Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Gà

Beta: Thảo My

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc, bới lên một búi tóc đơn giản rồi sử dụng cây trâm kia để cố định, sau đó để cây lược gỗ xuống nhìn Tô Nhược Mộng, khóe miệng khẽ nhếch cười quan sát kiểu tóc hiện tại của Tô Nhược Mộng, liên tiếp gật đầu, hết sức hài lòng với tay nghề của mình.

"Quả nhiên dung mạo nương tử ta như thiên tiên, búi một búi tóc đơn giản thì có thể khiến Hằng Nga tiên tử cũng cảm thấy không bằng."

Tô Nhược Mộng khẽ cáu hắn một cái, nói: "Thật thích khoác lác, lại thích buôn dưa."

"Đâu có?" Lôi Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn một chút đôi tay mình, nói: "Đâu có da trâu (từ đồng âm với khoác lác)? Đâu có dưa?"

"Ha ha." Tô Nhược Mộng bị dáng vẻ khôi hài và giọng điệu quái dị làm cho cười khẽ không dứt, chế nhạo tiếp: "Ta thật không biết, chàng ở mặt đất, Hằng Nga tiên tử trên trời, sao chàng có thể nghe được tiếng than thở của Hằng Nga tiên tử vậy?"

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên không hờn giận, ngược lại nhếch miệng cười, đáy mắt tỏa sáng, hắn khom lưng đưa tay dài ôm eo Tô Nhược Mộng, nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai nàng: "Ta không nghe được, nhưng mà, không phải vừa nãy nàng chỉ lộ nửa gương mặt sao? Một của chỉ của Hằng Nga tiên tử, cũng không đủ nói lên lòng tự tin của nàng sao?"

Tô Nhược Mộng buồn cười nghiêng đầu, nhìn tuấn nhan cách mình không tới nửa tấc, dưới ánh trăng, đáy mắt đều chứa ý cười hài hước, khóe miệng càng thêm nhẹ nhàng tươi cười, mà lúc Lôi Ngạo Thiên nói chuyện toàn bộ khí nóng phun bên tai Tô Nhược Mộng, khiến lỗ tai nàng nhất thời nóng ran.

"Nương tử, nàng ngồi một lát, ta đi bắt tên thích chơi đùa tới đây."

Còn chưa phục hồi tinh thần từ trong lời nói của hắn, bên tai Tô Nhược Mộng đã truyền đến tiếng kêu đau, sau đó nhìn thấy Lôi Ngạo Thiên lắc mình nhảy xuống từ cửa sổ, trong chớp mắt, hắn xuất hiện lần nữa ở trước cửa sổ, nhưng giờ phút này, trong tay của hắn có thêm một chút đồ.


Tô Nhược Mộng nhìn kỹ lại, chỉ thấy hắn giống như xách gà con giơ một người cúi thấp đầu lên nhảy vào trong phòng. Phịch một tiếng, người nọ liền như diều đứt dây rơi trên mặt đất, hắn ta còn chưa kịp gào thét, đã bị Lôi Ngạo Thiên điểm huyệt.

Nhìn y phục người kia quen mắt, Tô Nhược Mộng vội bước lên trước, ngồi xổm người xuống nhìn, không khỏi kinh hô: "Tiểu nhị ca?" Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, nghi ngờ hỏi: "Hắn không phải tiểu nhị khách điếm sao? Đây là chuyện gì?"

Lôi Ngạo Thiên nhìn xuống tiểu nhị từ trên cao, khóe miệng bật ra một nét cười lạnh, đáy mắt lạnh lẽo: "Người này không phải chỉ là tiểu nhị đơn giản vậy?"

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên, trong mắt lóe lên nghi hoặc, tựa hồ đang hỏi: Tâm Nương cũng có vấn đề sao?

Lôi Ngạo Thiên đọc lên nghi vấn từ trong ánh mắt nàng, hơi lắc đầu.

Hô, Tô Nhược Mộng thở ra một hơi thật dài, thật may.

Lôi Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người trên đất, khóe miệng lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Đợi ta giải huyệt cho ngươi, nếu ngươi dám lớn tiếng, ta sẽ để ngươi không thấy được mặt trời ngày mai. Lôi Ngạo Thiên ta là hạng người gì, tin tưởng ngươi cũng đã nghe nói, hôm nay ngươi ở trong tay ta, cũng đừng nghĩ sẽ gặp may. Nếu không, Hừ!"

Dứt lời, người trên đất đã động. Vẻ mặt tiểu nhị sợ hãi cúi đầu quỳ gối trước mặt Lôi Ngạo Thiên, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: "Lôi Đại Giáo Chủ, xin tha mạng! Tiểu nhân theo lệnh chưởng quỹ tuần tra chung quanh mà thôi, cũng không phải cố ý nghe lén Giáo chủ."

"A, vậy cần ta đi tìm Tâm Nương tới đối chất không?" Lôi Ngạo Thiên lạnh lẽo mười phần nhẹ ồ một tiếng, nghe như một câu nói rất bình thường, nhưng tiểu nhị nghe vào tai, lại như bùa đòi mạng của Diêm Vương Gia.

Giờ phút này, thân thể hắn ta không tự chủ được run lên, lắp ba lắp bắp cầu xin tha thứ: "Lôi Đại Giáo Chủ, tha mạng. Tiểu nhân thật sự chỉ đi ngang qua dò xét thôi."


"Hừ! Thật đúng không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ, ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi. Nhưng trước đó nói cho ngươi biết, người ở trong tay ta không thể không khổ sở mà chết. Nếu ngươi muốn cắn lưỡi tự vận hoặc uống thuốc độc, ta khuyên ngươi không nên, bởi vì, ngươi nhất định sẽ hối hận. Thất hộ pháp của chúng ta có thể cứu sống người sắp chết, ngươi chết một lần, y cứu một lần, ta sẽ hành hạ một lần."

Lôi Ngạo Thiên đưa tay dắt Tô Nhược Mộng, lấy thân phận Thất hộ pháp ra đe dọa hắn ta.

Dù sao hàng năm mặc dù bị người đời coi là thần y, có lẽ vì hắn đã cứu được người chết từ trong hòm ra. Cho nên, hiện tại những lời này đã thành công khiến dũng khí tự sát của tiểu nhị này đã không còn rồi.

Đầu hắn ta cũng không dám nâng chỉ cúi trên mặt đất, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, tựa như đã lấy hết dũng khí, cắn môi, nói: "Ta có thể nói tất cả những gì ta biết cho Giáo chủ và phu nhân, chỉ mong Giáo chủ cho ta một con đường sống."

"Nói! Ta phải nghe xem lời ngươi có đủ mua cái mạng ngươi trước không." Lôi Ngạo Thiên liếc hắn, sau đó dời đi tầm mắt, tựa hồ cảm giác nhìn loại người sợ chết này nhiều quá, cũng sẽ làm bẩn hai mắt mình.

"Dạ!" Tiểu nhị sắp xếp lại suy nghĩ, ngước đầu, chậm rãi nói: "Ta tuân lệnh Hắc Lang chỉ thị quan sát từng cử động của Giáo chủ và phu nhân, nhưng không nghĩ đến Giáo chủ thần vũ, vừa tới dưới cửa đã bị Giáo chủ phát hiện."

"......" Lôi Ngạo Thiên không lên tiếng, mà cho hắn một ánh mắt nói tiếp.

"Hắc Lang đã biết Ninh Ngạo Tuyết luyện thành 【Vô lượng ưng công】, tối nay đã phái người đi tìm Ninh Ngạo Tuyết, nghe nói Thành vương muốn gặp Ninh Ngạo Tuyết."

Nghe đến đó, Tô Nhược Mộng không khỏi nhìn Lôi Ngạo Thiên, trong đôi mắt đều nồng đậm lo âu. Đông Lý Phong thật sự muốn tìm Ninh Ngạo Tuyết, mà mục đích hắn ta tìm Ninh Ngạo Tuyết tám chín phần mười để liên thủ đối phó Ma Giáo.

Lôi Ngạo Thiên cho nàng một ánh mắt trấn an, nhếch môi cười khẽ, để nàng đừng lo lắng.


"Còn gì nữa không?"

Thấy tiểu nhị kia ngừng lại, Lôi Ngạo Thiên lại lạnh lùng hỏi một câu. Hắn không tin, tiểu nhị này cũng chỉ có một chút tin tức như vậy.

"Đúng, đúng, Dạ! Mặt khác, Thành vương đã biết Giáo chủ phu nhân là người đánh đàn. Trừ những thứ này ra thật sự không còn gì, xin Giáo chủ tra rõ, cầu Giáo chủ tha cho cái mạng chó này." Tiểu nhị tự biết Lôi Ngạo Thiên trước mặt cái gì cũng không lừa được, nhắm mắt nói ra tin tức quan trọng cuối cùng.

"Ngươi sẽ hồi báo tin tức cho Hắc Lang ở đâu?"

"À?" Tiểu nhị không ngờ rằng cái này Lôi Ngạo Thiên cũng muốn hỏi, nhất thời lộ vẻ do dự, chuyện này một khi nói ra, hắn ta nhất định sẽ bị Thành vương đuổi giết. Đến lúc đó, mặc dù Lôi Ngạo Thiên thả hắn ta, chỉ sợ Thành vương sẽ không để hắn ta sống.

"Nói!"

"Ta... Ta..." Tiểu nhị không khỏi bị tiếng hô của Lôi Ngạo Thiên làm cho giật mình, cúi thấp đầu, gương mặt tĩnh mịch, cuối cùng nói: "Ở đây... Ở đây... Tại trong lương đình sau núi."

Dứt lời, hai mắt hắn ta tối sầm lại, mất đi tất cả tri giác.

"Mộng nhi, nàng nghỉ ngơi trước. Ta đi một chút." Lôi Ngạo Thiên đóng cửa sổ lại, xoay người nhìn Tô Nhược Mộng nói.

"Chàng phải đi đâu?"

"Đi tìm các hộ pháp, sau đó đến sau núi vui đùa một chút."

"Cẩn thận chút."


"Yên tâm! Ta chính là Lôi Ngạo Thiên."

"Trở về sớm chút."

"Được."

......

Bóng đêm trên núi Vô Danh bình tĩnh, nhưng 【 khách điếm Vô Danh 】không an tĩnh chút nào, người trên lầu dưới lầu, trước viện sau viện đều có thể mở to mắt, hoàn toàn không có nhã hứng tìm Chu Công chơi cờ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cửa sổ khách điếm thỉnh thoảng có bóng đen nhảy ra phía ngoài, âm thanh mèo hoang khiến bóng đen tà mị ấy tăng thêm mấy phần kinh ngạc.

Cốc cốc cốc... Trong đêm tối yên tĩnh, lầu một khách điếm cuối hành lang vang lên tiếng gõ cửa thanh thúy.

Két... Cửa phòng chợt bị kéo ra, nam tử trong phòng mặc y phục đơn bạc, hai mắt nhìn nữ tử quyến rũ bưng rượu và thức ăn. Cặp mắt Bốc Đạt Phu nhìn chằm chằm vào ngực tuyết trắng của Tâm Nương, nuốt nước miếng một cái, cười hỏi: "Chưởng quỹ, đã trễ thế này có chuyện gì không?"

"Vị khách quan này, Vương Gia bảo ta chuẩn bị chút rượu và thức ăn đưa tới." Tâm Nương thu hết tất cả cử chỉ thô bỉ của hắn ta vào mắt, trong lòng hơi giận, nghĩ tới còn phải cầm một ít đồ vật từ trên người hắn ta, nên cố nén kích động xuống tay quần ẩu hắn ta, mỉm cười giải thích.

Bốc Đạt Phu sững sờ, nhìn rượu ngon, mỹ nhân trước mắt, trên mặt lập tức nở nụ cười, vội vàng nghiêng người né ra, để Tâm Nương bưng rượu và thức ăn đi vào.

"Chưởng quỹ, mời vào. Đã trễ thế này còn nhọc chưởng quỹ tặng rượu và món ăn tới, tại hạ thật sự áy náy, thật cảm kích."

Tâm Nương đặt khay đặt lên bàn, vừa bày món ăn, thản nhiên cười với Bốc Đạt Phu, nói: "Khách quan, lời này của ngươi đã nghiêm trọng rồi. Vương gia đang chiếu cố sinh ý của Tâm Nương, nhưng mà, ta thấy Vương gia rất xem trọng khách quan. Ta nghĩ khách quan nhất định là người rất giỏi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận