Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

Lôi Ngạo Thiên quét nhìn bọn hắn một cái, trong giọng nói không một tia thương lượng nói: "Các ngươi đang lo lắng cái gì ta hiểu, nhưng mà, nếu như chúng ta sợ, người trên giang hồ còn xem Ma Giáo chúng ta thế nào? Các ngươi cũng biết, tầm quan trọng của thuốc giải này đối với ta, cho dù biết rõ là giả, ta cũng muốn tra rõ sự thật, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào."

Nói xong, hắn ôm Tô Nhược Mộng chui vào trong xe ngựa, hướng về phía Đại Hộ Pháp phía ngoài, nói: "Lão đại, lên đường."

"Dạ, Giáo chủ!" Đại Hộ Pháp hướng các hộ pháp bên cạnh xe ngựa phất phất tay, nói: "Mọi người liền nghe giáo chủ an bài, đợi đến 【 khách sạn Vô Danh 】 đều xốc mười phần tinh thần, đừng để mắc mưu người khác."

"Vâng." Các hộ pháp rối rít tản đi, từng người nhảy lên xe ngựa, từ từ tiến về phía 【 khách sạn Vô Danh 】. 

Bên trong xe ngựa, Tô Nhược Mộng rúc vào trong ngực Lôi Ngạo Thiên, lẳng lặng vê một bó tóc của hắn, một lần một lần quấn quanh ngón tay của mình. Qua hồi lâu, nàng vẫn không nhịn được mở miệng: "Nhị Lôi Tử, ta biết chàng có bao nhiêu hi vọng lấy được thuốc giải tuyệt tử hoàn, nhưng mà, chúng ta còn nhiều thời gian, tạm thời không vội. Chàng rõ ràng cũng biết, hoàn sinh thảo ở Phượng tộc có thể giải được tuyệt tử hoàn, vì sao còn phải đi mạo hiểm chứ?"

"Sớm ngày giải, ta sớm ngày yên tâm. Nàng cũng biết hoàn sinh thảo chưa có ai nhìn thấy, ngay cả các trưởng lão Phượng tộc của nàng cũng chưa từng tận mắt thấy, ta thật sự không an tâm." Nói xong, hắn cầm chặt tay nàng, ôn nhu nói: "Mộng nhi, nàng biết ta có bao nhiêu khát vọng có một nữ nhi lớn lên giống nàng không? Cho nên, ta sẽ không bỏ qua một tia cơ hội."

Tô Nhược Mộng khẽ thở dài một hơi, hắn đây là lấy cớ.

Hắn hẳn là càng sợ tình độc của mình sẽ phát tác quên nàng, cho nên càng thêm vội vàng muốn một hài tử.

"Nhất định sẽ có hoàn sinh thảo, tựa như cõi đời này thật sự có Long Khiếu Kiếm và Phượng Minh Kiếm. Nhị Lôi Tử, chàng đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, mặc kệ chàng quên ta, hay không quên ta, ta cũng nhất định sẽ không buông tay chàng ra."

"Nếu không, đêm nay chúng ta cũng đừng đi 【 khách sạn Vô Danh 】? Đối phương hiểu rõ tình huống của chúng ta như vậy, ta thật sự lo lắng."


Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, mặt kiên định nói: "Không được! Mặc kệ là bởi vì muốn lấy được tuyệt tử hoàn, hay là bởi vì bản thân không muốn diệt đi uy phong Ma Giáo, chuyến này chúng ta phải đi."

Hắn lo lắng cho mình về sau không chỉ quên nàng, còn có thể quên chính mình. 

Chuyện trên đời này, trong nháy mắt vạn biến, lần này mục đích bọn họ tham gia đại hội võ lâm chính là tạo ra lực uy hiếp của Ma Giáo ở trên giang hồ, cho nên, hắn không thể ở trên đường liền bắt đầu diệt uy phong. Dưới tàng cây lực uy hiếp, cho dù tương lai nếu như hắn có gì bất trắc, người những môn phái khác cũng không dám xem thường uy lực của Ma Giáo.

Cho nên, chuyến này vô luận về công hay về tư, hắn đều nhất định phải đi.

Tô Nhược Mộng biết mình không khuyên được hắn, cũng hiểu dụng tâm của hắn, cho nên, cũng chỉ im lặng đồng ý.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gọi Phượng cầm ra, đồng thời dùng một túi vải bông đặt Phượng cầm vào.

Lôi Ngạo Thiên nhìn Phượng cầm trên chân nàng, không quá đồng ý nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, nàng muốn dùng Phượng cầm? Ta không đồng ý, ta không muốn để cho nàng trở thành mục tiêu của người trong giang hồ, nếu để cho người khác biết bí mật của Phượng cầm này, nàng có thể sẽ bị đẩy lên  đầu sóng ngọn gió."

Nếu để cho người trên giang hồ biết Phượng cầm này chính là Phượng Minh Kiếm, mặc kệ bọn họ có thể khống chế hay không, bọn họ nhất định cũng sẽ tìm cách lấy được nó. - D.D.L.Q.D - Đây chính là lòng tham không đáy của người trong giang hồ, cho dù bọn họ không thể khống chế, nhưng mà, ở trong tay của hắn, liền đại biểu cho cường thế của hắn.

"Chàng đừng khuyên ta, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ không lại để cho mình trở thành gánh nặng của chàng. Phượng cầm này đừng nói bọn họ không khống chế được, bọn họ giành tới tay cũng vô dụng. Ta chỉ cần tập trung tinh lực gọi nó, nó sẽ tìm đến ta, bọn họ đoạt không được."

Tô Nhược Mộng thấy hắn vẫn cực kỳ lo lắng, nói tiếp: "Chàng biết tại sao thân thể mẹ ta lại kém như vậy không? Nàng ấy là bị Phượng cầm phản thương, cho nên, chàng thật sự không cần lo lắng, cõi đời này ngoại trừ ta ra, không có ai có thể khống chế được nó."


"Thân thể nhạc mẫu đại nhân là bị Phượng cầm làm tổn thương?" Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc hỏi.

Hắn vẫn cho là thân thể Tô thị giống như trước kia Mộng nhi nói, là ở thời điểm sinh nàng bị thương, không nghĩ đến nguyên nhân chân chính là cái này. __

"Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu, ngẩng đầu lên, trong mắt sáng không có một tia tạp sắc nhìn hắn, tiếp tục khẳng định: "Đây là mẹ ta nói với ta, trước kia ta cũng nghĩ nàng là ở thời điểm sinh ra ta bị thương."

"Được rồi, liền làm theo ý của nàng. Chỉ là, nàng nhất định phải chú ý, nếu như có thể để không sớm bị phát hiện bí mật của Phượng cầm, chúng ta liền hết sức coi chừng."

"Ta hiểu."

Tô Nhược Mộng ôn thuận đồng ý, ôm Phượng cầm, lại lần nữa dựa sát vào trong ngực Lôi Ngạo Thiên.

Nàng sở dĩ, bây giờ gọi Phượng cầm ra, cũng bởi vì không muốn để cho người khác phát hiện, Phượng cầm đang ở trong cơ thể nàng.

Như vậy có lẽ có thể giấu diếm được lâu một chút.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, xe ngựa lắc lư cảm giác ấm áp được Lôi Ngạo Thiên ôm trong lòng, Tô Nhược Mộng rất nhanh liền đi tìm Chu Công đánh cờ.

"Mộng nhi, tỉnh, đến." Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lắc thiên hạ trong lòng, thấy nàng thì thầm một tiếng, cọ xát trong ngực hắn, tiếp tục ngủ yên. Không nhịn được lắc đầu, sủng nịch cười cười, không muốn đánh thức nàng, mà là ôm nàng nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.


Chúng hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng giống như một con mèo tham ngủ đang vùi trong ngực Lôi Ngạo Thiên, một đường cảm giác khẩn trương, trong nháy mắt buông xuống, đều lắc đầu cười khẽ.

Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng đứng ở trước cửa khách sạn, ngẩng đầu  nhìn thoáng qua chữ viết 【 khách sạn Vô Danh 】, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, sải bước bước vào cửa chính khách sạn.

Trong đại đường khách sạn ngồi đầy người, các hộ pháp híp mắt quét nhìn một vòng, phát hiện tất cả những người này đều là người muôn hình muôn vẻ trong giang hồ.

Cũng đúng, lập tức cũng sắp cử hành đại hội võ lâm rồi, vào lúc này

người các môn các phái đều chạy tới núi Thánh Phật, mà đây còn là đường từ phía nam đi đến phía bắc phải đi qua. Trong khách sạn đầy ắp người cũng là bình thường.

Từ khi bọn họ bước vào khách sạn, trong đại đường mặc kệ là đang uống trà, hay là đang ăn cơm, hay là đang uống rượu, hoặc là đang nói chuyện trời đất, tất cả đều ngừng lại, đều lả tả nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên.

Trong ánh mắt của bọn hắn tràn đầy thù hận cùng phẫn nộ, nhưng mặc dù như thế, bọn họ vẫn không có một ai dám không biết chết sống hành động thiếu suy nghĩ.

"Ô...  Giáo chủ Ma Giáo tiếng tăm lừng lẫy tới rồi! Đại Giáo Chủ quang lâm, hôm nay thật đúng là làm vẻ vang cho khách sạn mộc mạc này của ta" Mị lực của nữ chưởng quỹ —— Tâm Nương bắn ra bốn phía, lắc lắc thân hình như rắn nước của nàng, vừa khoa trương cười, vừa không để lại dấu vết đánh giá người trong ngực Lôi Ngạo Thiên.

Lôi Ngạo Thiên nhếch môi cười, không để lại dấu vết tránh người, tránh được Tâm Nương phong tao kia đụng chạm, duy trì khoảng cách mười bước với nàng.

Tâm Nương rút khăn tay đỏ thẫm ra, che miệng cười khẽ, không chút cố kỵ hướng Lôi Ngạo Thiên ném một đại mị nhãn, sẵng giọng: "Ô... Đại Giáo Chủ, trên giang hồ không phải đồn, tính tình cổ quái không gần nữ sắc của ngươi đã tốt hơn sao? Ta thấy ngươi ôm một tiểu mỹ nhân, còn tưởng rằng tin đồn lần này là thật đây? Không ngờ cơ hội Tâm Nương sờ một cái cũng không có."

Tô Nhược Mộng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn Lôi Ngạo Thiên, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn nữ tử ăn mặc hở hang, mắt phượng quyến rũ, nói: "Thả ta xuống, đến 【 khách sạn Vô Danh 】 rồi sao? Sao chàng không đánh thức ta?"

Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt nàng xuống, ôm nàng vào trong ngực, không nói gì hướng người trong đại đường đang nhìn Tô Nhược Mộng không dời mắt tuyên cáo chủ quyền. Hắn đưa tay sủng nịch vuốt xuôi cái mũi của nàng, nói: "Nàng giống như mèo chỉ tham ngủ, ta gọi mấy tiếng cũng không thức. Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, ta nghĩ dứt khoát ôm nàng đi vào."


"Ô...Tiểu mỹ nhân này thật đúng là phúc khí tốt, lại có thể gần gũi người Đại Giáo Chủ, thật sự khiến người ta hâm mộ." Tâm Nương bị người lành lạnh gạt sang một bên, không chịu cô đơn cắt đứt hai phu thê bọn họ đang liếc mắt đưa tình ở trước công chúng.

Tô Nhược Mộng cười nhìn sang, thấy đáy mắt Tâm Nương cũng không có cái gọi là hâm mộ và ghen tức, nghĩ tới từng tiếng một yểu điệu của nàng, cực kỳ giống như cô nương hồng bài* trong Di Hương Lâu trong ti vi. Mà bây giờ nàng còn một thân ăn mặc hở hang, phóng điện mị nhãn mãnh liệt, eo giống như rắn nước kia.

*Cô nương hồng bài chỉ những cô nương chủ chốt kiếm tiền ở thanh lâu kiểu hoa khôi thanh lâu vậy.

"Phốc..." Không nhịn được bật cười hì hì một tiếng, tò mò nhìn Tâm Nương, nói: "Lão bản nương xinh đẹp, xin hỏi còn phòng trọ không?"

Tâm Nương sững sờ, nàng thật là không ngờ thái độ của Tô Nhược Mộng lại như vậy, nhìn đáy mắt nàng một mảnh trong sạch, trong lòng âm thầm sinh mấy phần hảo cảm với nàng.

"Có, hôm nay sáng sớm đã có người giúp các ngươi đặt trước gian phòng tốt, chỉ là, xem tiểu cô nương có nhãn lực như vậy, miệng lại ngọt như vậy. Tâm Nương tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, thiên hạ không có cơm trưa ăn miễn phí, dĩ nhiên, lại càng không có phòng trọ miễn phí."

"Tân nương?" Tô Nhược Mộng mỉm cười hỏi ngược một câu, vị tỷ tỷ này hận không gả được sao? Cư nhiên gọi là Tâm Nương?

Tâm Nương nhìn dáng vẻ kinh ngạc kia của nàng, lại rút khăn tay đỏ thẫm ra, che miệng khanh khách nở nụ cười: "Ta là Tâm Nương, cũng không phải là cái tân nương kia. Ta không tim không phổi, mọi sự chỉ nhìn tiền bạc."

"Ha ha." Tô Nhược Mộng bị nàng kỳ lạ tự giới thiệu chọc mình cười khẽ không dứt, tò mò hỏi ngược lại: "Ngươi đã là mọi sự chỉ nhìn tiền, vì sao lại phải nhắc nhở ta không có phòng trọ ở miễn phí chứ?"

Nàng thật tò mò, nếu Tâm Nương nói mình hám lợi như thế, vậy tại sao nàng phải nhắc nhở mình chứ?

Nghe vậy, Tâm Nương cười đến sức quyến rũ vô hạn lên tiếng: "Ha ha, bởi vì Ma Giáo có thể thiếu ta một nhân tình, có nhân tình này, ta không phải lo lắng người khác dám làm gì ta."

"Ha ha!" Đột nhiên, Lôi Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, sau khi dừng lại, buống mắt xuống nhìn Tâm Nương, cười nói: "Tâm Nương, cái bản tính hám lợi này của ngươi đúng là mười năm như một ngày. Nếu ngày nào đó sửa đổi được, ngày muốn biến thành đêm rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận