, “Năm mươi lượng.”

“Năm mươi lượng!” Tiêu Lê kinh ngạc la lên.

“Ừ hừ!”

“Năm mươi lượng, nhiều vậy sao, cái này ta đào đâu ra chứ…” Sắc mặt Tiêu Lê trắng bệch, một thư sinh dạy học như hắn, tiền tiêu hàng tháng không quá một lượng bạc, hiện tại đã thua sạch, tạm thời hắn không có tiền.

“Vị tráng sĩ này, có thể ghi giấy nợ được không? Hiện tại trong tay tiểu sinh không có nhiều bạc như vậy.”

“Hừ! Sòng bạc của ta xưa nay không nợ không ghi sổ! Nếu như không có…” Đại hán lấy đao ra, ánh đao sắc bén chiếu lên người Lê Tiểu Mạch, “Nếu như không có, ta giết nàng là được, lấy đầu của nàng đi giao phó cho lão đại!”

“Tuyệt đối đừng,” Tiêu Lê vội vàng ngăn cản hắn, “Chuyện gì cũng phải từ từ rồi nói, Chuyện gì cũng phải từ từ rồi nói.”

“Hừ!” Đại hán thu hồi đao.

Tiêu Lê thở ra một tiếng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, hắn nhìn thoáng qua Lê Tiểu Mạch đang co rúm đứng sau lưng mình, thở dài bất đắc dĩ: “Thôi, thôi.” Hắn lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội tinh xảo, cực kì yêu thương vuốt ve nó.

Lê Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn, cái ngọc bội này chắc chắn là ngọc thượng hạng, hào quang sáng rực, mặc dù nhìn có vẻ đã cũ kĩ, nhưng khẳng định là vật quý giá.

Tiêu Lê âu yếm thật lâu, cuối cùng thấp giọng thở dài: “Nương, con xin lỗi.” Sau đó, hắn đưa ngọc bội cho đại hán, nói: “Ngọc bội này giá thấp nhất cũng là năm mươi lượng, huynh lấy đi.”

Đại hán hừ một tiếng, cầm ngọc bội xem, quả thực là thứ tốt, xong đạp cửa đi về.

Cơ thể Tiêu Lê mềm nhũn, đầu óc căng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng buông lỏng, hắn tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn thấy Lê Tiểu Mạch vẫn co rúm đứng bên cạnh, nàng không dám nói chuyện, mãi cho đến khi Tiêu Lê mở miệng cắt đứt sự im lặng giữa hai người.

“Khối ngọc bội đó chính là vật duy nhất nương ta để lại cho ta.”

Lê Tiểu Mạch giật mình: “Nương của huynh?” Nàng tới nhà Tiêu Lê lâu như vậy, ngoại trừ biết việc hắn sống một mình ra, không biết gì khác.

“Thật ra, trước đây ta là công tử của một gia đình phú hộ. Nhưng mà, một ngày kia khi cả nhà ta ra ngoài du ngoạn, bỗng nhiên…” Tiêu Lê dừng một chút, đột nhiên nắm chặt hai tay, giọng nói lạnh lùng: “Bỗng nhiên gặp sơn tặc trên đường, tất cả tài sản của chúng ta đều không còn, thậm chí cha mẹ ta… bọn họ vì bảo vệ ta mà bị thương nghiêm trọng!”

Vừa nghe được hai chữ ‘sơn tặc’, Lê Tiểu Mạch lập tức hít mạnh một hơi.

Trong mắt Tiêu Lê hiện lên một tia hận ý: “Lúc đó, chúng ta chính là kêu trời không nghe, kêu đất không thấu. Sau này, may mắn gặp được một vị đại phu đ ingang qua, mang cha mẹ ta về chữa trị. Đáng tiếc…” Tiêu Lê nắm tay thật chặt, “Đáng tiếc cha mẹ ta vẫn không qua khỏi. Về sau, ta quay về nhà bán hết của cải còn lại của gia đình, đến nơi này, đi theo vị đại phu kia học y thuật. Nhưng mà… sơn tặc chết tiệt!” Lời nói vừa chuyển, bàn tay hắn đập mạnh lên bàn, trút hết nổi hận.

Toàn thân Lê Tiểu Mạch cứng đờ, ngay lúc đó hô hấp như ngừng lại. Nàng sững sờ nhìn Tiêu Lê, không biết trong mắt có hàm ý gì.

Tiêu Lê hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Lê Tiểu Mạch dường như bị hắn dọa sợ, lại thở dài, không nói chuyện của bản thân nữa. Hắn đứng lên nói, “Đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta đi qua trường, xem xem có thể ứng trước tiền lương hay không.”

Năm,

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lê chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lê Tiểu Mạch, nhưng Lê Tiểu Mạch lại không có trong phòng. Hắn nghi ngờ đi xung quanh nhà tìm, thế nhưng vẫn không gặp, cho rằng nàng đi chơi rồi, nên không để ý nữa.

Giờ ngọ, khi hắn dạy học về, phát hiện Lê Tiểu Mạch vẫn chưa về, hắn bắt đầu lo lắng. Hắn chạy tới phố tìm, miệng luôn gọi tên Lê Tiểu Mạch, tuy nhiên không có người trả lời.

Lúc này, một tiếng nói phát ra từ sau lưng hắn: “Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinh.”

Tiêu Lê quay đầu nhìn, thấy người đến là hàng xóm của hắn, tên Dương thúc: “Dương thúc, ao vậy, sao lại hoảng hốt như vậy.”

“Ôi ao,” Dương thúc không kịp giải thích, vội vàng kéo Tiêu Lê đi, “Tiểu nương tử nhà cậu đã xảy ra chuyện rồi…”

“Cái gì!” Nghe được tin tức này, Tiêu Lê lập tức mơ màng, không biết tại sao, trong đầu của hắn hiện lên cảnh tượng cha mẹ bị kẻ tặc làm bị thương, sắc mặt liền biến trắng, hắn vội vàng kéo tay Dương thúc chạy, “Nàng ở đâu, mau dẫn ta đi.”

“Này này, ta già rồi, nàng đang ở sòng bạc, cậu mau chạy đến đó đi.” Nói xong, Dương thúc vội vàng rút tay ra, quay đầu bước đi.

Tiêu Lê cực kì lo lắng, không quan tâm nhiều đến vậy, nhanh chóng chạy về hướng sòng bạc.

Vừa đến gần chỗ sòng bạc, hắn nhìn thấy bên ngoài đầy người, đông người như vậy, nhất định xảy ra chuyện lớn rồi!

Tiêu Lê biến sắc, vội vàng xông lên, chen lấn vào trong đám người. Đợi đến khi nhìn thấy tình huống bên trong, hắn ngẩn người.

Tất cả người trong sòng bạc đều đứng im, ánh mắt đều nhìn về phía một bàn. Trên bàn kia, Lê Tiểu Mạch đang xắn tay áo, một chân đạp chân ghế, cúi người, ngoắt tay khiêu khích vị đại hán râu quai nón trước mặt: “Đến đây, mau đặt đi.”

Mà vị đại hán trước mặt nàng, giờ phút này mồ hôi chảy ròng ròng, vẻ mặt có chút căng thẳng, hắn chà tay, bắt đầu lắc xúc xắc.

“Đại, đại, đại, đại.” Người xung quanh nhìn chằm chằm con xúc xắc kia, la lớn.

Thấy mọi người kêu như vậy, Tiêu Lê không nhịn được cũng bị lôi kéo, trong lòng hắn thầm kêu một tiếng.

“Đinh” Một giọng nói vang lên, xúc xắc ném xuống bàn, dừng lại.

Lần này, Tiêu Lê kéo dài cổ, nhìn chắm chú vào con xúc xắc.

“5,6, chín, đại!” Mọi người ồ lên, reo hò.

Sắc mặt đại hán biến đổi, hắn đập bàn một cái, giận dữ chỉ vào Lê Tiểu Mạch: “Ngươi chơi gian lận!”

“Ông nói bậy!” Lê Tiểu Mạch quýnh lên, hai tay chống nạnh mắng hắn, “Nhiều người quan sát như vậy, ta chơi gian kiểu gì, ông đừng có vu khống!”

“Hừ, nếu không gian lận, sao ngươi có thể thắng nhiều ván như vậy! Người đâu, mau bắt ả ta lại!”

Vừa nói xong, đám người vây xem liền biết nhà cái chơi xấu, vội vàng chen lấn, đẩy Tiêu Lê ra ngoài.

Tất nhiên Tiêu Lê không dễ dàng xông vào, nhưng nhìn thấy mấy người đại hán kéo tay Lê Tiểu Mạch, mà bộ dạng Lê Tiểu Mạch đang vùng vẫy.

“Tiểu Mạch!” Tiêu Lê sợ hãi gọi một tiếng, đồng thời xông lên, dùng sức tách mấy đại hán kia ra, “Các người mau buông nàng ra! Có gì thì cứ nhằm vào ta, đừng làm khó một cô nương yếu đuối.”

Đại hán râu quai nón hừ một tiếng, giơ tay vẫy vẫy, để mấy thủ hạ của hắn lui xuống: “Hừ, ngươi là người phương nào? Có quan hệ gì với nàng, ngươi biết người cản trở chúng ta sẽ có kết quả gì không.”

“Ta…” Tiêu Lê đột nhiên ngớ người, hắn có quan hệ gì với Lê Tiểu Mạch? Tri kỷ, khách trọ, hay là…

“Nàng là nương tử của ta!” Tiêu Lê nói ra, tiện thể ôm eo của Lê Tiểu Mạch, vẻ mặt kiên định nhìn đại hán râu quai nón.

Lê Tiểu Mạch nghe thấy như thế thì vô cùng kinh ngạc, mở miệng cười toe toét, hai mắt nàng sáng rực, hỏi thử: “Thư ngốc, lời huynh nói là thật sao?”

Tiêu Lê sửng sốt, cúi đầu xuống gần tai nàng nói: “Thất lễ, tình huống khẩn cấp, ta… thật có lỗi.”

Lê Tiểu Mạch ngây người, mặc dù nàng biết Tiêu Lê chỉ diễn kịch, nhưng trái tim của nàng vẫn không kìm chế được nhảy bình bịch, khuôn mặt đỏ ửng, nàng chậm rãi nhích lại gần ngực Tiêu Lê, nhỏ giọng nói: “Thư ngốc, không uổng công ta thích huynh lâu như vậy.”

Nhưng mà Tiêu Lê lại không nghe thấy những lời này của nàng, hắn ôm chặt nàng, nhìn chằm chằm đại hán râu quai nón, nói: “Sao phải khi dễ một cô nương yếu đuối chứ.”

Đại hán kia hừ một tiếng: “Nàng chơi ăn gian, ta bắt được tận tay, dạy dỗ nàng một phen!”

“Ông nói xạo! Từ đầu đến giờ ta không chơi gian lận!” Lê Tiểu Mạch cuống lên, tức giận nói.

Tính tình Tiêu Lê tương đối trầm ổn, biết rõ nếu phân chia phải trái với đại hán này cũng vô ích. Hắn hơi nhếch môi, bình tĩnh nói: “Ông muốn thế nào mới chịu tha cho nàng?”

Hai mắt đại hán sáng lên, hắn quan sát Tiêu Lê một hồi, sau đó cười to một tiếng, khinh thường nói, “Muốn cứu nàng ta sao, cũng được, thắng ta năm ván, ta liền tha cho nàng.”

“Cái gì! Ông thực gian xảo, Thư ngốc huynh ấy sẽ không…”

“Được, đánh thì đánh.”

Lê Tiểu Mạch hết sức bất ngờ, kéo tay Tiêu Lê nói, “Thư ngốc, huynh rõ ràng…”

Tiêu Lê vỗ tay nàng, an ủi: “Không sao đâu, đánh cuộc một lần, vẫn tốt hơn là cô nương gặp chuyện không may.”

Một câu, khiến cho trái tim Lê Tiểu Mạch ấm áp, nàng lo lắng liếc Tiêu Lê một cái, gật đầu: “Được.”

Lần này, đổi thành Tiêu Lê đánh bạc với đại hán râu quai nón.

Nhưng mà, vượt qua sự mong đợi của mọi người, không biết là do vận may của Tiêu Lê quá tốt, hay do đại hán râu quai nón quá đen đủi, năm ván đánh cược, Tiêu Lê toàn thắng, thật lợi hại.

Sau năm ván, đại hán kia sợ ngây người, mà Lê Tiểu Mạch vui vẻ nhảy lên, giơ ống tay áo lau mồ hôi cho Tiêu Lê, nhất thời kích động, hôn hắn một cái.

Đùng một phát, mặt Tiêu Lê đỏ ửng, khuôn mặt bị cháy bỏng.

Hắn ngớ người nửa ngày, mới kịp phản ứng với hành động của Lê Tiểu Mạch, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, hiện tại cảm thấy nụ cười của nàng chứa thêm vài phần xinh đẹp, hắn thấy lòng hắn đã say mất rồi.

Hắn nuốt nước miếng một cái, nói chuyện lắp bắp không rõ ràng: “Bây giờ, ta… ta thắng, ông… nên thả nàng ra.”

Đại hán kia trừng mắt nhìn Lê Tiểu Mạch một cái, thở dài, lấy trong ngực ra vật gì đó, ném cho Tiêu Lê, “Đi đi, biến đi, xui xẻo, hừ!”

Tiêu Lê chụp lấy thứ kia, hắn nhìn kỹ, thì ra chính là ngọc bội hắn dùng để gán nợ: “Này…” Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện lên một tia sáng, hắn nhận ra, “Tiểu Mạch, hôm nay cô nương đến chỗ này, để chuộc lại ngọc bội cho ta?”

Lê Tiểu Mạch cười xấu hổ gật đầu, nói: “Ta biết hôm qua ta không đúng, thua sạch tiền của huynh, cho nên hôm nay ta tới nhà cái chơi một ván, nếu như ta thắng, ông ta phải trả ngọc bội cho ta, nếu như ta thua, ta ở lại sòng bạc làm việc một năm để trả nợ.”

“Tiểu Mạch…” Tiêu Lê hơi run rẩy, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào, hắn giơ hai tay lên, kéo Lê Tiểu Mạch vào lòng, “Lần sau không được làm như vậy nữa, nếu như ta không tới, cô, cô…”

“Thư ngốc?” Lê Tiểu Mạch nghe thấy lời nói của Tiêu Lê có chút run, trong lòng nàng liền ấm áp, cũng ôm lại hán, nhỏ giọng nói: “Ngốc, sao ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui