Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Nhược Mộng đi theo Thượng Quan Nhàn Vân cùng các hộ pháp đến nơi kia, đáy Phật Khiêu Nhai bốn bề đều là vách đá, cẩn thận tìm mấy lần, vẫn không tìm thấy bóng dáng Lôi Ngạo Thiên.

May mắn là, bọn họ ở bên ngoài đáy vực phát hiện một mảnh vải trắng giống y phục trên người Lôi Ngạo Thiên. Phát hiện ngoài ý muốn này khiến cho lòng bọn họ chìm vào đáy cốc, lại lần nữa nhảy lên.

Ở bên ngoài đáy vách núi phát hiện miếng vải trên người Lôi Ngạo Thiên, chứng minh, hắn đi ra ngoài, chỉ là không biết đi đâu.

Nhưng mà, chỉ cần hắn vẫn an toàn, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp tìm được hắn.

Cốc cốc cốc...

"Phu nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng cầu kiến." Ngoài cửa phòng vang lên âm thanh của Đại Hộ Pháp.

Tô Nhược Mộng buông sách và miếng vải trong tay xuống, nhìn cửa phòng, nói: "Vào đi."

Sắc mặt Đại Hộ Pháp nghiêm túc, ánh mắt lo lắng đưa một tờ giấy tới trước mặt Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân, Thượng sứ giả truyền đến cấp tín, ngày gần đây có một ít người thần bí ý đồ lẻn vào Tử Long Lĩnh."

Nói xong, hắn thấy Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm nội dung tờ giấy, lông mày nhẹ chau lại, cặp mắt híp lại, rồi nói tiếp: "Phu nhân, hiện tại lời đồn đãi trên giang hồ nổi lên bốn phía, một ít người bụng dạ khó lường cũng vì Giáo chủ mất tích mà rục rịch ngóc đầu dậy. Thuộc hạ cho là, Tử Long Lĩnh và Ma Giáo không thể một ngày vô chủ, hi vọng phu nhân trở về chủ trì sự vụ trong giáo."

Đại Hộ Pháp làm thuộc hạ, hơn nữa còn từ nhỏ cùng Lôi Ngạo Thiên lớn lên, tình như thủ túc, mắt thấy Lôi Ngạo Thiên mất tích, sống chết chưa biết, lòng hắn sốt ruột hơn ai hết, cũng đau đớn. Nhưng mà, hắn rõ ràng hơn, Tử Long Lĩnh và Ma Giáo đều là một trong những thứ Lôi Ngạo Thiên quan tâm nhất.

Chỉ cần là thứ Lôi Ngạo Thiên quan tâm, hắn Nguyễn Dịch nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ nó.

Tô Nhược Mộng rút ánh mắt từ trên tờ giấy về, có chút suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Đại Hộ Pháp, căn dặn: "Đại Hộ Pháp, ta đồng ý với ý của ngươi, ta cũng biết ngươi đối với Nhị Lôi Tử tình nghĩa huynh đệ sâu nặng. Sự vụ ở Tử Long Lĩnh ngươi rõ ràng hơn ta, mà ta nhất định cũng không thể buông tha tìm kiếm Nhị Lôi Tử, ngươi xem như vậy có được hay không? Chúng ta chia người hai lối, lưu mấy người đi tìm Nhị Lôi Tử, lại thông báo giáo đồ các nơi âm thầm tìm kiếm Nhị Lôi Tử."

"Ngươi và ta, Băng Vũ, Tâm Nương, Nhị hộ pháp, Thất hộ pháp, Bát hộ pháp cùng nhau về Tử Long Lĩnh trước, thân thể lão phu nhân cần chẩn bệnh, mà cơ quan ở Tử Long Lĩnh cũng cần Nhị hộ pháp và Bát hộ pháp. Những người khác tách ra các hướng đi tìm Nhị Lôi Tử."

Từ tối hôm qua nàng đã có suy tính muốn cho một số người về Tử Long Lĩnh trước, Nhị Lôi Tử không biết người ở chỗ nào, muốn tìm được cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, mà Tử Long Lĩnh cũng cần người gấp rút trở về chủ trì.

Mặc dù bây giờ tiếng đàn của nàng đã uy chấn giang hồ, nhưng mà ngoài tầm tay với, một ít người cả gan có lòng vẫn sẽ không buông tha lẻn lên Tử Long Lĩnh.

Nàng đã ở trước mộ phần của Đoan Mộc Lệ thề, nhất định sẽ thay Nhị Lôi Tử bảo vệ Tử Long Lĩnh, nhất định sẽ không buông tha tìm kiếm Nhị Lôi Tử. Hiện tại mặc dù nàng rất muốn vứt bỏ tất cả, tự mình đi tìm kiếm Lôi Ngạo Thiên, nhưng mà, đồng thời nàng cũng biết, rối loạn trên Tử Long Lĩnh cần nàng đi trấn thủ.

Đại Hộ Pháp nghe Tô Nhược Mộng đã có ý nghĩ của mình, cũng đã có an bài, mà an bài của nàng cũng chính là ý nghĩ của mình, liền gật đầu, nói: "Thuộc hạ đồng ý an bài của phu nhân, giáo đồ Ma Giáo chúng ta trải rộng thiên hạ, nhất định có thể rất nhanh tìm được Giáo chủ. Thuộc hạ đi xuống lập tức thông báo Tứ đại Đường Môn, để cho bọn họ phân công chỉ thị xuống."

Hắn đột nhiên cảm thấy, Tô Nhược Mộng trải qua sự cố lần này, cả người đều trưởng thành.

Không chỉ lo tâm tình của mình, đã hiểu được che giấu cảm xúc của mình, nhất cử nhất động, trong mỗi tiếng nói cử động đã hiểu được năng lực của người khác.

Có lẽ, người luôn sau khi cần trải qua khổ nạn, mới có thể thật sự trưởng thành.


"Được, ta vất vả người rồi. Đi xuống an bài đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường trở về Tử Long Lĩnh."

"Dạ, thuộc hạ đi an bài ngay." Đại Hộ Pháp lớn tiếng đáp, xoay người đi vài bước, ngừng lại nghiêng đầu nhìn sắc mặt Tô Nhược Mộng tái nhợt, lo lắng rồi nói tiếp: "Phu nhân, xin bảo trọng thân thể, Giáo chủ nhất định có thể rất nhanh sẽ trở về." Tô Nhược Mộng đột nhiên cảm thấy được.

"Cám ơn! Ta không sao! Ta cũng tin tưởng, Nhị Lôi Tử nhất định có thể rất nhanh sẽ trở về."

Nghe Đại Hộ Pháp quan tâm, lòng Tô Nhược Mộng ấm áp, suy nghĩ mình kể từ khi quen biết Nhị Lôi Tử tới nay, thật là lấy được rất nhiều. Không chỉ có được thâm tình của hắn, còn có những người thuần khiết có tình quan tâm.

Bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu, vì sao tính tình Nhị Lôi Tử cởi mở như thế? Dù ở thời điểm đều biết đủ, dù gì thời điểm cũng có thể luôn luôn vui vẻ. Bởi vì, hắn luôn luôn giúp đỡ, quan tâm lẫn nhau, chân thành đối đãi với thuộc hạ và bằng hữu.

Bây giờ nàng cũng cảm giác giống vậy, nàng thấy thật tốt, có những người này làm bạn, nàng tin tưởng mình nhất định có thể bảo vệ tốt tất cả, nàng tin tưởng mình nhất định có năng lực đối mặt với tất cả.

Bởi vì, nàng không có một mình.

Bởi vì, hắn vẫn luôn ở trong lòng nàng khích lệ nàng, ủng hộ nàng, thương nàng, yêu nàng!

Lôi Ngạo Thiên xuất hiện, để cho nơi xinh đẹp nhất trong lòng nàng được ánh sáng của hắn chiếu sáng, hắn làm phong phú sinh mạng của nàng, hắn để cho nàng tin vào tình yêu, hắn để cho nàng biết sức mạnh của ái tình.

"Vậy phu nhân nghỉ ngơi sớm, thuộc hạ cáo lui!"

"Được!"

Sáng hôm sau, Tô Nhược Mộng quyết định giống như thương lượng tối hôm qua cùng Đại Hộ Pháp, phân công cho từng hộ pháp, cũng nhờ Thượng Quan Nhàn Vân, để hắn tìm giúp Lôi Ngạo Thiên.

"Thượng Quan đại ca, chuyện của Ngạo Thiên lại phải làm phiền ngươi, làm rối loạn kế hoạch vân du của Thượng Quan đại ca, thật là áy náy. Mộng nhi, tại lúc này cám ơn Thượng Quan đại ca." Tô Nhược Mộng đứng ở trước xe ngựa, nhìn Thượng Quan Nhàn Vân cười nhạt, chân thành gật đầu hạ thấp người nói cảm tạ.

Thượng Quan Nhàn Vân thấy nàng hành lễ long trọng với mình như vậy, vội vàng khoát khoát tay, nghiêm túc nói: "Đệ muội, ngươi ngàn vạn lần đừng có khách khí như vậy, đây là việc ta phải làm. Nếu như đổi lại là ta xảy ra chuyện, Lôi huynh cũng nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn. Dọc con đường này, đường xá xóc nảy, đệ muội phải bảo trọng."

"Cám ơn Thượng Quan đại ca, Ngạo Thiên có bằng hữu như Thượng Quan đại ca đúng là phúc phận của hắn, Mộng nhi sẽ chú ý thân thể, Mộng nhi còn phải đợi hắn trở lại đoàn tụ đấy. Như thế, Mộng nhi cáo từ, sau này chúng ta còn gặp lại!"

Khóe môi cong lên, Tô Nhược Mộng khẽ mỉm cười với hắn, chuyển con mắt nhìn Tam, Tứ, Ngũ, Lục hộ pháp, nói: "Các huynh đệ, chuyện tìm Giáo chủ giao cho các ngươi, ta ở Tử Long Lĩnh chờ tin tốt của các ngươi, chờ các ngươi trở lại đoàn tụ."

"Dạ! Phu nhân bảo trọng!" Tam, Tứ, Ngũ, Lục hộ pháp đồng thanh lên tiếng, đều quỳ một gối xuống, cung kính nhìn Tô Nhược Mộng.

Bọn họ quan tâm Tô Nhược Mộng không chỉ vì nàng là Giáo chủ phu nhân, khoảng thời gian này chung đụng, trong mỗi người bọn họ đều đã yên lặng ở trong lòng, nhìn nàng giống như Lôi Ngạo Thiên đều là người quan trọng.

Nàng là Giáo chủ phu nhân của bọn họ, cũng là bằng hữu của bọn họ, dẫn lời nói của Tô Nhược Mộng mà nói, nàng là ‘ huynh đệ. ’ của bọn họ.

Chỉ là nghĩ đến nàng và Giáo chủ lận đận, nghĩ đến Giáo chủ hoàn toàn không có tin tức, nghĩ đến ba ngàn sợi tóc bạc của nàng, tâm tình của bọn hắn cũng rất nặng nề, rất khổ sở.

"Các ngươi cũng bảo trọng." Dứt lời, mỉm cười thật sâu nhìn bọn họ một cái, xoay người cùng Tâm Nương, Lạc Băng vũ lên xe ngựa, đi mất.


Dọc đường đi nhận được rất nhiều tin gấp đến từ Tử Long Lĩnh, tình huống Tử Long Lĩnh càng ngày càng không tốt, ngay cả triều đình cũng tính toán thừa dịp người ta gặp khó khăn, nhất cử đoạt lấy Tử Long Lĩnh. Tô Nhược Mộng vo cấp tín trong tay thành đoàn, tay nhỏ nắm chặt thành quyền gân xanh hoàn toàn hiện ra, trong mắt bắn ra từng đạo băng nhọn.

Lão hoàng đế lại lấy chuyện Đông Lý Phong để làm lý do, khiến Lý Cảm lại suất binh hạ trại ở dưới Tử Long Lĩnh.

Khinh người quá đáng, nàng ngược lại muốn tự mình đi gặp lão hoàng đế, con hắn còn đang trong tay nàng đây? Hắn vẫn muốn cử binh chinh phạt, đây là hắn khi dễ Tử Long lĩnh không có người sao?

Trong đầu suy nghĩ bách chuyển thiên hồi, một kế xuất hiện.

Tô Nhược Mộng gọi Thất hộ pháp đang bên ngoài đánh xe: "Lão Thất, ngươi đi vào một chút."

"Dạ, phu nhân." Thất hộ pháp đáp một tiếng, ngay sau đó đưa roi trong tay cho Đại Hộ Pháp bên cạnh, đẩy nhẹ cửa xe ra, khom người đi vào.

Vì để sớm ngày chạy về Tử Long Lĩnh, bọn họ dọc con đường này đều đi cả ngày cả đêm, không dừng chân dọc đường.

Con ngươi khẽ chuyển mấy vòng, Tô Nhược Mộng nhìn Thất hộ pháp ngồi dựa vào nơi cửa xe, nói: "Lão Thất, ngươi có thể phối một loại thuốc, khiến Đông Lý Phong chịu hành hạ hay không, hiện tại mặc dù hắn bị các ngươi phế bỏ võ công. Nhưng mà, ta không muốn hắn sống dễ chịu. Nếu không phải hắn còn có một chút giá trị, ta thật sự suy nghĩ tự tay chấm dứt hắn. Nhưng mà, suy nghĩ một chút ta và Ngạo Thiên chịu tất cả đều là do hắn ban tặng, ta không để cho hắn chết dễ dàng, ta muốn khiến hắn sống không bằng chết."

"Hắn không phải muốn ngồi lên cái vị trí kia sao? Ta không để cho hắn như ý, ta muốn hắn bị thương nặng cả trong lòng và thân thể, ta muốn để cho hắn đau khổ và hối hận." Nói xong, đôi môi nhấp thật chặt, trong thủy mâu hiện ra đều là hận ý và lửa giận.

Nàng thề, phàm là tất cả Đông Lý Phong mong muốn, nàng đều sẽ không để cho hắn như ý.

Hắn khiến nàng và Lôi Ngạo Thiên đau khổ, nàng nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Thất hộ pháp đã sớm nghĩ một đao giết chết Đông Lý Phong lòng dạ hiểm độć, hôm nay nghe Tô Nhược Mộng phân phó như vậy, hắn là trăm ngàn đồng ý. Hắn nhất định phối một loại thuốc hành hạ hắn sống không bằng chết, hắn tin chắc sư phụ cũng sẽ không trách hắn dùng y thuật hại người?

Vì vậy Đông Lý Phong mọi người không tính là gì.

"Dạ! Xin phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không để cho hắn sống tốt." Loại người như Đông Lý Phong căn bản là không nỡ chết, cho nên, hắn muốn sống, nhất định sẽ chịu rất nhiều hành hạ.

Cộc cộc lộc cộc...... Xe ngựa một đường đi tới, bọn họ rốt cuộc cách Tử Long Lĩnh càng ngày càng gần.

Tuy là một đường đi cả ngày cả đêm, nhưng mà bởi vì có thuốc bổ của Thất hộ pháp bên cạnh, thân thể Tô Nhược Mộng ngược lại không có nửa điểm không tốt, chỉ là một đầu tóc bạc của nàng, mặc cho Thất hộ pháp dùng thuốc gì cũng không có một tia dấu hiệu trở lại đen.

"Phu nhân, chưa tới nửa canh giờ chúng ta có thể tới chân núi Tử Long Lĩnh, chúng ta từ mật đạo trở về, hay là?" Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng Đại Hộ Pháp hỏi, Tô Nhược Mộng nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, đưa tay nhìn phong cảnh bay vút qua ngoài cửa sổ.

"Các ngươi đánh ngất Đông Lý Phong và Nam Cung Nhược Lâm lại dùng vải đen che mắt, chúng ta không đi mật đạo, lần này chúng ta sẽ phải nghênh ngang từ trên núi trở về."

Nàng đã sớm quyết định từ dưới chân núi trở về, nàng muốn đi gặp những binh lính Đông Lý kia, thuận tiện để những người trên giang hồ, biết nàng ma âm sát nữ đã quay trở về, người không sợ chết thì tấn công lên, nàng cũng không phải là dễ chọc.

"Phu nhân, như vậy có thể quá mạo hiểm hay không? Dù sao bây giờ thể cốt phu nhân không thể so với thường ngày, mọi chuyện cũng phải cẩn thận." Giọng nói của Đại Hộ Pháp bao hàm quan tâm cùng lo lắng, hắn không phải không muốn lấy những binh lính Đông Lý kia để hả giận, nhưng mà, hắn cảm thấy an toàn của Tô Nhược Mộng cũng rất quan trọng.


Hắn chỉ sợ nàng sẽ kích động quá độ, nếu như làm thương tổn đến tiểu Giáo chủ, hắn cũng không thể tha thứ mình.

Bên trong xe ngựa, một hồi yên tĩnh.

Qua một hồi lâu mới từ từ truyền đến âm thanh của Tô Nhược Mộng: "Lão đại, sự quan tâm và lo lắng của ngươi, ta đều hiểu. Thân thể của ta rất tốt, không có việc gì. Hiện tại trong bóng tối nhất định có người ẩn bên trong  chân núi Tử Long Lĩnh chờ chúng ta, mặc dù bên ngoài mật đạo có trận pháp, nhưng mà, chúng ta không thể không phòng."

"Hơn nữa ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy có người có thể lẻn vào Tử Long Lĩnh bắt Đoan Mộc tiền bối và mẹ ta, chỉ sợ trên Tử Long Lĩnh đã không còn sạch sẽ. Nơi đó nhất định có lẫn người của phe địch vào, nếu không, những người đó cũng không thể dễ dàng lẻn lên Tử Long Lĩnh như vậy. Cho nên, chúng ta phải bảo vệ mật đạo, lần này cũng không thể từ nơi đó lên."

Dọc con đường này liên tiếp nhận được tin tức không tốt từ Tử Long Lĩnh truyền tới, Tô Nhược Mộng đã sớm hoài nghi trên núi đã lẫn người của phe địch vào. Lần này trở về, nàng nhất định phải cùng Đại Hộ Pháp âm thầm điều tra, hiện tại trừ những người đi chung với bọn họ ra, trên núi mỗi người cũng có thể là gian tế.

Công công mất tích, chắc chắn cũng không phải là ngẫu nhiên, trong lúc này nhất định xảy ra đại sự. Giống như công công một người thông minh như thế, hắn lãnh đạo Ma Giáo nhiều năm như vậy, người hắn tin tưởng không nhiều lắm, mà hắn hiện tại mất tích, chỉ có thể nói rõ, người này rất có khả năng là do một người hắn tin tưởng gây nên.

Người nọ nhất định là dưới tình huống hắn không có phòng bị, động thủ với hắn.

Chẳng biết tại sao, nàng cảm giác Tử Long Lĩnh có thể không chỉ là tổng đàn Ma Giáo, căn cứ của dư đảng Hách Liên tộc, nhiều người không sợ chết như vậy xông lên, nhất định còn có bí mật gì lớn hơn.

Nhưng bí mật này là gì chứ? Nàng, nghĩ mãi không xong.

Chỉ là, chờ lần này sau khi nàng bắt được gian tế trên núi, tin tưởng tất cả bí ẩn cũng sẽ mở ra.

Bên ngoài xe ngựa Đại Hộ Pháp và Thất hộ pháp nghe lời nói của nàng, không khỏi sững sờ, kinh ngạc liếc nhau một cái. Bọn họ không phải là không nghĩ tới khả năng này, nhưng mà bọn hắn càng nguyện tin tưởng tất cả đều là ngoài ý muốn. Bọn họ không thể tin được những huynh đệ đồng sinh cộng tử sẽ có một người như thế tồn tại.

Nếu quả thật đúng là vậy, vậy thì quá kinh khủng.

Bây giờ nghe nàng phân tích như vậy, bọn họ không thể không hoài nghi trên núi thật sự xuất hiện một người như thế.

"Tất cả nghe theo phu nhân an bài, nhưng mà xin phu nhân tất cả lấy thân thể của mình làm trọng." Đại Hộ Pháp và Thất hộ pháp đồng thanh lên tiếng.

"Ta hiểu, ta nhất định sẽ không để cho mình và đứa bé có chuyện." Tô Nhược Mộng nhẹ giọng nói, ngước mắt nhìn Lạc Băng Vũ và Tâm Nương cùng nhau lo lắng nhìn nàng, mỉm cười đưa tay nắm chặt tay các nàng.

"Yên tâm! Không có việc gì, không phải có các ngươi ở bên cạnh ta sao?"

Ba người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đảo qua lo lắng, hoàn toàn lộ ra kiên định.

Đúng! Không sai! Nhất định không có việc gì, những binh lính Đông Lý không được việc gì kia chờ chịu tội đi.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy nhanh đến phía binh doanh dưới núi, mà binh lính Đông Lý giống như đã sớm biết bọn họ sẽ đến, đại môn binh doanh đã bày thế trận chờ quân địch binh lính Đông Lý đứng từng dãy võ trang đầy đủ.

Tô Nhược Mộng đã sớm mở cửa xe ra, mắt lạnh nhìn những binh lính Đông Lý ý đồ chặn bọn họ ở dưới chân núi, khóe miệng bật ra một nét cười lạnh.

"Ngự..." Xe ngựa im bặt ngừng lại, xe ngựa mới vừa còn tới khí thế hung hung vô tư dừng trước mặt Lý Cảm dẫn đầu, con ngựa kia giống như cười nhạo bọn họ, phun mấy hơi thở về phía mặt Lý Cảm, lại hất lên hí dài, trước sau chân còn giẫm mấy cái.

Tình cảnh này khiến Lý Cảm mới vừa định thần giận đến mặt mũi trắng bệch, hắn mắt lạnh quét về phía người trong xe ngựa, hét lớn một tiếng về phía quân tốt sau lưng: "Vây bọn hắn lại, nếu ai bắt được bọn hắn, luận công được thưởng."

Dứt lời, hắn vung trường thương của hắn đâm tới Đại Hộ Pháp.

Đại Hộ Pháp nhặt trường thương bên chân mình lên, hai người từ trên xe ngựa nhảy xuống, tung người ở trong doanh địa đánh nhau không ai nhường ai.

Mà lúc này, Thất hộ pháp và mấy người Tâm Nương cũng gia nhập trận đánh, trong khoảng thời gian ngắn chân núi Tử Long Lĩnh, vang lên tiếng binh khí chạm vào nhau đinh tai nhức óc. Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa, tay vỗ dây đàn, tiếng đàn tung bay ra phía ngoài, phiêu mỗi khắp ngõ ngách chân núi Tử Long Lĩnh.


Tô Nhược Mộng mắt lạnh liếc nhìn những binh lính Đông Lý bên ngoài ném thương bỏ giáp, tựa hồ cảm giác tất cả còn không đủ, tay nàng ôm Phượng cầm, vừa đánh đàn, vừa từ trong xe ngựa đi ra.

Binh lính Đông Lý phía ngoài nhìn mái tóc bạc trắng của Tô Nhược Mộng, lòng không khỏi rét, chợt cảm thấy ngày cuối cùng của mình đến.

Đây chính là ma âm sát nữ danh chấn giang hồ, hơn nữa mái tóc bạc trắng của nàng dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, khiến cho bọn họ cảm thấy càng thêm quỷ dị, sau lưng cứng đờ, mồ hôi lạnh mãnh liệt chảy xuống.

Bọn họ vốn tưởng rằng lời đồn đãi về ma âm sát nữ đều là lời nói thổi phồng, dù sao bọn họ ai cũng không tin, tiếng đàn êm tai động lòng người sẽ có lực sát thương gì? Mà hiện tại bọn họ không chỉ là tin, hơn nữa còn hối hận.

Sớm biết như thế, bọn họ mạo hiểm làm đào binh, cũng sẽ không ngây ngốc đứng ở chỗ này chờ ma âm sát nữ đến.

Cử động này của bọn họ đơn giản đúng là tự tìm đường chết.

Một khúc còn chưa hạ xuống, những binh lính Đông Lý sớm bị đám người Tâm Nương xếp thành mấy đống, từng người đều chỉ còn nửa cái mạng, căn bản vô lực phản kháng. Tô Nhược Mộng ngừng lại, đưa mắt nhìn này lùm cây bên cạnh binh doanh kịch liệt lay động, cho Nhị hộ pháp một ánh mắt.

Chỉ chốc lát sau, Nhị hộ pháp đã mang một nữ tử áo đen đi tới.

Mà đang ở nơi này, Đại Hộ Pháp cũng đã theo kế hoạch chế phục Lý Cảm trói tới đây.

Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn Lý Cảm, mỉm cười nói: "Lý tướng quân, uất ức ngươi." Dứt lời, hai mắt Lý Cảm tối sầm lại, mềm nhũn té xuống, Đại Hộ Pháp lanh lẹ dùng miếng vải đen che cặp mắt hắn lại, lại ném hắn vào một chiếc xe ngựa có Đông Lý Phong.

Khẽ chuyển tròng mắt, Tô Nhược Mộng nhìn nữ tử áo đen bị Nhị hộ pháp chế trụ, hỏi: "Ngươi là ai? Là ai phái ngươi đến nơi này?"

"Hừ!"

"Không muốn nói? Vẫn không nguyện nói?" Tô Nhược Mộng cười lạnh, nàng sẽ không mềm lòng với một người trong lòng có quỷ với Tử Long Lĩnh, chỉ thấy nàng ngoắc ngoắc môi, cười nói: "Không muốn nói cũng không có chuyện gì, chúng ta có rất nhiều biện pháp có thể khiến ngươi nói ra tất cả mọi chuyện."

"Ngươi..." Nữ tử áo đen vùng vẫy dữ dội, ti một tiếng, y phục trên vai nàng rách một lỗ hổng to bằng đầu nắm tay, lộ ra da thịt trắng noãn của nàng ta. Nhị hộ pháp ngạc nhiên qua đi, ngay sau đó dời đi tầm mắt, mặt luống cuống nhìn về phía Tâm Nương.

Tâm Nương liếc hắn một cái, đi tới, dùng sợi dây trói đôi tay nữ tử áo đen lại, khóe mắt dư quang lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến da thịt nàng phơi bày ở ngoài. Đột nhiên hai mắt nàng trừng trừng, kinh ngạc nhìn nàng ta, lại nhìn Tô Nhược Mộng, vẻ mặt kích động nói: "Chủ tử, trên vai của nàng có một hình vẽ."

Tô Nhược Mộng nhìn ánh mắt Tâm Nương, lòng cũng không khỏi kích động theo, hình vẽ có thể khiến Tâm Nương kinh ngạc như vậy, trừ hình vẽ lông vũ phượng hoàng, sẽ không còn có cái khác. Khẽ cau mày dò xét cẩn thận  nàng, Tô Nhược Mộng nháy mắt ra dấu cho Tâm Nương, Tâm Nương ngay sau đó cũng lấy ra miếng vải đen che mắt nàng ta lại.

Nữ tử này nhìn nàng một chút phản ứng cũng không có, nàng kia giống Tâm Nương nói không biết thân phận trưởng lão của mình.

Không ngờ, lại ở chỗ này đụng phải tân trưởng lão các nàng, chỉ là, người trưởng lão này xem ra vẫn là một nhân vật tương đối phức tạp.

Nếu như Thủy Lạc cũng là một trong tân trưởng lão, bên người nàng hiện tại đã tụ tập ba trưởng lão, còn thiếu một, chỉ cần tìm được một tân trưởng lão kia, một thế hệ Tứ Đại Trưởng Lão mới của Phượng tộc các nàng liền đủ.

"Đi thôi! Về nhà."

Tô Nhược Mộng rút ánh mắt từ trên người nữ tử áo đen về, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tử Long Lĩnh giống như vẫn đứng vững ở đám mây một cái, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhị Lôi Tử, ta trở lại nhà của chúng ta. Chàng đang ở đâu? Khi nào chàng mới về nhà?

Gian tế trên núi, ngươi chuẩn bị tiếp chiêu đi.

Ta nhất định khiến ngươi lên được Tử Long Lĩnh, lại không xuống được Tử Long Lĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận