Edit: Thảo My
Qua thật lâu, Nữ tử hắc y che mặt mới đứng lên, mím chặt môi, cũng không quay đầu lại rời đi, biến mất trong màn đêm.
Phó Linh Tử từ từ tỉnh lại, gian nan mở mắt quan sát nơi xa lạ này, khẽ động nửa thân dưới, ngực lập tức truyền đến cảm giác đau đớn tê liệt. Hắn vuốt ngực, ho khan mấy tiếng, lúc này mới phát hiện ra cổ họng khô khan đau nhức, ngay cả tiếng ho khan cũng giống như vải rách khó nghe.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, ngoài cửa một nữ tử mặc váy trắng đi tới, áo trắng, váy trắng, giày trắng, ngay cả tóc cũng chỉ dùng một trâm ngọc bích búi tóc đơn giản, coi như có loại cảm giác cho mình là thanh cao.
Trên mặt nàng không có biểu tình gì, chỉ là khi nhìn thấy Phó Linh Tử trên giường tỉnh lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia dao động. Nhưng mà, nàng rất nhanh bình phục lại, nhanh đến nhìn như không chân thật, căn bản là không phát hiện được dao động trong mắt nàng.
"Ngươi đã tỉnh?" Rõ ràng nên là giọng nói kinh ngạc, nhưng trong miệng nàng nói ra lại bình ổn giống như một cây thẳng tắp, không có bất kỳ lên xuống gì trong giọng nói.
"Là ngươi?" Phó Linh Tử liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, chỉ là không hiểu, vì sao nàng phải cứu mình?
"Ngươi nhận lầm người." Nữ tử áo trắng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, đi tới bên cạnh bàn cầm lấy ly trà lên rót một ly trà, đặt vào trên ghế bên giường, bắt đầu làm động tác dịu dàng nâng hắn dậy, nâng chung trà lên tiến tới bên miệng hắn.
Phó Linh Tử đã sớm khát khô muốn chết, hé miệng liền ừng ực uống một hơi hết nước trà trong chén, vẫn chưa thỏa mãn ngước mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi cho ta xin thêm một ly nữa, được không?"
Nữ tử áo trắng không lên tiếng, mà nhẹ nhàng buông hắn ra, cầm lấy ly xoay người lại đến trước bàn rót một ly trà, quay trở lại, cho hắn uống xong.
Liên tiếp uống vài ly, Phó Linh Tử mới cảm thấy được cổ họng bốc hỏa khá hơn một chút. Hắn mỉm cười ngẩng đầu nhìn nữ tử mặt lạnh đứng ở bên giường, nói: "Ta rất muốn cảm tạ ngươi, nhưng mà, nếu như không phải ngươi đâm ta một kiếm này, ta cũng không cần nằm chỗ này chờ ngươi cho ta uống nước?"
Phó Linh Tử nhìn một đạo thần tình kinh ngạc từ trên mặt nàng bay vút qua, trong lòng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Nữ tử trước mắt căn bản chính là người đêm hôm đó từ phía sau lưng đâm hắn một kiếm, chỉ là, nàng trước đâm hắn một kiếm, lại cứu hắn trở về làm gì?
Nàng chẳng lẽ không nên trực tiếp giết hắn diệt khẩu sao? diendan
Nàng không có khả năng bởi vì giết quá nhiều người, bây giờ muốn bắt đầu phóng sinh chứ?
Chỉ là, bây giờ nàng mặc một thân váy trắng và nàng một thân áo đen kia, khí chất thật sự không quá giống nhau. Áo trắng này giống như đại biểu cho một mặt tốt của nàng, áo đen kia lại đại biểu cho một mặt lệ khí của nàng.
Nữ tử áo trắng không hề để ý tới hắn, nhàn nhạt xoay người rời đi, lưu lại Phó Linh Tử đầy bụng nghi vấn.
Phó Linh Tử lại lần nữa nằm xuống, trong đầu hiện lên một đám dấu hỏi lớn, sắp xếp lại những chuyện từ đầu đến cuối đã xảy ra trong trí nhớ, lại như cũ không suy nghĩ ra đầu mối nào. Bởi vì bị thương mất máu quá nhiều, tinh thần cả người vẫn còn có chút không tốt, không lâu sau lại trầm trầm ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi hắn tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã điểm một ngọn đèn dầu, nữ tử áo trắng đang ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu lật xem sách trong tay.
Hai người giống như có tâm linh cảm ứng, lúc hắn mới mở mắt ra nhìn đến nàng, nàng đã để quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu đi qua nhìn hắn.
"Đã tỉnh rồi hả?"
"Ừ." Phó Linh Tử sờ sờ bụng đói đến nỗi ngực dán vào lưng, vẻ mặt không có một tia quẫn bách nhìn nàng, nói: "Ta đói bụng." Mấy chữ thật đơn giản, từ trong miệng của hắn nói ra, cũng làm người ta cảm thấy giữa bọn họ đã rất quen thuộc.
"Chờ một chút." Nữ tử áo trắng hơi run sợ, đứng lên xoay người đi ra bên ngoài phòng.
Chỉ chốc lát sau, liền bưng một chén cháo nóng hổi đi vào, ngồi ngay ngắn ở trên mép giường, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, tiến tới trên môi hắn, nói: "Bây giờ ngươi chỉ có thể ăn chút cháo trắng."
Phó Linh Tử thâm sâu liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, mà là mở to miệng, lẳng lặng ăn cháo.
Hai người cứ lẳng lặng như vậy, một người đút, một người ăn, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Một bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Phó Linh Tử cảm giác toàn thân đều có khí lực, ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn nàng dọn dẹp bát đũa đi ra ngoài. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt cằm, cặp mắt híp lại, đối với cử chỉ của nàng, nghĩ mãi không thông.
Nàng rốt cuộc là ai?
Hắn mới vừa cẩn thận đánh giá nàng, phát hiện trên người nàng có một cỗ hắc khí vây quanh, trên đầu lại có một đóa tường vân (mây lành) lượn vòng, người vừa chính vừa tà như vậy, là lần đầu tiên hắn gặp. Nhưng hắn có dự cảm, nữ tử này không phải là một người thật sự xấu, tường vân trên đầu nàng cuối cùng sẽ có một ngày sẽ xua tan đi hắc khí bên người.
Có lẽ, trong mệnh cách của nàng hắc khí kia chính là cần phải trải qua tôi luyện.
Tìm một cơ hội hỏi tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của nàng, có lẽ mình có thể giúp nàng bói ra tương lai nói cũng không chừng.
Phó Linh Tử vẫn còn trầm tư nên làm sao mở miệng hỏi tên cùng ngày sinh tháng đẻ của nàng, nàng lại bưng đồ đi vào.
"Uống thuốc." Ngắn gọn như cũ, không có một tia nhấp nhô trong giọng nói.
Phó Linh Tử ngửi mùi thuốc nồng đậm trong không khí, nhíu nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nhìn nàng, nói: "Thoa chút thuốc trên vết thương là được rồi, thuốc này cũng không cần uống."
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"20." Phó Linh Tử không rõ nguyên do nhìn nàng, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Nữ tử áo trắng nhìn hắn bằng một đạo mắt hình cung, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt nói: "Uống."
"Không uống."
"Uống."
"Trừ phi ngươi nói cho ta biết, tên cùng ngày sinh tháng đẻ của ngươi." Phó Linh Tử chơi xấu nhìn nàng, hình như đã quên mình căn bản cũng không có lợi thế gì đến đòi ép buộc người ta.
Nữ tử áo trắng để chén thuốc trong tay xuống, đứng lên xoay người rời đi, khi đi đến cửa, lại ngừng lại, đưa lưng về phía hắn nói: "Bạch Thiển, ngày sinh không biết. Ngươi uống không uống thuốc, ta mặc kệ ngươi, nhưng mà ngày mai ngươi phải rời khỏi chỗ này của ta."
"Tại sao?"
"Bởi vì, người muốn ngươi chết sẽ tìm tới đây."
"Ta đi, ngươi làm sao bây giờ?" Phó Linh Tử đột nhiên có chút lo lắng tình cảnh của nàng, nàng vốn muốn giết hắn, nhưng lại cứu hắn, nếu để cho nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa biết, vậy nàng có thể bị nguy hiểm hay không?
"Ta đều sống một mình như vậy."
"Tại sao muốn cứu ta?" Phó Linh Tử nghe lời của nàng, lòng chợt đau xót, vội vàng trước khi nàng vừa chuẩn bị bước rời đi, hỏi vấn đề mình muốn biết nhất.
"Bởi vì ngươi không giống người đáng chết." Nói xong, Bạch Thiển không dừng lại nữa, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi.
Ta đều sống một mình như vậy.
Bởi vì ngươi không giống người đáng chết.
Bạch Thiển, ngày sinh không biết
"A" Phó Linh Tử mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trong mộng tỉnh lại, đưa tay lau mồ hôi đầy mặt, mở hai mắt ra, ánh mặt trời đã từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hô, thở ra một hơi thật dài, Phó Linh Tử trở mình ngồi dậy, kinh ngạc phát hiện vết thương trên lồng ngực mình đã không đau đớn giống như tối hôm qua. Đưa mắt quét về phía gian phòng, phát hiện trên bàn để một gói đồ nhỏ cùng một tờ giấy.
Hắn từ từ xuống giường, mang giày, đi tới cầm tờ giấy lên, nét chữ thanh tú trên giấy kia nhảy vào tầm mắt.
"Trong bao quần áo có Kim Sang Dược, còn có một chút lộ phí, ta có việc phải ra ngoài, nếu như không muốn liên lụy ta, thỉnh sau khi tỉnh lại rời đi. —— Bạch Thiển."
Phó Linh Tử gấp tờ giấy bỏ vào trong tay áo, cầm lấy bọc quần áo, đi ra cửa phòng, xoay người nhìn quanh căn phòng mình nhất thời ở lại một vòng, tiện tay đóng cửa lại, xoay người rời đi.
Rời đi, chỉ là vì lần sau gặp lại.
Hắn tin tưởng, bọn họ nhất định còn có thể gặp lại.
Tối hôm qua mình chỉ viết tên nàng cùng cây lược gỗ trên tóc nàng lưu lại, đặt chung một chỗ bói tương lai của nàng. Phát hiện nàng không phải là một người bạc phúc, cho nên, hắn cũng không cần lo lắng cho an nguy của nàng.
Hắn mong đợi một ngày kia gặp lại, có lẽ, một ngày kia, nàng sẽ lấy tâm tình hoàn toàn mới xuất hiện.