Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit:Thảo My

Chỉ là, chuyện này hắn sẽ không nói lúc này, tất cả phải đợi sau khi Tô Nhược Mộng nhận tổ quy tông, lại nói. Dù sao hắn và Nam Cung Nhược Lâm là do Hoàng đế tự mình tứ hôn, chuyện này sợ rằng còn phải chờ sau khi mẫu phi hắn trở về, lại tính toán sau.

"Đổi?" Đầu óc Nam Cung Trọng Khiêm mờ mịt nhìn Đông Lý Phonǵ.

"Ta bắt Lôi Ngạo Thiên, Mộng nhi bắt mẫu phi ta chính vì đổi lấy Lôi Ngạo Thiên." Đông Lý Phong rất tự giác sửa lại cách gọi với Tô Nhược Mộng, trực tiếp kêu khuê danh của nàng —— Mộng nhi.

"Khi nào đi đổi? Đổi ở nơi nào? Ta đi cùng ngươi." Nam Cung Trọng Khiêm nóng nảy hỏi, hận không thể lập tức gặp mặt nữ nhi lưu lạc bên ngoài hơn mười bảy năm của hắn, hận không được lập tức đi tìm nữ nhi của hắn và Tô Uyển Tâm.

Đông Lý Phong gật đầu một cái: "Ngày mai ta phái người tới đón cữu cữu."

"Được." Nam Cung Trọng Khiêm vừa lên tiếng vừa cất bước đưa Đông Lý Phong ra cửa, trong thư phòng bọn họ không hề phát hiện, ngoài cửa sổ có một đạo bóng dáng chợt lóe lên.

......

Oanh —— Cửa đá theo tiếng mở ra, vẻ mặt Đông Lý Phong xuân phong đắc ý đi vào, hắn vênh váo tự đắc đứng trước mặt Lôi Ngạo Thiên, khóe miệng cũng muốn nứt đến tận bên tai.

Lôi Ngạo Thiên liếc hắn một cái, ngay sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác. Loại tiểu nhân này đã nhìn thấy nhiều, hắn thật lo lắng cho hai mắt của mình lại bị đau.

Đông Lý Phong nhìn bộ dạng chán ghét của hắn, thái độ không tức giận khác thường, cũng không trừng hắn, vẫn cười như cũ giống như nhặt được bảo vật, không hề bị Lôi Ngạo Thiên ảnh hưởng đến tâm tình.

"Lôi Ngạo Thiên, mạng ngươi thật tốt, ngày mai ngươi có thể thoát khỏi tay ta rồi."

Lôi Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, ngay sau đó mắt buông xuống, dùng ánh mắt ngươi bây giờ mới biết nhìn hắn, khóe miệng bên trái nâng lên thật cao, cười đến điên đảo chúng sinh mà nói: "Mạng của ta từ trước đến giờ hơn ngươi." Hắn biết, đám người kia nhất định sẽ tới đón hắn.

Nghe vậy, Đông Lý Phong ngửa đầu cười lớn, rất muốn ganh đua cao thấp với khí thế tiếng cười mới vừa của Lôi Ngạo Thiên. Hắn cười thật lâu mới ngừng lại, thậm chí khoa trương đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt do hắn cười chảy ra, chậm rãi phục hồi, hắn mới cười nói: "Nhưng mà, số mạng của ngươi cũng không tốt."

"Hả?" Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn, cười cười, hỏi: "Chỉ giáo cho?"

"Ha ha!" Đông Lý Phong chỉ cần nghĩ tới, chuyện chỉ phúc vi hôn của hắn và Tô Nhược Mộng, liền không nhịn được bật cười, hắn tự tay vỗ vỗ mặt của Lôi Ngạo Thiên, cười nói: "Bởi vì, cái hôn kỳ ngươi bỏ lỡ, nhất định ngươi không có duyên với ‘ nương tử ’. Ngươi nhất định không biết? Nàng không chỉ là nữ nhi lưu lạc bên ngoài của cữu cữu ta, nàng còn là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta, hơn nữa ngày mai sau khi nàng đổi ngươi về, nàng sẽ ở lại kinh thành chuẩn bị thành thân cùng ta."

"Mộng nhi tới tìm ta? Nàng đã tới kinh thành." Lôi Ngạo Thiên trực tiếp si mất những thứ không trọng yếu kia, hắn chỉ xác nhận Mộng nhi có phải đã tới kinh thành hay không? Nghĩ tới Tô Nhược Mộng, tâm Lôi Ngạo Thiên đột nhiên đau như cắt, hắn gắt gao cắn răng, gân xanh hai bên trán hoàn toàn hiện ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đông Lý Phong đáng chết, lại có thể ác độc hạ tình độc hắn.

Hiện tại chỉ cần trong đầu hắn nhớ tới Tô Nhược Mộng, tim hắn sẽ đau đớn thống khổ, mặc dù rất đau, nhưng hắn vẫn vui vẻ hạnh phúc một lần lại một lần nhớ tới Tô Nhược Mộng.

"Đúng, nàng tới cứu ngươi, nhưng mà, ngày mai cũng sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của các ngươi."

"Ha ha ha..." Lôi Ngạo Thiên cười to mấy tiếng, hoàn toàn không nhìn Đông Lý Phonǵ, nói: "Không hổ là Mộng nhi của ta, không chỉ chạy thoát khỏi lòng bàn tay ngươi, còn có biện pháp cứu tướng công của nàng. Ha ha! Quả nhiên là kỳ phu tất có kỳ thê. Nương tử Lôi Ngạo Thiên ta tại sao có thể giống như một nữ tử đây?"

"Câm miệng!" Đông Lý Phong nghe hắn trái một câu nương tử của ta, phải một câu Mộng nhi của ta, trong lòng nhất thời nổi giận, không nhịn được lạnh lùng quát bảo hắn ngưng lại: "Nàng là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta, chẳng lẽ tai ngươi điếc hay sao? Hay là ngươi căn bản nghe không hiểu tiếng người?"

Lôi Ngạo Thiên khinh miệt liếc hắn một cái, tinh tế nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn một phen, cuối cùng tổng kết: "Tiếng người? Ta nghe hiểu được, nhưng ta nghe không hiểu không phải tiếng người nói. Quả thật âm thanh so Hắc Tử nghe còn khó hiểu hơn, không trách được Mộng nhi nói, chó có lúc còn tốt hơn người trăm ngàn vạn lần."

Nói xong, vẫn không quên nhìn hắn từ trên xuống dưới lần nữa, thỉnh thoảng gật đầu, giống như đồng ý lời mình nói.

"Ngươi..." Đông Lý Phong giận dữ chỉ vào hắn, ngay sau đó lại dường như nở nụ cười: "Ngươi cứ tiếp tục mạnh miệng đi, dù sao đây chính là sự thật. Ha ha!" Dứt lời, hắn xoay người vừa cười vừa rời khỏi nhà đá.

Oanh —— Cửa đá theo tiếng mở ra, ngay sau đó lại đóng lại.

Trong bóng tối Ngạo Thiên cười không ra tiếng, mặc dù đau lòng, nhưng mà, hắn vẫn cười nhớ đến Mộng nhi của hắn. Nàng tới, nàng tới đón hắn. Thật tốt, thật tốt!

Đông Lý Phong đầu heo kia, hắn cho là mình sẽ tức giận, hắn không biết, mình đã sớm biết quan hệ của hắn và Mộng nhi. Nhưng mà, quyết định của Mộng nhi mới là quan trọng nhất, chính hắn ở nơi đó nói cái gì chỉ phúc vi hôn có ích gì?

Mộng nhi là nữ nhi Tô gia, cũng không phải là nữ nhi Nam Cung gia, hình như hắn không biết rõ sự thật này?

Nghĩ đến ngày mai là có thể nhìn thấy Tô Nhược Mộng, ý cười trên khóe môi Lôi Ngạo Thiên càng ngày càng đậm, mà trên trán hắn  mồ hôi lạnh cũng càng ngày càng dày đặc, càng lúc càng nhiều. Nhưng mà, hắn lại không nỡ khép lại bóng hình xinh đẹp kia trong đầu, quả muốn khắc bộ dáng đó vào trong lòng, trong đầu, như vậy một tháng sau, hắn sẽ không quên.

Buổi trưa hôm sau, bên ngoài kinh thành, trong miếu thổ địa.

Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm đứng trong miếu thổ địa rách nát, có vẻ là không hợp nhau. Nhưng mà, trên mặt của bọn họ lại tràn đầy nụ cười, trong lòng lấp đầy mong đợi cùng ham muốn mãnh liệt.

Trái lại Lôi Ngạo Thiên bị Hắc Lang trói gô cổ và cánh tay, tuy rằng bị tình độc hành hạ, giờ khắc này đã có những mẩu vụn râu, nhìn vừa tiều tụy lại nhếch nhác. Nhưng mà, tròng mắt đen của hắn lại bắn ra tia sáng chói mắt, vẻ mặt cũng nhàn nhạt, ôn nhu.

Bề ngoài nhếch nhác, căn bản cũng không thể ngăn cản nội tâm tốt đẹp cùng kích động của hắn.

Trong miếu thổ địa bốn người ý định khác nhau chờ đợi người kia của bọn họ tới, thời gian chậm rãi trôi qua, lâu đến thời điểm Đông Lý Phong sắp nổi đóa, rốt cuộc Tô Nhược Mộng phủ khăn che mặt cùng với Nam Cung Cẩn, mặt phong nhẹ nhàng, vân dã nhàn nhạt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tầm mắt Tô Nhược Mộng từ khi đi vào miếu thổ địa một khắc, đều ở trên người Lôi Ngạo Thiên không rút về. Nàng nhìn hắn, chợt hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống. Ngay sau đó nàng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đông Lý Phong, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi  làm gì với chàng?"

"Biểu muội, lúc này chúng ta mới coi như là lần đầu tiên chính thức quen biết nhau, ngươi làm sao có thể đối với biểu ca của mình như vậy?" Đông Lý Phong cười cười, ngay sau đó lại nhún vai một cái, chỉ vào Lôi Ngạo Thiên, nói: "So với chuyện hắn đã làm với ta, ta chỉ trả lại tất cả, cũng chỉ là tiểu vu kiến đại vu ( người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt) mà thôi."

"Biểu muội? Thành Vương không phải nghĩ sai rồi chứ?" Tô Nhược Mộng oán giận một tiếng, ánh mắt quét qua Nam Cung Trọng Khiêm bên cạnh hắn, lại quay lại trên người Lôi Ngạo Thiên.

Ánh mắt của hai người dường như không có người khác quấn quít cùng một chỗ, thân thiết, nồng nhiệt, bất thiên bất di.

Đông Lý Phong nghe lời của nàng, cũng không tức giận, mà chỉ mỉm cười nhìn về phía Nam Cung Cẩn bên cạnh Tô Nhược Mộng, ân cần hỏi han: "Mẫu phi, bọn họ có làm khó dễ người hay không? Đều là hài nhi không tốt, khiến mẫu phi sợ hãi."

Nam Cung Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Tô Nhược Mộng, nhẹ nhàng vỗ mấy cái, nói: "Ta không có chấn kinh, ta rất vui vẻ. Chuyện này cứ như mà trôi qua, về sau, các ngươi cũng không nói đến nửa chữ, nhất là hoàng thượng nơi đó. Chuyện này truyền đi, đối với các ngươi có hậu quả gì, các ngươi cũng hiểu rất rõ, cho nên, toàn bộ xóa bỏ, chuyện cũ cũng không cần nhắc lại."

"Dạ, nhi thần xin nghe mẫu phi dạy bảo." Đông Lý Phong đáp, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính chặt trên người Tô Nhược Mộng.

Nam Cung Cẩn vui mừng gật đầu một cái, buông lỏng tay Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, ngươi và Ngạo Thiên đi đi."

"Cám ơn, nương nương." Tô Nhược Mộng mỉm cười nói cảm tạ nàng, nâng bước đi về phía Lôi Ngạo Thiên.

"Không được! Mộng nhi không thể rời đi!" Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm đồng thanh phản đối, cặp mắt đều khóa chặt trên người Tô Nhược Mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui