Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

"Chủ tử, Thành vương đã nhiều phen động thủ ở dọc đường, chỉ là, hắn tổn binh lại gãy tướng, mà Lôi Ngạo Thiên vẫn bình an lên đường." Bạch Thiển đứng mặt trước nữ tử mặt nạ Dạ Xoa, giọng nói nhẹ nhàng bẩm báo với nàng tin tức thu được.

"Hừ, tầm mắt tên ngu xuẩn kia thiển cận như thế, bằng hắn cũng muốn có chỗ tác dụng? Truyền lệnh cho người chúng ta lẳng lặng ở một bên xem cuộc vui là được, không đến thời điểm thu lưới không cần lộ diện." Nữ tử mặt nạ Dạ Xoa hừ lạnh một cái, cặp mắt lộ ra trên mặt nạ dữ tợn càng thêm hung ác nham hiểm, băng lãnh như huyền thiết ngàn năm nhìn chằm chằm một điểm trong bóng đêm.

Có Đông Lý Phong giúp nàng quấn lấy đám người Lôi Ngạo Thiên càng tốt, như vậy vừa có thể phân tán tinh lực của Đông Lý Phong và Lôi Ngạo Thiên, lại có thể để cho bọn họ hai bên đều tổn hại. Mà nàng sẽ có nhiều thời gian hơn ẩn vào Tử Long Lĩnh, kiểm tra rõ ràng đồ nàng muốn ở nơi nào.

Tốt nhất là nàng có thể tiến hành thuận lợi, thu toàn bộ đồ nàng muốn vào tay.

Một chủ một tớ, một trước một sau trầm mặc đứng, qua thật lâu, trong mắt nữ tử mặt nạ Dạ Xoa chớp qua một đạo ánh sáng lạnh tàn nhẫn âm trầm, phân phó: "Ngươi đi xuống thực hiện công việc của ngươi đi, tối nay ta muốn lên Tử Long Lĩnh một chuyến."

Nghe lời của nàng, Bạch Thiển không khỏi sửng sốt, ngay sau đó một chân quỳ xuống, giọng điệu lo lắng nói: "Chủ tử, trên Tử Long Lĩnh cơ quan trùng điệp, chúng ta thả ra lộ thần một chút phản ứng cũng không có. Xin chủ tử tất cả lấy đại cục làm trọng, ngàn vạn lần không được một mình mạo hiểm. Nếu không, hay là thuộc hạ thay chủ tử lên Tử Long Lĩnh dò đường trước?"

Trên Tử Long Lĩnh cơ quan trùng điệp, nếu như có thể dễ dàng đi lên, chỉ sợ Tử Long Lĩnh đã sớm đã bị người trong giang hồ đạp thành đường bằng, làm sao mấy chục năm vẫn như một, vững như thành đồng, không người nào có thể dao động nửa phần chứ?

Nữ tử mặt nạ Dạ Xoa chợt xoay người, ánh mắt nhất thời bắn về phía trên người Bạch Thiển quỳ một chân xuống đất, trong mắt âm lãnh hiện ra cười lạnh nhàn nhạt, làm như giễu cợt, vừa tựa như tìm tòi nghiên cứu thực lòng của nàng. Mà Bạch Thiển lại ngước mắt ánh mắt chân thành nhìn nàng, mặt đầy cung kính, ánh mắt trong trẻo cũng không tránh né nàng đánh giá, lẳng lặng nhìn lại nàng.


"Ha ha ha! Bạch Thiển, ngươi quả thật không phụ ta hết lòng vun trồng." Đột nhiên, nữ tử mặt nạ Dạ Xoa cười vui vẻ mấy tiếng, tiến lên vài bước đưa tay đỡ Bạch Thiển dậy, hài lòng nhìn nàng, liên tiếp gật đầu, vui thích nói: "Ngươi yên tâm! Nếu như không nắm chắn, ta nhất định không thể nào mạo hiểm lên Tử Long Lĩnh."

Nghe vậy, Bạch Thiển vui mừng nhìn nàng, nói: "Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử!"

Nàng thông minh không hỏi nàng ta có phải lấy được bản đồ chính xác hay không, chỉ là giọng nói chân thành chúc mừng nàng ta. Nàng biết, nói nhiều nhất định sai lầm, họ làm thuộc hạ, chỉ cần nghe lệnh, thi hành, phục mệnh là được. Những thứ khác, hỏi ít hơn, bớt can thiệp vào, ít liên lụy.

Chỉ là, trong lòng nàng cũng không phải thật sự không có chút nào tò mò, chủ tử của các nàng làm thế nào lấy được bản đồ?

Môi trái tim nữ tử mặt nạ Dạ Xoa khẽ giơ lên, trong con ngươi hiện lên một tia cười yếu ớt, ánh mắt nàng chuyển sang Bạch Thiển bên cạnh, cười nói: "Chúng ta chia binh thành hai lối, đi đi."

"Dạ, thuộc hạ cáo lui!" Bạch Thiển hơi cúi xuống trong con ngươi chợt thoáng qua một tia nghi ngờ, ngay sau đó lại cung kính khom lưng chắp tay lui ra, xoay người, cặp mắt kia đã không có một tia dao động, một cái lắc mình biến mất trong tầm mắt nữ tử mặt nạ Dạ Xoa.

"Lãnh Ngôn."

"Có thuộc hạ." Theo một tiếng khẽ gọi của nữ tử mặt nạ Dạ Xoa, phía sau tượng Phật lập tức nhảy xuống một nữ tử áo đen ăn mặc giống Bạch Thiển. Chỉ thấy nàng ấy cung kính quỳ một chân xuống đất, chờ đợi chỉ thị của nàng.

Nữ tử mặt nạ Dạ Xoa nhìn chằm chằm phương hướng Bạch Thiển mới vừa biến mất, khóe môi hơi nhếch lên, trong con ngươi chợt thoáng qua một đạo ánh lạnh, ánh sáng trong mắt giống như cột băng ngàn năm không thay đổi, làm cho người ta không rét mà run.


"Ngươi đi theo sát Bạch Thiển, nếu như phát hiện miệng nàng khác thường, giết không tha!"

Vẻ mặt Lãnh Ngôn chợt căng thẳng, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng mà lòng đã sớm rung động mạnh mẽ, ánh mắt hơi trầm xuống hiện ra vẻ lo âu, lập tức lên tiếng cầu tình cho Bạch Thiển: "Chủ tử, Bạch Thiển đối với chủ tử trung thành và tận tâm, chuyện này có phải có điều sai lầm hay không?"

Bốp, bốp, bốp.

Nữ tử mặt nạ Dạ Xoa tiện tay quăng Lãnh Ngôn mấy bạt tai, nhìn trên mặt trắng nõn của nàng chợt hiện ra dấu tay màu đỏ rõ ràng, mặt lộ ra ánh lạnh nhìn nàng chằm chằm.

Lãnh Ngôn cảm thấy trên người nàng tản ra hơi thở lãnh lẽo, lập tức hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu dập đầu ba cái, tỉnh táo nói: "Chủ tử bớt giận, Lãnh Ngôn vượt quá, Lãnh Ngôn đi làm ngay."

Cặp mắt của nữ tử mặt nạ Dạ Xoa âm u như đầm nước sâu, ánh sáng lạnh mờ ảo, làm cho người ta vô cùng rét lạnh, làm cho lòng người sinh khiếp đảm. Lãnh Ngôn một lòng đều nói ra trên miệng, nâng thân người lên, không nháy mắt một cái nhìn nàng, để cho nàng nhìn rõ lòng trung thành của mình.

Đột nhiên, nữ tử mặt nạ Dạ Xoa thu hồi ánh mắt đánh giá Lãnh Ngôn, lạnh giọng nói: "Nếu có lần sau, chết không tha."

"Dạ! Thuộc hạ cẩn tuân chủ tử dạy bảo." Lãnh Ngôn hồi hộp từ từ thả lỏng áo đơn bên người, sau lưng lại rịn ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng, tay ẩn ở trong ống tay áo không khỏi buộc chặt, ánh mắt luôn luôn tiếp tục mê hoặc lạnh lùng.


"Đi đi." Nữ tử mặt nạ Dạ Xoa phất phất tay, Lãnh Ngôn còn chưa đáp lại thì nàng đã biến mất ở trước mặt Lãnh Ngôn.

Hô...... Lãnh Ngôn thấy nàng đã rời đi, đột nhiên toàn thân mệt lả đặt mông ngồi trên mặt đất, trong lòng từ từ cố gắng làm rõ, rốt cuộc là chuyện ở chỗ nào Bạch Thiển khiến chủ tử sinh nghi?

Nếu như không phải trong tay chủ tử đã có một chút chứng cớ, tin tưởng nàng nhất định cũng sẽ không để cho mình tự đi theo dõi Bạch Thiển, chỉ là lòng Bạch Thiển sinh dị tâm? Này có thể sao? Mấy người các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở trong bóng tối, nâng đỡ lẫn nhau, khích lệ, từ trong tối sống sót ra ngoài.

Nhưng hôm nay chủ tử lại để nàng đi theo dõi Bạch Thiển, khi tất yếu để cho nàng tự mình xuống tay với Bạch Thiển, nếu như Bạch Thiển thật sự sinh lòng dị niệm, mình lại thật sự xuống tay được sao?

Năm đó bốn tỷ muội, hôm nay chỉ còn nàng và Bạch Thiển, nếu quả thật đến một bước đó, nàng thật sự vẫn xuống tay không được. Nhưng mà, trong lòng nàng cũng hiểu, cho dù nàng xuống tay không được, chủ tử cũng sẽ để cho những người khác xuống tay, chỉ là khi đó cũng không chỉ một người Bạch Thiển, mình cũng sẽ là một người trong đó.

Tình bằng hữu? Tính mạng? Ai nặng ai nhẹ?

Dưới bóng đêm Tử Long Lĩnh rất yên tĩnh, trừ âm thanh gió núi lay động lá cây, cũng chỉ còn lại tiếng côn trùng trong núi kêu đứt quãng truyền tới.

Bóng đen như tia chớp xẹt qua, âm thanh nhẹ giẫm ở trên lá cây, cũng bị âm thanh gió núi đột nhiên trở nên lớn thổi qua lá cây áp đảo. Trong bóng tối, đôi mắt không ngừng chuyển động, lặng lẽ quan sát rừng cây nhìn như bình tĩnh lại giấu giếm huyền cơ.

Đột nhiên, nàng nhếch miệng cười một tiếng, mở lồng tre nhỏ bện từ cành lá hương bồ trong tay ra, từ bên trong thả ra mấy điểm nhỏ màu lam. Ngay lập tức, mấy điểm nhỏ màu lam mười phần linh tính liền ẩn vào trong lá khô trên đất.

Một đường quanh đi quẩn lại, người áo đen đứng trước một tòa nhà cũ khí phái, trong con ngươi hiện lên ánh sáng hết sức hưng phấn, khinh thân nhảy lên nhảy vào một khu nhà lớn nhất trong viện.


Chỉ chốc lát sau, trong bóng đêm lại xuất hiện bóng đen, chỉ thấy bước chân bóng đen có chút lỗ mãng, bóng lưng có chút bối rối từ trên núi đi xuống.

"Lão giáo chủ." Thượng sứ giả nôn nóng vội vã đi vào thiên sảnh bình thường Lôi Ngạo Thiên làm việc, nhìn Lôi Cận ngồi trước bàn lớn tử mộc khắc hoa lật xem sổ sách, mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt kham ưu ( chịu đựng ưu sầu).

Lôi Cận chợt từ trên chỗ ngồi đứng lên, từ trước đến giờ Thượng sứ giả đều chững chạc, nhưng hiện tại vẻ mặt hắn hốt hoảng như vậy, điều này làm cho lòng Lôi Cận cũng treo lên theo. Trong khoảnh khắc, Lôi Cận lại khôi phục tỉnh táo trước kia, không nhanh không chậm hỏi: "Chuyện gì hốt hoảng như vậy?"

Khóe miệng Thượng sứ giả tràn ra nhàn nhạt sầu lo, khom lưng chắp tay thở dài, cung kính nói: "Thuộc hạ vừa được nha hoàn bên cạnh lão phu nhân báo lại, mới vừa lão phu nhân đi tới trên hành lang thiên sảnh đột nhiên té xỉu. Lão giáo chủ..."

Lời hắn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy bên tai thổi qua một hồi gió lạnh, định thần nhìn lại, trước bàn lớn tử mộc khắc hoa nào còn có bóng dáng Lôi Cận. Vội vàng xoay người sải bước đi tới viện phu thê Lôi Cận ở.

Giáo chủ vừa rời đi không lâu, Tử Long Lĩnh tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ điểm sai lầm gì.

"Như thế nào?" Lôi Cận như gió thổi vào trong phòng, liếc mắt nhìn Tô thị và Đoan Mộc Lệ đứng ở bên giường liên tiếp lau lệ, trong lòng không khỏi cả kinh, lại nhìn lão thái phu mới vừa bắt mạch xong —— Lâm Sâm, hỏi.

Lâm Sâm từ trên ghế tròn trước giường đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ với Lôi Cận, sắc mặt nặng nề khẽ vuốt râu hoa râm, nói: "Từ trước đến giờ thân thể Lão phu nhân cường tráng, lão hủ mới vừa bắt mạch cũng không phát hiện được bất cứ vấn đề gì, lão phu nhân giống như ngủ say."

Sắc mặt hơi thay đổi, Lôi Cận nhìn Hàn Nhứ giống như đang ngủ say, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lâm Sâm, trong mắt chập chờn ánh lạnh, hỏi: "Thật là trúng độc?"

Lâm Sâm lắc đầu, vẻ mặt hơi hoang mang nói: "Không phải trúng độc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận