Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

Thấy Nam Cung Nhược Lâm không biết làm sao nhìn về phía Đông Lý Phong, Tâm Nương đột nhiên bắt lấy tay nàng, cười nói: "Tâm Nương gặp qua không ít nam tử xuất sắc, ngược lại thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu công tử xuất sắc như vậy. Vị công tử này nếu lớn hơn mấy tuổi, có thể làm bao nhiêu nữ tử trên thế gian này mất hồn. Bây giờ nhìn, ngay cả Tâm Nương cũng muốn mất trái tim rồi."

Nam Cung Nhược Lâm nghe lời nói ngả ngớn của nàng ấy, còn tiến vào ném mị nhãn tới cho nàng, lập tức dùng sức rút tay mình về, vội vàng trốn sau lưng Đông Lý Phong.

Trong đại đường mấy người kia nhìn một màn Tâm Nương đùa giỡn tiểu công tử, đều vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, cũng không còn nhiều bận tâm Đông Lý Phong còn đang ở đây, chế nhạo Nam Cung Nhược Lâm.

"Ta nói, tên tiểu tử nhà ngươi có thể được Tâm Nương coi trọng như thế, lại giống như con quỷ nhỏ núp ở sau lưng Thành vương gia, thật là mất hết thể diện nam nhân chúng ta." Bọn họ kết luận công tử trước mắt này chỉ là thực khách được bồi dưỡng trong phủ Đông Lý Phong, người trên giang hồ đều biết, những năm gần đây, Thành vương phủ của Đông Lý Phong chiêu mộ tài sĩ hiền năng.

Nghe được có người bắt đầu, một ít người thích xem náo nhiệt cũng gia nhập đội hình.

"Tâm Nương, không trách được ngươi không có hứng thú với những lão đại gia môn như chúng ta, thì ra là, khẩu vị của ngươi đặc biệt như vậy, ha ha." Nói xong, khinh miệt nhìn Nam Cung Nhược Lâm núp sau Đông Lý Phong một cái.

"Ha ha, đúng, thì ra Tâm Nương chỉ thích loại tiểu tử lông còn chưa mọc này."

"Các ngươi những người vừa thô lỗ lại không có kiến thức, lại dám nói đại tiểu..."


"Lục Nhi, câm miệng!" Nhìn Nam Cung Nhược Lâm bị ức hiếp, Lục Nhi —— thị nữ thiếp thân vội vã bất bình thay mình sẽ làm bại lộ thân phận của nàng, vội vàng quát nàng ấy.

Nha đầu đáng chết, nàng chẳng lẽ không biết nữ tử khuê các không được tùy ý xuất đầu lộ diện sao? Họ cũng không phải là những nữ tử không có gia giáo trong chốn giang hồ, mỗi tiếng nói cử động của các nàng đều đại biểu cho phủ Thừa Tướng, sao có thể để cho người khác biết Nam Cung Nhược Lâm nàng còn chưa thành thân, đã theo vị hôn phu chạy khắp nơi.

Mặc dù hôn sự của nàng và Đông Lý Phong là do đương kim hoàng thượng ngự tứ, nhưng mà, như vậy càng không thể để người khác biết thân phận chân thật của nàng. Bây giờ nàng không chỉ đại biểu cho phủ Thừa Tướng, còn đại biểu cho hoàng gia, chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ bôi nhọ mặt mũi hoàng gia.

Đông Lý Phong tự nhiên cũng biết thân phận của Nam Cung Nhược Lâm không thể lộ ra ngoài, tương lai hắn muốn ngồi lên vị trí kia còn phải cần sự ủng hộ và thu xếp của Thừa Tướng cữu cữu, hơn nữa, cũng không thể để Hoàng đế cho là Nam Cung Nhược Lâm là một nữ tử không có giáo dưỡng, những thứ này sẽ liên lụy tới mẫu phi vì nàng cầu xin Hoàng đế chỉ hôn bọn họ.

Đông Lý Phong bày ra khuôn mặt đen như đáy nồi, hơi híp mắt khẽ nhìn lướt qua đại đường, cũng như vậy khẽ quét mắt một vòng, những người mới vừa vẫn còn đang kêu gào đều cúi thấp đầu xuống, thầm giật mình.

Cái tên ẻo lả này rốt cuộc là ai? Xem ra Thành vương gia rất coi trọng hắn, thái độ hoàn toàn không giống như đối với một thực khách trong phủ, chẳng lẽ bọn họ đều đã đoán sai, người này trên thực tế là một tiểu công tử trong nhà hoàng thân quốc thích ở Kinh Thành.

Khi đoàn người đang âm thầm suy đoán, trong đại đường đột nhiên vang lên một tiếng thét, theo sau chính là âm thanh phập phồng hút không khí.

"A... Cái gì?" Đoàn người đều không khỏi đứng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người miệng đối miệng nằm trên đất.


Nam Cung Nhược Lâm trợn to hai mắt nhìn Đông Lý Phong ở dưới người nàng,́ nhìn tuấn dung của hắn gần như vậy, miệng còn đối miệng, mặt nàng không nhịn được đỏ lên. Nàng cứ như vậy sững sờ nhìn Đông Lý Phong, hoàn toàn quên mất giờ phút này bọn họ đang nằm ở trên đất trong khách sạn, mọi người ở đại đường tràn đầy hứng thú nhìn bọn họ.

Vẻ mặt Tâm Nương thông cảm nhìn hai người trên đất, đột nhiên vung mấy cái khăn tay, bối rối kêu lên: "Ai yêu, tiểu nhị đáng chết này, lại không lau sạch sẽ dầu trên đất, lại làm hại tiểu công tử của ta vàVương Gia té ngã rồi. Xem ta lột da hắn thế nào?"

Tâm Nương vừa nói, vừa luống cuống tay chân đi đỡ Nam Cung Nhược Lâm đang đè ở trên người Đông Lý Phong, mà Nam Cung Nhược Lâm bị nàng hô to như vậy, lập tức tỉnh táo lại. Nàng đỏ mặt xấu hổ liếc mắt nhìn Đông Lý Phong không chút cảm xúc, theo lực tay của Tâm Nương đứng lên.

Nam Cung Nhược Lâm rũ đầu, lo lắng vặn vẹo ngón tay, nàng đi tới trước mặt Đông Lý Phong, đứng lại, bộ dáng phong thái tiểu nữ nhân khác hẳn nhìn Đông Lý Phonǵ, ôn nhu nói: "Vương Gia, cám ơn ngươi!"

Trong đại đường mấy người không khỏi bị bộ dạng thẹn thùng này của Nam Cung Nhược Lâm làm cho ngây ngẩn cả người, trong lòng cũng bắt đầu tiếc hận, vì sao người trước mắt không phải là thân nữ nhi?

"Lục Nhi, về phòng hầu hạ công tử nhà ngươi nghỉ ngơi trước." Đông Lý Phong khẽ liếc mắt nhìn Nam Cung Nhược Lâm một cái, nhàn nhạt phân phóLục Nhi bên cạnh nàng.

"Vâng" Lục Nhi nhẹ nhàng dứt khoát lên tiếng, ngay sau đó đỡ cánh tay Nam Cung Nhược Lâm, nói: "Công tử, chúng ta về phòng rửa mặt trước."

"Tiểu nhị, mang vị tiểu công tử này đi phòng khách." Nhìn đùa giỡn đủ rồi, Tâm Nương hướng về phía tiểu nhị trong đại đường hô một tiếng, ngay sau đó cười nhìn Đông Lý Phong, nói: "Vương Gia, nếu không ngươi cũng trở về phòng rửa mặt trước đi? Tâm Nương lập tức đi phòng bếp thu xếp đồ ăn cho Vương Gia, lại đến trong phòng mời Vương Gia." Nói xong, nàng nhắm Đông Lý Phong đá lông nheo.


Nam Cung Nhược Lâm còn đứng ở một bên nhìn Tâm Nương không có chút lòng liêm sỉ nào, cư nhiên ở trước mặt nàng vứt mị nhãn với nam nhân của nàng, không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi, phồng má, oán hận nhìn chằm chằm Tâm Nương, hận không thể cắn nàng thành mảnh vụn.

Mà ánh mắt mọi người vẫn dán trên người nàng tự nhiên thu hết vẻ mặt nàng vào trong mắt, trong lòng rất nghi ngờ, tiểu công tử này ăn dấm chua của Đông Lý Phong? Hay là ăn dấm chua của Tâm Nương?

"Lục Nhi." Đông Lý Phong kéo dài âm thanh lạnh lùng kêu một câu, sợ đến mức Lục Nhi đang giúp Nam Cung Nhược Lâm trừng Tâm Nương giật mình nhảy dựng lên, nàng vội vã định hồn, lên tiếng: "Vương Gia."

"Ngươi không nghe thấy ta mới vừa nói sao?" Đông Lý Phong lạnh lùng hỏi.

Lục Nhi bị âm thanh như từ trong địa ngục truyền lên của hắn sợ đến mức bắp chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì đặt mông ngồi dưới đất, nàng vâng vâng dạ dạ nói: "Tiểu nhân, đi ngay, xin Vương Gia bớt giận!" Nói qua nhẹ nhàng hơi đong đưa cánh tay Nam Cung Nhược Lâm một phen, hai người rời đi không lưu lại nữa.

Giờ phút này Vương Gia thật là dọa người.

Đông Lý Phong đưa các nàng rời đi, nghiêng đầu sang chỗ khác lại lạnh lùng nhìn lướt qua đại đường, những người đó rối rít phục hồi lại tinh thần, rụt cổ một cái rút tầm mắt từ trên người Nam Cung Nhược Lâm trở về.

Ánh mắt Thành vương thật là đáng sợ, giống như là bọn họ đang nhìn người trong lòng của hắn.

Cái gì? Mọi người đều bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho giật mình, không thể nào? Thành vương gia này là một đoạn tụ? Không trách được hắn vẫn không chịu thành thân, trong rất nhiều hoàng tử, Vương Gia nhỏ nhất đều đã thành thân. Đoạn thời gian trước đương kim Hoàng Đế chỉ hôn cho hắn cùng đại tiểu thư nhà Thừa tướng, chẳng lẽ chỉ hôn này cũng là cưỡng ép sao?

Đoàn người vụng trộm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng từ từ khẳng định ý nghĩ Đông Lý Phong là một đoạn tụ.


Bốp bốp, bốp bốp, bốp bốp. Cửa đại môn truyền đến âm thanh vỗ tay, đoàn người theo tiếng vừa nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.

Đối thủ một mất một còn trong truyền thuyết hôm nay mặt đối mặt đụng phải, thật không biết nán lại có trò gì hay có thể xem? Bọn họ mỗi một người đều đang suy nghĩ nên tính tiền gấp rút lên đường? Hay là ở một ngày nữa, xem một chút cảnh hai người oan gia này ngầm đấu đá. Nhưng bọn họ lại sợ lửa này sẽ đốt tới trên người mình, lần này thật đúng là khó xử cho bọn hắn rồi.

"Tốt một cảnh cảm động đến đáy lòng, tại hạ vẫn biết Thành vương gia là một người có ái tâm, hôm nay tại hạ mới biết trước kia hiểu biết quá mức phiến diện về vương gia rồi." Lôi Ngạo Thiên một bộ dáng cuồng ngạo không kiềm chế được, vẻ mặt tươi cười, nhưng trong tiếng cười của hắn lại mang theo trào phúng khiến người ta rõ ràng có thể thấy được, ngay sau đó, hắn lại giống như khâm phục mà nói: "Thì ra ái tâm của vương gia to lớn như thế, không trách được nam nữ già trẻ ở Đông Lý triều đều thường xuyên giắt Vương Gia trên bờ môi, thì ra là như vậy."

Dứt lời, hắn như là vô ý hay hữu ý nhìn thoáng qua, bóng lưng Nam Cung Nhược Lâm dừng lại ở trên bậc thang.

Đoàn người theo ánh mắt hắn nhìn sang, trong nháy mắt sẽ hiểu trong lời nói của Lôi Ngạo Thiên đang ám chỉ ý tứ gì. Trong khoảng thời gian ngắn, có ít người cúi đầu xuống cười châm biếm, một lát sau không nhịn được cúi đầu, cắn môi cười khẽ ra ngoài.

Hiệp thứ nhất của hai đại oan gia đã đặc sắc như vậy, bọn họ cũng muốn nhìn trận thứ hai một chút, trận thứ ba, trận...  thứ... Chỉ là, lấy bộ dạng bất cần đời này của Lôi Ngạo Thiên, theo tính tình gặp thù tất báo này của Đông Lý Phong, bọn họ thật sự lo lắng nhất thời không nhịn được bật cười, sẽ gây ra họa sát thân.

Đông Lý Phong nhẹ nhìn lướt qua những người cúi đầu, đầu vai khẽ run, tay trong ống tay áo không khỏi nắm chặt thành quyền, âm thầm cố đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Hắn vểnh môi nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Nhận được dân chúng kính yêu, đây là chuyện một Vương Gia phải làm."

Lôi Ngạo Thiên có chút ngoài ý muốn hôm nay hắn lại có thể duy trì bình tĩnh đươc như vậy, chỉ là, hắn cũng không tin, Đông Lý Phong cứ câm mồm như vậy.

Quả nhiên, Đông Lý Phong biểu lộ ra lo lắng nhìn hắn, hỏi: "Bổn vương nghe nói không may cho Lôi Giáo chủ không có thuốc có thể giải tình độc, không biết chuyện này là thật hay không? Lôi Đại Giáo Chủ là trụ cột Ma 

Giáo, cũng tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn? Nếu không, giang hồ này cũng quá bình yên, cuộc sống Bổn vương cũng không tăng thêm thú vị bởi vì ít đi một đối thủ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận