Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

Nói xong, hắn nhìn Lôi Cận, lại nói: "Nếu không, để Tô lão phu nhân giúp một tay xem trên người phu nhân có vết thương hoặc là điểm đỏ hay không?" Hắn ở Tử Long Lĩnh cả đời y, mặc dù y thuật không bằng Thất hộ pháp, nhưng mà, y thuật của hắn cũng không bình thường.

Như hiên tại bệnh trạng trên người lão giáo chủ phu nhân, hắn thật sự chưa bao giờ gặp, không phải ngã bệnh, cũng không phải trúng độc, người giống như ngủ say.

Nếu như không phải hắn mới vừa dùng ngân châm điểm huyệt cũng không cách nào kêu nàng tỉnh dậy, hắn thật sự vẫn cho rằng lão phu nhân chỉ là ngủ thiếp đi.

Lôi Cận lập tức hiểu ý tứ của hắn, ngay sau đó nhìn về phía Tô thị và Đoan Mộc Lệ, nói: "Thân gia mẫu (bà thông gia), Đoan Mộc tiểu muội, làm phiền." Hàn Nhứ xảy ra chuyện như vậy, trước khi chuyện còn không rõ ràng, hắn nhất định không yên lòng để nha đầu bên cạnh Hàn Nhứ tới kiểm tra cho nàng.

"Thân gia công ( Lôi đại ca) khách khí."

Ánh mắt Lôi Cận lạnh lùng nhìn lướt qua nha hoàn hầu cận Hàn Nhứ: "Liễu Nhi, Mai Nhi, các ngươi đến tiền sảnh, các ngươi nói rõ chuyện đã trải qua cho ta."

"Dạ, lão giáo chủ." Liễu Nhi và Mai Nhi thanh thúy đáp, xoay người theo Lôi Cận và Lâm Sâm đi đến tiền sảnh.

Trong tiền sảnh yên tĩnh, Lôi Cận ngồi ngay ngắn ở chủ vị, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng quan sát nha hoàn đứng giữa đại sảnh, trong giọng nói không chút nào phập phồng, lại làm cho người ta cảm thấy ở trong đó lộ ra rét lạnh.

"Các ngươi suy nghĩ thật tốt, nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã xảy ra. Nếu như để cho ta phát hiện các ngươi có chút nào giấu giếm, xử phạt theo giáo quy."


"Vâng." Hai người Liễu Nhi và Mai Nhi lặng lẽ liếc nhau một cái, cuối cùng, Liễu Nhi ngẩng đầu lên vẻ mặt kính sợ nhìn Lôi Cận, chậm rãi nói: "Sau bữa cơm chiều, phu nhân như thường ngày ở trong phòng ăn nói chuyện phiếm với Tô lão phu nhân, Đoan Mộc tiểu thư, nói việc nhà. Sau đó, Tô lão phu nhân và Đoan Mộc tiểu thư cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi, phu nhân trở lại trong phòng, thấy lão giáo chủ còn chưa về phòng, liền dẫn ta và Mai Nhi đi thiên sảnh tìm lão giáo chủ."

"Dọc đường đi bước chân lão phu nhân vững vàng, sắc mặt như thường, cũng không xuất hiện dáng vẻ không thoải mái. Chỉ là, chẳng biết tại sao lão phu nhân đi tới đi lui lại đột nhiên té xuống, tụi nô tỳ đành phải đỡ lão phu nhân về trong phòng, lại kêu người đi tìm Lâm đại phu."

Nói tới chỗ này, nàng ngừng lại, bởi vì này chuyện về sau, Lâm Sâm cũng ở tại chỗ, không cần nàng tự thuật lại một lần nữa.

Lôi Cận và Lâm Sâm liếc nhau một cái, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, đáy mắt hiện ra tầng tầng sương mù, làm cho không ai có thể thấy rõ ý nghĩ lúc này của hắn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trong tiền sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chốc lát sau, âm thanh của hắn mới chậm rãi vang lên: "Các ngươi trở về phòng chăm sóc lão phu nhân đi."

"Dạ!" Liễu Nhi và Mai Nhi khéo léo hành lễ, lui xuống.

Lôi Cận có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Nhi và Mai Nhi, nhìn về phía đại sảnh chỉ có hắn và Lâm Sâm, khẽ gọi một tiếng: "Thượng sứ giả."

"Có thuộc hạ." Thượng sứ giả vẫn canh giữ ở đại sảnh bên ngoài, sải bước đi vào, một gối quỳ xuống, chắp tay hành lễ, âm thanh trung khí mười phần vọng cả đại sảnh.

"Điều tra kỹ chuyện tối nay, nếu như có chỗ khả nghi, lập tức hồi báo." Liễu Nhi và Mai Nhi đã ở bên cạnh hầu hạ Hàn Nhứ năm năm, lẽ ra cũng là người có thể tin. Nhưng mà, chuyện xảy ra trên người Hàn Nhứ quá mức quỷ dị, nàng nói gì cũng sẽ không tin tưởng, Hàn Nhứ vô duyên vô cớ lại biến thành bộ dáng kia.

"Dạ!"

"Lập tức tìm, Tả, Hữu sứ giả, chia ra dò xét các yếu điểm một lần, giao phó bọn họ không thể để một con muỗi từ dưới chân núi đi lên."


Lôi Cận một đường từ trong sóng to gió lớn đi tới, mặc dù mắt thấy nữ nhân mình yêu bây giờ ngủ say bất tỉnh, nhưng lại không khiến hắn quên mất tầm quan trọng của Tử Long Lĩnh.

Chuyện tình xảy ra càng kỳ hoặc, hắn lại càng tin tưởng trong này có âm mưu bất minh đang đến gần.

Tử Long Lĩnh là gốc của Ma Giáo, hôm nay Lôi Ngạo Thiên lại đi tới tham gia đại hội võ lâm, vào lúc này khó tránh khỏi sẽ có một chút sài lang hổ báo cố gắng nhân cơ hội đi vào.

Chỉ là, Lôi Cận hắn một ngày còn ở đây, những người đó đừng vọng tưởng lẻn vào quấy rối Tử Long Lĩnh.

"Dạ! Thuộc hạ lập tức đi tìm, Tả, Hữu Sứ giả, bảo đảm sẽ không để cho ruồi bọ và con muỗi từ dưới chân núi bay lên." Thượng sứ giả cao giọng đáp, xoay người đi ra đại sảnh.

Lôi Cận nhìn về phía Lâm Sâm bên cạnh im lặng không lên tiếng, vẫn không ngừng vuốt râu, nói: "Lâm lão đệ có phát hiện gì khác thường? Nhứ nhi đại khái khi nào tỉnh lại?"

"Bệnh trạng của lão phu nhân rất kỳ quái, hôm nay cũng chỉ có thể chờ Tô lão phu nhân đi ra. Về phần khi nào lão phu nhân tỉnh lại, xin lão giáo chủ tha tội, lão phu không nắm chắc. Có lẽ chậm một chút sẽ tỉnh lại, có lẽ ngày mai, có lẽ một tháng, có lẽ..."

Lôi Cận hướng hắn nhẹ nhàng khoát khoát tay, trong lòng đã hiểu ý tứ hắn muốn biểu đạt.

Lâm Sâm thấy sắc mặt hắn nặng nề, trong lòng biết tình cảm của hắn và Hàn Nhứ, cũng chỉ được lẳng lặng ngồi một bên, chờ đợi kết quả kiểm tra của Tô lão phu nhân và Đoan Mộc Lệ.


Trong đại sảnh phiêu đãng một cỗ bầu không khí ngột ngạt, đèn chiếu sáng vào Lôi Cận thấy rõ hình dáng trên mặt, vô hình lộ ra một cảm giác uy nghiêm, trong mắt hổ lóe ra đám đám tinh quang.

Lâm Sâm nhìn gò má hắn, không khỏi khâm phục vị lão hữu trầm ổn này, để cho lòng hắn mới vừa còn bất ổn, nóng nảy lo lắng, từ từ bình tĩnh lại. Bưng ly trà trên bàn nhỏ bên cạnh lên, khẽ nhấp một cái từ từ trượt vào hầu, chỉ cảm thấy suy nghĩ cũng thư thái một chút.

Đang lúc này, Tô thị và Đoan Mộc Lệ cùng nhau đến, họ còn chưa mở miệng, Lâm Sâm đã vượt lên trước hỏi.

"Như thế nào? Có phát hiện ra nơi nào khác thường?"

Ánh mắt Tô thị lo lắng liếc mắt nhìn Lôi Cận, ngay sau đó hướng về phía Lâm Sâm lắc đầu một cái, nói: "Trên người thân gia mẫu cũng không bị thương, cũng không có điểm đỏ hoặc là dấu vết bị con muỗi cắn."

"Thân gia mẫu, Đoan Mộc tiểu muội, đêm đã khuya, các ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Nhứ nhi nơi đó có nha hoàn, ta và Lâm đại phu thương lượng một chút sẽ trở về, các ngươi cứ yên tâm đi." Lôi Cận nghe lời nói của Tô thị, lòng chợt trầm xuống, trong lòng biết tất cả bình thường mà người lại ngủ say, đây mới là chỗ không bình thường.

Tô thị và Đoan Mộc Lệ liếc nhau một cái, nhẹ giọng an ủi Lôi Cận, nói: "Thân gia công (ông thông gia), thân gia mẫu người tốt tự có thiên tượng, nhất định không có việc gì. Có lẽ, sáng sớm ngày mai, nàng sẽ tỉnh lại."

"Lôi đại ca, chuyện này có nên thông báo cho Thiên nhi hay không?" Đoan Mộc Lệ không lập tức rời đi, mà nhìn Lôi Cận lo lắng hỏi.

Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng đi ra khỏi nhà, hơn nữa còn là đi tham gia đại hội võ lâm, dọc đường đi có lẽ sẽ có không ít phiền toái. Nếu như nói cho bọn họ biết chuyện Hàn Nhứ, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ lo lắng, phân tâm.

Nhưng Hàn Nhứ và Lôi Ngạo Thiên mẫu tử tình thâm, nếu như không nói cho hắn biết chuyện này, chỉ sợ sau khi trở lại, sẽ có chỗ oán giận bọn họ.

"Chuyện này không vội, ta và Lâm đại phu thương lượng chuyện tình Nhứ nhi trước, xem tình huống mới quyết định, các ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi." Đoan Mộc Lệ có thể nghĩ tới chuyện này, Lôi Cận cũng tự nhiên sẽ không xem nhẹ.

"Vậy chúng ta trở về phòng trước, Lôi đại ca (thân gia công), Lâm đại phu chậm rãi tán gẫu." Tô thị và Đoan Mộc Lệ sóng vai rời đi, chỉ là họ cùng nhau nhìn về phía Lâm Sâm trong ánh mắt tràn đầy ý kính nhờ.


Lâm Sâm nhìn bọn họ khẽ vuốt cằm, ý bảo sẽ hết sức.

Đợi sau khi các nàng đi xa, Lâm Sâm lập tức nhìn về phía Lôi Cận, nói lên đề nghị hắn mới vừa nghĩ ra: "Lão giáo chủ, theo ý kiến lão hủ, thân thể lão phu nhân mặc dù không có bất kỳ khác thường, nhưng vẫn nên truyền tin cho Thất hộ pháp, để cho hắn trở lại chẩn bệnh cho lão phu nhân."

Thất hộ pháp là truyền nhân của quái dị thần y, có lẽ bệnh trạng kỳ quái như vậy hắn cũng biết sơ sơ một hai điều.

Lôi Cận trầm ngâm một lát, Hàn Nhứ quan trọng với hắn bao nhiêu, trong lòng hắn rất rõ. Nhưng mà, hôm nay xảy ra chuyện tình quái dị thế này, hắn thật sự lo lắng đây là biện pháp kẻ địch muốn nhiễu loạn tâm trạng Lôi Ngạo Thiên.

Nếu như toàn bộ bọn họ rối loạn vị trí, chỉ sợ sẽ khiến người có lòng thừa lúc hư mà vào.

Hắn tất nhiên không thể nào lấy an nguy của Lôi Ngạo Thiên, của Ma Giáo, của Tử Long Lĩnh ra đùa giỡn.

Mặc dù giờ phút này lòng hắn sốt ruột, lòng hắn đau, nhưng mà, hắn phải tỉnh táo, bình tĩnh phân tích, bình tĩnh không để cho mọi người đi vào trong bẫy của kẻ địch.

"Tính mạng Nhứ nhi sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Hẳn không! Chỉ là chẳng biết lúc nào sẽ tỉnh tới đây."

"Vậy trước tiên không cần nói cho Ngạo Thiên và Mộng nhi, bọn họ đi ra khỏi nhà, hơn nữa lập tức là đến đại hội võ lâm rồi, không thể để cho bọn họ phân tâm."Ý tứ Lôi Cận rất rõ ràng, cũng thẳng đến điểm trọng yếu, chuyện kỳ quái như vậy, hắn không thể không chút phòng bị.

Chỉ cần xác định tính mạng Nhứ nhi không có nguy hiểm, hắn không có áp lực, đợi đại hội võ lâm đi qua, thông báo cho bọn họ cũng không muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận